Chương 89
Diệp Sáp
11/05/2023
Lão sư Mục cái này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nàng dung hợp dịu dàng và cường thế tới cực hạn.
Nàng chính là muốn đè ép đại tiểu thư, không cho cô xoay người lại, khiến loại cảm giác này của Tần Di không khống chế được bất an, tay mảnh khảnh ở sau lưng, không thể giãy dụa.
So với nhìn không thấy nàng, dịu dàng như thế này càng tra tấn hơn nữa, một đường giống như hoa mai thiểu đỏ dọc theo lưng trạch của đại tiểu thư, cô giãy dụa, rất nhiều lần muốn xoay người, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, uy hiếp: "Chị có biết hay không, chị càng như vậy, em càng hưng phấn."
Đây là suy nghĩ đen tối nhất của một người về người yêu.
Thân là nhà tâm lý lão sư lão sư Mục cứ như vậy nói ra, đại tiểu thư cắn môi, âm thầm nhẫn nhịn thừa nhận.
Nói là trừng phạt, nói là khiến cô không thoải mái... Nhưng rõ ràng lại là khen thưởng, lại rất thoải mái.
Chỉ là một lần này, lão sư Mục không dịu dàng trước đó, hung ác mạo phạm, mang theo từng trận nức nở.
Trước kia Hiểu Hiểu cũng đã nói, nàng thích nhất nhìn dáng vẻ uống nhiều của đại tiểu thư, uống nhiều đại tiểu thư cũng không lạnh tanh giống như ngày bình thường, cô sẽ nũng nịu, sẽ cười với nàng, sẽ mềm mềm vươn hai tay muốn ôm một cái.
Mặc dù chưa từng nói, nhưng ở sâu bên trong nội tậm của Hiểu Hiểu vẫn cho rằng đó mới là đại tiểu thư nguyên thủy nhất bản sơ nhất không có gì che dấu.
Hiện giờ, cô không cần rượu cũng có thể tự tay xé mở lớp mặt nạ này, cảm thụ nguyên thủy nhất của đại tiểu thư.
Trán của Hiểu Hiểu đều là mồ hôi, ngay tiếp theo đôi mắt cũng giống bị ướt, phía sau, nàng khống chế đại tiểu thư, trước người, lại là ảnh chụp thân mật của Tần Di và Mag.
Lần này, là thật sự trừng phạt.
Sẽ không giống như đau đớn lần đầu tiên, cảm giác thật kỳ diệu, lại làm cho đại tiểu thư càng thêm bối rối, cô muốn ôm chặt Hiểu Hiểu, nhưng người kia lại cường thế không cho.
"Chị ấy xinh đẹp hay em xinh đẹp?"
Thời khắc mấu chốt như vậy, lão sư Mục còn có thể lạnh nhạt hỏi vấn đề khiến người ta phát điên, đại tiểu thư quay người: "Em --"
Lời còn chưa nói hết, Hiểu Hiểu lại một lần nữa liều lĩnh kề sát cô, không nói đúng không? Không có vấn đề, đêm dài đằng đẵng, nàng chính là có tinh lực ép đại tiểu thư đi vào khuôn khổ.
Ở trong cuộc đời đại tiểu thư, như vậy lại ôn nhu lại lỗ mãng đối đãi là lần đầu tiên, cô muốn trốn, có thể hay không khống chế đều hóa thành cảm thấy thẹn đón ý nói hùa, mồ hôi của cô theo hai má chảy xuống, đến cuối cùng, đại tiểu thư thân thể co lại thành một đoàn, nức nở giống như một con mèo bị bắt nạt, gương mặt của cô có nước mắt chảy ra, hòa với mồ hôi.
Còn chưa đủ.
Mục Hiểu Hiểu xoay người cô lại, hôn lên nước mắt rơi xuống của cô, tiện tay cầm lấy áo sơmi bên cạnh cởi xuống, trói chặt tay của đại tiểu thư.
Lại một lần trầm luân.
Sóng biển yếu ớt đập mặt đá, nhiều lần bị đá ngầm xâm nhập, lại một nhiều lần bị nuốt hết, thừa nhận năng lực rốt cuộc có hạn, một lần một lần tích lũy cuối cùng gây nên bùng nổ sóng thần.
Đến cuối cùng, đại tiểu thư run rẩy, nhẹ giọng kêu: "Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu......"
Lúc này mới Mục Hiểu Hiểu mới cởi trói cho cô, đặt một tay lên đôi môi ướt át của cô: "Em đây."
......
Em đây.
Nàng đến chính là vì bắt nạt cô sao?
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu của đại tiểu thư sau khi mê man.
Hiểu Hiểu lại thật lâu không có ngủ, nàng nằm ở bên cạnh đại tiểu thư, bàn tay nhẹ nhàng vuốt đôi lông mày hơi cau lại của cô, đem mái tóc lộn xộn của cô chải thẳng.
Vừa rồi đích thật là nàng hơi quá đáng, bặt nạt quá mức, cuối cùng, nàng cảm giác giọng nói của đại tiểu thư đều khàn.
Chính là...
Mục Hiểu Hiểu nghĩ, cho dù ai có được người yêu như này, đều sẽ không khống chế được mà? Trước kia nàng cũng không phải là một người yêu tha thiết chuyện này, sau khi gặp được đại tiểu thư, còn không phải một lần lại một lần phá bỏ ranh giới cuối cùng?
Nếu như không phải Tần Di, Hiểu Hiểu cũng không biết nội tâm mình còn cường thế có thể phá hủy tai hoạ ghê gớm.*
*nguyên gốc 洪水猛兽 (dịch là: con mãnh thú và dòng nước lũ) thường ví von với tai hoạ ghê gớm.
Chỉ là nhớ tới vòng eo cao lớn và cong vút của đại tiểu thư, còn có ánh mắt khẩn cầu kia, trong lòng Mục Hiểu Hiểu tràn đầy thỏa mãn.
Nàng vẫn hữu dụng.
Nhìn dáng vẻ này của đại tiểu thư, nên vài ngày đều không có ngủ, nàng mới tới đấy khiến cho cô bình yên ngủ, đây không phải bản lĩnh sao?
Nhà tâm lý nào còn có thể điều trị một lần đã khiến đối phương lập tức chìm vào giấc ngủ?
Còn có, gương mặt của đại tiểu thư cũng không trắng bệch như vậy, nổi lên một màng ửng hồng ướt át.
Cơ thể và cảm xúc vui vẻ cực hạn khiến đại tiểu thư ngủ rất say, mơ mơ hồ hồ trong giấc mơ của cô.
Trong mơ, cô nhìn thấy chị họ Tần Hải Dao, Tiểu Hài ngồi ở trên bàn đu dây dưới ánh trăng nhẹ nhàng nhộn nhạo, một thân mặc một chiếc váy dài lụa trắng, theo gió lắc nhẹ, giống như mơ như ảo, cô ấy mỉm cười nhìn Tần Di: "Di Di, hạnh phúc chứ?"
Ánh mắt của chị họ thật giống như cắt một đồ vật, giống như biết vừa rồi đã xảy ra cái gì.
Gương mặt của Tần Di đỏ lên, cô nhìn chị họ chậm rãi đi tới.
Trước kia, cô đau khổ chờ Tần Hải Dao lại chờ không trở về, khi đó ở trong mơ, cô thường xuyên khóc chất vấn chị gái vì cái gì vẫn chưa trở lại? Vì cái gì để cô một mình? Nhưng hiện giờ, trong lòng của cô đều là tràn đầy hạnh phúc.
Giấc mơ này quá giống thật, đến mức khi đại tiểu thư đi qua chỗ ẩn ẩn kia cảm giác bị Hiểu Hiểu bắt nạt đều không thoải mái.
Nhìn thấy em gái đi tới, Tiểu Hải để đem đu dây tránh ra một chút,, để Tần Di cũng ngồi lên.
Hai chị em, ngửi mùi hoa, nhẹ nhàng đi tới dây đu.
Chị gái không hề giải thích cái gì, mà đại tiểu thư cũng rốt cuộc không đi hỏi vì sao cô ấy còn chưa trở lại, hỏi tại sao cô ấy lại bỏ mình một mình trong thế giới tăm tối này.
Ngọn gió mang theo hương thơm cây vải thơm mát, như là có hơi thở chữa lành, một chút xíu xoa nhẹ trái tim của đại tiểu thư.
Đến cuối cùng, Tần Hải Dao nhìn Tần Di, cô ấy giơ tay lên, giống như khi còn nhỏ mà xoa xoa tóc cô: "Nhìn em như này, chị cũng yên tâm."
......
Có lẽ, hai người vợ vợ sẽ cùng giường cùng mơ.
Buổi tối hôm đó, Hiểu Hiểu cũng nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô đã trở thành chính mình khi còn nhỏ.
Lan nhi đứng ở bên cạnh nàng, cầm trong tay khối rubik phát sáng đưa cho nàng: "Hiểu Hiểu, cho, chúc chị sinh nhật vui vẻ."
Đây từng là cơn ác mộng kéo dài ám ảnh nàng hàng nghìn lần trong suốt cuộc đời, như cũ như thường tiếp diễn.
Hiểu Hiểu đứng lên, nàng vỗ vỗ đất trên người, không đáp lại.
Lan Nhi nghi ngờ nhìn nàng, ở cảnh trong mơ nàng như cũ đáng yêu ngọt ngào như vậy: "Chị từ bỏ sao?"
Trước kia nàng sẽ không như vậy, đều ra ngay lập tức nhận lấy khối rubik, đó là điều nàng khát vọng nhất khi còn nhỏ.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Lan Nhi, nhẹ nhàng nâng tay lên, muốn đi chạm đến em ấy, lại tại gần trong gang tấc một khắc này, nghe được tiếng gọi nhẹ nhàng.
- - Hiểu Hiểu.
Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, là đến từ trong nội tâm của nàng sâu nhất và mềm mại dựa vào.
Mục Hiểu Hiểu thu tay về, nàng nhìn Lan Nhi, nhợt nhạt cười: "Lan Nhi, em nghe thấy được không?"
Lan Nhi ngơ ngác nhìn nàng, không nói một lời, Mục Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt của em ấy, nhẹ giọng nói: "Đó là người con gái của chị."
Với nụ cười của hình ảnh bị xé rách, giống như là động, lại giống như không hề động.
Chỉ là cơ thể Hiểu Hiểu đã lớn dần lên, không còn là nàng hồi nhỏ, mà là nàng bây giờ.
Nhưng Lan Nhi không có thay đổi, em ấy vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười hai.
Hiểu Hiểu nhìn em ấy, Lan Nhi cũng nhìn Hiểu Hiểu, không ngờ tới nhìn thấy Hiểu Hiểu lớn nhất, đường nét cơ bản vẫn là dáng vẻ trước đây, mặt mày thanh tú, gầy một chút, thần thái trong mắt là khi còn nhỏ không có, thật giống như có một đôi ánh nến ở bên trong đôi mắt đen nhảy lên.
Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói: "Em thấy đấy, chị thật giống như em nói lúc đó, tìm được hạnh phúc của chính mình rồi."
Lan Nhi nhìn nàng, nước mắt từ gương mặt chảy xuống: "Cho nên, chị muốn quên em phải không?"
Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, nàng chỉ chỉ ngực của mình: "Sẽ không, em giống như một vết sẹo, vĩnh viễn khắc ở trong lòng chị."
Trên đời này, không phải tất cả mọi người sẽ được tha thư, không phải tất cả nỗi đau nào cũng có thể phai mờ.
Thế nhưng là người cũng nên đi lên phía trước , thời gian cũng nên tiếp tục không phải sao?
Người mất đã mất, người sống vẫn sống thật tốt.
Nàng không thể lại trầm luân, như vậy, nàng thật xin lỗi đại tiểu thư.
Đại tiểu thư đối với nàng, bao dung thể xác và tinh thần nếu như không phải yêu tới cực điểm, ai sẽ không hề giữ lại chính mình mà dâng lên như thế?
Các nàng đã không thể tách rời.
"Về sau, chị không thể tới gặp em." Hiểu Hiểu biết nói tuyệt tình như vậy, nhưng nàng nhất định phải nói:"Lúc ấy em đi vội vàng, chị muốn nói với em, em cũng không kịp nghe chị nói."
Trong bất tri bất giác, Hiểu Hiểu cũng nước mắt rơi đầy mặt, nàng yếu ớt nhìn Lan Nhi: "Em cũng phải hạnh phúc, Lan Nhi, quên mất đi, một thế này đã là một giấc mơ, nếu có sống lại, em nhất định phải sống thật tốt, em nhất định sẽ có ba mẹ yêu thương em, hai ba người bạn tốt, một người tận tâm yêu em."
......
Đây đã từng là tâm nguyện của tất cả đứa nhỏ trong cô nhi viện các nàng không phải sao?
Trên đời này, có bao nhiêu người đang đau đớn trong đêm tối, không chỉ một lần hỏi đến, nếu có kiếp sau nhất định sẽ không phải chịu đau đớn khổ sở như bây giờ.
Nếu có một thế giới khác...
Nguyện tất cả mọi người có thể hạnh phúc an khang, vui vẻ bình an.
Nếu không có, nguyện tất cả mọi người có thể gặp được đại tiểu thư của mình.
Gió thổi qua, mây tạnh, động tác cuối cùng của Lan Nhi là lau đi nước mắt của Hiểu Hiểu, nàng không nói một lời, chỉ cười trong nước mắt.
......
Hiểu Hiểu ở trong ngực đại tiểu thư khóc tỉnh, đại tiểu thư một mực ôm nàng, nụ hôn nhẹ nhàng dày đặc rơi trên trán nàng: ""Hiểu Hiểu, không khóc, Hiểu Hiểu......"
Không còn là nhìn không thấu bi thương đêm tối.
Chăm sóc nàng cũng không còn là chăn đệm không khí trầm lặng.
Cơ thẻ của nàng bị đại tiểu thư nhẹ nhàng ôm, nàng nước mắt bị cô một chút xíu hôn rơi, nàng mở mắt ra nhìn thấy chính là ánh mắt thương yêu của đại tiểu thư.
Lần này, Hiểu Hiểu không có trốn tránh nữa, không đẩy đại tiểu thư ra, tay nàng cầm lấy vạt áo của cô, nhẹ nhàng nói : "Em mơ thấy em ấy."
Tay đại tiểu thư ôm hông của nàng nắm chặt.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, giống như trong một giấc mơ, cười chảy ra nước mắt: "Em nói cho em ấy, em rất hạnh phúc, cũng hy vọng em ấy có thể hạnh phúc."
Tạm biệt với chuyện cũ, chia tay với đau thương.
Mục Hiểu Hiểu không nghĩ đến, một đời này của cô, sẽ có người hóa giải với quá khứ.
Cảm giác hai người dựa sát vào nhau thật sự rất tốt, sau khi xong lão sư Mục phát tiết cũng phục hồi bình thường, thời gian ở chung quý giá như vậy, nàng núp ở trong ngực của Tần Di thì thào nói quá khứ, nói nàng khi còn bé đủ loại, nói nàng đã từng vui sướng và đau khổ.
Thời gian thực sự là một thứ khiến người khác có thể nắm bắt.
Đã từng, Mục Hiểu Hiểu coi đây đều là mấu chốt không bước qua được, với ai đều không thể kể ra, cho dù là bà nội và mẹ yêu thương nhất cũng không dám tuỳ tiện hỏi thăm, bây giờ, nàng lại có thể bình thản nói với đại tiểu thư đủ loại.
Thời điểm tảng đá lớn chôn ở trong tâm lý của Hiểu Hiểu nhiều năm đều nhổ hết ra, nàng cảm giác thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái.
Nàng mỉm cười nhìn Tần Di, rốt cuộc, trong mắt đóa hoa kia dịu dàng nở rộ.
Thuần túy nở rộ, không còn có bất kỳ trói buộc và gánh nặng.
Ánh mắt yếu ớt của đại tiểu thư nhìn cô, ánh mắt si mê quyến luyến, chăm chú nhìn Hiểu Hiểu, cô cho nàng những phản hồi ấm áp nhất.
Cô ôm mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng ôm chặt nàng, ở bên tai của nàng, phun ra những lời đẹp đẽ nhất trên đời.
- - Hiểu Hiểu, chị yêu em.
Không phải ngôn ngữ tay.
Không phải ánh mắt.
Là lời đại tiểu thư nói ra khỏi miệng, một khắc này, Hiểu Hiểu cảm giác mình giống như là bị cái gì đánh trúng, nàng kinh ngạc nhìn đại tiểu thư, giống như là không thể tin được, sau một lát, nước mắt ấm áp lại một lần dâng lên, nàng không nhìn được rung động bên trong trái tim, cúi người về phía trước, ôm lấy cô.
- - Em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị......
Tần Di, em yêu chị.
Một đường đi tới, có không dễ dàng cỡ nào, chỉ có hai người biết.
Là lạnh lùng khi mới gặp, là ma hợp khi lẫn nhau dỗi, là bất lực khi bị thế giới bên ngoài đè ép, là hiện giờ gắn bó keo sơn.
Đêm đã khuya.
Đại tiểu thư ôm Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng ở bên tai nàng trong lúc vô tình gần nhất nghe được liền muốn hát cho Hiểu Hiểu bài 《 Quãng đời còn lại》.
- - Quãng đời còn lại
Gió tuyết là chị
Bình dị là chị
Bần hàn cũng là chị
Vinh hoa là chị
Tấm lòng dịu dàng chính là chị
Điều mà đôi mắt tôi hướng về
Cũng là em
......
Có lẽ sinh mệnh của hai người họ có lẽ đều không đủ hoàn mỹ, lại bởi vì lẫn nhau mà một chút xíu bị lấp đầy.
Các nàng không sợ hãi, vô luận ngày mai như thế nào, đều lại không có sợ hãi và bất an.
......
Sáng ngày thứ hai.
Hiểu Hiểu khẽ hát ngồi dậy, tâm tình không tệ làm điểm tâm cho đại tiểu thư, buổi chiều Tần Di có một cuộc họp, buổi sáng có thể nghỉ ngơi một lát, nàng xử lý xong văn kiện trong tay, ăn cơm, hai người nhắc tới chuyện ảnh chụp.
Nói đến cái này, Mục Hiểu Hiểu còn chua chít chít: "Em chưa thấy chị thân mật với ai như vậy hết, chị nhìn tấm thứ ba chưa? Nhìn cho kỹ, thật giống như các chị đang hôn nhau vậy."
Đại tiểu thư vẻ mặt lạnh như băng lật xem ảnh chụp trong tay.
Cô không cần nhìn, tối hôm qua bị Hiểu Hiểu bức ấn đầu nhìn đã bao lâu còn nhìn?
Người sử dụng thủ đoạn này quá mức xấu xa.
Dùng phương pháp như vậy, khiến người ta xem thường.
Sẽ là ai, trong lòng của cô đã có phán đoán của mình.
Cô nhìn Hiểu Hiểu: "Mag là bạn thân hồi trung học mà chị đã nói với em."
"Em biết." Mục Hiểu Hiểu kiềm chế, nàng quyết định dạy cho đại tiểu thư một lễ khóa lý tính và bình thản: "Trước đây không phải chị luôn khiến em phải tuân theo đạo đức phụ nữ sao? Làm sao đến chỗ chị lại thành tiêu chuẩn kép thế, dù cho bạn thân cũng phải bảo trì khoảng cách không phải sao? Lúc trước em dạy người khác khóa tâm lý, cách tám trăm dặm xa, chị đều không vui."
Đại tiểu thư nhìn nàng: "Em vẫn còn đang tức giận?"
Cô có chút không thể tưởng tượng nổi.
Đêm qua, nàng cũng nhìn thấy mag, cũng ngồi trên đùi cô tuyên bố chủ quyền, về sau lại ở trên giường điên thành như vậy, bản thân đem cô tra tấn đều muốn hỏng mất, còn chưa hết giận à?
Mục Hiểu Hiểu cơ thể ưỡn đến mức rất thẳng, tóc buộc xõa xuống, mang dáng vẻ cao lãnh quen thuộc của đại tiểu thư: "Em sẽ tức giận? Em chỉ là đang nghiên cứu thảo luận đạo lý với chị, chuyện này chính là ở trên người em, nếu như là người khác, chị xem cô ấy không ồn ào ngất trời với chị."
Đại tiểu thư nhíu mày: "Thế nào lại là người khác?" Cô ngước mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Tại sao em có thể có tâm tư như vậy?"
Mục Hiểu Hiểu:......
Nhìn xem nhìn.
Đại tiểu thư xấu bụng lại tới, còn đang muốn phản cung bằng chứng ở trước mặt đây, đó là không có khả năng.
"Lấy di động tới đây, chị muốn xem ảnh chụp một chút."
Ngoài mặt đại tiểu thư bình tĩnh, trong nội tâm đã sớm nổi lên không ít lửa giận.
Hiểu Hiểu là ranh giới cuối cùng của cô.
Cô đã nói, chớ nên đụng tới ranh giới cuối cùng của cô, như thế, đừng trách cô trở mặt không quen biết.
Mục Hiểu Hiểu đưa di động đưa tới: "Tự chị xem, mật mã là sinh nhật chị, em đi hâm nóng sữa bò cho chị, gần đây em không ở đây, chị uống không ít cà phê đúng chứ?"
Đại tiểu thư chột dạ không nhìn nàng.
Cô cũng không biết là bởi vì nguyên nhân Hiểu Hiểu là nhà tâm lý, còn là bởi vì nguyên nhân là người bên gối, nàng luôn luôn có thể nhìn thấu cô.
Nhất là bây giờ, thật giống như mọi ánh mắt của cô đều bị vạch trần.
Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu của đại tiểu thư kia bị đâm trúng, nàng khẽ hát đi hâm sữa bò nóng.
Nàng ở chỗ này có thể dừng lại ba ngày, tính đến lộ trình, nàng còn có thời gian một ngày rưỡi, nàng quyết định giúp đỡ đại tiểu thư thật tốt, chỗ nào cũng không đi, canh giữ ở bên cạnh cô.
Đại tiểu thư nhập mật mã, ấn mở điện thoại di động, lúc đầu cô muốn đọc tin tức, thế nhưng là không biết là thao tác hay là nguyên nhân gì, lập tức ấn vào album ảnh.
Tay của cô trượt đi, lại hết lần này tới lần khác ấn mở ảnh Tiểu Hoa chụp cho Hiểu Hiểu và lão sư Trương.
Trên tấm ảnh, vì tìm góc độ, vừa mới giáo huấn xong đại tiểu thư kỹ càng trình bày cho dù là về sau bạn thân tốt nhấ có người yêu cũng nhất định phải giữ một khoảng cách đây là cơ bản của lão sư Mục ở trong tấm ảnh đang dùng các loại phương thức ôm, ôm lấy, quay chỗ hôn lão sư Trương.
Mà lão sư Trương cười một mặt thẹn thùng, còn thỉnh thoảng dùng tay đi đập bờ vai của nàng, một cái đập nhỏ khẩn thiết, dáng vẻ kệch cỡm.
Tay của đại tiểu thư trì trễ, đôi mắt hẹp dài híp lại , đem ảnh chụp phóng đại.
"Có muốn thêm một ít đường không?"
Hiểu Hiểu đặt sữa bò vào trong nồi, ngẩng đầu, không nhận được câu trả lời của đại tiểu thư, ngược lại cảm thấy nét mặt của nàng có điểm là lạ, lão sư Mục tắt lửa lại, nàng đi vào trong phòng, nghi ngờ hỏi: "Thế nào?"
Là tấm ảnh chụp kia còn có cái gì kỳ lạ sao?"
Đại tiểu thư không nói gì, cô chọn lựa một tấm ảnh tay Hiểu Hiểu vỗ về xương quai xanh của Trương Xảo, quay tới ảnh ướt át của nàng, trực tiếp đưa di động tới, đối diện với lão sư Mục.
Mấy tấm ảnh chụp.
Khiến cho vị trí công thụ xoay tròn ba tám sáu mươi độ.
Trừng phạt cái gì, không thoải mái cái gì, không chỉ có Hiểu Hiểu sẽ, đại tiểu thư cũng đồng dạng, hơn nữa lúc trước bị một loạt chế giễu "Không được" đối lập của lão sư Mục, cô thiên phú dị bẩm.
Đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng, cô ôm cánh tay, liếc Mục Hiểu Hiểu.
A...
Nàng chính là muốn đè ép đại tiểu thư, không cho cô xoay người lại, khiến loại cảm giác này của Tần Di không khống chế được bất an, tay mảnh khảnh ở sau lưng, không thể giãy dụa.
So với nhìn không thấy nàng, dịu dàng như thế này càng tra tấn hơn nữa, một đường giống như hoa mai thiểu đỏ dọc theo lưng trạch của đại tiểu thư, cô giãy dụa, rất nhiều lần muốn xoay người, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, uy hiếp: "Chị có biết hay không, chị càng như vậy, em càng hưng phấn."
Đây là suy nghĩ đen tối nhất của một người về người yêu.
Thân là nhà tâm lý lão sư lão sư Mục cứ như vậy nói ra, đại tiểu thư cắn môi, âm thầm nhẫn nhịn thừa nhận.
Nói là trừng phạt, nói là khiến cô không thoải mái... Nhưng rõ ràng lại là khen thưởng, lại rất thoải mái.
Chỉ là một lần này, lão sư Mục không dịu dàng trước đó, hung ác mạo phạm, mang theo từng trận nức nở.
Trước kia Hiểu Hiểu cũng đã nói, nàng thích nhất nhìn dáng vẻ uống nhiều của đại tiểu thư, uống nhiều đại tiểu thư cũng không lạnh tanh giống như ngày bình thường, cô sẽ nũng nịu, sẽ cười với nàng, sẽ mềm mềm vươn hai tay muốn ôm một cái.
Mặc dù chưa từng nói, nhưng ở sâu bên trong nội tậm của Hiểu Hiểu vẫn cho rằng đó mới là đại tiểu thư nguyên thủy nhất bản sơ nhất không có gì che dấu.
Hiện giờ, cô không cần rượu cũng có thể tự tay xé mở lớp mặt nạ này, cảm thụ nguyên thủy nhất của đại tiểu thư.
Trán của Hiểu Hiểu đều là mồ hôi, ngay tiếp theo đôi mắt cũng giống bị ướt, phía sau, nàng khống chế đại tiểu thư, trước người, lại là ảnh chụp thân mật của Tần Di và Mag.
Lần này, là thật sự trừng phạt.
Sẽ không giống như đau đớn lần đầu tiên, cảm giác thật kỳ diệu, lại làm cho đại tiểu thư càng thêm bối rối, cô muốn ôm chặt Hiểu Hiểu, nhưng người kia lại cường thế không cho.
"Chị ấy xinh đẹp hay em xinh đẹp?"
Thời khắc mấu chốt như vậy, lão sư Mục còn có thể lạnh nhạt hỏi vấn đề khiến người ta phát điên, đại tiểu thư quay người: "Em --"
Lời còn chưa nói hết, Hiểu Hiểu lại một lần nữa liều lĩnh kề sát cô, không nói đúng không? Không có vấn đề, đêm dài đằng đẵng, nàng chính là có tinh lực ép đại tiểu thư đi vào khuôn khổ.
Ở trong cuộc đời đại tiểu thư, như vậy lại ôn nhu lại lỗ mãng đối đãi là lần đầu tiên, cô muốn trốn, có thể hay không khống chế đều hóa thành cảm thấy thẹn đón ý nói hùa, mồ hôi của cô theo hai má chảy xuống, đến cuối cùng, đại tiểu thư thân thể co lại thành một đoàn, nức nở giống như một con mèo bị bắt nạt, gương mặt của cô có nước mắt chảy ra, hòa với mồ hôi.
Còn chưa đủ.
Mục Hiểu Hiểu xoay người cô lại, hôn lên nước mắt rơi xuống của cô, tiện tay cầm lấy áo sơmi bên cạnh cởi xuống, trói chặt tay của đại tiểu thư.
Lại một lần trầm luân.
Sóng biển yếu ớt đập mặt đá, nhiều lần bị đá ngầm xâm nhập, lại một nhiều lần bị nuốt hết, thừa nhận năng lực rốt cuộc có hạn, một lần một lần tích lũy cuối cùng gây nên bùng nổ sóng thần.
Đến cuối cùng, đại tiểu thư run rẩy, nhẹ giọng kêu: "Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu......"
Lúc này mới Mục Hiểu Hiểu mới cởi trói cho cô, đặt một tay lên đôi môi ướt át của cô: "Em đây."
......
Em đây.
Nàng đến chính là vì bắt nạt cô sao?
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu của đại tiểu thư sau khi mê man.
Hiểu Hiểu lại thật lâu không có ngủ, nàng nằm ở bên cạnh đại tiểu thư, bàn tay nhẹ nhàng vuốt đôi lông mày hơi cau lại của cô, đem mái tóc lộn xộn của cô chải thẳng.
Vừa rồi đích thật là nàng hơi quá đáng, bặt nạt quá mức, cuối cùng, nàng cảm giác giọng nói của đại tiểu thư đều khàn.
Chính là...
Mục Hiểu Hiểu nghĩ, cho dù ai có được người yêu như này, đều sẽ không khống chế được mà? Trước kia nàng cũng không phải là một người yêu tha thiết chuyện này, sau khi gặp được đại tiểu thư, còn không phải một lần lại một lần phá bỏ ranh giới cuối cùng?
Nếu như không phải Tần Di, Hiểu Hiểu cũng không biết nội tâm mình còn cường thế có thể phá hủy tai hoạ ghê gớm.*
*nguyên gốc 洪水猛兽 (dịch là: con mãnh thú và dòng nước lũ) thường ví von với tai hoạ ghê gớm.
Chỉ là nhớ tới vòng eo cao lớn và cong vút của đại tiểu thư, còn có ánh mắt khẩn cầu kia, trong lòng Mục Hiểu Hiểu tràn đầy thỏa mãn.
Nàng vẫn hữu dụng.
Nhìn dáng vẻ này của đại tiểu thư, nên vài ngày đều không có ngủ, nàng mới tới đấy khiến cho cô bình yên ngủ, đây không phải bản lĩnh sao?
Nhà tâm lý nào còn có thể điều trị một lần đã khiến đối phương lập tức chìm vào giấc ngủ?
Còn có, gương mặt của đại tiểu thư cũng không trắng bệch như vậy, nổi lên một màng ửng hồng ướt át.
Cơ thể và cảm xúc vui vẻ cực hạn khiến đại tiểu thư ngủ rất say, mơ mơ hồ hồ trong giấc mơ của cô.
Trong mơ, cô nhìn thấy chị họ Tần Hải Dao, Tiểu Hài ngồi ở trên bàn đu dây dưới ánh trăng nhẹ nhàng nhộn nhạo, một thân mặc một chiếc váy dài lụa trắng, theo gió lắc nhẹ, giống như mơ như ảo, cô ấy mỉm cười nhìn Tần Di: "Di Di, hạnh phúc chứ?"
Ánh mắt của chị họ thật giống như cắt một đồ vật, giống như biết vừa rồi đã xảy ra cái gì.
Gương mặt của Tần Di đỏ lên, cô nhìn chị họ chậm rãi đi tới.
Trước kia, cô đau khổ chờ Tần Hải Dao lại chờ không trở về, khi đó ở trong mơ, cô thường xuyên khóc chất vấn chị gái vì cái gì vẫn chưa trở lại? Vì cái gì để cô một mình? Nhưng hiện giờ, trong lòng của cô đều là tràn đầy hạnh phúc.
Giấc mơ này quá giống thật, đến mức khi đại tiểu thư đi qua chỗ ẩn ẩn kia cảm giác bị Hiểu Hiểu bắt nạt đều không thoải mái.
Nhìn thấy em gái đi tới, Tiểu Hải để đem đu dây tránh ra một chút,, để Tần Di cũng ngồi lên.
Hai chị em, ngửi mùi hoa, nhẹ nhàng đi tới dây đu.
Chị gái không hề giải thích cái gì, mà đại tiểu thư cũng rốt cuộc không đi hỏi vì sao cô ấy còn chưa trở lại, hỏi tại sao cô ấy lại bỏ mình một mình trong thế giới tăm tối này.
Ngọn gió mang theo hương thơm cây vải thơm mát, như là có hơi thở chữa lành, một chút xíu xoa nhẹ trái tim của đại tiểu thư.
Đến cuối cùng, Tần Hải Dao nhìn Tần Di, cô ấy giơ tay lên, giống như khi còn nhỏ mà xoa xoa tóc cô: "Nhìn em như này, chị cũng yên tâm."
......
Có lẽ, hai người vợ vợ sẽ cùng giường cùng mơ.
Buổi tối hôm đó, Hiểu Hiểu cũng nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô đã trở thành chính mình khi còn nhỏ.
Lan nhi đứng ở bên cạnh nàng, cầm trong tay khối rubik phát sáng đưa cho nàng: "Hiểu Hiểu, cho, chúc chị sinh nhật vui vẻ."
Đây từng là cơn ác mộng kéo dài ám ảnh nàng hàng nghìn lần trong suốt cuộc đời, như cũ như thường tiếp diễn.
Hiểu Hiểu đứng lên, nàng vỗ vỗ đất trên người, không đáp lại.
Lan Nhi nghi ngờ nhìn nàng, ở cảnh trong mơ nàng như cũ đáng yêu ngọt ngào như vậy: "Chị từ bỏ sao?"
Trước kia nàng sẽ không như vậy, đều ra ngay lập tức nhận lấy khối rubik, đó là điều nàng khát vọng nhất khi còn nhỏ.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Lan Nhi, nhẹ nhàng nâng tay lên, muốn đi chạm đến em ấy, lại tại gần trong gang tấc một khắc này, nghe được tiếng gọi nhẹ nhàng.
- - Hiểu Hiểu.
Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, là đến từ trong nội tâm của nàng sâu nhất và mềm mại dựa vào.
Mục Hiểu Hiểu thu tay về, nàng nhìn Lan Nhi, nhợt nhạt cười: "Lan Nhi, em nghe thấy được không?"
Lan Nhi ngơ ngác nhìn nàng, không nói một lời, Mục Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt của em ấy, nhẹ giọng nói: "Đó là người con gái của chị."
Với nụ cười của hình ảnh bị xé rách, giống như là động, lại giống như không hề động.
Chỉ là cơ thể Hiểu Hiểu đã lớn dần lên, không còn là nàng hồi nhỏ, mà là nàng bây giờ.
Nhưng Lan Nhi không có thay đổi, em ấy vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười hai.
Hiểu Hiểu nhìn em ấy, Lan Nhi cũng nhìn Hiểu Hiểu, không ngờ tới nhìn thấy Hiểu Hiểu lớn nhất, đường nét cơ bản vẫn là dáng vẻ trước đây, mặt mày thanh tú, gầy một chút, thần thái trong mắt là khi còn nhỏ không có, thật giống như có một đôi ánh nến ở bên trong đôi mắt đen nhảy lên.
Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói: "Em thấy đấy, chị thật giống như em nói lúc đó, tìm được hạnh phúc của chính mình rồi."
Lan Nhi nhìn nàng, nước mắt từ gương mặt chảy xuống: "Cho nên, chị muốn quên em phải không?"
Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, nàng chỉ chỉ ngực của mình: "Sẽ không, em giống như một vết sẹo, vĩnh viễn khắc ở trong lòng chị."
Trên đời này, không phải tất cả mọi người sẽ được tha thư, không phải tất cả nỗi đau nào cũng có thể phai mờ.
Thế nhưng là người cũng nên đi lên phía trước , thời gian cũng nên tiếp tục không phải sao?
Người mất đã mất, người sống vẫn sống thật tốt.
Nàng không thể lại trầm luân, như vậy, nàng thật xin lỗi đại tiểu thư.
Đại tiểu thư đối với nàng, bao dung thể xác và tinh thần nếu như không phải yêu tới cực điểm, ai sẽ không hề giữ lại chính mình mà dâng lên như thế?
Các nàng đã không thể tách rời.
"Về sau, chị không thể tới gặp em." Hiểu Hiểu biết nói tuyệt tình như vậy, nhưng nàng nhất định phải nói:"Lúc ấy em đi vội vàng, chị muốn nói với em, em cũng không kịp nghe chị nói."
Trong bất tri bất giác, Hiểu Hiểu cũng nước mắt rơi đầy mặt, nàng yếu ớt nhìn Lan Nhi: "Em cũng phải hạnh phúc, Lan Nhi, quên mất đi, một thế này đã là một giấc mơ, nếu có sống lại, em nhất định phải sống thật tốt, em nhất định sẽ có ba mẹ yêu thương em, hai ba người bạn tốt, một người tận tâm yêu em."
......
Đây đã từng là tâm nguyện của tất cả đứa nhỏ trong cô nhi viện các nàng không phải sao?
Trên đời này, có bao nhiêu người đang đau đớn trong đêm tối, không chỉ một lần hỏi đến, nếu có kiếp sau nhất định sẽ không phải chịu đau đớn khổ sở như bây giờ.
Nếu có một thế giới khác...
Nguyện tất cả mọi người có thể hạnh phúc an khang, vui vẻ bình an.
Nếu không có, nguyện tất cả mọi người có thể gặp được đại tiểu thư của mình.
Gió thổi qua, mây tạnh, động tác cuối cùng của Lan Nhi là lau đi nước mắt của Hiểu Hiểu, nàng không nói một lời, chỉ cười trong nước mắt.
......
Hiểu Hiểu ở trong ngực đại tiểu thư khóc tỉnh, đại tiểu thư một mực ôm nàng, nụ hôn nhẹ nhàng dày đặc rơi trên trán nàng: ""Hiểu Hiểu, không khóc, Hiểu Hiểu......"
Không còn là nhìn không thấu bi thương đêm tối.
Chăm sóc nàng cũng không còn là chăn đệm không khí trầm lặng.
Cơ thẻ của nàng bị đại tiểu thư nhẹ nhàng ôm, nàng nước mắt bị cô một chút xíu hôn rơi, nàng mở mắt ra nhìn thấy chính là ánh mắt thương yêu của đại tiểu thư.
Lần này, Hiểu Hiểu không có trốn tránh nữa, không đẩy đại tiểu thư ra, tay nàng cầm lấy vạt áo của cô, nhẹ nhàng nói : "Em mơ thấy em ấy."
Tay đại tiểu thư ôm hông của nàng nắm chặt.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, giống như trong một giấc mơ, cười chảy ra nước mắt: "Em nói cho em ấy, em rất hạnh phúc, cũng hy vọng em ấy có thể hạnh phúc."
Tạm biệt với chuyện cũ, chia tay với đau thương.
Mục Hiểu Hiểu không nghĩ đến, một đời này của cô, sẽ có người hóa giải với quá khứ.
Cảm giác hai người dựa sát vào nhau thật sự rất tốt, sau khi xong lão sư Mục phát tiết cũng phục hồi bình thường, thời gian ở chung quý giá như vậy, nàng núp ở trong ngực của Tần Di thì thào nói quá khứ, nói nàng khi còn bé đủ loại, nói nàng đã từng vui sướng và đau khổ.
Thời gian thực sự là một thứ khiến người khác có thể nắm bắt.
Đã từng, Mục Hiểu Hiểu coi đây đều là mấu chốt không bước qua được, với ai đều không thể kể ra, cho dù là bà nội và mẹ yêu thương nhất cũng không dám tuỳ tiện hỏi thăm, bây giờ, nàng lại có thể bình thản nói với đại tiểu thư đủ loại.
Thời điểm tảng đá lớn chôn ở trong tâm lý của Hiểu Hiểu nhiều năm đều nhổ hết ra, nàng cảm giác thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái.
Nàng mỉm cười nhìn Tần Di, rốt cuộc, trong mắt đóa hoa kia dịu dàng nở rộ.
Thuần túy nở rộ, không còn có bất kỳ trói buộc và gánh nặng.
Ánh mắt yếu ớt của đại tiểu thư nhìn cô, ánh mắt si mê quyến luyến, chăm chú nhìn Hiểu Hiểu, cô cho nàng những phản hồi ấm áp nhất.
Cô ôm mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng ôm chặt nàng, ở bên tai của nàng, phun ra những lời đẹp đẽ nhất trên đời.
- - Hiểu Hiểu, chị yêu em.
Không phải ngôn ngữ tay.
Không phải ánh mắt.
Là lời đại tiểu thư nói ra khỏi miệng, một khắc này, Hiểu Hiểu cảm giác mình giống như là bị cái gì đánh trúng, nàng kinh ngạc nhìn đại tiểu thư, giống như là không thể tin được, sau một lát, nước mắt ấm áp lại một lần dâng lên, nàng không nhìn được rung động bên trong trái tim, cúi người về phía trước, ôm lấy cô.
- - Em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị......
Tần Di, em yêu chị.
Một đường đi tới, có không dễ dàng cỡ nào, chỉ có hai người biết.
Là lạnh lùng khi mới gặp, là ma hợp khi lẫn nhau dỗi, là bất lực khi bị thế giới bên ngoài đè ép, là hiện giờ gắn bó keo sơn.
Đêm đã khuya.
Đại tiểu thư ôm Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng ở bên tai nàng trong lúc vô tình gần nhất nghe được liền muốn hát cho Hiểu Hiểu bài 《 Quãng đời còn lại》.
- - Quãng đời còn lại
Gió tuyết là chị
Bình dị là chị
Bần hàn cũng là chị
Vinh hoa là chị
Tấm lòng dịu dàng chính là chị
Điều mà đôi mắt tôi hướng về
Cũng là em
......
Có lẽ sinh mệnh của hai người họ có lẽ đều không đủ hoàn mỹ, lại bởi vì lẫn nhau mà một chút xíu bị lấp đầy.
Các nàng không sợ hãi, vô luận ngày mai như thế nào, đều lại không có sợ hãi và bất an.
......
Sáng ngày thứ hai.
Hiểu Hiểu khẽ hát ngồi dậy, tâm tình không tệ làm điểm tâm cho đại tiểu thư, buổi chiều Tần Di có một cuộc họp, buổi sáng có thể nghỉ ngơi một lát, nàng xử lý xong văn kiện trong tay, ăn cơm, hai người nhắc tới chuyện ảnh chụp.
Nói đến cái này, Mục Hiểu Hiểu còn chua chít chít: "Em chưa thấy chị thân mật với ai như vậy hết, chị nhìn tấm thứ ba chưa? Nhìn cho kỹ, thật giống như các chị đang hôn nhau vậy."
Đại tiểu thư vẻ mặt lạnh như băng lật xem ảnh chụp trong tay.
Cô không cần nhìn, tối hôm qua bị Hiểu Hiểu bức ấn đầu nhìn đã bao lâu còn nhìn?
Người sử dụng thủ đoạn này quá mức xấu xa.
Dùng phương pháp như vậy, khiến người ta xem thường.
Sẽ là ai, trong lòng của cô đã có phán đoán của mình.
Cô nhìn Hiểu Hiểu: "Mag là bạn thân hồi trung học mà chị đã nói với em."
"Em biết." Mục Hiểu Hiểu kiềm chế, nàng quyết định dạy cho đại tiểu thư một lễ khóa lý tính và bình thản: "Trước đây không phải chị luôn khiến em phải tuân theo đạo đức phụ nữ sao? Làm sao đến chỗ chị lại thành tiêu chuẩn kép thế, dù cho bạn thân cũng phải bảo trì khoảng cách không phải sao? Lúc trước em dạy người khác khóa tâm lý, cách tám trăm dặm xa, chị đều không vui."
Đại tiểu thư nhìn nàng: "Em vẫn còn đang tức giận?"
Cô có chút không thể tưởng tượng nổi.
Đêm qua, nàng cũng nhìn thấy mag, cũng ngồi trên đùi cô tuyên bố chủ quyền, về sau lại ở trên giường điên thành như vậy, bản thân đem cô tra tấn đều muốn hỏng mất, còn chưa hết giận à?
Mục Hiểu Hiểu cơ thể ưỡn đến mức rất thẳng, tóc buộc xõa xuống, mang dáng vẻ cao lãnh quen thuộc của đại tiểu thư: "Em sẽ tức giận? Em chỉ là đang nghiên cứu thảo luận đạo lý với chị, chuyện này chính là ở trên người em, nếu như là người khác, chị xem cô ấy không ồn ào ngất trời với chị."
Đại tiểu thư nhíu mày: "Thế nào lại là người khác?" Cô ngước mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Tại sao em có thể có tâm tư như vậy?"
Mục Hiểu Hiểu:......
Nhìn xem nhìn.
Đại tiểu thư xấu bụng lại tới, còn đang muốn phản cung bằng chứng ở trước mặt đây, đó là không có khả năng.
"Lấy di động tới đây, chị muốn xem ảnh chụp một chút."
Ngoài mặt đại tiểu thư bình tĩnh, trong nội tâm đã sớm nổi lên không ít lửa giận.
Hiểu Hiểu là ranh giới cuối cùng của cô.
Cô đã nói, chớ nên đụng tới ranh giới cuối cùng của cô, như thế, đừng trách cô trở mặt không quen biết.
Mục Hiểu Hiểu đưa di động đưa tới: "Tự chị xem, mật mã là sinh nhật chị, em đi hâm nóng sữa bò cho chị, gần đây em không ở đây, chị uống không ít cà phê đúng chứ?"
Đại tiểu thư chột dạ không nhìn nàng.
Cô cũng không biết là bởi vì nguyên nhân Hiểu Hiểu là nhà tâm lý, còn là bởi vì nguyên nhân là người bên gối, nàng luôn luôn có thể nhìn thấu cô.
Nhất là bây giờ, thật giống như mọi ánh mắt của cô đều bị vạch trần.
Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu của đại tiểu thư kia bị đâm trúng, nàng khẽ hát đi hâm sữa bò nóng.
Nàng ở chỗ này có thể dừng lại ba ngày, tính đến lộ trình, nàng còn có thời gian một ngày rưỡi, nàng quyết định giúp đỡ đại tiểu thư thật tốt, chỗ nào cũng không đi, canh giữ ở bên cạnh cô.
Đại tiểu thư nhập mật mã, ấn mở điện thoại di động, lúc đầu cô muốn đọc tin tức, thế nhưng là không biết là thao tác hay là nguyên nhân gì, lập tức ấn vào album ảnh.
Tay của cô trượt đi, lại hết lần này tới lần khác ấn mở ảnh Tiểu Hoa chụp cho Hiểu Hiểu và lão sư Trương.
Trên tấm ảnh, vì tìm góc độ, vừa mới giáo huấn xong đại tiểu thư kỹ càng trình bày cho dù là về sau bạn thân tốt nhấ có người yêu cũng nhất định phải giữ một khoảng cách đây là cơ bản của lão sư Mục ở trong tấm ảnh đang dùng các loại phương thức ôm, ôm lấy, quay chỗ hôn lão sư Trương.
Mà lão sư Trương cười một mặt thẹn thùng, còn thỉnh thoảng dùng tay đi đập bờ vai của nàng, một cái đập nhỏ khẩn thiết, dáng vẻ kệch cỡm.
Tay của đại tiểu thư trì trễ, đôi mắt hẹp dài híp lại , đem ảnh chụp phóng đại.
"Có muốn thêm một ít đường không?"
Hiểu Hiểu đặt sữa bò vào trong nồi, ngẩng đầu, không nhận được câu trả lời của đại tiểu thư, ngược lại cảm thấy nét mặt của nàng có điểm là lạ, lão sư Mục tắt lửa lại, nàng đi vào trong phòng, nghi ngờ hỏi: "Thế nào?"
Là tấm ảnh chụp kia còn có cái gì kỳ lạ sao?"
Đại tiểu thư không nói gì, cô chọn lựa một tấm ảnh tay Hiểu Hiểu vỗ về xương quai xanh của Trương Xảo, quay tới ảnh ướt át của nàng, trực tiếp đưa di động tới, đối diện với lão sư Mục.
Mấy tấm ảnh chụp.
Khiến cho vị trí công thụ xoay tròn ba tám sáu mươi độ.
Trừng phạt cái gì, không thoải mái cái gì, không chỉ có Hiểu Hiểu sẽ, đại tiểu thư cũng đồng dạng, hơn nữa lúc trước bị một loạt chế giễu "Không được" đối lập của lão sư Mục, cô thiên phú dị bẩm.
Đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng, cô ôm cánh tay, liếc Mục Hiểu Hiểu.
A...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.