Chương 292: Phiên ngoại 1: Bảo Bảo
Sở Ly
27/10/2020
Vẫn tưởng rằng giải quyết xong với Mạn Ny, lại làm cho Lăng Tịch tiếp nhận mình là có thể hưởng được ngày tháng khoái lạc hạnh phúc cùng Lăng Tịch.
Ai biết, còn chưa có cùng nam nhân làm mấy lần, Tần Tường liền nghênh đón một cái trở ngại lớn lao.
Nhìn vật nhỏ bò trên mặt thảm, Tần Tường cảm giác vô lực lại một lần nữa dâng lên. Nhìn về nó trong ánh mắt cũng dâng lên vài tia oán hận.
Đều là tại vật nhỏ chết tiệt này, chiếm nam nhân, thời gian, thân thể, hết thảy đều chiếm hết. Hắn cơ hội sờ nam nhân cũng không có. Thật vất vả mới hôn nam nhân, khi hôn đến cao trào, vật nhỏ khóc lên, nam nhân sẽ bật người đẩy hắn ra, chạy tới dỗ vật nhỏ.
Duy nhất làm cho hắn cảm thấy được dễ chịu một chút, là hắn không chiếm được đồng thời mấy người kia cũng không chiếm được. Vì thế, mấy người kia đói bụng đến không chịu được, không còn có sắc mặt hoà nhã... Hắn tại gia đình này, bị bài xích.
Rõ ràng mọi người thỏa thuận cùng có được nam nhân, cùng sống chung với nhau. Có lẽ làm không được tương thân tương ái, nhưng tốt xấu cũng cố gắng xem nhau như người một nhà, không cho nam nhân khó xử. Trải qua một thời gian ngắn hòa hợp, bọn họ ở chung cũng không tệ lắm. Nhưng mà cân bằng này lại bị vật nhỏ xuất hiện mà phá vỡ.
Tần Tường lại một lần nữa nhìn về phía cái vật mang đến vận rủi, hận không thể đưa nó trực tiếp ném ra bên ngoài. Bất quá... Nghĩ đến nam nhân rất yêu thương nó, Tần Tường không dám làm như thế, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Nếu hắn thật sự làm như vậy, nói không chừng kế tiếp bị ném ra ngoài, chính là hắn.
Nó là tiểu nhân, bởi vì thân thể chính xác rất nhỏ, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, cao cũng mới đến trên đầu gối hắn một chút. Mà ngay cả nói, cũng chưa nói được.
Tiểu nhân này, là do một cô gái đưa tới, nói là con của hắn. Trong đầu của hắn, không có ấn tượng gì. Nhìn khuôn mặt của cô ấy xinh đẹp, thân thể đầy đặn, còn có giọng điệu làm nũng, đúng là loại phụ nữ lúc trước hắn thích.
Nhưng mà... Hắn mỗi lần làm đều có mang bao chính là sợ xuất hiện tình huống như vầy.
Cô gái kia tỏ vẻ, lúc trước mình thật sự quá yêu hắn, nên đã động tay chân, cũng thành công mang thai. Bất quá hiện tại đã tìm được tình yêu chân chính, đứa bé này, vẫn là nên trả lại cho hắn.
Nghe xong, Tần Tường sắc mặt càng khó coi. Hay là, người này muốn tới cửa lừa gạt. Tần Tường vừa định đem họ đuổi ra khỏi nhà, lại bị cô ấy đưa ra giấy chứng nhận xét nghiệm DNA, kết quả đứa bé là con hắn.
Nhưng Tần Tường vẫn là cảm thấy không thể tin, liền đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra lại một lần. Kết quả kiểm tra điều đó là đúng. Nghe được đứa bé là con của hắn, nam nhân liền dính lấy vật nhỏ, luyến tiếc không rời.
Cũng chính từ ngày đó, Lăng Tịch bắt đầu bước vào thế giới với tã và bình sữa bao vây, làm cho Tần Tường rất là oán giận. Nhưng nam nhân thật là thích thú, cũng đặt cho nó cái nhũ danh gọi là Bảo Bảo.
Nam nhân mỗi ngày chỉ quan tâm Bảo Bảo, cùng Bảo Bảo chơi đùa, mang Bảo Bảo ngủ cùng, mở miệng là Bảo Bảo.
"Bảo Bảo, đi lại đây một chút, nơi này có đồ chơi nha."
Nam nhân ngồi ở một đầu thảm, cầm một cái lục lạc trên tay lắc lắc, muốn dụ nó bò lại phía mình.
Nghe được âm thanh, Bảo Bảo chú ý, cũng hoạt động thân thể nho nhỏ, cố gắng bò tới chỗ nam nhân. Vừa bò, Bảo Bảo vừa cười với nam nhân, bên miệng chảy ra mấy sợi nước, nhớp nháp.
Quỷ nhỏ này! Nam nhân gọi hắn, Tần Tường ghét bỏ cầm khăn mặt đem lau nước miếng bên miệng cho Bảo Bảo. Hành động này của Tần Tường làm cho nam nhân vui mừng mỉm cười với hắn, rồi lại tiếp tục dùng tiếng lục lạc hấp dẫn Bảo Bảo lại chỗ mình.
Nhưng mà Bảo Bảo di chuyển thật sự là quá chậm, lại rất dễ dàng phân tâm, nhiều lần Bảo Bảo đã bị hoa văn của tấm thảm hấp dẫn, dùng ngón tay mập mạp chọc chọc thảm, không hề đi động.
Tần Tường muốn đến ôm Bảo Bảo đến cho nam nhân, lại bị nam nhân ngăn lại, nói là muốn cho Bảo Bảo tự mình bò lại đây. Không có biện pháp, Tần Tường đành phải ở một bên, tiếp tục nhìn một lớn một nhỏ chơi với nhau.
Ước chừng hơn nửa giờ, cuối cùng Bảo Bảo cũng đến nơi, nó cười không ngừng, nam nhân thì hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng nói lời khích lệ nó thông minh.
Nhìn một lớn một nhỏ trên mặt thảm thượng cười đến rất vui vẻ, Tần Tường lần đầu tiên cảm thấy, tiểu nhân kia cũng không phải chướng mắt, thậm chí, còn có chút đáng yêu.
Nửa năm sau
"Bảo Bảo, hôm nay muốn ăn cái gì? Nói cho ta biết, ta đi làm cho con."
Lăng Tịch mang tạp dề ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Bảo Bảo, ôn nhu hỏi nó.
"Ăn... Ăn thạch."
Bảo Bảo vỗ vỗ tay,
"Ba...ba, ăn thạch."
Lúc này Bảo Bảo gần đến hai tuổi, chỉ có thể nói một ít câu đơn giản, phát âm không rõ lắm. Nhưng có thể nghe được Bảo Bảo nói gì, nam nhân vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
"Bảo Bảo, không phải ba, là ông, con phải gọi ta là ông nội."
Nam nhân vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, lại một lần nữa sửa cách gọi của Bảo bảo,
"Ngoan, gọi ông đi. Gọi đúng rồi, ta đi làm cho con món con thích ăn nhất bánh ngọt socola."
"Ba... ba, ăn thạch. Ba ba..."
"Ha ha."
Thấy một màn như vậy, bốn người kia lần lượt nở nụ cười.
Cũng không biết vì sao lại thế này, Bảo Bảo từ lúc nói tiếng đầu tiên đã gọi nam nhân là " ba ", vô luận nam nhân sửa lại như thế nào, Bảo Bảo cũng không chịu nói.
"Ba, cái này gọi là sửa không được, người để tùy Bảo Bảo đi."
Bạch Tiểu Hàn nhịn cười, ở một bên khuyên nam nhân.
"Nhưng..."
Rõ ràng là ông cháu mà, sao có thể đổi thân phận? Mà Bảo Bảo lại nhận thức như vậy..... Ai da...... Nam nhân rất thất vọng.
"Nếu không, đợi Bảo Bảo lớn một chút, đi sửa lại cách gọi, bây giờ còn không vội."
Nhìn ra nam nhân rối rắm, Lạc Phi ở một bên đưa ra đề nghị.
"Cũng chỉ có thể như vậy."
Nam nhân bất đắc dĩ gật đầu, đi đến bếp làm bánh cho Bảo Bảo.
Đợi nam nhân vừa đi, Lăng Duệ đem Bảo Bảo ôm đến để trên đùi hắn, học nam nhân sờ sờ đầu của nó, cười nói:
"Bảo Bảo, ba của con đã có, thế còn chưa có mẹ nha. Không bằng, gọi đây là mẹ được không?"
Nói xong, Lăng Duệ có ý xấu đưa tay chỉ Tần Tường, khuyến khích Bảo Bảo gọi Tần Tường là mẹ.
Bảo Bảo quay đầu nhìn về phía Tần Tường, khi nhìn thấy Tần Tường mặt xanh mét, Bảo Bảo sợ hãi há miệng thở dốc, oa oa khóc lên
"Hung dữ... Xấu xa..."
Tần Tường bị Bảo bảo gọi xấu xa, vì thế buồn bực thật lâu.
Lại một năm nữa
Bảo Bảo lớn rất nhiều, rất ra dáng, rất được mọi người yêu thích. Đem nó trở thành bảo bối nâng niu ở trong lòng bàn tay, mà ngay cả Tần Tường, cũng không ngoại lệ.
Lúc mới bắt đầu, hắn rất là bài xích Bảo Bảo. Nhìn ra hắn bài xích, nam nhân cố ý an bài hắn cùng Bảo Bảo ở chung nhiều hơn, cũng để cho hắn thay tả cho Bảo Bảo, vài lần làm ngựa cho nó cưỡi, nói là muốn tăng gắng kết cho hắn cùng Bảo Bảo.
Ở chung lâu, hắn cảm thấy Bảo Bảo cũng không chướng mắt, mềm mềm ôm lấy cũng thoải mái. Còn có gương mặt tròn khi cười thoạt nhìn cũng làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp.
Một lần Bảo Bảo ban đêm phát sốt, mà nam nhân không ở bên cạnh, hắn một mình luống cuống tay chân chăm sóc Bảo Bảo cả đêm. Từ đó về sau, Bảo Bảo liền ỷ lại hắn một chút, hắn đột nhiên cảm thấy có con cũng không tệ lắm.
Theo ngày đó, Bảo Bảo cũng không còn gọi hắn xấu xa, mà là rất thân thiết gọi hắn là ba, ngoài nam nhân, Bảo Bảo thân thiết nhất chính là hắn.
Nhìn đến Bảo Bảo dính vào trong lòng ngực của hắn miệng cười tươi, mấy người kia trên mặt lộ vẻ hâm mộ, Tần Tường liền rất đắc ý.
Tần Tường đắc ý, cũng liền quên hắn từng không muốn có Bảo Bảo, Tần Tường cao hứng mua một đống đồ chơi cho Bảo Bảo.
Từ khi Bảo Bảo cùng Tần Tường thân thiết gia tăng, có lúc Bảo Bảo cũng sẽ bắt đầu vì Tần Tường tạo cơ hội, ví dụ như
"Lăng Lăng, ba không thoải mái, người đi xem đi."
Bởi vì không thể lại gọi nam nhân là ba, cũng không muốn gọi ông, Bảo Bảo đã theo Lăng Duệ gọi nam nhân Lăng Lăng.
"Không thoải mái? Hắn làm sao vậy?"
"Không biết."
Bảo Bảo, chạy đến kéo nam nhân, khẩn cầu:
"Lăng Lăng, đi xem đi, ba thật đáng thương nằm ở trên giường."
"Vâng, ta đây đi xem, con đừng vội."
Nam nhân sờ sờ đầu Bảo Bảo, chạy tới phòng Tần Tường.
Đợi nam nhân chạy tới không thấy Tần Tường trong phòng, phát hiện Tần Tường cũng không có nằm ở trên giường, bên trong gian phòng, cũng không có hắn.
Nam nhân còn đang nghi hoặc, lại nghe phía sau truyền đến tiếng khóa cửa, thân thể sau đó rơi vào một cái ôm ấm áp, cũng bị người ôm lấy thả lên giường.
"Tần Tường! Không phải không thoải mái sao?"
"Đúng vậy, ta không thoải mái."
Khi nam nhân không phản kháng nữa, Tần Tường mới buông nam nhân ra, cười nói:
"Cho nên, mới để cho Bảo Bảo đem người kêu đến làm cho ta thoải mái nha."
"Tường... Các người..."
Lại bị Bảo Bảo lừa!! Nhóc con này, lại giúp Tần Tường lừa gạt người, mình đối tốt với nó như vậy. Nam nhân rất ủy khuất.
"Ha ha, Bảo Bảo thật biết nghe lời đúng không?"
Tần Tường hôn hôn mặt nam nhân vài cái, cảm khái nói:
"Không hổ là con ta, thật thông minh! Bất quá, cũng nhờ người để cho ta cùng Bảo Bảo trao đổi nhiều hơn, nó mới có thể nghe lời của ta như vậy."
"Tường..."
"Hư! Đừng nói nữa, chúng ta làm chuyện khác nhé?"
Tần Tường chiếm lấy môi nam nhân, làm hắn nổi lên suy nghĩ muốn vận động thật lâu.
Ngoài cửa, Bảo Bảo cố gắng chạy đi nghe ngóng, lúc sau, Bảo Bảo lấy một quả bóng ra chơi, ngồi dựa vào cửa phòng vừa chơi vừa thực hiện nhiệm vụ. Tần Tường đã giao phó nó canh giữ tại đây, thấy ai đến phải dẫn đi nơi khác, không để cho ai quấy rầy ba và Lăng Lăng.
Bảo Bảo đợi thật lâu, đều không thấy có người lại đây. Mà cửa phía sau, cũng không mở. Chờ lâu, Bảo Bảo liền mệt, bất quá nghĩ đến Tần Tường dặn dò, Bảo Bảo vẫn rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Tần Tường vui vẻ làm xong, cũng tẩy rửa nam nhân sạch sẽ, ôm người bỏ vào trong chăn, Tần Tường mới nhớ tới Bảo Bảo. Vừa mở cửa ra, Bảo Bảo liền ngã xuống, Tần Tường dùng chân ngăn trở Bảo Bảo ngã xuống.
"Ba?"
Bảo Bảo dụi mắt, thông báo công việc của nó,
"Không có ai lại đây."
"Ngoan."
Tần Tường đem Bảo Bảo ôm lấy, hôn lên mặt nó
"Mệt sao? Sao con không đi ngủ?"
"Ba nói Bảo Bảo canh giữ, Bảo Bảo không thể ngủ."
"Ngốc Bảo Bảo, lần sau mệt thì trở về phòng ngủ, biết không?"
"Dạ, đã biết."
Bảo Bảo dùng cánh tay mập mạp ôm lấy cổ Tần Tường, yêu cầu:
"Ba, con muốn cùng người và Lăng Lăng ngủ chung."
"Được, bất quá Lăng Lăng mệt nên đã ngủ, con đừng làm Lăng Lăng thức được không?"
"Dạ được, Bảo Bảo sẽ ngoan mà."
Bảo Bảo thận trọng gật gật đầu.
"Bảo Bảo ngoan."
Tần Tường ôm Bảo bảo đi vào phòng, đem Bảo Bảo đặt ở cạnh nam nhân, mới nhẹ nhàng lên giường, ôm lấy Bảo Bảo đi vào giấc ngủ.
Hắn đã hiểu, vì sao lúc trước hắn làm nhiều việc không tốt, mà nam nhân đều không có hận hắn, cuối cùng còn tiếp nhận hắn. Bởi vì cho dù là không tình nguyện, phần huyết thống cũng sẽ đem họ gắn kết chặt chẽ. Bởi vì, người kia, thủy chung là thân nhân của hắn.
Ai biết, còn chưa có cùng nam nhân làm mấy lần, Tần Tường liền nghênh đón một cái trở ngại lớn lao.
Nhìn vật nhỏ bò trên mặt thảm, Tần Tường cảm giác vô lực lại một lần nữa dâng lên. Nhìn về nó trong ánh mắt cũng dâng lên vài tia oán hận.
Đều là tại vật nhỏ chết tiệt này, chiếm nam nhân, thời gian, thân thể, hết thảy đều chiếm hết. Hắn cơ hội sờ nam nhân cũng không có. Thật vất vả mới hôn nam nhân, khi hôn đến cao trào, vật nhỏ khóc lên, nam nhân sẽ bật người đẩy hắn ra, chạy tới dỗ vật nhỏ.
Duy nhất làm cho hắn cảm thấy được dễ chịu một chút, là hắn không chiếm được đồng thời mấy người kia cũng không chiếm được. Vì thế, mấy người kia đói bụng đến không chịu được, không còn có sắc mặt hoà nhã... Hắn tại gia đình này, bị bài xích.
Rõ ràng mọi người thỏa thuận cùng có được nam nhân, cùng sống chung với nhau. Có lẽ làm không được tương thân tương ái, nhưng tốt xấu cũng cố gắng xem nhau như người một nhà, không cho nam nhân khó xử. Trải qua một thời gian ngắn hòa hợp, bọn họ ở chung cũng không tệ lắm. Nhưng mà cân bằng này lại bị vật nhỏ xuất hiện mà phá vỡ.
Tần Tường lại một lần nữa nhìn về phía cái vật mang đến vận rủi, hận không thể đưa nó trực tiếp ném ra bên ngoài. Bất quá... Nghĩ đến nam nhân rất yêu thương nó, Tần Tường không dám làm như thế, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Nếu hắn thật sự làm như vậy, nói không chừng kế tiếp bị ném ra ngoài, chính là hắn.
Nó là tiểu nhân, bởi vì thân thể chính xác rất nhỏ, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, cao cũng mới đến trên đầu gối hắn một chút. Mà ngay cả nói, cũng chưa nói được.
Tiểu nhân này, là do một cô gái đưa tới, nói là con của hắn. Trong đầu của hắn, không có ấn tượng gì. Nhìn khuôn mặt của cô ấy xinh đẹp, thân thể đầy đặn, còn có giọng điệu làm nũng, đúng là loại phụ nữ lúc trước hắn thích.
Nhưng mà... Hắn mỗi lần làm đều có mang bao chính là sợ xuất hiện tình huống như vầy.
Cô gái kia tỏ vẻ, lúc trước mình thật sự quá yêu hắn, nên đã động tay chân, cũng thành công mang thai. Bất quá hiện tại đã tìm được tình yêu chân chính, đứa bé này, vẫn là nên trả lại cho hắn.
Nghe xong, Tần Tường sắc mặt càng khó coi. Hay là, người này muốn tới cửa lừa gạt. Tần Tường vừa định đem họ đuổi ra khỏi nhà, lại bị cô ấy đưa ra giấy chứng nhận xét nghiệm DNA, kết quả đứa bé là con hắn.
Nhưng Tần Tường vẫn là cảm thấy không thể tin, liền đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra lại một lần. Kết quả kiểm tra điều đó là đúng. Nghe được đứa bé là con của hắn, nam nhân liền dính lấy vật nhỏ, luyến tiếc không rời.
Cũng chính từ ngày đó, Lăng Tịch bắt đầu bước vào thế giới với tã và bình sữa bao vây, làm cho Tần Tường rất là oán giận. Nhưng nam nhân thật là thích thú, cũng đặt cho nó cái nhũ danh gọi là Bảo Bảo.
Nam nhân mỗi ngày chỉ quan tâm Bảo Bảo, cùng Bảo Bảo chơi đùa, mang Bảo Bảo ngủ cùng, mở miệng là Bảo Bảo.
"Bảo Bảo, đi lại đây một chút, nơi này có đồ chơi nha."
Nam nhân ngồi ở một đầu thảm, cầm một cái lục lạc trên tay lắc lắc, muốn dụ nó bò lại phía mình.
Nghe được âm thanh, Bảo Bảo chú ý, cũng hoạt động thân thể nho nhỏ, cố gắng bò tới chỗ nam nhân. Vừa bò, Bảo Bảo vừa cười với nam nhân, bên miệng chảy ra mấy sợi nước, nhớp nháp.
Quỷ nhỏ này! Nam nhân gọi hắn, Tần Tường ghét bỏ cầm khăn mặt đem lau nước miếng bên miệng cho Bảo Bảo. Hành động này của Tần Tường làm cho nam nhân vui mừng mỉm cười với hắn, rồi lại tiếp tục dùng tiếng lục lạc hấp dẫn Bảo Bảo lại chỗ mình.
Nhưng mà Bảo Bảo di chuyển thật sự là quá chậm, lại rất dễ dàng phân tâm, nhiều lần Bảo Bảo đã bị hoa văn của tấm thảm hấp dẫn, dùng ngón tay mập mạp chọc chọc thảm, không hề đi động.
Tần Tường muốn đến ôm Bảo Bảo đến cho nam nhân, lại bị nam nhân ngăn lại, nói là muốn cho Bảo Bảo tự mình bò lại đây. Không có biện pháp, Tần Tường đành phải ở một bên, tiếp tục nhìn một lớn một nhỏ chơi với nhau.
Ước chừng hơn nửa giờ, cuối cùng Bảo Bảo cũng đến nơi, nó cười không ngừng, nam nhân thì hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng nói lời khích lệ nó thông minh.
Nhìn một lớn một nhỏ trên mặt thảm thượng cười đến rất vui vẻ, Tần Tường lần đầu tiên cảm thấy, tiểu nhân kia cũng không phải chướng mắt, thậm chí, còn có chút đáng yêu.
Nửa năm sau
"Bảo Bảo, hôm nay muốn ăn cái gì? Nói cho ta biết, ta đi làm cho con."
Lăng Tịch mang tạp dề ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Bảo Bảo, ôn nhu hỏi nó.
"Ăn... Ăn thạch."
Bảo Bảo vỗ vỗ tay,
"Ba...ba, ăn thạch."
Lúc này Bảo Bảo gần đến hai tuổi, chỉ có thể nói một ít câu đơn giản, phát âm không rõ lắm. Nhưng có thể nghe được Bảo Bảo nói gì, nam nhân vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
"Bảo Bảo, không phải ba, là ông, con phải gọi ta là ông nội."
Nam nhân vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, lại một lần nữa sửa cách gọi của Bảo bảo,
"Ngoan, gọi ông đi. Gọi đúng rồi, ta đi làm cho con món con thích ăn nhất bánh ngọt socola."
"Ba... ba, ăn thạch. Ba ba..."
"Ha ha."
Thấy một màn như vậy, bốn người kia lần lượt nở nụ cười.
Cũng không biết vì sao lại thế này, Bảo Bảo từ lúc nói tiếng đầu tiên đã gọi nam nhân là " ba ", vô luận nam nhân sửa lại như thế nào, Bảo Bảo cũng không chịu nói.
"Ba, cái này gọi là sửa không được, người để tùy Bảo Bảo đi."
Bạch Tiểu Hàn nhịn cười, ở một bên khuyên nam nhân.
"Nhưng..."
Rõ ràng là ông cháu mà, sao có thể đổi thân phận? Mà Bảo Bảo lại nhận thức như vậy..... Ai da...... Nam nhân rất thất vọng.
"Nếu không, đợi Bảo Bảo lớn một chút, đi sửa lại cách gọi, bây giờ còn không vội."
Nhìn ra nam nhân rối rắm, Lạc Phi ở một bên đưa ra đề nghị.
"Cũng chỉ có thể như vậy."
Nam nhân bất đắc dĩ gật đầu, đi đến bếp làm bánh cho Bảo Bảo.
Đợi nam nhân vừa đi, Lăng Duệ đem Bảo Bảo ôm đến để trên đùi hắn, học nam nhân sờ sờ đầu của nó, cười nói:
"Bảo Bảo, ba của con đã có, thế còn chưa có mẹ nha. Không bằng, gọi đây là mẹ được không?"
Nói xong, Lăng Duệ có ý xấu đưa tay chỉ Tần Tường, khuyến khích Bảo Bảo gọi Tần Tường là mẹ.
Bảo Bảo quay đầu nhìn về phía Tần Tường, khi nhìn thấy Tần Tường mặt xanh mét, Bảo Bảo sợ hãi há miệng thở dốc, oa oa khóc lên
"Hung dữ... Xấu xa..."
Tần Tường bị Bảo bảo gọi xấu xa, vì thế buồn bực thật lâu.
Lại một năm nữa
Bảo Bảo lớn rất nhiều, rất ra dáng, rất được mọi người yêu thích. Đem nó trở thành bảo bối nâng niu ở trong lòng bàn tay, mà ngay cả Tần Tường, cũng không ngoại lệ.
Lúc mới bắt đầu, hắn rất là bài xích Bảo Bảo. Nhìn ra hắn bài xích, nam nhân cố ý an bài hắn cùng Bảo Bảo ở chung nhiều hơn, cũng để cho hắn thay tả cho Bảo Bảo, vài lần làm ngựa cho nó cưỡi, nói là muốn tăng gắng kết cho hắn cùng Bảo Bảo.
Ở chung lâu, hắn cảm thấy Bảo Bảo cũng không chướng mắt, mềm mềm ôm lấy cũng thoải mái. Còn có gương mặt tròn khi cười thoạt nhìn cũng làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp.
Một lần Bảo Bảo ban đêm phát sốt, mà nam nhân không ở bên cạnh, hắn một mình luống cuống tay chân chăm sóc Bảo Bảo cả đêm. Từ đó về sau, Bảo Bảo liền ỷ lại hắn một chút, hắn đột nhiên cảm thấy có con cũng không tệ lắm.
Theo ngày đó, Bảo Bảo cũng không còn gọi hắn xấu xa, mà là rất thân thiết gọi hắn là ba, ngoài nam nhân, Bảo Bảo thân thiết nhất chính là hắn.
Nhìn đến Bảo Bảo dính vào trong lòng ngực của hắn miệng cười tươi, mấy người kia trên mặt lộ vẻ hâm mộ, Tần Tường liền rất đắc ý.
Tần Tường đắc ý, cũng liền quên hắn từng không muốn có Bảo Bảo, Tần Tường cao hứng mua một đống đồ chơi cho Bảo Bảo.
Từ khi Bảo Bảo cùng Tần Tường thân thiết gia tăng, có lúc Bảo Bảo cũng sẽ bắt đầu vì Tần Tường tạo cơ hội, ví dụ như
"Lăng Lăng, ba không thoải mái, người đi xem đi."
Bởi vì không thể lại gọi nam nhân là ba, cũng không muốn gọi ông, Bảo Bảo đã theo Lăng Duệ gọi nam nhân Lăng Lăng.
"Không thoải mái? Hắn làm sao vậy?"
"Không biết."
Bảo Bảo, chạy đến kéo nam nhân, khẩn cầu:
"Lăng Lăng, đi xem đi, ba thật đáng thương nằm ở trên giường."
"Vâng, ta đây đi xem, con đừng vội."
Nam nhân sờ sờ đầu Bảo Bảo, chạy tới phòng Tần Tường.
Đợi nam nhân chạy tới không thấy Tần Tường trong phòng, phát hiện Tần Tường cũng không có nằm ở trên giường, bên trong gian phòng, cũng không có hắn.
Nam nhân còn đang nghi hoặc, lại nghe phía sau truyền đến tiếng khóa cửa, thân thể sau đó rơi vào một cái ôm ấm áp, cũng bị người ôm lấy thả lên giường.
"Tần Tường! Không phải không thoải mái sao?"
"Đúng vậy, ta không thoải mái."
Khi nam nhân không phản kháng nữa, Tần Tường mới buông nam nhân ra, cười nói:
"Cho nên, mới để cho Bảo Bảo đem người kêu đến làm cho ta thoải mái nha."
"Tường... Các người..."
Lại bị Bảo Bảo lừa!! Nhóc con này, lại giúp Tần Tường lừa gạt người, mình đối tốt với nó như vậy. Nam nhân rất ủy khuất.
"Ha ha, Bảo Bảo thật biết nghe lời đúng không?"
Tần Tường hôn hôn mặt nam nhân vài cái, cảm khái nói:
"Không hổ là con ta, thật thông minh! Bất quá, cũng nhờ người để cho ta cùng Bảo Bảo trao đổi nhiều hơn, nó mới có thể nghe lời của ta như vậy."
"Tường..."
"Hư! Đừng nói nữa, chúng ta làm chuyện khác nhé?"
Tần Tường chiếm lấy môi nam nhân, làm hắn nổi lên suy nghĩ muốn vận động thật lâu.
Ngoài cửa, Bảo Bảo cố gắng chạy đi nghe ngóng, lúc sau, Bảo Bảo lấy một quả bóng ra chơi, ngồi dựa vào cửa phòng vừa chơi vừa thực hiện nhiệm vụ. Tần Tường đã giao phó nó canh giữ tại đây, thấy ai đến phải dẫn đi nơi khác, không để cho ai quấy rầy ba và Lăng Lăng.
Bảo Bảo đợi thật lâu, đều không thấy có người lại đây. Mà cửa phía sau, cũng không mở. Chờ lâu, Bảo Bảo liền mệt, bất quá nghĩ đến Tần Tường dặn dò, Bảo Bảo vẫn rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Tần Tường vui vẻ làm xong, cũng tẩy rửa nam nhân sạch sẽ, ôm người bỏ vào trong chăn, Tần Tường mới nhớ tới Bảo Bảo. Vừa mở cửa ra, Bảo Bảo liền ngã xuống, Tần Tường dùng chân ngăn trở Bảo Bảo ngã xuống.
"Ba?"
Bảo Bảo dụi mắt, thông báo công việc của nó,
"Không có ai lại đây."
"Ngoan."
Tần Tường đem Bảo Bảo ôm lấy, hôn lên mặt nó
"Mệt sao? Sao con không đi ngủ?"
"Ba nói Bảo Bảo canh giữ, Bảo Bảo không thể ngủ."
"Ngốc Bảo Bảo, lần sau mệt thì trở về phòng ngủ, biết không?"
"Dạ, đã biết."
Bảo Bảo dùng cánh tay mập mạp ôm lấy cổ Tần Tường, yêu cầu:
"Ba, con muốn cùng người và Lăng Lăng ngủ chung."
"Được, bất quá Lăng Lăng mệt nên đã ngủ, con đừng làm Lăng Lăng thức được không?"
"Dạ được, Bảo Bảo sẽ ngoan mà."
Bảo Bảo thận trọng gật gật đầu.
"Bảo Bảo ngoan."
Tần Tường ôm Bảo bảo đi vào phòng, đem Bảo Bảo đặt ở cạnh nam nhân, mới nhẹ nhàng lên giường, ôm lấy Bảo Bảo đi vào giấc ngủ.
Hắn đã hiểu, vì sao lúc trước hắn làm nhiều việc không tốt, mà nam nhân đều không có hận hắn, cuối cùng còn tiếp nhận hắn. Bởi vì cho dù là không tình nguyện, phần huyết thống cũng sẽ đem họ gắn kết chặt chẽ. Bởi vì, người kia, thủy chung là thân nhân của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.