Chương 32
Diệp Sáp
11/05/2023
Tần Di cứ như vậy nhìn Mục Hiểu Hiểu từng bước tiến lại gần.
Cô nhìn thấy trong ánh mắt nàng ngập tràn nỗi đau, bi thương, căm phẫn.
Mưa rất to, nhưng đại tiểu thư biết, Mục Hiểu Hiểu đang khóc.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô thấy nàng khóc.
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu từ đi rồi lại chạy, cuối cùng là lao thẳng về phía cô ấy.
Hiểu Hiểu giống như cầu vồng giữa bầu trời âm u, chia tách trời đất, đem tới ấm áp.
Ngay giây sau, cô bị bao lấy bởi một cái ôm ấm áp, hương vải thiều bay vào mũi, cơ thể Tần Di căng thẳng cả ngày, trong phút chốc thả lỏng, cô yếu ớt dựa vào nàng.
Mục Hiểu Hiểu đau lòng tới mức muốn hộc máu, nàng không biến một mình Tần Di ngồi trên vũng bùn đó bao lâu, nàng chỉ biết người cô lạnh như khối băng, có cố gắng ôm thế nào cũng không thể ấm lên.
Không hề hỏi cô làm sao.
Không hề hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy gắng sức ôm lấy Tần Di.
Nàng thực sự dùng rất nhiều sức lực, răng cắn chặt vào môi, đem mọi sự phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng dồn vào cái ôm này, đại tiểu thư thậm chí bị tay nàng làm cho có chút đau, nếu là trước đây, cô nhất định bảo Mục Hiểu Hiểu cút đi.
Nhưng lúc này đây, đại tiểu thư nhắm mắt lại, những giọt lệ kìm nén cả ngày này cuối cùng cũng chầm chậm trượt xuống theo gò má.
Cô biết, giờ cô đã không có sức lực để thoát ra nữa rồi.
Nhận thấy cô trong lòng đang run nhẹ, Mục Hiểu Hiểu không dám dây dưa thêm, bỏ chiếc áo mưa đang bọc quanh bánh kem đưa cho Tần Di: "Mặc vào."
Tần Di nhận lấy, nhìn một chút. Đây là quà sinh nhật sao? Không kịp giải thích nhiều như vậy.
Mục Hiểu Hiểu ôm lấy cơ thể ướt đẫm của Tần Di bước nhanh vào phòng, nước mưa rơi tí tách trên người nàng, giống như mực nhạt chấm trên sàn.
Tần Di không nói gì, tay nắm chặt lấy vạt áo nàng, quay đầu nhìn theo vệt nước.
Giống như lưu lại trên đất, lại càng giống như chảy vào tim cô.
Cô đợi nàng cả ngày, cuối cùng cũng đợi được.
Hiểu Hiểu trở về rồi.
Nàng ôm cô vào trong căn phòng ấm áp, cách thật xa mưa bão và đau khổ.
Mục Hiểu Hiểu lấy một chiếc khăn to, đặt Tần Di xuống sô pha, từng chút lau hết nước trên người cô.
Tần Di nhìn nàng, mắt Mục Hiểu Hiểu có chút đỏ, nàng không nói gì, lông mày cau lại, xem ra là tức giận rồi.
Ngày hôm nay.
Đối với Tần Di mà nói, rất là tồi tệ, nhưng cũng là bình thường.
Ba năm nay, dường như cứ cách một thời gian là cô lại phải trải qua những chuyện như này, coi như là đau buồn, thời gian dài chìm sâu trong đó, trái tim cô đối với những thứ này sớm đã mất cảm giác rồi không phải sao?
Hoặc là, từ khi bắt đầu, gia đình ba người đó vẫn sẽ tổn thương cô.
Nhưng hôm nay, đã không còn sự đơn thuần đó nữa, giống như dùng sức lực tạo ra một vết thương, dù cho thêm lần nữa đau khổ, thì cũng sẽ dần dần tê liệt.
Không phải cô không thể báo thù, nửa năm đầu, cô đã cho Tần Sương và Tố Lam thấy cô là người máu lạnh như nào, để họ cảm nhận được cái giá của sự lừa dối, cũng thường khiến cho Tần hải Long xoay như chong chóng, không dám chống lại. Nhưng sau này, sau khi nhận tin chị chết, trái tim cô cuối cùng cũng nguội lạnh rồi.
Cô sớm đã không còn lưu luyến gì thế giới này rồi.
Nếu như không phải chờ đợi để gây ra những thứ khiến người ta hối tiếc, thì cô sớm đã đi rồi.
Cô từng từ chối tất cả, tự giam mình trong vùng cấm.
Nhưng người đó không màng chi hết mà đem theo ánh sáng rực rỡ đi vào tim cô.
Đối với cô, thái độ hôm nay của Mục Hiểu Hiểu vô cùng mới mẻ.
Người này ở bên cạnh cô, có nhát gan, có sợ hãi, có bất an, có nhẫn nhịn, có sự tươi sáng và niềm vui, chí duy nhất không có tâm trạng như bây giờ.
Nàng đang tức giận, cực kì cực kì tức giận.
Mọi ngày, lông mày của Mục Hiểu Hiểu rất có sức hút, nhưng hôm nay, hàng lông mày xinh đẹp đó cau lại, đôi môi mím thành một đường, mái tóc ướt nhẹp vẫn nhỏ giọt xuống, thuận trượt qua cổ rơi xuống xương quai xanh gợi cảm, đang trượt tới sự cám dỗ không thấy đáy, bản thân nàng không thèm lau, tâm tư đều ở trên người Tần Di.
Nàng rất tức giận.
Tức giận tới mức muốn bùng cháy.
Những ngày như này, có thể khiến đại tiểu thư thành bộ dạng như này, không cần nói, nàng cũng biết thủ phạm là ai.
Nàng rất muốn đi hỏi đối phương, có còn mặt mũi nữa không? Ghê tởm đến mức không thể đổi ngày khác sao?
Sự nhẫn nhịn và trầm mặc của Tần Di vẫn chưa đủ sao? Cô vừa mới bình phục được một chút!
Nàng không nỡ thấy cô như vậy!
Hôm nay là sinh nhật cô, một năm mới có một ngày, không thể tha cho cô, để cô vui vẻ chút hay sao?
Ngọn lửa trong lòng Mục Hiểu Hiểu từng chút trào lên, đột nhiên, nàng cúi đầu, trông thấy ánh mắt tò mò của đại tiểu thư đặt trên tóc mình.
Mục Hiểu Hiểu:...
Nhìn nhìn nhìn, để người khác ức hiếp thành bộ dạng này, vẫn còn tâm trí tò mò à? Cô là trẻ con sao?
"Lạnh không?"
Mục Hiểu Hiểu sờ mặt cô, hỏi, Tần Di lắc lắc đầu, lúc đó liền biết mình có lỗi rồi, quay đầu đi không cho cô sờ mặt.
Lòng cực kì giận, nhưng bàn tay lại tràn ngập sự ấm áp.
Mục Hiểu Hiểu mở điều hòa, chỉnh nhiệt độ cao lên chút, cô cẩn thận từng chút lau khô người Tần Di: "Cần phải tắm nước ấm, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh."
Nàng đau lòng nhìn chân Tần Di.
Đại tiểu thư đúng là người làm từ nước, làn da vô cùng yếu ớt, đều bị cát và đá đâm rách rồi.
Nàng nghĩ một chút, vốn định chạm vào vết thương, nhưng bàn tay lại dừng lại giữa không trung.
Nếu như là trước đây, nàng nhất định sẽ khiêm tốn mà chạm vào vết thương, nàng sẽ mượn lý do là xem xem chân đại tiểu thư không có cảm giác ở mức độ nào rồi, nhưng hôm nay, nàng không nỡ.
Nhìn những vết thương nhỏ đó, Mục Hiểu Hiểu cắn cắn môi, cảm giác như người bị thương chính là nàng vậy.
Nàng trầm mặc lúc lâu, vừa ngẩng đầu, vừa hay đụng trúng ánh mắt của đại tiểu thư.
Không đau.
Tần Di dường như có thể nhìn thấu lòng nàng.
Chiếc xe lăn ướt nhẹp ngoài kia tạm thời không dùng được nữa rồi, Mục Hiểu Hiểu đẩy từ tầng ba xuống một chiếc xe lăn dự trữ, nàng cẩn thận từng li từng tí ôm Tần Di lên xe: "Đi tắm trước nhé."
Tần Di cúi đầu, nhìn xe lăn dưới thân, tự nhiên có một ý nghĩ.
Tại sao nàng chuẩn bị nhiều xe lăn như vậy?
Nếu như chỉ có một cái, nàng sẽ ôm lấy cô.
Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết đại tiểu thư đang nghĩ gì, nàng đẩy cô tới cửa phòng tắm, nhịn không được hỏi: " Em giúp chị tắm nhé?"
Trạng thái bây giờ của đại tiểu thư khiến nàng rất lo lắng, nàng không yên tâm.
Nhưng, Mục Hiểu Hiểu hỏi là điều thản nhiên, ánh mắt cũng vô cùng trong sáng, nhưng tâm tư của đại tiểu thư sớm đã không còn giống trước đây nữa rồi, cô xua xua tay, nhanh chóng lắc đầu từ chối.
Không cần đâu.
Mục Hiểu Hiểu:...
Ài.
"Chị ngại sao?" Mục Hiểu Hiểu nhịn không được mà hỏi: "Thật ra không sao đâu, trước đây lúc Thu Thu ốm, em cũng thường tắm cho con bé."
Tần Di liếc nàng một cái.
Thu Thu mới bao nhiêu tuổi?
Nàng so sánh cô với một đứa trẻ ư?
Mục Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ: " Tống Khả hồi trước cũng vậy, thân thể cô ấy không tốt, thỉnh thoảng em cũng sẽ giúp mẹ tắm cho cô ấy, mọi người đều là con gái, không sao đâu. À, Tống khả là ai, em quên mất rồi, là..."
Nàng càng muốn giải thích, đại tiểu thư lạnh nhạt xua xua tay. Không cần em nói với chị.
Tống Khả là ai, nàng đương nhiên nhớ, từ miệng của Thu Thu thì đó là người ái mộ nàng, được viết ở dòng thứ hai vị trí thứ tư.
Đáng lẽ là bầu không khí rất tốt, lại bị câu chuyện "có thể cùng tắm với cô lăn không?" của Mục Hiểu Hiểu biến thành vừa khô vừa nhạt, đại tiểu thư vô duyên vô cớ thấy vừa phiền vừa giận, lạnh lùng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn nàng. Cuối cùng Mục Hiểu Hiểu đành bất lực nhìn đại tiểu thư tự mình vào phòng tắm.
Nàng không hề yên tâm, nhanh chóng chạy sang phòng khác tắm, mặc đồ ngủ lao ra vù vù, tóc còn chưa kịp lau khô.
Đợi khi Tần Di tắm xong ra ngoài, trông thấy Mục Hiểu Hiểu ngồi trên ghế, tha thiết đợi cô ra.
Tóc nàng còn chưa khô, những giọt nước trượt dài trên cổ, đôi môi đỏ mọng vẫn còn hơi ướt.
Tần Di nhìn mãi nhìn mãi, lòng bắt đầu nóng lên, có lúc cô nghĩ là Mục Hiểu Hiểu cố ý.
"Để em sấy tóc cho chị."
Mục Hiểu Hiểu lật đật chạy tới, giờ đây, nàng đã quá thành thạo những việc chăm sóc đại tiểu thư như này.
Đại tiểu thư lúc này vẫn có chút không thoải mái.
Hoặc là sự tình nguyện giảm sút, từ đầu tới cuối cô không nhìn nàng, âm thầm để cho Mục Hiểu Hiểu sấy tóc cho mình.
Tay của Hiểu Hiểu rất mềm, vô cùng nhẫn nại, giúp Tần Di sấy từng sợi từng sợi, tóc của đại tiểu thư trơn mượt, trên người còn có hương thơm dễ chịu, tâm trạng Mục Hiểu Hiểu thoải mái, phục vụ tới cùng, còn không quên bổ sung thêm, từng ngón tay cẩn thận mát xa da đầu cho đại tiểu thư, giúp nàng thả lỏng thần kinh.
Trước đây, chắc có lẽ tần Di chỉ cảm thấy khó chịu.
Nhưng hôm nay, cô cảm thấy tay của Mục Hiểu Hiểu như có điện, trực tiếp xoẹt qua đầu cô, tiến thẳng vào tim.
Toàn thân cô đột nhiên căng thẳng, hít một hơi thật sâu. Sấy tóc thì sấy đi, còn động tay động chân làm gì?
Mục Hiểu Hiểu:?
Gì cơ?
Cái gì mà động tay động chân?
Không phải trước đây nàng đều làm như vậy sao?
Nhìn vào gương bàn trang điểm, ánh mắt tức giận đó của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu vô tội bĩu bĩu môi, nàng biết, đại tiểu thư nhà nàng đang rất không thoải mái.
Bỏ đi bỏ đi.
Nàng người lớn không chấp nhặt trẻ nhỏ, những ngày như vậy, cô sẽ không tranh chấp với đại tiểu thư.
Cuối cùng cũng sưởi ấm người đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu lại đẩy cô xuống tầng.
Người đại tiểu thư phảng phất mùi gỗ đàn hương, cực kì thơm, tắm xong, người ấm lên, sắc mặt cũng tốt hơn chút, lòng nàng cuối cùng trở nên ấm áp hơn.
Chỉ có điều, vừa đẩy đại tiểu thư xuống phòng khách, ánh mắt của mọi người ghim chặt ở thứ đồ vật trên bàn mà trước đó cô mang tới.
Đây là cái gì vậy?
Ây.
Có thể là gì chứ?
Mục Hiểu Hiểu bây giờ không còn chút tâm trạng nào, nàng cẩn thận từng li từng tí bỏ chiếc áo mưa bọc quanh đồ vật đó ra.
Mặc dù bảo vệ rất tốt, nhưng trải qua sự cố lớn như vậy, chiếc bánh kem hoa hồng đẹp đẽ, giờ đây, biến thành vật thể nhìn không rõ hình hoa tươi, thật giống dao găm đẫm máu hành hung người.
Mục Hiểu Hiểu đón lấy:...
Mặt ngoài là cuồng phong bão táp.
Phòng khách bật một ngọn đèn.
Nàng lại cầm thứ đỏ rực như vậy, sẽ không dọa đại tiểu thư chứ?
Lúc vừa nhìn thấy, Tần Di quả thực có ngạc nhiên, cô theo bản năng lùi về sau, may là khoảng thời gian này ở cùng Mục Hiểu Hiểu, nội tâm được nàng rèn cho trở nên mạnh mẽ hơn rồi, cô dán mắt nhìn hồi lâu, không chắc chắn giơ tay lên.
Bánh kem?
Mục Hiểu Hiểu gật đầu, bĩu môi: "Bánh kem hoa hồng, em tự tay làm đó."
Tần Di nhìn cái mà được gọi là bánh kem hoa hồng, lại nhìn Mục Hiểu Hiểu, cúi đầu xuống, khóe mắt mang theo nét cười.
Quả đúng là tính cách của nàng.
Mục Hiểu Hiểu: "Sao lại cười em? Em thực sự đã bỏ ra rất nhiều công sức đó. Haiz, đại tiểu thư, trưa nay chị ăn gì? Đói rồi chứ?"
Đại tiểu thư không trả lời, mắt dán chặt vào cái bánh kem thảm thương tới mức không nỡ nhìn đó, Mục Hiểu Hiểu lại bắt đầu cảm thấy xót xa: "Sau bữa sáng vẫn chưa ăn gì sao?"
Tần Di không nói gì, quay đầu đi, không để ý nàng. Mục Hiểu Hiểu thấy cô như vậy, lòng càng buồn hơn. Đây là cái nhà gì chứ? Cái gì mà người thân?
Mặc dù Mục Hiểu Hiểu sống ở cô nhi viện từ nhỏ, không cảm nhận được cái gọi là từ khi sinh ra đã nhận được sự cưng chiều của bố mẹ ông bà ở những gia đình bình thường, nhưng trong suốt quãng đường trưởng thành, nàng không hề thiếu tình yêu.
Khi đó, mỗi lần tới sinh nhật cô, Tô Thu Vân và bà Sở luôn cố gắng mua bánh kem cho bọn trẻ, có nhiều tiền thì sẽ mua cái bánh to, mọi người vây quanh cùng cắm nến, hát bài hát sinh nhật, nếu như lúc đó kinh tế không đủ, phải chi tiêu khá nhiều, thì Tô Thu Vân sẽ làm cho bọn trẻ một cái bánh kem nhỏ.
Đó là đoạn ký ức vô cùng hạnh phúc thời thơ ấu của Mục Hiểu Hiểu, nàng thích nhất cảm giác được mọi người vây quanh, ăn những món ăn mẹ và bà nấu, sau đó chắp tay ước nguyện.
Sao khi đến chỗ đại tiểu thư, cô lại khiến người ta đau lòng như vậy.
Mục Hiểu Hiểu lấy chăn quấn quanh người Tần Di, trước tiên đi pha cho cô một cốc nước đường.
Nàng vừa quay lại, không khí của cả nhà dường như đều khác lạ.
Vốn dĩ, đối với Tần Di, ngày này là ngày vô cùng đau khổ.
Sinh nhật là một ngày rắc rối.
Tố Lam từng nói, bởi vì cô, nên mẹ cô mới rời khỏi thế giới này, cô là ác quỷ đem đến nỗi đau cho tất cả mọi người.
Đối với lời nói của bà ta, Tần Di không thèm để tâm, cũng không thèm cãi lại, nhưng Tố Lam không bỏ qua cho cô, hết lần này đến lần khác cứa một nhát vào tim của cô, cứa đến khi tim cô đầy sẹo, cứa đến khi cô mình đầy thương tích.
Nhưng giờ đây, vì có sự tồn tại của Mục Hiểu Hiểu, cô không còn sợ hãi ngày này nữa.
Mục Hiểu Hiểu biết mình hát không hay, nàng lấy điện thoại ra, mở bài mà tối qua luyện tập rất lâu, âm thầm ghi âm bài hát " sinh nhật vui vẻ."
Đại tiểu thư đang ngồi trên sô pha đương nhiên không biết rằng, Mục Hiểu Hiểu đem tới một bất ngờ.
Chúc chị sinh nhật vui vẻ, chúc chị sinh nhật vui vẻ, đại tiểu thư em chúc chị sinh nhật vui vẻ, mong chị ngày nào cũng vui vẻ, miệng luôn mỉm cười, nhanh chóng mở miệng (nói chuyện), chân cũng linh hoạt, chúc chị, chúc chị sống lâu trăm tuổi,
chúc chị da dẻ mềm mại, chúc chị luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, mong chị khỏe mạnh bình yên, mong chị nhân từ hơn, tăng lương cho người nghèo khổ.
Thật sự là một hành động khiến người ta cảm động.
Đại tiểu thư thành công bị bài hát "sinh nhật vui vẻ" khiến cô cuộn lại thành đống, dùng chiếc khăn quấn quanh người.
Cô lạnh quá.
Mục Hiểu Hiểu trông thấy đại tiểu thư lúc này:...
Cái người này, không thể giả vờ vui vẻ một chút sao?
Mục Hiểu Hiểu quẳng cho đại tiểu thư cái nhìn quyến rũ, còn thêm một câu tiếng anh: "Em còn chuẩn bị cho chị một bất ngờ nữa, wait for me, người ta quay lại ngay."
Vì sợ đại tiểu thư đợi sẽ cô đơn, nàng đặt biệt để điện thoại mình ở trước mặt cô, phát đi phát lại bài hát "sinh nhật vui vẻ".
Tần Di:...
Có khoảnh khắc, cô không biết nàng chuẩn bị sinh nhật cho mình, vẫn còn giày vò nàng.
Đáng lẽ không nên hy vọng, nhưng lại không nhịn được mà hy vọng. Cô cũng muốn xem xem rốt cuộc Mục Hiểu Hiểu sẽ làm ra thứ gì.
Bởi vì đại tiểu thư đang đợi dưới lầu, Mục Hiểu Hiểu không dám kéo dài thời gian, khoảng 20 phút sau, nàng xuống lầu.
"Đại tiểu thư."
Mục Hiểu Hiểu đứng ở cầu thang, nghiêm túc nhìn Tần Di, nàng thay quần áo, không phải loại váy dài Hàn Quốc 19.9 tệ miễn phí vận chuyển lúc trước nữa, mà là chiếc váy dài màu đỏ đắt nhất của nàng, chỉ khi tham gia hoạt đọng gì đó mới mặc.
Nếu như Tần Di nhớ không nhầm, thì đây là lần đầu tiên thấy Mục Hiểu Hiểu trang điểm, không phải kiểu trang điểm nhạt nhòa như trước, mà là kiểu trang điểm vũ hội trưởng thành.
Nàng vốn dĩ dáng đẹp, bình thường nàng mặc những món đồ rẻ lên người trông cũng rất được, càng không nói tới loại váy thắt eo xẻ chân này, váy dài tôn lên dáng nàng.
Chân dài, eo nhỏ, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen nhánh. Ánh mắt nàng tràn ngập ý cười, cứ như vậy nhìn Tần Di. Tần Di ngơ ngác nhìn nàng.
Mục Hiểu Hiểu bước từng bước xuống, cố ý giữ một tư thế: "Thế nào thế nào? Trông thấy bộ dạng này, chị có cảm thấy em giống như cô gái lâm nghiệp quyến rũ trở về nhà không? Xinh không, đại tiểu thư?"
Tần Di:...
Đây là thời khắc nổi bật trong cuộc đời Mục Hiểu Hiểu, nàng muốn hoàn mĩ một chút, nàng tiện tay nhấc váy, nhanh chóng đi xuống, tắt bài hát "chúc mừng sinh nhật", thay vào đó là chủ đề hấp dẫn là trở về nhà, bài "Không thể tha thứ."
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, giúp em với."
Sau đó, cô nhanh chóng đi lấy điều khiển từ xa điều khiển toàn bộ ánh sáng ở tầng một, Mục Hiểu Hiểu ở trên tầng hét: "Đại tiểu thư, đợi khi em vừa đẩy cửa, đèn sáng hết, chị chiếu cái đó lên nha."
Tần Di:...
Nàng muốn chết sao?
Hôm nay rốt cuộc là sinh nhật ai?
Cô sẽ làm những điều ngu ngốc như vậy sao?
Đã mặc đẹp như vậy rồi, không thể nói ít một chút để người ta hưởng thụ sao?
Mục Hiểu Hiểu trốn ở cửa vài phút, nàng ho nhẹ một cái, "răng rắc", cửa được đẩy ra, toàn bộ đèn sáng hết, đầu tiên bước ra là một đôi chân mảnh mai trắng như tuyết.
Đại tiểu thư ở tầng dưới đen mặt ấn nút trình chiếu.
Vì tất cả tình yêu bất chấp nỗi đau, vì mọi hận thù bất chấp tổn thương.
Tôi đã không phân biệt nổi yêu và hận, liệu có phải giống như vậy...
Hành khúc cất lên, Mục Hiểu Hiểu xoay người một cách mê hoặc, nàng xoay vài vòng, tay cầm đuôi váy, nhếch mày nhìn Tần Di: "Em đẹp không đại tiểu thư?"
Nàng bước trên bậc thang, bước từng bước xuống.
Bước đi lộ ra khí chất.
Bước ra khiến ai cũng muốn ngay lập tức đá một phát vào mông. Tần Di ngẩng đầu nhìn nàng, sương mù trong mắt cũng dần tan đi.
Đối diện với ánh mắt "si mê" của đại tiểu thư, nàng nâng khóe môi, tràn đầy tự tin bước tới bên cạnh đại tiểu thư, nghiêng người về phía trước, nhìn ánh mắt Tần Di: "Đại tiểu thư, em tuyên bố, tiệc sinh nhật chính tức bắt đầu."
Đại tiểu thư:...
Hai người ở với nhau, cũng gọi là tiệc sao?
Thật trẻ con.
Trêu chọc Mục Hiểu Hiểu xong, đại tiểu thư cho cô một ánh mắt khinh thường, vẫy vẫy tay.
Cô cũng muốn thay váy. Cô không thể thua.
Mục Hiểu Hiểu:...
Cô nhìn thấy trong ánh mắt nàng ngập tràn nỗi đau, bi thương, căm phẫn.
Mưa rất to, nhưng đại tiểu thư biết, Mục Hiểu Hiểu đang khóc.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô thấy nàng khóc.
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu từ đi rồi lại chạy, cuối cùng là lao thẳng về phía cô ấy.
Hiểu Hiểu giống như cầu vồng giữa bầu trời âm u, chia tách trời đất, đem tới ấm áp.
Ngay giây sau, cô bị bao lấy bởi một cái ôm ấm áp, hương vải thiều bay vào mũi, cơ thể Tần Di căng thẳng cả ngày, trong phút chốc thả lỏng, cô yếu ớt dựa vào nàng.
Mục Hiểu Hiểu đau lòng tới mức muốn hộc máu, nàng không biến một mình Tần Di ngồi trên vũng bùn đó bao lâu, nàng chỉ biết người cô lạnh như khối băng, có cố gắng ôm thế nào cũng không thể ấm lên.
Không hề hỏi cô làm sao.
Không hề hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy gắng sức ôm lấy Tần Di.
Nàng thực sự dùng rất nhiều sức lực, răng cắn chặt vào môi, đem mọi sự phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng dồn vào cái ôm này, đại tiểu thư thậm chí bị tay nàng làm cho có chút đau, nếu là trước đây, cô nhất định bảo Mục Hiểu Hiểu cút đi.
Nhưng lúc này đây, đại tiểu thư nhắm mắt lại, những giọt lệ kìm nén cả ngày này cuối cùng cũng chầm chậm trượt xuống theo gò má.
Cô biết, giờ cô đã không có sức lực để thoát ra nữa rồi.
Nhận thấy cô trong lòng đang run nhẹ, Mục Hiểu Hiểu không dám dây dưa thêm, bỏ chiếc áo mưa đang bọc quanh bánh kem đưa cho Tần Di: "Mặc vào."
Tần Di nhận lấy, nhìn một chút. Đây là quà sinh nhật sao? Không kịp giải thích nhiều như vậy.
Mục Hiểu Hiểu ôm lấy cơ thể ướt đẫm của Tần Di bước nhanh vào phòng, nước mưa rơi tí tách trên người nàng, giống như mực nhạt chấm trên sàn.
Tần Di không nói gì, tay nắm chặt lấy vạt áo nàng, quay đầu nhìn theo vệt nước.
Giống như lưu lại trên đất, lại càng giống như chảy vào tim cô.
Cô đợi nàng cả ngày, cuối cùng cũng đợi được.
Hiểu Hiểu trở về rồi.
Nàng ôm cô vào trong căn phòng ấm áp, cách thật xa mưa bão và đau khổ.
Mục Hiểu Hiểu lấy một chiếc khăn to, đặt Tần Di xuống sô pha, từng chút lau hết nước trên người cô.
Tần Di nhìn nàng, mắt Mục Hiểu Hiểu có chút đỏ, nàng không nói gì, lông mày cau lại, xem ra là tức giận rồi.
Ngày hôm nay.
Đối với Tần Di mà nói, rất là tồi tệ, nhưng cũng là bình thường.
Ba năm nay, dường như cứ cách một thời gian là cô lại phải trải qua những chuyện như này, coi như là đau buồn, thời gian dài chìm sâu trong đó, trái tim cô đối với những thứ này sớm đã mất cảm giác rồi không phải sao?
Hoặc là, từ khi bắt đầu, gia đình ba người đó vẫn sẽ tổn thương cô.
Nhưng hôm nay, đã không còn sự đơn thuần đó nữa, giống như dùng sức lực tạo ra một vết thương, dù cho thêm lần nữa đau khổ, thì cũng sẽ dần dần tê liệt.
Không phải cô không thể báo thù, nửa năm đầu, cô đã cho Tần Sương và Tố Lam thấy cô là người máu lạnh như nào, để họ cảm nhận được cái giá của sự lừa dối, cũng thường khiến cho Tần hải Long xoay như chong chóng, không dám chống lại. Nhưng sau này, sau khi nhận tin chị chết, trái tim cô cuối cùng cũng nguội lạnh rồi.
Cô sớm đã không còn lưu luyến gì thế giới này rồi.
Nếu như không phải chờ đợi để gây ra những thứ khiến người ta hối tiếc, thì cô sớm đã đi rồi.
Cô từng từ chối tất cả, tự giam mình trong vùng cấm.
Nhưng người đó không màng chi hết mà đem theo ánh sáng rực rỡ đi vào tim cô.
Đối với cô, thái độ hôm nay của Mục Hiểu Hiểu vô cùng mới mẻ.
Người này ở bên cạnh cô, có nhát gan, có sợ hãi, có bất an, có nhẫn nhịn, có sự tươi sáng và niềm vui, chí duy nhất không có tâm trạng như bây giờ.
Nàng đang tức giận, cực kì cực kì tức giận.
Mọi ngày, lông mày của Mục Hiểu Hiểu rất có sức hút, nhưng hôm nay, hàng lông mày xinh đẹp đó cau lại, đôi môi mím thành một đường, mái tóc ướt nhẹp vẫn nhỏ giọt xuống, thuận trượt qua cổ rơi xuống xương quai xanh gợi cảm, đang trượt tới sự cám dỗ không thấy đáy, bản thân nàng không thèm lau, tâm tư đều ở trên người Tần Di.
Nàng rất tức giận.
Tức giận tới mức muốn bùng cháy.
Những ngày như này, có thể khiến đại tiểu thư thành bộ dạng như này, không cần nói, nàng cũng biết thủ phạm là ai.
Nàng rất muốn đi hỏi đối phương, có còn mặt mũi nữa không? Ghê tởm đến mức không thể đổi ngày khác sao?
Sự nhẫn nhịn và trầm mặc của Tần Di vẫn chưa đủ sao? Cô vừa mới bình phục được một chút!
Nàng không nỡ thấy cô như vậy!
Hôm nay là sinh nhật cô, một năm mới có một ngày, không thể tha cho cô, để cô vui vẻ chút hay sao?
Ngọn lửa trong lòng Mục Hiểu Hiểu từng chút trào lên, đột nhiên, nàng cúi đầu, trông thấy ánh mắt tò mò của đại tiểu thư đặt trên tóc mình.
Mục Hiểu Hiểu:...
Nhìn nhìn nhìn, để người khác ức hiếp thành bộ dạng này, vẫn còn tâm trí tò mò à? Cô là trẻ con sao?
"Lạnh không?"
Mục Hiểu Hiểu sờ mặt cô, hỏi, Tần Di lắc lắc đầu, lúc đó liền biết mình có lỗi rồi, quay đầu đi không cho cô sờ mặt.
Lòng cực kì giận, nhưng bàn tay lại tràn ngập sự ấm áp.
Mục Hiểu Hiểu mở điều hòa, chỉnh nhiệt độ cao lên chút, cô cẩn thận từng chút lau khô người Tần Di: "Cần phải tắm nước ấm, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh."
Nàng đau lòng nhìn chân Tần Di.
Đại tiểu thư đúng là người làm từ nước, làn da vô cùng yếu ớt, đều bị cát và đá đâm rách rồi.
Nàng nghĩ một chút, vốn định chạm vào vết thương, nhưng bàn tay lại dừng lại giữa không trung.
Nếu như là trước đây, nàng nhất định sẽ khiêm tốn mà chạm vào vết thương, nàng sẽ mượn lý do là xem xem chân đại tiểu thư không có cảm giác ở mức độ nào rồi, nhưng hôm nay, nàng không nỡ.
Nhìn những vết thương nhỏ đó, Mục Hiểu Hiểu cắn cắn môi, cảm giác như người bị thương chính là nàng vậy.
Nàng trầm mặc lúc lâu, vừa ngẩng đầu, vừa hay đụng trúng ánh mắt của đại tiểu thư.
Không đau.
Tần Di dường như có thể nhìn thấu lòng nàng.
Chiếc xe lăn ướt nhẹp ngoài kia tạm thời không dùng được nữa rồi, Mục Hiểu Hiểu đẩy từ tầng ba xuống một chiếc xe lăn dự trữ, nàng cẩn thận từng li từng tí ôm Tần Di lên xe: "Đi tắm trước nhé."
Tần Di cúi đầu, nhìn xe lăn dưới thân, tự nhiên có một ý nghĩ.
Tại sao nàng chuẩn bị nhiều xe lăn như vậy?
Nếu như chỉ có một cái, nàng sẽ ôm lấy cô.
Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết đại tiểu thư đang nghĩ gì, nàng đẩy cô tới cửa phòng tắm, nhịn không được hỏi: " Em giúp chị tắm nhé?"
Trạng thái bây giờ của đại tiểu thư khiến nàng rất lo lắng, nàng không yên tâm.
Nhưng, Mục Hiểu Hiểu hỏi là điều thản nhiên, ánh mắt cũng vô cùng trong sáng, nhưng tâm tư của đại tiểu thư sớm đã không còn giống trước đây nữa rồi, cô xua xua tay, nhanh chóng lắc đầu từ chối.
Không cần đâu.
Mục Hiểu Hiểu:...
Ài.
"Chị ngại sao?" Mục Hiểu Hiểu nhịn không được mà hỏi: "Thật ra không sao đâu, trước đây lúc Thu Thu ốm, em cũng thường tắm cho con bé."
Tần Di liếc nàng một cái.
Thu Thu mới bao nhiêu tuổi?
Nàng so sánh cô với một đứa trẻ ư?
Mục Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ: " Tống Khả hồi trước cũng vậy, thân thể cô ấy không tốt, thỉnh thoảng em cũng sẽ giúp mẹ tắm cho cô ấy, mọi người đều là con gái, không sao đâu. À, Tống khả là ai, em quên mất rồi, là..."
Nàng càng muốn giải thích, đại tiểu thư lạnh nhạt xua xua tay. Không cần em nói với chị.
Tống Khả là ai, nàng đương nhiên nhớ, từ miệng của Thu Thu thì đó là người ái mộ nàng, được viết ở dòng thứ hai vị trí thứ tư.
Đáng lẽ là bầu không khí rất tốt, lại bị câu chuyện "có thể cùng tắm với cô lăn không?" của Mục Hiểu Hiểu biến thành vừa khô vừa nhạt, đại tiểu thư vô duyên vô cớ thấy vừa phiền vừa giận, lạnh lùng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn nàng. Cuối cùng Mục Hiểu Hiểu đành bất lực nhìn đại tiểu thư tự mình vào phòng tắm.
Nàng không hề yên tâm, nhanh chóng chạy sang phòng khác tắm, mặc đồ ngủ lao ra vù vù, tóc còn chưa kịp lau khô.
Đợi khi Tần Di tắm xong ra ngoài, trông thấy Mục Hiểu Hiểu ngồi trên ghế, tha thiết đợi cô ra.
Tóc nàng còn chưa khô, những giọt nước trượt dài trên cổ, đôi môi đỏ mọng vẫn còn hơi ướt.
Tần Di nhìn mãi nhìn mãi, lòng bắt đầu nóng lên, có lúc cô nghĩ là Mục Hiểu Hiểu cố ý.
"Để em sấy tóc cho chị."
Mục Hiểu Hiểu lật đật chạy tới, giờ đây, nàng đã quá thành thạo những việc chăm sóc đại tiểu thư như này.
Đại tiểu thư lúc này vẫn có chút không thoải mái.
Hoặc là sự tình nguyện giảm sút, từ đầu tới cuối cô không nhìn nàng, âm thầm để cho Mục Hiểu Hiểu sấy tóc cho mình.
Tay của Hiểu Hiểu rất mềm, vô cùng nhẫn nại, giúp Tần Di sấy từng sợi từng sợi, tóc của đại tiểu thư trơn mượt, trên người còn có hương thơm dễ chịu, tâm trạng Mục Hiểu Hiểu thoải mái, phục vụ tới cùng, còn không quên bổ sung thêm, từng ngón tay cẩn thận mát xa da đầu cho đại tiểu thư, giúp nàng thả lỏng thần kinh.
Trước đây, chắc có lẽ tần Di chỉ cảm thấy khó chịu.
Nhưng hôm nay, cô cảm thấy tay của Mục Hiểu Hiểu như có điện, trực tiếp xoẹt qua đầu cô, tiến thẳng vào tim.
Toàn thân cô đột nhiên căng thẳng, hít một hơi thật sâu. Sấy tóc thì sấy đi, còn động tay động chân làm gì?
Mục Hiểu Hiểu:?
Gì cơ?
Cái gì mà động tay động chân?
Không phải trước đây nàng đều làm như vậy sao?
Nhìn vào gương bàn trang điểm, ánh mắt tức giận đó của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu vô tội bĩu bĩu môi, nàng biết, đại tiểu thư nhà nàng đang rất không thoải mái.
Bỏ đi bỏ đi.
Nàng người lớn không chấp nhặt trẻ nhỏ, những ngày như vậy, cô sẽ không tranh chấp với đại tiểu thư.
Cuối cùng cũng sưởi ấm người đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu lại đẩy cô xuống tầng.
Người đại tiểu thư phảng phất mùi gỗ đàn hương, cực kì thơm, tắm xong, người ấm lên, sắc mặt cũng tốt hơn chút, lòng nàng cuối cùng trở nên ấm áp hơn.
Chỉ có điều, vừa đẩy đại tiểu thư xuống phòng khách, ánh mắt của mọi người ghim chặt ở thứ đồ vật trên bàn mà trước đó cô mang tới.
Đây là cái gì vậy?
Ây.
Có thể là gì chứ?
Mục Hiểu Hiểu bây giờ không còn chút tâm trạng nào, nàng cẩn thận từng li từng tí bỏ chiếc áo mưa bọc quanh đồ vật đó ra.
Mặc dù bảo vệ rất tốt, nhưng trải qua sự cố lớn như vậy, chiếc bánh kem hoa hồng đẹp đẽ, giờ đây, biến thành vật thể nhìn không rõ hình hoa tươi, thật giống dao găm đẫm máu hành hung người.
Mục Hiểu Hiểu đón lấy:...
Mặt ngoài là cuồng phong bão táp.
Phòng khách bật một ngọn đèn.
Nàng lại cầm thứ đỏ rực như vậy, sẽ không dọa đại tiểu thư chứ?
Lúc vừa nhìn thấy, Tần Di quả thực có ngạc nhiên, cô theo bản năng lùi về sau, may là khoảng thời gian này ở cùng Mục Hiểu Hiểu, nội tâm được nàng rèn cho trở nên mạnh mẽ hơn rồi, cô dán mắt nhìn hồi lâu, không chắc chắn giơ tay lên.
Bánh kem?
Mục Hiểu Hiểu gật đầu, bĩu môi: "Bánh kem hoa hồng, em tự tay làm đó."
Tần Di nhìn cái mà được gọi là bánh kem hoa hồng, lại nhìn Mục Hiểu Hiểu, cúi đầu xuống, khóe mắt mang theo nét cười.
Quả đúng là tính cách của nàng.
Mục Hiểu Hiểu: "Sao lại cười em? Em thực sự đã bỏ ra rất nhiều công sức đó. Haiz, đại tiểu thư, trưa nay chị ăn gì? Đói rồi chứ?"
Đại tiểu thư không trả lời, mắt dán chặt vào cái bánh kem thảm thương tới mức không nỡ nhìn đó, Mục Hiểu Hiểu lại bắt đầu cảm thấy xót xa: "Sau bữa sáng vẫn chưa ăn gì sao?"
Tần Di không nói gì, quay đầu đi, không để ý nàng. Mục Hiểu Hiểu thấy cô như vậy, lòng càng buồn hơn. Đây là cái nhà gì chứ? Cái gì mà người thân?
Mặc dù Mục Hiểu Hiểu sống ở cô nhi viện từ nhỏ, không cảm nhận được cái gọi là từ khi sinh ra đã nhận được sự cưng chiều của bố mẹ ông bà ở những gia đình bình thường, nhưng trong suốt quãng đường trưởng thành, nàng không hề thiếu tình yêu.
Khi đó, mỗi lần tới sinh nhật cô, Tô Thu Vân và bà Sở luôn cố gắng mua bánh kem cho bọn trẻ, có nhiều tiền thì sẽ mua cái bánh to, mọi người vây quanh cùng cắm nến, hát bài hát sinh nhật, nếu như lúc đó kinh tế không đủ, phải chi tiêu khá nhiều, thì Tô Thu Vân sẽ làm cho bọn trẻ một cái bánh kem nhỏ.
Đó là đoạn ký ức vô cùng hạnh phúc thời thơ ấu của Mục Hiểu Hiểu, nàng thích nhất cảm giác được mọi người vây quanh, ăn những món ăn mẹ và bà nấu, sau đó chắp tay ước nguyện.
Sao khi đến chỗ đại tiểu thư, cô lại khiến người ta đau lòng như vậy.
Mục Hiểu Hiểu lấy chăn quấn quanh người Tần Di, trước tiên đi pha cho cô một cốc nước đường.
Nàng vừa quay lại, không khí của cả nhà dường như đều khác lạ.
Vốn dĩ, đối với Tần Di, ngày này là ngày vô cùng đau khổ.
Sinh nhật là một ngày rắc rối.
Tố Lam từng nói, bởi vì cô, nên mẹ cô mới rời khỏi thế giới này, cô là ác quỷ đem đến nỗi đau cho tất cả mọi người.
Đối với lời nói của bà ta, Tần Di không thèm để tâm, cũng không thèm cãi lại, nhưng Tố Lam không bỏ qua cho cô, hết lần này đến lần khác cứa một nhát vào tim của cô, cứa đến khi tim cô đầy sẹo, cứa đến khi cô mình đầy thương tích.
Nhưng giờ đây, vì có sự tồn tại của Mục Hiểu Hiểu, cô không còn sợ hãi ngày này nữa.
Mục Hiểu Hiểu biết mình hát không hay, nàng lấy điện thoại ra, mở bài mà tối qua luyện tập rất lâu, âm thầm ghi âm bài hát " sinh nhật vui vẻ."
Đại tiểu thư đang ngồi trên sô pha đương nhiên không biết rằng, Mục Hiểu Hiểu đem tới một bất ngờ.
Chúc chị sinh nhật vui vẻ, chúc chị sinh nhật vui vẻ, đại tiểu thư em chúc chị sinh nhật vui vẻ, mong chị ngày nào cũng vui vẻ, miệng luôn mỉm cười, nhanh chóng mở miệng (nói chuyện), chân cũng linh hoạt, chúc chị, chúc chị sống lâu trăm tuổi,
chúc chị da dẻ mềm mại, chúc chị luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, mong chị khỏe mạnh bình yên, mong chị nhân từ hơn, tăng lương cho người nghèo khổ.
Thật sự là một hành động khiến người ta cảm động.
Đại tiểu thư thành công bị bài hát "sinh nhật vui vẻ" khiến cô cuộn lại thành đống, dùng chiếc khăn quấn quanh người.
Cô lạnh quá.
Mục Hiểu Hiểu trông thấy đại tiểu thư lúc này:...
Cái người này, không thể giả vờ vui vẻ một chút sao?
Mục Hiểu Hiểu quẳng cho đại tiểu thư cái nhìn quyến rũ, còn thêm một câu tiếng anh: "Em còn chuẩn bị cho chị một bất ngờ nữa, wait for me, người ta quay lại ngay."
Vì sợ đại tiểu thư đợi sẽ cô đơn, nàng đặt biệt để điện thoại mình ở trước mặt cô, phát đi phát lại bài hát "sinh nhật vui vẻ".
Tần Di:...
Có khoảnh khắc, cô không biết nàng chuẩn bị sinh nhật cho mình, vẫn còn giày vò nàng.
Đáng lẽ không nên hy vọng, nhưng lại không nhịn được mà hy vọng. Cô cũng muốn xem xem rốt cuộc Mục Hiểu Hiểu sẽ làm ra thứ gì.
Bởi vì đại tiểu thư đang đợi dưới lầu, Mục Hiểu Hiểu không dám kéo dài thời gian, khoảng 20 phút sau, nàng xuống lầu.
"Đại tiểu thư."
Mục Hiểu Hiểu đứng ở cầu thang, nghiêm túc nhìn Tần Di, nàng thay quần áo, không phải loại váy dài Hàn Quốc 19.9 tệ miễn phí vận chuyển lúc trước nữa, mà là chiếc váy dài màu đỏ đắt nhất của nàng, chỉ khi tham gia hoạt đọng gì đó mới mặc.
Nếu như Tần Di nhớ không nhầm, thì đây là lần đầu tiên thấy Mục Hiểu Hiểu trang điểm, không phải kiểu trang điểm nhạt nhòa như trước, mà là kiểu trang điểm vũ hội trưởng thành.
Nàng vốn dĩ dáng đẹp, bình thường nàng mặc những món đồ rẻ lên người trông cũng rất được, càng không nói tới loại váy thắt eo xẻ chân này, váy dài tôn lên dáng nàng.
Chân dài, eo nhỏ, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen nhánh. Ánh mắt nàng tràn ngập ý cười, cứ như vậy nhìn Tần Di. Tần Di ngơ ngác nhìn nàng.
Mục Hiểu Hiểu bước từng bước xuống, cố ý giữ một tư thế: "Thế nào thế nào? Trông thấy bộ dạng này, chị có cảm thấy em giống như cô gái lâm nghiệp quyến rũ trở về nhà không? Xinh không, đại tiểu thư?"
Tần Di:...
Đây là thời khắc nổi bật trong cuộc đời Mục Hiểu Hiểu, nàng muốn hoàn mĩ một chút, nàng tiện tay nhấc váy, nhanh chóng đi xuống, tắt bài hát "chúc mừng sinh nhật", thay vào đó là chủ đề hấp dẫn là trở về nhà, bài "Không thể tha thứ."
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, giúp em với."
Sau đó, cô nhanh chóng đi lấy điều khiển từ xa điều khiển toàn bộ ánh sáng ở tầng một, Mục Hiểu Hiểu ở trên tầng hét: "Đại tiểu thư, đợi khi em vừa đẩy cửa, đèn sáng hết, chị chiếu cái đó lên nha."
Tần Di:...
Nàng muốn chết sao?
Hôm nay rốt cuộc là sinh nhật ai?
Cô sẽ làm những điều ngu ngốc như vậy sao?
Đã mặc đẹp như vậy rồi, không thể nói ít một chút để người ta hưởng thụ sao?
Mục Hiểu Hiểu trốn ở cửa vài phút, nàng ho nhẹ một cái, "răng rắc", cửa được đẩy ra, toàn bộ đèn sáng hết, đầu tiên bước ra là một đôi chân mảnh mai trắng như tuyết.
Đại tiểu thư ở tầng dưới đen mặt ấn nút trình chiếu.
Vì tất cả tình yêu bất chấp nỗi đau, vì mọi hận thù bất chấp tổn thương.
Tôi đã không phân biệt nổi yêu và hận, liệu có phải giống như vậy...
Hành khúc cất lên, Mục Hiểu Hiểu xoay người một cách mê hoặc, nàng xoay vài vòng, tay cầm đuôi váy, nhếch mày nhìn Tần Di: "Em đẹp không đại tiểu thư?"
Nàng bước trên bậc thang, bước từng bước xuống.
Bước đi lộ ra khí chất.
Bước ra khiến ai cũng muốn ngay lập tức đá một phát vào mông. Tần Di ngẩng đầu nhìn nàng, sương mù trong mắt cũng dần tan đi.
Đối diện với ánh mắt "si mê" của đại tiểu thư, nàng nâng khóe môi, tràn đầy tự tin bước tới bên cạnh đại tiểu thư, nghiêng người về phía trước, nhìn ánh mắt Tần Di: "Đại tiểu thư, em tuyên bố, tiệc sinh nhật chính tức bắt đầu."
Đại tiểu thư:...
Hai người ở với nhau, cũng gọi là tiệc sao?
Thật trẻ con.
Trêu chọc Mục Hiểu Hiểu xong, đại tiểu thư cho cô một ánh mắt khinh thường, vẫy vẫy tay.
Cô cũng muốn thay váy. Cô không thể thua.
Mục Hiểu Hiểu:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.