Chương 73: Mê hoặc
Viên Mãn
21/09/2021
Khâu Thiếu Trạch nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, chỉ nghĩ rằng Đường Du Nhiên lại xấu hổ nên anh ta quay người trở về phòng mình mà không
suy nghĩ nhiều.
Lúc này đã hơn mười giờ tối rồi, thật sự rất muộn, Đường Du Nhiên tắm xong thì đi ngủ.
Ở bên kia, Khâu Thiếu Trạch trở về phòng mình ở, tắm rửa, toàn thân anh ta chỉ quấn khăn vào nửa người dưới để thuận tiện, vừa trong phòng tắm đi ra, một bóng dáng mảnh mai đột nhiên nhào đến ôm chặt sau lưng Khâu Thiếu Trạch giống như dây leo vậy.
Ở nhà Khâu Thiếu Trạch đã quen không khóa cửa phòng, theo tình hình thông thường thì trước giờ không có chuyện Đường Du Nhiên vào phòng anh ta mà không gõ cửa, vì vậy người vào phòng chỉ có thể là Bạch Tiên Nhi!
Khâu Thiếu Trạch suy nghĩ rồi khẽ cau mày, anh ta đưa tay nắm lấy cổ tay đang vòng qua lưng mình rồi dùng sức kéo mạnh người ở sau lưng đến trước mắt, quả nhiên là Bạch Tiên Nhi!
Chỉ thấy Bạch Tiên Nhi lại không mặc đồ ngủ, cả người chỉ quấn một chiếc áo choàng tắm mỏng, đoán chừng bên trong áo choàng tắm chắc chắn không có mặc gì cả.
“Tại sao em vào phòng mà không gõ cửa vậy?” Khâu Thiếu Trạch cau mày nhìn chằm chằm vào Bạch Tiên Nhi và nói.
Bạch Tiên Nhi mím môi tủi thân nhìn Khâu Thiếu Trạch: “Trước kia em vào cũng đều không gõ cửa, trước giờ anh cũng không nói với em…”
“Vào tìm anh có chuyện gì vậy?” Khâu Thiếu Trạch không muốn nói những lời vô ích với Bạch Tiên Nhi, anh ta nhìn Bạch Tiên Nhi rồi hỏi vào thẳng chủ đề.
“Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?” Bạch Tiên Nhi nói xong thì dựa vào trong lòng Khâu Thiếu Trạch giống như cơ thể không có xương vậy, một tay ôm eo Khâu Thiếu Trạch, một tay vẽ các vòng tròn lên ngực anh ta một cách mập mờ, rồi ghé sát vào chỗ gáy nhạy cảm của Khâu Thiếu Trạch và nói: “Chỉ là em nhớ anh mà thôi.”
Bạch Tiên Nhi thật sự hơi nhớ Khâu Thiếu Trạch, bởi vì kể từ lần trước cô ta ở chỗ Lăng Tử Khôn trở về và nằm viện cho đến khoảng thời gian ở nhà dưỡng bệnh này, Khâu Thiếu Trạch cũng không gặp Bạch Tiên Nhi.
Mấy ngày trước những vết roi bầm tím đáng sợ trên người Bạch Tiên Nhi vẫn chưa lành, Bạch Tiên Nhi tự thấy xấu hổ khi đến tìm Khâu Thiếu Trạch, sợ rằng Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy những vết thương đó trên người cô ta thì sẽ mất hứng thú.
Bạch Tiên Nhi rất rõ về mối quan hệ bây giờ của mình và Khâu Thiếu Trạch.
Khâu Thiếu Trạch đã không yêu cô ta rồi, nếu như bản thân Bạch Tiên Nhi không chủ động dùng thân thể để duy trì mối quan hệ này một chút thì có thể mối quan hệ giữa hai người cô ta và Khâu Thiếu Trạch sẽ càng ngày càng tệ.
Đến lúc đó sợ rằng cô ta sẽ thật sự không có một chút địa vị nào ở trong lòng Khâu Thiếu Trạch! Bạch Tiên Nhi chắc chắn không muốn nhìn thấy tình huống như vậy xảy ra.
Vì vậy khi những vết roi trên người Bạch Tiên Nhi đã lành, tối nay cô ta chủ động đi vào trong phòng Khâu Thiếu Trạch để tìm Khâu Thiếu Trạch.
Nói xong thì bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tiên Nhi dừng lại ở bụng dưới của Khâu Thiếu Trạch đầy hàm ý trêu chọc, dần dần trượt xuống dưới, mở khăn tắm buộc ngay eo Khâu Thiếu Trạch ra một cách khéo léo.
Khâu Thiếu Trạch nhìn động tác của Bạch Tiên Nhi, anh ta không hiểu Bạch Tiên Nhi muốn làm gì tiếp theo, lông mày đột nhiên cau lại, anh đưa tay ra và nắm lấy đôi tay không an phận của Bạch Tiên Nhi rồi nhìn Bạch Tiên Nhi chằm chằm có chút không vừa ý, anh ta lạnh lùng nói: “Bạch Tiên Nhi, tối nay anh không có tâm trạng, em ra ngoài đi, về phòng nghỉ ngơi đi nhé!”
Bạch Tiên Nhi nghe những lời này của Khâu Thiếu Trạch thì nhất thời lo lắng, cô ta nhíu mày nhìn Khâu Thiếu Trạch: “Em không đi! Khâu Thiếu Trạch! Em và anh chưa làm rất lâu rồi! Bây giờ anh đang ở độ tuổi mà sức lực dồi dào! Cơ thể cũng cần trút hết ra đấy! Làm sao có thể không có tâm trạng?”
Nói xong thì hai tay Bạch Tiên Nhi lập tức kéo đai thắt lưng áo choàng tắm của mình ra, cởϊ áσ choàng tắm đang mặc trên người xuống.
Quả nhiên cả người Bạch Tiên Nhi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không có mặc gì bên trong áo choàng tắm cả.
Bạch Tiên Nhi không mảnh vải che thân đứng trước mặt Khâu Thiếu Trạch, nhưng ánh mắt Khâu Thiếu Trạch nhìn cảnh tượng ướŧ áŧ như vậy vẫn lạnh lùng như cũ, lông mày càng nhíu sâu hơn một chút.
“Bạch Tiên Nhi, em không cần phải như vậy đâu.”
Khâu Thiếu Trạch nói xong thì khòm lưng xuống nhặt chiếc áo choàng tắm mà Bạch Tiên Nhi vứt ở dưới đất, ngón tay chưa kịp đụng tới thì đã bị Bạch Tiên Nhi lôi vào.
Bạch Tiên Nhi không mảnh vải che thân lập tức chui vào trong lòng Khâu Thiếu Trạch, một tay ôm chặt eo Khâu Thiếu Trạch, tay kia thì kéo khăn tắm ngay eo Khâu Thiếu Trạch ra.
Lúc này toàn thân của hai người đều không mặc gì, cơ thể bóng loáng của Bạch Tiên Nhi cố ý dán chặt vào cơ thể của Khâu Thiếu Trạch, không ngừng trêu chọc Khâu Thiếu Trạch.
Khâu Thiếu Trạch là một người đàn ông bình thường, bị trêu chọc như vậy thì đã có phản ứng rất nhanh.
Bạch Tiên Nhi cảm nhận được phản ứng của Khâu Thiếu Trạch, trên khuôn mặt chợt nở một nụ cười, nhưng Bạch Tiên Nhi vui vẻ không được bao lâu, đột nhiên Khâu Thiếu Trạch dùng sức đẩy Bạch Tiên Nhi đang dán chặt trên người mình ra với sắc mặt tối đen!
“Bạch Tiên Nhi! Cô có phải là không có tự trọng không! Tối nay tôi không có hứng thú! Không có hứng thú, cô nghe không hiểu sao? Bây giờ cô lập tức rời khỏi phòng cho tôi!”
Bạch Tiên Nhi bị Khâu Thiếu Trạch đột ngột đẩy ra khiến cả người loạng choạng một chút, suýt nữa đã ngã xuống đất. Sau khi miễn cưỡng đứng vững, cô ta nghe thấy những lời nói không hề nể tình này của Khâu Thiếu Trạch, Bạch Tiên Nhi lúng túng không chịu nổi nữa nên đã khóc lên, nhìn Khâu Thiếu Trạch với vẻ không thể tin: “Khâu Thiếu Trạch, hóa ra trong mắt anh tất cả những việc em làm đều là không có tự trọng!”
Một người con gái như cô ta cũng buông bỏ lòng tự trọng để đi lấy lòng Khâu Thiếu Trạch như vậy, nhưng Khâu Thiếu Trạch lại đẩy cô ta ra như thế này, còn nói cô ta đang không có tự trọng, làm sao trong lòng Bạch Tiên Nhi có thể không buồn chứ.
Bạch Tiên Nhi rơm rớm nước mắt nhìn Khâu Thiếu Trạch, vừa khóc vừa nói với giọng run rẩy: “Khâu Thiếu Trạch, em biết rồi, anh đang chê em dơ bẩn đúng không? Rõ ràng bản thân anh đã có cảm giác nhưng không muốn đụng vào em, nhất định là anh chê em dơ bẩn đúng không?”
“Nhưng Khâu Thiếu Trạch anh đừng quên! Không phải là em tự leo lên giường của người đàn ông khác! Là Khâu Thiếu Trạch anh tự tay đưa em lên giường người đàn ông khác đấy!”
“Được rồi! Nếu anh đã chê em như vậy! Chán ghét em! Vậy em sống trên thế giới này cũng không có ý nghĩa gì cả! Em sẽ đi chết!”
“Em chết rồi thì sẽ không ở trước mắt anh làm cho anh chán ghét nữa! Em chết rồi thì anh có thể cùng với Đường Du Nhiên mà anh yêu bên nhau không tách rời!”
Giọng nói vừa dứt, Bạch Tiên Nhi không mặc quần áo giống như kẻ điên, cả người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy đến bên cửa sổ, tư thế như muốn nhảy lầu vậy.
Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy chỉ đau đầu mà thôi, Bạch Tiên Nhi thật sự không đoán sai, Khâu Thiếu Trạch hơi ghét bỏ việc Bạch Tiên Nhi bị người đàn ông khác đụng chạm qua.
Bây giờ Khâu Thiếu Trạch nhìn cơ thể không mảnh vải che thân của Bạch Tiên Nhi, trong đầu không nhịn được mà hiện ra bộ dạng đầy vết roi bầm tím.
Khâu Thiếu Trạch cảm thấy dơ!
Khâu Thiếu Trạch nhíu chặt lông mày, anh ta biết rằng lúc này một kẻ điên như Bạch Tiên Nhi có thể làm ra chuyện gì, anh ta vội vàng đuổi theo và kéo cổ tay Bạch Tiên Nhi, cố nén cơn bực bội trong lòng xuống, anh ta nói với Bạch Tiên Nhi: “Bạch Tiên Nhi cô đừng có mà làm loạn!”
“Em không muốn làm loạn, Khâu Thiếu Trạch, nếu anh đã chán ghét em như vậy thì còn kéo em lại làm gì! Anh để em đi chết đi! Anh buông em ra!”
Lúc này đã hơn mười giờ tối rồi, thật sự rất muộn, Đường Du Nhiên tắm xong thì đi ngủ.
Ở bên kia, Khâu Thiếu Trạch trở về phòng mình ở, tắm rửa, toàn thân anh ta chỉ quấn khăn vào nửa người dưới để thuận tiện, vừa trong phòng tắm đi ra, một bóng dáng mảnh mai đột nhiên nhào đến ôm chặt sau lưng Khâu Thiếu Trạch giống như dây leo vậy.
Ở nhà Khâu Thiếu Trạch đã quen không khóa cửa phòng, theo tình hình thông thường thì trước giờ không có chuyện Đường Du Nhiên vào phòng anh ta mà không gõ cửa, vì vậy người vào phòng chỉ có thể là Bạch Tiên Nhi!
Khâu Thiếu Trạch suy nghĩ rồi khẽ cau mày, anh ta đưa tay nắm lấy cổ tay đang vòng qua lưng mình rồi dùng sức kéo mạnh người ở sau lưng đến trước mắt, quả nhiên là Bạch Tiên Nhi!
Chỉ thấy Bạch Tiên Nhi lại không mặc đồ ngủ, cả người chỉ quấn một chiếc áo choàng tắm mỏng, đoán chừng bên trong áo choàng tắm chắc chắn không có mặc gì cả.
“Tại sao em vào phòng mà không gõ cửa vậy?” Khâu Thiếu Trạch cau mày nhìn chằm chằm vào Bạch Tiên Nhi và nói.
Bạch Tiên Nhi mím môi tủi thân nhìn Khâu Thiếu Trạch: “Trước kia em vào cũng đều không gõ cửa, trước giờ anh cũng không nói với em…”
“Vào tìm anh có chuyện gì vậy?” Khâu Thiếu Trạch không muốn nói những lời vô ích với Bạch Tiên Nhi, anh ta nhìn Bạch Tiên Nhi rồi hỏi vào thẳng chủ đề.
“Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?” Bạch Tiên Nhi nói xong thì dựa vào trong lòng Khâu Thiếu Trạch giống như cơ thể không có xương vậy, một tay ôm eo Khâu Thiếu Trạch, một tay vẽ các vòng tròn lên ngực anh ta một cách mập mờ, rồi ghé sát vào chỗ gáy nhạy cảm của Khâu Thiếu Trạch và nói: “Chỉ là em nhớ anh mà thôi.”
Bạch Tiên Nhi thật sự hơi nhớ Khâu Thiếu Trạch, bởi vì kể từ lần trước cô ta ở chỗ Lăng Tử Khôn trở về và nằm viện cho đến khoảng thời gian ở nhà dưỡng bệnh này, Khâu Thiếu Trạch cũng không gặp Bạch Tiên Nhi.
Mấy ngày trước những vết roi bầm tím đáng sợ trên người Bạch Tiên Nhi vẫn chưa lành, Bạch Tiên Nhi tự thấy xấu hổ khi đến tìm Khâu Thiếu Trạch, sợ rằng Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy những vết thương đó trên người cô ta thì sẽ mất hứng thú.
Bạch Tiên Nhi rất rõ về mối quan hệ bây giờ của mình và Khâu Thiếu Trạch.
Khâu Thiếu Trạch đã không yêu cô ta rồi, nếu như bản thân Bạch Tiên Nhi không chủ động dùng thân thể để duy trì mối quan hệ này một chút thì có thể mối quan hệ giữa hai người cô ta và Khâu Thiếu Trạch sẽ càng ngày càng tệ.
Đến lúc đó sợ rằng cô ta sẽ thật sự không có một chút địa vị nào ở trong lòng Khâu Thiếu Trạch! Bạch Tiên Nhi chắc chắn không muốn nhìn thấy tình huống như vậy xảy ra.
Vì vậy khi những vết roi trên người Bạch Tiên Nhi đã lành, tối nay cô ta chủ động đi vào trong phòng Khâu Thiếu Trạch để tìm Khâu Thiếu Trạch.
Nói xong thì bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tiên Nhi dừng lại ở bụng dưới của Khâu Thiếu Trạch đầy hàm ý trêu chọc, dần dần trượt xuống dưới, mở khăn tắm buộc ngay eo Khâu Thiếu Trạch ra một cách khéo léo.
Khâu Thiếu Trạch nhìn động tác của Bạch Tiên Nhi, anh ta không hiểu Bạch Tiên Nhi muốn làm gì tiếp theo, lông mày đột nhiên cau lại, anh đưa tay ra và nắm lấy đôi tay không an phận của Bạch Tiên Nhi rồi nhìn Bạch Tiên Nhi chằm chằm có chút không vừa ý, anh ta lạnh lùng nói: “Bạch Tiên Nhi, tối nay anh không có tâm trạng, em ra ngoài đi, về phòng nghỉ ngơi đi nhé!”
Bạch Tiên Nhi nghe những lời này của Khâu Thiếu Trạch thì nhất thời lo lắng, cô ta nhíu mày nhìn Khâu Thiếu Trạch: “Em không đi! Khâu Thiếu Trạch! Em và anh chưa làm rất lâu rồi! Bây giờ anh đang ở độ tuổi mà sức lực dồi dào! Cơ thể cũng cần trút hết ra đấy! Làm sao có thể không có tâm trạng?”
Nói xong thì hai tay Bạch Tiên Nhi lập tức kéo đai thắt lưng áo choàng tắm của mình ra, cởϊ áσ choàng tắm đang mặc trên người xuống.
Quả nhiên cả người Bạch Tiên Nhi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không có mặc gì bên trong áo choàng tắm cả.
Bạch Tiên Nhi không mảnh vải che thân đứng trước mặt Khâu Thiếu Trạch, nhưng ánh mắt Khâu Thiếu Trạch nhìn cảnh tượng ướŧ áŧ như vậy vẫn lạnh lùng như cũ, lông mày càng nhíu sâu hơn một chút.
“Bạch Tiên Nhi, em không cần phải như vậy đâu.”
Khâu Thiếu Trạch nói xong thì khòm lưng xuống nhặt chiếc áo choàng tắm mà Bạch Tiên Nhi vứt ở dưới đất, ngón tay chưa kịp đụng tới thì đã bị Bạch Tiên Nhi lôi vào.
Bạch Tiên Nhi không mảnh vải che thân lập tức chui vào trong lòng Khâu Thiếu Trạch, một tay ôm chặt eo Khâu Thiếu Trạch, tay kia thì kéo khăn tắm ngay eo Khâu Thiếu Trạch ra.
Lúc này toàn thân của hai người đều không mặc gì, cơ thể bóng loáng của Bạch Tiên Nhi cố ý dán chặt vào cơ thể của Khâu Thiếu Trạch, không ngừng trêu chọc Khâu Thiếu Trạch.
Khâu Thiếu Trạch là một người đàn ông bình thường, bị trêu chọc như vậy thì đã có phản ứng rất nhanh.
Bạch Tiên Nhi cảm nhận được phản ứng của Khâu Thiếu Trạch, trên khuôn mặt chợt nở một nụ cười, nhưng Bạch Tiên Nhi vui vẻ không được bao lâu, đột nhiên Khâu Thiếu Trạch dùng sức đẩy Bạch Tiên Nhi đang dán chặt trên người mình ra với sắc mặt tối đen!
“Bạch Tiên Nhi! Cô có phải là không có tự trọng không! Tối nay tôi không có hứng thú! Không có hứng thú, cô nghe không hiểu sao? Bây giờ cô lập tức rời khỏi phòng cho tôi!”
Bạch Tiên Nhi bị Khâu Thiếu Trạch đột ngột đẩy ra khiến cả người loạng choạng một chút, suýt nữa đã ngã xuống đất. Sau khi miễn cưỡng đứng vững, cô ta nghe thấy những lời nói không hề nể tình này của Khâu Thiếu Trạch, Bạch Tiên Nhi lúng túng không chịu nổi nữa nên đã khóc lên, nhìn Khâu Thiếu Trạch với vẻ không thể tin: “Khâu Thiếu Trạch, hóa ra trong mắt anh tất cả những việc em làm đều là không có tự trọng!”
Một người con gái như cô ta cũng buông bỏ lòng tự trọng để đi lấy lòng Khâu Thiếu Trạch như vậy, nhưng Khâu Thiếu Trạch lại đẩy cô ta ra như thế này, còn nói cô ta đang không có tự trọng, làm sao trong lòng Bạch Tiên Nhi có thể không buồn chứ.
Bạch Tiên Nhi rơm rớm nước mắt nhìn Khâu Thiếu Trạch, vừa khóc vừa nói với giọng run rẩy: “Khâu Thiếu Trạch, em biết rồi, anh đang chê em dơ bẩn đúng không? Rõ ràng bản thân anh đã có cảm giác nhưng không muốn đụng vào em, nhất định là anh chê em dơ bẩn đúng không?”
“Nhưng Khâu Thiếu Trạch anh đừng quên! Không phải là em tự leo lên giường của người đàn ông khác! Là Khâu Thiếu Trạch anh tự tay đưa em lên giường người đàn ông khác đấy!”
“Được rồi! Nếu anh đã chê em như vậy! Chán ghét em! Vậy em sống trên thế giới này cũng không có ý nghĩa gì cả! Em sẽ đi chết!”
“Em chết rồi thì sẽ không ở trước mắt anh làm cho anh chán ghét nữa! Em chết rồi thì anh có thể cùng với Đường Du Nhiên mà anh yêu bên nhau không tách rời!”
Giọng nói vừa dứt, Bạch Tiên Nhi không mặc quần áo giống như kẻ điên, cả người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy đến bên cửa sổ, tư thế như muốn nhảy lầu vậy.
Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy chỉ đau đầu mà thôi, Bạch Tiên Nhi thật sự không đoán sai, Khâu Thiếu Trạch hơi ghét bỏ việc Bạch Tiên Nhi bị người đàn ông khác đụng chạm qua.
Bây giờ Khâu Thiếu Trạch nhìn cơ thể không mảnh vải che thân của Bạch Tiên Nhi, trong đầu không nhịn được mà hiện ra bộ dạng đầy vết roi bầm tím.
Khâu Thiếu Trạch cảm thấy dơ!
Khâu Thiếu Trạch nhíu chặt lông mày, anh ta biết rằng lúc này một kẻ điên như Bạch Tiên Nhi có thể làm ra chuyện gì, anh ta vội vàng đuổi theo và kéo cổ tay Bạch Tiên Nhi, cố nén cơn bực bội trong lòng xuống, anh ta nói với Bạch Tiên Nhi: “Bạch Tiên Nhi cô đừng có mà làm loạn!”
“Em không muốn làm loạn, Khâu Thiếu Trạch, nếu anh đã chán ghét em như vậy thì còn kéo em lại làm gì! Anh để em đi chết đi! Anh buông em ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.