Chương 159
Viên Mãn
18/01/2023
Hai tay rũ xuống của Khâu Thiếu Trạch nhanh chóng cuộn chặt thành nắm đấm.
Lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi nhớp nháp.
Bên tai chợt vang lên tiếng hai người giường bên cạnh: “Mẹ nó… Mấy tên này không phải là mấy tên trùm trại giam ở phòng giam bên cạnh sao? Nghe đâu vì giết người mới phải vào đây! Người đứng đầu kia còn là kẻ giết người liên hoàn! Sao hôm nay đột nhiên lại chuyển đến phòng giam của chúng ta rồi! Sau này thảm rồi đây!”
Khâu Thiếu Trạch nghe vậy cả người cứng ngắc không thôi, ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng cạch cạch, cửa sắt phòng giam lập tức bị đám quản giáo bên ngoài khóa chặt.
Advertisement
Khâu Thiếu Trạch chưa kịp phản ứng thì phía trước đã bị một bóng đen chặn lại, anh ta sững sờ, vô thức ngẩng đầu lên thì thấy bốn người đàn ông cao lớn vừa bước vào đã đứng trước mặt mình.
Người đàn ông có sẹo cầm đầu cong khóe môi lên nhìn Khâu Thiếu Trạch, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ áo Khâu Thiếu Trạch, xách Khâu Thiếu Trạch xuống khỏi giường.
Khâu Thiếu Trạch sợ hãi, sắc mặt tái nhợt cả đi, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vội gào lên với quản giáo bên ngoài phòng giam: “Cứu tôi với! Mau cứu tôi với!”
Ai mà ngờ được quản giáo bên ngoài lại làm như không nghe thấy tiếng kêu cứu của Khâu Thiếu Trạch, ngay đến liếc mắt nhìn Khâu Thiếu Trạch cũng không thèm đã bỏ đi luôn.
Advertisement
Nhìn bóng lưng quản giáo rời đi, sắc mặt Khâu Thiếu Trạch xám như tro tàn, giây tiếp theo, Khâu Thiếu Trạch bị người đàn ông có vết sẹo thô bạo đè x uống đất, sau đó, ba người đàn ông cao lớn đồng thời xong lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay về phía Khâu Thiếu Trạch.
Ngay cả quản giáo cũng không thấy bóng dáng đâu, những người khác trong phòng giam thì không dám lên giúp đỡ chỉ trốn ở một góc phía xa.
Kỹ năng đánh người của mấy tên này rất khéo, đều đánh vào chỗ đau trên cơ thể, khống chế lực đánh cũng rất tốt, sẽ không gây chết người nhưng lại khiến người ta vô cùng đau đớn.
Chẳng mấy chốc tiếng than khóc của Khâu Thiếu Trạch đã khắp phòng giam.
Nửa tiếng sau, có lẽ bốn người đàn ông cao lớn đó cảm thấy chỉ đánh không thế này cũng nhàm chán, mấy người họ dừng tay, tên đàn ông có vết sẹo cầm đầu túm cổ áo Khâu Thiếu Trạch lôi Khâu Thiếu Trạch vào nhà vệ sinh nhỏ.
Vừa vào đến nhà vệ sinh nhỏ, người đàn ông có sẹo chẳng nói chẳng rằng đã ấn đầu Khâu Thiếu Trạch vào bồn cầu.
Lúc Khâu Thiếu Trạch sắp ngạt chết thì thả ra, nhìn Khâu Thiếu Trạch thở hổn hển như chó sắp chết trên bồn cầu, đợi Khâu Thiếu Trạch nghỉ ngơi một lúc lại nhấn Khâu Thiếu Trạch vào bồn cầu tiếp.
Làm đi làm lại như vậy ba lần, cả người Khâu Thiếu Trạch toát ra mồ hôi lạnh, mũi miệng đều sặc mùi khai nước tiểu trong bồn cầu, cho dù Khâu Thiếu Trạch lớn lên ở nông thôn cũng chưa từng phải chịu khổ cực thế này, cả người chật vật bò tới trên mặt đất nôn khan.
“Tôi biết sai rồi… Xin mấy vị đại ca tha cho tôi, tôi cầu xin các anh mà, các anh bỏ qua cho tôi đi! Bỏ qua cho tôi đi mà!” Khâu Thiếu Trạch thực sự bị ép đến sụp đổ rồi!
Loại tra tấn thế này thực sự khiến anh ta sống không bằng chết!
Khâu Thiếu Trạch biết, những người này chắc chắn là người Thời Ngọc Thao phái đến.
Tên đàn ông có sẹo cầm đầu nhìn Khâu Thiếu Trạch quỳ trên mặt đất vừa dập đầu vừa xin tha, coi rẻ lại khinh thường quát: “Trai bao thì mãi là trai bao! Chẳng có chút khí phách nào cả! Đây mới chỉ là bắt đầu mà đã quỳ xuống với mấy anh đây rồi?”
“Bây giờ cầu xin bọn này cũng vô dụng thôi! Mấy anh em bọn này vẫn chưa chơi xong! Trò hay còn ở phía sau.”
Khâu Thiếu Trạch quả thực vô dụng, còn chưa đến ba ngày bên phía Thời Ngọc Thao đã nhận được điện thoại của Ứng Hạo Vũ rồi.
Sáng sớm, Thời Ngọc Thao đang ăn sáng trong phòng ăn cùng Đường Du Nhiên.
Vết thương trên người Thời Ngọc Thao đã hoàn toàn lành lặn, Thời Ngọc Thao cũng đã quay trở lại làm việc tại công ty từ hôm qua.
Đang ăn sáng, điện thoại di động của Thời Ngọc Thao trên bàn ăn đổ chuông.
Là Ứng Hạo Vũ gợi đến, Thời Ngọc Thao ra chỗ không có mặt Đường Du Nhiên nghe điện thoại.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Thời Ngọc Thao lên tiếng trước.
“Cậu Thời, trại giam vừa gọi điện đến nói là đêm qua lúc mọi người ngủ say Khâu Thiếu Trạch đã lấy quần của mình thắt cổ trong nhà vệ sinh rồi.”
Thời Ngọc Thao nghe xong đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia khinh thường, cười lạnh ra tiếng, anh còn tưởng Khâu Thiếu Trạch sẽ trụ được ít nhất một tuần cơ, không ngờ là Khâu Thiếu Trạch lại vô dụng đến vậy, còn chưa chịu tra tấn được đến hai ba ngày đã không có tiền đồ tự thắt cổ chết rồi!
Thời Ngọc Thao khẽ ừ thể hiện mình đã biết, lại cầm điện thoại hỏi Ứng Hạo Vũ: “Phải rồi, còn một chuyện nữa mấy hôm trước tôi nhờ cậu tra sao rồi?”
Thời Ngọc Thao chỉ chuyện liên quan đến cái chết của cha Đường Du Nhiên.
Ứng Hạo Vũ vốn cũng định nói đến chuyện này, nghe được Thời Ngọc Thao hỏi đến vội đáp: “Cậu Thời, chuyện này đã tra ra được chút manh mối, lúc đó sau khi cha Đường chết không lâu, mấy bác sĩ lên quan nhận được chuyển khoản của Khâu Thiếu Trạch đều đã ra nước ngoài cả rồi.”
“Người của chúng ta đã tìm được mấy bác sĩ liên quan đó, đoán chừng ngày mai là những bác sĩ đó đều đến Diệu Thành.”
“Tốt lắm, cậu tra mấy bác sĩ có liên quan đó một chút, đám vì tiền mà làm ra những chuyện này như bọn họ chắc chắn không chỉ làm một lần! Chẳng sạch sẽ gì đâu! Một khi tra ra được chứng cứ trực tiếp đưa người đến sở cảnh sát!”
“Vâng thưa cậu Thời, tôi hiểu rồi.”
Thời Ngọc Thao kết thúc cuộc gọi xong thì đặt điện thoại qua một bên, thấy Đường Du Nhiên đã ăn được kha khá rồi thì tiện giải thích luôn với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, vừa rồi Ứng Hạo Vũ gọi đến.”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?” Đường Du Nhiên nghe không rõ hai người họ nói gì chỉ nghe Ứng Hạo Vũ loáng thoáng nhắc đến cái tên Khâu Thiếu Trạch.
Đường Du Nhiên còn đang suy nghĩ thì giây tiếp theo giọng Thời Ngọc Thao vang lên bên tai: “Vừa phát hiện ra Khâu Thiếu Trạch thắt cổ chết trong nhà vệ sinh, nghe nói là Khâu Thiếu Trạch thừa dịp mọi người ngủ say đã lấy quần mình thắt cổ chết.”
Nghe tin Khâu Thiếu Trạch đã chết, trong tiềm thức Đường Du Nhiên sững sờ mất vài giây, cô không ngờ Khâu Thiếu Trạch lại tự sát.
Có điều chết rồi cũng tốt! Khâu Thiếu Trạch làm ra nhiều chuyện xấu đến vậy lý ra phải đền mạng từ lâu rồi!
Khâu Thiếu Trạch chết rồi, thù của cha cô cũng xem như được báo rồi!
Nghĩ đến Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên không khỏi nghĩ đến Bạch Tiên Nhi, cho đến ngày hôm qua, người của Thời Ngọc Thao và cảnh sát vẫn đang tìm kiếm dọc hai bên bờ thấp hơn nơi Bạch Tiên Nhi rơi xuống sông, cũng đặc biệt cử thuyền cứu hộ chuyên nghiệp và nhân viên để trục vớt, từ khi xảy ra tai nạn đã tìm kiếm một tuần trời rồi kết quả vẫn là không tìm thấy Bạch Tiên Nhi, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi nhớp nháp.
Bên tai chợt vang lên tiếng hai người giường bên cạnh: “Mẹ nó… Mấy tên này không phải là mấy tên trùm trại giam ở phòng giam bên cạnh sao? Nghe đâu vì giết người mới phải vào đây! Người đứng đầu kia còn là kẻ giết người liên hoàn! Sao hôm nay đột nhiên lại chuyển đến phòng giam của chúng ta rồi! Sau này thảm rồi đây!”
Khâu Thiếu Trạch nghe vậy cả người cứng ngắc không thôi, ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng cạch cạch, cửa sắt phòng giam lập tức bị đám quản giáo bên ngoài khóa chặt.
Advertisement
Khâu Thiếu Trạch chưa kịp phản ứng thì phía trước đã bị một bóng đen chặn lại, anh ta sững sờ, vô thức ngẩng đầu lên thì thấy bốn người đàn ông cao lớn vừa bước vào đã đứng trước mặt mình.
Người đàn ông có sẹo cầm đầu cong khóe môi lên nhìn Khâu Thiếu Trạch, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ áo Khâu Thiếu Trạch, xách Khâu Thiếu Trạch xuống khỏi giường.
Khâu Thiếu Trạch sợ hãi, sắc mặt tái nhợt cả đi, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vội gào lên với quản giáo bên ngoài phòng giam: “Cứu tôi với! Mau cứu tôi với!”
Ai mà ngờ được quản giáo bên ngoài lại làm như không nghe thấy tiếng kêu cứu của Khâu Thiếu Trạch, ngay đến liếc mắt nhìn Khâu Thiếu Trạch cũng không thèm đã bỏ đi luôn.
Advertisement
Nhìn bóng lưng quản giáo rời đi, sắc mặt Khâu Thiếu Trạch xám như tro tàn, giây tiếp theo, Khâu Thiếu Trạch bị người đàn ông có vết sẹo thô bạo đè x uống đất, sau đó, ba người đàn ông cao lớn đồng thời xong lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay về phía Khâu Thiếu Trạch.
Ngay cả quản giáo cũng không thấy bóng dáng đâu, những người khác trong phòng giam thì không dám lên giúp đỡ chỉ trốn ở một góc phía xa.
Kỹ năng đánh người của mấy tên này rất khéo, đều đánh vào chỗ đau trên cơ thể, khống chế lực đánh cũng rất tốt, sẽ không gây chết người nhưng lại khiến người ta vô cùng đau đớn.
Chẳng mấy chốc tiếng than khóc của Khâu Thiếu Trạch đã khắp phòng giam.
Nửa tiếng sau, có lẽ bốn người đàn ông cao lớn đó cảm thấy chỉ đánh không thế này cũng nhàm chán, mấy người họ dừng tay, tên đàn ông có vết sẹo cầm đầu túm cổ áo Khâu Thiếu Trạch lôi Khâu Thiếu Trạch vào nhà vệ sinh nhỏ.
Vừa vào đến nhà vệ sinh nhỏ, người đàn ông có sẹo chẳng nói chẳng rằng đã ấn đầu Khâu Thiếu Trạch vào bồn cầu.
Lúc Khâu Thiếu Trạch sắp ngạt chết thì thả ra, nhìn Khâu Thiếu Trạch thở hổn hển như chó sắp chết trên bồn cầu, đợi Khâu Thiếu Trạch nghỉ ngơi một lúc lại nhấn Khâu Thiếu Trạch vào bồn cầu tiếp.
Làm đi làm lại như vậy ba lần, cả người Khâu Thiếu Trạch toát ra mồ hôi lạnh, mũi miệng đều sặc mùi khai nước tiểu trong bồn cầu, cho dù Khâu Thiếu Trạch lớn lên ở nông thôn cũng chưa từng phải chịu khổ cực thế này, cả người chật vật bò tới trên mặt đất nôn khan.
“Tôi biết sai rồi… Xin mấy vị đại ca tha cho tôi, tôi cầu xin các anh mà, các anh bỏ qua cho tôi đi! Bỏ qua cho tôi đi mà!” Khâu Thiếu Trạch thực sự bị ép đến sụp đổ rồi!
Loại tra tấn thế này thực sự khiến anh ta sống không bằng chết!
Khâu Thiếu Trạch biết, những người này chắc chắn là người Thời Ngọc Thao phái đến.
Tên đàn ông có sẹo cầm đầu nhìn Khâu Thiếu Trạch quỳ trên mặt đất vừa dập đầu vừa xin tha, coi rẻ lại khinh thường quát: “Trai bao thì mãi là trai bao! Chẳng có chút khí phách nào cả! Đây mới chỉ là bắt đầu mà đã quỳ xuống với mấy anh đây rồi?”
“Bây giờ cầu xin bọn này cũng vô dụng thôi! Mấy anh em bọn này vẫn chưa chơi xong! Trò hay còn ở phía sau.”
Khâu Thiếu Trạch quả thực vô dụng, còn chưa đến ba ngày bên phía Thời Ngọc Thao đã nhận được điện thoại của Ứng Hạo Vũ rồi.
Sáng sớm, Thời Ngọc Thao đang ăn sáng trong phòng ăn cùng Đường Du Nhiên.
Vết thương trên người Thời Ngọc Thao đã hoàn toàn lành lặn, Thời Ngọc Thao cũng đã quay trở lại làm việc tại công ty từ hôm qua.
Đang ăn sáng, điện thoại di động của Thời Ngọc Thao trên bàn ăn đổ chuông.
Là Ứng Hạo Vũ gợi đến, Thời Ngọc Thao ra chỗ không có mặt Đường Du Nhiên nghe điện thoại.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Thời Ngọc Thao lên tiếng trước.
“Cậu Thời, trại giam vừa gọi điện đến nói là đêm qua lúc mọi người ngủ say Khâu Thiếu Trạch đã lấy quần của mình thắt cổ trong nhà vệ sinh rồi.”
Thời Ngọc Thao nghe xong đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia khinh thường, cười lạnh ra tiếng, anh còn tưởng Khâu Thiếu Trạch sẽ trụ được ít nhất một tuần cơ, không ngờ là Khâu Thiếu Trạch lại vô dụng đến vậy, còn chưa chịu tra tấn được đến hai ba ngày đã không có tiền đồ tự thắt cổ chết rồi!
Thời Ngọc Thao khẽ ừ thể hiện mình đã biết, lại cầm điện thoại hỏi Ứng Hạo Vũ: “Phải rồi, còn một chuyện nữa mấy hôm trước tôi nhờ cậu tra sao rồi?”
Thời Ngọc Thao chỉ chuyện liên quan đến cái chết của cha Đường Du Nhiên.
Ứng Hạo Vũ vốn cũng định nói đến chuyện này, nghe được Thời Ngọc Thao hỏi đến vội đáp: “Cậu Thời, chuyện này đã tra ra được chút manh mối, lúc đó sau khi cha Đường chết không lâu, mấy bác sĩ lên quan nhận được chuyển khoản của Khâu Thiếu Trạch đều đã ra nước ngoài cả rồi.”
“Người của chúng ta đã tìm được mấy bác sĩ liên quan đó, đoán chừng ngày mai là những bác sĩ đó đều đến Diệu Thành.”
“Tốt lắm, cậu tra mấy bác sĩ có liên quan đó một chút, đám vì tiền mà làm ra những chuyện này như bọn họ chắc chắn không chỉ làm một lần! Chẳng sạch sẽ gì đâu! Một khi tra ra được chứng cứ trực tiếp đưa người đến sở cảnh sát!”
“Vâng thưa cậu Thời, tôi hiểu rồi.”
Thời Ngọc Thao kết thúc cuộc gọi xong thì đặt điện thoại qua một bên, thấy Đường Du Nhiên đã ăn được kha khá rồi thì tiện giải thích luôn với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, vừa rồi Ứng Hạo Vũ gọi đến.”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?” Đường Du Nhiên nghe không rõ hai người họ nói gì chỉ nghe Ứng Hạo Vũ loáng thoáng nhắc đến cái tên Khâu Thiếu Trạch.
Đường Du Nhiên còn đang suy nghĩ thì giây tiếp theo giọng Thời Ngọc Thao vang lên bên tai: “Vừa phát hiện ra Khâu Thiếu Trạch thắt cổ chết trong nhà vệ sinh, nghe nói là Khâu Thiếu Trạch thừa dịp mọi người ngủ say đã lấy quần mình thắt cổ chết.”
Nghe tin Khâu Thiếu Trạch đã chết, trong tiềm thức Đường Du Nhiên sững sờ mất vài giây, cô không ngờ Khâu Thiếu Trạch lại tự sát.
Có điều chết rồi cũng tốt! Khâu Thiếu Trạch làm ra nhiều chuyện xấu đến vậy lý ra phải đền mạng từ lâu rồi!
Khâu Thiếu Trạch chết rồi, thù của cha cô cũng xem như được báo rồi!
Nghĩ đến Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên không khỏi nghĩ đến Bạch Tiên Nhi, cho đến ngày hôm qua, người của Thời Ngọc Thao và cảnh sát vẫn đang tìm kiếm dọc hai bên bờ thấp hơn nơi Bạch Tiên Nhi rơi xuống sông, cũng đặc biệt cử thuyền cứu hộ chuyên nghiệp và nhân viên để trục vớt, từ khi xảy ra tai nạn đã tìm kiếm một tuần trời rồi kết quả vẫn là không tìm thấy Bạch Tiên Nhi, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.