Chương 69
Sở Ly
27/10/2020
"Dạ, đúng rồi. Hắn chính là Lăng Tịch."
"Lăng Tịch..."
Họ Lăng, không biết cùng người nhà kia có quan hệ không. Xem diện mạo, cùng người kia có vài phần tương tự, chính là khí chất bất đồng.
"Ba, làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì phải không? Người lại thiếu tiền người ta?"
Ông từng học đòi chơi cổ phiếu và bị thua lỗ đến mang nợ. Trọng Thần phải từng lấy hết tiền dành dụm cưới vợ ra trả.
"Phi phi phi, nói đi đâu vậy! Gần đây mẹ con quản nghiêm, ta đâu có cơ hội đi đâu."
Ông trừng mắt nhìn Trọng Thần, sau đó quay đầu nhìn về phía nam nhân,
"Trọng Thần a, ba hỏi chuyện này."
"Người nói đi."
"Bằng hữu kia trong nhà còn có người nào nữa không? Hắn còn ba mẹ? Có anh chị em không?"
"Không có, nhà hắn chỉ có con hắn."
"Như vậy sao."
Không có cha mẹ, cũng không có anh chị em. Cùng cái điều kiện kia cũng ăn khớp vài phần, mắt ông run rẩy vài cái, môi thoáng hơi khô cũng run rẩy.
"Ba, đến tột cùng làm sao vậy? Có phải... Cùng Lăng Tịch có liên quan?"
Ba chẳng qua là lần đầu tiên gặp Lăng Tịch, nhưng theo hắn thấy, ánh mắt kia cũng rất kỳ quái.
"Ta cũng không xác định. Nhưng mà hắn... Hắn thoạt nhìn rất quen thuộc."
"Quen thuộc? Trước đây người đã gặp qua hắn?"
"Không có."
Chờ trong chốc lát, đem Trọng Thần kéo đến một bên đè thấp giọng nói:
"Trọng Thần, ta hoài nghi... bằng hữu kia, là anh họ con."
"Cái gì? Anh họ?"
Tay Trọng Thần run lên, làm mâm đựng trái cây đổ xuống, quả lăn đầy đất.
"Làm sao vậy?"
Nghe được động tĩnh, mẹ hắn chạy vào phòng bếp, khi nhìn thấy cha con đang nhặt quả không khỏi bậc cười.
Sau đó mọi người cùng đi ra ngoài...
Ba hắn đang hỏi nam nhân về hoàn cảnh gia đình. Nghe tới nam nhân kia thoáng có chút chần chờ khi trả lời, Trọng Thần cau mày thật chặc.
Sự nghi ngờ trong lòng hắn giống như là quả cầu tuyết càng lăn đi càng lớn, thế nhưng rồi lại không có nghe được đáp án, đến mức ngực rất không thoải mái. Vẫn là tìm cơ hội hỏi ba một chút. Hắn rất muốn đem sự kiện kia biết rõ ràng, nghẹn trong lòng nói nửa vời là rất khó chịu.
Sau khi ăn trái cây xong, Trọng Thần để Lăng Tịch ở nhà trò chuyện với mẹ, hắn kiếm cớ cùng ba đi ra ngoài.
Họ bước nhanh đi ra khỏi nhà. Đi đến cổng khu nhà, Trọng Thần mới buông ba hắn ra
"Ba, đến tột cùng sao lại thế này?"
"Đi bên kia ngồi nói đi."
Ông đi đến một băng ghế dài ngồi xuống vuốt ngực nhuận khí, đợi khí tức vững vàng mới nói,
"Trọng Thần, còn nhớ rõ cô Phương?"
"Nhớ rõ, như thế nào? Cùng cô Phương có liên quan?"
Cô Phương là em gái ba hắn, lúc hắn còn rất nhỏ đã qua đời vì tai nạn giao thông trước ngày cưới.
"Lăng Tịch... Hắn rất có thể là con của cô ấy "
"Làm sao có thể? Cô Phương... không phải chưa kết hôn sao? Làm sao có thể chạy đến một đứa con?!"
"Việc này, nói rất dài dòng."
Ông hít sâu một hơi, chậm rãi kể,
"A Phương năm đó bộ dạng xinh đẹp, tâm địa lại tốt, trong thôn rất nhiều chàng trai yêu thích. Thế nhưng cô ấy lại để ý một người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi, không có tiền còn chưa tính, hết ăn lại nằm. Ông của con khuyên cũng khuyên, đánh cũng đánh, vẫn không nghe, sống chết phải ở cùng tên đó. Sau này, hai người bỏ trốn."
"Ba, sau đó thì sao?"
"Sau đó... A Phương trở về, đã mang thai. Nó thật khờ, sao lại ngu như vậy?"
Ông nắm đầu mẩu thuốc lá vân vê tay nhẹ run, giọng oán giận chuyển thành bi thương
"Nó bị cái tên kia từ bỏ, thật sự là không có chỗ để đi, cái bụng lại lớn, không có biện pháp, đành phải trở về nhà. Cũng không lâu lắm, đã sanh ra môt đứa con trai, mẹ con bình an. Tại thời điểm đó, một cô gái không có kết hôn mà sinh con, nếu muốn tái giá so với lên trời còn khó hơn. Suy xét đến tương lai A Phương, ông của con suy nghĩ một buổi tối, đưa ra một quyết định... mang đi ra ngoài bỏ. Nhỏ như vậy, nếu để tại ven đường không ai thấy sẽ chết làm sao bây giờ? Nhưng vì A Phương, không có biện pháp, ta còn là thừa dịp nó không chú ý, đem đứa bé bế đi ra ngoài, đặt ở trước cửa một căn nhà lớn. Và đợi cho có người đi ra đem vào, ta mới yên tâm về nhà..."
Trọng Thần bất an đưa hai bàn tay lại chà xát mấy lần,
"Ba, ý của người là... Lăng Tịch chính là đứa bé đó? Nhưng là nói không thông a, người vừa rồi không có căn cứ xác thực "
"Chứng cớ? Hắn họ Lăng, đây là chứng cớ. Ta cũng là sau này mới biết được, đưa bé kia để tại biệt thự nhà họ Lăng. Còn có, diện mạo, rất giống cái tên khốn kia."
"Vậy tại sao mẹ không nhận ra?"
"Thời điểm đó, chúng ta chưa cưới, đương nhiên bà ấy không biết."
Ông chậm rãi thở hắt ra,
"Như vậy đi, việc này đừng cùng mẹ con nhắc tới, ta tìm cơ hội đi nghiệm chứng, nếu hắn trên lưng có khối bớt hình rắn, vậy sẽ chính xác hơn."
"Bớt? Ba, con đi giúp người nghiệm chứng, con cùng Lăng Tịch tương đối thân, sẽ thuận tiện hơn."
"Như vậy cũng tốt."
"Lăng Tịch..."
Họ Lăng, không biết cùng người nhà kia có quan hệ không. Xem diện mạo, cùng người kia có vài phần tương tự, chính là khí chất bất đồng.
"Ba, làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì phải không? Người lại thiếu tiền người ta?"
Ông từng học đòi chơi cổ phiếu và bị thua lỗ đến mang nợ. Trọng Thần phải từng lấy hết tiền dành dụm cưới vợ ra trả.
"Phi phi phi, nói đi đâu vậy! Gần đây mẹ con quản nghiêm, ta đâu có cơ hội đi đâu."
Ông trừng mắt nhìn Trọng Thần, sau đó quay đầu nhìn về phía nam nhân,
"Trọng Thần a, ba hỏi chuyện này."
"Người nói đi."
"Bằng hữu kia trong nhà còn có người nào nữa không? Hắn còn ba mẹ? Có anh chị em không?"
"Không có, nhà hắn chỉ có con hắn."
"Như vậy sao."
Không có cha mẹ, cũng không có anh chị em. Cùng cái điều kiện kia cũng ăn khớp vài phần, mắt ông run rẩy vài cái, môi thoáng hơi khô cũng run rẩy.
"Ba, đến tột cùng làm sao vậy? Có phải... Cùng Lăng Tịch có liên quan?"
Ba chẳng qua là lần đầu tiên gặp Lăng Tịch, nhưng theo hắn thấy, ánh mắt kia cũng rất kỳ quái.
"Ta cũng không xác định. Nhưng mà hắn... Hắn thoạt nhìn rất quen thuộc."
"Quen thuộc? Trước đây người đã gặp qua hắn?"
"Không có."
Chờ trong chốc lát, đem Trọng Thần kéo đến một bên đè thấp giọng nói:
"Trọng Thần, ta hoài nghi... bằng hữu kia, là anh họ con."
"Cái gì? Anh họ?"
Tay Trọng Thần run lên, làm mâm đựng trái cây đổ xuống, quả lăn đầy đất.
"Làm sao vậy?"
Nghe được động tĩnh, mẹ hắn chạy vào phòng bếp, khi nhìn thấy cha con đang nhặt quả không khỏi bậc cười.
Sau đó mọi người cùng đi ra ngoài...
Ba hắn đang hỏi nam nhân về hoàn cảnh gia đình. Nghe tới nam nhân kia thoáng có chút chần chờ khi trả lời, Trọng Thần cau mày thật chặc.
Sự nghi ngờ trong lòng hắn giống như là quả cầu tuyết càng lăn đi càng lớn, thế nhưng rồi lại không có nghe được đáp án, đến mức ngực rất không thoải mái. Vẫn là tìm cơ hội hỏi ba một chút. Hắn rất muốn đem sự kiện kia biết rõ ràng, nghẹn trong lòng nói nửa vời là rất khó chịu.
Sau khi ăn trái cây xong, Trọng Thần để Lăng Tịch ở nhà trò chuyện với mẹ, hắn kiếm cớ cùng ba đi ra ngoài.
Họ bước nhanh đi ra khỏi nhà. Đi đến cổng khu nhà, Trọng Thần mới buông ba hắn ra
"Ba, đến tột cùng sao lại thế này?"
"Đi bên kia ngồi nói đi."
Ông đi đến một băng ghế dài ngồi xuống vuốt ngực nhuận khí, đợi khí tức vững vàng mới nói,
"Trọng Thần, còn nhớ rõ cô Phương?"
"Nhớ rõ, như thế nào? Cùng cô Phương có liên quan?"
Cô Phương là em gái ba hắn, lúc hắn còn rất nhỏ đã qua đời vì tai nạn giao thông trước ngày cưới.
"Lăng Tịch... Hắn rất có thể là con của cô ấy "
"Làm sao có thể? Cô Phương... không phải chưa kết hôn sao? Làm sao có thể chạy đến một đứa con?!"
"Việc này, nói rất dài dòng."
Ông hít sâu một hơi, chậm rãi kể,
"A Phương năm đó bộ dạng xinh đẹp, tâm địa lại tốt, trong thôn rất nhiều chàng trai yêu thích. Thế nhưng cô ấy lại để ý một người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi, không có tiền còn chưa tính, hết ăn lại nằm. Ông của con khuyên cũng khuyên, đánh cũng đánh, vẫn không nghe, sống chết phải ở cùng tên đó. Sau này, hai người bỏ trốn."
"Ba, sau đó thì sao?"
"Sau đó... A Phương trở về, đã mang thai. Nó thật khờ, sao lại ngu như vậy?"
Ông nắm đầu mẩu thuốc lá vân vê tay nhẹ run, giọng oán giận chuyển thành bi thương
"Nó bị cái tên kia từ bỏ, thật sự là không có chỗ để đi, cái bụng lại lớn, không có biện pháp, đành phải trở về nhà. Cũng không lâu lắm, đã sanh ra môt đứa con trai, mẹ con bình an. Tại thời điểm đó, một cô gái không có kết hôn mà sinh con, nếu muốn tái giá so với lên trời còn khó hơn. Suy xét đến tương lai A Phương, ông của con suy nghĩ một buổi tối, đưa ra một quyết định... mang đi ra ngoài bỏ. Nhỏ như vậy, nếu để tại ven đường không ai thấy sẽ chết làm sao bây giờ? Nhưng vì A Phương, không có biện pháp, ta còn là thừa dịp nó không chú ý, đem đứa bé bế đi ra ngoài, đặt ở trước cửa một căn nhà lớn. Và đợi cho có người đi ra đem vào, ta mới yên tâm về nhà..."
Trọng Thần bất an đưa hai bàn tay lại chà xát mấy lần,
"Ba, ý của người là... Lăng Tịch chính là đứa bé đó? Nhưng là nói không thông a, người vừa rồi không có căn cứ xác thực "
"Chứng cớ? Hắn họ Lăng, đây là chứng cớ. Ta cũng là sau này mới biết được, đưa bé kia để tại biệt thự nhà họ Lăng. Còn có, diện mạo, rất giống cái tên khốn kia."
"Vậy tại sao mẹ không nhận ra?"
"Thời điểm đó, chúng ta chưa cưới, đương nhiên bà ấy không biết."
Ông chậm rãi thở hắt ra,
"Như vậy đi, việc này đừng cùng mẹ con nhắc tới, ta tìm cơ hội đi nghiệm chứng, nếu hắn trên lưng có khối bớt hình rắn, vậy sẽ chính xác hơn."
"Bớt? Ba, con đi giúp người nghiệm chứng, con cùng Lăng Tịch tương đối thân, sẽ thuận tiện hơn."
"Như vậy cũng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.