Chương 82: Diễn trò
Lưu Diễn Trường Ngưng
09/05/2023
Thái Bình đưa Uyển Nhi đến trước cổng lớn nhà Trịnh thị, không dám nhiều lời, sợ một khi mở miệng sẽ toàn là những lời luyến tiếc, làm cho cả
hai khổ sở. Uyển Nhi hành lễ với Thái Bình, cũng không dám nhiều lời,
liền mang theo Hồng Nhụy đẩy cửa đi vào, đóng lại cửa lớn.
Xuân Hạ biết trong lòng công chúa nhất định không thoải mái, thấp giọng nói: “Nếu không, ngày mai ngày mốt lại……”
“Chính sự quan trọng.” Thái Bình đánh gãy đề nghị của Xuân Hạ, “Chỉ cần người ở chỗ này, còn sợ nàng chạy mất sao?” Nói xong, nàng cố kéo lên tinh thần, “Về Đông Cung thôi, tam ca cùng tẩu tẩu nhất định lo lắng.”
Nàng bỏ mặc tùy tùng đến gặp Uyển Nhi như vậy, được lần một không được lần hai, nếu không chỉ làm hại Uyển Nhi. Dù sao lúc này cũng không vội chút nhất thời, chờ ngày sau tất cả ổn định vững chắc, nàng có thể an tâm hẹn, Uyển Nhi cũng có thể kiên định mà đến.
Xuân Hạ không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu đi theo Thái Bình vài bước, liền cảm thấy Thái Bình bỗng nhiên ngừng lại. Xuân Hạ nhìn theo tầm mắt của Thái Bình, người đi tới từ đối diện không phải ai khác, chính là người đã một đường hộ tống Thái Bình về Trường An, Võ Du Kỵ.
Chẳng lẽ chuyện đêm nay, đều bị Võ Du Kỵ phát hiện?!
Xuân Hạ hoảng sợ, kỳ thật trong lòng Thái Bình cũng thấp thỏm. Nhưng nàng biết đời trước Võ Du Kỵ có tính tình thế nào, có lẽ có thể thử lấp liếm một chút cho qua.
“Võ tướng quân?” Thái Bình ra vẻ kinh ngạc.
Võ Du Kỵ đã đi tới, nghiêm túc nói: “Điện hạ như vậy không tốt.”
Thái Bình ra vẻ khó hiểu, “Cái gì không tốt?”
Võ Du Kỵ nhíu mày, “Bởi vì là Tết Thượng Nguyên, trong thành không cấm đi lại ban đêm, cho nên chợ phía Tây là khu vực ngư long hỗn tạp nhất. Điện hạ chỉ dẫn theo một mình Xuân Hạ, chẳng may có chuyện sơ suất……”
“Một đống người đi theo bổn cung, bổn cung chơi đùa không tận hứng. Như thế nào? Võ tướng quân chuẩn bị cáo trạng bổn cung với mẫu hậu sao?” Thái Bình lạnh giọng hỏi lại.
Võ Du Kỵ vội vàng cúi đầu, “Ta chỉ đang lo lắng cho an nguy của điện hạ.”
“Ngươi sẽ báo cáo với mẫu hậu sao?” Thái Bình không thuận theo không buông tha, lấy ra tính tình kiêu căng của nàng, đi đến phía trước ép hỏi.
Võ Du Kỵ cảm thấy công chúa tới gần, tim đập nhanh hơn một phách so với lúc trước, vội vàng lui lại một bước, suýt chút nữa đụng phải tướng sĩ phía sau.
“Nói với bổn cung, ngươi sẽ sao?” Thái Bình tiếp tục đi lên phía trước, Võ Du Kỵ một đường lui lại, tướng sĩ phía sau biết điều mà nhường đường, trơ mắt nhìn tướng quân bị Thái Bình bức lùi cho đến khi đụng vào vách tường đầu hẻm.
Võ Du Kỵ khẩn trương mà nuốt một cái, “Điện hạ…… Ta……”
“Võ Du Kỵ, bổn cung thật vất vả mới thấy ngươi có điểm thuận mắt, cho nên đêm nay mới để tam ca chiêu đãi ngươi thật tốt, để cho ngươi ở chỗ tam ca quen mắt một chút, về sau tam ca kế thừa ngôi vị, có chút chuyện tốt xấu gì có thể nhớ đến ngươi.” Ngón trỏ Thái Bình chống lên ngực Võ Du Kỵ, chậm rãi dùng sức chọc lên, “Ngươi ngược lại thật tốt, không cùng tam ca uống rượu, lại chạy tới nhìn chằm chằm bổn cung, nói một chút xem, có phải mẫu hậu đã ra lệnh cho ngươi hay không?”
“Phải…… A…… Không phải……” Võ Du Kỵ chưa bao giờ thấy công chúa như vậy, chỉ nói mấy câu, Võ Du Kỵ lại như được rót cho một bát hoàng tửu, mơ mơ hồ hồ, trong chốc lát cảm thấy cao hứng, trong chốc lát cảm thấy sợ hãi.
“Ha.” Thái Bình thu tay về, đáy lòng lại nổi lên một trận lạnh lẽo. Từ phản ứng của Võ Du Kỵ xem ra, mẫu hậu nhất định đã nảy sinh lòng nghi ngờ với nàng cùng Uyển Nhi, cho nên mới phân phó Võ Du Kỵ gắt gao nhìn chằm chằm. Võ Du Kỵ tìm được đến nơi này, chắc hẳn đã theo dõi nàng hồi lâu. Đêm nay, những thời khắc tình nồng khi nàng cùng Uyển Nhi ở trên tửu lâu, cũng không biết Võ Du Kỵ rốt cuộc nhìn thấy được bao nhiêu.
Có điều, lúc này nàng không tiện hỏi, cũng không tiện giải thích.
Thái Bình càng nhìn hắn càng thấy chướng mắt, xoay người lại, liền nhìn thấy Uyển Nhi cầm đèn đi tới, nghĩ đến những hành động mới vừa rồi của nàng đối với Võ Du Kỵ, nàng theo bản năng muốn mở miệng giải thích, Uyển Nhi lại lên tiếng trước một bước.
“Lúc tuyết tan là thời điểm lạnh nhất, thần lo lắng điện hạ trở về tay sẽ bị tổn thương do giá rét, liền mang bình giữ ấm đến cho điện hạ.” Những lời này là lời thật lòng của Uyển Nhi, nàng đi đến trước, đưa bình giữ ấm cho Thái Bình, cúi đầu nói, “Điện hạ mệnh thần dùng trâm hoa tiểu khải sao chép kinh Phật, nhất định phải kịp đưa cho Thiên Hậu vào lễ mừng thọ.”
Thái Bình tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Bổn cung nói ngươi phải giữ bí mật, ngươi nói ra làm gì?! Ngươi nhìn đi, làm bọn họ đều biết hết rồi, chắc chắn sẽ nói lại với mẫu hậu, vậy sao còn kinh hỉ?”
Thanh âm Uyển Nhi lạnh lẽo, hành lễ với Thái Bình, nói: “Thần chỉ không nghĩ điện hạ bị người khác hiểu lầm, càng không muốn rước hoạ vào thân, vô cớ bị Thiên Hậu xử tử.”
Thái Bình không đáp lại Uyển Nhi, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn lướt qua Vũ Lâm tướng sĩ bên cạnh, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Võ Du Kỵ, “Võ tướng quân lần này nhất định phải làm hư chuyện của bổn cung sao?”
Võ Du Kỵ đã bị Thái Bình rót một chén mê hồn canh, lúc này bỗng nhiên bị Thái Bình hỏi đến, cũng không biết phải nói cái gì, “A?”
“Uyển Nhi là thư đồng của bổn cung nhiều năm, bổn cung rất thích chữ viết của nàng.” Thái Bình một bên nói, một bên nắm lấy tay Uyển Nhi ở trước mặt bọn họ, làm bộ đem ngón tay của nàng cho bọn họ nhìn, “Các ngươi nhìn đi, ngón tay chép kinh đến đỏ. Nếu phần lễ vật này của bổn cung không thể làm cho mẫu hậu cao hứng, ngược lại làm mẫu hậu chém đại công thần của bổn cung, bổn cung lập tức lấy được đầu của các ngươi!”
Uyển Nhi vội vàng rút tay về, nhỏ giọng khẽ gọi, “Điện hạ.”
“Uyển Nhi, ngươi trở về đi, người của mẫu hậu hiểu thế nào là đúng mực nhất, nếu nói ra chuyện đêm nay, bổn cung nghĩ bọn họ tất nhiên biết rõ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.” Vừa nói, Thái Bình đưa ánh mắt cho Xuân Hạ, “Xuân Hạ, đưa Thượng Quan đại nhân trở về.”
“Vâng.” Xuân Hạ lĩnh mệnh, lại nhìn thấy Thái Bình đưa ánh mắt cho nàng. Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, liền nghĩ ra Thái Bình muốn nàng làm cái gì.
Sau khi nàng cúi đầu hộ tống Uyển Nhi rời đi, Thái Bình lại nhìn chằm chằm Võ Du Kỵ, “Võ tướng quân, ngươi còn chưa trả lời bổn cung.”
Võ Du Kỵ kinh sợ, cúi đầu nói: “Điện hạ yên tâm, mạt tướng tuyệt đối sẽ không làm hư chuyện của điện hạ.” Nói xong, hắn phân phó, “Đêm nay các ngươi có nhìn thấy điện hạ cùng Thượng Quan đại nhân đến bờ sông thả thủy đăng không?”
Vài tên Vũ Lâm tướng sĩ nhìn nhìn lẫn nhau, thân phận Võ Du Kỵ hiện tại là vậy, mới vừa rồi lại thấy điện hạ thân mật với hắn như thế, bọn họ nếu còn không nhìn ra Võ Du Kỵ về sau sẽ là ai, đó là thật sự bị mù.
“Bẩm tướng quân, không có.”
Võ Du Kỵ rất vừa lòng, Thái Bình cũng rất vừa lòng.
“Giúp bổn cung làm tốt chuyện này, bổn cung thưởng mạnh.” Thái Bình cố ý tới thật gần, thanh âm dừng ở bên tai Võ Du Kỵ, không thể nghi ngờ chính là dụ hoặc.
Võ Du Kỵ còn chưa kịp thoát khỏi cảm xúc cực kỳ vui mừng, Thái Bình lại phủ lên tay hắn. Bởi vì ôm bình giữ ấm nãy giờ, lòng bàn tay Thái Bình rất ấm áp, lúc này phủ lên, Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy trái tim hắn cũng muốn tan chảy.
Thái Bình nắm tay hắn, để gần vào bên môi thổi nhẹ một ngụm, “Tay của tướng quân cũng bị đông lạnh đỏ rồi……”
Võ Du Kỵ kinh hoàng rút tay về, vội la lên: “Mạt tướng…… Không lạnh!”
Thái Bình cười như không cười, bàn tay mới vừa nắm tay Võ Du Kỵ, hiện tại quyết định không chạm vào bình giữ ấm của Uyển Nhi. Chỉ thấy nàng một tay ôm bình giữ ấm, một tay nắm chặt giấu dưới tay áo, mệt mỏi mà ngáp một cái, “Bổn cung mệt mỏi, về Đông Cung thôi.”
Hy vọng hết thảy giống như Võ Du Kỵ nói, hắn chỉ thấy nàng cùng Uyển Nhi thả thủy đăng, cũng không thấy động tĩnh trên tửu lâu. Nhưng kinh qua một chuyện này, Thái Bình không thể không chú ý nhiều hơn. A nương để ý nàng cùng Uyển Nhi gặp nhau như thế, chắc hẳn đã đoán được điều gì. Nếu nàng không khắc chế tình niệm, sự tình truyền đến tai a nương, đối với Uyển Nhi mà nói chính là tai họa.
Nghĩ đến đây, Thái Bình không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Trách không được a nương vẫn luôn nói nàng chỉ là hổ con, mẫu hậu ở Đông Đô xa xôi, còn có thể cho nàng cảm giác áp bức như vậy, nàng còn phải học hỏi a nương rất nhiều rất nhiều.
Bên này Xuân Hạ lĩnh mệnh hộ tống Uyển Nhi về nhà, đi một đoạn đường, Xuân Hạ nhìn nhìn trái phải một cái, thấy người xung quanh đã cách khá xa, liền thấp giọng nói: “Đại nhân, người đừng cho là điện hạ nghiêm túc.”
“Nàng ấy là điện hạ, ta chỉ là hạ thần.” Rõ ràng trong giọng nói của Uyển Nhi còn lộ ra uể oải không vui, hai câu này nàng nói được cực kỳ lạnh lẽo, “Nghiêm túc thì thế nào?”
Xuân Hạ nghe ra nàng không vui, khuyên nhủ: “Mới vừa rồi điện hạ như vậy, chỉ là diễn trò mà thôi.”
“Xuân Hạ.” Uyển Nhi đột nhiên dừng bước, nhìn nàng ấy từ trên xuống dưới một cái, nàng không thể không thừa nhận, Xuân Hạ đi theo bên cạnh Thái Bình lâu rồi, tâm hồn cũng khai sáng.
Xuân Hạ bị Uyển Nhi nhìn đến run rẩy, “Đại nhân…… Sao…… Làm sao vậy?” Nàng theo bản năng mà sờ sờ mặt, trên mặt hẳn là không có gì mà.
Uyển Nhi hạ thấp thanh âm, “Đêm nay trời giá rét, trở về mang đến cho điện hạ một chậu nước ấm, để người rửa tay.”
“Vâng.” Xuân Hạ lĩnh mệnh, luôn cảm thấy ngữ khí của Uyển Nhi lúc nói lời này có chỗ nào không đúng.
Trước khi Thái Bình trở lại Huyền Đức Môn Đông Cung, Võ Du Ký không tiện vào Đông Cung, mang đám tướng sĩ nhất bái với Thái Bình, liền trở về địa phương mà Thái Tử đã an bài để nghỉ ngơi.
Trời đã gần sáng, nói vậy lúc này Lý Hiển cùng Vi Diễm đã nghỉ ngơi, Thái Bình cũng không tiện đi quấy rầy, liền trực tiếp về Nghi Xuân Cung.
Đợi một lát sau, Xuân Hạ từ ngoài cung trở về, còn bưng thêm một chậu nước ấm tiến vào.
“Xuân Hạ, như thế nào?”
Thái Bình nhìn chằm chằm Xuân Hạ hỏi han, nàng chỉ sợ Uyển Nhi nhìn thấy hiểu lầm rồi tức giận.
Xuân Hạ đem nước ấm đến trước mặt Thái Bình, đáp đúng sự thật: “Đại nhân nói, đêm nay trời giá rét, mệnh nô tỳ mang đến cho điện hạ một chậu nước ấm, để người rửa tay.”
“Ha ha.”
Thái Bình nhịn không được cười ra tiếng.
Xuân Hạ chớp chớp mắt, không hiểu phản ứng của điện hạ.
“Rửa! Rửa! Bổn cung nhất định phải rửa sạch sẽ!” Thái Bình đặt bình giữ ấm qua một bên, đôi tay nhúng vào trong nước. Ấm áp len lỏi qua ngón tay thấm vào kinh mạch, Thái Bình không khỏi run lên một cái.
Xuân Hạ bưng chậu nước, vẫn là lần đầu nhìn thấy Thái Bình rửa tay nghiêm túc như vậy, thậm chí nghiêm túc đến có điểm thong thả ung dung.
Chờ Thái Bình rửa xong, chậu nước ấm đã lạnh hơn phân nửa. Thái Bình ngồi trở lại trên giường, ôm bình giữ ấm mà Uyển Nhi đưa vào trong ngực, mệt mỏi ngã xuống dựa vào đầu giường, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Xuân Hạ không dám quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, liền bưng chậu nước ra ngoài, đóng kín cửa điện.
Thái Bình ôm bình giữ ấm sát vào người, ngửi ngửi mùi hương mực nhàn nhạt còn vương trên đó.
Nhìn kỹ bình giữ ấm này, cũng không phải mới, hẳn là vật cũ mà Uyển Nhi dùng đã lâu.
Nhưng nàng không đơn thuần chỉ thích vật cũ, nàng còn thích người xưa.
Thái Bình đem bình giữ ấm giấu vào trong lòng, ấm áp xuyên qua ngực, nàng chậm rãi nhắm mắt. Nàng sẽ đi đến một ngày kia, trong đêm đông như vậy, bình giữ ấm này sẽ là Uyển Nhi của nàng, nàng có thể làm càn mà ôm lấy nàng ấy, không biết thoả mãn mà đòi hỏi tình thâm từ nàng ấy.
"Nàng là người của ta……” Niệm tưởng này toát ra từ trong tim Thái Bình, “Bất luận kẻ nào cũng không được tổn thương nàng, bao gồm cả……”
A nương.
Ban đầu Thái Bình cho rằng, nàng cùng a nương có thể mẫu tử đồng tâm, cùng mưu một thịnh thế, nhưng hôm nay nghĩ đến, Uyển Nhi liền vắt ngang ở giữa nàng cùng a nương, rồi sẽ có một ngày a nương biết được tất cả, cũng sẽ có một ngày a nương sẽ nổi lên sát tâm, muốn giết chết Uyển Nhi.
Cho nên, trước khi ngày đó đến, nàng cần phải trở thành người cao cao tại thượng, chỉ có như thế, mới có thể vì Uyển Nhi chặn lại lưỡi đao mà a nương chém xuống.
Xuân Hạ biết trong lòng công chúa nhất định không thoải mái, thấp giọng nói: “Nếu không, ngày mai ngày mốt lại……”
“Chính sự quan trọng.” Thái Bình đánh gãy đề nghị của Xuân Hạ, “Chỉ cần người ở chỗ này, còn sợ nàng chạy mất sao?” Nói xong, nàng cố kéo lên tinh thần, “Về Đông Cung thôi, tam ca cùng tẩu tẩu nhất định lo lắng.”
Nàng bỏ mặc tùy tùng đến gặp Uyển Nhi như vậy, được lần một không được lần hai, nếu không chỉ làm hại Uyển Nhi. Dù sao lúc này cũng không vội chút nhất thời, chờ ngày sau tất cả ổn định vững chắc, nàng có thể an tâm hẹn, Uyển Nhi cũng có thể kiên định mà đến.
Xuân Hạ không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu đi theo Thái Bình vài bước, liền cảm thấy Thái Bình bỗng nhiên ngừng lại. Xuân Hạ nhìn theo tầm mắt của Thái Bình, người đi tới từ đối diện không phải ai khác, chính là người đã một đường hộ tống Thái Bình về Trường An, Võ Du Kỵ.
Chẳng lẽ chuyện đêm nay, đều bị Võ Du Kỵ phát hiện?!
Xuân Hạ hoảng sợ, kỳ thật trong lòng Thái Bình cũng thấp thỏm. Nhưng nàng biết đời trước Võ Du Kỵ có tính tình thế nào, có lẽ có thể thử lấp liếm một chút cho qua.
“Võ tướng quân?” Thái Bình ra vẻ kinh ngạc.
Võ Du Kỵ đã đi tới, nghiêm túc nói: “Điện hạ như vậy không tốt.”
Thái Bình ra vẻ khó hiểu, “Cái gì không tốt?”
Võ Du Kỵ nhíu mày, “Bởi vì là Tết Thượng Nguyên, trong thành không cấm đi lại ban đêm, cho nên chợ phía Tây là khu vực ngư long hỗn tạp nhất. Điện hạ chỉ dẫn theo một mình Xuân Hạ, chẳng may có chuyện sơ suất……”
“Một đống người đi theo bổn cung, bổn cung chơi đùa không tận hứng. Như thế nào? Võ tướng quân chuẩn bị cáo trạng bổn cung với mẫu hậu sao?” Thái Bình lạnh giọng hỏi lại.
Võ Du Kỵ vội vàng cúi đầu, “Ta chỉ đang lo lắng cho an nguy của điện hạ.”
“Ngươi sẽ báo cáo với mẫu hậu sao?” Thái Bình không thuận theo không buông tha, lấy ra tính tình kiêu căng của nàng, đi đến phía trước ép hỏi.
Võ Du Kỵ cảm thấy công chúa tới gần, tim đập nhanh hơn một phách so với lúc trước, vội vàng lui lại một bước, suýt chút nữa đụng phải tướng sĩ phía sau.
“Nói với bổn cung, ngươi sẽ sao?” Thái Bình tiếp tục đi lên phía trước, Võ Du Kỵ một đường lui lại, tướng sĩ phía sau biết điều mà nhường đường, trơ mắt nhìn tướng quân bị Thái Bình bức lùi cho đến khi đụng vào vách tường đầu hẻm.
Võ Du Kỵ khẩn trương mà nuốt một cái, “Điện hạ…… Ta……”
“Võ Du Kỵ, bổn cung thật vất vả mới thấy ngươi có điểm thuận mắt, cho nên đêm nay mới để tam ca chiêu đãi ngươi thật tốt, để cho ngươi ở chỗ tam ca quen mắt một chút, về sau tam ca kế thừa ngôi vị, có chút chuyện tốt xấu gì có thể nhớ đến ngươi.” Ngón trỏ Thái Bình chống lên ngực Võ Du Kỵ, chậm rãi dùng sức chọc lên, “Ngươi ngược lại thật tốt, không cùng tam ca uống rượu, lại chạy tới nhìn chằm chằm bổn cung, nói một chút xem, có phải mẫu hậu đã ra lệnh cho ngươi hay không?”
“Phải…… A…… Không phải……” Võ Du Kỵ chưa bao giờ thấy công chúa như vậy, chỉ nói mấy câu, Võ Du Kỵ lại như được rót cho một bát hoàng tửu, mơ mơ hồ hồ, trong chốc lát cảm thấy cao hứng, trong chốc lát cảm thấy sợ hãi.
“Ha.” Thái Bình thu tay về, đáy lòng lại nổi lên một trận lạnh lẽo. Từ phản ứng của Võ Du Kỵ xem ra, mẫu hậu nhất định đã nảy sinh lòng nghi ngờ với nàng cùng Uyển Nhi, cho nên mới phân phó Võ Du Kỵ gắt gao nhìn chằm chằm. Võ Du Kỵ tìm được đến nơi này, chắc hẳn đã theo dõi nàng hồi lâu. Đêm nay, những thời khắc tình nồng khi nàng cùng Uyển Nhi ở trên tửu lâu, cũng không biết Võ Du Kỵ rốt cuộc nhìn thấy được bao nhiêu.
Có điều, lúc này nàng không tiện hỏi, cũng không tiện giải thích.
Thái Bình càng nhìn hắn càng thấy chướng mắt, xoay người lại, liền nhìn thấy Uyển Nhi cầm đèn đi tới, nghĩ đến những hành động mới vừa rồi của nàng đối với Võ Du Kỵ, nàng theo bản năng muốn mở miệng giải thích, Uyển Nhi lại lên tiếng trước một bước.
“Lúc tuyết tan là thời điểm lạnh nhất, thần lo lắng điện hạ trở về tay sẽ bị tổn thương do giá rét, liền mang bình giữ ấm đến cho điện hạ.” Những lời này là lời thật lòng của Uyển Nhi, nàng đi đến trước, đưa bình giữ ấm cho Thái Bình, cúi đầu nói, “Điện hạ mệnh thần dùng trâm hoa tiểu khải sao chép kinh Phật, nhất định phải kịp đưa cho Thiên Hậu vào lễ mừng thọ.”
Thái Bình tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Bổn cung nói ngươi phải giữ bí mật, ngươi nói ra làm gì?! Ngươi nhìn đi, làm bọn họ đều biết hết rồi, chắc chắn sẽ nói lại với mẫu hậu, vậy sao còn kinh hỉ?”
Thanh âm Uyển Nhi lạnh lẽo, hành lễ với Thái Bình, nói: “Thần chỉ không nghĩ điện hạ bị người khác hiểu lầm, càng không muốn rước hoạ vào thân, vô cớ bị Thiên Hậu xử tử.”
Thái Bình không đáp lại Uyển Nhi, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn lướt qua Vũ Lâm tướng sĩ bên cạnh, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Võ Du Kỵ, “Võ tướng quân lần này nhất định phải làm hư chuyện của bổn cung sao?”
Võ Du Kỵ đã bị Thái Bình rót một chén mê hồn canh, lúc này bỗng nhiên bị Thái Bình hỏi đến, cũng không biết phải nói cái gì, “A?”
“Uyển Nhi là thư đồng của bổn cung nhiều năm, bổn cung rất thích chữ viết của nàng.” Thái Bình một bên nói, một bên nắm lấy tay Uyển Nhi ở trước mặt bọn họ, làm bộ đem ngón tay của nàng cho bọn họ nhìn, “Các ngươi nhìn đi, ngón tay chép kinh đến đỏ. Nếu phần lễ vật này của bổn cung không thể làm cho mẫu hậu cao hứng, ngược lại làm mẫu hậu chém đại công thần của bổn cung, bổn cung lập tức lấy được đầu của các ngươi!”
Uyển Nhi vội vàng rút tay về, nhỏ giọng khẽ gọi, “Điện hạ.”
“Uyển Nhi, ngươi trở về đi, người của mẫu hậu hiểu thế nào là đúng mực nhất, nếu nói ra chuyện đêm nay, bổn cung nghĩ bọn họ tất nhiên biết rõ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.” Vừa nói, Thái Bình đưa ánh mắt cho Xuân Hạ, “Xuân Hạ, đưa Thượng Quan đại nhân trở về.”
“Vâng.” Xuân Hạ lĩnh mệnh, lại nhìn thấy Thái Bình đưa ánh mắt cho nàng. Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, liền nghĩ ra Thái Bình muốn nàng làm cái gì.
Sau khi nàng cúi đầu hộ tống Uyển Nhi rời đi, Thái Bình lại nhìn chằm chằm Võ Du Kỵ, “Võ tướng quân, ngươi còn chưa trả lời bổn cung.”
Võ Du Kỵ kinh sợ, cúi đầu nói: “Điện hạ yên tâm, mạt tướng tuyệt đối sẽ không làm hư chuyện của điện hạ.” Nói xong, hắn phân phó, “Đêm nay các ngươi có nhìn thấy điện hạ cùng Thượng Quan đại nhân đến bờ sông thả thủy đăng không?”
Vài tên Vũ Lâm tướng sĩ nhìn nhìn lẫn nhau, thân phận Võ Du Kỵ hiện tại là vậy, mới vừa rồi lại thấy điện hạ thân mật với hắn như thế, bọn họ nếu còn không nhìn ra Võ Du Kỵ về sau sẽ là ai, đó là thật sự bị mù.
“Bẩm tướng quân, không có.”
Võ Du Kỵ rất vừa lòng, Thái Bình cũng rất vừa lòng.
“Giúp bổn cung làm tốt chuyện này, bổn cung thưởng mạnh.” Thái Bình cố ý tới thật gần, thanh âm dừng ở bên tai Võ Du Kỵ, không thể nghi ngờ chính là dụ hoặc.
Võ Du Kỵ còn chưa kịp thoát khỏi cảm xúc cực kỳ vui mừng, Thái Bình lại phủ lên tay hắn. Bởi vì ôm bình giữ ấm nãy giờ, lòng bàn tay Thái Bình rất ấm áp, lúc này phủ lên, Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy trái tim hắn cũng muốn tan chảy.
Thái Bình nắm tay hắn, để gần vào bên môi thổi nhẹ một ngụm, “Tay của tướng quân cũng bị đông lạnh đỏ rồi……”
Võ Du Kỵ kinh hoàng rút tay về, vội la lên: “Mạt tướng…… Không lạnh!”
Thái Bình cười như không cười, bàn tay mới vừa nắm tay Võ Du Kỵ, hiện tại quyết định không chạm vào bình giữ ấm của Uyển Nhi. Chỉ thấy nàng một tay ôm bình giữ ấm, một tay nắm chặt giấu dưới tay áo, mệt mỏi mà ngáp một cái, “Bổn cung mệt mỏi, về Đông Cung thôi.”
Hy vọng hết thảy giống như Võ Du Kỵ nói, hắn chỉ thấy nàng cùng Uyển Nhi thả thủy đăng, cũng không thấy động tĩnh trên tửu lâu. Nhưng kinh qua một chuyện này, Thái Bình không thể không chú ý nhiều hơn. A nương để ý nàng cùng Uyển Nhi gặp nhau như thế, chắc hẳn đã đoán được điều gì. Nếu nàng không khắc chế tình niệm, sự tình truyền đến tai a nương, đối với Uyển Nhi mà nói chính là tai họa.
Nghĩ đến đây, Thái Bình không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Trách không được a nương vẫn luôn nói nàng chỉ là hổ con, mẫu hậu ở Đông Đô xa xôi, còn có thể cho nàng cảm giác áp bức như vậy, nàng còn phải học hỏi a nương rất nhiều rất nhiều.
Bên này Xuân Hạ lĩnh mệnh hộ tống Uyển Nhi về nhà, đi một đoạn đường, Xuân Hạ nhìn nhìn trái phải một cái, thấy người xung quanh đã cách khá xa, liền thấp giọng nói: “Đại nhân, người đừng cho là điện hạ nghiêm túc.”
“Nàng ấy là điện hạ, ta chỉ là hạ thần.” Rõ ràng trong giọng nói của Uyển Nhi còn lộ ra uể oải không vui, hai câu này nàng nói được cực kỳ lạnh lẽo, “Nghiêm túc thì thế nào?”
Xuân Hạ nghe ra nàng không vui, khuyên nhủ: “Mới vừa rồi điện hạ như vậy, chỉ là diễn trò mà thôi.”
“Xuân Hạ.” Uyển Nhi đột nhiên dừng bước, nhìn nàng ấy từ trên xuống dưới một cái, nàng không thể không thừa nhận, Xuân Hạ đi theo bên cạnh Thái Bình lâu rồi, tâm hồn cũng khai sáng.
Xuân Hạ bị Uyển Nhi nhìn đến run rẩy, “Đại nhân…… Sao…… Làm sao vậy?” Nàng theo bản năng mà sờ sờ mặt, trên mặt hẳn là không có gì mà.
Uyển Nhi hạ thấp thanh âm, “Đêm nay trời giá rét, trở về mang đến cho điện hạ một chậu nước ấm, để người rửa tay.”
“Vâng.” Xuân Hạ lĩnh mệnh, luôn cảm thấy ngữ khí của Uyển Nhi lúc nói lời này có chỗ nào không đúng.
Trước khi Thái Bình trở lại Huyền Đức Môn Đông Cung, Võ Du Ký không tiện vào Đông Cung, mang đám tướng sĩ nhất bái với Thái Bình, liền trở về địa phương mà Thái Tử đã an bài để nghỉ ngơi.
Trời đã gần sáng, nói vậy lúc này Lý Hiển cùng Vi Diễm đã nghỉ ngơi, Thái Bình cũng không tiện đi quấy rầy, liền trực tiếp về Nghi Xuân Cung.
Đợi một lát sau, Xuân Hạ từ ngoài cung trở về, còn bưng thêm một chậu nước ấm tiến vào.
“Xuân Hạ, như thế nào?”
Thái Bình nhìn chằm chằm Xuân Hạ hỏi han, nàng chỉ sợ Uyển Nhi nhìn thấy hiểu lầm rồi tức giận.
Xuân Hạ đem nước ấm đến trước mặt Thái Bình, đáp đúng sự thật: “Đại nhân nói, đêm nay trời giá rét, mệnh nô tỳ mang đến cho điện hạ một chậu nước ấm, để người rửa tay.”
“Ha ha.”
Thái Bình nhịn không được cười ra tiếng.
Xuân Hạ chớp chớp mắt, không hiểu phản ứng của điện hạ.
“Rửa! Rửa! Bổn cung nhất định phải rửa sạch sẽ!” Thái Bình đặt bình giữ ấm qua một bên, đôi tay nhúng vào trong nước. Ấm áp len lỏi qua ngón tay thấm vào kinh mạch, Thái Bình không khỏi run lên một cái.
Xuân Hạ bưng chậu nước, vẫn là lần đầu nhìn thấy Thái Bình rửa tay nghiêm túc như vậy, thậm chí nghiêm túc đến có điểm thong thả ung dung.
Chờ Thái Bình rửa xong, chậu nước ấm đã lạnh hơn phân nửa. Thái Bình ngồi trở lại trên giường, ôm bình giữ ấm mà Uyển Nhi đưa vào trong ngực, mệt mỏi ngã xuống dựa vào đầu giường, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Xuân Hạ không dám quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, liền bưng chậu nước ra ngoài, đóng kín cửa điện.
Thái Bình ôm bình giữ ấm sát vào người, ngửi ngửi mùi hương mực nhàn nhạt còn vương trên đó.
Nhìn kỹ bình giữ ấm này, cũng không phải mới, hẳn là vật cũ mà Uyển Nhi dùng đã lâu.
Nhưng nàng không đơn thuần chỉ thích vật cũ, nàng còn thích người xưa.
Thái Bình đem bình giữ ấm giấu vào trong lòng, ấm áp xuyên qua ngực, nàng chậm rãi nhắm mắt. Nàng sẽ đi đến một ngày kia, trong đêm đông như vậy, bình giữ ấm này sẽ là Uyển Nhi của nàng, nàng có thể làm càn mà ôm lấy nàng ấy, không biết thoả mãn mà đòi hỏi tình thâm từ nàng ấy.
"Nàng là người của ta……” Niệm tưởng này toát ra từ trong tim Thái Bình, “Bất luận kẻ nào cũng không được tổn thương nàng, bao gồm cả……”
A nương.
Ban đầu Thái Bình cho rằng, nàng cùng a nương có thể mẫu tử đồng tâm, cùng mưu một thịnh thế, nhưng hôm nay nghĩ đến, Uyển Nhi liền vắt ngang ở giữa nàng cùng a nương, rồi sẽ có một ngày a nương biết được tất cả, cũng sẽ có một ngày a nương sẽ nổi lên sát tâm, muốn giết chết Uyển Nhi.
Cho nên, trước khi ngày đó đến, nàng cần phải trở thành người cao cao tại thượng, chỉ có như thế, mới có thể vì Uyển Nhi chặn lại lưỡi đao mà a nương chém xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.