Chương 175
Sở Ly
27/10/2020
"Vậy... Được rồi. Ba, con muốn ăn được thật nhiều món ngon, còn nữa, người có thể mua một cái bánh ngọt, còn có bánh pudding hay không?"
"Được. Bất quá, con ăn cơm xong mới ăn mấy thứ kia, biết không?"
"Dạ, biết."
Nhiều lần nhìn Bạch Tiểu Hàn tội nghiệp, Lăng Tịch cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Nam nhân bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo Bạch Tiểu Hàn ngồi buýt đến nhà Trọng Thần.
"Hôm nay ký hợp đồng cho con là chuyện lớn như vậy, ta nghĩ gọi Trọng thúc đi ra ăn bữa cơm, mọi người cùng nhau chúc mừng."
"Chúc mừng? Tốt quá tốt quá."
Vẫn liên lạc không được với Trọng Thần, nam nhân có chút lo lắng. Cho nên, muốn tới nhà nhìn xem Trọng Thần thật sự xảy ra chuyện gì.
Cũng không lâu lắm, nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn liền tới cửa nhà Trọng Thần. Đi lên gõ cửa phòng, im lặng đợi Trọng Thần đi ra mở cửa. Đập cửa một lúc, trong phòng vẫn không có động tĩnh.
Trọng Thần sao không mở cửa? Nam nhân hồ nghi nhíu mày, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số Trọng Thần.
Đứng im lặng, nhưng cẩn thận nghe, có thể nghe được tiếng chuông điện thoại bên trong truyền ra
"Cộc cộc cộc."
" Trọng Thần"
Liên tiếp gọi mười mấy phút đồng hồ, trong phòng cuối cùng cũng truyền đến một ít âm thanh nhỏ vụn, chờ đợi một lúc sau, tiếng bước chân cũng truyền tới.
Đợi cửa phòng mở ra, Trọng Thần vốn có chút mỏi mệt, mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức, hắn không chút nghĩ ngợi liền khép cửa phòng lại, cúi đầu nhanh chóng sửa sang lại quần áo trên người.
Ngay từ đầu hắn tưởng ôn thần trở lại, cho nên hắn trở mình tiếp tục ngủ. Thế nhưng tiếng gõ cửa ngày càng lớn, lại có người luôn gọi tên hắn. Sợ mấy người kia làm ồn ào xung quanh, không có biện pháp, hắn đành phải đi ra mở cửa.
Nhưng mà... thật không ngờ đó chính là nam nhân tìm hắn.
Thảm thảm. Hắn bộ dáng này bị nam nhân thấy được, cũng không biết sẽ nghĩ như thế nào về hắn.
"Trọng Thần, mở cửa."
Quên đi, chết thì chết đi. Không dám để nam nhân chờ đợi, Trọng Thần hít sâu một hơi, sau đó mở cửa phòng, có chút mất tự nhiên đứng ở cửa tiếp đón,
"Lăng Tịch, anh... Sao lại tới đây?"
"Ngươi làm cái gì?"
Nam nhân hồ nghi đánh giá Trọng Thần, sau đó đi vào phòng xem xét. Vừa mở cửa ra, một mùi rượu liền truyền tới, bên trong còn kèm theo một ít mùi khó ngửi.
"Không... Không làm cái gì. Tiểu Hàn, con cũng tới."
Gặp nam nhân nổi lên nghi ngờ, Trọng Thần khẩn trương nắm chặt tay. Sau đó đem tầm mắt dừng trên mặt Bạch Tiểu Hàn, mở miệng chào hỏi, ý đồ đem chú ý của nam nhân dời đi.
"Trọng thúc xin chào, chúng con là tới gọi người đi ăn cơm. Trọng thúc, nói cho người biết một cái tin tức tốt a. Con phải đi đóng phim, cho nên, ba nói muốn đi chúc mừng, mang chúng ta đi ăn ngon."
"Như vậy à, chúc mừng con, Tiểu Hàn. Vậy trước tiên ở nơi này chờ ta một lát, ta đi đổi quần áo, lập tức ra ngay."
"Được."
Nam nhân cảm thấy Trọng Thần thoạt nhìn rất kỳ quái. Chỉ là nghĩ vậy một chút, đã cảm thấy Trọng Thần rất có vấn đề. Nghĩ nghĩ, nam nhân vẫn quyết định đi vào phòng bên nhìn xem.
Nhìn thấy cơm hộp, nhưng Trọng Thần căn bản là không có chạm qua. Đặt ở bên cạnh, là thuốc mỡ.
Hắn bị thương?!
Nam nhân tính toán hỏi một chút, nhìn xem hai ngày này Trọng Thần xảy ra chuyện gì.
Khi nam nhân đi tới cửa phòng ngủ, nam nhân không khỏi ngừng lại, trong mắt hiện ra khiếp sợ. Trọng Thần chỉ mặc một cái quần lót, da thịt lộ ra đầy dấu vết xanh tím... dấu vết cũng không giống như là bị thương làm ra.
"Được. Bất quá, con ăn cơm xong mới ăn mấy thứ kia, biết không?"
"Dạ, biết."
Nhiều lần nhìn Bạch Tiểu Hàn tội nghiệp, Lăng Tịch cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Nam nhân bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo Bạch Tiểu Hàn ngồi buýt đến nhà Trọng Thần.
"Hôm nay ký hợp đồng cho con là chuyện lớn như vậy, ta nghĩ gọi Trọng thúc đi ra ăn bữa cơm, mọi người cùng nhau chúc mừng."
"Chúc mừng? Tốt quá tốt quá."
Vẫn liên lạc không được với Trọng Thần, nam nhân có chút lo lắng. Cho nên, muốn tới nhà nhìn xem Trọng Thần thật sự xảy ra chuyện gì.
Cũng không lâu lắm, nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn liền tới cửa nhà Trọng Thần. Đi lên gõ cửa phòng, im lặng đợi Trọng Thần đi ra mở cửa. Đập cửa một lúc, trong phòng vẫn không có động tĩnh.
Trọng Thần sao không mở cửa? Nam nhân hồ nghi nhíu mày, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số Trọng Thần.
Đứng im lặng, nhưng cẩn thận nghe, có thể nghe được tiếng chuông điện thoại bên trong truyền ra
"Cộc cộc cộc."
" Trọng Thần"
Liên tiếp gọi mười mấy phút đồng hồ, trong phòng cuối cùng cũng truyền đến một ít âm thanh nhỏ vụn, chờ đợi một lúc sau, tiếng bước chân cũng truyền tới.
Đợi cửa phòng mở ra, Trọng Thần vốn có chút mỏi mệt, mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức, hắn không chút nghĩ ngợi liền khép cửa phòng lại, cúi đầu nhanh chóng sửa sang lại quần áo trên người.
Ngay từ đầu hắn tưởng ôn thần trở lại, cho nên hắn trở mình tiếp tục ngủ. Thế nhưng tiếng gõ cửa ngày càng lớn, lại có người luôn gọi tên hắn. Sợ mấy người kia làm ồn ào xung quanh, không có biện pháp, hắn đành phải đi ra mở cửa.
Nhưng mà... thật không ngờ đó chính là nam nhân tìm hắn.
Thảm thảm. Hắn bộ dáng này bị nam nhân thấy được, cũng không biết sẽ nghĩ như thế nào về hắn.
"Trọng Thần, mở cửa."
Quên đi, chết thì chết đi. Không dám để nam nhân chờ đợi, Trọng Thần hít sâu một hơi, sau đó mở cửa phòng, có chút mất tự nhiên đứng ở cửa tiếp đón,
"Lăng Tịch, anh... Sao lại tới đây?"
"Ngươi làm cái gì?"
Nam nhân hồ nghi đánh giá Trọng Thần, sau đó đi vào phòng xem xét. Vừa mở cửa ra, một mùi rượu liền truyền tới, bên trong còn kèm theo một ít mùi khó ngửi.
"Không... Không làm cái gì. Tiểu Hàn, con cũng tới."
Gặp nam nhân nổi lên nghi ngờ, Trọng Thần khẩn trương nắm chặt tay. Sau đó đem tầm mắt dừng trên mặt Bạch Tiểu Hàn, mở miệng chào hỏi, ý đồ đem chú ý của nam nhân dời đi.
"Trọng thúc xin chào, chúng con là tới gọi người đi ăn cơm. Trọng thúc, nói cho người biết một cái tin tức tốt a. Con phải đi đóng phim, cho nên, ba nói muốn đi chúc mừng, mang chúng ta đi ăn ngon."
"Như vậy à, chúc mừng con, Tiểu Hàn. Vậy trước tiên ở nơi này chờ ta một lát, ta đi đổi quần áo, lập tức ra ngay."
"Được."
Nam nhân cảm thấy Trọng Thần thoạt nhìn rất kỳ quái. Chỉ là nghĩ vậy một chút, đã cảm thấy Trọng Thần rất có vấn đề. Nghĩ nghĩ, nam nhân vẫn quyết định đi vào phòng bên nhìn xem.
Nhìn thấy cơm hộp, nhưng Trọng Thần căn bản là không có chạm qua. Đặt ở bên cạnh, là thuốc mỡ.
Hắn bị thương?!
Nam nhân tính toán hỏi một chút, nhìn xem hai ngày này Trọng Thần xảy ra chuyện gì.
Khi nam nhân đi tới cửa phòng ngủ, nam nhân không khỏi ngừng lại, trong mắt hiện ra khiếp sợ. Trọng Thần chỉ mặc một cái quần lót, da thịt lộ ra đầy dấu vết xanh tím... dấu vết cũng không giống như là bị thương làm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.