Chương 53
Diệp Sáp
11/05/2023
Đúng là chuyên gia.
Một loạt phân tích chuyên sâu của cô giáo Mục khiến tiểu nhân trong lòng Lưu Vạn Niên phải điên cuồng huýt sáo và cầm một tấm biển hò hét đủ kiểu —— Vợ sếp, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Mặt Đại tiểu thư lạnh lẽo như đóng băng, sắp mất bình tĩnh. Mục Hiểu Hiểu cũng không màng Tống Khả và Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh, cơ thể nàng nghiêng về phía trước, ôm chặt Tần Di đang ngồi trên xe lăn: "Đại tiểu thư, em nhớ chị lắm."
Không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, cô giáo Mục, người luôn tự hào rằng mình độc lập và không bao giờ phụ thuộc vào bất cứ ai, lại trở thành một cún con dính người như vậy.
Nàng thật sự rất nhớ Tần Di.
Người xưa nói, một ngày không gặp như cách ba thu.
Nhưng nàng chẳng qua chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy không thấy đại tiểu thư, trong lòng như đã nhung nhớ cả ngày.
Khi ngửi thấy mùi đàn hương trên người Tần Di, trong lòng Mục Hiểu Hiểu thậm chí còn xuất hiện một ý nghĩ đen tối, nàng thật sự muốn nhốt đại tiểu thư lại, mang về nhà mình.
Mặt Tần Di thoắt đỏ thoắt hồng, dựa theo thói quen cũ, cô nên đẩy Mục Hiểu Hiểu ra, hỏi nàng có phải muốn chết không.
Nhưng ánh mắt của cô lại chạm phải khuôn mặt vặn vẹo của Tống Khả.
Nàng dừng một chút, nâng tay lên, vỗ vỗ lưng Mục Hiểu Hiểu.
—— Được rồi, đi thăm em gái thôi.
Mục Hiểu Hiểu tham lam hít hương thơm trên cơ thể cô, ngả người ra sau, nhìn cô: "Hôm nay không mắng em nữa à?"
Tần Di cắn cắn môi, đôi mắt hiện lên sự tức giận.
Có người bên cạnh, nàng tưởng đang ở nhà sao?
Ngủ cả đêm vẫn chưa tỉnh rượu?
Vẻ mặt Lưu Vạn Niên rất bình tĩnh, thậm chí khoé môi còn treo một nụ cười vui vẻ. Không sao, không sao, cứ coi như anh không tồn tại hoặc cỏ xanh mồ rồi, anh đã quen.
Nhưng đối với Tống Khả mà nói, quả là trời sụp đất nứt.
Cô xem như cùng lớn lên với Mục Hiểu Hiểu. Trong lòng cô, tính cách của chị gái như thế nào?
Cho dù xảy ra chuyện gì, nàng luôn luôn che chở cô sau lưng. Nhớ trước kia, vào mùa hè năm ấy, luôn có mấy thằng bé lớn hơn nhìn các cô như hổ rình mồi. Mục Hiểu Hiểu cũng sợ, nàng dặn dò Tống Khả phải mặc hai cái quần, cho dù đi ngủ, mép giường cũng phải đặt gậy phòng thân.
Chưa bao giờ thấy nàng khóc.
Ngoại trừ mẹ và bà nội, chưa bao giờ thấy nàng làm nũng với ai.
Người trước mặt là ai?
"À, đúng rồi, đại tiểu thư, giới thiệu với chị, đây là em gái của em, Tống Khả."
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tống Khả đứng đằng sau: "Tống Khả, đây là ——"
Nàng muốn nói là đại tiểu thư, nhưng cảm thấy nếu nói như vậy, sợ là cô không hiểu.
Nhưng nếu gọi chị gái... Bây giờ nàng lại không muốn gọi như vậy, không biết vì sao lại không muốn, cứ là không có nguyên nhân.
Lúc cô giáo Mục đang ở thế bí, Tần Di hơi gật đầu: "Tôi là.. chị gái của Hiểu Hiểu."
Cô nói rất chậm, giọng điệu rất dịu dàng, nhưng cơ bản đã xem như không còn nói lắp.
Vốn dĩ cô giáo Mục nên vui vẻ bởi bước tiến vượt trội của đại tiểu thư nhưng hai từ chị gái này không hiểu sao lại khiến nàng bốc hoả.
Nàng nhìn chằm chằm đại tiểu thư, bình thường cô không muốn mình gọi cô là chị gái, hôm nay sao thế?
Đôi con ngươi đen đặc như mực tàu của Tần Di nhìn nàng chăm chú. Sao đấy, không vui hả? Người chị gái này không phải do nàng quyết à?
Ngay lúc hai người mắt đi mày lại, âm thầm so chiêu, Tống Khả cười khẽ, cô gật đầu: "Chào chị, tôi là Tống Khả."
Lời tự giới thiệu của cô có chút vô nghĩa, đại tiểu thư không khỏi nheo mắt lại.
Theo quán tính của người bình thường, cô đã giới thiệu là chị gái của Hiểu Hiểu thì Tống Khả nên đáp lại cô ta là em gái của Hiểu Hiểu mới đúng.
Đây là một loại xã giao cơ bản giữa người với người, vô hình trung sẽ kéo gần khoảng cách đôi bên.
Nhưng cô ta không làm.
Mục Hiểu Hiểu thần kinh thô không cảm thấy gì, vui vẻ chui vào trong xe: "Đúng lúc đúng lúc, cùng vào thôi, khỏi kiểm tra cái này kiểm tra cái kia."
Nàng quay đầu chuẩn bị kêu Tống Khả, nhưng còn chưa kịp nói gì, chân đã bị đại tiểu thư nhéo một cái.
Hít hà...
Mục Hiểu Hiểu khó tin nhìn Tần Di, kĩ thuật ngắt nhéo của đại tiểu thư càng ngày càng cao siêu.
Tần Di nhìn chằm chằm nàng, thờ ơ nói: "Đi xuống."
Nếu không phải có Tống Khả ở đây, cô sẽ càng ngắn gọn mà nói một chữ "cút".
"Tại sao?"
Mục Hiểu Hiểu hơi đớ người, nàng không muốn xuống, thời tiết nóng bức, mặt trời thì lớn như lò lửa.
Tần Di cười lạnh, cô học động tác Mục Hiểu Hiểu xoa đầu Tống Khả hồi nãy, xoa xoa hai cái, suýt nữa khiến não Mục Hiểu Hiểu xuất huyết, gọn lẹ đẩy nàng xuống.
Mục Hiểu Hiểu:...
Bụi đất theo xe bốc lên, Mục Hiểu Hiểu cầm thẻ vào cổng mà Lưu Vạn Niên ném cho, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đại tiểu thư, lại không vui?
Vì sao nhỉ?
Tống Khả vẫn luôn yên lặng đứng ở phía sau Mục Hiểu Hiểu, cô trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Chị, chúng ta vào thôi."
Cô chẳng cần phải nhiều lời nữa.
Trẻ em lớn lên từ cô nhi viện, đứa nào không phải là kẻ nhạy bén trời sinh, quan sát vẻ mặt của người khác mà trưởng thành.
Từ động tác, biểu cảm của Mục Hiểu Hiểu và Tần Di, cô đã phát hiện một bầu không khí mập mờ như có như không.
Chính họ có lẽ không nhận ra nhưng từ góc nhìn của người ngoài, không khác gì hành vi của cặp đôi yêu đương đang ngược đãi chó độc thân.
Lòng cô bây giờ khó chịu đỉnh điểm nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.
Cô tưởng rằng mình lấy tiếng đi du học, cần mẫn năng nỗ, sau khi về nước có năng lực, bản lĩnh lận lưng, không cần sự bảo vệ của Mục Hiểu Hiểu, ngược lại còn bảo vệ được nàng. Từ đó có thể chậm rãi thay đổi vị trí em gái trong lòng nàng, nhưng bây giờ xem ra... bên cạnh Mục Hiểu Hiểu đã có người bảo vệ, cô đã chậm một bước.
Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nàng quay đầu lại nhìn Tống Khả: "Gửi hành lý trước đi."
Tống Khả mím môi, nhìn nàng. ngôn tình hoàn
Mục Hiểu Hiểu: "Nếu em đã về nước, chắc cũng nên tìm chỗ ở, đi xem nhà không?"
Tống Khả buột miệng thốt ra: "Tạm thời ở chỗ chị không được à?"
Mục Hiểu Hiểu nghe xong liền cười, nàng vốn dĩ muốn sờ đầu Tống Khả, nhưng nhớ lại hành vi vừa rồi của đại tiểu thư, tay nàng ngưng giữa không trung: "Cô gái ngốc, em còn tưởng em là con nít à? Em lớn rồi, sao có thể ở chung với chị gái?"
"Tại sao không thể?"
Tống Khả cắn môi, nước mắt lăn xuống, Mục Hiểu Hiểu thấy cô như vậy cũng ngẩn người: "Nếu em ở chỗ chị sẽ không có ai chăm sóc em. Chị không ở nhà, mấy ngày nữa mẹ cũng về. Hầy, thôi vậy, sao em kích động thế, vào trước đi, để sau tính tiếp, nhé?"
Tống Khả gật đầu, cô cúi đầu, hít hít mũi.
Tuy rằng không muốn thừa nhận.
Nhưng cô không thể không thừa nhận.
Có thứ gì đã thay đổi.
Vào bệnh viện, Thu Thu sắp phẫu thuật nhìn thấy nhiều người đến thăm như vậy, cô vô cùng hưng phấn. Lúc Mục Hiểu Hiểu đi vào, cô đang cầm một quả chuối làm như microphone, cười nói: "Nào, các bạn khán giả ơi, cho tôi xem tay của các bạn nào!"
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, trạng thái tâm lý này tuyệt thế chứ lị, ghê đấy.
Nàng nhìn vào trong, uầy, đại tiểu thư vậy mà cũng có mặt. Chẳng qua cô không nói gì, ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
Thấy cô, Mục Hiểu Hiểu cười, nàng đi qua: "Sao rồi, Thu Thu?"
Thu Thu nhìn nàng, che miệng làm động tác gà gáy: "Wow, chị Tống Khả!"
Cô bao lâu chưa gặp được Tống Khả?
Tống Khả cười dịu đang, cô đi đến bên cạnh Thu Thu, đưa quà trên tay ra: "Đây, lego em thích nhất."
"Chị còn nhớ hả?" Thu Thu rất vui vẻ nhận lấy, khi còn nhỏ cô thích chơi, tuy bây giờ không chơi thường xuyên được nhưng vẫn khá thích.
"Chị, chị không mang quà cho em à?"
Thu Thu nhìn chằm chằm hai tay trống trơn của Mục Hiểu Hiểu mà không vui oán giận. Mục Hiểu Hiểu trực tiếp vò tóc cô một trận: "Muốn quà gì? Chờ em khỏe hẳn, chị dẫn em ra quán ăn."
Thu Thu khoa tay múa chân "yeah" một cái khiến vài người trong phòng bật cười.
Đêm trước phẫu thuật, bác sĩ phải tiến hành rất nhiều bước kiểm tra lâm sàng nên mọi người đều bị mời đến phòng nghỉ.
Nói là "mời", do có đại tiểu thư ở đó.
Phòng nghỉ của bệnh viện tư nhân này quả nhiên không giống với các bệnh viện khác. Sô pha lớn, điều hoà máy lạnh còn có TV, đồ ăn vặt, cà phê bày sẵn trên bàn.
Tô Thu Vân vẫn tồn tại một ít lo lắng, dò hỏi bác sĩ rất nhiều thứ. Trước khi phẫu thuật, người nhà bệnh nhân ký tên vào tờ đơn, tay bà run rẩy.
Mục Hiểu Hiểu thấy, nàng ôm lấy mẹ: "Yên tâm đi, đại tiểu thư nói rồi, đây không phải ca phẫu thuật nguy hiểm đâu mà mẹ."
Lúc trước do nàng quá căng thẳng, sau này Tần Dịch thu thập tư liệu chi tiết cho nàng xem, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Bây giờ y học phát triển ghê gớm như vậy, các loại người bệnh các loại bệnh tật, cơ bản không có vấn đề lớn lao gì.
Tống Khả cũng ôm lấy mẹ, nhẹ giọng an ủi bà.
Tần Di đang ngồi bên giường nhìn thấy cảnh tượng này, cô khẽ cúi đầu, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp
Giữa Mục Hiểu Hiểu và Tống Khả có một sự ăn ý ngầm.
Sự thấu hiểu ngầm đó phát triển từ khi họ lớn lên cùng nhau, nương tựa lẫn nhau. Họ một trái một phải an ủi Tô Thu Vân, thậm chí lời nói cũng khớp nhau.
Tâm trạng của đại tiểu thư không hiểu sao trở nên ủ rủ.
May mắn thay, tâm trí của Mục Hiểu Hiểu luôn hướng về phía cô. Nàng cầm một ít kẹo, đi đến bên Tần Di, ngồi xuống bên cạnh xe lăn.
Lưu Vạn Niên người vốn đang canh chừng bên người cô, nhìn thấy vợ sếp đi tới, liền nhanh chóng rời đi.
Đầu tiên Mục Hiểu Hiểu bóc một viên kẹo vải, tự mình ăn, sau đó lại bóc thêm một viên nữa: "Ăn ít kẹo nhé."
Tần Di không để ý tới nàng.
Mục Hiểu Hiểu thấy cô không ăn, bèn nhét vào miệng mình, hai quai hàm phồng phồng: "Chờ Thu Thu phẫu thuật xong, tối nay em làm đồ ăn ngon cho chị."
Tần Di lạnh lùng liếc nàng một cái, chắc cô thèm?
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, lại cầm một viên kẹo, bóc ra đút cho cô: "Nếm thử không, ăn cái gì đó thì tâm trạng cũng tốt hơn."
Nàng cảm thấy đại tiểu thư hình như có tâm sự, trông không vui lắm.
Xung quanh còn có người, nếu không nàng nhất định phải quấn lấy Tần Di hỏi cho bằng được.
Tô Thu Vân và Tống Khả đang ngồi trên ghế sô pha, đợi Thu Thu phẫu thuật. Trong phòng này chỉ có mấy người, ánh mắt của họ vô thức quét về phía Tần Di và Mục Hiểu Hiểu.
Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu trong chốc lát, chỉ chỉ miệng nàng.
Lãnh đạo lên tiếng, không thích vị chanh, cô muốn ăn vị vải.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng há miệng thở dốc: "Chỉ có hai viên vị vải, em ăn hết rồi, chị muốn nếm thử miệng em không?"
Tần Di:...
Tô Thu Vân đỡ trán.
Bà cũng không ngờ, con gái của mình thả thính người ta mãnh liệt nhường này.
Tống Khả yên lặng không nói.
Có chút không kiềm chế được, Tần Di nhéo nhéo đôi má phồng lên của nàng. Ánh mắt Mục Hiểu Hiểu lóng la lóng lánh, nhìn nụ cười của cô. Nàng như làm ảo thuật, lấy trong túi ra một viên kẹo vải đưa cho cô.
Tần Di nhận lấy, cô nhìn chằm chằm giấy gói kẹo.
Mục Hiểu Hiểu:???
Đại tiểu thư không thích? Không phải cô nói muốn ăn vị vải à?
Cuối cùng Tần Di vẫn ăn kẹo, ý định ban đầu của cô vẫn như thế, nhưng lời đề nghị của Mục Hiểu Hiểu khiến cô bị đả động, cuối cùng cũng miễn cưỡng ăn kẹo, cúi đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng lại đưa cho cô một viên: "Ăn thêm đi."
Tần Di lạnh lùng.
Bệnh tâm thần, ngốc quá.
Cô không ăn đâu.
Mục Hiểu Hiểu ôm một cánh tay của cô, năn nỉ: "Xin chị đó, đại tiểu thư, ăn thêm một viên, em muốn thấy chúng ta phải giống nhau cơ."
...
Nửa phút sau.
Đại tiểu thư ăn hai viên kẹo, quai hàm phình phình như hamster nhỏ. Mục Hiểu Hiểu cũng vậy, nàng cười lấy di động ra, một tay ôm Tần Di: "Đến, nhìn nào, cà tím!"
Lưu Vạn Niên đứng cạnh yên lặng nhìn mọi việc:...
Tô Thu Vân:...
Tình yêu rốt cuộc là gì đây.
Lưu Vạn Niên, một người đàn ông thẳng như sắt thép, không thể hiểu nổi, anh chỉ biết rằng nếu anh cho đại tiểu thư một viên kẹo để ăn, đại tiểu thư có lẽ sẽ không cho anh nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Tô Thu Vân lại đang nghĩ, chờ Thu Thu bình phục, bà sẽ nói với nó, lúc nó đang phẫu thuật nguy cấp thì chị gái nó lại đi khoe khoang tình cảm.
Ca phẫu thuật này ở Dũ Dương đúng là không có gì gay go.
Rất thuận lợi.
Mấy tiếng sau, Thu Thu bị đẩy ra. Thuốc mê vẫn chưa hết hiệu lực, người đã tỉnh nhưng ý thức không tỉnh tảo, chuyển thẳng tới phòng bệnh ICU để quan sát thêm.
Viện trưởng không mặt mũi nói cho Mục Hiểu Hiểu, sau khi Thu Thu tỉnh lại, câu đầu tiên chính là: "Có thể đừng bảo chị gái chăm cháu được không... cháu muốn tĩnh dưỡng... không muốn làm bài tập..."
Một đống người vây quanh, viện trưởng tháo khẩu trang ra, ông mỉm cười nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, mọi thứ thuận lợi."
Vừa dứt lời, bàn tay lạnh lẽo của Tô Thu Vân bị kích động dần trở nên ấm áp, nước mắt tuôn rơi.
Nhiều năm như vậy.
Phẫu thuật của Thu Thu cứ trằn trà trằn trọc, bây giờ, cuối cùng cũng tốt đẹp.
Bà phải làm gì để cảm tạ Tần Di?
Haiz, biến cô thành con dâu, có phải là biện pháp tốt nhất không?
Tống Khả cũng vui vẻ, cô kích động ôm lấy mẹ, hai người ôm trong chốc lát, Mục Hiểu Hiểu lại đi ôm Tô Thu Vân. Nàng kích động đến mức tim đập loạn xa, ôm mẹ xong, Tống Khả lại muốn đi ôm Mục Hiểu Hiểu, đại tiểu thư vừa lúc đi ngang qua, xe lăn không cẩn thận đè lên chân Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu:...
Hít hà một hơi.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư đi qua với vẻ mặt vô cảm, không khỏi nghĩ thầm, kỹ năng đè người của đại tiểu thư đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ rồi phải không? Có thể kiểm soát thành thạo?
Thu Thu cần được quan sát thêm mấy ngày ở phòng bệnh.
Mục Hiểu Hiểu sắp xếp công việc sau đó: "Mẹ, sức khoẻ mẹ không tốt, về nhà đi nghỉ ngơi, chỗ này con với Tống Khả thay phiên nhau chăm nom là được."
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, muốn hỏi nàng, không phải nói là nấu cơm tối cho cô hả?
Cô đã sắp xếp nhân viên chăm sóc.
Tống Khả gật đầu, cô đang có rất nhiều lời muốn tán gẫu với chị gái. Hai người cùng nhau trông giường vừa lúc thích hợp nhất.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, nàng hiểu tâm trạng của cô, còn năm ngày nữa là đến hai tháng trị liệu tâm lý trong hợp đồng.
Quan hệ người bệnh và người trị bệnh sắp kết thúc, sau này...
Mục Hiểu Hiểu đi tới bên người Tần Di, nàng cong lưng, hai tay đỡ xe lăn của cô: "Đừng nóng giận, nó vừa phẫu thuật xong, em phải đích thân trông nom mới yên lòng."
Tần Di mím môi, banh chặt, hiển nhiên không vui.
Mục Hiểu Hiểu khẽ thở dài: "Em biết chị đã chuẩn bị sẵn nhân viên chăm sóc, nhưng mà..., nhưng mà..."
Hoàn cảnh sống của đại tiểu thư và nàng vốn khác biệt.
Đối với cô mà nói, vung tiền như rác là chuyện quá sức bình thường, nhưng mấy thứ này, nếu đè ở trên người Mục Hiểu Hiểu thì lập tức trở thành gánh nặng không thể cáng đáng. Nàng không thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự quan tâm của đại tiểu thư, mấy việc này, nàng đều phải trả lại hết.
Tần Di dường như có thể nhìn thấu lòng nàng, đôi mắt lạnh lẽo ẩn giấu giết chóc.
Mục Hiểu Hiểu bị cô nhìn, bất đắc dĩ bĩu môi: "Đại tiểu thư, em không thể nợ chị quá nhiều."
Đối xử tốt với nàng như vậy, nàng nên báo đáp thế nào cho đủ?
Tần Di cười lạnh, không muốn nợ nần quá nhiều?
Cô cứ cố tình không để nàng như ý.
Muốn trả nợ?
Cô khiến nàng cả đời đều trả không hết.
Bất tri bất giác, Mục Hiểu Hiểu đã chọc đại tiểu thư xù lông. Giữa trưa Tống Khả vốn muốn đưa mẹ và chị ra ngoài ăn cơm. Mấy năm nay, cô ở nước ngoài cũng góp được một ít tiền, luôn mong được đãi họ ăn.
Nhưng tâm tư của Tô Thu Vân đều đặt trên người Thu Thu, bà không có hứng ăn uống gì cả.
Còn Hiểu Hiểu? Nàng vốn không thể ném đại tiểu thư ở chỗ này.
Mọi người bàn bạc, giữa trưa cứ ăn một bữa đơn giản trong phòng nghỉ.
Vốn dĩ muốn ăn qua loa, nhưng bệnh viện biết có đại tiểu thư ở đó, bọn họ làm sao dám lơ là? Lưu Vạn Niên đã bảo rằng cứ làm bữa trưa như bình thường là được rồi, nhưng bệnh viện vẫn đặc biệt để ý, do chính tay bếp trưởng Nam Dương chuẩn bị và đặt trong bộ đồ ăn tinh xảo, cố ý lái xe đưa tới, còn có cả cà phê xay thủ công mà đại tiểu thư thích.
Trên đường, Tống Khả nói với Mục Hiểu Hiểu một tiếng: "Chị, em muốn đi WC, chị đi chung với em được không?"
Hồi còn nhỏ, các cô thường đi WC theo nhóm.
Mục Hiểu Hiểu không nghĩ nhiều, gật đầu: "Được."
Nàng buông chiếc đũa rồi đi ra ngoài với Tống Khả.
Tần Di vẫn không có khẩu vị, ăn cơm rề rà, nói cũng ít, cả quá trình chỉ toàn im lặng.
Tô Thu Vân đang ăn cơm, cười với cô: "Con à, mọi chuyện hôm nay đúng là làm phiền con quá."
Tần Di lắc lắc đầu, Tô Thu Vân cười cười: "Dì thấy phòng này hơi ngột ngạt, đừng ngồi hoài, ra ngoài thay đổi không khí đi. Haiz, dì cũng muốn đi WC."
Bà đứng dậy, buông đũa, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Tần Di: "Dì đi xem cho, yên tâm."
Tần Di:...
Một từ "yên tâm" này rất tinh tuý, đúng là gừng càng già càng cay.
Tô Thu Vân là người nhiều tuổi nhất ở đây, cũng là người thông suốt nhất.
Mục Hiểu Hiểu và Tống Khả đi WC xong, rửa tay, lúc trở về, Tống Khả kéo Mục Hiểu Hiểu lại: "Chị."
Mục Hiểu Hiểu nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao đấy, muốn đi tiếp à?"
Tống Khả:...
Đối với chị gái thần kinh thô, từ nhỏ cô đã mở mang kiến thức rồi.
Tống Khả mím môi: "Quan hệ giữa chị và chị Tần Di gì đó tốt lắm hả?"
Cô nói những lời này với sự thăm dò cẩn thận, Mục Hiểu Hiểu vui vẻ gật đầu: "Ừ, quan hệ rất tốt." Nàng suy nghĩ, khoé môi không khỏi cong lên, lặp đi lặp lại như một cái máy: "Rất tốt rất tốt rất tốt rất tốt."
Tống Khả:...
Trái tim, như là bị thứ gì tàn nhẫn đào một góc.
Vành mắt Tống Khả đỏ hoe, cô cúi đầu che giấu, rửa tay, khẽ hỏi: "Chị nói cô ấy là chị gái của chị."
Thân mình Mục Hiểu Hiểu cứng đờ. Nàng phát hiện Khả Khả ra nước ngoài, nó trở nên kém đáng yêu hơn so với khi còn nhỏ?
Cái hay không nói, nói cái dở.
"Đúng vậy, trước đó mới nhận thôi."
Mục Hiểu Hiểu thất thần, nàng thấy đại tiểu thư hầu như không ăn, chỉ có mấy viên kẹo vị vải, hẳn là không quen đồ ăn ở đây. Có lẽ Thu Thu trong chốc lát cũng không cần người trông, hay là chút nữa chào mẹ một tiếng, nàng về làm ít cơm cho cô?
Tống Khả nhìn vào mắt nàng, lẩm bẩm hỏi: "Vậy chị là em gái của cô ấy, các chị là chị em gái loại nào? Loại như chị với em, hay là như chị với Thu Thu?"
Mục Hiểu Hiểu mới vừa ăn no, phản ứng không kịp, nàng dùng ánh mắt nhìn thiểu năng mà nhìn Tống Khả: "Em và Thu Thu không phải cùng loại à? Em làm sao thế, Khả Khả, chưa tìm đúng múi giờ hả?"
Lời nói vô tình thẳng thắn là lời nói đả thương người nhất.
Tống Khả cảm giác trái tim cô như bị vạn mũi tên đâm xuyên qua.
Tô Thu Vân đang đứng gần toilet không phát ra tiếng động. Lúc này, bà không thích hợp lộ mặt.
Có đôi khi, loại chuyện này, vẫn nên để bọn nhỏ tự mình giải quyết thì tốt hơn.
Cả đời bà hiến dâng cho cô nhi viện. Tình huống hiện tại đối với Tô Thu Vân mà nói, coi như cũng quen. Huống chi Hiểu Hiểu ưu tú như vậy, được nhiều người thích cũng rất bình thường.
Đương nhiên, Khả Khả cũng rất ưu tú.
Nếu không có Tần Di, bà đồng ý hai đứa nhỏ ở bên nhau.
Có điều trên đời này, làm gì có chỗ cho từ "nếu."Vả lại, nếu không có Tần Di, con gái bà còn sẽ luôn miệng nói cái gì mà "người theo chủ nghĩa độc thân" nữa sao? Nàng vốn không động lòng với bất kỳ ai.
Lại là một khoảng im lặng, Tống Khả nhẹ giọng hỏi: "Nhưng mà em nghe mẹ nói, chị muốn đi dạy ở Quý Châu, chuyến này mất ba tháng."
Ý của cô rất rõ ràng.
Nói đến việc này, Mục Hiểu Hiểu vỗ đùi: "À, đúng rồi, em nhắc chị mới nhớ. Chờ chị một lát nhé Khả Khả, chút nữa nói tiếp." Nàng ngẩng đầu: "Mẹ, đừng trốn ở kia nữa, lấy cho con mấy quyển sách mà sáng nay con bỏ vào cho mẹ đi."
Tô Thu Vân:...
Đứa nhỏ này đúng là không cho bà một chút mặt mũi nào.
Mục Hiểu Hiểu vội vàng lấy sách trong túi của mẹ ra. Tống Khả đi theo sau, nhìn đủ loại sách phục hồi chức năng, cô không nghĩ nhiều, dù sao tâm lý và cơ thể không thể tách rời, còn tưởng là chị gái tự mình dùng.
Chẳng qua trong lòng cô vẫn có cục đá đang đè nặng, muốn hỏi nàng cho rõ ràng.
Mục Hiểu Hiểu mang sách vào phòng nghỉ, tim nàng đập kịch liệt, giả vờ chạy đến sô pha bên cạnh đại tiểu thư ngồi xuống, vừa hưởng thụ gió điều hoà vừa đọc sách.
Tô Thu Vân:...
Tống Khả:...
Hai người nhìn nhau, nàng chạy tới đó để lợi dụng tài nguyên công cộng à?
Đại tiểu thư nhận ra sự khác thường của Mục Hiểu Hiểu, cô quay xe lăn lại và nhìn nàng chằm chằm.
Ánh nắng buổi chiều tràn qua cửa sổ chiếu vào trên người Tần Di, như khoác một tầng sa mỏng tang lên người cô, mặt mày dịu dàng yên tĩnh. Có thể chính Tần Di cũng không biết, chỉ cần cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt của cô luôn trong veo như nước. Khi nhìn thấy tên cuốn sách trong tay Hiểu Hiểu, trái tim Tần Di lỡ nhịp, gần như vô thức, khóe môi khẽ nhếch lên.
Có phải là điều mà cô đang nghĩ không?
Mục Hiểu Hiểu cảm nhận được ánh mắt của đại tiểu thư rơi vào người nàng. Nàng ho một tiếng đang muốn nói chuyện thì Tống Khả ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Chị, chị đọc sách để chuẩn bị cho ba tháng ở Quý Châu à?"
Những lời này đã đảo ngược suy luận trước đó, thân thể Tần Di cứng đờ trong chốc lát, lời nói châm chọc của Tần Sương lại hiện lên trong đầu cô.
—— Giữa em và tiền đồ, cô ta sẽ chọn cái gì?
Mấy ngày nay, những lời này đều như một cây gai, đâm vào lòng Tần Di, dằn vặt tra tấn cô.
Cô biết Hiểu Hiểu là người thế nào, chính là bởi vì biết, cô mới không dám đi hỏi.
Trong từ điển của đại tiểu thư luôn không có sự tồn tại của hai chữ "không dám." Nhưng ngay lúc này, cô không đúng là không thể chắc chắn được.
Cô thậm chí còn nghĩ, nếu Hiểu Hiểu lựa chọn rời đi để theo đuổi lý tưởng đời nàng, cô có lẽ cũng sẽ không trách nàng.
Đại tiểu thư không phải người ngoài, cô là người hiểu rõ Hiểu Hiểu nhất trên đời.
Cô biết, nàng không phải vì tiền đồ, mà vì lý tưởng chân chính trong lòng.
Mục Hiểu Hiểu cau mày, nhìn chằm chằm Tống Khả: "Nếu chị muốn đi thì tất nhiên phải chuẩn bị cho chuyện đó. Sao hôm nay em nói nhiều thế?"
—— Tất nhiên phải chuẩn bị cho chuyện đó.
Trái tim đại tiểu thư tâm như bị hắt một bát nước lạnh, từ từ rét căm.
Tống Khả bị ăn mắng mà cúi đầu, Tô Thu Vân nhìn nàng, lại nhìn Mục Hiểu Hiểu, cười mỉm: "Em gái con chỉ quan tâm con thôi. Lần này nó trở về, nó nói với mẹ mãi, nói là cảm giác con khác đi nhiều. Có phải đã thích ai rồi không? Cả người hoạt bát hơn hẳn."
Tống Khả:...
Cô không có.
Tim Mục Hiểu Hiểu nhảy dựng, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, nàng cắn cắn môi, như giận dỗi Tô Thu Vân: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"
A a a a.
Mẹ là tốt nhất trên đời, mẹ, mẹ nói thêm vài lời đi, nói mấy câu nữa.
Tần Di ngẩng đầu, nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Tô Thu Vân gật đầu: "Mẹ cảm thấy cũng đúng, không phải trước đây con luôn miệng nói mình là người theo chủ nghĩa độc thân à? Cả đời này tuyệt đối không, ever never yêu đương, tìm đối tượng, nếu không thì làm chó."
Mục Hiểu Hiểu:...
Đây là đả kích đến từ mẹ ruột sao? Làm gì học biểu cảm của nàng trở nên hèn hèn như vậy? Nàng có như thế hả? Trẩu tre ghê á, vậy mà lại nói ra được mấy lời đó
Im lặng nửa ngày, Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu, nàng trưng ra một khuôn mặt tươi roi rói: "Mẹ, mẹ già rồi nên lẩm cẩm. Con nói con là người theo chủ nghĩa độc thân bao giờ?."
Tô Thu Vân:...
Mục Hiểu Hiểu nhìn Lưu Vạn Niên cast vai cục đá ở cách đó không xa: "Anh Vạn Niên, anh có nghe tôi nói như vậy lần nào chưa?"
Lưu Vạn Niên giữ nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép, anh ta lắc đầu: "Không có."
Nội tâm anh lại điên cuồng hò hét. Anh nghe rồi, nghe nàng nói với Thu Thu rất nhiều lần.
Mục Hiểu Hiểu lại cười, nàng trêu chọc đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, chị nghe lần nào chưa?"
Tần Di chậm rãi quay đầu, nhìn Mục Hiểu Hiểu. Một khi da mặt của Mục Hiểu Hiểu dày lên thì không người có thể chống cự. Nàng xê dịch qua một bên, ngồi xổm trước xe lăn của Tần Di, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: "Đại tiểu thư, em có lời muốn nói với chị."
Tần Di nhìn vào mắt nàng. Lâu rồi cô không thấy Mục Hiểu Hiểu nghiêm túc nhìn cô như vậy. Bỗng dưng tim đập thình thịch, tay đặt trên xe lăn lạnh cứng.
—— Giữa em và tiền đồ, cô ta sẽ chọn cái gì?
Hiểu Hiểu...
Một loạt phân tích chuyên sâu của cô giáo Mục khiến tiểu nhân trong lòng Lưu Vạn Niên phải điên cuồng huýt sáo và cầm một tấm biển hò hét đủ kiểu —— Vợ sếp, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Mặt Đại tiểu thư lạnh lẽo như đóng băng, sắp mất bình tĩnh. Mục Hiểu Hiểu cũng không màng Tống Khả và Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh, cơ thể nàng nghiêng về phía trước, ôm chặt Tần Di đang ngồi trên xe lăn: "Đại tiểu thư, em nhớ chị lắm."
Không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, cô giáo Mục, người luôn tự hào rằng mình độc lập và không bao giờ phụ thuộc vào bất cứ ai, lại trở thành một cún con dính người như vậy.
Nàng thật sự rất nhớ Tần Di.
Người xưa nói, một ngày không gặp như cách ba thu.
Nhưng nàng chẳng qua chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy không thấy đại tiểu thư, trong lòng như đã nhung nhớ cả ngày.
Khi ngửi thấy mùi đàn hương trên người Tần Di, trong lòng Mục Hiểu Hiểu thậm chí còn xuất hiện một ý nghĩ đen tối, nàng thật sự muốn nhốt đại tiểu thư lại, mang về nhà mình.
Mặt Tần Di thoắt đỏ thoắt hồng, dựa theo thói quen cũ, cô nên đẩy Mục Hiểu Hiểu ra, hỏi nàng có phải muốn chết không.
Nhưng ánh mắt của cô lại chạm phải khuôn mặt vặn vẹo của Tống Khả.
Nàng dừng một chút, nâng tay lên, vỗ vỗ lưng Mục Hiểu Hiểu.
—— Được rồi, đi thăm em gái thôi.
Mục Hiểu Hiểu tham lam hít hương thơm trên cơ thể cô, ngả người ra sau, nhìn cô: "Hôm nay không mắng em nữa à?"
Tần Di cắn cắn môi, đôi mắt hiện lên sự tức giận.
Có người bên cạnh, nàng tưởng đang ở nhà sao?
Ngủ cả đêm vẫn chưa tỉnh rượu?
Vẻ mặt Lưu Vạn Niên rất bình tĩnh, thậm chí khoé môi còn treo một nụ cười vui vẻ. Không sao, không sao, cứ coi như anh không tồn tại hoặc cỏ xanh mồ rồi, anh đã quen.
Nhưng đối với Tống Khả mà nói, quả là trời sụp đất nứt.
Cô xem như cùng lớn lên với Mục Hiểu Hiểu. Trong lòng cô, tính cách của chị gái như thế nào?
Cho dù xảy ra chuyện gì, nàng luôn luôn che chở cô sau lưng. Nhớ trước kia, vào mùa hè năm ấy, luôn có mấy thằng bé lớn hơn nhìn các cô như hổ rình mồi. Mục Hiểu Hiểu cũng sợ, nàng dặn dò Tống Khả phải mặc hai cái quần, cho dù đi ngủ, mép giường cũng phải đặt gậy phòng thân.
Chưa bao giờ thấy nàng khóc.
Ngoại trừ mẹ và bà nội, chưa bao giờ thấy nàng làm nũng với ai.
Người trước mặt là ai?
"À, đúng rồi, đại tiểu thư, giới thiệu với chị, đây là em gái của em, Tống Khả."
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tống Khả đứng đằng sau: "Tống Khả, đây là ——"
Nàng muốn nói là đại tiểu thư, nhưng cảm thấy nếu nói như vậy, sợ là cô không hiểu.
Nhưng nếu gọi chị gái... Bây giờ nàng lại không muốn gọi như vậy, không biết vì sao lại không muốn, cứ là không có nguyên nhân.
Lúc cô giáo Mục đang ở thế bí, Tần Di hơi gật đầu: "Tôi là.. chị gái của Hiểu Hiểu."
Cô nói rất chậm, giọng điệu rất dịu dàng, nhưng cơ bản đã xem như không còn nói lắp.
Vốn dĩ cô giáo Mục nên vui vẻ bởi bước tiến vượt trội của đại tiểu thư nhưng hai từ chị gái này không hiểu sao lại khiến nàng bốc hoả.
Nàng nhìn chằm chằm đại tiểu thư, bình thường cô không muốn mình gọi cô là chị gái, hôm nay sao thế?
Đôi con ngươi đen đặc như mực tàu của Tần Di nhìn nàng chăm chú. Sao đấy, không vui hả? Người chị gái này không phải do nàng quyết à?
Ngay lúc hai người mắt đi mày lại, âm thầm so chiêu, Tống Khả cười khẽ, cô gật đầu: "Chào chị, tôi là Tống Khả."
Lời tự giới thiệu của cô có chút vô nghĩa, đại tiểu thư không khỏi nheo mắt lại.
Theo quán tính của người bình thường, cô đã giới thiệu là chị gái của Hiểu Hiểu thì Tống Khả nên đáp lại cô ta là em gái của Hiểu Hiểu mới đúng.
Đây là một loại xã giao cơ bản giữa người với người, vô hình trung sẽ kéo gần khoảng cách đôi bên.
Nhưng cô ta không làm.
Mục Hiểu Hiểu thần kinh thô không cảm thấy gì, vui vẻ chui vào trong xe: "Đúng lúc đúng lúc, cùng vào thôi, khỏi kiểm tra cái này kiểm tra cái kia."
Nàng quay đầu chuẩn bị kêu Tống Khả, nhưng còn chưa kịp nói gì, chân đã bị đại tiểu thư nhéo một cái.
Hít hà...
Mục Hiểu Hiểu khó tin nhìn Tần Di, kĩ thuật ngắt nhéo của đại tiểu thư càng ngày càng cao siêu.
Tần Di nhìn chằm chằm nàng, thờ ơ nói: "Đi xuống."
Nếu không phải có Tống Khả ở đây, cô sẽ càng ngắn gọn mà nói một chữ "cút".
"Tại sao?"
Mục Hiểu Hiểu hơi đớ người, nàng không muốn xuống, thời tiết nóng bức, mặt trời thì lớn như lò lửa.
Tần Di cười lạnh, cô học động tác Mục Hiểu Hiểu xoa đầu Tống Khả hồi nãy, xoa xoa hai cái, suýt nữa khiến não Mục Hiểu Hiểu xuất huyết, gọn lẹ đẩy nàng xuống.
Mục Hiểu Hiểu:...
Bụi đất theo xe bốc lên, Mục Hiểu Hiểu cầm thẻ vào cổng mà Lưu Vạn Niên ném cho, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đại tiểu thư, lại không vui?
Vì sao nhỉ?
Tống Khả vẫn luôn yên lặng đứng ở phía sau Mục Hiểu Hiểu, cô trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Chị, chúng ta vào thôi."
Cô chẳng cần phải nhiều lời nữa.
Trẻ em lớn lên từ cô nhi viện, đứa nào không phải là kẻ nhạy bén trời sinh, quan sát vẻ mặt của người khác mà trưởng thành.
Từ động tác, biểu cảm của Mục Hiểu Hiểu và Tần Di, cô đã phát hiện một bầu không khí mập mờ như có như không.
Chính họ có lẽ không nhận ra nhưng từ góc nhìn của người ngoài, không khác gì hành vi của cặp đôi yêu đương đang ngược đãi chó độc thân.
Lòng cô bây giờ khó chịu đỉnh điểm nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.
Cô tưởng rằng mình lấy tiếng đi du học, cần mẫn năng nỗ, sau khi về nước có năng lực, bản lĩnh lận lưng, không cần sự bảo vệ của Mục Hiểu Hiểu, ngược lại còn bảo vệ được nàng. Từ đó có thể chậm rãi thay đổi vị trí em gái trong lòng nàng, nhưng bây giờ xem ra... bên cạnh Mục Hiểu Hiểu đã có người bảo vệ, cô đã chậm một bước.
Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nàng quay đầu lại nhìn Tống Khả: "Gửi hành lý trước đi."
Tống Khả mím môi, nhìn nàng. ngôn tình hoàn
Mục Hiểu Hiểu: "Nếu em đã về nước, chắc cũng nên tìm chỗ ở, đi xem nhà không?"
Tống Khả buột miệng thốt ra: "Tạm thời ở chỗ chị không được à?"
Mục Hiểu Hiểu nghe xong liền cười, nàng vốn dĩ muốn sờ đầu Tống Khả, nhưng nhớ lại hành vi vừa rồi của đại tiểu thư, tay nàng ngưng giữa không trung: "Cô gái ngốc, em còn tưởng em là con nít à? Em lớn rồi, sao có thể ở chung với chị gái?"
"Tại sao không thể?"
Tống Khả cắn môi, nước mắt lăn xuống, Mục Hiểu Hiểu thấy cô như vậy cũng ngẩn người: "Nếu em ở chỗ chị sẽ không có ai chăm sóc em. Chị không ở nhà, mấy ngày nữa mẹ cũng về. Hầy, thôi vậy, sao em kích động thế, vào trước đi, để sau tính tiếp, nhé?"
Tống Khả gật đầu, cô cúi đầu, hít hít mũi.
Tuy rằng không muốn thừa nhận.
Nhưng cô không thể không thừa nhận.
Có thứ gì đã thay đổi.
Vào bệnh viện, Thu Thu sắp phẫu thuật nhìn thấy nhiều người đến thăm như vậy, cô vô cùng hưng phấn. Lúc Mục Hiểu Hiểu đi vào, cô đang cầm một quả chuối làm như microphone, cười nói: "Nào, các bạn khán giả ơi, cho tôi xem tay của các bạn nào!"
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, trạng thái tâm lý này tuyệt thế chứ lị, ghê đấy.
Nàng nhìn vào trong, uầy, đại tiểu thư vậy mà cũng có mặt. Chẳng qua cô không nói gì, ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
Thấy cô, Mục Hiểu Hiểu cười, nàng đi qua: "Sao rồi, Thu Thu?"
Thu Thu nhìn nàng, che miệng làm động tác gà gáy: "Wow, chị Tống Khả!"
Cô bao lâu chưa gặp được Tống Khả?
Tống Khả cười dịu đang, cô đi đến bên cạnh Thu Thu, đưa quà trên tay ra: "Đây, lego em thích nhất."
"Chị còn nhớ hả?" Thu Thu rất vui vẻ nhận lấy, khi còn nhỏ cô thích chơi, tuy bây giờ không chơi thường xuyên được nhưng vẫn khá thích.
"Chị, chị không mang quà cho em à?"
Thu Thu nhìn chằm chằm hai tay trống trơn của Mục Hiểu Hiểu mà không vui oán giận. Mục Hiểu Hiểu trực tiếp vò tóc cô một trận: "Muốn quà gì? Chờ em khỏe hẳn, chị dẫn em ra quán ăn."
Thu Thu khoa tay múa chân "yeah" một cái khiến vài người trong phòng bật cười.
Đêm trước phẫu thuật, bác sĩ phải tiến hành rất nhiều bước kiểm tra lâm sàng nên mọi người đều bị mời đến phòng nghỉ.
Nói là "mời", do có đại tiểu thư ở đó.
Phòng nghỉ của bệnh viện tư nhân này quả nhiên không giống với các bệnh viện khác. Sô pha lớn, điều hoà máy lạnh còn có TV, đồ ăn vặt, cà phê bày sẵn trên bàn.
Tô Thu Vân vẫn tồn tại một ít lo lắng, dò hỏi bác sĩ rất nhiều thứ. Trước khi phẫu thuật, người nhà bệnh nhân ký tên vào tờ đơn, tay bà run rẩy.
Mục Hiểu Hiểu thấy, nàng ôm lấy mẹ: "Yên tâm đi, đại tiểu thư nói rồi, đây không phải ca phẫu thuật nguy hiểm đâu mà mẹ."
Lúc trước do nàng quá căng thẳng, sau này Tần Dịch thu thập tư liệu chi tiết cho nàng xem, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Bây giờ y học phát triển ghê gớm như vậy, các loại người bệnh các loại bệnh tật, cơ bản không có vấn đề lớn lao gì.
Tống Khả cũng ôm lấy mẹ, nhẹ giọng an ủi bà.
Tần Di đang ngồi bên giường nhìn thấy cảnh tượng này, cô khẽ cúi đầu, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp
Giữa Mục Hiểu Hiểu và Tống Khả có một sự ăn ý ngầm.
Sự thấu hiểu ngầm đó phát triển từ khi họ lớn lên cùng nhau, nương tựa lẫn nhau. Họ một trái một phải an ủi Tô Thu Vân, thậm chí lời nói cũng khớp nhau.
Tâm trạng của đại tiểu thư không hiểu sao trở nên ủ rủ.
May mắn thay, tâm trí của Mục Hiểu Hiểu luôn hướng về phía cô. Nàng cầm một ít kẹo, đi đến bên Tần Di, ngồi xuống bên cạnh xe lăn.
Lưu Vạn Niên người vốn đang canh chừng bên người cô, nhìn thấy vợ sếp đi tới, liền nhanh chóng rời đi.
Đầu tiên Mục Hiểu Hiểu bóc một viên kẹo vải, tự mình ăn, sau đó lại bóc thêm một viên nữa: "Ăn ít kẹo nhé."
Tần Di không để ý tới nàng.
Mục Hiểu Hiểu thấy cô không ăn, bèn nhét vào miệng mình, hai quai hàm phồng phồng: "Chờ Thu Thu phẫu thuật xong, tối nay em làm đồ ăn ngon cho chị."
Tần Di lạnh lùng liếc nàng một cái, chắc cô thèm?
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, lại cầm một viên kẹo, bóc ra đút cho cô: "Nếm thử không, ăn cái gì đó thì tâm trạng cũng tốt hơn."
Nàng cảm thấy đại tiểu thư hình như có tâm sự, trông không vui lắm.
Xung quanh còn có người, nếu không nàng nhất định phải quấn lấy Tần Di hỏi cho bằng được.
Tô Thu Vân và Tống Khả đang ngồi trên ghế sô pha, đợi Thu Thu phẫu thuật. Trong phòng này chỉ có mấy người, ánh mắt của họ vô thức quét về phía Tần Di và Mục Hiểu Hiểu.
Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu trong chốc lát, chỉ chỉ miệng nàng.
Lãnh đạo lên tiếng, không thích vị chanh, cô muốn ăn vị vải.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng há miệng thở dốc: "Chỉ có hai viên vị vải, em ăn hết rồi, chị muốn nếm thử miệng em không?"
Tần Di:...
Tô Thu Vân đỡ trán.
Bà cũng không ngờ, con gái của mình thả thính người ta mãnh liệt nhường này.
Tống Khả yên lặng không nói.
Có chút không kiềm chế được, Tần Di nhéo nhéo đôi má phồng lên của nàng. Ánh mắt Mục Hiểu Hiểu lóng la lóng lánh, nhìn nụ cười của cô. Nàng như làm ảo thuật, lấy trong túi ra một viên kẹo vải đưa cho cô.
Tần Di nhận lấy, cô nhìn chằm chằm giấy gói kẹo.
Mục Hiểu Hiểu:???
Đại tiểu thư không thích? Không phải cô nói muốn ăn vị vải à?
Cuối cùng Tần Di vẫn ăn kẹo, ý định ban đầu của cô vẫn như thế, nhưng lời đề nghị của Mục Hiểu Hiểu khiến cô bị đả động, cuối cùng cũng miễn cưỡng ăn kẹo, cúi đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng lại đưa cho cô một viên: "Ăn thêm đi."
Tần Di lạnh lùng.
Bệnh tâm thần, ngốc quá.
Cô không ăn đâu.
Mục Hiểu Hiểu ôm một cánh tay của cô, năn nỉ: "Xin chị đó, đại tiểu thư, ăn thêm một viên, em muốn thấy chúng ta phải giống nhau cơ."
...
Nửa phút sau.
Đại tiểu thư ăn hai viên kẹo, quai hàm phình phình như hamster nhỏ. Mục Hiểu Hiểu cũng vậy, nàng cười lấy di động ra, một tay ôm Tần Di: "Đến, nhìn nào, cà tím!"
Lưu Vạn Niên đứng cạnh yên lặng nhìn mọi việc:...
Tô Thu Vân:...
Tình yêu rốt cuộc là gì đây.
Lưu Vạn Niên, một người đàn ông thẳng như sắt thép, không thể hiểu nổi, anh chỉ biết rằng nếu anh cho đại tiểu thư một viên kẹo để ăn, đại tiểu thư có lẽ sẽ không cho anh nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Tô Thu Vân lại đang nghĩ, chờ Thu Thu bình phục, bà sẽ nói với nó, lúc nó đang phẫu thuật nguy cấp thì chị gái nó lại đi khoe khoang tình cảm.
Ca phẫu thuật này ở Dũ Dương đúng là không có gì gay go.
Rất thuận lợi.
Mấy tiếng sau, Thu Thu bị đẩy ra. Thuốc mê vẫn chưa hết hiệu lực, người đã tỉnh nhưng ý thức không tỉnh tảo, chuyển thẳng tới phòng bệnh ICU để quan sát thêm.
Viện trưởng không mặt mũi nói cho Mục Hiểu Hiểu, sau khi Thu Thu tỉnh lại, câu đầu tiên chính là: "Có thể đừng bảo chị gái chăm cháu được không... cháu muốn tĩnh dưỡng... không muốn làm bài tập..."
Một đống người vây quanh, viện trưởng tháo khẩu trang ra, ông mỉm cười nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, mọi thứ thuận lợi."
Vừa dứt lời, bàn tay lạnh lẽo của Tô Thu Vân bị kích động dần trở nên ấm áp, nước mắt tuôn rơi.
Nhiều năm như vậy.
Phẫu thuật của Thu Thu cứ trằn trà trằn trọc, bây giờ, cuối cùng cũng tốt đẹp.
Bà phải làm gì để cảm tạ Tần Di?
Haiz, biến cô thành con dâu, có phải là biện pháp tốt nhất không?
Tống Khả cũng vui vẻ, cô kích động ôm lấy mẹ, hai người ôm trong chốc lát, Mục Hiểu Hiểu lại đi ôm Tô Thu Vân. Nàng kích động đến mức tim đập loạn xa, ôm mẹ xong, Tống Khả lại muốn đi ôm Mục Hiểu Hiểu, đại tiểu thư vừa lúc đi ngang qua, xe lăn không cẩn thận đè lên chân Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu:...
Hít hà một hơi.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư đi qua với vẻ mặt vô cảm, không khỏi nghĩ thầm, kỹ năng đè người của đại tiểu thư đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ rồi phải không? Có thể kiểm soát thành thạo?
Thu Thu cần được quan sát thêm mấy ngày ở phòng bệnh.
Mục Hiểu Hiểu sắp xếp công việc sau đó: "Mẹ, sức khoẻ mẹ không tốt, về nhà đi nghỉ ngơi, chỗ này con với Tống Khả thay phiên nhau chăm nom là được."
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, muốn hỏi nàng, không phải nói là nấu cơm tối cho cô hả?
Cô đã sắp xếp nhân viên chăm sóc.
Tống Khả gật đầu, cô đang có rất nhiều lời muốn tán gẫu với chị gái. Hai người cùng nhau trông giường vừa lúc thích hợp nhất.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, nàng hiểu tâm trạng của cô, còn năm ngày nữa là đến hai tháng trị liệu tâm lý trong hợp đồng.
Quan hệ người bệnh và người trị bệnh sắp kết thúc, sau này...
Mục Hiểu Hiểu đi tới bên người Tần Di, nàng cong lưng, hai tay đỡ xe lăn của cô: "Đừng nóng giận, nó vừa phẫu thuật xong, em phải đích thân trông nom mới yên lòng."
Tần Di mím môi, banh chặt, hiển nhiên không vui.
Mục Hiểu Hiểu khẽ thở dài: "Em biết chị đã chuẩn bị sẵn nhân viên chăm sóc, nhưng mà..., nhưng mà..."
Hoàn cảnh sống của đại tiểu thư và nàng vốn khác biệt.
Đối với cô mà nói, vung tiền như rác là chuyện quá sức bình thường, nhưng mấy thứ này, nếu đè ở trên người Mục Hiểu Hiểu thì lập tức trở thành gánh nặng không thể cáng đáng. Nàng không thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự quan tâm của đại tiểu thư, mấy việc này, nàng đều phải trả lại hết.
Tần Di dường như có thể nhìn thấu lòng nàng, đôi mắt lạnh lẽo ẩn giấu giết chóc.
Mục Hiểu Hiểu bị cô nhìn, bất đắc dĩ bĩu môi: "Đại tiểu thư, em không thể nợ chị quá nhiều."
Đối xử tốt với nàng như vậy, nàng nên báo đáp thế nào cho đủ?
Tần Di cười lạnh, không muốn nợ nần quá nhiều?
Cô cứ cố tình không để nàng như ý.
Muốn trả nợ?
Cô khiến nàng cả đời đều trả không hết.
Bất tri bất giác, Mục Hiểu Hiểu đã chọc đại tiểu thư xù lông. Giữa trưa Tống Khả vốn muốn đưa mẹ và chị ra ngoài ăn cơm. Mấy năm nay, cô ở nước ngoài cũng góp được một ít tiền, luôn mong được đãi họ ăn.
Nhưng tâm tư của Tô Thu Vân đều đặt trên người Thu Thu, bà không có hứng ăn uống gì cả.
Còn Hiểu Hiểu? Nàng vốn không thể ném đại tiểu thư ở chỗ này.
Mọi người bàn bạc, giữa trưa cứ ăn một bữa đơn giản trong phòng nghỉ.
Vốn dĩ muốn ăn qua loa, nhưng bệnh viện biết có đại tiểu thư ở đó, bọn họ làm sao dám lơ là? Lưu Vạn Niên đã bảo rằng cứ làm bữa trưa như bình thường là được rồi, nhưng bệnh viện vẫn đặc biệt để ý, do chính tay bếp trưởng Nam Dương chuẩn bị và đặt trong bộ đồ ăn tinh xảo, cố ý lái xe đưa tới, còn có cả cà phê xay thủ công mà đại tiểu thư thích.
Trên đường, Tống Khả nói với Mục Hiểu Hiểu một tiếng: "Chị, em muốn đi WC, chị đi chung với em được không?"
Hồi còn nhỏ, các cô thường đi WC theo nhóm.
Mục Hiểu Hiểu không nghĩ nhiều, gật đầu: "Được."
Nàng buông chiếc đũa rồi đi ra ngoài với Tống Khả.
Tần Di vẫn không có khẩu vị, ăn cơm rề rà, nói cũng ít, cả quá trình chỉ toàn im lặng.
Tô Thu Vân đang ăn cơm, cười với cô: "Con à, mọi chuyện hôm nay đúng là làm phiền con quá."
Tần Di lắc lắc đầu, Tô Thu Vân cười cười: "Dì thấy phòng này hơi ngột ngạt, đừng ngồi hoài, ra ngoài thay đổi không khí đi. Haiz, dì cũng muốn đi WC."
Bà đứng dậy, buông đũa, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Tần Di: "Dì đi xem cho, yên tâm."
Tần Di:...
Một từ "yên tâm" này rất tinh tuý, đúng là gừng càng già càng cay.
Tô Thu Vân là người nhiều tuổi nhất ở đây, cũng là người thông suốt nhất.
Mục Hiểu Hiểu và Tống Khả đi WC xong, rửa tay, lúc trở về, Tống Khả kéo Mục Hiểu Hiểu lại: "Chị."
Mục Hiểu Hiểu nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao đấy, muốn đi tiếp à?"
Tống Khả:...
Đối với chị gái thần kinh thô, từ nhỏ cô đã mở mang kiến thức rồi.
Tống Khả mím môi: "Quan hệ giữa chị và chị Tần Di gì đó tốt lắm hả?"
Cô nói những lời này với sự thăm dò cẩn thận, Mục Hiểu Hiểu vui vẻ gật đầu: "Ừ, quan hệ rất tốt." Nàng suy nghĩ, khoé môi không khỏi cong lên, lặp đi lặp lại như một cái máy: "Rất tốt rất tốt rất tốt rất tốt."
Tống Khả:...
Trái tim, như là bị thứ gì tàn nhẫn đào một góc.
Vành mắt Tống Khả đỏ hoe, cô cúi đầu che giấu, rửa tay, khẽ hỏi: "Chị nói cô ấy là chị gái của chị."
Thân mình Mục Hiểu Hiểu cứng đờ. Nàng phát hiện Khả Khả ra nước ngoài, nó trở nên kém đáng yêu hơn so với khi còn nhỏ?
Cái hay không nói, nói cái dở.
"Đúng vậy, trước đó mới nhận thôi."
Mục Hiểu Hiểu thất thần, nàng thấy đại tiểu thư hầu như không ăn, chỉ có mấy viên kẹo vị vải, hẳn là không quen đồ ăn ở đây. Có lẽ Thu Thu trong chốc lát cũng không cần người trông, hay là chút nữa chào mẹ một tiếng, nàng về làm ít cơm cho cô?
Tống Khả nhìn vào mắt nàng, lẩm bẩm hỏi: "Vậy chị là em gái của cô ấy, các chị là chị em gái loại nào? Loại như chị với em, hay là như chị với Thu Thu?"
Mục Hiểu Hiểu mới vừa ăn no, phản ứng không kịp, nàng dùng ánh mắt nhìn thiểu năng mà nhìn Tống Khả: "Em và Thu Thu không phải cùng loại à? Em làm sao thế, Khả Khả, chưa tìm đúng múi giờ hả?"
Lời nói vô tình thẳng thắn là lời nói đả thương người nhất.
Tống Khả cảm giác trái tim cô như bị vạn mũi tên đâm xuyên qua.
Tô Thu Vân đang đứng gần toilet không phát ra tiếng động. Lúc này, bà không thích hợp lộ mặt.
Có đôi khi, loại chuyện này, vẫn nên để bọn nhỏ tự mình giải quyết thì tốt hơn.
Cả đời bà hiến dâng cho cô nhi viện. Tình huống hiện tại đối với Tô Thu Vân mà nói, coi như cũng quen. Huống chi Hiểu Hiểu ưu tú như vậy, được nhiều người thích cũng rất bình thường.
Đương nhiên, Khả Khả cũng rất ưu tú.
Nếu không có Tần Di, bà đồng ý hai đứa nhỏ ở bên nhau.
Có điều trên đời này, làm gì có chỗ cho từ "nếu."Vả lại, nếu không có Tần Di, con gái bà còn sẽ luôn miệng nói cái gì mà "người theo chủ nghĩa độc thân" nữa sao? Nàng vốn không động lòng với bất kỳ ai.
Lại là một khoảng im lặng, Tống Khả nhẹ giọng hỏi: "Nhưng mà em nghe mẹ nói, chị muốn đi dạy ở Quý Châu, chuyến này mất ba tháng."
Ý của cô rất rõ ràng.
Nói đến việc này, Mục Hiểu Hiểu vỗ đùi: "À, đúng rồi, em nhắc chị mới nhớ. Chờ chị một lát nhé Khả Khả, chút nữa nói tiếp." Nàng ngẩng đầu: "Mẹ, đừng trốn ở kia nữa, lấy cho con mấy quyển sách mà sáng nay con bỏ vào cho mẹ đi."
Tô Thu Vân:...
Đứa nhỏ này đúng là không cho bà một chút mặt mũi nào.
Mục Hiểu Hiểu vội vàng lấy sách trong túi của mẹ ra. Tống Khả đi theo sau, nhìn đủ loại sách phục hồi chức năng, cô không nghĩ nhiều, dù sao tâm lý và cơ thể không thể tách rời, còn tưởng là chị gái tự mình dùng.
Chẳng qua trong lòng cô vẫn có cục đá đang đè nặng, muốn hỏi nàng cho rõ ràng.
Mục Hiểu Hiểu mang sách vào phòng nghỉ, tim nàng đập kịch liệt, giả vờ chạy đến sô pha bên cạnh đại tiểu thư ngồi xuống, vừa hưởng thụ gió điều hoà vừa đọc sách.
Tô Thu Vân:...
Tống Khả:...
Hai người nhìn nhau, nàng chạy tới đó để lợi dụng tài nguyên công cộng à?
Đại tiểu thư nhận ra sự khác thường của Mục Hiểu Hiểu, cô quay xe lăn lại và nhìn nàng chằm chằm.
Ánh nắng buổi chiều tràn qua cửa sổ chiếu vào trên người Tần Di, như khoác một tầng sa mỏng tang lên người cô, mặt mày dịu dàng yên tĩnh. Có thể chính Tần Di cũng không biết, chỉ cần cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt của cô luôn trong veo như nước. Khi nhìn thấy tên cuốn sách trong tay Hiểu Hiểu, trái tim Tần Di lỡ nhịp, gần như vô thức, khóe môi khẽ nhếch lên.
Có phải là điều mà cô đang nghĩ không?
Mục Hiểu Hiểu cảm nhận được ánh mắt của đại tiểu thư rơi vào người nàng. Nàng ho một tiếng đang muốn nói chuyện thì Tống Khả ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Chị, chị đọc sách để chuẩn bị cho ba tháng ở Quý Châu à?"
Những lời này đã đảo ngược suy luận trước đó, thân thể Tần Di cứng đờ trong chốc lát, lời nói châm chọc của Tần Sương lại hiện lên trong đầu cô.
—— Giữa em và tiền đồ, cô ta sẽ chọn cái gì?
Mấy ngày nay, những lời này đều như một cây gai, đâm vào lòng Tần Di, dằn vặt tra tấn cô.
Cô biết Hiểu Hiểu là người thế nào, chính là bởi vì biết, cô mới không dám đi hỏi.
Trong từ điển của đại tiểu thư luôn không có sự tồn tại của hai chữ "không dám." Nhưng ngay lúc này, cô không đúng là không thể chắc chắn được.
Cô thậm chí còn nghĩ, nếu Hiểu Hiểu lựa chọn rời đi để theo đuổi lý tưởng đời nàng, cô có lẽ cũng sẽ không trách nàng.
Đại tiểu thư không phải người ngoài, cô là người hiểu rõ Hiểu Hiểu nhất trên đời.
Cô biết, nàng không phải vì tiền đồ, mà vì lý tưởng chân chính trong lòng.
Mục Hiểu Hiểu cau mày, nhìn chằm chằm Tống Khả: "Nếu chị muốn đi thì tất nhiên phải chuẩn bị cho chuyện đó. Sao hôm nay em nói nhiều thế?"
—— Tất nhiên phải chuẩn bị cho chuyện đó.
Trái tim đại tiểu thư tâm như bị hắt một bát nước lạnh, từ từ rét căm.
Tống Khả bị ăn mắng mà cúi đầu, Tô Thu Vân nhìn nàng, lại nhìn Mục Hiểu Hiểu, cười mỉm: "Em gái con chỉ quan tâm con thôi. Lần này nó trở về, nó nói với mẹ mãi, nói là cảm giác con khác đi nhiều. Có phải đã thích ai rồi không? Cả người hoạt bát hơn hẳn."
Tống Khả:...
Cô không có.
Tim Mục Hiểu Hiểu nhảy dựng, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, nàng cắn cắn môi, như giận dỗi Tô Thu Vân: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"
A a a a.
Mẹ là tốt nhất trên đời, mẹ, mẹ nói thêm vài lời đi, nói mấy câu nữa.
Tần Di ngẩng đầu, nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Tô Thu Vân gật đầu: "Mẹ cảm thấy cũng đúng, không phải trước đây con luôn miệng nói mình là người theo chủ nghĩa độc thân à? Cả đời này tuyệt đối không, ever never yêu đương, tìm đối tượng, nếu không thì làm chó."
Mục Hiểu Hiểu:...
Đây là đả kích đến từ mẹ ruột sao? Làm gì học biểu cảm của nàng trở nên hèn hèn như vậy? Nàng có như thế hả? Trẩu tre ghê á, vậy mà lại nói ra được mấy lời đó
Im lặng nửa ngày, Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu, nàng trưng ra một khuôn mặt tươi roi rói: "Mẹ, mẹ già rồi nên lẩm cẩm. Con nói con là người theo chủ nghĩa độc thân bao giờ?."
Tô Thu Vân:...
Mục Hiểu Hiểu nhìn Lưu Vạn Niên cast vai cục đá ở cách đó không xa: "Anh Vạn Niên, anh có nghe tôi nói như vậy lần nào chưa?"
Lưu Vạn Niên giữ nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép, anh ta lắc đầu: "Không có."
Nội tâm anh lại điên cuồng hò hét. Anh nghe rồi, nghe nàng nói với Thu Thu rất nhiều lần.
Mục Hiểu Hiểu lại cười, nàng trêu chọc đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, chị nghe lần nào chưa?"
Tần Di chậm rãi quay đầu, nhìn Mục Hiểu Hiểu. Một khi da mặt của Mục Hiểu Hiểu dày lên thì không người có thể chống cự. Nàng xê dịch qua một bên, ngồi xổm trước xe lăn của Tần Di, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: "Đại tiểu thư, em có lời muốn nói với chị."
Tần Di nhìn vào mắt nàng. Lâu rồi cô không thấy Mục Hiểu Hiểu nghiêm túc nhìn cô như vậy. Bỗng dưng tim đập thình thịch, tay đặt trên xe lăn lạnh cứng.
—— Giữa em và tiền đồ, cô ta sẽ chọn cái gì?
Hiểu Hiểu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.