Chương 118
Sở Ly
27/10/2020
Bạch Tiểu Hàn lại ngẩng đầu nhìn Lăng Tịch ngủ ở trên giường nói một tiếng " ngủ ngon ", rồi nằm xuống, nhắm mắt lại tự ru mình ngủ.
Tuy rằng không có nam nhân nằm ở bên cạnh, nhưng tốt xấu gì nam nhân vẫn còn trong phạm vi tầm mắt của hắn, trong phòng cũng có hơi thở của nam nhân, cho nên Bạch Tiểu Hàn ngủ thật sự an ổn, cũng rất thoải mái.
Còn Lạc Phi, cả người kề sát nam nhân, ôm lấy thân thể, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể nam nhân ấm áp, cho nên Lạc Phi ngủ với hương vị ngọt ngào, một đêm vô mộng.
Đợi ngày hôm sau Lạc Phi khi tỉnh lại, cảm thấy được tinh thần tốt lắm, toàn thân cảm giác tràn đầy sinh lực. Giơ tay lên sờ sờ cái trán, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục bình thường.
Chính là... Bên cạnh cậu là nam nhân, nhiệt độ cơ thể cũng nóng rực, Lạc Phi nhìn chằm chằm nam nhân sắc mặt ửng đỏ, cẩn thận dùng tay sờ trán cùng hai má nam nhân đúng là rất nóng.
Nghĩ đến đêm hôm đó nam nhân cũng bị mắc mưa, còn cởi áo khoác cho mình, hơn nữa cả ngày hôm qua không có nghỉ ngơi, luôn luôn ở bên chăm sóc mình. Hơn nữa hắn vẫn ôm nam nhân gần như vậy còn nói chuyện trực tiếp không che đậy, có lẽ đã mang vi khuẩn bệnh cảm mạo truyền cho nam nhân không chừng. Lạc Phi trên mặt hiện lên mấy phần lo lắng cùng tự trách.
"Ba."
Kêu vài tiếng, nam nhân hé mở mi mắt rất nhỏ rung động vài cái, cặp mắt kia có chút mờ mịt
"Hả? Phi Phi?"
"Dạ, thuốc ngày hôm qua cho con uống để ở nơi đâu? Con đi lấy lại đây cho người."
Lạc Phi đau lòng sờ mặt nam nhân, có chút tự trách nói:
"Có thể... Người bị con lây bệnh rồi. Ba, thật có lỗi."
"Không có việc gì, không trách con."
Nam nhân hướng Lạc Phi cười, sau đó giơ tay lên chỉ ngăn tủ đầu giường
"Trong ngăn tủ, còn một ít, bên trên có hướng dẫn."
Sau khi nói xong, nam nhân lại có chút vô lực khép lại mi mắt. Nhìn nam nhân khép lại mắt, Lạc Phi cẩn thận xốc chăn xuống giường, đi lấy thuốc, dựa theo hướng dẫn lấy ra mấy viên để ở một bên, sau đó đi đến nhà bếp rót một ly nước ấm.
"Ba, uống thuốc."
"Ừ."
Nghe được Lạc Phi gọi, nam nhân lại một lần nữa mở mắt, khởi động tay chuẩn bị ngồi dậy.
"Con đỡ người."
Thấy nam nhân muốn ngồi dậy, Lạc Phi để ly nước xuống, sau đó đem nam nhân đỡ lên.
"Cám ơn."
Nam nhân dựa ngồi ở đầu giường, nhìn Lạc Phi sau đó hé miệng để cho hắn đút thuốc. Sau khi uống thuốc xong, hắn mới giúp đỡ nam nhân nằm trở về trên giường.
"Ba, người nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay đến lượt con chăm sóc người."
"Ta không có gì, ngủ một lát là tốt rồi. Con không phải cũng sinh bệnh sao? Vẫn là đừng quá vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều."
"Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi."
Lạc Phi đưa ngón tay để lên môi, ý bảo nhắm nam nhân nghỉ ngơi. Gặp Lạc Phi rất kiên trì, nam nhân vô lực nhìn Lạc Phi vài lần, sau đó để mặc hắn, khép lại đôi mắt. Quả thật cảm thấy mệt chết đi, mí mắt cũng nặng trĩu, cũng không lâu lắm, nam nhân liền ngủ say.
Lạc Phi đau lòng nhìn nam nhân ngủ, lấy tay lau mồ hôi trên trán nam nhân, đáy lòng không ngừng tự trách mình.
"Lạc ca ca, ba làm sao vậy?"
Lạc Phi quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn, khi nhìn đến vẻ mặt lo lắng của Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi chậm rãi lắc lắc đầu,
"Ba không có việc gì, chính là có một chút không khỏe mà thôi, cho nên, ba cần nghỉ ngơi."
"À. Nghỉ ngơi một lát sẽ tốt sao?"
"Ừ, nghỉ ngơi một lát sẽ không có việc gì, em đừng lo lắng."
Lạc Phi ôn nhu trấn an Bạch Tiểu Hàn, cũng mỉm cười với hắn.
"Dạ, em đây an tâm."
Bạch Tiểu Hàn yên tâm gật đầu, sau đó đi đến phòng tắm rửa mặt.
"Lạc ca ca."
Rửa mặt xong Bạch Tiểu Hàn từ trong phòng tắm đi ra, cùng Lạc Phi nói:
"Phiền anh chiếu cố ba, Tiểu Hàn đi học."
"Vâng, anh đưa em đi đón xe."
"Không cần, Tiểu Hàn sẽ tự đón xe."
Bạch Tiểu Hàn đi đến bên giường sờ khuôn mặt nóng hổi của nam nhân, cặp mắt long lanh chậm chạp chớp chớp vài cái,
"Ba liền giao cho anh, em tan học sẽ trở lại."
Tiểu Hàn rất muốn ở lại nhìn nam nhân, nhưng là nghĩ đến nam nhân luôn luôn không đồng ý hắn trốn học, hắn phải ngoan ngoãn đi đến trường.
"Được rồi. Tiểu Hàn yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho ba."
Hiện tại Bạch Tiểu Hàn rất hiểu chuyện, Lạc Phi đáy mắt hiện lên mấy tia vui mừng, giọng nói cũng thân thiết không ít.
"Vâng, em đi học. Lạc ca ca tạm biệt, ba, tạm biệt."
Đợi Bạch Tiểu Hàn sau khi rời khỏi, Lạc Phi canh giữ ở bên giường chiếu cố nam nhân thật lâu, đợi cho gần trưa, hắn mới đứng lên đi vào phòng bếp, nhìn xem có cái gì để làm cơm trưa.
Mở tủ lạnh, Lạc Phi nhìn mấy thứ nguyên liệu mà phát ngốc, có chút không biết làm sao.
Đem thịt nạc, sườn côt lếch ra rửa, xong Lạc Phi đem chúng vớt ra đặt trên cái thớt gỗ, cầm đao thật cẩn thận cắt. Sợ cắt tới tay, động tác của hắn rất chậm. Một lúc sau, Lạc Phi lại bắt đầu chặt cốt lếch. Nhiều lần, xương bay xuống rơi trên mặt đất, cũng có lúc bắn lên mặt của cậu. Bận rộn một lúc, cuối cùng trên thớt gỗ đầy xương cốt lếch và thịt cắt nhỏ, Lạc Phi thở phào, sau đó mở lửa nấu nước. Đợi nước sôi, Lạc Phi đem xương cốt cùng thịt cắt miếng thả vào, đậy nắp, đứng trông coi nồi canh... Đợi canh chính, Lạc Phi lại có chút rối ren nêm gia vị, sợ cho phân lượng không tốt cho nên Lạc Phi nếm lại vài lần, đợi đến khi hương vị không sai biệt lắm, mới yên tâm tắt bếp, cầm cái bát mút một ít.
Tuy rằng quá trình phiền phức một chút, nhưng cuối cùng cũng nấu được, hơn nữa hương vị cũng không phải tệ. Nhìn bát lớn canh thịt, Lạc Phi ở trong lòng tự cho là đạt tiêu chuẩn, sau đó bưng bát đi vào bên trong phòng.
Tuy rằng không có nam nhân nằm ở bên cạnh, nhưng tốt xấu gì nam nhân vẫn còn trong phạm vi tầm mắt của hắn, trong phòng cũng có hơi thở của nam nhân, cho nên Bạch Tiểu Hàn ngủ thật sự an ổn, cũng rất thoải mái.
Còn Lạc Phi, cả người kề sát nam nhân, ôm lấy thân thể, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể nam nhân ấm áp, cho nên Lạc Phi ngủ với hương vị ngọt ngào, một đêm vô mộng.
Đợi ngày hôm sau Lạc Phi khi tỉnh lại, cảm thấy được tinh thần tốt lắm, toàn thân cảm giác tràn đầy sinh lực. Giơ tay lên sờ sờ cái trán, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục bình thường.
Chính là... Bên cạnh cậu là nam nhân, nhiệt độ cơ thể cũng nóng rực, Lạc Phi nhìn chằm chằm nam nhân sắc mặt ửng đỏ, cẩn thận dùng tay sờ trán cùng hai má nam nhân đúng là rất nóng.
Nghĩ đến đêm hôm đó nam nhân cũng bị mắc mưa, còn cởi áo khoác cho mình, hơn nữa cả ngày hôm qua không có nghỉ ngơi, luôn luôn ở bên chăm sóc mình. Hơn nữa hắn vẫn ôm nam nhân gần như vậy còn nói chuyện trực tiếp không che đậy, có lẽ đã mang vi khuẩn bệnh cảm mạo truyền cho nam nhân không chừng. Lạc Phi trên mặt hiện lên mấy phần lo lắng cùng tự trách.
"Ba."
Kêu vài tiếng, nam nhân hé mở mi mắt rất nhỏ rung động vài cái, cặp mắt kia có chút mờ mịt
"Hả? Phi Phi?"
"Dạ, thuốc ngày hôm qua cho con uống để ở nơi đâu? Con đi lấy lại đây cho người."
Lạc Phi đau lòng sờ mặt nam nhân, có chút tự trách nói:
"Có thể... Người bị con lây bệnh rồi. Ba, thật có lỗi."
"Không có việc gì, không trách con."
Nam nhân hướng Lạc Phi cười, sau đó giơ tay lên chỉ ngăn tủ đầu giường
"Trong ngăn tủ, còn một ít, bên trên có hướng dẫn."
Sau khi nói xong, nam nhân lại có chút vô lực khép lại mi mắt. Nhìn nam nhân khép lại mắt, Lạc Phi cẩn thận xốc chăn xuống giường, đi lấy thuốc, dựa theo hướng dẫn lấy ra mấy viên để ở một bên, sau đó đi đến nhà bếp rót một ly nước ấm.
"Ba, uống thuốc."
"Ừ."
Nghe được Lạc Phi gọi, nam nhân lại một lần nữa mở mắt, khởi động tay chuẩn bị ngồi dậy.
"Con đỡ người."
Thấy nam nhân muốn ngồi dậy, Lạc Phi để ly nước xuống, sau đó đem nam nhân đỡ lên.
"Cám ơn."
Nam nhân dựa ngồi ở đầu giường, nhìn Lạc Phi sau đó hé miệng để cho hắn đút thuốc. Sau khi uống thuốc xong, hắn mới giúp đỡ nam nhân nằm trở về trên giường.
"Ba, người nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay đến lượt con chăm sóc người."
"Ta không có gì, ngủ một lát là tốt rồi. Con không phải cũng sinh bệnh sao? Vẫn là đừng quá vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều."
"Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi."
Lạc Phi đưa ngón tay để lên môi, ý bảo nhắm nam nhân nghỉ ngơi. Gặp Lạc Phi rất kiên trì, nam nhân vô lực nhìn Lạc Phi vài lần, sau đó để mặc hắn, khép lại đôi mắt. Quả thật cảm thấy mệt chết đi, mí mắt cũng nặng trĩu, cũng không lâu lắm, nam nhân liền ngủ say.
Lạc Phi đau lòng nhìn nam nhân ngủ, lấy tay lau mồ hôi trên trán nam nhân, đáy lòng không ngừng tự trách mình.
"Lạc ca ca, ba làm sao vậy?"
Lạc Phi quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn, khi nhìn đến vẻ mặt lo lắng của Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi chậm rãi lắc lắc đầu,
"Ba không có việc gì, chính là có một chút không khỏe mà thôi, cho nên, ba cần nghỉ ngơi."
"À. Nghỉ ngơi một lát sẽ tốt sao?"
"Ừ, nghỉ ngơi một lát sẽ không có việc gì, em đừng lo lắng."
Lạc Phi ôn nhu trấn an Bạch Tiểu Hàn, cũng mỉm cười với hắn.
"Dạ, em đây an tâm."
Bạch Tiểu Hàn yên tâm gật đầu, sau đó đi đến phòng tắm rửa mặt.
"Lạc ca ca."
Rửa mặt xong Bạch Tiểu Hàn từ trong phòng tắm đi ra, cùng Lạc Phi nói:
"Phiền anh chiếu cố ba, Tiểu Hàn đi học."
"Vâng, anh đưa em đi đón xe."
"Không cần, Tiểu Hàn sẽ tự đón xe."
Bạch Tiểu Hàn đi đến bên giường sờ khuôn mặt nóng hổi của nam nhân, cặp mắt long lanh chậm chạp chớp chớp vài cái,
"Ba liền giao cho anh, em tan học sẽ trở lại."
Tiểu Hàn rất muốn ở lại nhìn nam nhân, nhưng là nghĩ đến nam nhân luôn luôn không đồng ý hắn trốn học, hắn phải ngoan ngoãn đi đến trường.
"Được rồi. Tiểu Hàn yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho ba."
Hiện tại Bạch Tiểu Hàn rất hiểu chuyện, Lạc Phi đáy mắt hiện lên mấy tia vui mừng, giọng nói cũng thân thiết không ít.
"Vâng, em đi học. Lạc ca ca tạm biệt, ba, tạm biệt."
Đợi Bạch Tiểu Hàn sau khi rời khỏi, Lạc Phi canh giữ ở bên giường chiếu cố nam nhân thật lâu, đợi cho gần trưa, hắn mới đứng lên đi vào phòng bếp, nhìn xem có cái gì để làm cơm trưa.
Mở tủ lạnh, Lạc Phi nhìn mấy thứ nguyên liệu mà phát ngốc, có chút không biết làm sao.
Đem thịt nạc, sườn côt lếch ra rửa, xong Lạc Phi đem chúng vớt ra đặt trên cái thớt gỗ, cầm đao thật cẩn thận cắt. Sợ cắt tới tay, động tác của hắn rất chậm. Một lúc sau, Lạc Phi lại bắt đầu chặt cốt lếch. Nhiều lần, xương bay xuống rơi trên mặt đất, cũng có lúc bắn lên mặt của cậu. Bận rộn một lúc, cuối cùng trên thớt gỗ đầy xương cốt lếch và thịt cắt nhỏ, Lạc Phi thở phào, sau đó mở lửa nấu nước. Đợi nước sôi, Lạc Phi đem xương cốt cùng thịt cắt miếng thả vào, đậy nắp, đứng trông coi nồi canh... Đợi canh chính, Lạc Phi lại có chút rối ren nêm gia vị, sợ cho phân lượng không tốt cho nên Lạc Phi nếm lại vài lần, đợi đến khi hương vị không sai biệt lắm, mới yên tâm tắt bếp, cầm cái bát mút một ít.
Tuy rằng quá trình phiền phức một chút, nhưng cuối cùng cũng nấu được, hơn nữa hương vị cũng không phải tệ. Nhìn bát lớn canh thịt, Lạc Phi ở trong lòng tự cho là đạt tiêu chuẩn, sau đó bưng bát đi vào bên trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.