Chương 10: Khi yêu ma gặp quỷ quái (3)
Mặc Bảo Phi Bảo
28/06/2018
Ngủ đến nửa đêm, Trình Mục Vân từ từ thu tay về.
Ôn Hàn vốn ngủ không yên giấc. Khi bàn tay anh rời khỏi eo cô, để lại sự trống trải giá lạnh, cô liền giật mình tỉnh dậy.
Vào giây phút thức giấc, Ôn Hàn có cảm giác như đang trong giấc mộng, tất cả hình như chỉ là mơ, cô đang ngủ bên cửa sổ nhỏ ấm áp, ánh nắng ban mai chiếu lên làn da của cô... Đáng tiếc, khi thức dậy, Ôn Hàn lại rơi vào cơn đau kịch liệt xuất phát từ bờ vai. Thuốc tê Trình Mục Vân bôi lên vai cô đã bắt đầu mất hiệu lực. Nỗi đau đớn như trăm biến vạn hóa.
Vào thời khắc này, nỗi đau tựa như bị ngọn lửa thiêu sống.
"Tôi vẫn chưa hỏi tuổi của em." Trình Mục Vân đột nhiên mở miệng.
"Em vừa tròn hai mươi tuổi vào tháng trước."
"Đúng như tôi dự đoán." Giọng nói của anh rất nhẹ, thì thầm bên tai cô: "Hôm qua nhất định là lần đầu tiên trong đời em cầm súng."
Ôn Hàn "ừ" một tiếng.
"Lần đầu tiên trúng đạn?"
Ôn Hàn ngây ra: "Từ trước đến nay em luôn sống ở Moscow, cùng từng chứng kiến xã hội đen đụng độ ở cự ly gần. Đó là chợ của người Hoa, có người cầm súng, nhưng không ai nổ súng..."
Trình Mục Vân cười khẽ, cắt ngang lời cô: "Cảm giác thế nào?"
"... Em muốn nhanh chóng quay về."
"Em muốn về Moscow rồi?" Trình Mục Vân bỗng dưng trầm mặc, tựa hồ hồi tưởng lại thành phố anh rời xa đã lâu: "Tôi nghe nói hành trình của bọn em từ biên giới Nepal vào Tây Tạng, sau đó từ Trung Quốc quay về Moscow?"
Ôn Hàn hơi ngạc nhiên, nhưng cô nghĩ, có lẽ Agassi hay Vương Văn Hạo từng nhắc qua với anh trong lúc trò chuyện. Mấy ngày này anh có vẻ thân thiết với bạn bè của cô, tìm hiểu những chuyện này cũng không khó.
Hơn nữa, hành trình du lịch của bọn họ đâu phải là bí mật quân sự.
Trong lều bạt chất một đống vật phẩm thiết yếu, do hướng dẫn viên vận chuyển đến đây từ trước, chuẩn bị cho buổi cắm trại ngoài trời vào tối hôm qua. Trong đó còn có mấy cái hòm, không rõ đựng thứ gì, bây giờ đặt ở vị trí trung tâm lều bạt.
Cộng thêm tấm rèm căng ở giữa, vừa vặn ngăn cách hai người và du khách nam bị thương. Tuy nhiên chỉ là ngăn cách tầm nhìn mà thôi, Ôn Hàn tin anh ta vẫn nghe thấy lời nói của bọn cô. Vì vậy, cô cố gắng hạ thấp giọng nói. Người đàn ông nằm bên cạnh đột nhiên có hứng thú tán gẫu. Ôn Hàn chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ sẽ cùng anh nằm trên một chiếc giường trò chuyện về cuộc sống thường ngày. Từ chuyện chuyên ngành đại học đến bố mẹ nuôi của cô, Trình Mục Vân dường như đều có hứng thú lắng nghe. Sau khi cô kể xong, anh lại đặt ra câu hỏi mới.
"Khoa toán ư? Ngành toán có thể làm gì?" Trình Mục Vân tỏ ra đặc biệt có hứng thú với chuyên ngành của Ôn Hàn: "Công việc nhẹ nhàng và không nguy hiểm mà tôi nghĩ tới chỉ có nghề giáo viên, nghe qua là một nghề không tồi."
Người đàn ông bên cạnh cô dường như sinh ra không phải để nhắc đến những đề tài này.
Lúc trò chuyện với anh, Ôn Hàn có cảm giác rất không ăn nhập. Giống như anh có thể trò chuyện với bạn về súng ống, về tôn giáo tín ngưỡng của Nepal, thậm chí bàn về hookah, về Henna totto... Nhưng khi anh nhắc đến đề tài về cuộc sống thường ngày như công việc học tập, bạn sẽ có cảm giác thật ra anh không biết nhiều về lĩnh vực này.
"Anh đang cố tình tìm đề tài nói chuyện với em phải không?" Cô không nhịn được, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.
"Tôi ư?" Trình Mục Vân chống tay lên má nhìn cô: "Tôi cảm thấy thật sự thú vị."
"Thú vị? Lẽ nào từ trước đến nay anh không cần đi học? Không cần làm việc?"
"Làm việc?" Trình Mục Vân ngẫm nghĩ, hơi thu cằm, cúi đầu trả lời: "Tôi nghĩ chắc tôi cũng cần công việc, chỉ là công việc của tôi nguy hiểm hơn nghề nghiệp tương lai của em mà thôi."
Nếu là từ ngày hôm qua trở về trước, Ôn Hàn sẽ cho rằng người đàn ông này cố tình làm ra vẻ huyền bí.
Nhưng bây giờ...
Cô nhướng mắt nhìn anh, anh cụp mi đối mắt cô.
"Anh..."
"Sau này đứng trên bục giảng trước lũ trẻ nhỏ, liệu em có kể cho chúng nghe về khoảng thời gian ở Nepal?" Trình Mục Vân mở miệng trước, anh cọ nhẹ trán mình vào trán Ôn Hàn, dùng câu hỏi đánh lạc hướng sự truy vấn của cô: "Em có kể chuyện em thân mật với một người đàn ông ở trong phòng giặt đồ, kể chuyện em bị một người đàn ông lột sạch quần áo để vẽ Henna trong nhà nghỉ tồi tàn, kể chuyện em trải qua cuộc đọ súng bên bờ sông Trisuli, kể chuyện em từng bị trúng đạn, sau đó được một người đàn ông đích thân dùng mũi dao lấy đầu đạn ra ngoài..."
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lông mi của Ôn Hàn, di chuyển xuống dưới, từ sống mũi đến miệng cô. Trình Mục Vân cúi đầu trao cho Ôn Hàn một nụ hôn dịu dàng chưa từng thấy kể từ khi hai người quen biết. Người đàn ông này tỏ thái độ dịu dàng, đúng là muốn lấy mạng người khác.
"Ngủ ngon, em yêu." Lời nói của anh thốt ra từ đầu lưỡi, đi thẳng vào trái tim cô.
Trình Mục Vân xuống giường, đi giày. Ôn Hàn đột ngột kéo tay anh. Lúc anh quay đầu, cô lập tức buông tay. Cô bất chợt nhớ ra toàn thân mình dính đầy máu nên muốn thay áo. Rơi vào tình cảnh này, cô buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.
Nhưng khi kéo tay Trình Mục Vân, cô mới phát giác bản thân không nghĩ đến Agassi mà nghĩ đến anh trước tiên.
"Em muốn nói gì?" Trình Mục Vân đứng thẳng người bên cạnh giường.
"Trong ba lô của em có áo sơ mi sạch." Ôn Hàn nói nhỏ: "Phiền anh giúp em thay áo."
Trình Mục Vân không nói một lời. Anh lấy chiếc ba lô đặt ở cuối giường, tìm một cái áo màu đen. Anh cởi áo sơ mi bẩn trên người Ôn Hàn, lại giúp cô kiểm tra vết thương, cuối cùng mới mặc áo sạch vào người cô.
Khi Trình Mục Vân ra khỏi lều bạt, gần như không có mấy du khách ngủ ở trong các lều bạt, mà bọn họ ngồi ngoài lều bạt với bộ dạng mệt mỏi và căng thẳng. Bọn họ đều tránh đống lửa ở trung tâm khu cắm trại, bởi người nào cũng cho rằng vị trí bên đống lửa là nguy hiểm nhất, bởi vì đó là nơi có ánh sáng duy nhất trong đêm đen.
Mạnh Lương Xuyên cũng ngồi hút thuốc sau một tảng đá tối mờ mờ.
Đốm lửa lập lòe, Trình Mục Vân đảo mắt tìm kiếm anh ta rồi tiến lại gần. Anh ngồi xuống cạnh anh ta, tựa người vào tảng đá.
"Chịu ra ngoài rồi à?" Mạnh Lương Xuyên cười cười.
Trình Mục Vân: "Tôi đã nghe thấy tín hiệu của anh. Theo dõi Vương Văn Hạo mấy tiếng đồng hồ, anh để mất dấu anh ta hay cùng anh ta quay về đây?"
Mạnh Lương Xuyên cười khẽ, gí mẩu thuốc vào tảng đá: "Tôi theo anh ta về đây. Tuy nhiên, tôi ngày càng có cảm giác vụ này hết sức kỳ quặc."
"Hả?" Trình Mục Vân hỏi nhỏ: "Kỳ quặc ở điểm nào?"
"Cảm giác, hoàn toàn là giác quan thứ sáu."
Trình Mục Vân không đáp lời.
Trước sự thản nhiên của anh, Mạnh Lương Xuyên đột nhiên cảm thấy câu nói vừa rồi giống cách nói của đàn bà. Anh ta hơi ngượng ngập, ho khan một tiếng: "Không ngờ ông chủ Trình phong lưu như vậy, muốn chiếm hàng của người ta, còn không tha cho người phụ nữ của đối phương." Đây cũng là một nguyên nhân Mạnh Lương Xuyên cảm thấy kỳ quặc. Bởi ngay từ đầu, Trình Mục Vân không hề bận tâm đến điều này.
Về lý mà nói, mục tiêu của bọn họ là cướp "món hàng" đặc biệt trong lúc Vương Văn Hạo trao đổi hàng. Vậy thì Trình Mục Vân không nên động chạm đến người phụ nữ của Vương Văn Hạo, không nên để anh ta dè chừng mới đúng.
Nhưng ông chủ Trình này hình như thích làm điều trái ngược, còn thản nhiên thân mật với cô gái kia trước mặt Vương Văn Hạo.
Thản nhiên đến mức Mạnh Lương Xuyên cảm thấy, đằng sau hình như có ẩn tình khác.
"Lẽ nào sau khi chúng ta cướp hàng, anh cũng nhân tiện dẫn cô gái đó đi?" Mạnh Lương Xuyên tiếp tục thăm dò.
"Cô gái đó?" Trình Mục Vân đan hai tay vào nhau đặt ra sau gáy: "Phụ nữ gặp tôi vào hai năm trước có thể một bước lên trời. Bây giờ phụ nữ mà đi theo tôi..." Anh cười khẽ một tiếng: "Sẽ phải đối mặt với cuộc sống bấp bênh nguy hiểm, có khả năng bị giết chết bất cứ lúc nào, hoặc trở thành điểm yếu để đổi lấy cái đầu của tôi."
Anh ngước nhìn bầu trời. Trên trời không một vì sao. Mùa này ở Nepal, thời tiết tệ đến mức khiến con người bực bội.
***
Buổi chiều ngày hôm sau, Ôn Hàn bị Agassi đánh thức.
Miệng vết thương vẫn còn đau giống như bị xát muối vậy. Cô cố gắng dùng chút bột để làm bớt đi sự ẩm ướt nơi mái tóc, "Chúng ta chuẩn bị hủy bỏ hành trình, quay trở về Thamel." Agassi đưa cho cô chiếc lược, nhíu mày nhắc nhở cô, "Trở về hãy tắm rửa sạch sẽ rồi tính tiếp. Bây giờ đừng cho người đàn ông nào tới gần cậu, mùi vị tỏa ra từ người cậu có chút... có mùi rượu rất nồng."
Cổ họng Ôn Hàn vẫn đau rát, xoay người đi tìm ấm nước, che giấu hai má hơi đỏ lên bởi vì cô không thể thẳng thắn nói rõ chuyện tối qua với người bạn thân của mình. Tối hôm qua, người đàn ông đó ở trong lều trại dùng hai hay ba tiếng đồng hồ gì đó để giúp cô lau cơ thể từ trên xuống dưới rất nhiều lần.
(Đoạn tiếp theo đây chưa được edit, nên các bạn đọc tạm convert để hiểu ý chính thôi nhé.)
Hai người rời đi, bên ngoài chính náo nhiệt.
Có cái đội màu đỏ mũ che nắng màu trắng quần dài cô gái, hai chân bắt chéo ngồi ở trúc ghế, đưa lưng về phía bọn họ, tự cấp này bị cắn thương nhân chích, thuận tiện dặn dò, muốn ở phản hồi thêm đều, hoặc là về nước sau, tiếp tục chích ngừa. Nàng làm cho Mạnh Lương Xuyên thay mình kiểm kê nhân sổ, Mạnh Lương Xuyên vừa vặn thấy được đi ra Ôn Hàn:"Nga, đối, còn có một cái."
Mạnh Lương Xuyên đối Ôn Hàn đánh cái vang chỉ.
Cô gái ấn chính mình mũ, hồi đầu, nhìn đến Ôn Hàn, trong ánh mắt có cái gì chợt lóe mà qua, nhiệt tình "Hải" thanh:"Là ngươi a?"
Là nàng? Ôn Hàn có chút phát mộng, còn có loại kỳ quái cảm xúc đặt ở ngực. Nàng vừa rồi còn thực lo lắng làm cho chính mình sắc mặt đỡ, mau ra đây đối hắn biểu đạt cảm tạ, hiện tại, này đó cảm xúc toàn tiêu thất. Trước mắt chỉ còn lại có lúc ban đầu nhìn thấy này cô gái khi, nàng quần áo bị Trình Mục Vân xé rách rách nát, chật vật dùng áo choàng bọc chính mình nửa người trên, ở hắn ngón tay khinh xao khung cửa thanh âm của, còn có này cô gái sung sướng tiếng cười lý chạy trối chết trường hợp.
Này cô gái......
Ngắn ngủn vài ngày, nàng cơ hồ muốn quên.
Đây là Trình Mục Vân trong miệng theo như lời, lão bản nương giới thiệu cho hắn đặc thù phục vụ, làm cho hắn một đêm vui thích cô gái. Hiện tại xuất hiện ở nơi này.
Ôn Hàn sắc mặt trắng bệch, hàm hồ ứng tiếng, ở Agassi tò mò truy vấn hạ, qua loa giải thích chính mình cùng này cô gái ở thêm mãn đức đều kia gian tiểu trong lữ điếm từng có gặp mặt một lần. Nàng đi qua đi, tận lực tự nhiên ngồi ở cô gái bên người, tùy ý nàng cấp chính mình tiêm vào vắc-xin phòng bệnh.
Này tình hình phải có nhiều xấu hổ, còn có nhiều xấu hổ.
Mà Trình Mục Vân vừa mới không ở doanh.
Toàn bộ buổi chiều, Ôn Hàn đều nhìn này cô gái giống thiên sứ bình thường, vì bị thương nhân một lần nữa xử lý miệng vết thương, đối mỗi người đều vẻ mặt ôn hoà. Nàng đáy lòng cuồn cuộn cảm xúc thực xa lạ, thực không thoải mái, thậm chí tưởng, một lần nữa trở lại lều trại đi mê đầu ngủ nhiều.
"Rất quý," Rum ở Ôn Hàn bên người nói thầm, oán giận dẫn đường mướn đến kiệu phu có bao nhiêu sang quý,"Chúng ta là chống lại đạo săn giả du khách, hẳn là đạt được khách nhân vậy khoản đãi, nhưng này giá quả thực là ở đối đãi địch nhân."
Vương Văn Hạo đổ không lo lắng nơi này, thủy chung ở cố nhìn mọi người hành lý.
"Vương Văn Hạo thật là một rất kiên nhẫn nhân," Agassi thấp giọng nói,"Ngươi xem, hắn không chỉ đang nhìn chúng ta, còn tại kiểm tra cái khác du khách hành lý hay không trang thỏa đáng."
Kia vài cái thủ hồ binh lính lưng súng săn, ở trong rừng cây thu thập đêm qua bị cắn chết chó săn. Ôn Hàn nhìn đến có một, nhe răng trợn mắt nói xong cái gì, ánh mắt hung hãn, làm cho người ta không rét mà run.
Có lẽ là hàng năm cùng này đó đạo săn giả giao phong, loại này thủy chung ở trong chiến đấu tàn nhẫn, đã sớm thực cốt nhập tủy.
Nàng không hiểu đã nghĩ đến Trình Mục Vân đêm qua cơ hồ đem nhất chích tàng ngao khảm thành hai đoạn sau, nhìn về phía chính mình ánh mắt, như là hàng năm ngâm ở máu đen lý, mới từ địa ngục hiện lên đến ác quỷ.
......
Nàng xem bốn phía.
Hắn vẫn là không có trở lại, đã muốn trời tối.
Ai cũng chưa dự đoán được, Trình Mục Vân ở đêm khuya xuất hiện, còn mang theo hơn mười đầu voi trở về.
Nơi này rất nhiều voi đều là dùng để du lãm, cũng không thể mang đi ra ngoài làm cước lực. Ai cũng không biết hắn là như thế nào thu phục này đó. Này nam nhân, giống nhau không gì làm không được.
Ngồi ở đều tự trong lều tránh mưa du khách nhóm, đều hoan hô đứng lên, cười trao đổi, may mắn ngày mai không cần mạo vũ đi bộ.
Ôn Hàn không phải không có nghe đến hoan hô.
Khả nàng ở đại trong lều, đối với còn không có thiêu khai siêu, ở cố gắng làm cho chính mình không cần di động. Ngồi ở chỗ này, cái kia cùng hắn từng có quá sương sớm tình duyên cô gái ngay tại này doanh, có lẽ...... Nàng riêng tới nơi này vì tái kiến hắn một mặt.
Lều trại ngoại, dẫn đường nhóm ở vội vàng an trí voi cùng đuổi tượng nhân.
Náo nhiệt, tiếng cười không dứt.
Ôn Hàn khống chế không được tưởng đi xuống, cả một ngày nhìn cái kia cô gái, đối phương còn thường thường dùng tìm tòi nghiên cứu ánh mắt đến xem kỹ nàng. Giống như nàng rất rõ ràng, chính mình cũng là nữ nhân của hắn chi nhất.
Hắn hắc giày xuất hiện ở nàng phía bên phải.
"Nếu ngươi có thể buông tha cho nhìn chằm chằm cái kia bếp lò, dùng ngươi cặp kia xinh đẹp ánh mắt xem ta liếc mắt một cái," Thanh âm của hắn theo sau tới, bán ngồi xổm xuống thân mình, nhẹ giọng nói,"Đêm nay, ta liền ở tại chỗ này."
Ôn Hàn tránh đi hắn.
"Làm sao vậy?" Hắn cười đến khinh mà gợi cảm.
Một tay theo nàng sau đầu vòng qua đi, đem của nàng mặt ấn hướng chính mình, lại cảm giác được nàng giãy dụa muốn tránh thoát động tác.
Hắn lại cười, cắn thượng của nàng vành tai.
Ôn Hàn đổ hấp khẩu khí, sợ bị nhân nghe được, chỉ có thể nhỏ giọng giãy dụa:"Ta không nghĩ, ta sớm nói qua cho ngươi đừng tới gần ta --" Không nghĩ ở vội vàng lữ trình trung hoà ngươi sương sớm tình duyên, cũng không muốn nhìn ngươi cùng nữ nhân khác cùng một chỗ......
Khả nàng nói không nên lời.
Trình Mục Vân nhìn chằm chằm nàng.
Chậm rãi, vây khốn của nàng cái tay kia cánh tay tùng khai.
Ôn Hàn thở phì phò, thương hoàng từ nhỏ trên cái băng né tránh, rút lui mấy bước.
Nàng ở vì cái kia cô gái mà ghen, khả nàng không dám thừa nhận, dù sao trước mặt này nam nhân cùng nàng mới nhận thức không vượt qua một trăm giờ.
Trình Mục Vân tay vịn mặt đất, đứng dậy, giương mắt một khắc đã muốn khôi phục như thường. Hắn im lặng cùng lều trại ngoại ồn ào tiếng mưa rơi có vẻ như thế đối lập, không hợp nhau.
Thân thể hắn bởi vì hai ngày đêm không có nghỉ ngơi, lại bởi vì quanh thân thương, thủy chung bị vây sốt cao trạng thái mà trở nên không quá linh hoạt, buổi chiều lại đi bộ lâu lắm.
Tóm lại, không quá nghe theo đầu óc chi phối.
Nhưng cũng không gây trở ngại hắn dùng cuối cùng kiên nhẫn cùng nàng nói chuyện.
"Ta ngày mai hội rời đi này chích đội ngũ." Hắn mở miệng câu đầu tiên là cáo biệt.
"Ngày mai?" Nàng thốt ra.
"Đúng vậy, ngày mai. Ta sẽ trước tiên chấm dứt này đoạn tốt đẹp lộ trình," Miệng hắn giác giơ lên một cái tiểu độ cong,"Chúc ngươi cùng ngươi bằng hữu kế tiếp ở Nepal ngoạn khoái trá."
Ôn Hàn cũng không biết trả lời như thế nào.
Nàng không nghĩ tới là như vậy một câu.
Tuy rằng nàng biết, nàng cùng hắn gặp nhau thời gian thực đoản. Khả nàng không nghĩ tới phân biệt chính là ngày mai. Nàng vừa rồi thậm chí làm tốt hắn vừa muốn giống mấy ngày hôm trước vậy chuẩn bị, tưởng tốt lắm như thế nào ứng đối hắn.
Trình Mục Vân xoay người lao khởi chính mình vừa ném tới tiểu dược phẩm trên kệ ướt đẫm áo khoác, thoáng hoạt động một chút vai phải, không nói được một lời rời đi đại trướng.
Lều trại ngoại vũ càng lúc càng lớn.
Ở trên đất hội tụ thành từng đạo thủy câu, hắn màu đen giày chậm rãi thang quá kia từng cái dòng nước, nhiễu khai lều trại đàn, hướng về cách đó không xa tránh mưa bằng đi đến.
Này voi đều tụ tập dưới tàng cây tránh mưa, Mạnh Lương Xuyên cùng dẫn đường nhóm ở lâm thời đáp lên tránh mưa bằng hạ, thương lượng như thế nào làm cho người ta cùng bữa ăn đều có thể ở như thế mưa to hạ, thuận lợi rời đi nơi này, nhiễu mở đường thượng lún, đến kế tiếp địa điểm.
Vương Văn Hạo đã ở vũ bằng hạ, rất là nôn nóng, không ngừng lớn tiếng dùng tiếng Trung cùng Mạnh Lương Xuyên ở khắc khẩu cái gì. Vương Văn Hạo nhận thấy được phía sau có nhân đi vào tránh mưa bằng, hồi đầu xem là hắn, tức giận lại thoan vài cái độ cao, vừa rồi hắn tận mắt đến hắn đi vào Ôn Hàn ở đại lều trại, này nam nhân thế nhưng thu chính mình tiền, ở chính mình cảnh cáo hạ còn muốn tiếp cận chính mình nữ nhân --
"Ngươi nói cho ngươi, ngày mai ta sẽ đuổi việc ngươi! Đến kế tiếp địa điểm, ta cần mặt khác --" Vương Văn Hạo chưa nói xong, áo đã bị Trình Mục Vân chậm rãi nắm lấy. Hắn tới gần, xuyên thấu qua Vương Văn Hạo đặt tại trên sống mũi kia phó kính mắt, liếc mắt một cái vọng đến hắn linh hồn ở chỗ sâu trong:"Xem thật kỹ của ngươi hóa, ta cũng không dám cam đoan tiếp theo giây có thể hay không buông tha cho này trả thù lao, đem ngươi cùng chúng nó cùng nhau ném vào trong sông uy này cơ khát tiểu súc sinh. Ngươi có biết, Nepal chính phủ thực bảo hộ hoang dại động vật, chúng nó ăn ngươi cũng sẽ không có cái gì phiền toái."
Mỗi một cái lời rất thấp, thấp đủ cho làm cho Mạnh Lương Xuyên đều nghe được cười chê.
Vương Văn Hạo giơ lên cao hai tay, hắc nghiêm mặt cầu hòa:"Hảo, hảo, tính ta không thể trêu vào các ngươi. Ngày mai ta cấp chừng các ngươi trả thù lao, hảo tụ hảo tán."
Áy náy một tiếng quyền đầu tạp tận xương thịt tiếng vang, bạn kêu thảm thiết, Vương Văn Hạo thương hoàng ngã sau mấy bước, ném tới trong nước bùn. Hắn chật vật mắng, đi hai lần mới đứng lên.
Trình Mục Vân từng bước một theo che vũ bằng đi ra, từ sau thắt lưng rút ra đem chủy thủ, hai chân tách ra mà đứng, đứng ở vũ lý.
Cách đó không xa trong lều du khách nhóm đều vây quanh ở lều trại khẩu, khẩn trương vây xem trận này thình lình xảy ra tranh đấu. Tất cả mọi người nhìn đến trong nước mưa hắn nắm kia bả đao, tất cả đều ở trong đầu trọng phóng đêm qua nhất chích hung mãnh tàng ngao là như thế nào bị cái chuôi này đao cơ hồ khảm thành hai nửa hình ảnh.
Hắn đi đến Vương Văn Hạo thực giữ, ở hắn phác trên người đến nháy mắt, quỳ gối thật mạnh đánh lên Vương Văn Hạo thân thể.
Vương Văn Hạo lại một lần ném tới trong nước bùn.
Trước mặt nam nhân đầu gối ngăn chặn hắn đùi phải, chủy thủ phốc sáp nhập trong bùn đất, chỉ còn màu đen bính.
Ở ồn ào tiếng mưa rơi lý.
Hắn dùng thanh âm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa hỏi đầu gối hạ nhân:"Đã nghiền sao?"
Ôn Hàn vốn ngủ không yên giấc. Khi bàn tay anh rời khỏi eo cô, để lại sự trống trải giá lạnh, cô liền giật mình tỉnh dậy.
Vào giây phút thức giấc, Ôn Hàn có cảm giác như đang trong giấc mộng, tất cả hình như chỉ là mơ, cô đang ngủ bên cửa sổ nhỏ ấm áp, ánh nắng ban mai chiếu lên làn da của cô... Đáng tiếc, khi thức dậy, Ôn Hàn lại rơi vào cơn đau kịch liệt xuất phát từ bờ vai. Thuốc tê Trình Mục Vân bôi lên vai cô đã bắt đầu mất hiệu lực. Nỗi đau đớn như trăm biến vạn hóa.
Vào thời khắc này, nỗi đau tựa như bị ngọn lửa thiêu sống.
"Tôi vẫn chưa hỏi tuổi của em." Trình Mục Vân đột nhiên mở miệng.
"Em vừa tròn hai mươi tuổi vào tháng trước."
"Đúng như tôi dự đoán." Giọng nói của anh rất nhẹ, thì thầm bên tai cô: "Hôm qua nhất định là lần đầu tiên trong đời em cầm súng."
Ôn Hàn "ừ" một tiếng.
"Lần đầu tiên trúng đạn?"
Ôn Hàn ngây ra: "Từ trước đến nay em luôn sống ở Moscow, cùng từng chứng kiến xã hội đen đụng độ ở cự ly gần. Đó là chợ của người Hoa, có người cầm súng, nhưng không ai nổ súng..."
Trình Mục Vân cười khẽ, cắt ngang lời cô: "Cảm giác thế nào?"
"... Em muốn nhanh chóng quay về."
"Em muốn về Moscow rồi?" Trình Mục Vân bỗng dưng trầm mặc, tựa hồ hồi tưởng lại thành phố anh rời xa đã lâu: "Tôi nghe nói hành trình của bọn em từ biên giới Nepal vào Tây Tạng, sau đó từ Trung Quốc quay về Moscow?"
Ôn Hàn hơi ngạc nhiên, nhưng cô nghĩ, có lẽ Agassi hay Vương Văn Hạo từng nhắc qua với anh trong lúc trò chuyện. Mấy ngày này anh có vẻ thân thiết với bạn bè của cô, tìm hiểu những chuyện này cũng không khó.
Hơn nữa, hành trình du lịch của bọn họ đâu phải là bí mật quân sự.
Trong lều bạt chất một đống vật phẩm thiết yếu, do hướng dẫn viên vận chuyển đến đây từ trước, chuẩn bị cho buổi cắm trại ngoài trời vào tối hôm qua. Trong đó còn có mấy cái hòm, không rõ đựng thứ gì, bây giờ đặt ở vị trí trung tâm lều bạt.
Cộng thêm tấm rèm căng ở giữa, vừa vặn ngăn cách hai người và du khách nam bị thương. Tuy nhiên chỉ là ngăn cách tầm nhìn mà thôi, Ôn Hàn tin anh ta vẫn nghe thấy lời nói của bọn cô. Vì vậy, cô cố gắng hạ thấp giọng nói. Người đàn ông nằm bên cạnh đột nhiên có hứng thú tán gẫu. Ôn Hàn chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ sẽ cùng anh nằm trên một chiếc giường trò chuyện về cuộc sống thường ngày. Từ chuyện chuyên ngành đại học đến bố mẹ nuôi của cô, Trình Mục Vân dường như đều có hứng thú lắng nghe. Sau khi cô kể xong, anh lại đặt ra câu hỏi mới.
"Khoa toán ư? Ngành toán có thể làm gì?" Trình Mục Vân tỏ ra đặc biệt có hứng thú với chuyên ngành của Ôn Hàn: "Công việc nhẹ nhàng và không nguy hiểm mà tôi nghĩ tới chỉ có nghề giáo viên, nghe qua là một nghề không tồi."
Người đàn ông bên cạnh cô dường như sinh ra không phải để nhắc đến những đề tài này.
Lúc trò chuyện với anh, Ôn Hàn có cảm giác rất không ăn nhập. Giống như anh có thể trò chuyện với bạn về súng ống, về tôn giáo tín ngưỡng của Nepal, thậm chí bàn về hookah, về Henna totto... Nhưng khi anh nhắc đến đề tài về cuộc sống thường ngày như công việc học tập, bạn sẽ có cảm giác thật ra anh không biết nhiều về lĩnh vực này.
"Anh đang cố tình tìm đề tài nói chuyện với em phải không?" Cô không nhịn được, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.
"Tôi ư?" Trình Mục Vân chống tay lên má nhìn cô: "Tôi cảm thấy thật sự thú vị."
"Thú vị? Lẽ nào từ trước đến nay anh không cần đi học? Không cần làm việc?"
"Làm việc?" Trình Mục Vân ngẫm nghĩ, hơi thu cằm, cúi đầu trả lời: "Tôi nghĩ chắc tôi cũng cần công việc, chỉ là công việc của tôi nguy hiểm hơn nghề nghiệp tương lai của em mà thôi."
Nếu là từ ngày hôm qua trở về trước, Ôn Hàn sẽ cho rằng người đàn ông này cố tình làm ra vẻ huyền bí.
Nhưng bây giờ...
Cô nhướng mắt nhìn anh, anh cụp mi đối mắt cô.
"Anh..."
"Sau này đứng trên bục giảng trước lũ trẻ nhỏ, liệu em có kể cho chúng nghe về khoảng thời gian ở Nepal?" Trình Mục Vân mở miệng trước, anh cọ nhẹ trán mình vào trán Ôn Hàn, dùng câu hỏi đánh lạc hướng sự truy vấn của cô: "Em có kể chuyện em thân mật với một người đàn ông ở trong phòng giặt đồ, kể chuyện em bị một người đàn ông lột sạch quần áo để vẽ Henna trong nhà nghỉ tồi tàn, kể chuyện em trải qua cuộc đọ súng bên bờ sông Trisuli, kể chuyện em từng bị trúng đạn, sau đó được một người đàn ông đích thân dùng mũi dao lấy đầu đạn ra ngoài..."
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lông mi của Ôn Hàn, di chuyển xuống dưới, từ sống mũi đến miệng cô. Trình Mục Vân cúi đầu trao cho Ôn Hàn một nụ hôn dịu dàng chưa từng thấy kể từ khi hai người quen biết. Người đàn ông này tỏ thái độ dịu dàng, đúng là muốn lấy mạng người khác.
"Ngủ ngon, em yêu." Lời nói của anh thốt ra từ đầu lưỡi, đi thẳng vào trái tim cô.
Trình Mục Vân xuống giường, đi giày. Ôn Hàn đột ngột kéo tay anh. Lúc anh quay đầu, cô lập tức buông tay. Cô bất chợt nhớ ra toàn thân mình dính đầy máu nên muốn thay áo. Rơi vào tình cảnh này, cô buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.
Nhưng khi kéo tay Trình Mục Vân, cô mới phát giác bản thân không nghĩ đến Agassi mà nghĩ đến anh trước tiên.
"Em muốn nói gì?" Trình Mục Vân đứng thẳng người bên cạnh giường.
"Trong ba lô của em có áo sơ mi sạch." Ôn Hàn nói nhỏ: "Phiền anh giúp em thay áo."
Trình Mục Vân không nói một lời. Anh lấy chiếc ba lô đặt ở cuối giường, tìm một cái áo màu đen. Anh cởi áo sơ mi bẩn trên người Ôn Hàn, lại giúp cô kiểm tra vết thương, cuối cùng mới mặc áo sạch vào người cô.
Khi Trình Mục Vân ra khỏi lều bạt, gần như không có mấy du khách ngủ ở trong các lều bạt, mà bọn họ ngồi ngoài lều bạt với bộ dạng mệt mỏi và căng thẳng. Bọn họ đều tránh đống lửa ở trung tâm khu cắm trại, bởi người nào cũng cho rằng vị trí bên đống lửa là nguy hiểm nhất, bởi vì đó là nơi có ánh sáng duy nhất trong đêm đen.
Mạnh Lương Xuyên cũng ngồi hút thuốc sau một tảng đá tối mờ mờ.
Đốm lửa lập lòe, Trình Mục Vân đảo mắt tìm kiếm anh ta rồi tiến lại gần. Anh ngồi xuống cạnh anh ta, tựa người vào tảng đá.
"Chịu ra ngoài rồi à?" Mạnh Lương Xuyên cười cười.
Trình Mục Vân: "Tôi đã nghe thấy tín hiệu của anh. Theo dõi Vương Văn Hạo mấy tiếng đồng hồ, anh để mất dấu anh ta hay cùng anh ta quay về đây?"
Mạnh Lương Xuyên cười khẽ, gí mẩu thuốc vào tảng đá: "Tôi theo anh ta về đây. Tuy nhiên, tôi ngày càng có cảm giác vụ này hết sức kỳ quặc."
"Hả?" Trình Mục Vân hỏi nhỏ: "Kỳ quặc ở điểm nào?"
"Cảm giác, hoàn toàn là giác quan thứ sáu."
Trình Mục Vân không đáp lời.
Trước sự thản nhiên của anh, Mạnh Lương Xuyên đột nhiên cảm thấy câu nói vừa rồi giống cách nói của đàn bà. Anh ta hơi ngượng ngập, ho khan một tiếng: "Không ngờ ông chủ Trình phong lưu như vậy, muốn chiếm hàng của người ta, còn không tha cho người phụ nữ của đối phương." Đây cũng là một nguyên nhân Mạnh Lương Xuyên cảm thấy kỳ quặc. Bởi ngay từ đầu, Trình Mục Vân không hề bận tâm đến điều này.
Về lý mà nói, mục tiêu của bọn họ là cướp "món hàng" đặc biệt trong lúc Vương Văn Hạo trao đổi hàng. Vậy thì Trình Mục Vân không nên động chạm đến người phụ nữ của Vương Văn Hạo, không nên để anh ta dè chừng mới đúng.
Nhưng ông chủ Trình này hình như thích làm điều trái ngược, còn thản nhiên thân mật với cô gái kia trước mặt Vương Văn Hạo.
Thản nhiên đến mức Mạnh Lương Xuyên cảm thấy, đằng sau hình như có ẩn tình khác.
"Lẽ nào sau khi chúng ta cướp hàng, anh cũng nhân tiện dẫn cô gái đó đi?" Mạnh Lương Xuyên tiếp tục thăm dò.
"Cô gái đó?" Trình Mục Vân đan hai tay vào nhau đặt ra sau gáy: "Phụ nữ gặp tôi vào hai năm trước có thể một bước lên trời. Bây giờ phụ nữ mà đi theo tôi..." Anh cười khẽ một tiếng: "Sẽ phải đối mặt với cuộc sống bấp bênh nguy hiểm, có khả năng bị giết chết bất cứ lúc nào, hoặc trở thành điểm yếu để đổi lấy cái đầu của tôi."
Anh ngước nhìn bầu trời. Trên trời không một vì sao. Mùa này ở Nepal, thời tiết tệ đến mức khiến con người bực bội.
***
Buổi chiều ngày hôm sau, Ôn Hàn bị Agassi đánh thức.
Miệng vết thương vẫn còn đau giống như bị xát muối vậy. Cô cố gắng dùng chút bột để làm bớt đi sự ẩm ướt nơi mái tóc, "Chúng ta chuẩn bị hủy bỏ hành trình, quay trở về Thamel." Agassi đưa cho cô chiếc lược, nhíu mày nhắc nhở cô, "Trở về hãy tắm rửa sạch sẽ rồi tính tiếp. Bây giờ đừng cho người đàn ông nào tới gần cậu, mùi vị tỏa ra từ người cậu có chút... có mùi rượu rất nồng."
Cổ họng Ôn Hàn vẫn đau rát, xoay người đi tìm ấm nước, che giấu hai má hơi đỏ lên bởi vì cô không thể thẳng thắn nói rõ chuyện tối qua với người bạn thân của mình. Tối hôm qua, người đàn ông đó ở trong lều trại dùng hai hay ba tiếng đồng hồ gì đó để giúp cô lau cơ thể từ trên xuống dưới rất nhiều lần.
(Đoạn tiếp theo đây chưa được edit, nên các bạn đọc tạm convert để hiểu ý chính thôi nhé.)
Hai người rời đi, bên ngoài chính náo nhiệt.
Có cái đội màu đỏ mũ che nắng màu trắng quần dài cô gái, hai chân bắt chéo ngồi ở trúc ghế, đưa lưng về phía bọn họ, tự cấp này bị cắn thương nhân chích, thuận tiện dặn dò, muốn ở phản hồi thêm đều, hoặc là về nước sau, tiếp tục chích ngừa. Nàng làm cho Mạnh Lương Xuyên thay mình kiểm kê nhân sổ, Mạnh Lương Xuyên vừa vặn thấy được đi ra Ôn Hàn:"Nga, đối, còn có một cái."
Mạnh Lương Xuyên đối Ôn Hàn đánh cái vang chỉ.
Cô gái ấn chính mình mũ, hồi đầu, nhìn đến Ôn Hàn, trong ánh mắt có cái gì chợt lóe mà qua, nhiệt tình "Hải" thanh:"Là ngươi a?"
Là nàng? Ôn Hàn có chút phát mộng, còn có loại kỳ quái cảm xúc đặt ở ngực. Nàng vừa rồi còn thực lo lắng làm cho chính mình sắc mặt đỡ, mau ra đây đối hắn biểu đạt cảm tạ, hiện tại, này đó cảm xúc toàn tiêu thất. Trước mắt chỉ còn lại có lúc ban đầu nhìn thấy này cô gái khi, nàng quần áo bị Trình Mục Vân xé rách rách nát, chật vật dùng áo choàng bọc chính mình nửa người trên, ở hắn ngón tay khinh xao khung cửa thanh âm của, còn có này cô gái sung sướng tiếng cười lý chạy trối chết trường hợp.
Này cô gái......
Ngắn ngủn vài ngày, nàng cơ hồ muốn quên.
Đây là Trình Mục Vân trong miệng theo như lời, lão bản nương giới thiệu cho hắn đặc thù phục vụ, làm cho hắn một đêm vui thích cô gái. Hiện tại xuất hiện ở nơi này.
Ôn Hàn sắc mặt trắng bệch, hàm hồ ứng tiếng, ở Agassi tò mò truy vấn hạ, qua loa giải thích chính mình cùng này cô gái ở thêm mãn đức đều kia gian tiểu trong lữ điếm từng có gặp mặt một lần. Nàng đi qua đi, tận lực tự nhiên ngồi ở cô gái bên người, tùy ý nàng cấp chính mình tiêm vào vắc-xin phòng bệnh.
Này tình hình phải có nhiều xấu hổ, còn có nhiều xấu hổ.
Mà Trình Mục Vân vừa mới không ở doanh.
Toàn bộ buổi chiều, Ôn Hàn đều nhìn này cô gái giống thiên sứ bình thường, vì bị thương nhân một lần nữa xử lý miệng vết thương, đối mỗi người đều vẻ mặt ôn hoà. Nàng đáy lòng cuồn cuộn cảm xúc thực xa lạ, thực không thoải mái, thậm chí tưởng, một lần nữa trở lại lều trại đi mê đầu ngủ nhiều.
"Rất quý," Rum ở Ôn Hàn bên người nói thầm, oán giận dẫn đường mướn đến kiệu phu có bao nhiêu sang quý,"Chúng ta là chống lại đạo săn giả du khách, hẳn là đạt được khách nhân vậy khoản đãi, nhưng này giá quả thực là ở đối đãi địch nhân."
Vương Văn Hạo đổ không lo lắng nơi này, thủy chung ở cố nhìn mọi người hành lý.
"Vương Văn Hạo thật là một rất kiên nhẫn nhân," Agassi thấp giọng nói,"Ngươi xem, hắn không chỉ đang nhìn chúng ta, còn tại kiểm tra cái khác du khách hành lý hay không trang thỏa đáng."
Kia vài cái thủ hồ binh lính lưng súng săn, ở trong rừng cây thu thập đêm qua bị cắn chết chó săn. Ôn Hàn nhìn đến có một, nhe răng trợn mắt nói xong cái gì, ánh mắt hung hãn, làm cho người ta không rét mà run.
Có lẽ là hàng năm cùng này đó đạo săn giả giao phong, loại này thủy chung ở trong chiến đấu tàn nhẫn, đã sớm thực cốt nhập tủy.
Nàng không hiểu đã nghĩ đến Trình Mục Vân đêm qua cơ hồ đem nhất chích tàng ngao khảm thành hai đoạn sau, nhìn về phía chính mình ánh mắt, như là hàng năm ngâm ở máu đen lý, mới từ địa ngục hiện lên đến ác quỷ.
......
Nàng xem bốn phía.
Hắn vẫn là không có trở lại, đã muốn trời tối.
Ai cũng chưa dự đoán được, Trình Mục Vân ở đêm khuya xuất hiện, còn mang theo hơn mười đầu voi trở về.
Nơi này rất nhiều voi đều là dùng để du lãm, cũng không thể mang đi ra ngoài làm cước lực. Ai cũng không biết hắn là như thế nào thu phục này đó. Này nam nhân, giống nhau không gì làm không được.
Ngồi ở đều tự trong lều tránh mưa du khách nhóm, đều hoan hô đứng lên, cười trao đổi, may mắn ngày mai không cần mạo vũ đi bộ.
Ôn Hàn không phải không có nghe đến hoan hô.
Khả nàng ở đại trong lều, đối với còn không có thiêu khai siêu, ở cố gắng làm cho chính mình không cần di động. Ngồi ở chỗ này, cái kia cùng hắn từng có quá sương sớm tình duyên cô gái ngay tại này doanh, có lẽ...... Nàng riêng tới nơi này vì tái kiến hắn một mặt.
Lều trại ngoại, dẫn đường nhóm ở vội vàng an trí voi cùng đuổi tượng nhân.
Náo nhiệt, tiếng cười không dứt.
Ôn Hàn khống chế không được tưởng đi xuống, cả một ngày nhìn cái kia cô gái, đối phương còn thường thường dùng tìm tòi nghiên cứu ánh mắt đến xem kỹ nàng. Giống như nàng rất rõ ràng, chính mình cũng là nữ nhân của hắn chi nhất.
Hắn hắc giày xuất hiện ở nàng phía bên phải.
"Nếu ngươi có thể buông tha cho nhìn chằm chằm cái kia bếp lò, dùng ngươi cặp kia xinh đẹp ánh mắt xem ta liếc mắt một cái," Thanh âm của hắn theo sau tới, bán ngồi xổm xuống thân mình, nhẹ giọng nói,"Đêm nay, ta liền ở tại chỗ này."
Ôn Hàn tránh đi hắn.
"Làm sao vậy?" Hắn cười đến khinh mà gợi cảm.
Một tay theo nàng sau đầu vòng qua đi, đem của nàng mặt ấn hướng chính mình, lại cảm giác được nàng giãy dụa muốn tránh thoát động tác.
Hắn lại cười, cắn thượng của nàng vành tai.
Ôn Hàn đổ hấp khẩu khí, sợ bị nhân nghe được, chỉ có thể nhỏ giọng giãy dụa:"Ta không nghĩ, ta sớm nói qua cho ngươi đừng tới gần ta --" Không nghĩ ở vội vàng lữ trình trung hoà ngươi sương sớm tình duyên, cũng không muốn nhìn ngươi cùng nữ nhân khác cùng một chỗ......
Khả nàng nói không nên lời.
Trình Mục Vân nhìn chằm chằm nàng.
Chậm rãi, vây khốn của nàng cái tay kia cánh tay tùng khai.
Ôn Hàn thở phì phò, thương hoàng từ nhỏ trên cái băng né tránh, rút lui mấy bước.
Nàng ở vì cái kia cô gái mà ghen, khả nàng không dám thừa nhận, dù sao trước mặt này nam nhân cùng nàng mới nhận thức không vượt qua một trăm giờ.
Trình Mục Vân tay vịn mặt đất, đứng dậy, giương mắt một khắc đã muốn khôi phục như thường. Hắn im lặng cùng lều trại ngoại ồn ào tiếng mưa rơi có vẻ như thế đối lập, không hợp nhau.
Thân thể hắn bởi vì hai ngày đêm không có nghỉ ngơi, lại bởi vì quanh thân thương, thủy chung bị vây sốt cao trạng thái mà trở nên không quá linh hoạt, buổi chiều lại đi bộ lâu lắm.
Tóm lại, không quá nghe theo đầu óc chi phối.
Nhưng cũng không gây trở ngại hắn dùng cuối cùng kiên nhẫn cùng nàng nói chuyện.
"Ta ngày mai hội rời đi này chích đội ngũ." Hắn mở miệng câu đầu tiên là cáo biệt.
"Ngày mai?" Nàng thốt ra.
"Đúng vậy, ngày mai. Ta sẽ trước tiên chấm dứt này đoạn tốt đẹp lộ trình," Miệng hắn giác giơ lên một cái tiểu độ cong,"Chúc ngươi cùng ngươi bằng hữu kế tiếp ở Nepal ngoạn khoái trá."
Ôn Hàn cũng không biết trả lời như thế nào.
Nàng không nghĩ tới là như vậy một câu.
Tuy rằng nàng biết, nàng cùng hắn gặp nhau thời gian thực đoản. Khả nàng không nghĩ tới phân biệt chính là ngày mai. Nàng vừa rồi thậm chí làm tốt hắn vừa muốn giống mấy ngày hôm trước vậy chuẩn bị, tưởng tốt lắm như thế nào ứng đối hắn.
Trình Mục Vân xoay người lao khởi chính mình vừa ném tới tiểu dược phẩm trên kệ ướt đẫm áo khoác, thoáng hoạt động một chút vai phải, không nói được một lời rời đi đại trướng.
Lều trại ngoại vũ càng lúc càng lớn.
Ở trên đất hội tụ thành từng đạo thủy câu, hắn màu đen giày chậm rãi thang quá kia từng cái dòng nước, nhiễu khai lều trại đàn, hướng về cách đó không xa tránh mưa bằng đi đến.
Này voi đều tụ tập dưới tàng cây tránh mưa, Mạnh Lương Xuyên cùng dẫn đường nhóm ở lâm thời đáp lên tránh mưa bằng hạ, thương lượng như thế nào làm cho người ta cùng bữa ăn đều có thể ở như thế mưa to hạ, thuận lợi rời đi nơi này, nhiễu mở đường thượng lún, đến kế tiếp địa điểm.
Vương Văn Hạo đã ở vũ bằng hạ, rất là nôn nóng, không ngừng lớn tiếng dùng tiếng Trung cùng Mạnh Lương Xuyên ở khắc khẩu cái gì. Vương Văn Hạo nhận thấy được phía sau có nhân đi vào tránh mưa bằng, hồi đầu xem là hắn, tức giận lại thoan vài cái độ cao, vừa rồi hắn tận mắt đến hắn đi vào Ôn Hàn ở đại lều trại, này nam nhân thế nhưng thu chính mình tiền, ở chính mình cảnh cáo hạ còn muốn tiếp cận chính mình nữ nhân --
"Ngươi nói cho ngươi, ngày mai ta sẽ đuổi việc ngươi! Đến kế tiếp địa điểm, ta cần mặt khác --" Vương Văn Hạo chưa nói xong, áo đã bị Trình Mục Vân chậm rãi nắm lấy. Hắn tới gần, xuyên thấu qua Vương Văn Hạo đặt tại trên sống mũi kia phó kính mắt, liếc mắt một cái vọng đến hắn linh hồn ở chỗ sâu trong:"Xem thật kỹ của ngươi hóa, ta cũng không dám cam đoan tiếp theo giây có thể hay không buông tha cho này trả thù lao, đem ngươi cùng chúng nó cùng nhau ném vào trong sông uy này cơ khát tiểu súc sinh. Ngươi có biết, Nepal chính phủ thực bảo hộ hoang dại động vật, chúng nó ăn ngươi cũng sẽ không có cái gì phiền toái."
Mỗi một cái lời rất thấp, thấp đủ cho làm cho Mạnh Lương Xuyên đều nghe được cười chê.
Vương Văn Hạo giơ lên cao hai tay, hắc nghiêm mặt cầu hòa:"Hảo, hảo, tính ta không thể trêu vào các ngươi. Ngày mai ta cấp chừng các ngươi trả thù lao, hảo tụ hảo tán."
Áy náy một tiếng quyền đầu tạp tận xương thịt tiếng vang, bạn kêu thảm thiết, Vương Văn Hạo thương hoàng ngã sau mấy bước, ném tới trong nước bùn. Hắn chật vật mắng, đi hai lần mới đứng lên.
Trình Mục Vân từng bước một theo che vũ bằng đi ra, từ sau thắt lưng rút ra đem chủy thủ, hai chân tách ra mà đứng, đứng ở vũ lý.
Cách đó không xa trong lều du khách nhóm đều vây quanh ở lều trại khẩu, khẩn trương vây xem trận này thình lình xảy ra tranh đấu. Tất cả mọi người nhìn đến trong nước mưa hắn nắm kia bả đao, tất cả đều ở trong đầu trọng phóng đêm qua nhất chích hung mãnh tàng ngao là như thế nào bị cái chuôi này đao cơ hồ khảm thành hai nửa hình ảnh.
Hắn đi đến Vương Văn Hạo thực giữ, ở hắn phác trên người đến nháy mắt, quỳ gối thật mạnh đánh lên Vương Văn Hạo thân thể.
Vương Văn Hạo lại một lần ném tới trong nước bùn.
Trước mặt nam nhân đầu gối ngăn chặn hắn đùi phải, chủy thủ phốc sáp nhập trong bùn đất, chỉ còn màu đen bính.
Ở ồn ào tiếng mưa rơi lý.
Hắn dùng thanh âm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa hỏi đầu gối hạ nhân:"Đã nghiền sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.