Chương 120
Sở Ly
27/10/2020
Trong tim trong mắt Lạc Phi, Lăng Tịch là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được. Nhưng trong lòng nam nhân, không chỉ có một hai người như cậu và Bạch Tiểu Hàn.
"Phi Phi?"
Thấy Lạc Phi ngây người, nam nhân thử kéo kéo áo Lạc Phi nhỏ giọng nói:
"Ta muốn uống nước, phiền con đi lấy cho ta một ly lại đây."
"Dạ, được, người chờ đó con sẽ lấy."
Lạc Phi làm sao vậy? Hay là Lạc Phi cảm thấy mình quan tâm Bạch Tiểu Hàn hơn?
Nghĩ đến Lạc Phi từ nhỏ luôn thiếu cảm giác an toàn, nội tâm không giống như bề ngoài kiên cường, nam nhân càng thêm khẳng định suy đoán này.
Nếu vậy từ bây giờ trở về sau, mình phải càng thêm quan tâm Lạc Phi, cho hắn nhiều ấm áp, như vậy, hắn sẽ vui vẻ hơn?
"Ba, uống nước."
"Vâng."
Nam nhân đỡ ly nước, uống ngay vài ngụm, nhẹ nhàng chậm chạp đẩy cái ly ra nói,
"Phi Phi, con có chỗ nào muốn đi không? Nói cho ta biết, ta cùng con đi."
"Hả? Người có rảnh sao?"
"Có rảnh. Cho dù là không nhiều thời gian, chỉ cần Phi Phi muốn đi, ta cũng sẽ tận lực tìm chút thời gian đi cùng con."
"Ba, người đối với con thật tốt. Ba, còn nhớ nơi chúng ta đi dã ngoại nướng thức ăn không? Bên đó còn có một giòng suối nhỏ. Con muốn đi đến đó."
"Nướng? Chơi vui không?"
Không biết Bạch Tiểu Hàn đã tỉnh lại lúc nào chen lời, sau đó nhanh chóng đứng lên, ghé vào đùi Lạc Phi cọ cọ,
"Lạc ca ca mang em đi được không?"
"Anh cũng sẽ mang em đi, nhưng mà... Còn phải xem ba có đáp ứng hay không."
Nhìn đứa nhỏ đang cọ cọ đầu trên đùi mình, Lạc Phi vươn tay sờ thử một cái, rất nhanh, hắn liền thích cái loại cảm giác này. Bạch Tiểu Hàn tóc rất mềm mại, hơn nữa hành động làm nũng rất đáng yêu.
"Ba, Tiểu Hàn muốn đi."
Bạch Tiểu Hàn nắm tay nam nhân không ngừng lắc lư, cùng sử dụng cặp mắt long lanh đầy khát vọng nhìn nam nhân.
"Được rồi được rồi, cuối tuần đi được không? Đừng lay động, đầu ba nhức lắm."
"Ba thật tốt. Ba, đầu người còn đau sao? Thật có lỗi, Tiểu Hàn không phải cố ý muốn lay động người."
"Ba không có việc gì, con mau đi rửa mặt, sau đó đi đến trường, bằng không đến muộn. Tiểu Hàn, hôm nay ba không có làm bữa sáng, con lúc đi lấy ít tiền, mua bữa sáng mang đi trường học ăn."
"Dạ."
"Tiểu Hàn rất ngoan."
Lạc Phi nhìn ra được, Bạch Tiểu Hàn rất nghe lời nam nhân. Đồng thời, khi ai tốt với hắn, Bạch Tiểu Hàn nghe lời của người đó.
"Vâng, đúng vậy, Tiểu Hàn vẫn thật biết điều. Chính là đáng tiếc..."
"Ba. Nếu không... Ngày nào đó chúng ta mang Tiểu Hàn đi bệnh viện xem đi. Con ở nước ngoài có quen một bác sỹ chuyên khoa não nổi tiếng, có lẽ có thể đến giúp Tiểu Hàn."
Lạc Phi cũng muốn làm cho Bạch Tiểu Hàn sớm trở thành người bình thường là vì để giảm gánh nặng cho Lăng Tịch. Một khi Bạch Tiểu Hàn tốt lên, nam nhân cũng sẽ có rất nhiều thời giờ quan tâm bản thân, để ý đến người xung quanh. Có lẽ cho đến lúc đó, không có điều cố kỵ hắn sẽ bày tỏ cùng nam nhân.
"Thật vậy chăng? Thế nhưng... Thế nhưng cần rất nhiều tiền đó. "
Gặp nam nhân lo lắng về tiền, Lạc Phi cười nói:
"Tiền chuyện người không cần lo lắng, có con ở đây, không thành vấn đề."
"Phi Phi, thế nhưng..."
"Đừng thế nhưng, cứ như vậy đi."
Nhìn nam nhân thần sắc rối rắm, Lạc Phi trên mặt nở nụ cười, nói:
"Ba, chúng ta là người một nhà, tuy hai mà một không phải sao? Tiền của con, cũng là tiền của người, người không cần cảm thấy không an lòng. Dù sau, Tiểu Hàn cũng là em của con, làm chút chuyện, cũng nên mà."
"Này... Được rồi, đừng nói nữa."
Vì Lạc Phi yêu cầu, nam nhân nằm trên giường cả ngày, nhưng nghĩ đến Tần Tường chỉ cho nghỉ phép hai ngày, nam nhân liền thuyết phục Lạc Phi cho rời khỏi giường, chuẩn bị đi làm.
Thấy nam nhân thái độ rất kiên quyết, Lạc Phi cũng không ngăn trở, bất quá lại muốn cùng đi làm.
Được nam nhân đồng ý, Lạc Phi thay nam nhân sửa sang quần áo lại cho tốt, lại có chút không yên lòng cầm áo khoác mặc cho nam nhân, nói là miễn cho lại bị cảm mạo.
Vốn là tính đón xe buýt, nhưng Lạc Phi sợ trên xe buýt nhiều người không khí kém, nên đón một chiếc xe taxi cho nam nhân đi đến KTV.
Cũng không bao lâu, xe liền đỗ tại cổng KTV. Lạc Phi không nghĩ tới, nam nhân sẽ làm ở chỗ này. Hắn không tự giác nhíu mày lại.
"Phi Phi. Con có phải không thích ba làm ở chỗ này không?"
"Dạ. Ba, con chỉ là cảm thấy, người không thích hợp làm tại loại nơi như thế này."
"Con trước theo ta đi vào, chúng ta hãy nói sau."
Biết Lạc Phi lo lắng cái gì, nam nhân trấn an vỗ vỗ Lạc Phi, sau đó thẳng vào sảnh KTV. Vừa đi vào đại sảnh, Lạc Phi càng nhăn mặt, bởi vì nhìn thấy một thanh niên mặc trang phục hở han bị một gã béo thân mật ôm thắt lưng, vừa đi vừa cắn cắn lỗ tai, họ cùng đi vào một căn phòng.
"Phi Phi, đi theo ta."
Mắt nhìn Lạc Phi nhăn mày, nam nhân giữ chặt cánh tay Lạc Phi, mang theo hắn đến chỗ làm việc trước khi đi thay đồng phục,
"Vào đi."
"Phi Phi?"
Thấy Lạc Phi ngây người, nam nhân thử kéo kéo áo Lạc Phi nhỏ giọng nói:
"Ta muốn uống nước, phiền con đi lấy cho ta một ly lại đây."
"Dạ, được, người chờ đó con sẽ lấy."
Lạc Phi làm sao vậy? Hay là Lạc Phi cảm thấy mình quan tâm Bạch Tiểu Hàn hơn?
Nghĩ đến Lạc Phi từ nhỏ luôn thiếu cảm giác an toàn, nội tâm không giống như bề ngoài kiên cường, nam nhân càng thêm khẳng định suy đoán này.
Nếu vậy từ bây giờ trở về sau, mình phải càng thêm quan tâm Lạc Phi, cho hắn nhiều ấm áp, như vậy, hắn sẽ vui vẻ hơn?
"Ba, uống nước."
"Vâng."
Nam nhân đỡ ly nước, uống ngay vài ngụm, nhẹ nhàng chậm chạp đẩy cái ly ra nói,
"Phi Phi, con có chỗ nào muốn đi không? Nói cho ta biết, ta cùng con đi."
"Hả? Người có rảnh sao?"
"Có rảnh. Cho dù là không nhiều thời gian, chỉ cần Phi Phi muốn đi, ta cũng sẽ tận lực tìm chút thời gian đi cùng con."
"Ba, người đối với con thật tốt. Ba, còn nhớ nơi chúng ta đi dã ngoại nướng thức ăn không? Bên đó còn có một giòng suối nhỏ. Con muốn đi đến đó."
"Nướng? Chơi vui không?"
Không biết Bạch Tiểu Hàn đã tỉnh lại lúc nào chen lời, sau đó nhanh chóng đứng lên, ghé vào đùi Lạc Phi cọ cọ,
"Lạc ca ca mang em đi được không?"
"Anh cũng sẽ mang em đi, nhưng mà... Còn phải xem ba có đáp ứng hay không."
Nhìn đứa nhỏ đang cọ cọ đầu trên đùi mình, Lạc Phi vươn tay sờ thử một cái, rất nhanh, hắn liền thích cái loại cảm giác này. Bạch Tiểu Hàn tóc rất mềm mại, hơn nữa hành động làm nũng rất đáng yêu.
"Ba, Tiểu Hàn muốn đi."
Bạch Tiểu Hàn nắm tay nam nhân không ngừng lắc lư, cùng sử dụng cặp mắt long lanh đầy khát vọng nhìn nam nhân.
"Được rồi được rồi, cuối tuần đi được không? Đừng lay động, đầu ba nhức lắm."
"Ba thật tốt. Ba, đầu người còn đau sao? Thật có lỗi, Tiểu Hàn không phải cố ý muốn lay động người."
"Ba không có việc gì, con mau đi rửa mặt, sau đó đi đến trường, bằng không đến muộn. Tiểu Hàn, hôm nay ba không có làm bữa sáng, con lúc đi lấy ít tiền, mua bữa sáng mang đi trường học ăn."
"Dạ."
"Tiểu Hàn rất ngoan."
Lạc Phi nhìn ra được, Bạch Tiểu Hàn rất nghe lời nam nhân. Đồng thời, khi ai tốt với hắn, Bạch Tiểu Hàn nghe lời của người đó.
"Vâng, đúng vậy, Tiểu Hàn vẫn thật biết điều. Chính là đáng tiếc..."
"Ba. Nếu không... Ngày nào đó chúng ta mang Tiểu Hàn đi bệnh viện xem đi. Con ở nước ngoài có quen một bác sỹ chuyên khoa não nổi tiếng, có lẽ có thể đến giúp Tiểu Hàn."
Lạc Phi cũng muốn làm cho Bạch Tiểu Hàn sớm trở thành người bình thường là vì để giảm gánh nặng cho Lăng Tịch. Một khi Bạch Tiểu Hàn tốt lên, nam nhân cũng sẽ có rất nhiều thời giờ quan tâm bản thân, để ý đến người xung quanh. Có lẽ cho đến lúc đó, không có điều cố kỵ hắn sẽ bày tỏ cùng nam nhân.
"Thật vậy chăng? Thế nhưng... Thế nhưng cần rất nhiều tiền đó. "
Gặp nam nhân lo lắng về tiền, Lạc Phi cười nói:
"Tiền chuyện người không cần lo lắng, có con ở đây, không thành vấn đề."
"Phi Phi, thế nhưng..."
"Đừng thế nhưng, cứ như vậy đi."
Nhìn nam nhân thần sắc rối rắm, Lạc Phi trên mặt nở nụ cười, nói:
"Ba, chúng ta là người một nhà, tuy hai mà một không phải sao? Tiền của con, cũng là tiền của người, người không cần cảm thấy không an lòng. Dù sau, Tiểu Hàn cũng là em của con, làm chút chuyện, cũng nên mà."
"Này... Được rồi, đừng nói nữa."
Vì Lạc Phi yêu cầu, nam nhân nằm trên giường cả ngày, nhưng nghĩ đến Tần Tường chỉ cho nghỉ phép hai ngày, nam nhân liền thuyết phục Lạc Phi cho rời khỏi giường, chuẩn bị đi làm.
Thấy nam nhân thái độ rất kiên quyết, Lạc Phi cũng không ngăn trở, bất quá lại muốn cùng đi làm.
Được nam nhân đồng ý, Lạc Phi thay nam nhân sửa sang quần áo lại cho tốt, lại có chút không yên lòng cầm áo khoác mặc cho nam nhân, nói là miễn cho lại bị cảm mạo.
Vốn là tính đón xe buýt, nhưng Lạc Phi sợ trên xe buýt nhiều người không khí kém, nên đón một chiếc xe taxi cho nam nhân đi đến KTV.
Cũng không bao lâu, xe liền đỗ tại cổng KTV. Lạc Phi không nghĩ tới, nam nhân sẽ làm ở chỗ này. Hắn không tự giác nhíu mày lại.
"Phi Phi. Con có phải không thích ba làm ở chỗ này không?"
"Dạ. Ba, con chỉ là cảm thấy, người không thích hợp làm tại loại nơi như thế này."
"Con trước theo ta đi vào, chúng ta hãy nói sau."
Biết Lạc Phi lo lắng cái gì, nam nhân trấn an vỗ vỗ Lạc Phi, sau đó thẳng vào sảnh KTV. Vừa đi vào đại sảnh, Lạc Phi càng nhăn mặt, bởi vì nhìn thấy một thanh niên mặc trang phục hở han bị một gã béo thân mật ôm thắt lưng, vừa đi vừa cắn cắn lỗ tai, họ cùng đi vào một căn phòng.
"Phi Phi, đi theo ta."
Mắt nhìn Lạc Phi nhăn mày, nam nhân giữ chặt cánh tay Lạc Phi, mang theo hắn đến chỗ làm việc trước khi đi thay đồng phục,
"Vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.