Chương 255
Sở Ly
27/10/2020
"Chúng ta cũng không phải cái loại quan hệ đó, kỳ thật... Hắn là con ta."
"Như vậy à. Ta còn tưởng rằng, các người là tình nhân chứ."
Ý thức được hắn nói ra những lời này làm nam nhân trên mặt rõ ràng xấu hổ, Diệp Vân Tiêu nhanh chóng bổ sung:
"Ta chỉ là cảm thấy các người thoạt nhìn không giống như là cha con, cho nên..."
Diệp Vân Tiêu nói một nửa liền ngừng lại, dưới đáy lòng ai oán, tiền trên người sắp chảy vào túi người khác rồi. Bởi vì nam nhân lúc trước biểu hiện một bộ dạng cấp bách, cùng với cử chỉ của hai người bọn họ thân thiết, cho nên vừa rồi lúc ăn cơm, một đám y tá cùng thảo luận bọn họ có quan hệ như thế nào, thậm chí còn đưa ra cá cược. Mà hắn cũng tham dự rồi, vậy mà lại đoán sai.
Ai da..
"Ta hiểu được, bất quá chúng ta đúng là cha con."
"Anh đối với hắn thật tốt. Ta nghĩ, các người cảm tình nhất định rất sâu nặng."
Diệp Vân Tiêu nhìn người chỉ chú ý Tần Tường là nam nhân, nhịn không được cảm thán một tiếng, trong thanh âm cũng tăng thêm một chút cô đơn. Hắn nhìn về phía Tần Tường lại tăng thêm vài phần hâm mộ.
Diệp Vân Tiêu nhanh chóng thu thập tâm tình, sau đó mỉm cười, đứng dậy cùng nam nhân cáo từ,
"Vậy thì... anh mau đem cơm ăn hết đi, hắn nhất thời cũng chưa tỉnh được, anh ăn cơm để còn chăm sóc hắn nữa. Ta còn phải đi làm việc, nên phải đi trước, anh nếu có chuyện gì, có thể tới tìm ta."
"Vâng, được, đã làm phiền."
Nam nhân lễ phép hướng Diệp Vân Tiêu gật đầu, đợi Diệp Vân Tiêu rời đi cũng đem cửa một lần nữa đóng lại, mới bưng khai lên tiếp tục ăn.
Nhìn Tần Tường mặt sưng vù, nhìn hắn mất đi huyết sắc, nhắm chặt hai tròng mắt, nam nhân cắn chặt đôi môi, mày cũng đang không ngừng tụ lại.
Hiện tại Tần Tường cái dạng này, làm cho nam nhân cảm thấy rất không an, mặc dù Tần Tường nằm ở trước mặt nhưng cũng không có biện pháp cảm giác hắn vẫn tồn tại.
Tần Tường, con nhanh tỉnh lại được không?
Cứ như vậy im lặng ngồi đến đêm khuya, nam nhân mới không chống đỡ không nổi nữa mà ghé vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Qua một khoản thời gian
"Ôi..."
Tần Tường ngón tay giật giật, thở nhẹ một tiếng, mi mắt chậm rãi mở ra, nhìn quanh phòng. Khi nhìn đến người đang ghé vào đầu vào giường ngủ, Tần Tường đôi mắt mờ mịt dần trở nên trong trẻo, mấp máy môi.
Quang cảnh rất quen mắt, toàn màu trắng, lại tràn ngập mùi thuốc khử trùng, không phải bệnh viện, thì ở đâu có?
Hắn nhớ rõ, ngày hôm qua cùng nam nhân đi bệnh viện, lúc nam nhân đi đăng ký, hắn ngất đi, chuyện kế tiếp, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ thấy sắc trời còn chưa sáng hẳn, Tần Tường lại đem tầm mắt nhìn nam nhân đang ngủ.
Nam nhân này canh chừng hắn cả một đêm sao?
Ngực Tần Tường dâng lên một trận vui mừng, khóe miệng cũng cong lên. Khiến cho nửa bên mặt liền truyền đến một trận đau đớn, làm cho hắn đành phải dừng lại nụ cười, đem khóe môi thả xuống. Ánh mắt của hắn cũng gắt gao khóa trên người nam nhân.
Tỉnh lại có thể nhìn thấy người trong lòng mình làm cho hắn cảm thấy rất tuyệt mỹ. Huống chi, nam nhân bởi vì lo cho hắn mà luôn luôn ở bên giường trông coi hắn. Giờ phút này, Tần Tường trong lòng, có chỉ có vui sướng, cùng thỏa mãn.
Trước kia hắn học kỹ năng đàm phán khi thành công mua bán, hắn cũng sẽ cong khóe miệng cười cười, nhưng mà hắn khẳng định không phải giống hiện tại, chỉ là thuần túy tâm vui vẻ.
Giờ phút này, Tần Tường lại một lần nữa phát giác, chỉ muốn người nam nhân này có thể vẫn như vậy canh giữ ở bên cạnh hắn, cho dù là hai bàn tay trắng, cũng không có gì quan trọng.
Bất quá hắn tình huống hiện tại, tuy rằng không đến mức hai bàn tay trắng, nhưng so với trước kia hoàn toàn đã không có thể sánh bằng.
Không biết nam nhân biết hắn cái gì cũng không có, sẽ có thái độ gì nữa đây?
Là thương hại? Hay là những thứ khác?
Nếu nam nhân hỏi hắn, hắn nên trả lời như thế nào đây? Là nói thẳng ra? Hay là mập mờ?
Ngay lúc Tần Tường tự hỏi nên ứng phó như thế nào khi nam nhân đưa ra nghi vấn, nam nhân ngẩn đầu nâng lên, cũng xoa xoa thân mình có chút đau nhức.
"Con tỉnh rồi."
"Dạ."
Nghe được giọng Tần Tường, nam nhân phản xạ tính lên tiếng, khi nhìn thấy đang Tần Tường chuẩn bị đứng dậy, nam nhân nhanh chóng tiến lên đỡ hắn nằm trở về, cũng nhẹ nhàng dặn dò:
"Trên người của con có thương tích, lại bó thạch cao, tốt nhất đừng lộn xộn, nghĩ muốn cái gì cùng ta nói một tiếng, ta đi lấy cho."
"Thế nhưng...Thế nhưng con muốn đi tiểu."
Nói ‘ đi tiểu ’, Tần Tường thấy rõ ràng nam nhân mặt đỏ lên, tầm mắt của hắn, cũng không được tự nhiên dời về một bên.
Thật đáng yêu.
Nam nhân phản ứng như thế, làm cho Tần Tường trong lòng mở cờ vui vẻ. Nhưng lại sợ làm nam nhân xấu hổ, Tần Tường cố nén cười, bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mắt, chờ đợi phản ứng kế tiếp.
Không đợi bao lâu, nam nhân nhẹ ‘ khụ ’ vài tiếng, hơi chút điều chỉnh cảm xúc, mới nhỏ giọng nói:
"Con hiện tại không có tiện, ta đi lấy cho con bình tiểu."
Bình nước tiểu? Là muốn tự mình hầu hạ hắn đi tiểu sao?
Nghĩ đến nam nhân thay hắn cởi ra quần, nắm nơi đó... mặc dù Tần Tường da mặt không mỏng, nhưng giờ phút này cũng nhịn không được ngượng ngùng
"Đừng, con chỉ nói vậy thôi, cũng còn chưa muốn đi tiểu."
Nói giỡn sao, hắn còn chưa tới mức phải cần người khác giúp hắn đi tiểu. Đương nhiên, nếu đổi lại là lúc khác, nói không chừng là một loại tình thú, nhưng bây giờ là nằm ở bệnh viện, liền miễn đi.
"A."
Nghe được Tần Tường nói chỉ là thuận miệng nói ra, nam nhân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh, sắc mặt lại ngưng trọng. Tuy rằng bây giờ là đang nói giỡn, nhưng với tình trạng trước mắt, cũng không được ổn, nếu đến lúc cần đi tiểu thực sự thì sao? Nghĩ đến lúc phải giúp Tần Tường đi tiểu, nam nhân đã cảm thấy không được tự nhiên.
"Người làm sao vậy? Không có việc gì chứ?"
Hắn vừa rồi bất quá là thuận miệng nói đùa một chút mà thôi, không phải làm cho nam nhân nổi giận chứ?
"A? Ta không sao. Đúng rồi, con hiện tại cảm giác thế nào? Có cảm thấy đau ở đâu hay không? Muốn ta gọi là bác sỹ đến xem hay không?"
"À... Cũng tốt."
Vốn muốn nói bất quá chỉ là một chút thương tích, không cần lo lắng như vậy, nhưng nghĩ đến nam nhân đang quan tâm hắn, Tần Tường đã đem lời muốn nói nuốt trở về, cũng sửa lại lời.
Được người quan tâm cảm giác thật tốt. Có lẽ, hắn có thể thừa dịp này, cùng nam nhân bồi dưỡng cảm tình.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn lúc trước đối với nam nhân đã làm nhiều điều không phải. Hắn muốn thừa dịp này, khi nam nhân đem toàn bộ tâm tư đặt ở thương tích trên người hắn, mà từng bước xâm chiếm trái tim của nam nhân.
Cho tới nay, chỉ cần là hắn muốn, hắn đều sẽ dùng hết các loại thủ đoạn thu vào tay. Duy nhất nam nhân ở trước mắt, lại làm cho hắn thật sự quý trọng. Hắn không muốn cưỡng bách nam nhân nữa, hắn muốn thực tâm, từng chút một đi đả động tâm ý của nam nhân.
Ai da...
Tần Tường trong lòng khẽ thở dài một tiếng, lần đầu thấy hối hận việc đã làm.
"Vậy con nằm một lát, đừng lộn xộn, ta đi gọi bác sỹ."
Nhìn theo nam nhân rời phòng bệnh xong, Tần Tường mới đưa tầm mắt thu hồi, vừa lòng kéo kéo khóe miệng. Đợi lại một lần nữa cảm giác đau, Tần Tường mới khó chịu buông khóe miệng, im lặng nằm đợi nam nhân trở về.
"Như vậy à. Ta còn tưởng rằng, các người là tình nhân chứ."
Ý thức được hắn nói ra những lời này làm nam nhân trên mặt rõ ràng xấu hổ, Diệp Vân Tiêu nhanh chóng bổ sung:
"Ta chỉ là cảm thấy các người thoạt nhìn không giống như là cha con, cho nên..."
Diệp Vân Tiêu nói một nửa liền ngừng lại, dưới đáy lòng ai oán, tiền trên người sắp chảy vào túi người khác rồi. Bởi vì nam nhân lúc trước biểu hiện một bộ dạng cấp bách, cùng với cử chỉ của hai người bọn họ thân thiết, cho nên vừa rồi lúc ăn cơm, một đám y tá cùng thảo luận bọn họ có quan hệ như thế nào, thậm chí còn đưa ra cá cược. Mà hắn cũng tham dự rồi, vậy mà lại đoán sai.
Ai da..
"Ta hiểu được, bất quá chúng ta đúng là cha con."
"Anh đối với hắn thật tốt. Ta nghĩ, các người cảm tình nhất định rất sâu nặng."
Diệp Vân Tiêu nhìn người chỉ chú ý Tần Tường là nam nhân, nhịn không được cảm thán một tiếng, trong thanh âm cũng tăng thêm một chút cô đơn. Hắn nhìn về phía Tần Tường lại tăng thêm vài phần hâm mộ.
Diệp Vân Tiêu nhanh chóng thu thập tâm tình, sau đó mỉm cười, đứng dậy cùng nam nhân cáo từ,
"Vậy thì... anh mau đem cơm ăn hết đi, hắn nhất thời cũng chưa tỉnh được, anh ăn cơm để còn chăm sóc hắn nữa. Ta còn phải đi làm việc, nên phải đi trước, anh nếu có chuyện gì, có thể tới tìm ta."
"Vâng, được, đã làm phiền."
Nam nhân lễ phép hướng Diệp Vân Tiêu gật đầu, đợi Diệp Vân Tiêu rời đi cũng đem cửa một lần nữa đóng lại, mới bưng khai lên tiếp tục ăn.
Nhìn Tần Tường mặt sưng vù, nhìn hắn mất đi huyết sắc, nhắm chặt hai tròng mắt, nam nhân cắn chặt đôi môi, mày cũng đang không ngừng tụ lại.
Hiện tại Tần Tường cái dạng này, làm cho nam nhân cảm thấy rất không an, mặc dù Tần Tường nằm ở trước mặt nhưng cũng không có biện pháp cảm giác hắn vẫn tồn tại.
Tần Tường, con nhanh tỉnh lại được không?
Cứ như vậy im lặng ngồi đến đêm khuya, nam nhân mới không chống đỡ không nổi nữa mà ghé vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Qua một khoản thời gian
"Ôi..."
Tần Tường ngón tay giật giật, thở nhẹ một tiếng, mi mắt chậm rãi mở ra, nhìn quanh phòng. Khi nhìn đến người đang ghé vào đầu vào giường ngủ, Tần Tường đôi mắt mờ mịt dần trở nên trong trẻo, mấp máy môi.
Quang cảnh rất quen mắt, toàn màu trắng, lại tràn ngập mùi thuốc khử trùng, không phải bệnh viện, thì ở đâu có?
Hắn nhớ rõ, ngày hôm qua cùng nam nhân đi bệnh viện, lúc nam nhân đi đăng ký, hắn ngất đi, chuyện kế tiếp, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ thấy sắc trời còn chưa sáng hẳn, Tần Tường lại đem tầm mắt nhìn nam nhân đang ngủ.
Nam nhân này canh chừng hắn cả một đêm sao?
Ngực Tần Tường dâng lên một trận vui mừng, khóe miệng cũng cong lên. Khiến cho nửa bên mặt liền truyền đến một trận đau đớn, làm cho hắn đành phải dừng lại nụ cười, đem khóe môi thả xuống. Ánh mắt của hắn cũng gắt gao khóa trên người nam nhân.
Tỉnh lại có thể nhìn thấy người trong lòng mình làm cho hắn cảm thấy rất tuyệt mỹ. Huống chi, nam nhân bởi vì lo cho hắn mà luôn luôn ở bên giường trông coi hắn. Giờ phút này, Tần Tường trong lòng, có chỉ có vui sướng, cùng thỏa mãn.
Trước kia hắn học kỹ năng đàm phán khi thành công mua bán, hắn cũng sẽ cong khóe miệng cười cười, nhưng mà hắn khẳng định không phải giống hiện tại, chỉ là thuần túy tâm vui vẻ.
Giờ phút này, Tần Tường lại một lần nữa phát giác, chỉ muốn người nam nhân này có thể vẫn như vậy canh giữ ở bên cạnh hắn, cho dù là hai bàn tay trắng, cũng không có gì quan trọng.
Bất quá hắn tình huống hiện tại, tuy rằng không đến mức hai bàn tay trắng, nhưng so với trước kia hoàn toàn đã không có thể sánh bằng.
Không biết nam nhân biết hắn cái gì cũng không có, sẽ có thái độ gì nữa đây?
Là thương hại? Hay là những thứ khác?
Nếu nam nhân hỏi hắn, hắn nên trả lời như thế nào đây? Là nói thẳng ra? Hay là mập mờ?
Ngay lúc Tần Tường tự hỏi nên ứng phó như thế nào khi nam nhân đưa ra nghi vấn, nam nhân ngẩn đầu nâng lên, cũng xoa xoa thân mình có chút đau nhức.
"Con tỉnh rồi."
"Dạ."
Nghe được giọng Tần Tường, nam nhân phản xạ tính lên tiếng, khi nhìn thấy đang Tần Tường chuẩn bị đứng dậy, nam nhân nhanh chóng tiến lên đỡ hắn nằm trở về, cũng nhẹ nhàng dặn dò:
"Trên người của con có thương tích, lại bó thạch cao, tốt nhất đừng lộn xộn, nghĩ muốn cái gì cùng ta nói một tiếng, ta đi lấy cho."
"Thế nhưng...Thế nhưng con muốn đi tiểu."
Nói ‘ đi tiểu ’, Tần Tường thấy rõ ràng nam nhân mặt đỏ lên, tầm mắt của hắn, cũng không được tự nhiên dời về một bên.
Thật đáng yêu.
Nam nhân phản ứng như thế, làm cho Tần Tường trong lòng mở cờ vui vẻ. Nhưng lại sợ làm nam nhân xấu hổ, Tần Tường cố nén cười, bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mắt, chờ đợi phản ứng kế tiếp.
Không đợi bao lâu, nam nhân nhẹ ‘ khụ ’ vài tiếng, hơi chút điều chỉnh cảm xúc, mới nhỏ giọng nói:
"Con hiện tại không có tiện, ta đi lấy cho con bình tiểu."
Bình nước tiểu? Là muốn tự mình hầu hạ hắn đi tiểu sao?
Nghĩ đến nam nhân thay hắn cởi ra quần, nắm nơi đó... mặc dù Tần Tường da mặt không mỏng, nhưng giờ phút này cũng nhịn không được ngượng ngùng
"Đừng, con chỉ nói vậy thôi, cũng còn chưa muốn đi tiểu."
Nói giỡn sao, hắn còn chưa tới mức phải cần người khác giúp hắn đi tiểu. Đương nhiên, nếu đổi lại là lúc khác, nói không chừng là một loại tình thú, nhưng bây giờ là nằm ở bệnh viện, liền miễn đi.
"A."
Nghe được Tần Tường nói chỉ là thuận miệng nói ra, nam nhân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh, sắc mặt lại ngưng trọng. Tuy rằng bây giờ là đang nói giỡn, nhưng với tình trạng trước mắt, cũng không được ổn, nếu đến lúc cần đi tiểu thực sự thì sao? Nghĩ đến lúc phải giúp Tần Tường đi tiểu, nam nhân đã cảm thấy không được tự nhiên.
"Người làm sao vậy? Không có việc gì chứ?"
Hắn vừa rồi bất quá là thuận miệng nói đùa một chút mà thôi, không phải làm cho nam nhân nổi giận chứ?
"A? Ta không sao. Đúng rồi, con hiện tại cảm giác thế nào? Có cảm thấy đau ở đâu hay không? Muốn ta gọi là bác sỹ đến xem hay không?"
"À... Cũng tốt."
Vốn muốn nói bất quá chỉ là một chút thương tích, không cần lo lắng như vậy, nhưng nghĩ đến nam nhân đang quan tâm hắn, Tần Tường đã đem lời muốn nói nuốt trở về, cũng sửa lại lời.
Được người quan tâm cảm giác thật tốt. Có lẽ, hắn có thể thừa dịp này, cùng nam nhân bồi dưỡng cảm tình.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn lúc trước đối với nam nhân đã làm nhiều điều không phải. Hắn muốn thừa dịp này, khi nam nhân đem toàn bộ tâm tư đặt ở thương tích trên người hắn, mà từng bước xâm chiếm trái tim của nam nhân.
Cho tới nay, chỉ cần là hắn muốn, hắn đều sẽ dùng hết các loại thủ đoạn thu vào tay. Duy nhất nam nhân ở trước mắt, lại làm cho hắn thật sự quý trọng. Hắn không muốn cưỡng bách nam nhân nữa, hắn muốn thực tâm, từng chút một đi đả động tâm ý của nam nhân.
Ai da...
Tần Tường trong lòng khẽ thở dài một tiếng, lần đầu thấy hối hận việc đã làm.
"Vậy con nằm một lát, đừng lộn xộn, ta đi gọi bác sỹ."
Nhìn theo nam nhân rời phòng bệnh xong, Tần Tường mới đưa tầm mắt thu hồi, vừa lòng kéo kéo khóe miệng. Đợi lại một lần nữa cảm giác đau, Tần Tường mới khó chịu buông khóe miệng, im lặng nằm đợi nam nhân trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.