Chương 105
Diệp Sáp
11/05/2023
Hiểu Hiểu không nói câu nào, nàng bước nặng nề, chậm rãi... từng bước từng bước đi về phía đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nhìn Hiểu Hiểu bước về phía mình, ngập tràn nước mắt.
Cô biết, nhất định Hiểu Hiểu sẽ ra ngoài, nên cô vẫn không hề rời đi.
Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, trong mắt, trong tim đều là cô, nếu như nói bức thư của mẹ, lời nói của bà, giống như đôi tay kéo nàng ra khỏi vòng trầm luân, đại tiểu thư là động lực để nàng đẩy cánh cửa đó bước ra.
Nàng không còn chạy trốn, không thể trốn nữa, giống như bà nói, người chết đã chết, nàng như vậy là tự dày vò bản thân, lại càng dày vò đại tiểu thư.
Đoạn đường này, sau khi ở bên đại tiểu thư, Hiểu Hiểu luôn muốn che chở, sưởi ấm cho cô, nhưng cuối cùng, đều là đại tiểu thư dành cho nàng sự ấm áp và che chở.
Không rời không bỏ.
Không miễn cưỡng không tạm biệt.
Bất kể gian khổ như nào, chỉ cần Hiểu Hiểu ngẩng đầu, luôn thấy ánh nhìn của đại tiểu thư đầu tiên.
Khoảnh khắc này, ngay lúc này, trong mắt họ chỉ có đối phương, không có ai khác.
Một cái ôm thật chặt.
Hiểu Hiểu dùng hết sức lực của bản thân, đại tiểu thư ôm chặt nàng, nước mắt chảy theo khóe mắt rơi xuống.
Cô biết, nàng sẽ ra ngoài.
Hiểu Hiểu của cô luôn luôn mạnh mẽ như vậy, giống như ngọn cỏ, không sợ mưa bão.
Hiểu Hiểu ngoan cường ôm chặt cô, răng va vào môi, người cứng đờ.
Không cần lời nói, một cái ôm thay thế cho tất cả.
Đến sự căng thẳng của những ngày vừa qua, sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần khiến Tần Di gần như kiệt sức, cô không còn sức lực nữa rồi, khoảnh khắc Hiểu Hiểu ôm lấy cô, trước mắt tối sầm, ngất đi.
... Đại tiểu thư nằm mơ.
Không biết có phải do dạo này hay lo nghĩ, đêm hay nằm mơ hay không, cô mơ thấy Tô Thu Vân.
Tô Thu Vân vừa ngã xuống, mọi việc lớn nhỏ của cô nhi viện đều dồn lại, năng lực Tống Khả không tồi, nhưng còn quá trẻ, thiếu sự rèn luyện.
Hơn nữa, trước đây khi Tô Thu Vân và bà có việc gì, người đầu tiên gánh vác là Hiểu Hiểu.
Tính cả Thu Thu, họ đã quen nghe theo sự chỉ đạo của Hiểu Hiểu, trước đây, xem Hiểu Hiểu đối nội đối ngoại cũng không khó lắm, vẫn còn thời gian và sức lực hàn thuyên nói chuyện với bọn họ.
Nhưng giờ đây, Tống Khat thực sự phải tự mình gánh vác, cô ấy không chống đỡ nổi.
May mắn vào lúc này, đại tiểu thư đứng lên, chỉ một câu nói đã vứt cho Tống Khả đang lơ lửng giữa không trung một sợi dây cứu mạng, giúp cô ấy chống đỡ qua những ngày này.
Đại tiểu thư biết cô nhi viện có ý nghĩa như thế nào đối với Hiểu Hiểu, giờ nàng không còn cách nào tiếp nhận nữa rồi, vẫn như cũ cắn răng kiên trì.
Cô muốn đợi nàng ra ngoài, vẫn luôn đợi nàng.
Tô Thu Vân trong mơ làn da sáng và đẹp, vẻ ngoài tươi tắn, không còn sự mệt mỏi lúc trước.
Bà mặc bồ đồ trắng, đứng nơi xa nở nụ cười nhìn Tần Di, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Con." Cuộc đời này của Tần Di, từ khi sinh ra chưa từng trông thấy mẹ của mình, mặc dù chưa từng nói với ai, nhưng từ khi Mục Hiểu Hiểu dẫn cô đi gặp Tô Thu Vân, trong lòng cô đã coi Tô Thu Vân như mẹ của mình.
Hôm nay, lần nữa gặp nhau, đã là âm dương cách biệt, là ảo ảnh trong mơ.
Tần Di cũng không biết bị làm sao, cô nhìn Tô Thu Vân, nhìn nụ cười của bà ấy, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Tô Thu Vân bước tới, giống như đối với Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Di, nhẹ giọng nói: "Có con bên cạnh, mẹ yên tâm rồi, các con phải hạnh phúc." Bà xưng "mẹ", trong mắt tràn ngập sự nâng niu và cưng chiều.
Đại tiểu thư nghẹn ngào: "Mẹ..." Cuối cùng cô cũng gọi được rồi, nhưng Tô Thu Vân lại không nghe thấy.
Tô Thu Vân cười cười gật đầu, từng bước lùi về sau, cuối cùng biến mất trong tầm mắt cô.
Nhớ hồi thiếu niên, đại tiểu thư từng đọc được một câu trong "Mục Tống", khắc sâu trong ký ức của cô.
"Tôi chầm chậm, chầm chậm thấu hiểu, cái gọi là cha mẹ con cái, chỉ là, duyên phận giữa bạn và người đó đời này kiếp này không ngừng đưa mắt nhìn theo bóng hình của người đó xa dần. Bạn đứng ở đoạn đường bên này, nhìn người đó dần dần biến mất ở ngã rẽ con đường, hơn nữa, bóng hình đó âm thầm nói với bạn: Không cần đuổi theo." Khi đó, đại tiểu thư chỉ cảm thấy câu nói này chỉ hời hợt tường thuật việc con người không có cách nào trốn chạy khỏi sự thê lương và đau khổ, khiến cô ấn tượng sâu sắc.
Nhưng hôm nay, cô và Hiểu Hiểu đã trở thành người trong câu nói đó, mới hiểu, ly biệt rốt cuộc khắc cốt ghi tâm tới mức nào.
Lần nữa tỉnh lại... Đại tiểu thư mơ màng nhìn xung quanh, cô không biết đã về nhà mình từ lúc nào, tay âm ỉ truyền đến sự đau nhói, trên bàn đặt bát cháo vẫn còn vương hơi nóng.
"Tỉnh rồi?" Hiểu Hiểu nhìn cô, viền mắt đỏ ửng đem theo nụ cười dịu dàng, Tần Di muốn ngồi dậy, Hiểu Hiểu vội vàng với lấy cái gối để cô dựa vào, thời gian sáu ngày, cả người giống như da bọc xương, thật may vẫn còn chút tinh thần, không còn sự bi quan và chống cự như hồi trước.
Ánh mắt đại tiểu thư cứ luôn nhìn Hiểu Hiểu, nhìn không chớp mắt. Hiểu Hiểu cầm bát lên: "Đói rồi chứ?" Có mấy ngày nàng không ăn không uống, đại tiểu thư cũng như vậy.
Khoảnh khắc đại tiểu thư ngã xuống, Hiểu Hiểu hoảng sợ tột độ.
Không thể được.
Nàng không thể chấp nhận sự mất đi ấy.
Lúc bác sĩ Hứa đến, kiểm tra sức khỏe đại tiểu thư sau đó lắc đầu: "Đại tiểu thư không thể cứ chịu đựng như vậy, cô ấy sắp bị vắt kiệt rồi." Ông ấy không biết Tần Di đã trải qua những gì, còn tưởng là nội bộ Nam Dương tranh đấu khiến Tần Di lo lắng hết lòng.
Nghe thấy lời này, Hiểu Hiểu càng thêm tự trách, đại tiểu thư đối với nàng luôn là che chở bao dung, mọi gió mưa, đều một mình cô gánh hết.
Hiểu Hiểu đút cháo cho đại tiểu thư, đại tiểu thư ngoan ngoãn dựa vào gối, Hiểu Hiểu đút một miếng, cô ăn một miếng, ánh mắt của cô dán chặt trên gương mặt Hiểu Hiểu, lưu luyến triền miên, chỉ sợ chớp mắt một cái thì nàng sẽ rời đi.
Ánh mắt như vậy, cái nhìn chăm chú khiến trái tim Hiểu Hiểu chua xót, đút xong miếng cháo cuối cùng, trong lòng Mục Hiểu Hiểu nhịn không được rung động, nghiêng về phía trước, ôm lấy Tần Di.
Đại tiểu thư dựa vào cổ nàng, con ngươi vẫn nhìn chằm chằm nàng.
Hai người cứ như vậy ôm nhau một lúc.
Hiểu Hiểu ngẩng đầu hôn lên môi đại tiểu thư, đại tiểu thư cúi đầu rất tự nhiên, hai người cùng trao nhau nụ hôn.
Không phải ham muốn, không phải tình yêu, chỉ là sau khi hai người được thế giới tôi luyện thương tích đầy mình, được an ủi và dựa dẫm.
... Hiểu Hiểu không nhắc tới nỗi đau của mình với đại tiểu thư, giống như năm đó Lan Nhi rời đi, nàng âm thầm chịu đựng tất cả.
Đời này của nàng không có cách nào quên đi mẹ, cũng không có cách nào để bà ấy đi.
Nàng chọn cách âm thầm đặt Tô Thu Vân vào nơi sâu nhất trong trái tim.
Hiểu Hiểu phấn chấn hơn, nàng hồi phục lại sự mạnh mẽ đối với công việc, mỗi ngày, nàng đều thích nhìn đại tiểu thư ăn cơm, dỗ đại tiểu thư ngủ. Ban ngày, nàng tiễn đại tiểu thư ra cửa, tự mình đạp xe tới cô nhi viện, nơi đó có rất nhiều người đợi nàng, rất nhiều việc đợi nàng xử lý.
Còn rất nhiều người tới chia buồn, hết lượt này tới lượt khác. Ngoại trừ bày tỏ niềm thương tiếc, nhiều người có lòng còn đích thân tới thăm viếng, bày tỏ chút lòng quý trọng của mình.
Theo thói quen lúc trước của Hiểu Hiểu, vào lúc như này, nàng không tình nguyện đi gặp nhiều người lạ mặt, bất kể họ ẩn giấu tâm tư gì.
Nhưng hôm nay, nàng có thể bình tĩnh đón tiếp từng người một tới thăm viếng, sắp xếp hoàn chỉnh lại mọi thứ ở cô nhi viện.
Mặc dù lúc trước nàng có kinh nghiệm, nhưng đa số đều là bà và mẹ giúp đỡ. Ngày hôm nay, mẹ không còn nữa, có rất nhiều việc, Hiểu Hiểu xử lý cũng cảm thấy khó khăn. Thật may bà dốc hết sức phối hợp, những đứa trẻ hồi trước bà bảo vệ là Thu Thu và Tống Khả cũng trưởng thành rồi, hai người họ một trái một phải kiên định đứng bên cạnh nàng, cùng nhau chống đỡ mái nhà bấp bênh này.
Đừng thấy Thu Thu bình thường gây rối không đáng tin cậy, chỉnh đốn lại lòng mình, một khi nghiêm túc, vài phần trông giống dáng vẻ của người kế nhiệm trong tương lai.
Cô ấy giúp bà quản lý chi tiêu, cho dù là tổ chức công ích nào, cơ quan phúc lợi xã hội nào, khoản ghi dễ dàng thu hút sự chú ý nhất, cũng dễ dàng hủy đi danh dự nhất, điểm này, tuyệt đối không thể sai.
Bởi vì sự ảnh hưởng của Hiểu Hiểu, gần đây khoản chi của cô nhi viện tăng thêm rất nhiều, còn có rất nhiều là tặng cho Hiểu Hiểu.
Mọi người đều nhận Hiểu Hiểu, yên tâm về nàng.
Ai cũng không nghĩ tới, việc này nối tiếp việc khác, dư luận trên mạng cũng hết lớp này đến lớp khác đến đỉnh điểm, Hiểu Hiểu đã trở thành tấm gương trẻ tuổi trong lòng xã hội, lần này, không chỉ là người trẻ tuổi, có rất nhiều thanh thiếu niên bắt đầu tiết kiệm tiền để hỗ trợ Hiểu Hiểu. Thậm chí có đứa trẻ bảy tuổi ôm ống tiền tiêu vặt của mình tới, cậu ấy vẫn mang nét hồn nhiên của trẻ thơ nói: "Chị ơi, hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của em, em muốn tự mua cho mình một món quà, có thể dùng tiền tiết kiệm của em để cô nhi viện ăn bánh kem không?" Sau này, cậu ấy chia sẻ cho cô nhi viện những thứ ngọt ngào, mọi người trả lại cậu ấy rất nhiều rất nhiều niềm hạnh phúc.
Đứa trẻ cực kì vui, giao ước với bố mẹ, sau này mỗi năm đều tới đây đón sinh nhật.
Thu Thu sau khi trông thấy thì không khỏi xúc động: "Ai nói thời đại bọn em không ổn, những đứa trẻ này không ổn, chỉ là những thứ bọn em tiếp xúc và nhìn thấy quá tiêu cực, thật ra bọn em đều mang trái tim của những đứa trẻ."... Mọi người đều thương xót cho sự đau khổ mà Hiểu Hiểu trải qua, cũng sợ đả kích hết lần này đến lần khác sẽ đánh bại nàng.
#Mục Hiểu Hiểu kiên trì chống đỡ, chúng tôi ở sau bảo vệ bạn# - tiêu đề vẫn luôn chiếm giữ vị trí thứ 3 trên bảng tìm kiếm.
Với sự giúp đỡ không ngừng, Hiểu Hiểu đi hỏi thử ý kiến đại tiểu thư, đối với những việc như này, Tần Di hiểu hơn nàng rất nhiều, ánh mắt đại tiểu thư nhìn nàng: "Thực sự là chị sợ em lại bị tổn thương." Đại tiểu thư biết rõ hơn bất cứ người nào, danh dự càng cao, lại càng phải cẩn trọng.
Thời đại này, tấm gương khó làm, rõ ràng trước mặt còn được, sau lưng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm nàng.
Bọn họ suốt quãng đường trải qua rất nhiều, đại tiểu thư không muốn nhìn Hiểu Hiểu nhận thêm bất kỳ lời gièm pha nào nữa, những lời khen bất lợi đối với nàng không cần thiết.
Nếu như Hiểu Hiểu muốn, đại tiểu thư có thể chắn giông bão bên ngoài, để nàng nửa đời sau vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng nếu thật sự cam tâm trốn dưới đôi cánh bảo vệ của đại tiểu thư, vậy đó không phải là Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu cuối cùng cũng thành lập "quỹ tài trợ yêu mến Tô Thu Vân." Nàng từng nói, đời này nàng không quên được mẹ, cũng sẽ không để mẹ rời xa mình.
Vậy dùng cách như này ở bên cạnh đi.
Tình hình bên đó của Hiểu Hiểu ổn định lại chút, đại tiểu thư dành nhiều thời gian hơn cho Nam Dương. Khoảng thời gian này, Tần Hải Long óc tìm cô một lần.
Hai bố con lần nữa gặp mặt.
Mái tóc Tần Hải Long bạc trắng một nửa, sắc mặt vàng vọt, tay chống gậy, run rẩy.
Tần Di ngồi trên sô pha màu xanh, mặt không cảm xúc nhìn ông.
Thấy ông như này, đại tiểu thư sẽ nhớ tới hồi nhỏ, ông ôm cô lên, nhẹ nhàng vuốt có cô: "Công chúa nhỏ nhà chúng ta trưởng thành rồi, càng ngày càng giống cha." Đó là sự ấm áp mà đại tiểu thư nhận được khi còn nhỏ, là nguồn gốc của sự ràng buộc mà cô muốn lùi bước, đều bị mưa gió thổi tan rồi.
Cô đối với ông không còn tình yêu, cũng không còn hận thù Chỉ có lạnh nhạt và ghê tởm.
Cô không biết cha bị làm sao, sao lại từng bước tới ngày hôm nay, từng bước từng bước đẩy bản thân ông xuống vực sâu.
Người cha trong hồi ức của cô hoàn toàn khác biệt.
"Sáng mai là cuộc họp cổ đông cuối cùng rồi." "Lần cuối cùng." Tần Hải Long dùng từ rất cẩn trọng, lần cuối cùng này không phải đối với ông thì là đối với Tần Di, ông ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn con gái, nhìn sự lạnh nhạt và xa cách trong ánh mắt cô. Ông cắn răng: "Con thật sự không có gì muốn nói với cha sao?" Đại hội cổ đông ngày mai ở Nam Dương, tất cả các cổ đông lớn đều sẽ tới.
Cuối cùng, bởi vì mâu thuẫn nội bộ, bởi vì sự tấn công ở bên ngoài, Nam Dương nhận lấy thiệt hại nặng nề.
Tần Lam vì chuyện trên mạng, đã bị lập án điều tra rồi. Sau khi thẩm vấn sơ bộ thì giờ đang ở trong trại tạm giam, đợi tòa án kết án. Bà ta tới bước đường này, ngược lại thức tỉnh rồi. Một câu liền nhận hết là do mình làm, gánh vác tất cả, nói gì cũng không khai ra Tần Hải Long.
Trước đây, bà ta với Tần Hải Long có hiềm khích không thể cứu vãn được, Tần Lam biết mình nên lùi về sau. Nhưng chấp niệm sâu sắc trong lòng dằn vặt bà ta, bà ta không cam tâm, không cam tâm sẽ buông tay như vậy.
Bà ta nhận tất cả, dùng sự gánh vác cuối cùng cược một ván, nhờ Tần Hải Long đưa Tần Sương lên kế thừa.
Tần Sương tới phòng giam thăm bà một lần.
Nhìn Tố Lam đeo còng tay, mặc đồng phục tù nhân, mắt Tần Sương ửng đỏ. Cô ấy tưởng rằng, tới bây giờ, Tố Lam nên tỉnh ngộ rồi, nhưng không ngờ tới, bà vừa mở miệng, câu đầu tiên lại là: "Lúc này con tới đây làm gì? Buổi chiều là cuộc họp cổ đông rồi! Nhất định không được chậm trễ! Nhìn dáng vẻ này của con có chỗ nào giống tổng giám đốc Nam Dương không, mau về đi." Tần Sương đỏ mắt nhìn Tố Lam, cô ấy cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó nặng trĩu trượt xuống.
Lại là như vậy.
Từ nhỏ đều như thế này.
"Con muốn chơi? Gì cơ? Những đứa trẻ khác đón ⅙? Con có tư cách gì đón ⅙? Có biết con phải gánh vác điều gì không?" "Nếu con cứ mãi là dáng vẻ này, mẹ à con vĩnh viễn không có ngày mai, con vĩnh viễn là đứa con gái riêng không nhìn thấy ánh sáng, chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt và chế giễu của người khác." "Đừng sợ đau! Chịu đựng chút tổn thương thì có làm sao? Những thứ mẹ chịu đựng còn nhiều hơn con. Đứng lên. Tới chỗ bác sĩ Tống xử lý vết thương đi, con như này sao có thể tiếp cận Tần Di, giành lại những thứ vốn dĩ thuộc về con?" "Tần Sương, con thật khiến người thất vọng, thật muốn hai mẹ con ta cùng đi chết."... Từ nhỏ đến lớn, đều như thế này.
Hôm nay, vẫn như vậy.
Tần Sương không biết mình rời khỏi phòng giam kiểu gì, ngồi trên xe, một đường đi qua, phong cảnh giống như lướt qua tầm mắt cô ấy. Người bên cạnh lo lắng nhìn cô ấy, Tần Sương nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Bởi vì là ngày cuối cùng rồi.
Về tới Nam Dương, Tần Sương không dẫn theo ai, một mình cô ấy quay hết một lượt trên dưới công ty.
Ngày thường cô ấy xuất hiện, nhân viên trông thấy đều khiếp sợ, hận không thể xoa dầu vào chân lập tức bỏ chạy. Ai cũng đều sợ gương mặt lạnh lùng của Tần Sương.
Nhưng hôm nay, cô ấy ung dung hờ hững, thậm chí còn mỉm cười gật đầu với nhân viên.
Mọi người đều bị dọa sợ, không biết vì lý do gì.
Về tới văn phòng, kéo rèm cửa lại, Tần Sương đeo lên mặt nạ quỷ Tula độc ác, cầm lấy điện thoại gọi video.
Bên kia đầu dây, Trương Xảo nói cười chụp mấy bông hoa nhỏ bên cạnh: "Đi đi, cô phải làm rồi, để họ nghỉ ngơi đi." Sau khi Hiểu Hiểu đi, cô Trương giữ đúng lời hứa, luôn cố gắng chống đỡ trên cương vị đó.
Trường cũng là nhận được lợi từ việc không may, nhận được sự coi trọng của người trong làng, trong phố. Bất kể nguyên vật liệu, hay thiết bị dạy học, đều ổn định. Tâm nguyện duy nhất bây giờ của các thầy cô và sinh viên đó là đợi cô Mục và cô Tần quay trở lại.
Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, chỉ thừa hai người, trở về cùng nhau chụp chung một bức ảnh.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng Trương Xảo trị liệu cho người đeo mặt nạ quỷ tula, thời gian hai tháng, không ngắn không dài, dài tới mức để hai người quen thuộc đối phương, ngắn tới mức hôm nay là từ biệt rồi.
Trương Xảo đặc biệt về ký túc xá, cố ý đóng cửa lại, mở bài nhạc nhẹ nhàng.
Cô ấy biết người đeo mặt nạ quỷ tula thích nghe nhạc của chị Tần, ngày cuối cùng, Trương Xảo mở bài "tâm ẩn" của Tần Di.
Trong bài nhạc quen thuộc, người đeo mặt nạ quỷ tula nằm trên sô pha, không nói lời nào, hôm nay cô ấy dường như rất thoải mái, ngôn ngữ cơ thể biểu đạt tất cả.
Trương Xảo mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì vui à?" Mặt nạ quỷ tula gật đầu: "Ừm, cuối cùng rồi." Mặc dù không hiểu "cuối cùng rồi" có nghĩa là gì, nhưng Trương Xảo vẫn mỉm cười nhìn cô ấy: "Chị, này cuối cùng rồi, em có thể hỏi chị một câu không?" Mặt nạ quỷ tula "ừm" một tiếng.
Theo tiếng nhạc, Trương Xảo hỏi một câu mà trong lòng luôn muốn hỏi: "Tại sao chị lại tới tìm em trị liệu thế?" Cô ấy luôn nghĩ rằng đối phương là một người thần bí có rất nhiều chuyện, nhưng tính cách cô ấy luôn cẩn thận dè dặt kháng cự thế giới bên ngoài, con người như vậy, cho dù có đối lập với cô ấy, cũng vĩnh viễn đeo một lớp mặt nạ, vĩnh viễn cũng sẽ không nói quá nhiều, nhiều nhất là nghỉ ngơi đi ngủ.
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, mặt nạ quỷ tula yếu ớt nói: "Bởi vì người yêu của em gái tôi từng nói với tôi, tôi nên tìm bác sĩ tâm lý." Câu nói không đầu không đuôi, Trương Xảo nghe xong muốn u đầu: "Thật ra chị à, con người đến nhân gian một chuyến, rất nhiều câu có thể nói ra, nhất là với người nhà." Âm thanh của mặt nạ quỷ tula trầm thấp, tầm mắt nhìn ra xa: "Em ấy sẽ không tha thứ cho tôi, tôi cũng sẽ không yêu cầu em ấy tha thứ cho tôi."... Cuộc họp cổ đông chiều nay của Nam Dương, ảnh hưởng rất lớn, mọi nhân viên đều biết, đây có thể là lần cuối cùng gia đình đụng nhau, họ có thể chào đón chủ mới.
Đại tiểu thư quần áo chỉnh tề tham dự cuộc họp, cô mặc chiếc váy màu đen, tóc búi lên, trang điểm nhẹ nhàng, đoàn người đông nghịt theo sau.
Tần Hải Long chống gậy từ xa đi tới, cạnh ông là Tần Sương, cùng với phó chủ tịch Khúc là cha của mag. Ông ấy đặc biệt bay từ Mỹ về vì cuộc họp cổ đông này.
Ánh mắt giao nhau.
Vẻ mặt đại tiểu thư hờ hững như cũ, cô đối với cuộc họp cổ đông này, cô không ôm bất kỳ hy vọng gì.
Khoảnh khắc nhìn thấy Khúc tổng đứng bên cạnh Tần Hải Long, cô liền biết hôm nay mình thua rồi.
Vậy cũng có sao đâu? Thứ cô muốn, cô cũng đã đạt được rồi.
Coi như là rời khỏi Nam Dương, đang thành lập doanh nghiệp Tinh lam, đại tiểu thư cũng có tự tin không thua Nam Dương.
Hôm nay cô tới với một thái độ, một lập trường, đó chính là bàn giao lại cho những những người tích cực ở bên cạnh cô lâu như vậy.
Trên thương trường, không có tình thân, không có cha con, chỉ có quan hệ lợi ích.
Lần này Tần Hải long đúng là vỡ đập chìm thuyền, ông ấy lén lút làm ra một sự nhượng bộ lợi ích to lớn, thậm chí có rất nhiều mối qua lại không nhìn thấy, đứng trước sự cám dỗ như vậy, cha của mag tự nhiên cũng sẽ nhượng bộ.
Ông ấy nói chuyện thẳng thắn, đại tiểu thư bình tĩnh đối mặt.
Phân đoạn bỏ phiếu cuối cùng của cuộc họp cổ đông.
Không ngoài dự đoán của đại tiểu thư, Khúc tổng cuối cùng cũng đứng lên cạnh Tần Hải Long, tăng thêm lượng phiếu bầu trong tay Tần Hải Long và Tần Di, họ dựa vào 5% tỉ lệ chiến thắng, Tần Sương sẽ là chủ tịch kế nhiệm của Nam Dương.
Nhưng chính vào lúc này, ai cũng không ngờ rằng lại xảy ra một màn kịch này.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tần Sương, không nói nên lời.
Tần Sương biểu cảm lạnh nhạt, lúc đó, góc nghiêng của cô giống y hệt Tần Di: "Tôi chọn Tần Di." Sắc mặt Tần Hải Long bên cạnh tím lại, cực kỳ phẫn nộ nhìn Tần Sương: "Con nói gì?" Ông ấy vì lúc này bôn ba lâu như vậy, mặt dày đi cầu xin ông nội bà nội, Tần Sương bị điên rồi à? Mẹ vẫn còn ở trong tù, nếu biết được, liệu bà ấy có tới đây bóp chết cô ta? Tần Sương hờ hững đối diện sự chất vấn của Tần Hải Long: "Tôi chọn Tần tổng, Tần Di." Tần Di cũng không thể tin được, cô nhìn Tần Sương, tay cầm bút dùng sức, chần chừ.
... Ai cũng không nghĩ tới, Tần gia duy trì nội chiến phân loạn lâu như vậy, sẽ ở trong vở kịch này có kết cục như vậy.
Tần Hải Long còn chưa ra khỏi phòng họp cổ đông thì đã không ổn rồi, cao huyết áp tái phát, lập tức tới bệnh viện rồi.
Hai tay Tần Sương run lên, giống như lần đầu gặp Tần Di, mỉm cười đi tới bên cạnh cô: "Di Di." Tần Di nhìn cô ấy, không cử động.
Dưới ánh đèn, mắt Tần Sương ẩm ướt: "Chị đã ký chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phiếu rồi." Đại tiểu thư cau mày, đang định nói, Tần Sương liền đi trước một bước: "Chị không còn yêu cầu quá đáng bắt em tha thứ cho chị, chỉ mong em phần đời còn lại bình an." Còn cô ấy, từ đâu tới, sẽ trở về nơi đó.
Để mọi thứ trở lại vị trí vốn có đi.
Tần Sương nhìn sợi dây chuyền Hiểu Hiểu thiết kế trên cổ Tần Di, nhẹ nói: "Em phải vui vẻ." Trước đây, mỗi lần cô ấy bảo vệ Tần Di đều nói: "Chị bảo vệ em. Đừng sợ." Nhưng hôm nay, cô ấy hiểu ra, hạnh phúc của em gái đã không cần cô ấy bảo vệ, cô có người yêu thương, có người khiến cô muốn mạnh mẽ bảo vệ.
Lúc thông tin này truyền đến phòng giam, người trong cục truyền, khi đó người truyền tin kinh hồn bạt vía sợ Tố Lam sẽ nổi cơn điên như lần khác, điên cuồng gào thét.
Nhưng không ai nghĩ tới, nghe tin này, bà ta ngồi trên ghế trầm mặc một lúc, khi đứng dậy quay trở về, thân thể bà nghiêng sang một bên.
Bà ta và Tần Hải Long đều được đưa đến bệnh viện.
Hai người gặp nhau trong tình huống này, cũng là vòng lặp nhân quả, quả báo thích đáng.
... Thời gian một tháng, xảy ra quá nhiều chuyện, có quá nhiều biến cố.
Hiểu Hiểu trải qua sóng to gió lớn đã nhìn thấu rất nhiều, nàng vẫn như cũ không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, âm thầm đi làm rất nhiều chuyện.
Dư luận bên ngoài vẫn luôn rất nóng, từ việc đào ra người phía sau là phu nhân tổng giám đốc Nam Dương, cùng với những câu chuyện máu chó, lại tới cuối cùng Mục Sơn nhận hối lộ, bị phán mười một năm tù vì tội không làm tròn trách nhiệm. Tô Khuê vì đưa hối lộ bị phạt ba năm tù, hoãn án một năm. Hội đồng quản trị Nam Dương tranh chấp, tiếp sau đó là các dự đoán quan hệ của Tần Di và Mục Hiểu Hiểu.
Đợt sóng này tới đợt sóng khác, từ đầu tới cuối không hề đứt đoạn.
Đại tiểu thư cũng từng lo lắng Hiểu Hiểu không tiếp nhận được, nhưng Hiểu Hiểu lại mỉm cười nhìn cô, ôm lấy cô, hôn lên trán cô: "Đại tiểu thư, chị nghĩ rằng những bình luận đó có thể làm hại đến em sao?" Trái tim nàng, giờ đã bất khả chiến bại rồi.
Trước đây, Hiểu Hiểu luôn muốn vì sao? Dựa vào đâu? Luôn có một phần không cam tâm. Nhưng bây giờ, nàng có thể thuần thục lý trí đón nhận mọi thứ rồi, phong ba bão tố thì sao? Bất kể là lời đề cao thiện ý hay là sự tổn thương ác ý, đối với Hiểu Hiểu đều không quan trọng nữa rồi.
Nàng đã nhìn thấu, cuộc đời con người, Không cần quá xem trọng những thứ hư danh, những thứ vật chất bên ngoài.
Điều duy nhất quan trọng là bản thân làm như thế nào. Nàng của trước đây nếu như không vì một dòng bình luận, một cuộc điện thoại mà sụp đổ khóc lóc, trong mắt mẹ, nàng cũng không đau khổ dằn vặt như thế.
Chỉ khi nội tâm đủ mạnh mẽ thì mới có thể đương đầu với phong ba bên ngoài. Hiểu Hiểu không còn nghĩ nữa, giờ đây nàng như này, tương lai thì có sao? Nếu như gặp phải điều gì thì có sao, bởi vì đối với nàng, những điều này đều không đáng nhắc tới.
Nàng cần làm tốt hiện tại, sống tốt mỗi giây mỗi phút.
Tháng thứ hai, nàng thu xếp chuyện của cô nhi viện ổn thỏa rồi, Tống Khả đi tới cạnh nàng, giống như hồi nhỏ, cùng nhau ngồi trong sân.
"Chị, ngày mai chị phải qua đó à?" Hiểu Hiểu gật đầu, nàng vỗ vai Tống Khả: "Đầu xuôi đuôi lọt, vẫn còn một tháng, chị trở lại trường hoàn thành nốt mọi việc, ở đây vất vả cho em rồi." Nàng thật không ngờ tới, Tống Khả sẽ đảm đang như vậy, cũng không ngờ tới, cô ấy ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy chống đỡ áp lực to lớn.
Năng lực con người đều là vô hạn, do nàng hồi trước coi Tống Khả là em gái, giống như Tô Thu Vân, đều bảo vệ họ phía sau.
Thấy họ ở đây nói chuyện, Thu Thu sáp lại gần, bởi vì phẫu thuật tim, cô ấy nghỉ ngơi nửa năm, thời gian này, cô ấy cũng trưởng thành rất nhiều, không còn là đứa trẻ vẫn luôn đuổi theo chị đòi kẹo nữa, có thể cùng Hiểu Hiểu che mưa chắn gió rồi.
Ba người ngồi lại với nhau, cùng nhìn xung quanh nơi đã nuôi họ khôn lớn, nghĩ về những chuyện hồi nhỏ, mắt ba người đều đỏ hoe. Thu Thu sợ bầu không khí quá khó chịu, cô ấy túm chị: "Em cũng muốn qua đó, vừa hay muốn xem Tiểu Hoa mà chị luôn miệng khen đó." Không trách Thu Thu chua chít chít, gần đây, lúc Hiểu Hiểu và Trương Xảo liên lạc, Trương Xảo khen Tiểu Hoa không ít. Nói cô ấy tuổi còn nhỏ, tiến bộ nhanh chóng, lúc đầu đi học còn vâng vâng dạ dạ, bây giờ sắp làm lớp trưởng rồi, cực kì có bản lĩnh. Trời sinh có năng lực lãnh đạo, những đứa con trai bướng bỉnh đó đều nghe cô ấy.
Còn cô ấy chỉ đơn giản là phiên bản nhỏ của Hiểu Hiểu, tuổi nhỏ, toàn bộ tiền đầu tích góp. Tan học liền đi nhặt vỏ chai, còn học được cách giúp chú bán lừa, kéo khách hàng. Thấy Trương Xảo ngơ ngác, Tiểu Hoa tích góp một chút tiền, nói muốn đợi Hiểu Hiểu quay về để trả cho nàng. Mặc dù không nhiều, nhưng đó là tấm lòng của cô ấy.
Hiểu Hiểu vuốt tóc Thu Thu: "Bây giờ em là quản gia thứ hai của nhà rồi, phí lên biểu diễn đắt thế, chị mời không nổi. Ở đây đi, ngoan ngoãn giúp đỡ chị Trương Xảo." Thu Thu bĩu môi, cô lại kéo chị: "Được thôi, nhưng mà chị, không phải em thúc giục chị, chị chuẩn bị như thế nào rồi? Nghĩ ra xem nên nói chuyện với chị Tần như thế nào chưa? Bọn em đều không đợi được muốn gọi anh rể rồi. Hôm đó em tới nhà tìm chị, thấy một chiếc xe vô cùng ầm ầm đỗ ở ngoài, thấy một chàng trai mặc đồ kiểu phương Tây, giày da đứng một bên vừa hút thuốc vừa nhìn chị gái kia, có khi nào là kẻ theo đuổi không?" Hiểu Hiểu:... Em gái "đáng chết" này, đúng là chạm vào chỗ đau.
Nhưng không phải người theo đuổi nhiều hay sao? Tần Tổng trải qua nhiều cuộc tranh đấu như vậy, quyền lực trong tay, biết bao nhiêu người muốn có được cô. Những fan chờ đợi khá lâu trên mạng ngày ngày gào khóc, đợi chị trở về, nhân khí bùng nổ. Mặc dù Hiểu Hiểu không nói, nhưng trong lòng cũng ăn giấm chua, nhất là hôm đó thấy Lưu Phương cầm trên tay danh sách nghệ sĩ mới đào tạo của Nam Dương, ồ, các diễn viên trẻ đẹp trai đó, so sánh với bản thân, Hiểu Hiểu thành người trung niên rồi. Có người vừa đủ 18, không biết có bao nhiêu trẻ đẹp, bao nhiêu người thích. Bên trong còn có không ít fan của Tần Di, không thể liếc mắt đưa tình với Tần tổng sao? Đại tiểu thư vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt điềm đạm. Đối với cánh nhà báo vô số lần nhắc tới chuyện bao giờ cô trở lại giới ca sĩ, cô đều từ chối trả lời, cùng lắm là nở nụ cười thần bí.
Quan trọng nhất không trở lại chính là không trở lại, các fan đều than phiền. Weibo ngừng mấy năm cũng nên cập nhật rồi, để mọi người biết tình hình của cô gần đây vẫn ổn.
Weibo của đại tiểu thư lưu lại ba năm trước, ba năm đó, dòng trạng thái trên Weibo đều trống không, toàn bộ đều là hỏi đại tiểu thư bao giờ quay trở lại.
Thu Thu không hổ là em gái tốt, sợ chị gái nhà mình quá khiêm tốn, bị người khác đem đại tiểu thư đi mất. Mà Tống Khả trải qua nhiều như vậy, cũng tự biết tình cảm đối với chị giống như kiểu yêu thích và ngưỡng mộ, mà không phải tình yêu đích thực, cô ấy cũng mỉm cười gọi chị Tần Di, âm thầm chúc phúc cho chị mình và cô.
Tay Hiểu Hiểu vô ý sờ vào chiếc nhẫn trong túi, nàng nhìn trăng sáng trên trời, khóe miệng nhếch lên: "Mọi người chuẩn bị tốt chỗ tiền này đi." Tống Khả và Thu Thu hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc và vui mừng.
Chiếc nhẫn của nàng đã thiết kế xong rồi, chỉ thiếu đeo lên tay của người trong lòng.
—--------- Tác giả có lời muốn nói: Kết thôi kết thôi, Diệp Tử viết chậm một chút, vẫn còn rất nhiều chi tiết ngọt ngào. Gần đây thời gian cập nhật không cố định, 333, công việc bận quá, Diệp Tử cũng không muốn vội vàng, cứ vội vàng là muốn kết thúc.
Đại tiểu thư nhìn Hiểu Hiểu bước về phía mình, ngập tràn nước mắt.
Cô biết, nhất định Hiểu Hiểu sẽ ra ngoài, nên cô vẫn không hề rời đi.
Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, trong mắt, trong tim đều là cô, nếu như nói bức thư của mẹ, lời nói của bà, giống như đôi tay kéo nàng ra khỏi vòng trầm luân, đại tiểu thư là động lực để nàng đẩy cánh cửa đó bước ra.
Nàng không còn chạy trốn, không thể trốn nữa, giống như bà nói, người chết đã chết, nàng như vậy là tự dày vò bản thân, lại càng dày vò đại tiểu thư.
Đoạn đường này, sau khi ở bên đại tiểu thư, Hiểu Hiểu luôn muốn che chở, sưởi ấm cho cô, nhưng cuối cùng, đều là đại tiểu thư dành cho nàng sự ấm áp và che chở.
Không rời không bỏ.
Không miễn cưỡng không tạm biệt.
Bất kể gian khổ như nào, chỉ cần Hiểu Hiểu ngẩng đầu, luôn thấy ánh nhìn của đại tiểu thư đầu tiên.
Khoảnh khắc này, ngay lúc này, trong mắt họ chỉ có đối phương, không có ai khác.
Một cái ôm thật chặt.
Hiểu Hiểu dùng hết sức lực của bản thân, đại tiểu thư ôm chặt nàng, nước mắt chảy theo khóe mắt rơi xuống.
Cô biết, nàng sẽ ra ngoài.
Hiểu Hiểu của cô luôn luôn mạnh mẽ như vậy, giống như ngọn cỏ, không sợ mưa bão.
Hiểu Hiểu ngoan cường ôm chặt cô, răng va vào môi, người cứng đờ.
Không cần lời nói, một cái ôm thay thế cho tất cả.
Đến sự căng thẳng của những ngày vừa qua, sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần khiến Tần Di gần như kiệt sức, cô không còn sức lực nữa rồi, khoảnh khắc Hiểu Hiểu ôm lấy cô, trước mắt tối sầm, ngất đi.
... Đại tiểu thư nằm mơ.
Không biết có phải do dạo này hay lo nghĩ, đêm hay nằm mơ hay không, cô mơ thấy Tô Thu Vân.
Tô Thu Vân vừa ngã xuống, mọi việc lớn nhỏ của cô nhi viện đều dồn lại, năng lực Tống Khả không tồi, nhưng còn quá trẻ, thiếu sự rèn luyện.
Hơn nữa, trước đây khi Tô Thu Vân và bà có việc gì, người đầu tiên gánh vác là Hiểu Hiểu.
Tính cả Thu Thu, họ đã quen nghe theo sự chỉ đạo của Hiểu Hiểu, trước đây, xem Hiểu Hiểu đối nội đối ngoại cũng không khó lắm, vẫn còn thời gian và sức lực hàn thuyên nói chuyện với bọn họ.
Nhưng giờ đây, Tống Khat thực sự phải tự mình gánh vác, cô ấy không chống đỡ nổi.
May mắn vào lúc này, đại tiểu thư đứng lên, chỉ một câu nói đã vứt cho Tống Khả đang lơ lửng giữa không trung một sợi dây cứu mạng, giúp cô ấy chống đỡ qua những ngày này.
Đại tiểu thư biết cô nhi viện có ý nghĩa như thế nào đối với Hiểu Hiểu, giờ nàng không còn cách nào tiếp nhận nữa rồi, vẫn như cũ cắn răng kiên trì.
Cô muốn đợi nàng ra ngoài, vẫn luôn đợi nàng.
Tô Thu Vân trong mơ làn da sáng và đẹp, vẻ ngoài tươi tắn, không còn sự mệt mỏi lúc trước.
Bà mặc bồ đồ trắng, đứng nơi xa nở nụ cười nhìn Tần Di, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Con." Cuộc đời này của Tần Di, từ khi sinh ra chưa từng trông thấy mẹ của mình, mặc dù chưa từng nói với ai, nhưng từ khi Mục Hiểu Hiểu dẫn cô đi gặp Tô Thu Vân, trong lòng cô đã coi Tô Thu Vân như mẹ của mình.
Hôm nay, lần nữa gặp nhau, đã là âm dương cách biệt, là ảo ảnh trong mơ.
Tần Di cũng không biết bị làm sao, cô nhìn Tô Thu Vân, nhìn nụ cười của bà ấy, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Tô Thu Vân bước tới, giống như đối với Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Di, nhẹ giọng nói: "Có con bên cạnh, mẹ yên tâm rồi, các con phải hạnh phúc." Bà xưng "mẹ", trong mắt tràn ngập sự nâng niu và cưng chiều.
Đại tiểu thư nghẹn ngào: "Mẹ..." Cuối cùng cô cũng gọi được rồi, nhưng Tô Thu Vân lại không nghe thấy.
Tô Thu Vân cười cười gật đầu, từng bước lùi về sau, cuối cùng biến mất trong tầm mắt cô.
Nhớ hồi thiếu niên, đại tiểu thư từng đọc được một câu trong "Mục Tống", khắc sâu trong ký ức của cô.
"Tôi chầm chậm, chầm chậm thấu hiểu, cái gọi là cha mẹ con cái, chỉ là, duyên phận giữa bạn và người đó đời này kiếp này không ngừng đưa mắt nhìn theo bóng hình của người đó xa dần. Bạn đứng ở đoạn đường bên này, nhìn người đó dần dần biến mất ở ngã rẽ con đường, hơn nữa, bóng hình đó âm thầm nói với bạn: Không cần đuổi theo." Khi đó, đại tiểu thư chỉ cảm thấy câu nói này chỉ hời hợt tường thuật việc con người không có cách nào trốn chạy khỏi sự thê lương và đau khổ, khiến cô ấn tượng sâu sắc.
Nhưng hôm nay, cô và Hiểu Hiểu đã trở thành người trong câu nói đó, mới hiểu, ly biệt rốt cuộc khắc cốt ghi tâm tới mức nào.
Lần nữa tỉnh lại... Đại tiểu thư mơ màng nhìn xung quanh, cô không biết đã về nhà mình từ lúc nào, tay âm ỉ truyền đến sự đau nhói, trên bàn đặt bát cháo vẫn còn vương hơi nóng.
"Tỉnh rồi?" Hiểu Hiểu nhìn cô, viền mắt đỏ ửng đem theo nụ cười dịu dàng, Tần Di muốn ngồi dậy, Hiểu Hiểu vội vàng với lấy cái gối để cô dựa vào, thời gian sáu ngày, cả người giống như da bọc xương, thật may vẫn còn chút tinh thần, không còn sự bi quan và chống cự như hồi trước.
Ánh mắt đại tiểu thư cứ luôn nhìn Hiểu Hiểu, nhìn không chớp mắt. Hiểu Hiểu cầm bát lên: "Đói rồi chứ?" Có mấy ngày nàng không ăn không uống, đại tiểu thư cũng như vậy.
Khoảnh khắc đại tiểu thư ngã xuống, Hiểu Hiểu hoảng sợ tột độ.
Không thể được.
Nàng không thể chấp nhận sự mất đi ấy.
Lúc bác sĩ Hứa đến, kiểm tra sức khỏe đại tiểu thư sau đó lắc đầu: "Đại tiểu thư không thể cứ chịu đựng như vậy, cô ấy sắp bị vắt kiệt rồi." Ông ấy không biết Tần Di đã trải qua những gì, còn tưởng là nội bộ Nam Dương tranh đấu khiến Tần Di lo lắng hết lòng.
Nghe thấy lời này, Hiểu Hiểu càng thêm tự trách, đại tiểu thư đối với nàng luôn là che chở bao dung, mọi gió mưa, đều một mình cô gánh hết.
Hiểu Hiểu đút cháo cho đại tiểu thư, đại tiểu thư ngoan ngoãn dựa vào gối, Hiểu Hiểu đút một miếng, cô ăn một miếng, ánh mắt của cô dán chặt trên gương mặt Hiểu Hiểu, lưu luyến triền miên, chỉ sợ chớp mắt một cái thì nàng sẽ rời đi.
Ánh mắt như vậy, cái nhìn chăm chú khiến trái tim Hiểu Hiểu chua xót, đút xong miếng cháo cuối cùng, trong lòng Mục Hiểu Hiểu nhịn không được rung động, nghiêng về phía trước, ôm lấy Tần Di.
Đại tiểu thư dựa vào cổ nàng, con ngươi vẫn nhìn chằm chằm nàng.
Hai người cứ như vậy ôm nhau một lúc.
Hiểu Hiểu ngẩng đầu hôn lên môi đại tiểu thư, đại tiểu thư cúi đầu rất tự nhiên, hai người cùng trao nhau nụ hôn.
Không phải ham muốn, không phải tình yêu, chỉ là sau khi hai người được thế giới tôi luyện thương tích đầy mình, được an ủi và dựa dẫm.
... Hiểu Hiểu không nhắc tới nỗi đau của mình với đại tiểu thư, giống như năm đó Lan Nhi rời đi, nàng âm thầm chịu đựng tất cả.
Đời này của nàng không có cách nào quên đi mẹ, cũng không có cách nào để bà ấy đi.
Nàng chọn cách âm thầm đặt Tô Thu Vân vào nơi sâu nhất trong trái tim.
Hiểu Hiểu phấn chấn hơn, nàng hồi phục lại sự mạnh mẽ đối với công việc, mỗi ngày, nàng đều thích nhìn đại tiểu thư ăn cơm, dỗ đại tiểu thư ngủ. Ban ngày, nàng tiễn đại tiểu thư ra cửa, tự mình đạp xe tới cô nhi viện, nơi đó có rất nhiều người đợi nàng, rất nhiều việc đợi nàng xử lý.
Còn rất nhiều người tới chia buồn, hết lượt này tới lượt khác. Ngoại trừ bày tỏ niềm thương tiếc, nhiều người có lòng còn đích thân tới thăm viếng, bày tỏ chút lòng quý trọng của mình.
Theo thói quen lúc trước của Hiểu Hiểu, vào lúc như này, nàng không tình nguyện đi gặp nhiều người lạ mặt, bất kể họ ẩn giấu tâm tư gì.
Nhưng hôm nay, nàng có thể bình tĩnh đón tiếp từng người một tới thăm viếng, sắp xếp hoàn chỉnh lại mọi thứ ở cô nhi viện.
Mặc dù lúc trước nàng có kinh nghiệm, nhưng đa số đều là bà và mẹ giúp đỡ. Ngày hôm nay, mẹ không còn nữa, có rất nhiều việc, Hiểu Hiểu xử lý cũng cảm thấy khó khăn. Thật may bà dốc hết sức phối hợp, những đứa trẻ hồi trước bà bảo vệ là Thu Thu và Tống Khả cũng trưởng thành rồi, hai người họ một trái một phải kiên định đứng bên cạnh nàng, cùng nhau chống đỡ mái nhà bấp bênh này.
Đừng thấy Thu Thu bình thường gây rối không đáng tin cậy, chỉnh đốn lại lòng mình, một khi nghiêm túc, vài phần trông giống dáng vẻ của người kế nhiệm trong tương lai.
Cô ấy giúp bà quản lý chi tiêu, cho dù là tổ chức công ích nào, cơ quan phúc lợi xã hội nào, khoản ghi dễ dàng thu hút sự chú ý nhất, cũng dễ dàng hủy đi danh dự nhất, điểm này, tuyệt đối không thể sai.
Bởi vì sự ảnh hưởng của Hiểu Hiểu, gần đây khoản chi của cô nhi viện tăng thêm rất nhiều, còn có rất nhiều là tặng cho Hiểu Hiểu.
Mọi người đều nhận Hiểu Hiểu, yên tâm về nàng.
Ai cũng không nghĩ tới, việc này nối tiếp việc khác, dư luận trên mạng cũng hết lớp này đến lớp khác đến đỉnh điểm, Hiểu Hiểu đã trở thành tấm gương trẻ tuổi trong lòng xã hội, lần này, không chỉ là người trẻ tuổi, có rất nhiều thanh thiếu niên bắt đầu tiết kiệm tiền để hỗ trợ Hiểu Hiểu. Thậm chí có đứa trẻ bảy tuổi ôm ống tiền tiêu vặt của mình tới, cậu ấy vẫn mang nét hồn nhiên của trẻ thơ nói: "Chị ơi, hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của em, em muốn tự mua cho mình một món quà, có thể dùng tiền tiết kiệm của em để cô nhi viện ăn bánh kem không?" Sau này, cậu ấy chia sẻ cho cô nhi viện những thứ ngọt ngào, mọi người trả lại cậu ấy rất nhiều rất nhiều niềm hạnh phúc.
Đứa trẻ cực kì vui, giao ước với bố mẹ, sau này mỗi năm đều tới đây đón sinh nhật.
Thu Thu sau khi trông thấy thì không khỏi xúc động: "Ai nói thời đại bọn em không ổn, những đứa trẻ này không ổn, chỉ là những thứ bọn em tiếp xúc và nhìn thấy quá tiêu cực, thật ra bọn em đều mang trái tim của những đứa trẻ."... Mọi người đều thương xót cho sự đau khổ mà Hiểu Hiểu trải qua, cũng sợ đả kích hết lần này đến lần khác sẽ đánh bại nàng.
#Mục Hiểu Hiểu kiên trì chống đỡ, chúng tôi ở sau bảo vệ bạn# - tiêu đề vẫn luôn chiếm giữ vị trí thứ 3 trên bảng tìm kiếm.
Với sự giúp đỡ không ngừng, Hiểu Hiểu đi hỏi thử ý kiến đại tiểu thư, đối với những việc như này, Tần Di hiểu hơn nàng rất nhiều, ánh mắt đại tiểu thư nhìn nàng: "Thực sự là chị sợ em lại bị tổn thương." Đại tiểu thư biết rõ hơn bất cứ người nào, danh dự càng cao, lại càng phải cẩn trọng.
Thời đại này, tấm gương khó làm, rõ ràng trước mặt còn được, sau lưng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm nàng.
Bọn họ suốt quãng đường trải qua rất nhiều, đại tiểu thư không muốn nhìn Hiểu Hiểu nhận thêm bất kỳ lời gièm pha nào nữa, những lời khen bất lợi đối với nàng không cần thiết.
Nếu như Hiểu Hiểu muốn, đại tiểu thư có thể chắn giông bão bên ngoài, để nàng nửa đời sau vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng nếu thật sự cam tâm trốn dưới đôi cánh bảo vệ của đại tiểu thư, vậy đó không phải là Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu cuối cùng cũng thành lập "quỹ tài trợ yêu mến Tô Thu Vân." Nàng từng nói, đời này nàng không quên được mẹ, cũng sẽ không để mẹ rời xa mình.
Vậy dùng cách như này ở bên cạnh đi.
Tình hình bên đó của Hiểu Hiểu ổn định lại chút, đại tiểu thư dành nhiều thời gian hơn cho Nam Dương. Khoảng thời gian này, Tần Hải Long óc tìm cô một lần.
Hai bố con lần nữa gặp mặt.
Mái tóc Tần Hải Long bạc trắng một nửa, sắc mặt vàng vọt, tay chống gậy, run rẩy.
Tần Di ngồi trên sô pha màu xanh, mặt không cảm xúc nhìn ông.
Thấy ông như này, đại tiểu thư sẽ nhớ tới hồi nhỏ, ông ôm cô lên, nhẹ nhàng vuốt có cô: "Công chúa nhỏ nhà chúng ta trưởng thành rồi, càng ngày càng giống cha." Đó là sự ấm áp mà đại tiểu thư nhận được khi còn nhỏ, là nguồn gốc của sự ràng buộc mà cô muốn lùi bước, đều bị mưa gió thổi tan rồi.
Cô đối với ông không còn tình yêu, cũng không còn hận thù Chỉ có lạnh nhạt và ghê tởm.
Cô không biết cha bị làm sao, sao lại từng bước tới ngày hôm nay, từng bước từng bước đẩy bản thân ông xuống vực sâu.
Người cha trong hồi ức của cô hoàn toàn khác biệt.
"Sáng mai là cuộc họp cổ đông cuối cùng rồi." "Lần cuối cùng." Tần Hải Long dùng từ rất cẩn trọng, lần cuối cùng này không phải đối với ông thì là đối với Tần Di, ông ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn con gái, nhìn sự lạnh nhạt và xa cách trong ánh mắt cô. Ông cắn răng: "Con thật sự không có gì muốn nói với cha sao?" Đại hội cổ đông ngày mai ở Nam Dương, tất cả các cổ đông lớn đều sẽ tới.
Cuối cùng, bởi vì mâu thuẫn nội bộ, bởi vì sự tấn công ở bên ngoài, Nam Dương nhận lấy thiệt hại nặng nề.
Tần Lam vì chuyện trên mạng, đã bị lập án điều tra rồi. Sau khi thẩm vấn sơ bộ thì giờ đang ở trong trại tạm giam, đợi tòa án kết án. Bà ta tới bước đường này, ngược lại thức tỉnh rồi. Một câu liền nhận hết là do mình làm, gánh vác tất cả, nói gì cũng không khai ra Tần Hải Long.
Trước đây, bà ta với Tần Hải Long có hiềm khích không thể cứu vãn được, Tần Lam biết mình nên lùi về sau. Nhưng chấp niệm sâu sắc trong lòng dằn vặt bà ta, bà ta không cam tâm, không cam tâm sẽ buông tay như vậy.
Bà ta nhận tất cả, dùng sự gánh vác cuối cùng cược một ván, nhờ Tần Hải Long đưa Tần Sương lên kế thừa.
Tần Sương tới phòng giam thăm bà một lần.
Nhìn Tố Lam đeo còng tay, mặc đồng phục tù nhân, mắt Tần Sương ửng đỏ. Cô ấy tưởng rằng, tới bây giờ, Tố Lam nên tỉnh ngộ rồi, nhưng không ngờ tới, bà vừa mở miệng, câu đầu tiên lại là: "Lúc này con tới đây làm gì? Buổi chiều là cuộc họp cổ đông rồi! Nhất định không được chậm trễ! Nhìn dáng vẻ này của con có chỗ nào giống tổng giám đốc Nam Dương không, mau về đi." Tần Sương đỏ mắt nhìn Tố Lam, cô ấy cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó nặng trĩu trượt xuống.
Lại là như vậy.
Từ nhỏ đều như thế này.
"Con muốn chơi? Gì cơ? Những đứa trẻ khác đón ⅙? Con có tư cách gì đón ⅙? Có biết con phải gánh vác điều gì không?" "Nếu con cứ mãi là dáng vẻ này, mẹ à con vĩnh viễn không có ngày mai, con vĩnh viễn là đứa con gái riêng không nhìn thấy ánh sáng, chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt và chế giễu của người khác." "Đừng sợ đau! Chịu đựng chút tổn thương thì có làm sao? Những thứ mẹ chịu đựng còn nhiều hơn con. Đứng lên. Tới chỗ bác sĩ Tống xử lý vết thương đi, con như này sao có thể tiếp cận Tần Di, giành lại những thứ vốn dĩ thuộc về con?" "Tần Sương, con thật khiến người thất vọng, thật muốn hai mẹ con ta cùng đi chết."... Từ nhỏ đến lớn, đều như thế này.
Hôm nay, vẫn như vậy.
Tần Sương không biết mình rời khỏi phòng giam kiểu gì, ngồi trên xe, một đường đi qua, phong cảnh giống như lướt qua tầm mắt cô ấy. Người bên cạnh lo lắng nhìn cô ấy, Tần Sương nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Bởi vì là ngày cuối cùng rồi.
Về tới Nam Dương, Tần Sương không dẫn theo ai, một mình cô ấy quay hết một lượt trên dưới công ty.
Ngày thường cô ấy xuất hiện, nhân viên trông thấy đều khiếp sợ, hận không thể xoa dầu vào chân lập tức bỏ chạy. Ai cũng đều sợ gương mặt lạnh lùng của Tần Sương.
Nhưng hôm nay, cô ấy ung dung hờ hững, thậm chí còn mỉm cười gật đầu với nhân viên.
Mọi người đều bị dọa sợ, không biết vì lý do gì.
Về tới văn phòng, kéo rèm cửa lại, Tần Sương đeo lên mặt nạ quỷ Tula độc ác, cầm lấy điện thoại gọi video.
Bên kia đầu dây, Trương Xảo nói cười chụp mấy bông hoa nhỏ bên cạnh: "Đi đi, cô phải làm rồi, để họ nghỉ ngơi đi." Sau khi Hiểu Hiểu đi, cô Trương giữ đúng lời hứa, luôn cố gắng chống đỡ trên cương vị đó.
Trường cũng là nhận được lợi từ việc không may, nhận được sự coi trọng của người trong làng, trong phố. Bất kể nguyên vật liệu, hay thiết bị dạy học, đều ổn định. Tâm nguyện duy nhất bây giờ của các thầy cô và sinh viên đó là đợi cô Mục và cô Tần quay trở lại.
Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, chỉ thừa hai người, trở về cùng nhau chụp chung một bức ảnh.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng Trương Xảo trị liệu cho người đeo mặt nạ quỷ tula, thời gian hai tháng, không ngắn không dài, dài tới mức để hai người quen thuộc đối phương, ngắn tới mức hôm nay là từ biệt rồi.
Trương Xảo đặc biệt về ký túc xá, cố ý đóng cửa lại, mở bài nhạc nhẹ nhàng.
Cô ấy biết người đeo mặt nạ quỷ tula thích nghe nhạc của chị Tần, ngày cuối cùng, Trương Xảo mở bài "tâm ẩn" của Tần Di.
Trong bài nhạc quen thuộc, người đeo mặt nạ quỷ tula nằm trên sô pha, không nói lời nào, hôm nay cô ấy dường như rất thoải mái, ngôn ngữ cơ thể biểu đạt tất cả.
Trương Xảo mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì vui à?" Mặt nạ quỷ tula gật đầu: "Ừm, cuối cùng rồi." Mặc dù không hiểu "cuối cùng rồi" có nghĩa là gì, nhưng Trương Xảo vẫn mỉm cười nhìn cô ấy: "Chị, này cuối cùng rồi, em có thể hỏi chị một câu không?" Mặt nạ quỷ tula "ừm" một tiếng.
Theo tiếng nhạc, Trương Xảo hỏi một câu mà trong lòng luôn muốn hỏi: "Tại sao chị lại tới tìm em trị liệu thế?" Cô ấy luôn nghĩ rằng đối phương là một người thần bí có rất nhiều chuyện, nhưng tính cách cô ấy luôn cẩn thận dè dặt kháng cự thế giới bên ngoài, con người như vậy, cho dù có đối lập với cô ấy, cũng vĩnh viễn đeo một lớp mặt nạ, vĩnh viễn cũng sẽ không nói quá nhiều, nhiều nhất là nghỉ ngơi đi ngủ.
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, mặt nạ quỷ tula yếu ớt nói: "Bởi vì người yêu của em gái tôi từng nói với tôi, tôi nên tìm bác sĩ tâm lý." Câu nói không đầu không đuôi, Trương Xảo nghe xong muốn u đầu: "Thật ra chị à, con người đến nhân gian một chuyến, rất nhiều câu có thể nói ra, nhất là với người nhà." Âm thanh của mặt nạ quỷ tula trầm thấp, tầm mắt nhìn ra xa: "Em ấy sẽ không tha thứ cho tôi, tôi cũng sẽ không yêu cầu em ấy tha thứ cho tôi."... Cuộc họp cổ đông chiều nay của Nam Dương, ảnh hưởng rất lớn, mọi nhân viên đều biết, đây có thể là lần cuối cùng gia đình đụng nhau, họ có thể chào đón chủ mới.
Đại tiểu thư quần áo chỉnh tề tham dự cuộc họp, cô mặc chiếc váy màu đen, tóc búi lên, trang điểm nhẹ nhàng, đoàn người đông nghịt theo sau.
Tần Hải Long chống gậy từ xa đi tới, cạnh ông là Tần Sương, cùng với phó chủ tịch Khúc là cha của mag. Ông ấy đặc biệt bay từ Mỹ về vì cuộc họp cổ đông này.
Ánh mắt giao nhau.
Vẻ mặt đại tiểu thư hờ hững như cũ, cô đối với cuộc họp cổ đông này, cô không ôm bất kỳ hy vọng gì.
Khoảnh khắc nhìn thấy Khúc tổng đứng bên cạnh Tần Hải Long, cô liền biết hôm nay mình thua rồi.
Vậy cũng có sao đâu? Thứ cô muốn, cô cũng đã đạt được rồi.
Coi như là rời khỏi Nam Dương, đang thành lập doanh nghiệp Tinh lam, đại tiểu thư cũng có tự tin không thua Nam Dương.
Hôm nay cô tới với một thái độ, một lập trường, đó chính là bàn giao lại cho những những người tích cực ở bên cạnh cô lâu như vậy.
Trên thương trường, không có tình thân, không có cha con, chỉ có quan hệ lợi ích.
Lần này Tần Hải long đúng là vỡ đập chìm thuyền, ông ấy lén lút làm ra một sự nhượng bộ lợi ích to lớn, thậm chí có rất nhiều mối qua lại không nhìn thấy, đứng trước sự cám dỗ như vậy, cha của mag tự nhiên cũng sẽ nhượng bộ.
Ông ấy nói chuyện thẳng thắn, đại tiểu thư bình tĩnh đối mặt.
Phân đoạn bỏ phiếu cuối cùng của cuộc họp cổ đông.
Không ngoài dự đoán của đại tiểu thư, Khúc tổng cuối cùng cũng đứng lên cạnh Tần Hải Long, tăng thêm lượng phiếu bầu trong tay Tần Hải Long và Tần Di, họ dựa vào 5% tỉ lệ chiến thắng, Tần Sương sẽ là chủ tịch kế nhiệm của Nam Dương.
Nhưng chính vào lúc này, ai cũng không ngờ rằng lại xảy ra một màn kịch này.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tần Sương, không nói nên lời.
Tần Sương biểu cảm lạnh nhạt, lúc đó, góc nghiêng của cô giống y hệt Tần Di: "Tôi chọn Tần Di." Sắc mặt Tần Hải Long bên cạnh tím lại, cực kỳ phẫn nộ nhìn Tần Sương: "Con nói gì?" Ông ấy vì lúc này bôn ba lâu như vậy, mặt dày đi cầu xin ông nội bà nội, Tần Sương bị điên rồi à? Mẹ vẫn còn ở trong tù, nếu biết được, liệu bà ấy có tới đây bóp chết cô ta? Tần Sương hờ hững đối diện sự chất vấn của Tần Hải Long: "Tôi chọn Tần tổng, Tần Di." Tần Di cũng không thể tin được, cô nhìn Tần Sương, tay cầm bút dùng sức, chần chừ.
... Ai cũng không nghĩ tới, Tần gia duy trì nội chiến phân loạn lâu như vậy, sẽ ở trong vở kịch này có kết cục như vậy.
Tần Hải Long còn chưa ra khỏi phòng họp cổ đông thì đã không ổn rồi, cao huyết áp tái phát, lập tức tới bệnh viện rồi.
Hai tay Tần Sương run lên, giống như lần đầu gặp Tần Di, mỉm cười đi tới bên cạnh cô: "Di Di." Tần Di nhìn cô ấy, không cử động.
Dưới ánh đèn, mắt Tần Sương ẩm ướt: "Chị đã ký chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phiếu rồi." Đại tiểu thư cau mày, đang định nói, Tần Sương liền đi trước một bước: "Chị không còn yêu cầu quá đáng bắt em tha thứ cho chị, chỉ mong em phần đời còn lại bình an." Còn cô ấy, từ đâu tới, sẽ trở về nơi đó.
Để mọi thứ trở lại vị trí vốn có đi.
Tần Sương nhìn sợi dây chuyền Hiểu Hiểu thiết kế trên cổ Tần Di, nhẹ nói: "Em phải vui vẻ." Trước đây, mỗi lần cô ấy bảo vệ Tần Di đều nói: "Chị bảo vệ em. Đừng sợ." Nhưng hôm nay, cô ấy hiểu ra, hạnh phúc của em gái đã không cần cô ấy bảo vệ, cô có người yêu thương, có người khiến cô muốn mạnh mẽ bảo vệ.
Lúc thông tin này truyền đến phòng giam, người trong cục truyền, khi đó người truyền tin kinh hồn bạt vía sợ Tố Lam sẽ nổi cơn điên như lần khác, điên cuồng gào thét.
Nhưng không ai nghĩ tới, nghe tin này, bà ta ngồi trên ghế trầm mặc một lúc, khi đứng dậy quay trở về, thân thể bà nghiêng sang một bên.
Bà ta và Tần Hải Long đều được đưa đến bệnh viện.
Hai người gặp nhau trong tình huống này, cũng là vòng lặp nhân quả, quả báo thích đáng.
... Thời gian một tháng, xảy ra quá nhiều chuyện, có quá nhiều biến cố.
Hiểu Hiểu trải qua sóng to gió lớn đã nhìn thấu rất nhiều, nàng vẫn như cũ không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, âm thầm đi làm rất nhiều chuyện.
Dư luận bên ngoài vẫn luôn rất nóng, từ việc đào ra người phía sau là phu nhân tổng giám đốc Nam Dương, cùng với những câu chuyện máu chó, lại tới cuối cùng Mục Sơn nhận hối lộ, bị phán mười một năm tù vì tội không làm tròn trách nhiệm. Tô Khuê vì đưa hối lộ bị phạt ba năm tù, hoãn án một năm. Hội đồng quản trị Nam Dương tranh chấp, tiếp sau đó là các dự đoán quan hệ của Tần Di và Mục Hiểu Hiểu.
Đợt sóng này tới đợt sóng khác, từ đầu tới cuối không hề đứt đoạn.
Đại tiểu thư cũng từng lo lắng Hiểu Hiểu không tiếp nhận được, nhưng Hiểu Hiểu lại mỉm cười nhìn cô, ôm lấy cô, hôn lên trán cô: "Đại tiểu thư, chị nghĩ rằng những bình luận đó có thể làm hại đến em sao?" Trái tim nàng, giờ đã bất khả chiến bại rồi.
Trước đây, Hiểu Hiểu luôn muốn vì sao? Dựa vào đâu? Luôn có một phần không cam tâm. Nhưng bây giờ, nàng có thể thuần thục lý trí đón nhận mọi thứ rồi, phong ba bão tố thì sao? Bất kể là lời đề cao thiện ý hay là sự tổn thương ác ý, đối với Hiểu Hiểu đều không quan trọng nữa rồi.
Nàng đã nhìn thấu, cuộc đời con người, Không cần quá xem trọng những thứ hư danh, những thứ vật chất bên ngoài.
Điều duy nhất quan trọng là bản thân làm như thế nào. Nàng của trước đây nếu như không vì một dòng bình luận, một cuộc điện thoại mà sụp đổ khóc lóc, trong mắt mẹ, nàng cũng không đau khổ dằn vặt như thế.
Chỉ khi nội tâm đủ mạnh mẽ thì mới có thể đương đầu với phong ba bên ngoài. Hiểu Hiểu không còn nghĩ nữa, giờ đây nàng như này, tương lai thì có sao? Nếu như gặp phải điều gì thì có sao, bởi vì đối với nàng, những điều này đều không đáng nhắc tới.
Nàng cần làm tốt hiện tại, sống tốt mỗi giây mỗi phút.
Tháng thứ hai, nàng thu xếp chuyện của cô nhi viện ổn thỏa rồi, Tống Khả đi tới cạnh nàng, giống như hồi nhỏ, cùng nhau ngồi trong sân.
"Chị, ngày mai chị phải qua đó à?" Hiểu Hiểu gật đầu, nàng vỗ vai Tống Khả: "Đầu xuôi đuôi lọt, vẫn còn một tháng, chị trở lại trường hoàn thành nốt mọi việc, ở đây vất vả cho em rồi." Nàng thật không ngờ tới, Tống Khả sẽ đảm đang như vậy, cũng không ngờ tới, cô ấy ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy chống đỡ áp lực to lớn.
Năng lực con người đều là vô hạn, do nàng hồi trước coi Tống Khả là em gái, giống như Tô Thu Vân, đều bảo vệ họ phía sau.
Thấy họ ở đây nói chuyện, Thu Thu sáp lại gần, bởi vì phẫu thuật tim, cô ấy nghỉ ngơi nửa năm, thời gian này, cô ấy cũng trưởng thành rất nhiều, không còn là đứa trẻ vẫn luôn đuổi theo chị đòi kẹo nữa, có thể cùng Hiểu Hiểu che mưa chắn gió rồi.
Ba người ngồi lại với nhau, cùng nhìn xung quanh nơi đã nuôi họ khôn lớn, nghĩ về những chuyện hồi nhỏ, mắt ba người đều đỏ hoe. Thu Thu sợ bầu không khí quá khó chịu, cô ấy túm chị: "Em cũng muốn qua đó, vừa hay muốn xem Tiểu Hoa mà chị luôn miệng khen đó." Không trách Thu Thu chua chít chít, gần đây, lúc Hiểu Hiểu và Trương Xảo liên lạc, Trương Xảo khen Tiểu Hoa không ít. Nói cô ấy tuổi còn nhỏ, tiến bộ nhanh chóng, lúc đầu đi học còn vâng vâng dạ dạ, bây giờ sắp làm lớp trưởng rồi, cực kì có bản lĩnh. Trời sinh có năng lực lãnh đạo, những đứa con trai bướng bỉnh đó đều nghe cô ấy.
Còn cô ấy chỉ đơn giản là phiên bản nhỏ của Hiểu Hiểu, tuổi nhỏ, toàn bộ tiền đầu tích góp. Tan học liền đi nhặt vỏ chai, còn học được cách giúp chú bán lừa, kéo khách hàng. Thấy Trương Xảo ngơ ngác, Tiểu Hoa tích góp một chút tiền, nói muốn đợi Hiểu Hiểu quay về để trả cho nàng. Mặc dù không nhiều, nhưng đó là tấm lòng của cô ấy.
Hiểu Hiểu vuốt tóc Thu Thu: "Bây giờ em là quản gia thứ hai của nhà rồi, phí lên biểu diễn đắt thế, chị mời không nổi. Ở đây đi, ngoan ngoãn giúp đỡ chị Trương Xảo." Thu Thu bĩu môi, cô lại kéo chị: "Được thôi, nhưng mà chị, không phải em thúc giục chị, chị chuẩn bị như thế nào rồi? Nghĩ ra xem nên nói chuyện với chị Tần như thế nào chưa? Bọn em đều không đợi được muốn gọi anh rể rồi. Hôm đó em tới nhà tìm chị, thấy một chiếc xe vô cùng ầm ầm đỗ ở ngoài, thấy một chàng trai mặc đồ kiểu phương Tây, giày da đứng một bên vừa hút thuốc vừa nhìn chị gái kia, có khi nào là kẻ theo đuổi không?" Hiểu Hiểu:... Em gái "đáng chết" này, đúng là chạm vào chỗ đau.
Nhưng không phải người theo đuổi nhiều hay sao? Tần Tổng trải qua nhiều cuộc tranh đấu như vậy, quyền lực trong tay, biết bao nhiêu người muốn có được cô. Những fan chờ đợi khá lâu trên mạng ngày ngày gào khóc, đợi chị trở về, nhân khí bùng nổ. Mặc dù Hiểu Hiểu không nói, nhưng trong lòng cũng ăn giấm chua, nhất là hôm đó thấy Lưu Phương cầm trên tay danh sách nghệ sĩ mới đào tạo của Nam Dương, ồ, các diễn viên trẻ đẹp trai đó, so sánh với bản thân, Hiểu Hiểu thành người trung niên rồi. Có người vừa đủ 18, không biết có bao nhiêu trẻ đẹp, bao nhiêu người thích. Bên trong còn có không ít fan của Tần Di, không thể liếc mắt đưa tình với Tần tổng sao? Đại tiểu thư vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt điềm đạm. Đối với cánh nhà báo vô số lần nhắc tới chuyện bao giờ cô trở lại giới ca sĩ, cô đều từ chối trả lời, cùng lắm là nở nụ cười thần bí.
Quan trọng nhất không trở lại chính là không trở lại, các fan đều than phiền. Weibo ngừng mấy năm cũng nên cập nhật rồi, để mọi người biết tình hình của cô gần đây vẫn ổn.
Weibo của đại tiểu thư lưu lại ba năm trước, ba năm đó, dòng trạng thái trên Weibo đều trống không, toàn bộ đều là hỏi đại tiểu thư bao giờ quay trở lại.
Thu Thu không hổ là em gái tốt, sợ chị gái nhà mình quá khiêm tốn, bị người khác đem đại tiểu thư đi mất. Mà Tống Khả trải qua nhiều như vậy, cũng tự biết tình cảm đối với chị giống như kiểu yêu thích và ngưỡng mộ, mà không phải tình yêu đích thực, cô ấy cũng mỉm cười gọi chị Tần Di, âm thầm chúc phúc cho chị mình và cô.
Tay Hiểu Hiểu vô ý sờ vào chiếc nhẫn trong túi, nàng nhìn trăng sáng trên trời, khóe miệng nhếch lên: "Mọi người chuẩn bị tốt chỗ tiền này đi." Tống Khả và Thu Thu hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc và vui mừng.
Chiếc nhẫn của nàng đã thiết kế xong rồi, chỉ thiếu đeo lên tay của người trong lòng.
—--------- Tác giả có lời muốn nói: Kết thôi kết thôi, Diệp Tử viết chậm một chút, vẫn còn rất nhiều chi tiết ngọt ngào. Gần đây thời gian cập nhật không cố định, 333, công việc bận quá, Diệp Tử cũng không muốn vội vàng, cứ vội vàng là muốn kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.