Chương 64: Xích Tinh Hồng Linh (phần 2)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
-Chạy đi đâu.
Sau lưng truyền đến tiếng cười lớn của Địch Tư, khi hắn xoay người nhìn lên, trong lòng không khỏi nhịn được cảm thán, cái này chính là phong cuồng giết chóc đại ca mà mình biết sao?
Vốn thân thể Địch Tư đang ở giữa không trung, lúc này đã từ không trung hạ xuống, thân thể thật lớn trong lúc đó đã bắt được ý muốn nhân cơ hội đào tẩu của xích hồng sắc thân ảnh.
Xích hồng sắc thân ảnh nọ, toàn thân bao quanh bởi đồng sắc quang mang chói mắt, tốc độ của nó vô cùng nhanh, cho dù là Địch Tư cũng có chút theo không kịp, đáng tiếc, bây giờ hồng sắc thân ảnh không chỉ đối diện với số lượng lớn Lang Kỵ Binh mà còn đối mặt với Hoàng Kim Bỉ Mông một có thể địch vạn.
-Hống
Tiếng rống to tràn ngập uy áp làm động tác của hồng sắc thân ảnh nọ chậm đi trong một khoảng, hắn chứng kiến chính là một đoàn kim hoàng sắc quang mang, cùng vô cực phóng đại bàn tay khổng lồ phóng tới.
Đã tới sườn núi mọi người rõ ràng chứng kiến, hồng sắc thân ảnh nọ vừa định bên người Địch Tư chạy trốn, Địch Tư đột nhiên giơ tay phải của chính mình lên, lại rống một tiếng to, tay phải trong nháy mắt phóng lớn lên, một cự chưởng kim hoàng sắc thật lớn từ trong không trung xuất hiện, mang theo khí tức vô cùng cường hãn, liền đem hồng sắc thân ảnh nắm ở nơi tay, quang mang phát ra từ hồng sắc thân ảnh cũng ảm đạm dần.
-Đại ca, ngươi thật không nhân đạo
Mạt Kim Tư không có truy kích Lang Kỵ Binh nữa, vẻ mặt buồn bực đi đến bên người Địch Tư.
Địch Tư hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, ha ha cười nói:
-Ngươi không phải cũng giết người rất đã tay rồi sao?
Mạt Kim Tư ủy khuất nói:
-Nhưng mà, ta chỉ giết chừng 2-3 con mèo nhỏ mà thôi, đầu to đều do ngươi giết chết hết, ngươi còn bắt được đồ vật này cho Tử Đế nữa, đại ca, ngươi trở nên thông minh như vậy từ lúc nào thế?
Địch Tư đắc ý vung lên đầu, nói ra một câu chút nữa làm Mạt Kim Tư phún huyết
-Nhân phẩm hảo, hết thảy đều hảo.
Mã Lương ngơ ngác nhìn về phía bên người Thường Hạo, ngơ ngác hỏi:
-Kết thúc?
Thường Hạo thần sắc cổ quái nhìn hắn
-Như vậy là kết thúc?
Mã Lương cảm thán than thở:
-Ta rốt cuộc hiểu được tại sao Âm Trúc bảo chúng ta là đã tới lúc muốn dẫn chúng ta đi tảo trừ ma thú
Từ góc độ nhìn của bọn họ, Địch Tư cùng Mạt Kim Tư đều là hộ vệ của Tử, hộ vệ mạnh như thế, chủ nhân còn cường đại đến mức độ nào? Bất luận thân phận của ba người của Tử như thế nào, chân chánh thực lực của bọn hắn ở trong lòng mọi người là một dấu hỏi thật lớn.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Các ngươi không có quên những gì ta đã nói sao, bất luận hôm nay, và trong một đoạn thời gian tương lai sắp tới, các ngươi đã từng nhìn thấy cái gì, thì sao khi trở về các ngươi nên quên đi.
Bốn vị ma pháp sư đều không nói gì, ngoại trừ Hải Dương đặt tâm tư ở trên người Diệp Âm Trúc, ba người còn lại đều nhìn Tử, trong lòng không khỏi nhịn được một trận phát lãnh, Tô Lạp đứng bên cạnh Diệp Âm Trúc trầm tư không nói, cơ hồ đang nghĩ đến cái gì.
Lúc này, Mạt Kim Tư cùng Địch Tư đã đắc thắng trở về, thần sắc bọn họ đều rất nhẹ nhàng, tại bọn họ cảm giác, kết thúc của Lang Kỵ Binh là thích đáng.
-Tử
Mạnh mẽ tương một cái trở về bên cạnh của Tử, Địch Tư tay cầm lấy xích hồng sắc thân ảnh lúc này vẫn còn đang ở trên mặt đất.
-Tử lão đại, nhiệm vụ hoàn thành, tiểu tử này tốc độ thật là rất nhanh.
Không thể xưng hô Tử Đế, hắn dùng cách của hắn để xưng hô với Tử.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên thân của xích hồng sắc thân ảnh, đó là một đặc thù sinh vật, không còn quang mang bao phủ, thân thể có vẻ phi thường gầy gò, tứ chi dài và ốm, thân thể cũng rất ngắn, trông giống như một con khỉ, nhưng trên người có một bộ lông sáng bóng sắc đỏ, hiển nhiên không phải là hầu tử bình thường có thể có được. Con mắt của nó rất lớn, hơn nữa lại rất linh hoạt, lúc này chính là đang di chuyển loạn xạ, tựa hồ đang nghĩ biện pháp thoát thân, nhưng thân thể lại bị Địch Tư dùng thủ pháp đặc thù để khống chế, đối với thần uy cực lớn của Hoàng Kim Bỉ Mông, thần sắc của nó tràn ngập sự sợ hãi.
-Đây là cái gì vậy?
Nguyệt Minh tò mò hỏi, câu hỏi nàng đặt ra cũng chính là nghi vấn trong lòng mọi người.
-Nó gọi là Xích Tinh
Tử tiến lên vài bước, đi đến trước mặt xích tinh, trong ánh mắt xích tinh sự kinh hãi càng thêm rõ rang
-Thật không nghĩ tới bây giờ còn Xích tinh tồn tai, ta vốn tưởng rằng chủng tộc này vốn đã tuyệt chủng rồi mà.
Diệp Âm Trúc trên ngựa nhảy xuống, đi tới bên người Tử
-Xích Tinh cũng là một chủng loại Yêu thú hay sao?
Tử gật đầu nói:
- Xích Tinh chính là biến chủng của Xích Mộc Hỏa, không ai biết chúng sinh ra biến dị như thế nào. Trong ký ức lưu lại của tổ tiên ta, đối với chúng nó hiểu rõ ,tựa hồ dùng đặc thù kim chúc nào đó khi sinh ra tiến hóa. Xích Tinh là ma thú cấp 7, nhưng trí tuệ của nó so với ma thú cấp 9 lại có phần hơn.Thất cấp ma thú này, phần lớn chính là bởi vì có nhất đẳng trí tuệ, một trong những loại ma thú thông minh nhất. Thân mình mặc dù không có lực công kích, nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, trên người nó có quang mang hỏa hồng sắc, có độ nóng rất cao, có thể đả thương đối thủ. Nếu không nó cũng không có thể chống cự với sự vây công của Lang Kỵ Binh cho đến bây giờ.
Nghe xong Tử giới thiệu, Mã Lương không khỏi nhịn được có chút thất vọng, là triệu hoán hệ ma pháp sư, hắn đối với các loại ma thú có hứng thú cực lớn
-Trước kia, chưa từng nghe nói đến loại ma thú này, nhưng với thực lực như vậy, nó còn không bằng một ngũ cấp hay lục cấp ma thú đâu.
Tử lắc đầu nói:
-Không, trong mắt ta, giá trị của Xích Tinh còn cao hơn một cửu cấp cự long một chút.
Lời của Tử khiến cho Diệp Âm Trúc tò mò
-Tại sao? Nó còn có chỗ đặc thù sao?
Tử gật đầu
-Ta vừa rồi nói qua, năng lực lớn nhất của Xích Tinh không phải là chiến đấu, nó ngọai trừ công phu chạy trốn có phần lợi hại ra, cũng không có cái gì lợi hại có thể phát huy thực lực. Nhưng nó sinh tánh cực kỳ giảo hoạt, hơn nữa số lượng cực kỳ thưa thớt, muốn bắt được Xích Tinh càng thêm khó khăn.
Nguyệt Minh nói:
-Ta hiểu được, vật dĩ hi vi quý (vật gì càng hiếm thì càng quý), phải không?
Tử lạnh nhạt cười
-Nếu Xích Tinh quý chỉ vì vật dĩ hi vi quý, nó làm thế nào lại có thể khiến cho ta chú ý đây? Đặc tính quan trọng nhất của Xích Tinh chính là nó đối với hi hữu Kim Chúc cực kỳ mẫn cảm, trong một phạm vi nhất định, nó có thể thông qua phươn pháp đặc thù nhận thấy được sự tồn tại của mỏ Kim Chúc, bởi vì nó thích nhất là Kim Chúc, hay nói khác hơn chúng ăn hi hữu Kim Chúc để tự mình từ từ tiến hóa.
Nghe xong Tử giải thích, ngoại trừ Diệp Âm Trúc không phản ứng, mọi người đều không khỏi có chút thất vọng, Hải Dương nói:
-Dò xét hi hữu Kim Chúc quáng mạch, tựa hồ không có tác dụng gì quá lớn.
Tử nói:
-Nếu làm khế ước ma thú, dĩ nhiên nó không phải là một sự lựa chọn tốt, nhưng mà, sở thích của Xích Tinh là hi hữu Kim Chúc, cấp thấp nhất là Bí Ngân
-Thấp nhất là Bí Ngân?
Lúc này đây, mọi người cơ hồ đều có phản ứng. Cái gọi là hi hữu Kim Chúc, có rất nhiều chủng loại, nhưng trong số các hi hữu Kim Chúc, ngoại trừ một số ít các lọai đặc biệt trân quý, Chúc Tinh kim cùng Bí Ngân là hai loại có giá trị cao nhất, sản lượng lại cực kỳ hiếm. Không chỉ bởi vì Bí Ngân khai thác cực kỳ ít mà số lượng lại cực kỳ hiếm, mỏ Bí Ngân lại càng hiếm hoi hơn, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngay cả đại lục đệ nhất cường quốc Mễ Lan đế quốc, cũng chỉ có hai mỏ Bí Ngân, một năm sản lượng khai thác cũng không vượt quá hai cân, có thể thấy Bí Ngân trân quý cở nào. Dựa theo đại lục thống nhất giá trị của Bí Ngân, cho tới bây giờ đều là theo khắc mà tính toán, một khắc Bí Ngân có giá trị ngoài một vạn kim tệ, có tiền cũng không có hàng để mua, còn về phần Tinh Kim, giá trị so với Bí Ngân lại càng thêm trân quý.
Giá trị lớn nhất của hai loại hi hữu kim Chúc chính là thuộc tính của chúng, tự thân chúng có ma pháp thuộc tính, chỉ có tham tạp Bí Ngân cùng Tinh Kim ma pháp trang bị, mới có thể chứa đựng nguyên tố tốt hoặc khắc họa ma pháp trận. Tất cả cao cấp vật phẩm cấp bực cao, đều dùng chúng, bởi vậy có thể thấy được Xích Tinh này quý cỡ nào. Chỉ cần có khả năng tìm được mỏ Bí Ngân hoặc Tinh Kim, vậy ích lợi to lớn tuyệt đối tương đương một trung đẳng thành thị.
Nghe xong Tử nói, Diệp Âm Trúc trứơc tiên nghĩ đến Cầm Thành cùng Bố Luân Nạp sơn mạch, nơi đó liệu có quáng mạch hay không? Trước khi An Nhã rời đi, có nói cho hắn, muốn kiến thiết một tòa thành thị, đầu tiên là cần phải có nhiều tiền. Dựa theo luật của Mễ Lan đế quốc, phàm là đất đã phong thưởng cho quý tộc thì vĩnh viễn thuộc về quý tộc đó, thậm chí có thể truyền cho hậu thế của quý tộc đó. Diệp Âm trúc đã được phong chức tử tuớc, như vậy Cầm thành có thể là của hắn mãi mãi. Tiền kiếm ở đâu đây? Diệp Âm Trúc trước kia cũng không có nhiều khái niệm lắm, nhưng từ lần trước Tử đối với hắn có nói qua, để cho bọn họ tích súc lực lượng thuộc về mình, hắn bắt đầu lo lắng chuyện này. Ít nhất trước mắt , từ chỗ của An Nhã còn chưa truyền đến tin tức về cần tiền, nhưng không nói không có nghĩa là không cần. Hắn cũng thầm đoán được, An Nhã vì mình kiến thiết Cầm Thành, cũng là cung cấp cho nàng một mái nhà, dám chắc dùng đến tiền của chính mình, sợ rằng thu nhập của Phiêu Lan Hiên cũng đều dùng trong việc kiến thiết Cầm thành.
Tay phải Tử lộ ra, một lực lượng vô hình nâng Xích Tinh từ mặt đất đứng lên, trên bàn tay tử quang hiện lên, cấm chế của Địch Tư đối với Xích Tinh đã được gỡ bỏ.
-Nói cho ta biết ngươi tên là gì?
Tử thản nhiên hỏi, nhưng trong thanh âm hắn, đã có một loại uy nghiêm làm cho kẻ khác không dám coi thường.
-Đại nhân, ta gọi là Hồng Linh, cầu xin ngài đừng giết ta, chỉ cần ngài đừng giết ta, ta nguyện trở thành nô lệ của ngài
Xích Tinh quả thật là một sinh vật cực kỳ thông minh, hắn đương nhiên cảm giác được hai tráng hán trước mặt chính là đại lục tối cường hoàng kim bỉ mông, đối với tử phát nam nhân trước mắt này hắn không tài nào đoán được thân phận, nhưng có thể nô dịch hai hoàng kim bỉ mông, có thể thấy được người này cực kỳ mạnh mẽ, với trí thông minh của mình, để bản thân không bị hành hạ, hắn trực tiếp lựa chọn thần phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.