Chương 274
Viên Mãn
18/01/2023
Lúc Thời Ngọc Thao và đàn em vội vàng chạy tới, chỉ thấy anh ta đeo mặt nạ dưỡng khí toàn thân bị cắm đủ các loại dây, được y tá đẩy ra khỏi phòng bệnh, trực tiếp đẩy vào trong thang máy.
Thời Ngọc Thao chưa kịp đuổi theo thì cửa thang máy đã đóng lại rồi.
Thời Ngọc Thao đành phải nhìn vị bác sĩ mổ chính vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi? Tình hình của Quý Viêm Phong thế nào rồi?”
Bác sĩ phẫu thuật chính vẫn nhìn Thời Ngọc Thao với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Lá lách của bệnh nhân đã ngừng xuất huyết, nhưng bị chấn thương sọ não nghiêm trọng. Hiện bệnh nhân đã được chuyển đến phòng ICU, và anh ấy vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm.”
“Nếu trong vòng ba ngày bệnh nhân có thể tỉnh lại thì bệnh nhân sẽ qua khỏi cơn nguy kịch. Nếu bệnh nhân không thể tỉnh lại trong vòng ba ngày, cho dù miễn cưỡng giữ được một mạng thì cũng có thể trở thành người thực vật…”
Thời Ngọc Thao nghe bác sĩ nói vậy thì sững sờ tại chỗ, anh biết vết thương của Quý Viêm Phong rất nghiêm trọng, nhưng anh không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy!
Tình cảm giữa Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong vẫn luôn rất tốt, nếu Đường Du Nhiên biết tình hình hiện tại của Quý Viêm Phong, cô chắc chắn sẽ rất buồn.
Advertisement
Lông mày Thời Ngọc Thao nhíu chặt lại, anh giơ tay lên nhéo vùng lông mày của mình, Thời Ngọc Thao nói tiếng cảm ơn bác sĩ rồi đi đến phòng bệnh ICU.
Thời Ngọc Thao đặc biệt vận dụng các mối quan hệ của mình để gọi điện thoại với trưởng khoa, yêu cầu trưởng khoa cố gắng hết sức để cứu Quý Viêm Phong!
Sau khi Thời Ngọc Thao đến phòng bệnh ICU để gặp Quý Viêm Phong, Thời Ngọc Thao bước chân nặng nề trở về phòng bệnh của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên vừa nhìn thấy Thời Ngọc Thao trở về thì lập tức lấy lại tinh thần hỏi: “Thế nào rồi? Quý Viêm Phong thế nào? Không có chuyện gì chứ?”
“Em đừng nôn nóng.” Thời Ngọc Thao trấn an Đường Du Nhiên, anh không dám nói sự thật cho Đường Du Nhiên biết, sợ Đường Du Nhiên quá kích động sẽ ảnh hưởng đến thân thể của mình, nên anh chỉ có thể chọn những cái tốt rồi nói: “Ca phẫu thuật của Quý Viêm Phong đã kết thúc, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, và hiện tại Quý Viêm Phong tạm thời được đưa đến phòng bệnh ICU, bác sĩ nói rằng khi tình trạng tốt hơn Quý Viêm Phong sẽ được chuyển ra ngoài.”
Advertisement
Đường Du Nhiên nghe thấy Thời Ngọc Thao nói vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống, trong mắt không nhịn được mà tràn đầy nước mắt, sững sờ nói: “Không sao thì tốt rồi … không có chuyện gì rồi tốt quá…”
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên không khỏi có chút đau lòng, muốn vươn tay ôm Đường Du Nhiên, nhưng lại sợ bị Đường Du Nhiên cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể giơ tay lên khẽ chạm vào vai Đường Du Nhiên an ủi: “Du Nhiên, đừng khóc, Quý Viêm Phong nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng, việc quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc thân thể của mình và cục cưng.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, vai của Đường Du Nhiên đã trực tiếp tránh khỏi sự đụng chạm của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên đang nằm trên giường đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên khóe mắt, cuộn mình vào chăn bông đưa lưng về phía Thời Ngọc Thao, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách: “Bây giờ tôi đang rất mệt, muốn nghỉ ngơi, anh đi đi.”
Đường Du Nhiên không muốn nhìn thấy Thời Ngọc Thao, mỗi lần nhìn thấy anh lồng ngực đều giống như bị dao đâm vậy.
Thời Ngọc Thao nhìn thấy Đường Du Nhiên kháng cự mình rõ ràng như vậy, trong lòng tê rần, nhếch môi chỉ có thể đứng lên nhẹ giọng nói với cô: “Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi trước đây.”
Nói xong Thời Ngọc Thao cẩn thận mỗi bước đi rời khỏi phòng bệnh.
Thời Ngọc Thao đi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng vẫn chưa yên tâm về Đường Du Nhiên, lại gọi điện cho đàn em của mình, cho người đến khu nhà trọ Ngự Cẩm tìm một người giúp việc đáng tin cậy mà Quý Viêm Phong đã tìm cho Đường Du Nhiên đến đây để tiện chăm sóc cho Đường Du Nhiên.
Sắp xếp xong những thứ này, Thời Ngọc Thao mới đứng dậy lái xe trực tiếp đến đồn cảnh sát.
Ứng Hạo Vũ đã sớm đứng chờ ở cục cảnh sát rồi.
Ứng Hạo Vũ nhìn thấy anh từ xa đã vội vàng tiến lên báo cáo nói: “Cậu Thời, vừa rồi cảnh sát đã thẩm vấn rồi!”
“Tài xế lái xe kia khai báo nói mấy ngày nay ông ta bị cảm cúm, hôm nay trước lúc lái xe ông ta có mua mấy viên thuốc cảm, lúc tai nạn xảy ra, bởi vì uống thuốc cảm vào nên mắt díu lại không thể mở mắt được, không nhìn rõ đèn xanh đèn đỏ mới trực tiếp đâm trúng xe của anh Quý.”
Nói xong Ứng Hạo Vũ ngừng một chủ rồi lại tiếp tục nói: “Người của cục cảnh sát bên kia đã làm xét nghiệm máu rồi, kiểm tra thấy trong máu quả thực còn có thành phần thuốc ngủ.”
Thời Ngọc Thao nghe thấy lời nói của Ứng Hạo Vũ, ánh mắt lạnh lùng nói: “Không thể nào, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được!”
“Nếu tài xế lái xe thực sự chỉ bởi vì uống thuốc cảm, buồn ngủ mà gây ra tai nạn, lúc đó sẽ không lái xe tông vào xe của Quý Viêm Phong đến hai lần được!
Mặc dù Thời Ngọc Thao chỉ nghe thấy đàn em nói về tình hình tai nạn lúc đó nhưng bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn nhịn không được mà lo sợ!
Phải biết rằng lúc đó nếu lúc đó cảnh sát giao thông đến đúng lúc kịp thời ngăn chặn tài xế lái xe đó đâm lần hai, chỉ e bây giờ Đường Du Nhiên và Quý Viêm Nhiễm đã lành ít dữ nhiều rồi!
Nghĩ đến đó sắc mặt Thời Ngọc Thao âm trầm lại nhìn Ứng Hạo Vũ nói: “Nhưng người trước kia theo dõi Du Nhiên đã tóm được chưa?”
Ứng Hạo Vũ nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Lúc đó sau khi xảy ra tai nạn, chiếc xe đen bám theo nhân lúc hỗn loạn đã trực tiếp bỏ chạy mất rồi.”
Thời Ngọc Thao đưa tay niết đôi lông mày, lạnh giọng nói: “Tài xế xe tải bây giờ đang ở đâu? Đưa tôi tới đó ngay lập tức!”
Ứng Hạo Vũ trả lời một tiếng và sau đó chào hỏi những người trong đồn cảnh sát, anh ta vội vàng dẫn Thời Ngọc Thao vào phòng thẩm vấn.
Mặc dù hiện tại nhà họ Thời xảy ra một vài chuyện nhưng người của cục cảnh sát cũng không dám đặc tội Thời Ngọc Thao, dù sao khi nhà họ Thời còn chưa tàn, hai vị nhà họ Thời cũng chỉ bị đình chỉ tạm thời, trăm mối tơ vò, sâu chết còn chưa cứng, huống hồ nhà họ Thời vẫn có nền móng bao nhiêu năm.
Vì vậy, thái độ của những người trong đồn cảnh sát vẫn rất cung kính với Thời Ngọc Thao.
Khi Thời Ngọc Thao bước vào phòng thẩm vấn, anh ta nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi, bụng bia đang gục đầu xuống, trông rất bơ phờ và bị khóa trên ghế của phòng thẩm vấn.
Thời Ngọc Thao nhìn người đàn ông trung niên, đôi mắt híp lại nguy hiểm, ngay sau đó, Thời Ngọc Thao vội vàng chạy tới, không nói một lời, nhấc chân hung hăng đạp một phát, trực tiếp hất cả bàn ghế xuống đất.
Người đàn ông trung niên chịu một cú đá không nhẹ, bị chiếc ghế rơi xuống đất, và đột nhiên hét lên một cách đau đớn sắc mặt khó coi.
Thời Ngọc Thao dường như không nghe thấy tiếng hét đau đớn, vẻ mặt lạnh lùng, anh vươn tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông trung niên, kéo người đàn ông trung niên đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người trung niên.
Người đàn ông trung niên bị ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm dọa sợ, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, không khỏi run lên vì sợ hãi: “Anh… anh… anh là, anh là ai … Anh muốn làm gì.. đây, đây là đồn cảnh sát… giết người, giết người là vi phạm pháp luật … “
Thời Ngọc Thao nghe giọng người đàn ông run cầm cập nói ra những điều này, đột nhiên cười lạnh một tiếng, bàn tay lớn trực tiếp túm cổ người đàn ông trung niên: “Biết không? Tôi muốn giết ông thì có hàng trăm cách!”
“Cho nên, tốt hơn hết ông nên thành thật trả lời câu hỏi của tôi, có lẽ tôi còn có thể tha mạng cho cái mạng chó của ông!”
“Đương nhiên, nếu như ông không muốn nói, tin tôi đi, tôi nhất định sẽ khiến cho ông chết thê thảm!”
“Tôi biết ông bị người ta sai khiến, cố ý lái xe đâm Du Nhiên đúng không?”
Người đàn ông nghe thấy lời này của Thời Ngọc Thao, bị dọa đến sắp đái ra quần, sợ hãi trừng mắt to nhìn chằm chằm, nhìn Thời Ngọc Thao run rẩy khai báo toàn bộ: “Tôi nói… tôi nói tất cả… đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Thời Ngọc Thao nghe thấy lời nói của người đàn ông trung niên, vừa thả người đàn ông này ra vừa nói với Ứng Hạo Vũ bên cạnh: “Đi, gọi cảnh sát vào lấy lời khai đi.”
“Vâng, cậu Thời!” Ứng Hạo Vũ mở cửa đi ra ngoài, chưa đến hai phút đã dẫn cảnh sát đi vào rồi.
Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh nhất thời vang lên giọng nói run rẩy của người đàn ông trung niên: “Tôi nói… tôi nói… tôi nói rõ toàn bộ là được chứ gì… tôi… tôi thích đánh bài bạc… trước đó đã thua không ít tiền, bị đám người cho vay nặng lãi truy đuổi… sau đó có người đến tận cửa tìm tôi, nói không chỉ có thể giúp tôi trả hết nợ vay nặng lãi còn có thể cho tôi hai trăm vạn nữa…”
“Nói là chỉ cần tôi lái xe đâm trúng một người là được… ban đầu vốn dĩ tôi không đồng ý rồi… giết người là chuyện phạm pháp. Nhưng người kia nói, chuyện ngoài ý muốn này không cần phải đền mạng… cho dù chết người thì ngồi tù mấy năm là được…”
“Tôi đồng ý… sau đó làm theo lời người đó nói là được.”
Thời Ngọc Thao nghe thấy tài xế lái xe tải kia khai báo, ngón tay buông lỏng bên người gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, anh biết chuyện này quả nhiên không đơn giản!
Cố nén kích động muốn đánh chết người này, Thời Ngọc Thao lạnh lùng nhìn tài xế lái xe hỏi: “Người tìm đến ông là ai?”
“Người đó vẫn luôn đeo kính đeo khẩu trang… tôi căn bản không nhìn thấy mặt người đó… chỉ biết đó là một người đàn ông…”
Nói xong, tài xế lại xe run rẩy toàn thân, bật khóc: “Những chuyện khác tôi thực sự không biết… tôi đã khai ra tất cả những gì tôi biết rồi…. cầu xin hãy bỏ qua cho tôi… tôi biết sai rồi…”
Thời Ngọc Thao nhìn dáng vẻ của tài xế lại xe, mất hứng hung hăng nắm chặt nắm tay, trong lòng anh hiểu rõ, tình hình bây giờ như vậy, nếu Aker động thủ chắc chắn sẽ làm rất trót lọt, sẽ không dễ dàng để anh nắm được sơ hở!
Tiếp tục như vậy chỉ e sẽ không có kết quả gì.
Thời Ngọc Thao niết lông mày, mặc dù biết tiếp tục điều tra chỉ sợ không điều tra ra cái gì nhưng anh vẫn giao cho Ứng Hạo Vũ tiếp tục điều tra.
Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Thời Ngọc Thao hung hăng đấm một quyền trên vách tường, Aker chết tiệt, lần này Thời Ngọc Thao anh quyết không dễ dàng bỏ qua cho anh ta!
Thời Ngọc Thao chưa kịp đuổi theo thì cửa thang máy đã đóng lại rồi.
Thời Ngọc Thao đành phải nhìn vị bác sĩ mổ chính vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi? Tình hình của Quý Viêm Phong thế nào rồi?”
Bác sĩ phẫu thuật chính vẫn nhìn Thời Ngọc Thao với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Lá lách của bệnh nhân đã ngừng xuất huyết, nhưng bị chấn thương sọ não nghiêm trọng. Hiện bệnh nhân đã được chuyển đến phòng ICU, và anh ấy vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm.”
“Nếu trong vòng ba ngày bệnh nhân có thể tỉnh lại thì bệnh nhân sẽ qua khỏi cơn nguy kịch. Nếu bệnh nhân không thể tỉnh lại trong vòng ba ngày, cho dù miễn cưỡng giữ được một mạng thì cũng có thể trở thành người thực vật…”
Thời Ngọc Thao nghe bác sĩ nói vậy thì sững sờ tại chỗ, anh biết vết thương của Quý Viêm Phong rất nghiêm trọng, nhưng anh không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy!
Tình cảm giữa Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong vẫn luôn rất tốt, nếu Đường Du Nhiên biết tình hình hiện tại của Quý Viêm Phong, cô chắc chắn sẽ rất buồn.
Advertisement
Lông mày Thời Ngọc Thao nhíu chặt lại, anh giơ tay lên nhéo vùng lông mày của mình, Thời Ngọc Thao nói tiếng cảm ơn bác sĩ rồi đi đến phòng bệnh ICU.
Thời Ngọc Thao đặc biệt vận dụng các mối quan hệ của mình để gọi điện thoại với trưởng khoa, yêu cầu trưởng khoa cố gắng hết sức để cứu Quý Viêm Phong!
Sau khi Thời Ngọc Thao đến phòng bệnh ICU để gặp Quý Viêm Phong, Thời Ngọc Thao bước chân nặng nề trở về phòng bệnh của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên vừa nhìn thấy Thời Ngọc Thao trở về thì lập tức lấy lại tinh thần hỏi: “Thế nào rồi? Quý Viêm Phong thế nào? Không có chuyện gì chứ?”
“Em đừng nôn nóng.” Thời Ngọc Thao trấn an Đường Du Nhiên, anh không dám nói sự thật cho Đường Du Nhiên biết, sợ Đường Du Nhiên quá kích động sẽ ảnh hưởng đến thân thể của mình, nên anh chỉ có thể chọn những cái tốt rồi nói: “Ca phẫu thuật của Quý Viêm Phong đã kết thúc, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, và hiện tại Quý Viêm Phong tạm thời được đưa đến phòng bệnh ICU, bác sĩ nói rằng khi tình trạng tốt hơn Quý Viêm Phong sẽ được chuyển ra ngoài.”
Advertisement
Đường Du Nhiên nghe thấy Thời Ngọc Thao nói vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống, trong mắt không nhịn được mà tràn đầy nước mắt, sững sờ nói: “Không sao thì tốt rồi … không có chuyện gì rồi tốt quá…”
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên không khỏi có chút đau lòng, muốn vươn tay ôm Đường Du Nhiên, nhưng lại sợ bị Đường Du Nhiên cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể giơ tay lên khẽ chạm vào vai Đường Du Nhiên an ủi: “Du Nhiên, đừng khóc, Quý Viêm Phong nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng, việc quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc thân thể của mình và cục cưng.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, vai của Đường Du Nhiên đã trực tiếp tránh khỏi sự đụng chạm của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên đang nằm trên giường đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên khóe mắt, cuộn mình vào chăn bông đưa lưng về phía Thời Ngọc Thao, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách: “Bây giờ tôi đang rất mệt, muốn nghỉ ngơi, anh đi đi.”
Đường Du Nhiên không muốn nhìn thấy Thời Ngọc Thao, mỗi lần nhìn thấy anh lồng ngực đều giống như bị dao đâm vậy.
Thời Ngọc Thao nhìn thấy Đường Du Nhiên kháng cự mình rõ ràng như vậy, trong lòng tê rần, nhếch môi chỉ có thể đứng lên nhẹ giọng nói với cô: “Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi trước đây.”
Nói xong Thời Ngọc Thao cẩn thận mỗi bước đi rời khỏi phòng bệnh.
Thời Ngọc Thao đi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng vẫn chưa yên tâm về Đường Du Nhiên, lại gọi điện cho đàn em của mình, cho người đến khu nhà trọ Ngự Cẩm tìm một người giúp việc đáng tin cậy mà Quý Viêm Phong đã tìm cho Đường Du Nhiên đến đây để tiện chăm sóc cho Đường Du Nhiên.
Sắp xếp xong những thứ này, Thời Ngọc Thao mới đứng dậy lái xe trực tiếp đến đồn cảnh sát.
Ứng Hạo Vũ đã sớm đứng chờ ở cục cảnh sát rồi.
Ứng Hạo Vũ nhìn thấy anh từ xa đã vội vàng tiến lên báo cáo nói: “Cậu Thời, vừa rồi cảnh sát đã thẩm vấn rồi!”
“Tài xế lái xe kia khai báo nói mấy ngày nay ông ta bị cảm cúm, hôm nay trước lúc lái xe ông ta có mua mấy viên thuốc cảm, lúc tai nạn xảy ra, bởi vì uống thuốc cảm vào nên mắt díu lại không thể mở mắt được, không nhìn rõ đèn xanh đèn đỏ mới trực tiếp đâm trúng xe của anh Quý.”
Nói xong Ứng Hạo Vũ ngừng một chủ rồi lại tiếp tục nói: “Người của cục cảnh sát bên kia đã làm xét nghiệm máu rồi, kiểm tra thấy trong máu quả thực còn có thành phần thuốc ngủ.”
Thời Ngọc Thao nghe thấy lời nói của Ứng Hạo Vũ, ánh mắt lạnh lùng nói: “Không thể nào, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được!”
“Nếu tài xế lái xe thực sự chỉ bởi vì uống thuốc cảm, buồn ngủ mà gây ra tai nạn, lúc đó sẽ không lái xe tông vào xe của Quý Viêm Phong đến hai lần được!
Mặc dù Thời Ngọc Thao chỉ nghe thấy đàn em nói về tình hình tai nạn lúc đó nhưng bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn nhịn không được mà lo sợ!
Phải biết rằng lúc đó nếu lúc đó cảnh sát giao thông đến đúng lúc kịp thời ngăn chặn tài xế lái xe đó đâm lần hai, chỉ e bây giờ Đường Du Nhiên và Quý Viêm Nhiễm đã lành ít dữ nhiều rồi!
Nghĩ đến đó sắc mặt Thời Ngọc Thao âm trầm lại nhìn Ứng Hạo Vũ nói: “Nhưng người trước kia theo dõi Du Nhiên đã tóm được chưa?”
Ứng Hạo Vũ nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Lúc đó sau khi xảy ra tai nạn, chiếc xe đen bám theo nhân lúc hỗn loạn đã trực tiếp bỏ chạy mất rồi.”
Thời Ngọc Thao đưa tay niết đôi lông mày, lạnh giọng nói: “Tài xế xe tải bây giờ đang ở đâu? Đưa tôi tới đó ngay lập tức!”
Ứng Hạo Vũ trả lời một tiếng và sau đó chào hỏi những người trong đồn cảnh sát, anh ta vội vàng dẫn Thời Ngọc Thao vào phòng thẩm vấn.
Mặc dù hiện tại nhà họ Thời xảy ra một vài chuyện nhưng người của cục cảnh sát cũng không dám đặc tội Thời Ngọc Thao, dù sao khi nhà họ Thời còn chưa tàn, hai vị nhà họ Thời cũng chỉ bị đình chỉ tạm thời, trăm mối tơ vò, sâu chết còn chưa cứng, huống hồ nhà họ Thời vẫn có nền móng bao nhiêu năm.
Vì vậy, thái độ của những người trong đồn cảnh sát vẫn rất cung kính với Thời Ngọc Thao.
Khi Thời Ngọc Thao bước vào phòng thẩm vấn, anh ta nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi, bụng bia đang gục đầu xuống, trông rất bơ phờ và bị khóa trên ghế của phòng thẩm vấn.
Thời Ngọc Thao nhìn người đàn ông trung niên, đôi mắt híp lại nguy hiểm, ngay sau đó, Thời Ngọc Thao vội vàng chạy tới, không nói một lời, nhấc chân hung hăng đạp một phát, trực tiếp hất cả bàn ghế xuống đất.
Người đàn ông trung niên chịu một cú đá không nhẹ, bị chiếc ghế rơi xuống đất, và đột nhiên hét lên một cách đau đớn sắc mặt khó coi.
Thời Ngọc Thao dường như không nghe thấy tiếng hét đau đớn, vẻ mặt lạnh lùng, anh vươn tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông trung niên, kéo người đàn ông trung niên đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người trung niên.
Người đàn ông trung niên bị ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm dọa sợ, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, không khỏi run lên vì sợ hãi: “Anh… anh… anh là, anh là ai … Anh muốn làm gì.. đây, đây là đồn cảnh sát… giết người, giết người là vi phạm pháp luật … “
Thời Ngọc Thao nghe giọng người đàn ông run cầm cập nói ra những điều này, đột nhiên cười lạnh một tiếng, bàn tay lớn trực tiếp túm cổ người đàn ông trung niên: “Biết không? Tôi muốn giết ông thì có hàng trăm cách!”
“Cho nên, tốt hơn hết ông nên thành thật trả lời câu hỏi của tôi, có lẽ tôi còn có thể tha mạng cho cái mạng chó của ông!”
“Đương nhiên, nếu như ông không muốn nói, tin tôi đi, tôi nhất định sẽ khiến cho ông chết thê thảm!”
“Tôi biết ông bị người ta sai khiến, cố ý lái xe đâm Du Nhiên đúng không?”
Người đàn ông nghe thấy lời này của Thời Ngọc Thao, bị dọa đến sắp đái ra quần, sợ hãi trừng mắt to nhìn chằm chằm, nhìn Thời Ngọc Thao run rẩy khai báo toàn bộ: “Tôi nói… tôi nói tất cả… đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Thời Ngọc Thao nghe thấy lời nói của người đàn ông trung niên, vừa thả người đàn ông này ra vừa nói với Ứng Hạo Vũ bên cạnh: “Đi, gọi cảnh sát vào lấy lời khai đi.”
“Vâng, cậu Thời!” Ứng Hạo Vũ mở cửa đi ra ngoài, chưa đến hai phút đã dẫn cảnh sát đi vào rồi.
Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh nhất thời vang lên giọng nói run rẩy của người đàn ông trung niên: “Tôi nói… tôi nói… tôi nói rõ toàn bộ là được chứ gì… tôi… tôi thích đánh bài bạc… trước đó đã thua không ít tiền, bị đám người cho vay nặng lãi truy đuổi… sau đó có người đến tận cửa tìm tôi, nói không chỉ có thể giúp tôi trả hết nợ vay nặng lãi còn có thể cho tôi hai trăm vạn nữa…”
“Nói là chỉ cần tôi lái xe đâm trúng một người là được… ban đầu vốn dĩ tôi không đồng ý rồi… giết người là chuyện phạm pháp. Nhưng người kia nói, chuyện ngoài ý muốn này không cần phải đền mạng… cho dù chết người thì ngồi tù mấy năm là được…”
“Tôi đồng ý… sau đó làm theo lời người đó nói là được.”
Thời Ngọc Thao nghe thấy tài xế lái xe tải kia khai báo, ngón tay buông lỏng bên người gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, anh biết chuyện này quả nhiên không đơn giản!
Cố nén kích động muốn đánh chết người này, Thời Ngọc Thao lạnh lùng nhìn tài xế lái xe hỏi: “Người tìm đến ông là ai?”
“Người đó vẫn luôn đeo kính đeo khẩu trang… tôi căn bản không nhìn thấy mặt người đó… chỉ biết đó là một người đàn ông…”
Nói xong, tài xế lại xe run rẩy toàn thân, bật khóc: “Những chuyện khác tôi thực sự không biết… tôi đã khai ra tất cả những gì tôi biết rồi…. cầu xin hãy bỏ qua cho tôi… tôi biết sai rồi…”
Thời Ngọc Thao nhìn dáng vẻ của tài xế lại xe, mất hứng hung hăng nắm chặt nắm tay, trong lòng anh hiểu rõ, tình hình bây giờ như vậy, nếu Aker động thủ chắc chắn sẽ làm rất trót lọt, sẽ không dễ dàng để anh nắm được sơ hở!
Tiếp tục như vậy chỉ e sẽ không có kết quả gì.
Thời Ngọc Thao niết lông mày, mặc dù biết tiếp tục điều tra chỉ sợ không điều tra ra cái gì nhưng anh vẫn giao cho Ứng Hạo Vũ tiếp tục điều tra.
Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Thời Ngọc Thao hung hăng đấm một quyền trên vách tường, Aker chết tiệt, lần này Thời Ngọc Thao anh quyết không dễ dàng bỏ qua cho anh ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.