Chương 28: Nỗi khổ của Dịch Phàm
Nhược Mộng
23/06/2021
Để Dịch Phàm trở về phòng nghỉ ngơi rồi, Tử Thiêm mới đi ra ngoài ban công, một tay xoa thái dương, một tay cầm điện thoại gọi cho cha mẹ.
Nghe con trai gọi, người đàn ông tỏ vẻ đã quen:
“Con gọi cho ba là vì Yến Thư lại gây chuyện à?”
“Không hẳn, con chỉ muốn hỏi khi nào ba mẹ về?”
“Chờ một chút, ba hỏi mẹ của con trước.”
Nam Cung Phi Vũ quay sang nhìn vợ đang nằm dài trên giường, còn chưa kịp hỏi, đã nghe con trai thở dài:
“Ba, Yến Thư sắp có bạn trai rồi.”
“Ai có bạn trai?” Phi Vũ sốc đứng hình cả mấy phút rồi mới hỏi: “Là bạn học à? Tính tình thế nào? Có thật sự tốt với con bé không?”
Tử Thiêm thật sự rất khó xử, bởi nếu nói ra cái tên dụ dỗ con gái rượu của cha là Dịch Phàm, không biết ông ấy sẽ phản ứng thế nào. Anh nghĩ đến anh chàng vệ sĩ đó, nói:
“Tính tình rất tốt, chính trực, tỉ mỉ, yêu thương Yến Thư, chỉ là trong tình cảm thì không có kinh nghiệm gì.”
Lại là một sự im lặng nặng nề, lát sau, Tử Thiêm nghe cha mình dặn dò:
“Con xem mà làm.”
“Vâng.”
Tử Thiêm biết chắc cha lại chuẩn bị đi âu yếm mẹ, cả ngày không có gì làm là sẽ bám dính lấy bà ấy, mặt mũi của Nam Cung gia bây giờ đều do anh tới gánh. Hy vọng khi họ trở về, tình cảm của Yến Thư đã có kết quả.
…
Buổi chiều, Yến Thư tỉnh dậy và thấy dạ dày hơi khó chịu, có lẽ gần đây bị mấy tên quái xế hành hạ dữ quá, cô cảm giác như vẫn đang ngồi trong xe và quay cuồng. Lần mò tìm điện thoại trên bàn, cô gọi điện thoại cho Dịch Phàm hòng hỏi thăm anh. Anh vẫn luôn bắt máy rất nhanh, lần này cũng không ngoại lệ.
“Anh Phàm, anh ổn không ạ?”
“Vẫn ổn, tiểu thư có gì dặn dò sao?”
Yến Thư nghe thấy anh không xảy ra chuyện thì thở phào một hơi rồi hỏi:
“Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Dịch Phàm thành thật.
“Vậy lát nữa anh xuống nhà ăn dùng bữa với em nha? Em có chuyện muốn hỏi.”
“Được.”
Tắt máy, Yến Thư kéo chăn ra rồi lọ mọ xuống giường thay quần áo, tay chân cô vẫn còn hơi mỏi, lúc đi đường hơi không vững. Người giúp việc thấy cô ra ngoài thì đến gần hỏi han:
“Tiểu thư có muốn ăn gì không? Tôi mang vào phòng cho cô?”
Cô mở miệng, nhanh gọn giải thích rằng mình muốn ăn cùng Dịch Phàm, sau đó đến nơi chờ. Buổi sáng ăn cơm xong chưa kịp đi học đã phải nôn hết ra, trưa thì cảm thấy mệt và nhạt miệng, tận chiều mới có thể lấp đầy bụng, dạ dày của cô thật đáng thương làm sao.
Ngồi hơn mười phút, người giúp việc đã dọn cơm xong, Dịch Phàm cũng xuất hiện trong phòng. Anh đã thay một bộ quần áo thường ngày, quần vải thể thao cùng áo thun đơn giản, trông trẻ ra rất nhiều so với tây trang.
Hai người tập thành thói quen, ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau. Chắc cả Nam Cung gia cũng chỉ một mình Dịch Phàm được đặc quyền này.
Yến Thư nhìn anh một chút, nghĩ đến buổi sáng anh vì mình mà gặp nguy hiểm, cô áy náy:
“Cũng may anh không bị thương.”
Ở bên cạnh cô bao nhiêu năm, chỉ cần nhìn mặt cô anh cũng đoán ra được cô suy diễn chuyện gì, vì vậy bình tĩnh giải thích:
“Tiểu thư, những người đó nhắm đến tôi, không phải cô. Hơn nữa bảo vệ cô là trách nhiệm của tôi.”
Trách nhiệm? Yến Thư một lần nữa nghe được lời này, thức ăn vừa vào miệng lập tức nhạt thếch, cô cố nhai và nuốt vào, mi mắt rũ xuống che giấu cảm xúc của mình. Cô không hiểu, cô theo đuổi anh quá rõ ràng, đến cả ông chú làm vườn cũng biết rằng cô thích anh, nhưng chỉ riêng anh cố tình hay vô ý luôn từ chối khéo.
Rất nhiều lần Yến Thư nhầm tưởng sự ân cần chu đáo của anh là vì lo lắng cho mình, vì thích mình, nhưng qua một lúc, anh sẽ lại nói tất cả đều gói gọn trong hai chữ “trách nhiệm” hay “nhiệm vụ”.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Dịch Phàm, bởi vì đêm qua mất ngủ, cộng thêm vụ việc ban sáng mà vẫn còn chưa khỏe, môi hơi nhợt nhạt, bộ dáng mỏng manh khiến người khác đau lòng.
“Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Khi cô hỏi câu này, Dịch Phàm hơi căng thẳng.
Yến Thư không chờ anh đáp mà hé môi, có chút mệt mỏi lên tiếng:
“Em theo đuổi anh làm anh cảm thấy rất phiền phức phải không?”
Không phiền, nhưng tạo cho anh rất nhiều áp lực. Sự tự ti của anh ăn sâu vào trong đại não, ký ức của anh vẫn luôn có những lời mắng nhiếc và sỉ nhục, xung quanh cũng không thiếu người nhắc đến chuyện Yến Thư thích anh, một cách rất tiêu cực.
Bên tai anh đột nhiên vang lên giọng nói của những người khác:
“Ê Phàm, mày nghĩ Yến Thư thích mày thật hay sao? Vị tiểu thư này chẳng qua được nuông chiều nên khi không giành được thứ gì đó mới thấy hứng thú thôi. Không phải mày, thì cũng có người khác. Chỉ cần ở cạnh tiểu thư từ nhỏ đến lớn, chắc chắn cô ấy sẽ nhầm tưởng đó là tình yêu.”
“Cô ấy dựa dẫm vào cậu thật đó.”
“Lớn lên cùng tiểu thư thích thật nhỉ?”
Cùng với những âm thanh ngày càng chấn động bên tai, Dịch Phàm như rơi vào trong ảo ảnh, anh siết chặt tay đập lên bàn một cái thật mạnh, thầm mắng:
“Câm miệng!”
Thái độ của anh thật sự khiến Yến Thư bị dọa, đũa trong tay cũng bị buông lỏng rơi xuống sàn, vẻ mặt cô thất thần, môi run lên.
Trong lúc đau đầu, Dịch Phàm đã quát ra tiếng.
Nghe con trai gọi, người đàn ông tỏ vẻ đã quen:
“Con gọi cho ba là vì Yến Thư lại gây chuyện à?”
“Không hẳn, con chỉ muốn hỏi khi nào ba mẹ về?”
“Chờ một chút, ba hỏi mẹ của con trước.”
Nam Cung Phi Vũ quay sang nhìn vợ đang nằm dài trên giường, còn chưa kịp hỏi, đã nghe con trai thở dài:
“Ba, Yến Thư sắp có bạn trai rồi.”
“Ai có bạn trai?” Phi Vũ sốc đứng hình cả mấy phút rồi mới hỏi: “Là bạn học à? Tính tình thế nào? Có thật sự tốt với con bé không?”
Tử Thiêm thật sự rất khó xử, bởi nếu nói ra cái tên dụ dỗ con gái rượu của cha là Dịch Phàm, không biết ông ấy sẽ phản ứng thế nào. Anh nghĩ đến anh chàng vệ sĩ đó, nói:
“Tính tình rất tốt, chính trực, tỉ mỉ, yêu thương Yến Thư, chỉ là trong tình cảm thì không có kinh nghiệm gì.”
Lại là một sự im lặng nặng nề, lát sau, Tử Thiêm nghe cha mình dặn dò:
“Con xem mà làm.”
“Vâng.”
Tử Thiêm biết chắc cha lại chuẩn bị đi âu yếm mẹ, cả ngày không có gì làm là sẽ bám dính lấy bà ấy, mặt mũi của Nam Cung gia bây giờ đều do anh tới gánh. Hy vọng khi họ trở về, tình cảm của Yến Thư đã có kết quả.
…
Buổi chiều, Yến Thư tỉnh dậy và thấy dạ dày hơi khó chịu, có lẽ gần đây bị mấy tên quái xế hành hạ dữ quá, cô cảm giác như vẫn đang ngồi trong xe và quay cuồng. Lần mò tìm điện thoại trên bàn, cô gọi điện thoại cho Dịch Phàm hòng hỏi thăm anh. Anh vẫn luôn bắt máy rất nhanh, lần này cũng không ngoại lệ.
“Anh Phàm, anh ổn không ạ?”
“Vẫn ổn, tiểu thư có gì dặn dò sao?”
Yến Thư nghe thấy anh không xảy ra chuyện thì thở phào một hơi rồi hỏi:
“Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Dịch Phàm thành thật.
“Vậy lát nữa anh xuống nhà ăn dùng bữa với em nha? Em có chuyện muốn hỏi.”
“Được.”
Tắt máy, Yến Thư kéo chăn ra rồi lọ mọ xuống giường thay quần áo, tay chân cô vẫn còn hơi mỏi, lúc đi đường hơi không vững. Người giúp việc thấy cô ra ngoài thì đến gần hỏi han:
“Tiểu thư có muốn ăn gì không? Tôi mang vào phòng cho cô?”
Cô mở miệng, nhanh gọn giải thích rằng mình muốn ăn cùng Dịch Phàm, sau đó đến nơi chờ. Buổi sáng ăn cơm xong chưa kịp đi học đã phải nôn hết ra, trưa thì cảm thấy mệt và nhạt miệng, tận chiều mới có thể lấp đầy bụng, dạ dày của cô thật đáng thương làm sao.
Ngồi hơn mười phút, người giúp việc đã dọn cơm xong, Dịch Phàm cũng xuất hiện trong phòng. Anh đã thay một bộ quần áo thường ngày, quần vải thể thao cùng áo thun đơn giản, trông trẻ ra rất nhiều so với tây trang.
Hai người tập thành thói quen, ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau. Chắc cả Nam Cung gia cũng chỉ một mình Dịch Phàm được đặc quyền này.
Yến Thư nhìn anh một chút, nghĩ đến buổi sáng anh vì mình mà gặp nguy hiểm, cô áy náy:
“Cũng may anh không bị thương.”
Ở bên cạnh cô bao nhiêu năm, chỉ cần nhìn mặt cô anh cũng đoán ra được cô suy diễn chuyện gì, vì vậy bình tĩnh giải thích:
“Tiểu thư, những người đó nhắm đến tôi, không phải cô. Hơn nữa bảo vệ cô là trách nhiệm của tôi.”
Trách nhiệm? Yến Thư một lần nữa nghe được lời này, thức ăn vừa vào miệng lập tức nhạt thếch, cô cố nhai và nuốt vào, mi mắt rũ xuống che giấu cảm xúc của mình. Cô không hiểu, cô theo đuổi anh quá rõ ràng, đến cả ông chú làm vườn cũng biết rằng cô thích anh, nhưng chỉ riêng anh cố tình hay vô ý luôn từ chối khéo.
Rất nhiều lần Yến Thư nhầm tưởng sự ân cần chu đáo của anh là vì lo lắng cho mình, vì thích mình, nhưng qua một lúc, anh sẽ lại nói tất cả đều gói gọn trong hai chữ “trách nhiệm” hay “nhiệm vụ”.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Dịch Phàm, bởi vì đêm qua mất ngủ, cộng thêm vụ việc ban sáng mà vẫn còn chưa khỏe, môi hơi nhợt nhạt, bộ dáng mỏng manh khiến người khác đau lòng.
“Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Khi cô hỏi câu này, Dịch Phàm hơi căng thẳng.
Yến Thư không chờ anh đáp mà hé môi, có chút mệt mỏi lên tiếng:
“Em theo đuổi anh làm anh cảm thấy rất phiền phức phải không?”
Không phiền, nhưng tạo cho anh rất nhiều áp lực. Sự tự ti của anh ăn sâu vào trong đại não, ký ức của anh vẫn luôn có những lời mắng nhiếc và sỉ nhục, xung quanh cũng không thiếu người nhắc đến chuyện Yến Thư thích anh, một cách rất tiêu cực.
Bên tai anh đột nhiên vang lên giọng nói của những người khác:
“Ê Phàm, mày nghĩ Yến Thư thích mày thật hay sao? Vị tiểu thư này chẳng qua được nuông chiều nên khi không giành được thứ gì đó mới thấy hứng thú thôi. Không phải mày, thì cũng có người khác. Chỉ cần ở cạnh tiểu thư từ nhỏ đến lớn, chắc chắn cô ấy sẽ nhầm tưởng đó là tình yêu.”
“Cô ấy dựa dẫm vào cậu thật đó.”
“Lớn lên cùng tiểu thư thích thật nhỉ?”
Cùng với những âm thanh ngày càng chấn động bên tai, Dịch Phàm như rơi vào trong ảo ảnh, anh siết chặt tay đập lên bàn một cái thật mạnh, thầm mắng:
“Câm miệng!”
Thái độ của anh thật sự khiến Yến Thư bị dọa, đũa trong tay cũng bị buông lỏng rơi xuống sàn, vẻ mặt cô thất thần, môi run lên.
Trong lúc đau đầu, Dịch Phàm đã quát ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.