Chương 75: Bắt đầu
Lưu Diễn Trường Ngưng
02/05/2023
Khi xa giá của Nhị Thánh đến Đông Đô, đã là cuối tháng mười, gió tuyết
ào ào kéo đến. Ba ngày sau, xa giá của Thái Bình cũng đến Đông Đô, không kịp vào Lưu Bôi Điện thu xếp, liền đi trước một bước đến Huy Du Điện
gặp Thiên Tử Lý Trị.
Võ Hậu mới rời khỏi Huy Du Điện không lâu, Lý Trị bọc một thân áo ấm, dựa vào trên giường ôm bình giữ ấm nghỉ ngơi.
Thái Bình đi vào bên trong, trên người còn dính không ít tuyết vụn.
Lý Trị không biết là do đường xá mệt mỏi, hay là vào đông trở nên lười biếng, mấy ngày nay không kéo nổi tinh thần lên, luôn uể oải như vậy.
“Phụ hoàng.” Thái Bình khẽ gọi, cung kính hành lễ với Lý Trị, “Con đã trở lại.”
Lý Trị híp mắt nhìn lướt qua Thái Bình, liền phất tay ra hiệu các cung nhân hầu hạ trong điện đều lui ra ngoài.
Đức Khánh mang theo đám cung nhân rời khỏi điện.
Thái Bình thuận thế ngồi xuống bên người Lý Trị, bắt đầu bẩm báo lần này đi vòng vèo về Trường An đến tột cùng là làm cái gì.
“Con trước đi thăm nhị ca.”
Lý Trị nhíu mày, đi vòng vèo về chỉ để thăm một kẻ mưu phản, lý do này thật sự không quan trọng gì.
Thái Bình đè thấp thanh âm, “Đoạn thời gian này con không ở Trường An, chẳng may người của mẫu hậu lẫn vào đám cung nhân chiếu cố nhị ca, nhị ca có thể gặp nguy hiểm.” Nàng liệu trước phụ hoàng vẫn không nỡ nặng tay thu thập nhị ca, tuy nhị ca từng là quân cờ, xác thật cũng là quân cờ tâm đắc nhất của phụ hoàng, nếu không phụ hoàng sẽ không cự tuyệt khi triều thần thỉnh xử trảm Thái Tử, sửa lại thành giam cầm.
Thái Bình đánh vào vai trò của chính mình, “Tuy con cùng đến Đông Đô, nhưng người chiếu cố nhị ca ở Thừa Khánh Điện, mọi người đều biết là do con tuyển chọn, nếu nhị ca xảy ra chuyện, khi đó con sẽ là cái đích bị mọi người chỉ trích, dù có ngàn miệng cũng không giải thích được.” Thanh âm của nàng bỗng nhiên mềm xuống, còn lộ ra một tia khàn khàn, “Con có mệnh hệ gì cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng dưới gối phụ hoàng về sau sẽ quạnh quẽ, lại không thể thường xuyên triệu tứ ca vào cung làm bạn, con chỉ không nỡ để phụ hoàng như vậy.”
Lý Trị không nghĩ tới Thái Bình còn nghĩ tới một bước này, trong lòng ấm áp hơn, giơ tay sờ sờ gáy Thái Bình. Xác thật, mặc dù lần này Lý Đán cũng ở trong danh sách đi theo, nhưng đứa nhi tử này xưa nay bo bo giữ mình, có thể rời xa phân tranh bao xa liền trốn xa bấy nhiêu, làm sao có thể vào ngay lúc này ân cần thăm hỏi phụ hoàng của hắn chứ?
“Thái Bình có lòng.” Đôi tay Lý Trị giao lại, cùng nắm lấy tay nữ nhi, “Con an bài bên Thừa Khánh Điện như thế nào?”
Thái Bình đúng sự thật đáp: “Không phải con ở hành quán dưỡng bệnh hai ngày sao? Con đem việc này giao phó cho Trương thái y, thức ăn cùng thuốc thang bên Thừa Khánh Điện, một mực nhìn chằm chằm, ngoại trừ hai gã nội thị con đã an bài lúc trước, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào thăm hỏi nhị ca.” Nói xong, Thái Bình đứng dậy rồi quỳ xuống trước Lý Trị, dập đầu nói, “Con dùng lệnh bài mà phụ hoàng đã cấp, điều mười tên cung vệ đến canh gác Thừa Khánh Điện, xin phụ hoàng trách phạt, con đã không tấu trước.”
Lý Trị cười cười, “Không sao, Thái Bình làm rất đúng, mau đứng lên.” Hắn không thể không một lần nữa nhìn kỹ tiểu công chúa trước mắt này, sang năm Thái Bình của hắn đã mười bảy tuổi, vẫn nên tuyển cho nàng một phò mã thật tốt. Chỉ là, Lý Trị đột nhiên có chút do dự. Hiện giờ hài tử mà hắn có thể dùng được, chỉ còn lại một mình Thái Bình, nếu sang năm gả Thái Bình đi, có một số việc muốn xử lý sẽ không còn tiện như vậy.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Lý Trị luôn than thở, nếu Thái Bình là hoàng tử, những việc này liền không còn phiền toái như vậy.
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
“Sau đó con lại đến Thái Sử Cục một chuyến.” Thái Bình đứng dậy, từ từ nói, “Năm nay Đông Cung đổi chủ, vận số không may mắn, sợ nhất có người lợi dụng thiên văn để làm to chuyện, con đến gặp các lang trung, mệnh họ thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng để kẻ có ý đồ lợi dụng.”
Lý Trị gật đầu. Năm nay đâu chỉ có một chuyện Đông Cung đổi chủ, mấy ngày trước đây còn thu được báo tang từ Thổ Phiên, công chúa Văn Thành năm đó hòa thân Thổ Phiên đã qua đời. Cũng may tên Minh Sùng Nghiễm mê hoặc dân chúng đã chết, nếu không không biết kẻ đó sẽ lợi dụng những việc này truyền ra mấy lời đồn nhảm nhí gì. Hắn rõ ràng hơn bất kỳ kẻ nào, lực sát thương của tin đồn lớn đến bao nhiêu, cũng biết rõ thủ hạ như vậy Mị Nương cũng không thiếu, cho nên lúc này cần phải ổn định tất cả mấu chốt.
“Thái Bình vất vả.” Lý Trị vui mừng mười phần.
Thái Bình mỉm cười, “Chỉ cần có thể giúp đỡ phụ hoàng, con cái gì cũng nguyện ý làm.”
“Đi mấy ngày đường, mau trở về tắm rửa đi, đổi xiêm y sạch sẽ rồi nghỉ ngơi một lát.” Lý Trị ôn thanh trấn an, “Phụ hoàng còn có rất nhiều chuyện cần con hỗ trợ.”
“Vâng.” Thái Bình cúi đầu, trước khi rời đi còn ra vẻ bất đắc dĩ, “Phụ hoàng cũng phải bảo trọng long thể.”
“Được.”
“Con cáo lui.”
Thái Bình rời khỏi Huy Du Điện, liền trở về Lưu Bôi Điện. Xuân Hạ đã chuẩn bị sẵn nước nóng cùng xiêm y sạch sẽ, sau khi Thái Bình thoải mái tắm rửa, liền một mình một người đi lên tiểu các, dõi mắt trông về tòa thành Tử Vi phía xa.
Năm đó, Uyển Nhi ở chỗ này đã hỏi nàng có muốn giương cánh bay lên không. Hiện giờ nàng đã bước trên con đường như vậy, chỉ tiếc không có Uyển Nhi làm bạn bên cạnh, chỉ có thể trời Nam đất Bắc, từng người lâm trận.
Những năm tháng thư đồng, không thể nghi ngờ chính là thời gian ấm áp nhất trong tim Thái Bình.
“Uyển Nhi……”
Thái Bình nhìn về nền trời phía Tây, sâu trong trận tuyết ào ạt, đó là địa phương mà nàng không lúc nào không nhớ đến.
Xuân Hạ bung dù đứng dưới tiểu các, hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía Thái Bình mặc áo lông cừu trắng tuyết. Ánh mắt công chúa đều muốn chảy ra nhớ nhung, được điện hạ đặt ở trong lòng như vậy, cũng coi như phải tu trăm năm mới thành.
Cũng không biết đứa ngốc Hồng Nhụy kia có ổn không?
Xuân Hạ không khỏi nghĩ tới Hồng Nhụy, ngày thường trêu ghẹo nàng ấy ngốc nghếch, mấy ngày không gặp, lại nhớ đến vô cùng. Ý thức được chính mình không thích hợp, Xuân Hạ vội vàng ngưng lại, sao lại đột nhiên nhớ nàng ấy như vậy?
Không được! Không được!
Xuân Hạ chỉ cảm thấy mình ở cùng điện hạ quá lâu, cho nên loại tình cảm này mới mưa dầm thấm đất, nàng cực lực thuyết phục chính mình tách ra cũng tốt, bằng không thật sự sa vào, sau này ra khỏi cung làm sao tìm được lang quân.
Nghĩ đến chuyện tìm lang quân, biểu tình của Xuân Hạ đột nhiên ngẩn ra. Tới tuổi rồi, chỉ sợ Hồng Nhụy cũng phải tìm lang quân, nếu Hồng Nhụy tìm lang quân, về sau nàng muốn nhìn nàng ấy một cái, có thể càng khó hơn. Nghĩ đến đây, Xuân Hạ cảm thấy trong ngực một trận chua xót, như bị dao của ai cứa vào.
“Hồng Nhụy……” Trong đầu Xuân Hạ chợt lóe lên gương mặt tươi cười của Hồng Nhụy, cảm giác vui vẻ đột nhiên sinh ra, thậm chí tim còn đập nhanh nửa nhịp. Nàng cảm giác hai má nóng ran, vội vàng sờ lên, chỉ cảm thấy lòng bàn tay một mảnh nóng bỏng.
Xong rồi……
Xuân Hạ đột nhiên lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Ta thích lang quân, không thích Hồng Nhụy!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Vườn Bách Thảo
3. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
4. Bông Hồng Cuối Cùng
=====================================
“À, Xuân Hạ không thích Hồng Nhụy, vậy lần tới khi bổn cung đi thăm Thượng Quan đại nhân, ngươi không cần đi theo bổn cung.” Phía sau Xuân Hạ đột nhiên vang lên thanh âm của Thái Bình, nàng không khỏi bị dọa sợ, vội vàng quay đầu lại nhất bái.
“Điện hạ! Nô tỳ không có ý đó……” Xuân Hạ muốn giải thích, nếu điện hạ không mang nàng đi gặp Hồng Nhụy, đây chính là một chuyện vô cùng khó chịu.
Thái Bình nhịn lại ý cười, “Vậy thì có ý gì?”
“Nô tỳ……” Đầu lưỡi Xuân Hạ như bị cái gì làm bỏng, một chữ cũng giải thích không được.
Thái Bình giãn mày cười khẽ, “Thích chính là thích, ngượng ngùng xoắn xít làm gì?” Nói xong, Thái Bình duỗi tay hứng vài bông tuyết, chậm rãi nói: “Bổn cung cho rằng mở lòng bàn tay ra liền có thể tiếp được bông tuyết mà mình muốn, nhưng cuối cùng trên lòng bàn tay chỉ có vài mảnh ít ỏi. Xuân Hạ, ngươi nói xem trên lòng bàn tay của bổn cung, có thứ mà bổn cung muốn không? Nếu bên trên không có, lại rơi ở dưới chân, một mảnh trắng xoá này, sao có thể tìm được?” Thái Bình ý vị sâu xa mà cười cười, không nói thêm gì nữa, khép chặt áo lông cừu trên người, đi vào chính điện.
Quý trọng hiện tại, đừng để bỏ lỡ rồi, chỉ còn lại hối hận.
Xuân Hạ nửa hiểu nửa không, công chúa đã vào chính điện, nàng cũng không dám ở bên ngoài ngây ngốc, vội vàng đuổi theo Thái Bình.
Bóng đêm buông xuống, gió tuyết vẫn chưa có ý muốn dừng.
Đèn cung đình trong Đại Minh Cung như hạt đậu, cả tòa hoàng thành tắm mình trong tuyết trắng, như một cuộn tranh vẩy mực thật dài.
Thương thế của Uyển Nhi đã lành lại, mấy ngày nay đã có thể ngồi bên kỷ án viết thi văn nửa ngày, buổi tối cũng không cần nằm sấp nghỉ ngơi. Trản đèn kéo quân kia luôn đặt bên cạnh nghiên mực, mỗi lần Uyển Nhi chấm mực, luôn có thể nhìn thấy hình người mặc hồng y bên trên. Có đôi khi nhịn không được dùng đuôi bút nhẹ nhàng khảy, đèn kéo quân từ từ chuyển động, hình người giơ gậy đánh cầu, luôn có thể làm trong đầu Uyển Nhi hiện lên tư thế hiên ngang của Thái Bình.
Khi đó Thái Bình mặc một thân hồng y, cười cười hỏi nàng, “Có đẹp hay không?”
Khi đó tim Uyển Nhi đập như sấm, vui vẻ giấu dưới đáy mắt, rồi lại nhảy lên đuôi mày, gặp được người trong lòng như vậy, nàng làm sao có thể che giấu được vui mừng?
“Đẹp……”
Tay trái Uyển Nhi nâng má, tay phải lấy đuôi bút chạm vào đèn kéo quân, nghĩ đến điểm ngọt ngào lại nhịn không được khẽ cười.
Hồng Nhụy đã quen nhìn đại nhân như vậy, dùng trản đèn kéo quân này để tiêu tan nỗi buồn tương tư, cũng coi như là một cách mua vui trong sầu khổ. Bên ngoài tuyết rơi càng lớn hơn, Hồng Nhụy đứng dậy đóng chặt cửa sổ, xoay người đi đến bên cạnh Uyển Nhi, cầm lên bình giữ ấm mà Uyển Nhi đặt ở một bên, mở miệng bình ra thả vào một khối than mới, lại nhẹ nhàng đặt kế bên Uyển Nhi.
“Trời giá rét, đại nhân vẫn nên ôm bình giữ ấm đi.”
Hồng Nhụy nhỏ giọng nhắc nhở.
Uyển Nhi mỉm cười đặt bút lông xuống, ôm lấy bình giữ ấm, “Ngày mai là mùng một tháng mười một sao?”
Hồng Nhụy gật đầu, “Đúng vậy.”
“Sáng sớm ngày mai, cùng ta đi ra ngoài một chút.” Uyển Nhi rốt cuộc đã chờ được thời cơ tốt, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.
“Vâng.” Hồng Nhụy đứng dậy, trước tiên tìm y phục giữ ấm ngày mai cho Uyển Nhi.
Đêm nay tuyết lớn như vậy, ngày mai tuyết đọng trong cung sẽ rất dày, các cung nhân chỉ sợ phải dọn dẹp hơn nửa ngày mới xong. Ngày mai nếu sáng sớm liền xuất phát, nhất định không đợi được cung nhân dọn dẹp sạch sẽ.
Uyển Nhi lại nhìn đèn kéo quân, ánh mắt trở nên ôn nhu, khẽ gọi: “Thái Bình……”
Quả nhiên như Hồng Nhụy dự đoán, khi Uyển Nhi mang nàng ra khỏi điện, tuyết đọng trong đình mới được dọn dẹp một nửa.
Tuyết mới vừa rơi, ánh mặt trời lại lộ ra một mạt lạnh lẽo.
Hồng Nhụy trở về ôm bình giữ ấm tới, đưa cho Uyển Nhi, dặn dò: “Đại nhân đi chậm một chút, trên đường rất trơn, dễ té ngã.”
“Ừ.” Uyển Nhi bước ra bước đầu tiên, gió lạnh quất thẳng vào mặt.
Nàng đã quen với hàn ý như vậy, chỉ hơi cúi đầu xuống, liền mang theo Hồng Nhụy đi về phía Diên Anh Điện. Nhị Thánh đến Đông Đô, Thái Tử sau khi hạ triều, liền lưu lại Diên Anh Điện xử lý chính vụ.
Thái Tử cùng Thái Tử Phi tân hôn không lâu, tình cảm rất tốt, ngày thường Thái Tử Phi Vi Diễm thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc Thái Tử, trong cung không ít cung nhân tán thưởng Thái Tử cùng Thái Tử Phi phu thê ân ái.
Ngắn ngủi mấy tháng, thế nào là phu thê ân ái?
Vi Diễm ân cần như thế, vì chính phu quân, hay vì chuyện khác, Uyển Nhi hiểu rõ hơn so với ai khác. Nữ tử này đời trước có thể có dã tâm lớn như vậy, tuyệt đối không phải năm này tháng nọ mà phát sinh ra, nếu không An Lạc tuổi còn nhỏ cũng sẽ không có chấp niệm làm Hoàng Thái Nữ.
Một khi đã như vậy, gãi đúng chỗ ngứa, tuyệt đối là nước cờ đầu tốt nhất.
Khi Uyển Nhi đến bên ngoài Diên Anh Điện, Thái Tử còn chưa hạ triều, nhưng Vi Diễm đã hâm nóng canh, chờ đợi Thái Tử trở về. Nghe thấy nội thị bẩm báo Uyển Nhi cầu kiến, Vi Diễm khinh thường từ chối.
Nội thị trở lại báo cho Uyển Nhi, Uyển Nhi lại nói: “Giúp ta mang một câu nói với Thái Tử Phi điện hạ, nói là thiên tướng dị tượng, có chút vô ý, thua hết cả bàn cờ.”
Nội thị sửng sốt một chút, vẫn là đúng sự thật bẩm báo lại với Vi Diễm.
Vi Diễm cân nhắc một lát, đi đến bên cửa sổ liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, rõ ràng vẫn giống như thường, cái gì mà dị tượng? Nào biết, nàng vừa mới quay người lại, liền nghe thấy các cung nhân kinh hô.
“Sắc trời sao lại tối sầm xuống rồi?!”
“Là thiên cẩu! Thiên cẩu thực nhật!”
Vi Diễm nghe được động tĩnh, bước nhanh khỏi Diên Anh Điện, chỉ thấy trong đám cung nhân hoảng loạn, chỉ có một mình Uyển Nhi trấn tĩnh ở đó, cung kính nhất bái với nàng.
“Điện hạ có nguyện ý nghe thần vọng ngữ vài câu?”
_____
Chú giải
Thái Sử Cục: cục quan sát các hiện tượng thiên văn, biên soạn tiết khí, tính toán lịch, tính vận mệnh đất nước, dự đoán thiên tai. Người thuộc bộ phận này trong cung bắt buộc phải "trên thông thiên văn, dưới tường địa lý".
Thiên tướng dị tượng: các dấu hiệu kỳ lạ thường dự báo cho một chuyện gì đó sắp xảy đến.
Thiên cẩu thực nhật: Nhật thực, hiện tượng mặt trăng che lấp mặt trời, người xưa tin rằng đây là một dấu hiệu rất xấu.
Võ Hậu mới rời khỏi Huy Du Điện không lâu, Lý Trị bọc một thân áo ấm, dựa vào trên giường ôm bình giữ ấm nghỉ ngơi.
Thái Bình đi vào bên trong, trên người còn dính không ít tuyết vụn.
Lý Trị không biết là do đường xá mệt mỏi, hay là vào đông trở nên lười biếng, mấy ngày nay không kéo nổi tinh thần lên, luôn uể oải như vậy.
“Phụ hoàng.” Thái Bình khẽ gọi, cung kính hành lễ với Lý Trị, “Con đã trở lại.”
Lý Trị híp mắt nhìn lướt qua Thái Bình, liền phất tay ra hiệu các cung nhân hầu hạ trong điện đều lui ra ngoài.
Đức Khánh mang theo đám cung nhân rời khỏi điện.
Thái Bình thuận thế ngồi xuống bên người Lý Trị, bắt đầu bẩm báo lần này đi vòng vèo về Trường An đến tột cùng là làm cái gì.
“Con trước đi thăm nhị ca.”
Lý Trị nhíu mày, đi vòng vèo về chỉ để thăm một kẻ mưu phản, lý do này thật sự không quan trọng gì.
Thái Bình đè thấp thanh âm, “Đoạn thời gian này con không ở Trường An, chẳng may người của mẫu hậu lẫn vào đám cung nhân chiếu cố nhị ca, nhị ca có thể gặp nguy hiểm.” Nàng liệu trước phụ hoàng vẫn không nỡ nặng tay thu thập nhị ca, tuy nhị ca từng là quân cờ, xác thật cũng là quân cờ tâm đắc nhất của phụ hoàng, nếu không phụ hoàng sẽ không cự tuyệt khi triều thần thỉnh xử trảm Thái Tử, sửa lại thành giam cầm.
Thái Bình đánh vào vai trò của chính mình, “Tuy con cùng đến Đông Đô, nhưng người chiếu cố nhị ca ở Thừa Khánh Điện, mọi người đều biết là do con tuyển chọn, nếu nhị ca xảy ra chuyện, khi đó con sẽ là cái đích bị mọi người chỉ trích, dù có ngàn miệng cũng không giải thích được.” Thanh âm của nàng bỗng nhiên mềm xuống, còn lộ ra một tia khàn khàn, “Con có mệnh hệ gì cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng dưới gối phụ hoàng về sau sẽ quạnh quẽ, lại không thể thường xuyên triệu tứ ca vào cung làm bạn, con chỉ không nỡ để phụ hoàng như vậy.”
Lý Trị không nghĩ tới Thái Bình còn nghĩ tới một bước này, trong lòng ấm áp hơn, giơ tay sờ sờ gáy Thái Bình. Xác thật, mặc dù lần này Lý Đán cũng ở trong danh sách đi theo, nhưng đứa nhi tử này xưa nay bo bo giữ mình, có thể rời xa phân tranh bao xa liền trốn xa bấy nhiêu, làm sao có thể vào ngay lúc này ân cần thăm hỏi phụ hoàng của hắn chứ?
“Thái Bình có lòng.” Đôi tay Lý Trị giao lại, cùng nắm lấy tay nữ nhi, “Con an bài bên Thừa Khánh Điện như thế nào?”
Thái Bình đúng sự thật đáp: “Không phải con ở hành quán dưỡng bệnh hai ngày sao? Con đem việc này giao phó cho Trương thái y, thức ăn cùng thuốc thang bên Thừa Khánh Điện, một mực nhìn chằm chằm, ngoại trừ hai gã nội thị con đã an bài lúc trước, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào thăm hỏi nhị ca.” Nói xong, Thái Bình đứng dậy rồi quỳ xuống trước Lý Trị, dập đầu nói, “Con dùng lệnh bài mà phụ hoàng đã cấp, điều mười tên cung vệ đến canh gác Thừa Khánh Điện, xin phụ hoàng trách phạt, con đã không tấu trước.”
Lý Trị cười cười, “Không sao, Thái Bình làm rất đúng, mau đứng lên.” Hắn không thể không một lần nữa nhìn kỹ tiểu công chúa trước mắt này, sang năm Thái Bình của hắn đã mười bảy tuổi, vẫn nên tuyển cho nàng một phò mã thật tốt. Chỉ là, Lý Trị đột nhiên có chút do dự. Hiện giờ hài tử mà hắn có thể dùng được, chỉ còn lại một mình Thái Bình, nếu sang năm gả Thái Bình đi, có một số việc muốn xử lý sẽ không còn tiện như vậy.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Lý Trị luôn than thở, nếu Thái Bình là hoàng tử, những việc này liền không còn phiền toái như vậy.
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
“Sau đó con lại đến Thái Sử Cục một chuyến.” Thái Bình đứng dậy, từ từ nói, “Năm nay Đông Cung đổi chủ, vận số không may mắn, sợ nhất có người lợi dụng thiên văn để làm to chuyện, con đến gặp các lang trung, mệnh họ thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng để kẻ có ý đồ lợi dụng.”
Lý Trị gật đầu. Năm nay đâu chỉ có một chuyện Đông Cung đổi chủ, mấy ngày trước đây còn thu được báo tang từ Thổ Phiên, công chúa Văn Thành năm đó hòa thân Thổ Phiên đã qua đời. Cũng may tên Minh Sùng Nghiễm mê hoặc dân chúng đã chết, nếu không không biết kẻ đó sẽ lợi dụng những việc này truyền ra mấy lời đồn nhảm nhí gì. Hắn rõ ràng hơn bất kỳ kẻ nào, lực sát thương của tin đồn lớn đến bao nhiêu, cũng biết rõ thủ hạ như vậy Mị Nương cũng không thiếu, cho nên lúc này cần phải ổn định tất cả mấu chốt.
“Thái Bình vất vả.” Lý Trị vui mừng mười phần.
Thái Bình mỉm cười, “Chỉ cần có thể giúp đỡ phụ hoàng, con cái gì cũng nguyện ý làm.”
“Đi mấy ngày đường, mau trở về tắm rửa đi, đổi xiêm y sạch sẽ rồi nghỉ ngơi một lát.” Lý Trị ôn thanh trấn an, “Phụ hoàng còn có rất nhiều chuyện cần con hỗ trợ.”
“Vâng.” Thái Bình cúi đầu, trước khi rời đi còn ra vẻ bất đắc dĩ, “Phụ hoàng cũng phải bảo trọng long thể.”
“Được.”
“Con cáo lui.”
Thái Bình rời khỏi Huy Du Điện, liền trở về Lưu Bôi Điện. Xuân Hạ đã chuẩn bị sẵn nước nóng cùng xiêm y sạch sẽ, sau khi Thái Bình thoải mái tắm rửa, liền một mình một người đi lên tiểu các, dõi mắt trông về tòa thành Tử Vi phía xa.
Năm đó, Uyển Nhi ở chỗ này đã hỏi nàng có muốn giương cánh bay lên không. Hiện giờ nàng đã bước trên con đường như vậy, chỉ tiếc không có Uyển Nhi làm bạn bên cạnh, chỉ có thể trời Nam đất Bắc, từng người lâm trận.
Những năm tháng thư đồng, không thể nghi ngờ chính là thời gian ấm áp nhất trong tim Thái Bình.
“Uyển Nhi……”
Thái Bình nhìn về nền trời phía Tây, sâu trong trận tuyết ào ạt, đó là địa phương mà nàng không lúc nào không nhớ đến.
Xuân Hạ bung dù đứng dưới tiểu các, hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía Thái Bình mặc áo lông cừu trắng tuyết. Ánh mắt công chúa đều muốn chảy ra nhớ nhung, được điện hạ đặt ở trong lòng như vậy, cũng coi như phải tu trăm năm mới thành.
Cũng không biết đứa ngốc Hồng Nhụy kia có ổn không?
Xuân Hạ không khỏi nghĩ tới Hồng Nhụy, ngày thường trêu ghẹo nàng ấy ngốc nghếch, mấy ngày không gặp, lại nhớ đến vô cùng. Ý thức được chính mình không thích hợp, Xuân Hạ vội vàng ngưng lại, sao lại đột nhiên nhớ nàng ấy như vậy?
Không được! Không được!
Xuân Hạ chỉ cảm thấy mình ở cùng điện hạ quá lâu, cho nên loại tình cảm này mới mưa dầm thấm đất, nàng cực lực thuyết phục chính mình tách ra cũng tốt, bằng không thật sự sa vào, sau này ra khỏi cung làm sao tìm được lang quân.
Nghĩ đến chuyện tìm lang quân, biểu tình của Xuân Hạ đột nhiên ngẩn ra. Tới tuổi rồi, chỉ sợ Hồng Nhụy cũng phải tìm lang quân, nếu Hồng Nhụy tìm lang quân, về sau nàng muốn nhìn nàng ấy một cái, có thể càng khó hơn. Nghĩ đến đây, Xuân Hạ cảm thấy trong ngực một trận chua xót, như bị dao của ai cứa vào.
“Hồng Nhụy……” Trong đầu Xuân Hạ chợt lóe lên gương mặt tươi cười của Hồng Nhụy, cảm giác vui vẻ đột nhiên sinh ra, thậm chí tim còn đập nhanh nửa nhịp. Nàng cảm giác hai má nóng ran, vội vàng sờ lên, chỉ cảm thấy lòng bàn tay một mảnh nóng bỏng.
Xong rồi……
Xuân Hạ đột nhiên lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Ta thích lang quân, không thích Hồng Nhụy!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Vườn Bách Thảo
3. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
4. Bông Hồng Cuối Cùng
=====================================
“À, Xuân Hạ không thích Hồng Nhụy, vậy lần tới khi bổn cung đi thăm Thượng Quan đại nhân, ngươi không cần đi theo bổn cung.” Phía sau Xuân Hạ đột nhiên vang lên thanh âm của Thái Bình, nàng không khỏi bị dọa sợ, vội vàng quay đầu lại nhất bái.
“Điện hạ! Nô tỳ không có ý đó……” Xuân Hạ muốn giải thích, nếu điện hạ không mang nàng đi gặp Hồng Nhụy, đây chính là một chuyện vô cùng khó chịu.
Thái Bình nhịn lại ý cười, “Vậy thì có ý gì?”
“Nô tỳ……” Đầu lưỡi Xuân Hạ như bị cái gì làm bỏng, một chữ cũng giải thích không được.
Thái Bình giãn mày cười khẽ, “Thích chính là thích, ngượng ngùng xoắn xít làm gì?” Nói xong, Thái Bình duỗi tay hứng vài bông tuyết, chậm rãi nói: “Bổn cung cho rằng mở lòng bàn tay ra liền có thể tiếp được bông tuyết mà mình muốn, nhưng cuối cùng trên lòng bàn tay chỉ có vài mảnh ít ỏi. Xuân Hạ, ngươi nói xem trên lòng bàn tay của bổn cung, có thứ mà bổn cung muốn không? Nếu bên trên không có, lại rơi ở dưới chân, một mảnh trắng xoá này, sao có thể tìm được?” Thái Bình ý vị sâu xa mà cười cười, không nói thêm gì nữa, khép chặt áo lông cừu trên người, đi vào chính điện.
Quý trọng hiện tại, đừng để bỏ lỡ rồi, chỉ còn lại hối hận.
Xuân Hạ nửa hiểu nửa không, công chúa đã vào chính điện, nàng cũng không dám ở bên ngoài ngây ngốc, vội vàng đuổi theo Thái Bình.
Bóng đêm buông xuống, gió tuyết vẫn chưa có ý muốn dừng.
Đèn cung đình trong Đại Minh Cung như hạt đậu, cả tòa hoàng thành tắm mình trong tuyết trắng, như một cuộn tranh vẩy mực thật dài.
Thương thế của Uyển Nhi đã lành lại, mấy ngày nay đã có thể ngồi bên kỷ án viết thi văn nửa ngày, buổi tối cũng không cần nằm sấp nghỉ ngơi. Trản đèn kéo quân kia luôn đặt bên cạnh nghiên mực, mỗi lần Uyển Nhi chấm mực, luôn có thể nhìn thấy hình người mặc hồng y bên trên. Có đôi khi nhịn không được dùng đuôi bút nhẹ nhàng khảy, đèn kéo quân từ từ chuyển động, hình người giơ gậy đánh cầu, luôn có thể làm trong đầu Uyển Nhi hiện lên tư thế hiên ngang của Thái Bình.
Khi đó Thái Bình mặc một thân hồng y, cười cười hỏi nàng, “Có đẹp hay không?”
Khi đó tim Uyển Nhi đập như sấm, vui vẻ giấu dưới đáy mắt, rồi lại nhảy lên đuôi mày, gặp được người trong lòng như vậy, nàng làm sao có thể che giấu được vui mừng?
“Đẹp……”
Tay trái Uyển Nhi nâng má, tay phải lấy đuôi bút chạm vào đèn kéo quân, nghĩ đến điểm ngọt ngào lại nhịn không được khẽ cười.
Hồng Nhụy đã quen nhìn đại nhân như vậy, dùng trản đèn kéo quân này để tiêu tan nỗi buồn tương tư, cũng coi như là một cách mua vui trong sầu khổ. Bên ngoài tuyết rơi càng lớn hơn, Hồng Nhụy đứng dậy đóng chặt cửa sổ, xoay người đi đến bên cạnh Uyển Nhi, cầm lên bình giữ ấm mà Uyển Nhi đặt ở một bên, mở miệng bình ra thả vào một khối than mới, lại nhẹ nhàng đặt kế bên Uyển Nhi.
“Trời giá rét, đại nhân vẫn nên ôm bình giữ ấm đi.”
Hồng Nhụy nhỏ giọng nhắc nhở.
Uyển Nhi mỉm cười đặt bút lông xuống, ôm lấy bình giữ ấm, “Ngày mai là mùng một tháng mười một sao?”
Hồng Nhụy gật đầu, “Đúng vậy.”
“Sáng sớm ngày mai, cùng ta đi ra ngoài một chút.” Uyển Nhi rốt cuộc đã chờ được thời cơ tốt, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.
“Vâng.” Hồng Nhụy đứng dậy, trước tiên tìm y phục giữ ấm ngày mai cho Uyển Nhi.
Đêm nay tuyết lớn như vậy, ngày mai tuyết đọng trong cung sẽ rất dày, các cung nhân chỉ sợ phải dọn dẹp hơn nửa ngày mới xong. Ngày mai nếu sáng sớm liền xuất phát, nhất định không đợi được cung nhân dọn dẹp sạch sẽ.
Uyển Nhi lại nhìn đèn kéo quân, ánh mắt trở nên ôn nhu, khẽ gọi: “Thái Bình……”
Quả nhiên như Hồng Nhụy dự đoán, khi Uyển Nhi mang nàng ra khỏi điện, tuyết đọng trong đình mới được dọn dẹp một nửa.
Tuyết mới vừa rơi, ánh mặt trời lại lộ ra một mạt lạnh lẽo.
Hồng Nhụy trở về ôm bình giữ ấm tới, đưa cho Uyển Nhi, dặn dò: “Đại nhân đi chậm một chút, trên đường rất trơn, dễ té ngã.”
“Ừ.” Uyển Nhi bước ra bước đầu tiên, gió lạnh quất thẳng vào mặt.
Nàng đã quen với hàn ý như vậy, chỉ hơi cúi đầu xuống, liền mang theo Hồng Nhụy đi về phía Diên Anh Điện. Nhị Thánh đến Đông Đô, Thái Tử sau khi hạ triều, liền lưu lại Diên Anh Điện xử lý chính vụ.
Thái Tử cùng Thái Tử Phi tân hôn không lâu, tình cảm rất tốt, ngày thường Thái Tử Phi Vi Diễm thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc Thái Tử, trong cung không ít cung nhân tán thưởng Thái Tử cùng Thái Tử Phi phu thê ân ái.
Ngắn ngủi mấy tháng, thế nào là phu thê ân ái?
Vi Diễm ân cần như thế, vì chính phu quân, hay vì chuyện khác, Uyển Nhi hiểu rõ hơn so với ai khác. Nữ tử này đời trước có thể có dã tâm lớn như vậy, tuyệt đối không phải năm này tháng nọ mà phát sinh ra, nếu không An Lạc tuổi còn nhỏ cũng sẽ không có chấp niệm làm Hoàng Thái Nữ.
Một khi đã như vậy, gãi đúng chỗ ngứa, tuyệt đối là nước cờ đầu tốt nhất.
Khi Uyển Nhi đến bên ngoài Diên Anh Điện, Thái Tử còn chưa hạ triều, nhưng Vi Diễm đã hâm nóng canh, chờ đợi Thái Tử trở về. Nghe thấy nội thị bẩm báo Uyển Nhi cầu kiến, Vi Diễm khinh thường từ chối.
Nội thị trở lại báo cho Uyển Nhi, Uyển Nhi lại nói: “Giúp ta mang một câu nói với Thái Tử Phi điện hạ, nói là thiên tướng dị tượng, có chút vô ý, thua hết cả bàn cờ.”
Nội thị sửng sốt một chút, vẫn là đúng sự thật bẩm báo lại với Vi Diễm.
Vi Diễm cân nhắc một lát, đi đến bên cửa sổ liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, rõ ràng vẫn giống như thường, cái gì mà dị tượng? Nào biết, nàng vừa mới quay người lại, liền nghe thấy các cung nhân kinh hô.
“Sắc trời sao lại tối sầm xuống rồi?!”
“Là thiên cẩu! Thiên cẩu thực nhật!”
Vi Diễm nghe được động tĩnh, bước nhanh khỏi Diên Anh Điện, chỉ thấy trong đám cung nhân hoảng loạn, chỉ có một mình Uyển Nhi trấn tĩnh ở đó, cung kính nhất bái với nàng.
“Điện hạ có nguyện ý nghe thần vọng ngữ vài câu?”
_____
Chú giải
Thái Sử Cục: cục quan sát các hiện tượng thiên văn, biên soạn tiết khí, tính toán lịch, tính vận mệnh đất nước, dự đoán thiên tai. Người thuộc bộ phận này trong cung bắt buộc phải "trên thông thiên văn, dưới tường địa lý".
Thiên tướng dị tượng: các dấu hiệu kỳ lạ thường dự báo cho một chuyện gì đó sắp xảy đến.
Thiên cẩu thực nhật: Nhật thực, hiện tượng mặt trăng che lấp mặt trời, người xưa tin rằng đây là một dấu hiệu rất xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.