Chương 71: Lòng dạ hiểm ác
Viên Mãn
21/09/2021
Bỗng nhiên lại bốn mắt nhìn nhau khiến Bạch Tiên Nhi chột dạ, sợ hết
hồn. Cô ta luống cuống dời tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén đó của Thời Ngọc Thao, bên tai lại vang lên tiếng nói không vui của anh: “Cô Bạch, tôi có chỗ nào không ổn à, sao cô cứ nhìn chằm
chằm tôi thế?”
Khâu Thiếu Trạch ở bên cạnh nghe Thời Ngọc Thao nói thế lại vội quét ánh mắt cảnh cáo nhìn sang Bạch Tiên Nhi.
“Không có… Không có.” Bạch Tiên Nhi cười trừ, vội vàng giải thích với Thời Ngọc Thao.
Khâu Thiếu Trạch cũng lập tức lên tiếng chuyển chủ đề: “Cậu Thời, mùi vị đồ ăn của nhà hàng tối nay cũng được chứ hả?”
Khâu Thiếu Trạch đổi chủ đề thành công, ngồi tán gẫu với Thời Ngọc Thao về chuyện các điều khoản hợp tác.
Trong bữa ăn, Bạch Tiên Nhi không hề tập trung, ánh mắt vẫn tỉnh như ruồi mà lặng lẽ quan sát Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao.
Nhưng bất ngờ là, cô ta lại không nhìn thấy giữa hai người đó có gì mờ ám.
Bạch Tiên Nhi càng lúc càng nghi ngờ, chau mày nghĩ ngợi. Lẽ nào thật sự chỉ là bản thân mình đã nghĩ nhiều quá rồi?
Không, không thể nào! Nếu như Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao thật sự không có quan hệ gì, sao hết lần này tới lần khác ở trên người của Đường Du Nhiên lại trùng hợp có mùi hương của Thời Ngọc Thao như vậy chứ!
Xem ra, sau này cô ta phải cố gắng để ý hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao này nhiều hơn nữa mới được.
Một khi hạt giống nghi ngờ đã nảy mầm thì sẽ chẳng bao giờ có thể bị xóa đi dễ dàng như vậy.
Bạch Tiên Nhi nắm chặt đũa, kìm không được mà phóng tầm mắt về phía Đường Du Nhiên đang ăn ở bên này.
Đường Du Nhiên đáng chết, tốt nhất là giữa cô và Thời Ngọc Thao không có bất cứ quan hệ gì. Nếu không một khi để tôi phát hiện được thì nhất định sẽ không buông tha cô dễ dàng vậy đâu.
Trong bầu không khí cũng được tính là hài hòa đó, bữa cơm rồi cũng ăn xong.
Lúc Đường Du Nhiên, Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch về tới nhà, trời vẫn còn sớm. Đường Du Nhiên không cảm thấy buồn ngủ nên cũng không về phòng sớm. Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách bật tivi, mở phim hay lên để đó, vừa xem phim vừa nghịch điện thoại.
Từ sau khi về tới nhà, Bạch Tiên Nhi trước sau như một vẫn luôn tỉnh như ruồi mà quan sát từng cử động của Đường Du Nhiên. Nhìn thấy hiện tại người kia đang nghịch điện thoại, ánh mắt cô ta lập tức sáng ngời.
Nếu như Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao thật sự có quan hệ gì thì nhất định sẽ liên lạc với nhau.
Cô ta chỉ cần cầm được điện thoại của Đường Du Nhiên, kiểm tra một chút sẽ có thể xác định được.
Nhưng, vấn đề chính là làm sao có thể lấy được điện thoại của người kia mà không ai hay biết đây.
Bạch Tiên Nhi nhíu chặt mày, nhanh chóng động não, trong lúc đảo mắt lơ đãng lại nhìn thấy mẹ Phúc đang cầm cây lau nhà ở trên cầu thang.
Trong chớp mắt, Bạch Tiên Nhi lập tức nghĩ ra được cách. Cô ta tiến tới cầu thang đi lướt chỗ mẹ Phúc.
Vừa đi tới bên cạnh người kia, Bạch Tiên Nhi cố ý bị trẹo chân, cả người lập tức bổ nhào về phía mẹ Phúc.
Mẹ Phúc lớn tuổi vốn dĩ đi đứng đã khó khăn rồi, huống hồ còn bị Bạch Tiên Nhi cố ý ngầm đẩy một cái.
Chỉ nghe một tiếng la ó, mẹ Phúc theo sau đó đã ngã xuống cầu thang, trượt liên tiếp mấy bậc. Cũng may là bà nhanh tay lẹ mắt nắm lấy lan can cầu thang mới không bị ngã lăn xuống bên dưới.
Bạch Tiên Nhi cũng giả vờ la ó một tiếng, chau chặt mày ngã ở trên bậc cầu thang.
Trong phòng khách, Đường Du Nhiên đang nghịch điện thoại bỗng nghe tiếng mẹ Phúc la toáng lên lập tức giật mình. Cô nhanh chóng nhìn qua phía cầu thang, thấy mẹ Phúc và Bạch Tiên Nhi đều ngồi phịch trên bậc cầu thang mà kêu rên đau đớn.
Đường Du Nhiên được mẹ Phúc nuôi lớn, có tình cảm rất sâu đậm với bà. Vừa mới nhìn thấy mẹ Phúc té đã lập tức đặt điện thoại lên ghế sofa, nhanh chóng chạy tới cạnh bên người kia.
Cô vội vã vươn tay đỡ mẹ Phúc lên, sốt sắng nhìn người kia nói: “Mẹ Phúc, dì sao rồi? Có phải té ở đâu rồi không? Con lập tức gọi bác sĩ tới!”
Đường Du Nhiên nói xong cũng chuẩn bị xuống cầu thang tìm điện thoại di động, mẹ Phúc nghe thế lập tức kéo tay cô lại mà nói: “Cô cả, tôi không sao, tôi không sao. Không cần gọi bác sĩ tới phiền phức vậy đâu, chân tôi chỉ bị trật một chút thôi, về xoa chút thuốc là được rồi.”
Đường Du Nhiên bị mẹ Phúc kéo như thế cũng không còn cách nào khác đành dừng lại, vẫn có chút lo lắng nhìn bà, nói: “Mẹ Phúc, dì thật sự là không sao chứ?”
“Không sao không sao.” Mẹ Phúc nói tới đây lại vén ống quần lên cho Đường Du Nhiên nhìn, bà nói: “Cô cả cô xem đi, vết thương không nặng, chỉ là sưng đỏ một chút mà thôi, xoa ít nước thuốc hoa hồng là được rồi.”
Đường Du Nhiên cẩn thận kiểm tra cổ chân bị trật của mẹ Phúc một chút, nhìn thấy đúng là giống như người kia nói chỉ hơi sưng đỏ, không có ảnh hưởng gì nhiều, lúc này mới yên tâm hẳn.
Cô đỡ mẹ Phúc lên, nói: “Mẹ Phúc, vậy để con dìu dì trở về phòng.”
Phòng của mẹ Phúc ở tầng một.
Bạch Tiên Nhi vẫn đang duy trì tư thế ngã ở trên bậc thang, lúc nhìn thấy Đường Du Nhiên đỡ mẹ Phúc vào phòng đã lập tức bước nhanh xuống cầu thang. Cô ta tiến vài bước tới cạnh ghế sofa, vội vã cầm điện thoại của Đường Du Nhiên lên mở khóa màn hình.
Cô ta nhanh chóng mở wechat ra, xem xét một lượt nhưng không phát hiện Đường Du Nhiên có tin nhắn mờ ám nào cả. Tiếp đó lại nhanh chóng mở ra lịch sử cuộc gọi, lần này Bạch Tiên Nhi phát hiện gần đây Đường Du Nhiên thường xuyên liên lạc nhiều nhất với một số điện thoại lạ không có trong danh bạ.
Mỗi ngày liên lạc ít nhất cũng hai cuộc, gần như là rất đều đặn. Liên lạc với nhau nhiều như thế, nhất định là Đường Du Nhiên và chủ số điện thoại lạ này có quan hệ rất thân mật.
Bạch Tiên Nhi chắc chắn số điện thoại lạ này không phải của Khâu Thiếu Trạch.
Cô ta vội vàng ghi nhớ lại số điện thoại lạ này.
Giây tiếp theo, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, Bạch Tiên Nhi lập tức thoát ra màn hình chính. Cô ta khóa điện thoại lại, mặt tỉnh như ruồi mà nhanh chóng ném lên ghế sofa.
Làm xong mấy thứ này, Bạch Tiên Nhi đã thấy Đường Du Nhiên chau mày đi ra từ phòng của mẹ Phúc.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy Bạch Tiên Nhi, hàng lông mày của Đường Du Nhiên lập tức lại nhíu chặt thêm mấy phần.
Vừa rồi lúc ở trong phòng bôi thuốc giúp mẹ Phúc, Đường Du Nhiên hỏi đang yên đang lành sao lại có thể ngã xuống cầu thang. Mẹ Phúc trả lời vì Bạch Tiên Nhi ngã trúng vào bà, lúc đó bà lại sơ suất đứng không vững nên mới té xuống.
Đường Du Nhiên không biết vì sao Bạch Tiên Nhi đang yên đang lành lại đột nhiên bị té ngã. Cô chỉ biết là cầu thang cao như thế, mẹ Phúc lại lớn tuổi rồi, nếu thật sự sơ suất ngã xuống sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng của bà.
Đường Du Nhiên bực dọc, nghe xong cũng lập tức ra ngoài hỏi Bạch Tiên Nhi cho ra lẽ. Không ngờ kết quả chỉ vừa mới ra đã nhìn thấy Bạch Tiên Nhi đang đứng ở cạnh ghế sofa.
Cả hai đối mắt nhìn nhau, Đường Du Nhiên lên tiếng trước: “Tiên Nhi, không phải vừa rồi cậu mới té ngã sao? Chân không bị gì à?”
Khâu Thiếu Trạch ở bên cạnh nghe Thời Ngọc Thao nói thế lại vội quét ánh mắt cảnh cáo nhìn sang Bạch Tiên Nhi.
“Không có… Không có.” Bạch Tiên Nhi cười trừ, vội vàng giải thích với Thời Ngọc Thao.
Khâu Thiếu Trạch cũng lập tức lên tiếng chuyển chủ đề: “Cậu Thời, mùi vị đồ ăn của nhà hàng tối nay cũng được chứ hả?”
Khâu Thiếu Trạch đổi chủ đề thành công, ngồi tán gẫu với Thời Ngọc Thao về chuyện các điều khoản hợp tác.
Trong bữa ăn, Bạch Tiên Nhi không hề tập trung, ánh mắt vẫn tỉnh như ruồi mà lặng lẽ quan sát Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao.
Nhưng bất ngờ là, cô ta lại không nhìn thấy giữa hai người đó có gì mờ ám.
Bạch Tiên Nhi càng lúc càng nghi ngờ, chau mày nghĩ ngợi. Lẽ nào thật sự chỉ là bản thân mình đã nghĩ nhiều quá rồi?
Không, không thể nào! Nếu như Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao thật sự không có quan hệ gì, sao hết lần này tới lần khác ở trên người của Đường Du Nhiên lại trùng hợp có mùi hương của Thời Ngọc Thao như vậy chứ!
Xem ra, sau này cô ta phải cố gắng để ý hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao này nhiều hơn nữa mới được.
Một khi hạt giống nghi ngờ đã nảy mầm thì sẽ chẳng bao giờ có thể bị xóa đi dễ dàng như vậy.
Bạch Tiên Nhi nắm chặt đũa, kìm không được mà phóng tầm mắt về phía Đường Du Nhiên đang ăn ở bên này.
Đường Du Nhiên đáng chết, tốt nhất là giữa cô và Thời Ngọc Thao không có bất cứ quan hệ gì. Nếu không một khi để tôi phát hiện được thì nhất định sẽ không buông tha cô dễ dàng vậy đâu.
Trong bầu không khí cũng được tính là hài hòa đó, bữa cơm rồi cũng ăn xong.
Lúc Đường Du Nhiên, Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch về tới nhà, trời vẫn còn sớm. Đường Du Nhiên không cảm thấy buồn ngủ nên cũng không về phòng sớm. Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách bật tivi, mở phim hay lên để đó, vừa xem phim vừa nghịch điện thoại.
Từ sau khi về tới nhà, Bạch Tiên Nhi trước sau như một vẫn luôn tỉnh như ruồi mà quan sát từng cử động của Đường Du Nhiên. Nhìn thấy hiện tại người kia đang nghịch điện thoại, ánh mắt cô ta lập tức sáng ngời.
Nếu như Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao thật sự có quan hệ gì thì nhất định sẽ liên lạc với nhau.
Cô ta chỉ cần cầm được điện thoại của Đường Du Nhiên, kiểm tra một chút sẽ có thể xác định được.
Nhưng, vấn đề chính là làm sao có thể lấy được điện thoại của người kia mà không ai hay biết đây.
Bạch Tiên Nhi nhíu chặt mày, nhanh chóng động não, trong lúc đảo mắt lơ đãng lại nhìn thấy mẹ Phúc đang cầm cây lau nhà ở trên cầu thang.
Trong chớp mắt, Bạch Tiên Nhi lập tức nghĩ ra được cách. Cô ta tiến tới cầu thang đi lướt chỗ mẹ Phúc.
Vừa đi tới bên cạnh người kia, Bạch Tiên Nhi cố ý bị trẹo chân, cả người lập tức bổ nhào về phía mẹ Phúc.
Mẹ Phúc lớn tuổi vốn dĩ đi đứng đã khó khăn rồi, huống hồ còn bị Bạch Tiên Nhi cố ý ngầm đẩy một cái.
Chỉ nghe một tiếng la ó, mẹ Phúc theo sau đó đã ngã xuống cầu thang, trượt liên tiếp mấy bậc. Cũng may là bà nhanh tay lẹ mắt nắm lấy lan can cầu thang mới không bị ngã lăn xuống bên dưới.
Bạch Tiên Nhi cũng giả vờ la ó một tiếng, chau chặt mày ngã ở trên bậc cầu thang.
Trong phòng khách, Đường Du Nhiên đang nghịch điện thoại bỗng nghe tiếng mẹ Phúc la toáng lên lập tức giật mình. Cô nhanh chóng nhìn qua phía cầu thang, thấy mẹ Phúc và Bạch Tiên Nhi đều ngồi phịch trên bậc cầu thang mà kêu rên đau đớn.
Đường Du Nhiên được mẹ Phúc nuôi lớn, có tình cảm rất sâu đậm với bà. Vừa mới nhìn thấy mẹ Phúc té đã lập tức đặt điện thoại lên ghế sofa, nhanh chóng chạy tới cạnh bên người kia.
Cô vội vã vươn tay đỡ mẹ Phúc lên, sốt sắng nhìn người kia nói: “Mẹ Phúc, dì sao rồi? Có phải té ở đâu rồi không? Con lập tức gọi bác sĩ tới!”
Đường Du Nhiên nói xong cũng chuẩn bị xuống cầu thang tìm điện thoại di động, mẹ Phúc nghe thế lập tức kéo tay cô lại mà nói: “Cô cả, tôi không sao, tôi không sao. Không cần gọi bác sĩ tới phiền phức vậy đâu, chân tôi chỉ bị trật một chút thôi, về xoa chút thuốc là được rồi.”
Đường Du Nhiên bị mẹ Phúc kéo như thế cũng không còn cách nào khác đành dừng lại, vẫn có chút lo lắng nhìn bà, nói: “Mẹ Phúc, dì thật sự là không sao chứ?”
“Không sao không sao.” Mẹ Phúc nói tới đây lại vén ống quần lên cho Đường Du Nhiên nhìn, bà nói: “Cô cả cô xem đi, vết thương không nặng, chỉ là sưng đỏ một chút mà thôi, xoa ít nước thuốc hoa hồng là được rồi.”
Đường Du Nhiên cẩn thận kiểm tra cổ chân bị trật của mẹ Phúc một chút, nhìn thấy đúng là giống như người kia nói chỉ hơi sưng đỏ, không có ảnh hưởng gì nhiều, lúc này mới yên tâm hẳn.
Cô đỡ mẹ Phúc lên, nói: “Mẹ Phúc, vậy để con dìu dì trở về phòng.”
Phòng của mẹ Phúc ở tầng một.
Bạch Tiên Nhi vẫn đang duy trì tư thế ngã ở trên bậc thang, lúc nhìn thấy Đường Du Nhiên đỡ mẹ Phúc vào phòng đã lập tức bước nhanh xuống cầu thang. Cô ta tiến vài bước tới cạnh ghế sofa, vội vã cầm điện thoại của Đường Du Nhiên lên mở khóa màn hình.
Cô ta nhanh chóng mở wechat ra, xem xét một lượt nhưng không phát hiện Đường Du Nhiên có tin nhắn mờ ám nào cả. Tiếp đó lại nhanh chóng mở ra lịch sử cuộc gọi, lần này Bạch Tiên Nhi phát hiện gần đây Đường Du Nhiên thường xuyên liên lạc nhiều nhất với một số điện thoại lạ không có trong danh bạ.
Mỗi ngày liên lạc ít nhất cũng hai cuộc, gần như là rất đều đặn. Liên lạc với nhau nhiều như thế, nhất định là Đường Du Nhiên và chủ số điện thoại lạ này có quan hệ rất thân mật.
Bạch Tiên Nhi chắc chắn số điện thoại lạ này không phải của Khâu Thiếu Trạch.
Cô ta vội vàng ghi nhớ lại số điện thoại lạ này.
Giây tiếp theo, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, Bạch Tiên Nhi lập tức thoát ra màn hình chính. Cô ta khóa điện thoại lại, mặt tỉnh như ruồi mà nhanh chóng ném lên ghế sofa.
Làm xong mấy thứ này, Bạch Tiên Nhi đã thấy Đường Du Nhiên chau mày đi ra từ phòng của mẹ Phúc.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy Bạch Tiên Nhi, hàng lông mày của Đường Du Nhiên lập tức lại nhíu chặt thêm mấy phần.
Vừa rồi lúc ở trong phòng bôi thuốc giúp mẹ Phúc, Đường Du Nhiên hỏi đang yên đang lành sao lại có thể ngã xuống cầu thang. Mẹ Phúc trả lời vì Bạch Tiên Nhi ngã trúng vào bà, lúc đó bà lại sơ suất đứng không vững nên mới té xuống.
Đường Du Nhiên không biết vì sao Bạch Tiên Nhi đang yên đang lành lại đột nhiên bị té ngã. Cô chỉ biết là cầu thang cao như thế, mẹ Phúc lại lớn tuổi rồi, nếu thật sự sơ suất ngã xuống sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng của bà.
Đường Du Nhiên bực dọc, nghe xong cũng lập tức ra ngoài hỏi Bạch Tiên Nhi cho ra lẽ. Không ngờ kết quả chỉ vừa mới ra đã nhìn thấy Bạch Tiên Nhi đang đứng ở cạnh ghế sofa.
Cả hai đối mắt nhìn nhau, Đường Du Nhiên lên tiếng trước: “Tiên Nhi, không phải vừa rồi cậu mới té ngã sao? Chân không bị gì à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.