Chương 83: Giấc mộng kiều diễm
Viên Mãn
07/10/2021
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, càng ngày càng ám muội, Bạch
Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch cũng nhanh chóng đạt được đỉnh điểm của sự
suиɠ sướиɠ. Bạch Tiên Nhi động tình ôm chặt eo Khâu Thiếu Trạch, giống
như đau đớn lại giống như vui sướng rêи ɾỉ thành tiếng.
Khâu Thiếu Trạch cũng nhanh chóng ôm lấy eo Bạch Tiên Nhi di chuyển, vào giây phút phóng thích cuối cùng, Bạch Tiên Nhi nhịn không được vui sướng ôm chặt lấy Khâu Thiếu Trạch, ánh mắt thâm tình nhìn Khâu Thiếu Trạch nói: “Thiếu Trạch, em yêu anh! Em thật sự rất yêu rất yêu anh, hãy để em sinh con cho anh đi.”
Khâu Thiếu Trạch nghe thấy lời của Bạch Tiên Nhi, cũng ôm chặt lấy Bạch Tiên Nhi tình cảm nồng nàn trả lời cô ta: “Du Nhiên, anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu em!”
Lời nói của Khâu Thiếu Trạch vừa dứt, cơ thể Bạch Tiên Nhi đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, nụ cười trên mặt cô ta cứng lại khó coi, niềm vui vừa dâng lên trong lòng giống như bị một chậu nước lạnh buốt dội từ trên đầu xuống, giống như rơi vào hầm băng! Từ trong ra ngoài đều lạnh thấu tâm can!
Bạch Tiên Nhi mở to hai mắt nhìn không thể tin được, nhìn thẳng vào Khâu Thiếu Trạch, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Khâu Thiếu Trạch… vừa rồi anh nói cái gì… anh gọi em là gì?”
Nói đến câu sau giọng nói của Bạch Tiên Nhi thậm chí còn sắc bén.
Khâu Thiếu Trạch như thể không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bạch Tiên Nhi, lần nữa lặp lại câu nói vừa rồi một cách thâm tình: “Du Nhiên, anh rất yêu em, anh thật sự rất yêu em, em sinh cho anh một đứa con đi, không… hai người chúng ta phải sinh thật nhiều thật nhiều con, chúng ta sẽ bên nhau hạnh phúc đến già…”
Lần này Bạch Tiên Nhi nghe vô cùng rõ ràng, cơ thể vì phẫn nộ mà run rẩy, mười ngón tay buông thõng bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm, Bạch Tiên Nhi cắn chặt môi, thậm chí còn cắn môi đến chảy máu.
Ha ha! Đây đúng là một câu chuyện cười mỉa mai nhất.
Khâu Thiếu Trạch thực sự xem cô ta như con khốn Đường Du Nhiên kia!
Bạch Tiên Nhi làm sao có thể nghĩ rằng Khâu Thiếu Trạch sẽ coi cô ta như Đường Du Nhiên chứ!
Rõ ràng là đang lên giường với cô ta thế nhưng Khâu Thiếu Trạch lại vô cùng thâm tình nhìn cô ta gọi tên Đường Du Nhiên!
Khâu Thiếu Trạch sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ!
Khâu Thiếu Trạch sao có thể đối với cô ta tàn nhẫn như vậy chứ!
Bạch Tiên Nhi cảm thấy bản thân muốn điên lên rồi, cũng bị Khâu Thiếu Trạch làm cho phát điên rồi, cô ta không khống chế được vươn tay nắm chặt lấy vai Khâu Thiếu Trạch.
Móng tay hung hăng đâm vào da thịt của Khâu Thiếu Trạch, Bạch Tiên Nhi nhìn Khâu Thiếu Trạch run rẩy điên cuồng nói: “Khâu Thiếu Trạch! Anh mở to mắt nhìn cho rõ tôi là ai! Anh nhìn rõ xem tôi là ai!”
“Tôi là Bạch Tiên Nhi! Tôi là Bạch Tiên Nhi! Tôi không phải là con khốn Đường Du Nhiên kia! Anh nhìn rõ cho tôi! Khâu Thiếu Trạch! Anh nhìn cho rõ đi!” Bạch Tiên Nhi giống như phát điên, lắc mạnh bả vai Khâu Thiếu Trạch hét lên.
“Không, em là Đường Du Nhiên, sao em có thể là Bạch Tiên Nhi được chứ?” Khâu Thiếu Trạch khăng khăng nói, mặc kệ Bạch Tiên Nhi đang điên cuồng hét to, anh ta ôm mặt Bạch Tiên Nhi thâm tình hôn lên, vừa hôn vừa nói: “Du Nhiên, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em.”
“Không cần… tôi không cần… Khâu Thiếu Trạch, anh buông tôi ra, tên khốn này anh buông tôi ra… anh cút ngay… đừng chạm vào tôi! Anh đừng chạm vào tôi! Tôi chán ghét anh, Khâu Thiếu Trạch, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy! Sao anh có thể như vậy chứ?”
Bạch Tiên Nhi bị Khâu Thiếu Trạch xem như Đường Du Nhiên hết lần này đến lần khác.
Bạch Tiên Nhi giống như phát điên ra sức giãy dụa, đợi đến lúc tất cả đều kết thúc, trên người Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi đều đầy vết thương.
Khâu Thiếu Trạch sau khi phát tiết xong, nằm xuống bên cạnh Bạch Tiên Nhi ngủ say.
Sắc mặt Bạch Tiên Nhi trắng bạch nằm trên giường, mười ngón tay buông thõng bên hông nắm chặt ga giường.
Vết thương trên môi đầy máu, ánh mắt Bạch Tiên Nhi thâm hiểm nhìn chằm chằm trần nhà, Đường Du Nhiên chết tiệt! Tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu! Bạch Tiên Nhi tôi cả đời này sẽ không dễ dàng buông tha cho cô!
Sáng sớm ngày hôm sau mới sáu giờ Khâu Thiếu Trạch đã tỉnh dậy vì khát nước.
Vừa mới mở mắt, đầu Khâu Thiếu Trạch đau như búa bổ.
Khâu Thiếu Trạch khó chịu kêu lên một tiếng, một tay đỡ trán, tay kìa chống trên giường ngồi dậy.
Nhìn xung quanh phòng một vòng, Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy Bạch Tiên Nhi đang ngủ bên cạnh, lúc này anh ta mới phát hiện ra tối hôm qua mình ngủ trong phòng Bạch Tiên Nhi.
Anh ta nhất thời chau mày, Khâu Thiếu Trạch vỗ vỗ vào trán, cẩn thận nhớ lại một chút, làm sao cũng không nhớ được tối hôm qua anh ta đi tới phòng của Bạch Tiên Nhi như thế nào.
Ký ức duy nhất Khâu Thiếu Trạch còn nhớ là sau khi mình được người ta đưa về nhà thì rõ ràng là đi tìm Đường Du Nhiên, còn cùng với Đường Du Nhiên một đêm mặn nồng, hai người đã làm rất thỏa thích.
Nhưng mà tại sao vừa tỉnh dậy người ngủ bên cạnh mình lại là Bạch Tiên Nhi chứ?
Khâu Thiếu Trạch suy nghĩ như vậy, cơn đau đầu sau say rượu đột nhiên đau đớn hơn vài phần.
Lẽ nào những gì trong ký ức của anh ta vào tối hôm qua chỉ là một giấc mộng xuân thôi sao?
Khâu Thiếu Trạch có chút cáu kỉnh đưa tay xoa xoa lông mày, cũng không đánh thức Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch xuống giường sau khi nhặt quần áo giày mặc vào thì sải bước rời khỏi phòng của Bạch Tiên Nhi.
Trở về phòng mình tắm rửa một cái, thời gian vẫn còn sớm, Khâu Thiếu Trạch rất đau đầu, lại nằm lên giường ngủ thêm một tiếng nữa rồi mới rời giường.
Hôm nay là thứ hai, phải đi làm, Khâu Thiếu Trạch thức dậy thay quần áo xuống tầng.
Tối hôm qua Đường Du Nhiên nghỉ ngơi không tồi, sáng sớm thức dậy sớm, lúc Khâu Thiếu Trạch xuống tầng Đường Du Nhiên đã ăn sáng gần xong rồi.
“Chào buổi sáng.” Khâu Thiếu Trạch nhìn Đường Du Nhiên nở nụ cười dịu dàng nói.
“Chào buổi sáng.” Đường Du Nhiên trả lời Khâu Thiếu Trạch qua loa một câu.
Đường Du Nhiên không hỏi, ngược lại Khâu Thiếu Trạch tự mình nói trước: “Du Nhiên… tối qua cùng đám cậu Thời uống rượu, cho nên về nhà muộn…”
“Ừ, không sao đâu, tối hôm qua em mệt, về nhà thì đi ngủ luôn.” Nói xong Đường Du Nhiên đặt đũa xuống nhìn Khâu Thiếu Trạch nói: “Em ăn no rồi, đến công ty trước đây.”
Nói xong Đường Du Nhiên không đợi cho Khâu Thiếu Trạch trả lời cầm lấy túi xách gọi tài xe rồi rời đi.
Khâu Thiếu Trạch đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của Đường Du Nhiên, không khỏi nhíu mày, không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không….Anh ta luôn cảm thấy gần đây hình như Đường Du Nhiên đối xử với anh ta càng ngày càng lạnh nhạt…
Khâu Thiếu Trạch đưa tay lên nhéo nhéo lông mày, trong lòng tự an ủi, chắc là bản thân nghĩ quá nhiều mà thôi.
Kéo ghế ra ngồi xuống bên bàn, Khâu Thiếu Trạch gọi mẹ Phúc bưng bữa sáng vào.
Tối hôm qua say rượu, lúc này khẩu vị không được tốt lắm, ăn được hai miếng Khâu Thiếu Trạch đặt đũa xuống, mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, nhìn thấy lúc này cách giờ đi làm chỉ còn nửa tiếng nữa.
Nhưng vẫn chưa thấy Bạch Tiên Nhi đi xuống, Khâu Thiếu Trạch nhịn không được nhíu nhíu mày, nói với mẹ Phúc: “Mẹ Phúc, làm phiền dì gọi Bạch Tiên Nhi rời giường giúp tôi.”
“Được.” Mẹ Phúc trả lời một tiếng rồi đi lên tầng.
Không bao lâu mẹ Phúc một mình đi xuống nói: “Cậu Khâu… cô Bạch nói hôm nay cô ấy không khỏe lắm muốn xin nghỉ một ngày.”
Khâu Thiếu Trạch nhíu mày có chút không vui nhìn mẹ Phúc gật gật đầu, xoay người tự mình lái xe đến công ty.
Khâu Thiếu Trạch không biết anh ta vừa mới ra khỏi cửa thì Bạch Tiên Nhi đã rời giường, sắc mặt tái nhợt không ăn sáng vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Khâu Thiếu Trạch cũng nhanh chóng ôm lấy eo Bạch Tiên Nhi di chuyển, vào giây phút phóng thích cuối cùng, Bạch Tiên Nhi nhịn không được vui sướng ôm chặt lấy Khâu Thiếu Trạch, ánh mắt thâm tình nhìn Khâu Thiếu Trạch nói: “Thiếu Trạch, em yêu anh! Em thật sự rất yêu rất yêu anh, hãy để em sinh con cho anh đi.”
Khâu Thiếu Trạch nghe thấy lời của Bạch Tiên Nhi, cũng ôm chặt lấy Bạch Tiên Nhi tình cảm nồng nàn trả lời cô ta: “Du Nhiên, anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu em!”
Lời nói của Khâu Thiếu Trạch vừa dứt, cơ thể Bạch Tiên Nhi đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, nụ cười trên mặt cô ta cứng lại khó coi, niềm vui vừa dâng lên trong lòng giống như bị một chậu nước lạnh buốt dội từ trên đầu xuống, giống như rơi vào hầm băng! Từ trong ra ngoài đều lạnh thấu tâm can!
Bạch Tiên Nhi mở to hai mắt nhìn không thể tin được, nhìn thẳng vào Khâu Thiếu Trạch, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Khâu Thiếu Trạch… vừa rồi anh nói cái gì… anh gọi em là gì?”
Nói đến câu sau giọng nói của Bạch Tiên Nhi thậm chí còn sắc bén.
Khâu Thiếu Trạch như thể không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bạch Tiên Nhi, lần nữa lặp lại câu nói vừa rồi một cách thâm tình: “Du Nhiên, anh rất yêu em, anh thật sự rất yêu em, em sinh cho anh một đứa con đi, không… hai người chúng ta phải sinh thật nhiều thật nhiều con, chúng ta sẽ bên nhau hạnh phúc đến già…”
Lần này Bạch Tiên Nhi nghe vô cùng rõ ràng, cơ thể vì phẫn nộ mà run rẩy, mười ngón tay buông thõng bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm, Bạch Tiên Nhi cắn chặt môi, thậm chí còn cắn môi đến chảy máu.
Ha ha! Đây đúng là một câu chuyện cười mỉa mai nhất.
Khâu Thiếu Trạch thực sự xem cô ta như con khốn Đường Du Nhiên kia!
Bạch Tiên Nhi làm sao có thể nghĩ rằng Khâu Thiếu Trạch sẽ coi cô ta như Đường Du Nhiên chứ!
Rõ ràng là đang lên giường với cô ta thế nhưng Khâu Thiếu Trạch lại vô cùng thâm tình nhìn cô ta gọi tên Đường Du Nhiên!
Khâu Thiếu Trạch sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ!
Khâu Thiếu Trạch sao có thể đối với cô ta tàn nhẫn như vậy chứ!
Bạch Tiên Nhi cảm thấy bản thân muốn điên lên rồi, cũng bị Khâu Thiếu Trạch làm cho phát điên rồi, cô ta không khống chế được vươn tay nắm chặt lấy vai Khâu Thiếu Trạch.
Móng tay hung hăng đâm vào da thịt của Khâu Thiếu Trạch, Bạch Tiên Nhi nhìn Khâu Thiếu Trạch run rẩy điên cuồng nói: “Khâu Thiếu Trạch! Anh mở to mắt nhìn cho rõ tôi là ai! Anh nhìn rõ xem tôi là ai!”
“Tôi là Bạch Tiên Nhi! Tôi là Bạch Tiên Nhi! Tôi không phải là con khốn Đường Du Nhiên kia! Anh nhìn rõ cho tôi! Khâu Thiếu Trạch! Anh nhìn cho rõ đi!” Bạch Tiên Nhi giống như phát điên, lắc mạnh bả vai Khâu Thiếu Trạch hét lên.
“Không, em là Đường Du Nhiên, sao em có thể là Bạch Tiên Nhi được chứ?” Khâu Thiếu Trạch khăng khăng nói, mặc kệ Bạch Tiên Nhi đang điên cuồng hét to, anh ta ôm mặt Bạch Tiên Nhi thâm tình hôn lên, vừa hôn vừa nói: “Du Nhiên, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em.”
“Không cần… tôi không cần… Khâu Thiếu Trạch, anh buông tôi ra, tên khốn này anh buông tôi ra… anh cút ngay… đừng chạm vào tôi! Anh đừng chạm vào tôi! Tôi chán ghét anh, Khâu Thiếu Trạch, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy! Sao anh có thể như vậy chứ?”
Bạch Tiên Nhi bị Khâu Thiếu Trạch xem như Đường Du Nhiên hết lần này đến lần khác.
Bạch Tiên Nhi giống như phát điên ra sức giãy dụa, đợi đến lúc tất cả đều kết thúc, trên người Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi đều đầy vết thương.
Khâu Thiếu Trạch sau khi phát tiết xong, nằm xuống bên cạnh Bạch Tiên Nhi ngủ say.
Sắc mặt Bạch Tiên Nhi trắng bạch nằm trên giường, mười ngón tay buông thõng bên hông nắm chặt ga giường.
Vết thương trên môi đầy máu, ánh mắt Bạch Tiên Nhi thâm hiểm nhìn chằm chằm trần nhà, Đường Du Nhiên chết tiệt! Tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu! Bạch Tiên Nhi tôi cả đời này sẽ không dễ dàng buông tha cho cô!
Sáng sớm ngày hôm sau mới sáu giờ Khâu Thiếu Trạch đã tỉnh dậy vì khát nước.
Vừa mới mở mắt, đầu Khâu Thiếu Trạch đau như búa bổ.
Khâu Thiếu Trạch khó chịu kêu lên một tiếng, một tay đỡ trán, tay kìa chống trên giường ngồi dậy.
Nhìn xung quanh phòng một vòng, Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy Bạch Tiên Nhi đang ngủ bên cạnh, lúc này anh ta mới phát hiện ra tối hôm qua mình ngủ trong phòng Bạch Tiên Nhi.
Anh ta nhất thời chau mày, Khâu Thiếu Trạch vỗ vỗ vào trán, cẩn thận nhớ lại một chút, làm sao cũng không nhớ được tối hôm qua anh ta đi tới phòng của Bạch Tiên Nhi như thế nào.
Ký ức duy nhất Khâu Thiếu Trạch còn nhớ là sau khi mình được người ta đưa về nhà thì rõ ràng là đi tìm Đường Du Nhiên, còn cùng với Đường Du Nhiên một đêm mặn nồng, hai người đã làm rất thỏa thích.
Nhưng mà tại sao vừa tỉnh dậy người ngủ bên cạnh mình lại là Bạch Tiên Nhi chứ?
Khâu Thiếu Trạch suy nghĩ như vậy, cơn đau đầu sau say rượu đột nhiên đau đớn hơn vài phần.
Lẽ nào những gì trong ký ức của anh ta vào tối hôm qua chỉ là một giấc mộng xuân thôi sao?
Khâu Thiếu Trạch có chút cáu kỉnh đưa tay xoa xoa lông mày, cũng không đánh thức Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch xuống giường sau khi nhặt quần áo giày mặc vào thì sải bước rời khỏi phòng của Bạch Tiên Nhi.
Trở về phòng mình tắm rửa một cái, thời gian vẫn còn sớm, Khâu Thiếu Trạch rất đau đầu, lại nằm lên giường ngủ thêm một tiếng nữa rồi mới rời giường.
Hôm nay là thứ hai, phải đi làm, Khâu Thiếu Trạch thức dậy thay quần áo xuống tầng.
Tối hôm qua Đường Du Nhiên nghỉ ngơi không tồi, sáng sớm thức dậy sớm, lúc Khâu Thiếu Trạch xuống tầng Đường Du Nhiên đã ăn sáng gần xong rồi.
“Chào buổi sáng.” Khâu Thiếu Trạch nhìn Đường Du Nhiên nở nụ cười dịu dàng nói.
“Chào buổi sáng.” Đường Du Nhiên trả lời Khâu Thiếu Trạch qua loa một câu.
Đường Du Nhiên không hỏi, ngược lại Khâu Thiếu Trạch tự mình nói trước: “Du Nhiên… tối qua cùng đám cậu Thời uống rượu, cho nên về nhà muộn…”
“Ừ, không sao đâu, tối hôm qua em mệt, về nhà thì đi ngủ luôn.” Nói xong Đường Du Nhiên đặt đũa xuống nhìn Khâu Thiếu Trạch nói: “Em ăn no rồi, đến công ty trước đây.”
Nói xong Đường Du Nhiên không đợi cho Khâu Thiếu Trạch trả lời cầm lấy túi xách gọi tài xe rồi rời đi.
Khâu Thiếu Trạch đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của Đường Du Nhiên, không khỏi nhíu mày, không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không….Anh ta luôn cảm thấy gần đây hình như Đường Du Nhiên đối xử với anh ta càng ngày càng lạnh nhạt…
Khâu Thiếu Trạch đưa tay lên nhéo nhéo lông mày, trong lòng tự an ủi, chắc là bản thân nghĩ quá nhiều mà thôi.
Kéo ghế ra ngồi xuống bên bàn, Khâu Thiếu Trạch gọi mẹ Phúc bưng bữa sáng vào.
Tối hôm qua say rượu, lúc này khẩu vị không được tốt lắm, ăn được hai miếng Khâu Thiếu Trạch đặt đũa xuống, mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, nhìn thấy lúc này cách giờ đi làm chỉ còn nửa tiếng nữa.
Nhưng vẫn chưa thấy Bạch Tiên Nhi đi xuống, Khâu Thiếu Trạch nhịn không được nhíu nhíu mày, nói với mẹ Phúc: “Mẹ Phúc, làm phiền dì gọi Bạch Tiên Nhi rời giường giúp tôi.”
“Được.” Mẹ Phúc trả lời một tiếng rồi đi lên tầng.
Không bao lâu mẹ Phúc một mình đi xuống nói: “Cậu Khâu… cô Bạch nói hôm nay cô ấy không khỏe lắm muốn xin nghỉ một ngày.”
Khâu Thiếu Trạch nhíu mày có chút không vui nhìn mẹ Phúc gật gật đầu, xoay người tự mình lái xe đến công ty.
Khâu Thiếu Trạch không biết anh ta vừa mới ra khỏi cửa thì Bạch Tiên Nhi đã rời giường, sắc mặt tái nhợt không ăn sáng vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.