Chương 37
Sở Ly
27/10/2020
Lạc Phi khi nói chuyện, thỉnh thoảng có nhiệt khí theo môi thổi vào tai nam nhân, ngứa ngáy, rất công kích người. Nam nhân rụt cổ, cẩn thận tránh đi môi Lạc Phi, sau đó nhẹ giọng lên tiếng,
"Vâng."
Chính là ôm một cái mà thôi, không có quá lớn quan hệ.
"Ba, người thật tốt."
Tay khoát lên bên hông siết chặt vài phần,
"Ngủ ngon."
Nói xong, Lạc Phi lại kéo nam nhân đến gần vài phần, gắt gao ôm chặt cùng một chỗ, vừa lòng khép lại mi mắt. Này có phải hay không là ôm nhau ngủ? Trong bóng đêm, Lạc Phi khóe môi cong lên, chậm rãi cười.
Nghe Lạc Phi hô hấp dần vững vàng. Nam nhân cảm thụ được lòng ngực phập phồng, có chút bất an nổi lên, vì đã thật lâu không có cùng người khác thân mật như vậ, có điểm không thích ứng. Nhưng cũng may Lạc Phi chính là im lặng ôm, cũng không có thêm động tác gì, làm cho nam nhân yên tâm không ít.
Hiện tại bị Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn hai bên kẹp rất chặt chẽ, làm cho nam nhân không dám lộn xộn, chỉ có thể vẫn duy trì tư thế nằm im ngủ, rất vất vả. Mà Bạch Tiểu Hàn hoàn rất không an phận đem chân chen vào giữa hai chân nam nhân, tay cũng để lên bộ vị nam nhân. Lăng Tịch không được tự nhiên giật thân mình, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, có điểm hối hận đã đem Lạc Phi mang về nhà... Bằng không, tình cảnh hiện tại cũng sẽ không xấu hổ như vậy.
Vẫn giằng co đến gần sáng, nam nhân mới ủ rũ ngủ. Chờ khi tỉnh lại, trời đã gần trưa, bên người Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn không thấy bóng dáng.
Mấy giờ? Nam nhân ngồi dậy, vốn muốn đi xem một chút, chính là đầu có chút đau làm cho nam nhân đành phải dựa ngồi ở đầu giường, giơ tay lên xoa thái dương ẩn ẩn đau. Ngồi trong chốc lát, nam nhân nghe được tiếng bước chân tới gần, lập tức giọng của Lạc Phi cũng truyền vào
"Ba, người đã tỉnh."
"Hiện tại mấy giờ? Tiểu Hàn đâu?"
"Mười giờ, Tiểu Hàn đến trường. Người không thoải mái sao?"
Lạc Phi đi đến bên cạnh Lăng Tịch, nhìn nhìn, sau đó giơ tay lên nhẹ ấn ấn đầu cho nam nhân, ân cần hỏi han:
"Ba, thoải mái không?"
"Ừm, lại dùng lực một chút."
"Được"
Thuận theo yêu cầu, Lạc Phi lực đạo chút tăng, nam nhân nhắm mắt lại, Lạc Phi ấn rất thoải mái, đau cũng giảm bớt không ít.
"Ba, lúc nãy có người gọi điện thoại, nhưng là con vừa bắt máy bên kia liền tắt."
Điện thoại? Nam nhân mở mắt hướng Lạc Phi hỏi:
"Có phải là Tần Tường?"
Di động cũng chỉ có số Tần Tường. Trừ bỏ Tần Tường, không ai gọi đến.
"Hình như gọi là Tường gì đó, con đang lo canh trong nồi, không lưu ý lắm."
Lạc Phi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên ấn đường đang nhăn lại cùng của nam nhân,
"Làm sao vậy? Cú điện thoại kia rất quan trọng sao?"
"Không quan trọng"
Nam nhân đẩy tay Lạc Phi, cười nhạt,
"Không phải nấu canh cho ta sao? Ta muốn nếm thử."
"Vâng, con đi cho lấy người."
Đợi Lạc Phi đi đến phòng bếp, mày nam nhân lại nhíu. Tần Tường lại tìm? Mỗi lần mới vừa bắt máy liền cúp điện thoại, hắn đến tột cùng muốn làm gì?
"Vâng."
Chính là ôm một cái mà thôi, không có quá lớn quan hệ.
"Ba, người thật tốt."
Tay khoát lên bên hông siết chặt vài phần,
"Ngủ ngon."
Nói xong, Lạc Phi lại kéo nam nhân đến gần vài phần, gắt gao ôm chặt cùng một chỗ, vừa lòng khép lại mi mắt. Này có phải hay không là ôm nhau ngủ? Trong bóng đêm, Lạc Phi khóe môi cong lên, chậm rãi cười.
Nghe Lạc Phi hô hấp dần vững vàng. Nam nhân cảm thụ được lòng ngực phập phồng, có chút bất an nổi lên, vì đã thật lâu không có cùng người khác thân mật như vậ, có điểm không thích ứng. Nhưng cũng may Lạc Phi chính là im lặng ôm, cũng không có thêm động tác gì, làm cho nam nhân yên tâm không ít.
Hiện tại bị Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn hai bên kẹp rất chặt chẽ, làm cho nam nhân không dám lộn xộn, chỉ có thể vẫn duy trì tư thế nằm im ngủ, rất vất vả. Mà Bạch Tiểu Hàn hoàn rất không an phận đem chân chen vào giữa hai chân nam nhân, tay cũng để lên bộ vị nam nhân. Lăng Tịch không được tự nhiên giật thân mình, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, có điểm hối hận đã đem Lạc Phi mang về nhà... Bằng không, tình cảnh hiện tại cũng sẽ không xấu hổ như vậy.
Vẫn giằng co đến gần sáng, nam nhân mới ủ rũ ngủ. Chờ khi tỉnh lại, trời đã gần trưa, bên người Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn không thấy bóng dáng.
Mấy giờ? Nam nhân ngồi dậy, vốn muốn đi xem một chút, chính là đầu có chút đau làm cho nam nhân đành phải dựa ngồi ở đầu giường, giơ tay lên xoa thái dương ẩn ẩn đau. Ngồi trong chốc lát, nam nhân nghe được tiếng bước chân tới gần, lập tức giọng của Lạc Phi cũng truyền vào
"Ba, người đã tỉnh."
"Hiện tại mấy giờ? Tiểu Hàn đâu?"
"Mười giờ, Tiểu Hàn đến trường. Người không thoải mái sao?"
Lạc Phi đi đến bên cạnh Lăng Tịch, nhìn nhìn, sau đó giơ tay lên nhẹ ấn ấn đầu cho nam nhân, ân cần hỏi han:
"Ba, thoải mái không?"
"Ừm, lại dùng lực một chút."
"Được"
Thuận theo yêu cầu, Lạc Phi lực đạo chút tăng, nam nhân nhắm mắt lại, Lạc Phi ấn rất thoải mái, đau cũng giảm bớt không ít.
"Ba, lúc nãy có người gọi điện thoại, nhưng là con vừa bắt máy bên kia liền tắt."
Điện thoại? Nam nhân mở mắt hướng Lạc Phi hỏi:
"Có phải là Tần Tường?"
Di động cũng chỉ có số Tần Tường. Trừ bỏ Tần Tường, không ai gọi đến.
"Hình như gọi là Tường gì đó, con đang lo canh trong nồi, không lưu ý lắm."
Lạc Phi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên ấn đường đang nhăn lại cùng của nam nhân,
"Làm sao vậy? Cú điện thoại kia rất quan trọng sao?"
"Không quan trọng"
Nam nhân đẩy tay Lạc Phi, cười nhạt,
"Không phải nấu canh cho ta sao? Ta muốn nếm thử."
"Vâng, con đi cho lấy người."
Đợi Lạc Phi đi đến phòng bếp, mày nam nhân lại nhíu. Tần Tường lại tìm? Mỗi lần mới vừa bắt máy liền cúp điện thoại, hắn đến tột cùng muốn làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.