Chương 257
Viên Mãn
18/01/2023
“Tôi đến tìm cô…” Lâm Hiểu Hiểu vội nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô một chút.”
Cô y tá nghe thế thì mối nghi ngờ trong lòng càng nhiều: “Sao hả? Có chuyện gì?”
“Bệnh nhân ở phòng bệnh số 1607 bị thương gì vậy, bây giờ đang nhập viện sao?”
Cô y tá vừa nghe liền có chút cảnh giác, nhìn Lâm Hiểu Hiểu đang đeo khẩu ngang kín mít: “Cô hỏi chuyện đó làm gì? Cô có quan hệ gì với bệnh nhân phòng 1607?”
Lúc nãy chủ nhiệm vừa mới dặn dò, kêu bọn họ không được nói năng lung tung về bệnh tình liên quan đến bệnh nhân phòng số 1607.
Advertisement
Lâm Hiểu Hiểu thấy cô y tá nhìn mình chằm chằm với vẻ cảnh giác thì vội vàng xua tay với y tá: “Cô đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, thật ra tôi là bạn của bệnh nhân phòng 1607, tôi hỏi vậy thật ra cũng chỉ vì quan tâm cô ấy thôi. Bây giờ tâm trạng của cô ấy không được tốt cho lắm, tôi không tiện hỏi cô ấy cho nên mới hỏi cô một chút.”
Nói rồi, Lâm Hiểu Hiểu thấy vẻ mặt lưỡng lự, vẫn chưa có ý định tiết lộ của cô y tá, liền vội lấy ví tiền của mình ra, cầm một xấp tiền hơn chục tờ một trăm tệ màu đỏ đưa ra: “Tôi thật sự không có ác ý gì đâu, chỉ là quan tâm cô ấy thôi, cô nói cho tôi biết bệnh tình của cô ấy, cái này coi như là quà cảm ơn tôi tặng cô.”
Cô y tá đó thấy Lâm Hiểu Hiểu chìa ra một xấp tiền với vẻ thản nhiên, nhất thời không kìm lòng được, cô ta đoán chừng nói ra có lẽ cũng không sao cả đâu, suy cho cùng thì bệnh nhân đó cũng chỉ là mang thai bị va chạm mạnh suýt chút nữa sảy thai thôi mà, cũng đâu phải là chuyện gì xấu hổ đâu.
Nghĩ thế, cô y tá đó có chút ngại ngùng, cô ta đằng hắng hai tiếng, rồi cầm lấy sấp tiền mà Lâm Hiểu Hiểu đưa cho với vẻ bình thản, cô ta ém giọng thấp xuống mấy phần rồi nói với LÂm Hiểu Hiểu: “Thật ra thì tôi cũng có thể nói cho cô biết, nhưng cô đừng nói vừa ai là tôi nói cho cô thì được rồi. Chủ nhiệm của chúng tôi không cho chúng tôi tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân đó ra ngoài.”
Advertisement
“Được mà được mà, cô yên tâm đi, tôi hiểu cả mà.” Lâm Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu.
Nghe vậy, cô ý tá đó ém giọng xuống thấp rồi nói: “Thật ra sức khỏe của nữ bệnh nhân ở phòng 1607 không có gì đáng ngại cả, chỉ là do bị va đập mạnh suýt chút nữa sảy thai nên mới được đưa đến bệnh viện. Nhưng mà bây giờ lớn bé đều không sao cả, cố gắng tịnh dưỡng là được.”
Lâm Hiểu Hiểu nghe cô y tá nói vậy thì ngạc nhiên, hai mắt mở to đứng ngây ra tại chỗ, có ra sao cô cũng không thể ngờ rằng Đường Du Nhiên vậy mà lại có thai rồi!
Đơ ra cả nửa ngày, Lâm Hiểu Hiểu mới định thần lại được, cô ta nhìn y tá rồi lại hỏi thêm lần nữa với vẻ không tin cho lắm: “Có thai rồi sao? Những gì cô nói là sự thật chứ? Cô ấy thật sự có thai rồi sao? Đứa bé mấy tháng rồi?”
Cô y tá vội vàng nói, giọng nói vô cùng quả quyết: “Đương nhiên rồi! Xét nghiệm máu luôn rồi còn có thể sai được sao! Em bé trong bụng mới vừa hơn một tháng thôi.”
Lâm Hiểu Hiểu nghe vậy mới tin thông tin Đường Du Nhiên có thai là sự thật.
Không cần nghĩ ngợi nữa, khoảng thời gian này Đường Du Nhiên đó đã sống chung với Thời Ngọc Thao rồi, bây giờ đứa bé trong bụng của Đường Du Nhiên sợ là có đến tám chín phần là của Thời Ngọc Thao rồi.
Nghĩ là vậy, Lâm Hiểu Hiểu vội nói tiếng cảm ơn với cô y tá rồi gấp gáp rời khỏi phòng điều chế thuốc.
Không được! Tin tức lớn như vậy cô ta phải nhanh chóng nói cho chị An Lâm mới được!
Lâm Hiểu Hiểu thậm chí còn gấp đến độ không kịp chờ thang máy mà vội vã đi thẳng đến lối đi của cầu thang cứu hỏa. Cũng may là chỉ cần đi xuống một tầng lầu, sau khi đến lầu 17, Lâm Hiểu Hiểu quên cả gõ cửa mà đẩy cửa đi thẳng vào phòng.
An Lâm nằm trên giường, vốn dĩ đang rất vô cùng cáu gắt, nhìn thấy bộ dạng hấp ta hấp tấp của Lâm Hiểu Hiểu thì cau mày lại ngay, cô trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu với vẻ khó chịu: “Cô làm gì đây! Bộ điệu hấp ta hấp tấp!”
Lúc nãy Lâm Hiểu Hiểu chạy quá nhanh, cô ta vuốt ngực thở gấp hai hơi rồi mới nói: “Chị An Lâm, chuyện vừa rồi chị kêu em đi điều tra, em đã điều tra rõ rồi.”
Nói rồi, Lâm Hiểu Hiểu không chờ An Lâm trả lời, lại nói tiếp: “Chị An Lâm, chị đoán không sai, Đường Du Nhiên đó thật sự cũng đang nhập viện ở bệnh viện này! Hơn nữa cô ta còn đang nằm trên phòng bệnh 1607 ở lầu trên.”
An Lâm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói vậy, đôi mày đang cau có bỗng chốc giãn ra mấy phần, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Tốt lắm! Con khốn Đường Du Nhiên đó cũng nhập viện rồi! Tốt nhất phải bệnh nặng hơn mình mới được!
Nghĩ đến đây, An Lâm lại nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu hỏi ngay: “Vậy cô có hỏi xem tại sao Đường Du Nhiên nhập viện không?”
“Em hỏi rồi…” Lâm Hiểu Hiểu trả lời, trong giọng nói rõ ràng có vài phần ngập ngừng, cô ta nhìn An Lâm, có chút do dự không biết nên nói tình hình thật sự ra không…
An Lâm thấy vậy thì cau mày, cô nhìn Lâm Hiểu Hiểu chầm chầm: “Sao rồi? Vẻ mặt đó của cô! Nói đi! Con khốn Đường Du Nhiên đó rốt cuộc nhập viện vì lý do gì!”
Nói rồi, An Lâm tự nói một mình rồi tự cười: “Không phải là mắc bệnh nan y gì chứ! Mắc bệnh nan y thì hay lắm! Con khốn Đường Du Nhiên đó nên sớm đi chết rồi!”
Ánh mắt của An Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người Lâm Hiểu Hiểu, Lâm Hiểu Hiểu lại không dám nói dối với An Lâm. Cô ta run rẩy cúi đầu tránh ánh nhìn của An Lâm, sau đó thấp giọng nói: “Em vừa đi hỏi y tá phụ trách thay thuốc cho Đường Du Nhiên …”
“Cô y tá đó nói… Đường Du Nhiên chỉ là… chỉ là bị va đập mạnh suýt chút nữa sảy thai cho nên mới nhập viện… những chỗ khác trong cơ thể của cô ấy đều rất khỏe mạnh…”
An Lâm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói, nụ cười còn chưa kịp thu về nhất thời ***** **** lại trên mặt, cô trợn to hai mắt, ánh mắt viết lên bốn chữ không thể tin tưởng nhìn Lâm Hiểu Hiểu trân trối, mười ngón tay buông thõng bấu chặt lấy tấm ra giường bên dưới.
Qua mười mấy giây sau, An Lâm mới định thần lại được, đôi mắt thoáng chốc nổi lên tơ máu, hơi thở cũng trở nên hổn hển vì tâm trạng kích động, cô khẽ gầm gừ, trong giọng nói cố kìm cơn tức giận: “Lâm Hiểu Hiểu! Lúc nãy cô nói cái gì? Cô nói suýt chút nữa dẫn đến sảy thai là có ý gì hả? Con khốn Đường Du Nhiên đó có thai rồi sao?”
Lâm Hiểu Hiểu nghe thấy giọng nói đang kìm nén lửa giận của An Lâm mà căng thẳng nuốt nước bọt, cô ta vội cúi đầu đáp lại: “Dạ… dạ… cô y tá đó nói với em như vậy, còn nói là Đường Du Nhiên đã xét nghiệm máu rồi, chuyện có thai không thể nào sai được… Hơn nữa đứa bé trong bụng của Đường Du Nhiên đã được hơn một tháng rồi!”
Câu nói của Lâm Hiểu Hiểu gần như cắt đứt phần lý trí mỏng manh như lá lúa cuối cùng của An Lâm.
Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, An Lâm tựa như một kẻ điên loạn dùng sức xé rách tấm chăn trên người mình nện xuống đất. Tựa hồ như không biết đau đớn là gì, cô thẳng thừng giựt phăng kim tiêm trên mu bàn tay mình ra, cây kim sắc nhọn chọc thủng tĩnh mạch trên mu bàn tay An Lâm. Ngay khi cây kim được rút ra, dòng máu tươi chói mắt liền tuôn ra, rất nhanh chóng, bàn tay phải của An Lâm đã dầm dề máu tươi.
Nhưng có vẻ như An Lâm căn bản không nhìn thấy vết máu đó, cô điên loạn cầm lấy bình truyền dịch ném thẳng xuống đất bể tan tành.
An Lâm điên cuồng quơ lấy toàn bộ những thứ có thể đập được ở bên cạnh nện xuống đất bể tan nát, vừa đập vừa lắc đầu điên loạn: “Không thể nào! Chuyện này không thể nào!”
“Lâm Hiểu Hiểu! Nhất định là cô lừa tôi có đúng không! Con khốn như Đường Du Nhiên sao lại có thể có thai được cứ! Sao cô ta có thể có thai được chứ! Cô ta phải nên đi chết! Tại sao cô ta cứ phải mang thai đúng vào lúc này chứ! Tại sao con của cô ta không chết quách đi! Tại sao chứ! Tại sao chứ! Điều này không công bằng! Điều này không công bằng với tôi!”
Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy máu tuôn nhễ nhại trên tay phải của An Lâm thì bị hù thất kinh, bây giờ An Lâm đang nói những việc này, Lâm Hiểu Hiểu cũng không dám đi gọi bác sĩ đến, chỉ đành bất chấp tất cả, vội vàng đi đến trước mặt An Lâm, dùng toàn bộ sức lực của mình mà ấn chặt lấy bả vai của An Lâm, vội vàng nói: “Chị An Lâm, chị phải bình tĩnh lại trước đã. Chị An Lâm, chị nhìn xem tay của chị chảy nhiều máu quá này, em băng lại giúp chị có được không? Chị An Lâm, chị đừng có như vậy mà… chị bình tĩnh lại chút đi…”
Nói rồi, Lâm Hiểu Hiểu vội vàng xé tấm vải trên tủ đầu giường đắp lên lỗ kim trên bàn tay phải của An Lâm.
Lâm Hiểu Hiểu đang muốn nói tiếp gì đó thì đột nhiên An Lâm giơ tay ra, ôm chầm lấy Lâm Hiểu Hiểu, thêm một lần sụp đổ cất tiếng khóc to.
Lâm Hiểu Hiểu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy An Lâm khóc đến nát lòng như vậy, cô ta ngây ngẩn cả người mấy mươi giây mới có thể định thần trở lại, tay chân lúng túng vỗ lưng An Lâm: “Chị An Lâm… chị sao rồi… đang yên đang lành sao lại khóc lên chứ… chị đừng khóc nữa… chị còn đang bị thương đó…”
Lâm Hiểu Hiểu chỉ nghe Thời Ngọc Thao nói trong điện thoại là An Lâm bị trúng đạn, nhưng bệnh tình cụ thể của An Lâm thì Lâm Hiểu Hiểu cũng không biết rõ.
Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy giọng nói giận dữ kèm theo tiếng khóc của An Lâm vang lên bên tai: “Tại sao chứ! Tại sao phải đối xử với tôi như vậy! Điều này không công bằng! Con khốn Đường Du Nhiên đó dựa vào đâu mà mang thai chứ! Còn tôi thì cả đời này cũng sẽ không thể có được đứa con của chính mình! Rõ ràng người trước kia Thời Ngọc Thao yêu là tôi cơ mà!”
Lâm Hiểu Hiểu nghe đến câu nói thứ hai của An Lâm thì sợ thất kinh, không kìm lòng được mà hỏi: “Chị An Lâm… làm sao vậy… chị vẫn còn trẻ như vậy, sao có thể không có con của mình được chứ…”
Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, cả người An Lâm bỗng nhiên kích động lên, giọng nói sắc bén thêm mấy phần: “Không, không thể nào! Lâm Hiểu Hiểu, cả đời này của tôi cũng không thể nào có một đứa con cho riêng mình nữa rồi! Tôi bị đạn bắn trúng vào tử cung, bây giờ tử cung của tôi đã bị cắt bỏ rồi!”
Lâm Hiểu Hiểu nghe An Lâm nói vậy thì giật mình, sửng sốt hết mấy mươi giây mới có thể định thần trở lại, lúc trước cô ta nghe giọng nói nặng nề của Thời Ngọc Thao thật ra cũng có thể đoán ra được vết thương lần này của An Lâm rất nặng, nhưng có ra sao cô ta cũng không ngờ rằng ngay cả tử cung của An Lâm cũng đã bị cắt bỏ…
An Lâm vẫn còn trẻ như vậy mà đã không còn tử cung, sau này cũng sẽ không thể có được một đứa con cho chính mình, điều này quả thực quá tàn nhẫn.
Cô y tá nghe thế thì mối nghi ngờ trong lòng càng nhiều: “Sao hả? Có chuyện gì?”
“Bệnh nhân ở phòng bệnh số 1607 bị thương gì vậy, bây giờ đang nhập viện sao?”
Cô y tá vừa nghe liền có chút cảnh giác, nhìn Lâm Hiểu Hiểu đang đeo khẩu ngang kín mít: “Cô hỏi chuyện đó làm gì? Cô có quan hệ gì với bệnh nhân phòng 1607?”
Lúc nãy chủ nhiệm vừa mới dặn dò, kêu bọn họ không được nói năng lung tung về bệnh tình liên quan đến bệnh nhân phòng số 1607.
Advertisement
Lâm Hiểu Hiểu thấy cô y tá nhìn mình chằm chằm với vẻ cảnh giác thì vội vàng xua tay với y tá: “Cô đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, thật ra tôi là bạn của bệnh nhân phòng 1607, tôi hỏi vậy thật ra cũng chỉ vì quan tâm cô ấy thôi. Bây giờ tâm trạng của cô ấy không được tốt cho lắm, tôi không tiện hỏi cô ấy cho nên mới hỏi cô một chút.”
Nói rồi, Lâm Hiểu Hiểu thấy vẻ mặt lưỡng lự, vẫn chưa có ý định tiết lộ của cô y tá, liền vội lấy ví tiền của mình ra, cầm một xấp tiền hơn chục tờ một trăm tệ màu đỏ đưa ra: “Tôi thật sự không có ác ý gì đâu, chỉ là quan tâm cô ấy thôi, cô nói cho tôi biết bệnh tình của cô ấy, cái này coi như là quà cảm ơn tôi tặng cô.”
Cô y tá đó thấy Lâm Hiểu Hiểu chìa ra một xấp tiền với vẻ thản nhiên, nhất thời không kìm lòng được, cô ta đoán chừng nói ra có lẽ cũng không sao cả đâu, suy cho cùng thì bệnh nhân đó cũng chỉ là mang thai bị va chạm mạnh suýt chút nữa sảy thai thôi mà, cũng đâu phải là chuyện gì xấu hổ đâu.
Nghĩ thế, cô y tá đó có chút ngại ngùng, cô ta đằng hắng hai tiếng, rồi cầm lấy sấp tiền mà Lâm Hiểu Hiểu đưa cho với vẻ bình thản, cô ta ém giọng thấp xuống mấy phần rồi nói với LÂm Hiểu Hiểu: “Thật ra thì tôi cũng có thể nói cho cô biết, nhưng cô đừng nói vừa ai là tôi nói cho cô thì được rồi. Chủ nhiệm của chúng tôi không cho chúng tôi tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân đó ra ngoài.”
Advertisement
“Được mà được mà, cô yên tâm đi, tôi hiểu cả mà.” Lâm Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu.
Nghe vậy, cô ý tá đó ém giọng xuống thấp rồi nói: “Thật ra sức khỏe của nữ bệnh nhân ở phòng 1607 không có gì đáng ngại cả, chỉ là do bị va đập mạnh suýt chút nữa sảy thai nên mới được đưa đến bệnh viện. Nhưng mà bây giờ lớn bé đều không sao cả, cố gắng tịnh dưỡng là được.”
Lâm Hiểu Hiểu nghe cô y tá nói vậy thì ngạc nhiên, hai mắt mở to đứng ngây ra tại chỗ, có ra sao cô cũng không thể ngờ rằng Đường Du Nhiên vậy mà lại có thai rồi!
Đơ ra cả nửa ngày, Lâm Hiểu Hiểu mới định thần lại được, cô ta nhìn y tá rồi lại hỏi thêm lần nữa với vẻ không tin cho lắm: “Có thai rồi sao? Những gì cô nói là sự thật chứ? Cô ấy thật sự có thai rồi sao? Đứa bé mấy tháng rồi?”
Cô y tá vội vàng nói, giọng nói vô cùng quả quyết: “Đương nhiên rồi! Xét nghiệm máu luôn rồi còn có thể sai được sao! Em bé trong bụng mới vừa hơn một tháng thôi.”
Lâm Hiểu Hiểu nghe vậy mới tin thông tin Đường Du Nhiên có thai là sự thật.
Không cần nghĩ ngợi nữa, khoảng thời gian này Đường Du Nhiên đó đã sống chung với Thời Ngọc Thao rồi, bây giờ đứa bé trong bụng của Đường Du Nhiên sợ là có đến tám chín phần là của Thời Ngọc Thao rồi.
Nghĩ là vậy, Lâm Hiểu Hiểu vội nói tiếng cảm ơn với cô y tá rồi gấp gáp rời khỏi phòng điều chế thuốc.
Không được! Tin tức lớn như vậy cô ta phải nhanh chóng nói cho chị An Lâm mới được!
Lâm Hiểu Hiểu thậm chí còn gấp đến độ không kịp chờ thang máy mà vội vã đi thẳng đến lối đi của cầu thang cứu hỏa. Cũng may là chỉ cần đi xuống một tầng lầu, sau khi đến lầu 17, Lâm Hiểu Hiểu quên cả gõ cửa mà đẩy cửa đi thẳng vào phòng.
An Lâm nằm trên giường, vốn dĩ đang rất vô cùng cáu gắt, nhìn thấy bộ dạng hấp ta hấp tấp của Lâm Hiểu Hiểu thì cau mày lại ngay, cô trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu với vẻ khó chịu: “Cô làm gì đây! Bộ điệu hấp ta hấp tấp!”
Lúc nãy Lâm Hiểu Hiểu chạy quá nhanh, cô ta vuốt ngực thở gấp hai hơi rồi mới nói: “Chị An Lâm, chuyện vừa rồi chị kêu em đi điều tra, em đã điều tra rõ rồi.”
Nói rồi, Lâm Hiểu Hiểu không chờ An Lâm trả lời, lại nói tiếp: “Chị An Lâm, chị đoán không sai, Đường Du Nhiên đó thật sự cũng đang nhập viện ở bệnh viện này! Hơn nữa cô ta còn đang nằm trên phòng bệnh 1607 ở lầu trên.”
An Lâm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói vậy, đôi mày đang cau có bỗng chốc giãn ra mấy phần, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Tốt lắm! Con khốn Đường Du Nhiên đó cũng nhập viện rồi! Tốt nhất phải bệnh nặng hơn mình mới được!
Nghĩ đến đây, An Lâm lại nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu hỏi ngay: “Vậy cô có hỏi xem tại sao Đường Du Nhiên nhập viện không?”
“Em hỏi rồi…” Lâm Hiểu Hiểu trả lời, trong giọng nói rõ ràng có vài phần ngập ngừng, cô ta nhìn An Lâm, có chút do dự không biết nên nói tình hình thật sự ra không…
An Lâm thấy vậy thì cau mày, cô nhìn Lâm Hiểu Hiểu chầm chầm: “Sao rồi? Vẻ mặt đó của cô! Nói đi! Con khốn Đường Du Nhiên đó rốt cuộc nhập viện vì lý do gì!”
Nói rồi, An Lâm tự nói một mình rồi tự cười: “Không phải là mắc bệnh nan y gì chứ! Mắc bệnh nan y thì hay lắm! Con khốn Đường Du Nhiên đó nên sớm đi chết rồi!”
Ánh mắt của An Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người Lâm Hiểu Hiểu, Lâm Hiểu Hiểu lại không dám nói dối với An Lâm. Cô ta run rẩy cúi đầu tránh ánh nhìn của An Lâm, sau đó thấp giọng nói: “Em vừa đi hỏi y tá phụ trách thay thuốc cho Đường Du Nhiên …”
“Cô y tá đó nói… Đường Du Nhiên chỉ là… chỉ là bị va đập mạnh suýt chút nữa sảy thai cho nên mới nhập viện… những chỗ khác trong cơ thể của cô ấy đều rất khỏe mạnh…”
An Lâm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói, nụ cười còn chưa kịp thu về nhất thời ***** **** lại trên mặt, cô trợn to hai mắt, ánh mắt viết lên bốn chữ không thể tin tưởng nhìn Lâm Hiểu Hiểu trân trối, mười ngón tay buông thõng bấu chặt lấy tấm ra giường bên dưới.
Qua mười mấy giây sau, An Lâm mới định thần lại được, đôi mắt thoáng chốc nổi lên tơ máu, hơi thở cũng trở nên hổn hển vì tâm trạng kích động, cô khẽ gầm gừ, trong giọng nói cố kìm cơn tức giận: “Lâm Hiểu Hiểu! Lúc nãy cô nói cái gì? Cô nói suýt chút nữa dẫn đến sảy thai là có ý gì hả? Con khốn Đường Du Nhiên đó có thai rồi sao?”
Lâm Hiểu Hiểu nghe thấy giọng nói đang kìm nén lửa giận của An Lâm mà căng thẳng nuốt nước bọt, cô ta vội cúi đầu đáp lại: “Dạ… dạ… cô y tá đó nói với em như vậy, còn nói là Đường Du Nhiên đã xét nghiệm máu rồi, chuyện có thai không thể nào sai được… Hơn nữa đứa bé trong bụng của Đường Du Nhiên đã được hơn một tháng rồi!”
Câu nói của Lâm Hiểu Hiểu gần như cắt đứt phần lý trí mỏng manh như lá lúa cuối cùng của An Lâm.
Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, An Lâm tựa như một kẻ điên loạn dùng sức xé rách tấm chăn trên người mình nện xuống đất. Tựa hồ như không biết đau đớn là gì, cô thẳng thừng giựt phăng kim tiêm trên mu bàn tay mình ra, cây kim sắc nhọn chọc thủng tĩnh mạch trên mu bàn tay An Lâm. Ngay khi cây kim được rút ra, dòng máu tươi chói mắt liền tuôn ra, rất nhanh chóng, bàn tay phải của An Lâm đã dầm dề máu tươi.
Nhưng có vẻ như An Lâm căn bản không nhìn thấy vết máu đó, cô điên loạn cầm lấy bình truyền dịch ném thẳng xuống đất bể tan tành.
An Lâm điên cuồng quơ lấy toàn bộ những thứ có thể đập được ở bên cạnh nện xuống đất bể tan nát, vừa đập vừa lắc đầu điên loạn: “Không thể nào! Chuyện này không thể nào!”
“Lâm Hiểu Hiểu! Nhất định là cô lừa tôi có đúng không! Con khốn như Đường Du Nhiên sao lại có thể có thai được cứ! Sao cô ta có thể có thai được chứ! Cô ta phải nên đi chết! Tại sao cô ta cứ phải mang thai đúng vào lúc này chứ! Tại sao con của cô ta không chết quách đi! Tại sao chứ! Tại sao chứ! Điều này không công bằng! Điều này không công bằng với tôi!”
Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy máu tuôn nhễ nhại trên tay phải của An Lâm thì bị hù thất kinh, bây giờ An Lâm đang nói những việc này, Lâm Hiểu Hiểu cũng không dám đi gọi bác sĩ đến, chỉ đành bất chấp tất cả, vội vàng đi đến trước mặt An Lâm, dùng toàn bộ sức lực của mình mà ấn chặt lấy bả vai của An Lâm, vội vàng nói: “Chị An Lâm, chị phải bình tĩnh lại trước đã. Chị An Lâm, chị nhìn xem tay của chị chảy nhiều máu quá này, em băng lại giúp chị có được không? Chị An Lâm, chị đừng có như vậy mà… chị bình tĩnh lại chút đi…”
Nói rồi, Lâm Hiểu Hiểu vội vàng xé tấm vải trên tủ đầu giường đắp lên lỗ kim trên bàn tay phải của An Lâm.
Lâm Hiểu Hiểu đang muốn nói tiếp gì đó thì đột nhiên An Lâm giơ tay ra, ôm chầm lấy Lâm Hiểu Hiểu, thêm một lần sụp đổ cất tiếng khóc to.
Lâm Hiểu Hiểu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy An Lâm khóc đến nát lòng như vậy, cô ta ngây ngẩn cả người mấy mươi giây mới có thể định thần trở lại, tay chân lúng túng vỗ lưng An Lâm: “Chị An Lâm… chị sao rồi… đang yên đang lành sao lại khóc lên chứ… chị đừng khóc nữa… chị còn đang bị thương đó…”
Lâm Hiểu Hiểu chỉ nghe Thời Ngọc Thao nói trong điện thoại là An Lâm bị trúng đạn, nhưng bệnh tình cụ thể của An Lâm thì Lâm Hiểu Hiểu cũng không biết rõ.
Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy giọng nói giận dữ kèm theo tiếng khóc của An Lâm vang lên bên tai: “Tại sao chứ! Tại sao phải đối xử với tôi như vậy! Điều này không công bằng! Con khốn Đường Du Nhiên đó dựa vào đâu mà mang thai chứ! Còn tôi thì cả đời này cũng sẽ không thể có được đứa con của chính mình! Rõ ràng người trước kia Thời Ngọc Thao yêu là tôi cơ mà!”
Lâm Hiểu Hiểu nghe đến câu nói thứ hai của An Lâm thì sợ thất kinh, không kìm lòng được mà hỏi: “Chị An Lâm… làm sao vậy… chị vẫn còn trẻ như vậy, sao có thể không có con của mình được chứ…”
Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, cả người An Lâm bỗng nhiên kích động lên, giọng nói sắc bén thêm mấy phần: “Không, không thể nào! Lâm Hiểu Hiểu, cả đời này của tôi cũng không thể nào có một đứa con cho riêng mình nữa rồi! Tôi bị đạn bắn trúng vào tử cung, bây giờ tử cung của tôi đã bị cắt bỏ rồi!”
Lâm Hiểu Hiểu nghe An Lâm nói vậy thì giật mình, sửng sốt hết mấy mươi giây mới có thể định thần trở lại, lúc trước cô ta nghe giọng nói nặng nề của Thời Ngọc Thao thật ra cũng có thể đoán ra được vết thương lần này của An Lâm rất nặng, nhưng có ra sao cô ta cũng không ngờ rằng ngay cả tử cung của An Lâm cũng đã bị cắt bỏ…
An Lâm vẫn còn trẻ như vậy mà đã không còn tử cung, sau này cũng sẽ không thể có được một đứa con cho chính mình, điều này quả thực quá tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.