Chương 104
Sở Ly
27/10/2020
Nếu... Nếu lúc đó hắn có thể dũng cảm một chút, thừa nhận mình thật sự yêu Lăng Tịch.
Đáng tiếc, không có nếu.
"Lăng lão gia, là con không tốt, là con câu dẫn thiếu gia, thật có lỗi, ngài muốn phạt, liền phạt con đi."
Giọng nam nhân nghe rất thành khẩn, như là chân tâm thực lòng giải thích, một chút cũng không nói láo.
Sau khi nói xong, nam nhân chuyển qua nhìn mặt của hắn. Cặp mắt không có trách cứ, chính là tuyệt vọng.
Chị của hắn trách cứ nói những lời khó nghe, ba hắn đi lấy roi da, hướng tới trên thân nam nhân giận dữ quất xuống.
Thế nhưng hắn không có dũng khí nhìn chỉ có thể cúi đầu nghe âm thanh vù vù chuyển động của roi da. Thẳng đến khi dừng lại, hắn mới dám thử nhìn về phía nam nhân, hắn thấy được nam nhân bên môi giương lên nụ cười nhạt, thật ấm áp.
Ba hắn đồng ý thỉnh cầu cho chị ly hôn cùng nam nhân, cũng để cho nam nhân lập tức rời đi Lăng gia.
Nam nhân trên người rách nát, hắn thậm chí có thể nhìn thấy làn da có từng đạo vết roi, bên trên, còn có đỏ tươi vết máu.
Hắn run rẩy nhìn theo nam nhân rời đi. Nam nhân đi rất chậm, cũng có chút tập tễnh, ba dùng lực rất lớn nên sẽ rất đau.
Hắn cũng bị cưỡng chế đi ra nước ngoài. Sau đó, Phương Văn xuất hiện ôn nhu chăm sóc. Huống chi Phương Văn là một đối tượng kết hôn rất thích hợp.
Theo một màn chuyện cũ hiện lên, Lăng Gia An nước mắt không ngừng tuôn ra, nhiễm ướt áo nam nhân.
"Tiểu Tịch, thật có lỗi. Anh biết mình đã gây cho em vết thương thật sự sâu, nhưng thật không phải là cố ý, anh chỉ là sợ..."
Lăng Gia An hít hít cái mũi, ôm chặt nam nhân thêm, cũng đem mặt dán vào trong ngực, im lặng nghe tiếng tim nam nhân đập.
Im lặng một lúc sau, Lăng Gia An tiếp tục nói
"Tiểu Tịch, em hận anh sao?"
Nếu đổi là nam nhân làm như vậy đối với hắn, hắn nhất định sẽ hận chết nam nhân đi.
Đợi trong chốc lát, nam nhân như trước vẫn duy trì trầm mặc, Lăng Gia An truy hỏi:
"Tiểu Tịch, trả lời được không? Em có hận anh hay không? "
Lăng Gia An vẫn trốn tránh ở bên trong chăn, khóc lâu như vậy... Sợ hắn bởi vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi nam nhân chần chờ mở miệng,
"Ngươi trước đi ra, đừng dùng chăn che đầu nữa."
"Trả lời anh trước đi."
"Ta không có hận ngươi."
Lăng Tịch biết Lăng Gia An, ở bên ngoài là một bộ dạng thiếu gia rất tùy hứng, nhưng vẫn là thiếu niên yếu đuối. Lời tuyệt tình khi đó nói ra cũng là do quá sợ hãi. Điều này Lăng Tịch ngộ ra khi đã trãi qua nhiều sự tình trong cuộc sống.
Việc rời đi Lăng gia có mất cũng có đựơc. Tính ra cái được nhiều hơn. Cũng chính là thời gian kia, gặp được mẹ con Bạch Tiểu Hàn, những người thiện lương, làm cho trái tim lạnh như băng của Lăng Tịch một lần nữa ấm lên. Tuy rằng điều kiện kém xa Lăng gia nhiều, nhưng cũng thật sự thư thái, thỏa mãn.
"Tiểu Tịch."
Nghe được câu trả lời của nam nhân, Lăng Gia An nước mắt lại một lần nữa chảy ra. Hắn giật giật môi, sau đó tiến tới hôn lên môi nam nhân.
Đáng tiếc, không có nếu.
"Lăng lão gia, là con không tốt, là con câu dẫn thiếu gia, thật có lỗi, ngài muốn phạt, liền phạt con đi."
Giọng nam nhân nghe rất thành khẩn, như là chân tâm thực lòng giải thích, một chút cũng không nói láo.
Sau khi nói xong, nam nhân chuyển qua nhìn mặt của hắn. Cặp mắt không có trách cứ, chính là tuyệt vọng.
Chị của hắn trách cứ nói những lời khó nghe, ba hắn đi lấy roi da, hướng tới trên thân nam nhân giận dữ quất xuống.
Thế nhưng hắn không có dũng khí nhìn chỉ có thể cúi đầu nghe âm thanh vù vù chuyển động của roi da. Thẳng đến khi dừng lại, hắn mới dám thử nhìn về phía nam nhân, hắn thấy được nam nhân bên môi giương lên nụ cười nhạt, thật ấm áp.
Ba hắn đồng ý thỉnh cầu cho chị ly hôn cùng nam nhân, cũng để cho nam nhân lập tức rời đi Lăng gia.
Nam nhân trên người rách nát, hắn thậm chí có thể nhìn thấy làn da có từng đạo vết roi, bên trên, còn có đỏ tươi vết máu.
Hắn run rẩy nhìn theo nam nhân rời đi. Nam nhân đi rất chậm, cũng có chút tập tễnh, ba dùng lực rất lớn nên sẽ rất đau.
Hắn cũng bị cưỡng chế đi ra nước ngoài. Sau đó, Phương Văn xuất hiện ôn nhu chăm sóc. Huống chi Phương Văn là một đối tượng kết hôn rất thích hợp.
Theo một màn chuyện cũ hiện lên, Lăng Gia An nước mắt không ngừng tuôn ra, nhiễm ướt áo nam nhân.
"Tiểu Tịch, thật có lỗi. Anh biết mình đã gây cho em vết thương thật sự sâu, nhưng thật không phải là cố ý, anh chỉ là sợ..."
Lăng Gia An hít hít cái mũi, ôm chặt nam nhân thêm, cũng đem mặt dán vào trong ngực, im lặng nghe tiếng tim nam nhân đập.
Im lặng một lúc sau, Lăng Gia An tiếp tục nói
"Tiểu Tịch, em hận anh sao?"
Nếu đổi là nam nhân làm như vậy đối với hắn, hắn nhất định sẽ hận chết nam nhân đi.
Đợi trong chốc lát, nam nhân như trước vẫn duy trì trầm mặc, Lăng Gia An truy hỏi:
"Tiểu Tịch, trả lời được không? Em có hận anh hay không? "
Lăng Gia An vẫn trốn tránh ở bên trong chăn, khóc lâu như vậy... Sợ hắn bởi vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi nam nhân chần chờ mở miệng,
"Ngươi trước đi ra, đừng dùng chăn che đầu nữa."
"Trả lời anh trước đi."
"Ta không có hận ngươi."
Lăng Tịch biết Lăng Gia An, ở bên ngoài là một bộ dạng thiếu gia rất tùy hứng, nhưng vẫn là thiếu niên yếu đuối. Lời tuyệt tình khi đó nói ra cũng là do quá sợ hãi. Điều này Lăng Tịch ngộ ra khi đã trãi qua nhiều sự tình trong cuộc sống.
Việc rời đi Lăng gia có mất cũng có đựơc. Tính ra cái được nhiều hơn. Cũng chính là thời gian kia, gặp được mẹ con Bạch Tiểu Hàn, những người thiện lương, làm cho trái tim lạnh như băng của Lăng Tịch một lần nữa ấm lên. Tuy rằng điều kiện kém xa Lăng gia nhiều, nhưng cũng thật sự thư thái, thỏa mãn.
"Tiểu Tịch."
Nghe được câu trả lời của nam nhân, Lăng Gia An nước mắt lại một lần nữa chảy ra. Hắn giật giật môi, sau đó tiến tới hôn lên môi nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.