Chương 19
Diệp Sáp
11/05/2023
Ánh mắt kinh ngạc của Mục Hiểu Hiểu khiến cho Đại tiểu thư rất tức giận.
Đã lâu rồi Tần Di không toả ra hào quang như vậy, dường như mọi thứ xung quanh đang nổi gió lên, luồng sát khí mãnh liệt gần như cuốn lấy Mục Hiểu Hiểu ở bên ngoài.
Không đêm nào Đại tiểu thư có thể ngủ được.
Thật sự là không thể ngủ được, chính là đã quá mệt mỏi rồi, cơ thể cũng báo với cô là cần phải nghỉ ngơi rồi nhưng mà khi Tần Di nằm lên trên giường trong đầu cô lại hiện ra rất nhiều cảnh tưởng, quần xé trong đầu cô nên mới dẫn đến việc cô bị mất ngủ
Khi mà bắt đầu đau, Tần Di cũng cố gắng giãy dụa, nhắm mắt lại cố gắng làm cho mình không nghĩ gì, nhưng không có cách nào khiến cô không thể kiềm chế được. Sau đó, cô uống rất nhiều thuốc ngủ, lúc đầu có tác dụng, cô sẽ ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng quên mất mình đang ở đâu, lúc tỉnh lại có lúc Tần Di còn tưởng rằng mình đã trở lại lúc còn bé. Sau đó là hạnh phúc ngắn ngủi cùng nỗi buồn kéo dài và theo thời gian, liều lượng thuốc tăng lên, cơ thể cô không thể chịu đựng được nên đã xảy nhiều tình trạng.
Tóc rụng nhiều, càng bết, ra nhiều mồ hôi, mệt mỏi.
Sau khi bác sĩ Hứa kiểm tra cho cô lẽ ra nên nói với Tần Di: "Tiểu thư, thuốc ngủ có quá nhiều tác dụng phụ, thời gian sử dụng nhiều dẫn đến sức đề kháng sẽ tăng lên. Cô không thể tiếp tục như vậy được..."
Đôi khi thuốc ngủ giống như một loại độc dược, sử dụng rất bình thường nhưng đừng ỷ lại vào nó.
Sau khi Tần Di trải qua nhiều chuyện cũng không muốn dựa dẫm vào ai nữa, huống chi là một lọ thuốc nhỏ.
Từ đó về sau cô thà mất ngủ còn hơn mất ăn.
Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống màn đêm trở nên u buồn, bóng tối tĩnh mịch nuốt chửng cô như một vòng xoáy.
Đôi khi, cô thậm chí không biết liệu mình có thể đợi cho đến khi chị gái quay lại hay không.
Cô vẫn luôn nghĩ nếu chị họ cô Tần Hải Dao trở về mà nhìn cô như thế này sẽ khó chấp nhận được?
Tần Di luôn nghĩ nhiều biện pháp, rất nhiều lần, nỗi đau như dòng sông chảy xiết vùi lấp cô.
Cô thường nhốt mình trong phòng để chơi piano.
Âm nhạc là lời dạy cuối cùng khắc sâu trong tâm hồn, và là tấm ván trôi duy nhất trên dòng sông chảy xiết.
Hôm nay vốn dĩ cô đang chơi nhạc piano, sau đó ngẫm nghĩ rất lâu, cô nhớ lại lúc hai chị em Mục Hiểu Hiểu đang chơi 'Hai con hổ' Thu Thu và Hiểu Hiểu vừa lắc mông vừa vui vẻ hát nhảy xung quanh cô.
Đã từ rất lâu rồi cô không cảm thấy thoải mái như vậy.
Không có ai sinh ra đã cô độc.
Đại tiểu thư lấy ra xe xem cây đàn của Mục Hiểu Hiểu, nghĩ là chỉ muốn đàn thử nhưng phải chăng âm nhạc lại có nguồn ma lực như vậy, cô chỉ chơi có một lần nhưng lại cảm thấy hứng thú ngay.
Nhưng hiện giờ cô lại rất tức giận vì đã bị lộ ra bí mật.
Sự kết hợp của cả hai đã khiến cô ngày càng rất tức giận.
May mắn thay Mục Hiểu Hiểu là một chuyên gia lý học xuất sắc, tốc độ phản ứng nhanh hơn người thường, nàng đẩy ra với tốc độ ánh sáng và đứng bên ngoài cho ấm hơn một chút, nàng đạp mạnh dép lê xuống đất thật mạnh dường như tiếng bước chân cách càng ngày càng lại gần: "Đại tiểu thư cô ngủ chưa vậy?"
Tần Di:...
Người này thật sự ngây thơ đến mức khiến người ta khó chịu, đã nhìn thấy như vậy rồi còn muốn làm bộ không biết gì hay sao?
Hả.
Mục Hiểu Hiểu lại gõ cửa lần nữa.
Lần này, khi mở cửa ra, Đại tiểu thư đang ngồi trước bàn cà phê với một tách trà thảo mộc trên tay, dửng dưng nhìn Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt như không có chuyện gì xảy ra, chiếc đàn piano thiếu nhi trước đó, không biết làm thế nào để dấu nó, nó đã ở đâu.
'Cô qua đây để làm gì?'
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô với nụ cười thầm kín trong lòng và vẻ mặt vẫn bình thường: "Tôi sẽ ngắm trăng cùng với cô."
Tần Di:...
Cuối cùng họ cũng được ở cùng nhau.
Mục Hiểu Hiểu đẩy Tần Di ra khỏi phòng khách biết sở thích của Đại tiểu thư nên chỉ biết đặt một ngọn đèn vàng hơi mờ.
Nàng càng ngày càng thành thạo trong việc đẩy xe lăn, Đại tiểu thư thay một bộ quần áo lụa màu trắng sang bộ đồ ngủ, xương quai xanh gầy gò lộ ra khi tóc đen xõa trên vai, bởi vì mệt mỏi mà sắc mặt tái nhợt, nàng luôn luôn đứng. Hiểu Hiểu thực sự muốn ôm cô, giống như lúc trước nàng ôm rất nhiều đứa trẻ mất ngủ trong cô nhi viện, nàng đã được dạy hát ru trên giường để mà dỗ dành.
Nhưng... nàng không dám.
"Hôm nay cả ngày ngồi trên xe lăn rồi, tôi bế cô lên sô pha được không?"
Tần Di không lên tiếng im lặng nhìn nàng.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ nàng xoa hai tay, đi đến đứng trước xe lăn cúi xuống ôm lấy Tần Di.
Hơi thở ấm áp phả vào trên cổ khiến cho Mục Hiểu Hiểu cảm thấy có chút ngứa, nàng cúi xuống nhìn Tần Di thấy khuôn mặt vô cảm của cô nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ ánh mắt không muốn nhìn nàng.
Nhìn dáng vẻ này Đại tiểu thư vẫn còn gây chuyện với người ta rồi cô vẫn còn giận.
Đây không phải là còn trách nàng hay sao, tại sao Đại tiểu thư nửa đêm không ngủ mà còn chơi đàn bài 'Hai con hổ'? Còn nữa cô đã lấy cây đàn thiếu nhi đó ở đâu? Mục Hiểu Hiểu không dâm đặt dấu chấm hỏi ở trên trán, nàng đặt Tần Di ở trên ghế sô pha và ngồi cùng với cô để chân của cô ở trên chân của mình.
Tần Di nhìn nàng trong ánh mắt đầy nghi ngờ.
'Làm cái gì vậy? Muốn chết không hả?'
Mục Hiểu Hiểu cười: "Tôi bấm huyệt giúp cô, tôi bấm rất giỏi, rất chuyên nghiệp." Chuyên nghiệp.
Tần Di liền nghĩ tới điều gì.
Khuôn mặt Mục Hiểu Hiểu lập tức tối sầm lại bất lực mà đỡ trán: "Lần này là thật, tôi thật sự rất chuyên nghiệp."
Phải rồi chỉ một bài hát mà đã làm mất đi tất cả sự tin tưởng mà Đại tiểu thư dành cho nàng.
Khi còn nhỏ, những đứa trẻ trong cô nhi viện thường xuyên bị đau đầu gối, mỏi chân do thiếu canxi, có những cơn đau lớn đến mức phải chảy nước mắt.
Lúc đó ai cũng không dám uống thuốc một cách tuỳ tiện, một vài phương pháp của Mục Hiểu Hiểu mà nàng đã thử tập, sau này đọc một số sách về huyệt đạo trong bệnh TCM và nghiên cứu một cách có hệ thống.
Đại tiểu thư quá gầy.
Do lâu ngày không thể vận động, bắp chân của cô bị teo lại. Mục Hiểu Hiểu có chút đau lòng, nhéo nhéo chân của Tần Di, xoa nhẹ để cơ bắp thả lỏng.
Tần Di không nhìn nàng chỉ lặng lẽ nhìn ngôi sao bên ngoài cửa sổ mà rơi vào trầm tư.
Trầm cảm là như thế vậy đó, giống như một bàn tay lớn không có hình dạng, không biết cầm nắm như nào.
Sự xâm nhập của đêm đen khiến lòng cô khó chịu không giải thích được, nhiều lần Tần Di đều nghĩ nếu không có cô trên đời này có phải sẽ tốt hơn không? Có lẽ
giống như những lời dì đã nói, nếu không có cô mẹ cô sẽ không thể chết. Hơn nữa Tần Sương lại có thể chính là đứa con gái duy nhất của cha cô, bọn họ...
"Cô cảm thấy như nào?"
Mục Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói, phá tan sự tránh né của Tần Di, Tần Di quay đầu lại thấy nàng mà không nói tiếp tục trầm tư.
"Tôi từng xoa bóp cho những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi. Tôi là một chuyên gia về massage. Viện trưởng nói rằng tay nghề của tôi tốt hơn những người massage chuyên nghiệp."
Tần Di nhăn mặt, từ sáng đến tối nàng đều nói nhiều như vậy, nàng không mệt sao?
"Nếu tôi đưa bàn tay nhỏ của mình ra bên ngoài." Mục Hiểu Hiểu tự tin: "Tôi nghĩ tôi sẽ tính tiền theo phút."
Thật ra, Hiểu Hiểu cũng rất mệt. Hôm nay nàng đã chạy một ngày, và nàng làm đồ ăn, dọn dẹp, làm việc nhà và giặt quần áo vào ban đêm, mí mắt sắp dính lại rồi. Nhưng nàng không thể ngủ được, nàng không thể để Đại tiểu thư ở đây một mình, nàng nhìn ra được Tần Di đang rất buồn.
"Kỳ lạ thật cô không có cảm giác hì sao? Mục Hiểu Hiểu vẫn nghiêng về phía Tần Di, bởi vì cô vào ban đêm xõa tóc, ban ngày không buộc đuôi ngựa, mái tóc dài sẫm màu sáng rực dưới ánh trăng cùng với chiếc cổ trắng ngần. Sự tương phản từ làn da cùng với đôi môi khiến nàng không ngớt mà nhìn Tần Di.
Sự khó chịu không thể giải thích được của Tần Di khiến cô lo lắng giơ tay lên. 'Cô muốn tôi cảm thấy thế nào?'
Mục Hiểu Hiểu:...
Tại sao Đại tiểu thư lại đột ngột lái xe mà không có bất kỳ lý do nào cả?
Cùng một ánh trăng nhưng con người khác nhau, tâm tình cũng khác.
Sau một lúc bấm huyệt cho Tần Di cảm thấy cơ thể cô được thả lỏng nhiều, Mục Hiểu Hiểu cố ý lấy đệm để cô tựa vào, không có lập tức đưa cô lên xe lăn mà ngồi cùng nói chuyện với cô, cùng ngắm trăng với cô.
Giữa chừng, bụng của nàng kêu lên vì đói nên liền đứng dậy hâm nóng ly sữa cho mình và Đại tiểu thư.
Tần Di nhìn như không nhìn.
Đương nhiên về vấn đề ăn uống Đại tiểu thư không giống với người khác, đối với vấn đề ăn uống cô rất nghiêm khắc vì thế nên cô không thể ăn đêm được.
Mục Hiểu Hiểu rất biết cách thưởng thức, thậm chí nàng còn cho mật ong vào sữa và hấp nó trong lò vi sóng để tạo ra màu vàng cháy.
Tần Di nhìn ánh trăng điều chỉnh lại lông mày. Cô nhớ đến ánh mắt của Tần Sương khi cô ta đến, cô..."
"Hưm."
Mục Hiểu Hiểu nhấp một ngụm sữa: "Thơm quá."
Tần Di:...
Quay đầu lại, Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu và cô đưa tay lên.
'Cô cho rằng tôi sẽ không đuổi việc cô chỉ vì chị Tống thôi sao?'
Khi thấy cô đưa tay lên, lập tức mỤc Hiểu Hiểu thành thật nàng chống cằm nói: "Thưa cô, nếu cô đuổi việc tôi vì không hài lòng với công việc của tôi, tôi không có gì để nói, nhưng nếu là vì bất bình cả nhân thì..."
Gần như nàng sắp nói nàng bị đuổi việc là vì thấy Đại tiểu thư chơi đàn thiếu nhi, nàng không dám nói như vậy.
Đại tiểu thư là người như thế nào?
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu lại giơ hai tay lên, cô bắt đầu vạch trần nàng.
'Cô ăn quá nhiều rồi.'
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng cúi đầu nhìn ly sữa trong tay đột nhiên nhìn nó không còn nữa, nàng băn khoăn mím môi không biết giải thích như thế nào.
Đại tiểu thư lại ở đây.
'Vả lại cô lại nói quá nhiều.'
Đại tiểu thư lại đến.
'Giọng hát của cô rất kinh khủng.'
Mục Hiểu Hiểu:...
Không nói nữa.
Đang nói Mục Hiểu Hiểu cảm thấy mình sắp khóc mất rồi, nàng thở dài một hơi, lại dựa vào người Tần Di: "Đương nhiên tôi so với tài nghệ của Đại tiểu thư thì chả là gì cả."
Khoảng cách gần như vậy, Tần Di cảm thấy có chút Khó chịu. Cô mím môi, mắt của Mục Hiểu Hiểu sắp nhắm lại rồi
Mục Hiểu Hiểu không thể mở mắt được nữa mà như vậy vẫn còn sức để đọc được suy nghĩ của cô qua ánh mắt, nàng co lại thành một quả bóng và thở ra: "Trăng ở đây không đẹp, khi còn nhỏ chỗ kế bên nhà tôi mới gọi là đẹp."
Nhà? Cô nhi viện?
Tần Di không hiểu Mục Hiểu Hiểu ở điểm này.
Người bình thường khi mà lớn lên trong cô nhi viện có khả năng muốn chạy khỏi nơi đây muốn xoá hết tất cả dấu vết khi bị bỏ rơi trên cơ thể nhưng mỗi khi nhắc tới nơi đó, nàng lại khao khát có được.
"Lúc đó sân cô nhi viên rất rộng, tối đến ai cũng quây quần bên nhau. Viện trưởng khoa lấy nước đá, dưa hấu ngâm đá cho chúng tôi. Nhà đông con nít quá, đứa nào cũng chỉ được mọc một cái răng nhưng bữa cơm lúc nào cũng ngon lành."
"Thỉnh thoảng, trong những ngày Tết, chúng tôi lại nướng xiên que ngoài sân. Nhìn dầu loang trên xiên que, không gì hạnh phúc hơn thế nữa. Dù con nít rất
đông, mọi người chia ra không đủ nên mỗi đứa chỉ có một xiên tuy vậy nhưng chúng tôi vẫn có niềm vui đón năm mới vui vẻ."
Lúc đang nói trên mặt Mục Hiểu Hiểu vui vẻ cười, ánh trăng chiếu lên che mặt nàng lại, sắc mặt cũng dịu đi. Tần Di ngây người nhìn nàng. Hạnh phúc...đây có phải là hạnh phúc không? Nếu mà hạnh phúc rất dễ có được như vậy, cô có thể cho Mục Hiểu Hiểu một xe tải thịt xiên nướng.
"Tôi có nguyện vọng sau này khi kiếm được nhiều tiền, sẽ tìm đầu bếp năm sao đưa về cô nhi viện, cho mọi người nếm thử món thịt nướng đặc biệt, để bọn trẻ có thể thả hồ mà ăn."
...
Nói những lời cuối cùng, giọng của Mục Hiểu Hiểu ngày càng nhỏ mà đầu của Mục Hiểu Hiểu dựa vào vai của Tần Di.
Ánh trăng này.
Rất thích hợp để đi ngủ.
Đại tiểu thư cẩn thận lắng nghe, nhưng đột nhiên cô cảm thấy vai bị đè xuống, cơ thể cứng đờ, quay đầu lại nhìn mà không thể ngờ được.
Mục Hiểu Hiểu đã ngủ rồi giống như một con mèo con vậy, đôi mắt của nàng đặt lên cổ cô sau đó lại phun ra một cái gì đó.
Tần Di:!
Mục...Hiểu...Hiểu!
Ra khỏi đây ngay.
Nhìn thấy đôi môi của Mục Hiểu Hiểu khẽ nhếch lên, cô im lặng một lúc, cúi xuống lấy cái hộp dưới bàn cà phê mà buổi sáng cô đã thấy Tiểu Thuý đặt ở đây. Mục Hiểu Hiểu đang giả vờ ngủ, trong lòng vui vẻ lén lút nhìn xem Đại tiểu thư đang làm gì.
Nói nhiều cũng không có tác dụng, từ nay về về sau chỉ cần làm những việc đơn giản như vậy, có lẽ Mục Hiểu Hiểu có lẽ sẽ trở thành người bạn thân nhất của Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư không còn thể hiện sự lạnh lùng như vậy nữa khiến trong lòng nàng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Mục Hiểu Hiểu vừa phát thẻ người tốt cho Đại tiểu thư, Tần Di đã tìm thấy chiếc hộp nhỏ đó, cô mở hộp ra là một dãy kim màu bạc lấp lánh, là hộp kim.
Mục Hiểu Hiểu trở nên cứng đờ, thở gấp, lập tức ngồi dậy che miệng thở gấp: "Hả, tôi ngủ quên mất rồi sao? Đại tiểu thư cô cầm tiêm làm gì vậy?"
Tần Di quay qua nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng.
'Đâm cô'
Mục Hiểu Hiểu:...
Thật là một câu trả lời thành thật, cô không còn gì để nói sau.
Tần Di biết suy nghĩ của Mục Hiểu Hiểu, mặc dù cái người này lúc nào cũng tự cho mình là người thông minh nhưng vốn dĩ cũng thoát khỏi ánh mặt lạnh lùng của cô.
'Cô đi ngủ đi không cần tốn sức ở đây với tôi.'
Lúc trước Chị Tống cũng đã từng dùng qua nhưng không hiệu quả.
Cô đã như vậy rồi nên không muốn kéo người khác theo tốn tâm tư suy nghĩ vì cô nữa.
Nàng nhìn thấy Đại tiểu thư buồn, không muốn cho người ta rời đi mà lại không phản kháng, đầu của Mục Hiểu Hiểu điên cuồng quay, buột miệng nói: "Tôi không buồn ngủ, Đại tiểu thư! Hay chúng ta chơi cờ năm quân nha!"
Tần Di chế nhạo.
Thiên tài chơi cờ năm quân.
Nhìn thấy xe lăn của Đại tiểu thư không ngừng, từ trên ghế sô pha Mục Hiểu Hiểu nhảy lên, đuổi theo cô: "Ai thua thì bị búng trán."
Tần Di:?
Trên đời này làm sao có người ngây thơ như vậy chứ?
Nhìn thấy Đại tiểu thư vẫn không ngừng, Mục Hiểu Hiểu không còn cách nào khác chỉ: "Tôi biết làm sao sao rồi là cô sợ thua chứ gì!"
Xe lăn đang lăn liền dừng lại, một sự lạnh lẽo bao phủ lấy thân thể Tần Di. Hiểu Hiểu hít một hơi và duỗi tay ra ôm lấy mình.
Sợ hãi, hoảng sợ, yếu đuối và bất lực.
Nhưng lúc này, nàng không thể từ bỏ, huống chi là để cho Đại tiểu thư đau khỏi như vậy.
"Hồi đó tôi từng là quán quân của trò chơi bắn súng cùng tên cấp ba, cũng nổi tiếng trong thành phố. Đại tiểu thư, cô có phải là sợ tôi rồi không? Tôi có thể dạy cô."
Tần Di không nhúc nhích, một lúc lâu cô mới giảm tốc độ, quay người lại từ từ. 'Cô thật ngây thơ.'
Mục Hiểu Hiểu ôm chặt lấy chính mình: "Ngây thơ cái gì, tôi thấy là cô không dám chơi thôi, tại sao lại sợ tôi hả?"
Nghĩ đến việc chỉ cần thắng Đại tiểu thư thôi sẽ vô cùng tự hào, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy khó chịu trong lòng, sợ rằng Đại tiểu thư không ngủ được lại không có người ở bên cạnh, đến bản thân mình thật sự cũng muốn chơi.
Suy cho cùng đứa trẻ này vẫn chưa lớn với tư tưởng ham chơi không chịu thua cuộc.
Tần Di lạnh lùng nhìn Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu cười: "Đừng sợ, tôi sẽ để cho cô thắng."
Hả.
Để cho cô?
Vì thế...vì thế...
Chỉ một ván thôi mà từ sáng đến tối.
Tối đêm nay, Đại tiểu thư không còn nhớ đến em gái, thương xót mẹ cô và những chuyện xảy ra trong quá khứ.
Vào buổi sáng của ngày hôm sau.
Khi Tiểu Thuý đến làm đồ ăn, sửng sốt khi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, cô..."
Mặt mày Mục Hiểu Hiểu tối đen, cả cơ thể nàng đều có mùi dầu, trán của cô bị sưng lên rất cao.
"Cô...trán cô bị làm sao vậy?"
Tiểu Thuý kinh ngạc nhìn trán của nàng, vì sự sai lầm vào tối qua đã khiến trán của Mục Hiểu Hiểu như một quả óc chó, nàng tức giận: "Chấn thương, tôi bị chấn thương trong công việc, tôi không chịu được, tôi muốn từ chức!"
Tiểu kịch trường:
Sau khi cả hai người họ cùng ở bên nhau, chủ yếu chơi trò chơi là vì bị Mục Hiểu Hiểu quấy rầy.
Thời gian của Đại tiểu thư rất là quý giá, lúc có thời gian rảnh sẽ cùng chơi với nàng, Mục Hiểu Hiểu không hài lòng, gần đây nàng mới học được cách chơi Tam Quốc Sát nên rất muốn dạy cho Đại tiểu thư: "Mau đến đây chơi thử đi, đây là trò chơi của giới trẻ nè."
Tần Di đeo đồng hồ lên tay: "Chiều nay tôi có một cuộc họp."
Mục Hiểu Hiểu xoa tay: "Tôi sẽ chỉ cô chơi một chút thôi, dễ lắm."
Trong lòng nàng đã tính toán sẵn rồi, trò Tam Quốc Sát này không không hề dễ như vậy, không chỉ nhớ vai trò của mỗi lá bài mà còn là các tính cách, trong một khoảng thời gian ngắn Đại tiểu thư nhất định sẽ học không được.
Tần Di không để ý đến nàng, lấy điện thoại ra kiểm tra email.
Mục Hiểu Hiểu ra tay giết: "Thua rồi, mau cởi quần áo đi!"
Tần Di dừng lại đặt điện thoại xuống, nhìn Mục Hiểu Hiểu đang cười vui vẻ: "Đây mới là những điều mà cô muốn sao?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng không được sao.
Rốt cuộc Đại tiểu thư bị giữ ở lại.
Mục Hiểu Hiểu háo hức xắn tay áo lên, trong đầu hiện lên khuôn mặt ngại ngùng của Đại tiểu thư khi không mặc quần áo.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Mục Hiểu Hiểu chỉ cởi chiếc quần nhỏ lúng túng đặt hai tay lên ngực: "Cô...không phải là vẫn còn sao?"
Đại tiểu thư nhìn tấm thẻ trong tay nàng, trịnh trọng nói: "Cởi hết ra đi."
Mục Hiểu Hiểu:...
Sau lần chia bài cuối cùng, Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu còn gì ở trên người không, Mục Hiểu Hiểu lúng túng lấy tay che ngực và những vị trí quan trọng: "Cô...nhìn cái gì mà nhìn?"
Tần Di không nói lời nào chỉ cởi bỏ đồng hồ trên tay, giơ tay gỡ bỏ nút thắt của nàng, lụa xanh tán loạn cùng với đôi môi đỏ chót, Đại tiểu thư bước lên đôi giày cao gót.
Mục Hiểu Hiểu hết hồn: "Cô làm gì vậy?"
Nàng đỏ mặt.
Tần Di mỉm cười, hai tay ôm mặt của Mục Hiểu Hiểu, môi áp lên tai nàng: "Nếu cô muốn thì cứ nói cho tôi biết, không cần phải tốn nhiều công sức như vậy."
Mục Hiểu Hiểu:?
Nghe như vậy, Đại tiểu thư đang nói gì vậy?
Tần Di đặt một tay lên mắt Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: "Tôi sẽ làm những điều mà cô muốn."
Mục Hiểu Hiểu:...
Đã lâu rồi Tần Di không toả ra hào quang như vậy, dường như mọi thứ xung quanh đang nổi gió lên, luồng sát khí mãnh liệt gần như cuốn lấy Mục Hiểu Hiểu ở bên ngoài.
Không đêm nào Đại tiểu thư có thể ngủ được.
Thật sự là không thể ngủ được, chính là đã quá mệt mỏi rồi, cơ thể cũng báo với cô là cần phải nghỉ ngơi rồi nhưng mà khi Tần Di nằm lên trên giường trong đầu cô lại hiện ra rất nhiều cảnh tưởng, quần xé trong đầu cô nên mới dẫn đến việc cô bị mất ngủ
Khi mà bắt đầu đau, Tần Di cũng cố gắng giãy dụa, nhắm mắt lại cố gắng làm cho mình không nghĩ gì, nhưng không có cách nào khiến cô không thể kiềm chế được. Sau đó, cô uống rất nhiều thuốc ngủ, lúc đầu có tác dụng, cô sẽ ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng quên mất mình đang ở đâu, lúc tỉnh lại có lúc Tần Di còn tưởng rằng mình đã trở lại lúc còn bé. Sau đó là hạnh phúc ngắn ngủi cùng nỗi buồn kéo dài và theo thời gian, liều lượng thuốc tăng lên, cơ thể cô không thể chịu đựng được nên đã xảy nhiều tình trạng.
Tóc rụng nhiều, càng bết, ra nhiều mồ hôi, mệt mỏi.
Sau khi bác sĩ Hứa kiểm tra cho cô lẽ ra nên nói với Tần Di: "Tiểu thư, thuốc ngủ có quá nhiều tác dụng phụ, thời gian sử dụng nhiều dẫn đến sức đề kháng sẽ tăng lên. Cô không thể tiếp tục như vậy được..."
Đôi khi thuốc ngủ giống như một loại độc dược, sử dụng rất bình thường nhưng đừng ỷ lại vào nó.
Sau khi Tần Di trải qua nhiều chuyện cũng không muốn dựa dẫm vào ai nữa, huống chi là một lọ thuốc nhỏ.
Từ đó về sau cô thà mất ngủ còn hơn mất ăn.
Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống màn đêm trở nên u buồn, bóng tối tĩnh mịch nuốt chửng cô như một vòng xoáy.
Đôi khi, cô thậm chí không biết liệu mình có thể đợi cho đến khi chị gái quay lại hay không.
Cô vẫn luôn nghĩ nếu chị họ cô Tần Hải Dao trở về mà nhìn cô như thế này sẽ khó chấp nhận được?
Tần Di luôn nghĩ nhiều biện pháp, rất nhiều lần, nỗi đau như dòng sông chảy xiết vùi lấp cô.
Cô thường nhốt mình trong phòng để chơi piano.
Âm nhạc là lời dạy cuối cùng khắc sâu trong tâm hồn, và là tấm ván trôi duy nhất trên dòng sông chảy xiết.
Hôm nay vốn dĩ cô đang chơi nhạc piano, sau đó ngẫm nghĩ rất lâu, cô nhớ lại lúc hai chị em Mục Hiểu Hiểu đang chơi 'Hai con hổ' Thu Thu và Hiểu Hiểu vừa lắc mông vừa vui vẻ hát nhảy xung quanh cô.
Đã từ rất lâu rồi cô không cảm thấy thoải mái như vậy.
Không có ai sinh ra đã cô độc.
Đại tiểu thư lấy ra xe xem cây đàn của Mục Hiểu Hiểu, nghĩ là chỉ muốn đàn thử nhưng phải chăng âm nhạc lại có nguồn ma lực như vậy, cô chỉ chơi có một lần nhưng lại cảm thấy hứng thú ngay.
Nhưng hiện giờ cô lại rất tức giận vì đã bị lộ ra bí mật.
Sự kết hợp của cả hai đã khiến cô ngày càng rất tức giận.
May mắn thay Mục Hiểu Hiểu là một chuyên gia lý học xuất sắc, tốc độ phản ứng nhanh hơn người thường, nàng đẩy ra với tốc độ ánh sáng và đứng bên ngoài cho ấm hơn một chút, nàng đạp mạnh dép lê xuống đất thật mạnh dường như tiếng bước chân cách càng ngày càng lại gần: "Đại tiểu thư cô ngủ chưa vậy?"
Tần Di:...
Người này thật sự ngây thơ đến mức khiến người ta khó chịu, đã nhìn thấy như vậy rồi còn muốn làm bộ không biết gì hay sao?
Hả.
Mục Hiểu Hiểu lại gõ cửa lần nữa.
Lần này, khi mở cửa ra, Đại tiểu thư đang ngồi trước bàn cà phê với một tách trà thảo mộc trên tay, dửng dưng nhìn Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt như không có chuyện gì xảy ra, chiếc đàn piano thiếu nhi trước đó, không biết làm thế nào để dấu nó, nó đã ở đâu.
'Cô qua đây để làm gì?'
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô với nụ cười thầm kín trong lòng và vẻ mặt vẫn bình thường: "Tôi sẽ ngắm trăng cùng với cô."
Tần Di:...
Cuối cùng họ cũng được ở cùng nhau.
Mục Hiểu Hiểu đẩy Tần Di ra khỏi phòng khách biết sở thích của Đại tiểu thư nên chỉ biết đặt một ngọn đèn vàng hơi mờ.
Nàng càng ngày càng thành thạo trong việc đẩy xe lăn, Đại tiểu thư thay một bộ quần áo lụa màu trắng sang bộ đồ ngủ, xương quai xanh gầy gò lộ ra khi tóc đen xõa trên vai, bởi vì mệt mỏi mà sắc mặt tái nhợt, nàng luôn luôn đứng. Hiểu Hiểu thực sự muốn ôm cô, giống như lúc trước nàng ôm rất nhiều đứa trẻ mất ngủ trong cô nhi viện, nàng đã được dạy hát ru trên giường để mà dỗ dành.
Nhưng... nàng không dám.
"Hôm nay cả ngày ngồi trên xe lăn rồi, tôi bế cô lên sô pha được không?"
Tần Di không lên tiếng im lặng nhìn nàng.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ nàng xoa hai tay, đi đến đứng trước xe lăn cúi xuống ôm lấy Tần Di.
Hơi thở ấm áp phả vào trên cổ khiến cho Mục Hiểu Hiểu cảm thấy có chút ngứa, nàng cúi xuống nhìn Tần Di thấy khuôn mặt vô cảm của cô nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ ánh mắt không muốn nhìn nàng.
Nhìn dáng vẻ này Đại tiểu thư vẫn còn gây chuyện với người ta rồi cô vẫn còn giận.
Đây không phải là còn trách nàng hay sao, tại sao Đại tiểu thư nửa đêm không ngủ mà còn chơi đàn bài 'Hai con hổ'? Còn nữa cô đã lấy cây đàn thiếu nhi đó ở đâu? Mục Hiểu Hiểu không dâm đặt dấu chấm hỏi ở trên trán, nàng đặt Tần Di ở trên ghế sô pha và ngồi cùng với cô để chân của cô ở trên chân của mình.
Tần Di nhìn nàng trong ánh mắt đầy nghi ngờ.
'Làm cái gì vậy? Muốn chết không hả?'
Mục Hiểu Hiểu cười: "Tôi bấm huyệt giúp cô, tôi bấm rất giỏi, rất chuyên nghiệp." Chuyên nghiệp.
Tần Di liền nghĩ tới điều gì.
Khuôn mặt Mục Hiểu Hiểu lập tức tối sầm lại bất lực mà đỡ trán: "Lần này là thật, tôi thật sự rất chuyên nghiệp."
Phải rồi chỉ một bài hát mà đã làm mất đi tất cả sự tin tưởng mà Đại tiểu thư dành cho nàng.
Khi còn nhỏ, những đứa trẻ trong cô nhi viện thường xuyên bị đau đầu gối, mỏi chân do thiếu canxi, có những cơn đau lớn đến mức phải chảy nước mắt.
Lúc đó ai cũng không dám uống thuốc một cách tuỳ tiện, một vài phương pháp của Mục Hiểu Hiểu mà nàng đã thử tập, sau này đọc một số sách về huyệt đạo trong bệnh TCM và nghiên cứu một cách có hệ thống.
Đại tiểu thư quá gầy.
Do lâu ngày không thể vận động, bắp chân của cô bị teo lại. Mục Hiểu Hiểu có chút đau lòng, nhéo nhéo chân của Tần Di, xoa nhẹ để cơ bắp thả lỏng.
Tần Di không nhìn nàng chỉ lặng lẽ nhìn ngôi sao bên ngoài cửa sổ mà rơi vào trầm tư.
Trầm cảm là như thế vậy đó, giống như một bàn tay lớn không có hình dạng, không biết cầm nắm như nào.
Sự xâm nhập của đêm đen khiến lòng cô khó chịu không giải thích được, nhiều lần Tần Di đều nghĩ nếu không có cô trên đời này có phải sẽ tốt hơn không? Có lẽ
giống như những lời dì đã nói, nếu không có cô mẹ cô sẽ không thể chết. Hơn nữa Tần Sương lại có thể chính là đứa con gái duy nhất của cha cô, bọn họ...
"Cô cảm thấy như nào?"
Mục Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói, phá tan sự tránh né của Tần Di, Tần Di quay đầu lại thấy nàng mà không nói tiếp tục trầm tư.
"Tôi từng xoa bóp cho những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi. Tôi là một chuyên gia về massage. Viện trưởng nói rằng tay nghề của tôi tốt hơn những người massage chuyên nghiệp."
Tần Di nhăn mặt, từ sáng đến tối nàng đều nói nhiều như vậy, nàng không mệt sao?
"Nếu tôi đưa bàn tay nhỏ của mình ra bên ngoài." Mục Hiểu Hiểu tự tin: "Tôi nghĩ tôi sẽ tính tiền theo phút."
Thật ra, Hiểu Hiểu cũng rất mệt. Hôm nay nàng đã chạy một ngày, và nàng làm đồ ăn, dọn dẹp, làm việc nhà và giặt quần áo vào ban đêm, mí mắt sắp dính lại rồi. Nhưng nàng không thể ngủ được, nàng không thể để Đại tiểu thư ở đây một mình, nàng nhìn ra được Tần Di đang rất buồn.
"Kỳ lạ thật cô không có cảm giác hì sao? Mục Hiểu Hiểu vẫn nghiêng về phía Tần Di, bởi vì cô vào ban đêm xõa tóc, ban ngày không buộc đuôi ngựa, mái tóc dài sẫm màu sáng rực dưới ánh trăng cùng với chiếc cổ trắng ngần. Sự tương phản từ làn da cùng với đôi môi khiến nàng không ngớt mà nhìn Tần Di.
Sự khó chịu không thể giải thích được của Tần Di khiến cô lo lắng giơ tay lên. 'Cô muốn tôi cảm thấy thế nào?'
Mục Hiểu Hiểu:...
Tại sao Đại tiểu thư lại đột ngột lái xe mà không có bất kỳ lý do nào cả?
Cùng một ánh trăng nhưng con người khác nhau, tâm tình cũng khác.
Sau một lúc bấm huyệt cho Tần Di cảm thấy cơ thể cô được thả lỏng nhiều, Mục Hiểu Hiểu cố ý lấy đệm để cô tựa vào, không có lập tức đưa cô lên xe lăn mà ngồi cùng nói chuyện với cô, cùng ngắm trăng với cô.
Giữa chừng, bụng của nàng kêu lên vì đói nên liền đứng dậy hâm nóng ly sữa cho mình và Đại tiểu thư.
Tần Di nhìn như không nhìn.
Đương nhiên về vấn đề ăn uống Đại tiểu thư không giống với người khác, đối với vấn đề ăn uống cô rất nghiêm khắc vì thế nên cô không thể ăn đêm được.
Mục Hiểu Hiểu rất biết cách thưởng thức, thậm chí nàng còn cho mật ong vào sữa và hấp nó trong lò vi sóng để tạo ra màu vàng cháy.
Tần Di nhìn ánh trăng điều chỉnh lại lông mày. Cô nhớ đến ánh mắt của Tần Sương khi cô ta đến, cô..."
"Hưm."
Mục Hiểu Hiểu nhấp một ngụm sữa: "Thơm quá."
Tần Di:...
Quay đầu lại, Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu và cô đưa tay lên.
'Cô cho rằng tôi sẽ không đuổi việc cô chỉ vì chị Tống thôi sao?'
Khi thấy cô đưa tay lên, lập tức mỤc Hiểu Hiểu thành thật nàng chống cằm nói: "Thưa cô, nếu cô đuổi việc tôi vì không hài lòng với công việc của tôi, tôi không có gì để nói, nhưng nếu là vì bất bình cả nhân thì..."
Gần như nàng sắp nói nàng bị đuổi việc là vì thấy Đại tiểu thư chơi đàn thiếu nhi, nàng không dám nói như vậy.
Đại tiểu thư là người như thế nào?
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu lại giơ hai tay lên, cô bắt đầu vạch trần nàng.
'Cô ăn quá nhiều rồi.'
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng cúi đầu nhìn ly sữa trong tay đột nhiên nhìn nó không còn nữa, nàng băn khoăn mím môi không biết giải thích như thế nào.
Đại tiểu thư lại ở đây.
'Vả lại cô lại nói quá nhiều.'
Đại tiểu thư lại đến.
'Giọng hát của cô rất kinh khủng.'
Mục Hiểu Hiểu:...
Không nói nữa.
Đang nói Mục Hiểu Hiểu cảm thấy mình sắp khóc mất rồi, nàng thở dài một hơi, lại dựa vào người Tần Di: "Đương nhiên tôi so với tài nghệ của Đại tiểu thư thì chả là gì cả."
Khoảng cách gần như vậy, Tần Di cảm thấy có chút Khó chịu. Cô mím môi, mắt của Mục Hiểu Hiểu sắp nhắm lại rồi
Mục Hiểu Hiểu không thể mở mắt được nữa mà như vậy vẫn còn sức để đọc được suy nghĩ của cô qua ánh mắt, nàng co lại thành một quả bóng và thở ra: "Trăng ở đây không đẹp, khi còn nhỏ chỗ kế bên nhà tôi mới gọi là đẹp."
Nhà? Cô nhi viện?
Tần Di không hiểu Mục Hiểu Hiểu ở điểm này.
Người bình thường khi mà lớn lên trong cô nhi viện có khả năng muốn chạy khỏi nơi đây muốn xoá hết tất cả dấu vết khi bị bỏ rơi trên cơ thể nhưng mỗi khi nhắc tới nơi đó, nàng lại khao khát có được.
"Lúc đó sân cô nhi viên rất rộng, tối đến ai cũng quây quần bên nhau. Viện trưởng khoa lấy nước đá, dưa hấu ngâm đá cho chúng tôi. Nhà đông con nít quá, đứa nào cũng chỉ được mọc một cái răng nhưng bữa cơm lúc nào cũng ngon lành."
"Thỉnh thoảng, trong những ngày Tết, chúng tôi lại nướng xiên que ngoài sân. Nhìn dầu loang trên xiên que, không gì hạnh phúc hơn thế nữa. Dù con nít rất
đông, mọi người chia ra không đủ nên mỗi đứa chỉ có một xiên tuy vậy nhưng chúng tôi vẫn có niềm vui đón năm mới vui vẻ."
Lúc đang nói trên mặt Mục Hiểu Hiểu vui vẻ cười, ánh trăng chiếu lên che mặt nàng lại, sắc mặt cũng dịu đi. Tần Di ngây người nhìn nàng. Hạnh phúc...đây có phải là hạnh phúc không? Nếu mà hạnh phúc rất dễ có được như vậy, cô có thể cho Mục Hiểu Hiểu một xe tải thịt xiên nướng.
"Tôi có nguyện vọng sau này khi kiếm được nhiều tiền, sẽ tìm đầu bếp năm sao đưa về cô nhi viện, cho mọi người nếm thử món thịt nướng đặc biệt, để bọn trẻ có thể thả hồ mà ăn."
...
Nói những lời cuối cùng, giọng của Mục Hiểu Hiểu ngày càng nhỏ mà đầu của Mục Hiểu Hiểu dựa vào vai của Tần Di.
Ánh trăng này.
Rất thích hợp để đi ngủ.
Đại tiểu thư cẩn thận lắng nghe, nhưng đột nhiên cô cảm thấy vai bị đè xuống, cơ thể cứng đờ, quay đầu lại nhìn mà không thể ngờ được.
Mục Hiểu Hiểu đã ngủ rồi giống như một con mèo con vậy, đôi mắt của nàng đặt lên cổ cô sau đó lại phun ra một cái gì đó.
Tần Di:!
Mục...Hiểu...Hiểu!
Ra khỏi đây ngay.
Nhìn thấy đôi môi của Mục Hiểu Hiểu khẽ nhếch lên, cô im lặng một lúc, cúi xuống lấy cái hộp dưới bàn cà phê mà buổi sáng cô đã thấy Tiểu Thuý đặt ở đây. Mục Hiểu Hiểu đang giả vờ ngủ, trong lòng vui vẻ lén lút nhìn xem Đại tiểu thư đang làm gì.
Nói nhiều cũng không có tác dụng, từ nay về về sau chỉ cần làm những việc đơn giản như vậy, có lẽ Mục Hiểu Hiểu có lẽ sẽ trở thành người bạn thân nhất của Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư không còn thể hiện sự lạnh lùng như vậy nữa khiến trong lòng nàng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Mục Hiểu Hiểu vừa phát thẻ người tốt cho Đại tiểu thư, Tần Di đã tìm thấy chiếc hộp nhỏ đó, cô mở hộp ra là một dãy kim màu bạc lấp lánh, là hộp kim.
Mục Hiểu Hiểu trở nên cứng đờ, thở gấp, lập tức ngồi dậy che miệng thở gấp: "Hả, tôi ngủ quên mất rồi sao? Đại tiểu thư cô cầm tiêm làm gì vậy?"
Tần Di quay qua nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng.
'Đâm cô'
Mục Hiểu Hiểu:...
Thật là một câu trả lời thành thật, cô không còn gì để nói sau.
Tần Di biết suy nghĩ của Mục Hiểu Hiểu, mặc dù cái người này lúc nào cũng tự cho mình là người thông minh nhưng vốn dĩ cũng thoát khỏi ánh mặt lạnh lùng của cô.
'Cô đi ngủ đi không cần tốn sức ở đây với tôi.'
Lúc trước Chị Tống cũng đã từng dùng qua nhưng không hiệu quả.
Cô đã như vậy rồi nên không muốn kéo người khác theo tốn tâm tư suy nghĩ vì cô nữa.
Nàng nhìn thấy Đại tiểu thư buồn, không muốn cho người ta rời đi mà lại không phản kháng, đầu của Mục Hiểu Hiểu điên cuồng quay, buột miệng nói: "Tôi không buồn ngủ, Đại tiểu thư! Hay chúng ta chơi cờ năm quân nha!"
Tần Di chế nhạo.
Thiên tài chơi cờ năm quân.
Nhìn thấy xe lăn của Đại tiểu thư không ngừng, từ trên ghế sô pha Mục Hiểu Hiểu nhảy lên, đuổi theo cô: "Ai thua thì bị búng trán."
Tần Di:?
Trên đời này làm sao có người ngây thơ như vậy chứ?
Nhìn thấy Đại tiểu thư vẫn không ngừng, Mục Hiểu Hiểu không còn cách nào khác chỉ: "Tôi biết làm sao sao rồi là cô sợ thua chứ gì!"
Xe lăn đang lăn liền dừng lại, một sự lạnh lẽo bao phủ lấy thân thể Tần Di. Hiểu Hiểu hít một hơi và duỗi tay ra ôm lấy mình.
Sợ hãi, hoảng sợ, yếu đuối và bất lực.
Nhưng lúc này, nàng không thể từ bỏ, huống chi là để cho Đại tiểu thư đau khỏi như vậy.
"Hồi đó tôi từng là quán quân của trò chơi bắn súng cùng tên cấp ba, cũng nổi tiếng trong thành phố. Đại tiểu thư, cô có phải là sợ tôi rồi không? Tôi có thể dạy cô."
Tần Di không nhúc nhích, một lúc lâu cô mới giảm tốc độ, quay người lại từ từ. 'Cô thật ngây thơ.'
Mục Hiểu Hiểu ôm chặt lấy chính mình: "Ngây thơ cái gì, tôi thấy là cô không dám chơi thôi, tại sao lại sợ tôi hả?"
Nghĩ đến việc chỉ cần thắng Đại tiểu thư thôi sẽ vô cùng tự hào, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy khó chịu trong lòng, sợ rằng Đại tiểu thư không ngủ được lại không có người ở bên cạnh, đến bản thân mình thật sự cũng muốn chơi.
Suy cho cùng đứa trẻ này vẫn chưa lớn với tư tưởng ham chơi không chịu thua cuộc.
Tần Di lạnh lùng nhìn Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu cười: "Đừng sợ, tôi sẽ để cho cô thắng."
Hả.
Để cho cô?
Vì thế...vì thế...
Chỉ một ván thôi mà từ sáng đến tối.
Tối đêm nay, Đại tiểu thư không còn nhớ đến em gái, thương xót mẹ cô và những chuyện xảy ra trong quá khứ.
Vào buổi sáng của ngày hôm sau.
Khi Tiểu Thuý đến làm đồ ăn, sửng sốt khi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, cô..."
Mặt mày Mục Hiểu Hiểu tối đen, cả cơ thể nàng đều có mùi dầu, trán của cô bị sưng lên rất cao.
"Cô...trán cô bị làm sao vậy?"
Tiểu Thuý kinh ngạc nhìn trán của nàng, vì sự sai lầm vào tối qua đã khiến trán của Mục Hiểu Hiểu như một quả óc chó, nàng tức giận: "Chấn thương, tôi bị chấn thương trong công việc, tôi không chịu được, tôi muốn từ chức!"
Tiểu kịch trường:
Sau khi cả hai người họ cùng ở bên nhau, chủ yếu chơi trò chơi là vì bị Mục Hiểu Hiểu quấy rầy.
Thời gian của Đại tiểu thư rất là quý giá, lúc có thời gian rảnh sẽ cùng chơi với nàng, Mục Hiểu Hiểu không hài lòng, gần đây nàng mới học được cách chơi Tam Quốc Sát nên rất muốn dạy cho Đại tiểu thư: "Mau đến đây chơi thử đi, đây là trò chơi của giới trẻ nè."
Tần Di đeo đồng hồ lên tay: "Chiều nay tôi có một cuộc họp."
Mục Hiểu Hiểu xoa tay: "Tôi sẽ chỉ cô chơi một chút thôi, dễ lắm."
Trong lòng nàng đã tính toán sẵn rồi, trò Tam Quốc Sát này không không hề dễ như vậy, không chỉ nhớ vai trò của mỗi lá bài mà còn là các tính cách, trong một khoảng thời gian ngắn Đại tiểu thư nhất định sẽ học không được.
Tần Di không để ý đến nàng, lấy điện thoại ra kiểm tra email.
Mục Hiểu Hiểu ra tay giết: "Thua rồi, mau cởi quần áo đi!"
Tần Di dừng lại đặt điện thoại xuống, nhìn Mục Hiểu Hiểu đang cười vui vẻ: "Đây mới là những điều mà cô muốn sao?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng không được sao.
Rốt cuộc Đại tiểu thư bị giữ ở lại.
Mục Hiểu Hiểu háo hức xắn tay áo lên, trong đầu hiện lên khuôn mặt ngại ngùng của Đại tiểu thư khi không mặc quần áo.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Mục Hiểu Hiểu chỉ cởi chiếc quần nhỏ lúng túng đặt hai tay lên ngực: "Cô...không phải là vẫn còn sao?"
Đại tiểu thư nhìn tấm thẻ trong tay nàng, trịnh trọng nói: "Cởi hết ra đi."
Mục Hiểu Hiểu:...
Sau lần chia bài cuối cùng, Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu còn gì ở trên người không, Mục Hiểu Hiểu lúng túng lấy tay che ngực và những vị trí quan trọng: "Cô...nhìn cái gì mà nhìn?"
Tần Di không nói lời nào chỉ cởi bỏ đồng hồ trên tay, giơ tay gỡ bỏ nút thắt của nàng, lụa xanh tán loạn cùng với đôi môi đỏ chót, Đại tiểu thư bước lên đôi giày cao gót.
Mục Hiểu Hiểu hết hồn: "Cô làm gì vậy?"
Nàng đỏ mặt.
Tần Di mỉm cười, hai tay ôm mặt của Mục Hiểu Hiểu, môi áp lên tai nàng: "Nếu cô muốn thì cứ nói cho tôi biết, không cần phải tốn nhiều công sức như vậy."
Mục Hiểu Hiểu:?
Nghe như vậy, Đại tiểu thư đang nói gì vậy?
Tần Di đặt một tay lên mắt Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: "Tôi sẽ làm những điều mà cô muốn."
Mục Hiểu Hiểu:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.