Chương 34:
Tô Mã Lệ
22/09/2024
Một giờ đêm, thợ cửa vừa phá khóa vừa nhỏ giọng nói với Triệu Phi Minh: “Mấy cặp đôi trẻ cãi nhau dỗ dành vài câu là được, cậu chủ động nhận lỗi, lại chịu thua, chắc chắn bạn gái cậu sẽ không tức giận.”
Triệu Phi Minh thấy người này nói quá nhiều, cau mày nói: “Đừng làm ồn.”
“Được.” Thợ khóa mở cửa phòng ngủ, nhận 500 tệ mà Triệu Phi Minh trả bằng hình thức quét mã QR, mỉm cười nói, “Vậy tôi đi nhé, cậu cứ đi vào nhận sai thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, lần sau nếu bị nhốt nhớ gọi cho tôi.”
Triệu Phi Minh lười phản ứng, đợi thợ cửa đi ra ngoài mới đi vào phòng ngủ. Lê Nghiên ngủ rất say, Triệu Phi Minh nằm trên giường, anh đẩy cô vào, cô mơ màng càu nhàu rồi xoay người chui vào trong.
Triệu Phi Minh không quen ngủ ghế sô pha, cũng không quen ngủ trên giường của Lê Nghiên, nhưng anh thà ngủ ở đây còn hơn ngủ trên sô pha.
Ít nhất thì chỗ này đủ rộng rãi chứa được đôi chân dài của anh.
Triệu Phi Minh đang mơ màng ngủ thì bị Lê Nghiên ôm eo, chắc cô đang nằm mơ, trong lúc ôm anh thì vùi mặt vào gáy anh, mái tóc thơm ngát của cô khiến cổ anh ngứa ngáy.
Đêm qua Lê Nghiên cũng làm như vậy, lúc ngủ say cô rúc vào trong lòng ngực anh, không biết cô coi anh thành ai mà ôm rất chặt, còn vô thức dùng mũi cọ cơ ngực trần trụi của anh.
Triệu Phi Minh nghĩ đến thái độ né tránh của cô đối với anh trước khi đi ngủ, lại nhìn cô hiện tại, anh không nhịn được mà giơ tay véo má cô, véo một cái thật mạnh, Lê Nghiên đau, cau mày “hừ” một tiếng rồi lại úp mặt vào ngực anh.
Chỉ một động tác lấy lòng nhỏ như vậy thôi, không hiểu tại sao lại khiến Triệu Phi Minh mỉm cười.
“Cô cố tình làm vậy đúng không?” Anh giữ gáy cô, ép cô phải ngửa đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của cô trong bóng tối, thấy cô thật sự đã ngủ, lúc này anh mới buông cô ra, dùng ngón tay cái vuốt ve làn da sau gáy cô, “Đêm nay tha cho cô.”
Cơ thể vừa mới khai trai không lâu, nhịn hơn một tháng không làm, đột nhiên chạm phải Lê Nghiên nên không nhịn được.
Đến cả bản thân Triệu Phi Minh cũng không thể giải thích được tại sao mỗi lần nhìn thấy Lê Nghiên, anh lại tràn ngập dục vọng đối với cô.
Có lẽ bởi vì cô là vợ của Triệu Cao Hồng, là mẹ kế trên danh nghĩa của anh, chính cảm giác cấm kỵ như loạn luân này mang đến cho anh kích thích chưa từng có.
Chắc chắn là vậy rồi.
Lê Nghiên mơ một giấc mơ, trong mơ cô và Triệu Phi Minh làm tình trên ghế sô pha, kết quả cháu trai của Phương Cầm Cầm, Phương Lỗi xuất hiện, sau khi thấy bọn họ, cậu xoay người kéo Phương Cầm Cầm vào xem cùng, Lê Nghiên che miệng vừa khóc vừa kêu bọn họ đừng nhìn nhưng Triệu Phi Minh trước mặt không quan tâm, bóp mông cô đâm mạnh hơn, anh cắn ngực cô, hỏi cô: “Mẹ nhỏ, thoải mái không?”
Cô khóc lóc, rên rỉ, cơ thể đạt một loạt kích thích.
Lê Nghiên thở hổn hển tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn nước mắt, cảnh trong mơ quá chân thực, thậm chí quần lót của cô cũng ướt, đang định rời giường, cô phát hiện mình đang ôm Triệu Phi Minh, thằng nhãi này vậy mà dám khỏa thân đi ngủ, quần lót cũng không thèm mặc, dương vật màu đỏ tím đang chọc vào bụng cô.
Cô đẩy anh ra, cúi đầu kiểm tra váy ngủ và quần lót của mình, phát hiện quần áo vẫn mặc trên người, lúc này mới trừng mắt gọi Triệu Phi Minh vẫn đang ngủ say: “Sao cậu lại ở trên giường? Rõ ràng tối hôm qua tôi đã khóa trái cửa, cậu vào đây bằng cách nào?”
Triệu Phi Minh xoa mắt, dùng tay còn lại vuốt ve dương vật đang cương. Anh vươn cánh tay dài, cầm chiếc đồng hồ trên bàn, do vừa mới dậy nên giọng đặc biệt khàn: “Muộn rồi, tôi đi trước đây.”
Lê Nghiên: “…” Khốn nạn!
Anh trần truồng đứng dậy, nhặt chiếc quần lót dưới đất lên mặc vào người.
Lê Nghiên nghi ngờ anh phá khóa cửa, cô nghĩ mình không thể tiếp tục như vậy nữa, cho nên cô vừa xuống giường vừa nói vọng với anh: “Sau này cậu đừng tới đây nữa, đêm nay tôi sẽ không ở đây.”
Triệu Phi Minh vừa mới đi giày, nghe vậy, anh quay đầu nhìn cô, sau đó đóng cửa, tháo đồng hồ, ánh mắt nặng nề dừng trên khuôn mặt cô: “Vậy hôm nay tôi không đi học nữa.”
Lê Nghiên lùi lại vài bước: “Không phải, đợi chút, tôi…”
Triệu Phi Minh đã đi tới trước mặt cô, anh đặt tay lên vai cô, dùng lực nhẹ, lập tức đẩy cô ngã xuống giường.
Lê Nghiên sợ hãi hét lên: “Cậu đi, đi học đi, tôi không đi nữa! Triệu Phi Minh!”
Hai tay của Triệu Phi Minh chống ở hai bên người cô, thấy cô dùng một tay che ngực, một tay che thân dưới, anh không nhịn được mà xùy một tiếng, sau đó giơ tay nhéo má cô: “Cô thử lừa tôi xem.”
Triệu Phi Minh thấy người này nói quá nhiều, cau mày nói: “Đừng làm ồn.”
“Được.” Thợ khóa mở cửa phòng ngủ, nhận 500 tệ mà Triệu Phi Minh trả bằng hình thức quét mã QR, mỉm cười nói, “Vậy tôi đi nhé, cậu cứ đi vào nhận sai thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, lần sau nếu bị nhốt nhớ gọi cho tôi.”
Triệu Phi Minh lười phản ứng, đợi thợ cửa đi ra ngoài mới đi vào phòng ngủ. Lê Nghiên ngủ rất say, Triệu Phi Minh nằm trên giường, anh đẩy cô vào, cô mơ màng càu nhàu rồi xoay người chui vào trong.
Triệu Phi Minh không quen ngủ ghế sô pha, cũng không quen ngủ trên giường của Lê Nghiên, nhưng anh thà ngủ ở đây còn hơn ngủ trên sô pha.
Ít nhất thì chỗ này đủ rộng rãi chứa được đôi chân dài của anh.
Triệu Phi Minh đang mơ màng ngủ thì bị Lê Nghiên ôm eo, chắc cô đang nằm mơ, trong lúc ôm anh thì vùi mặt vào gáy anh, mái tóc thơm ngát của cô khiến cổ anh ngứa ngáy.
Đêm qua Lê Nghiên cũng làm như vậy, lúc ngủ say cô rúc vào trong lòng ngực anh, không biết cô coi anh thành ai mà ôm rất chặt, còn vô thức dùng mũi cọ cơ ngực trần trụi của anh.
Triệu Phi Minh nghĩ đến thái độ né tránh của cô đối với anh trước khi đi ngủ, lại nhìn cô hiện tại, anh không nhịn được mà giơ tay véo má cô, véo một cái thật mạnh, Lê Nghiên đau, cau mày “hừ” một tiếng rồi lại úp mặt vào ngực anh.
Chỉ một động tác lấy lòng nhỏ như vậy thôi, không hiểu tại sao lại khiến Triệu Phi Minh mỉm cười.
“Cô cố tình làm vậy đúng không?” Anh giữ gáy cô, ép cô phải ngửa đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của cô trong bóng tối, thấy cô thật sự đã ngủ, lúc này anh mới buông cô ra, dùng ngón tay cái vuốt ve làn da sau gáy cô, “Đêm nay tha cho cô.”
Cơ thể vừa mới khai trai không lâu, nhịn hơn một tháng không làm, đột nhiên chạm phải Lê Nghiên nên không nhịn được.
Đến cả bản thân Triệu Phi Minh cũng không thể giải thích được tại sao mỗi lần nhìn thấy Lê Nghiên, anh lại tràn ngập dục vọng đối với cô.
Có lẽ bởi vì cô là vợ của Triệu Cao Hồng, là mẹ kế trên danh nghĩa của anh, chính cảm giác cấm kỵ như loạn luân này mang đến cho anh kích thích chưa từng có.
Chắc chắn là vậy rồi.
Lê Nghiên mơ một giấc mơ, trong mơ cô và Triệu Phi Minh làm tình trên ghế sô pha, kết quả cháu trai của Phương Cầm Cầm, Phương Lỗi xuất hiện, sau khi thấy bọn họ, cậu xoay người kéo Phương Cầm Cầm vào xem cùng, Lê Nghiên che miệng vừa khóc vừa kêu bọn họ đừng nhìn nhưng Triệu Phi Minh trước mặt không quan tâm, bóp mông cô đâm mạnh hơn, anh cắn ngực cô, hỏi cô: “Mẹ nhỏ, thoải mái không?”
Cô khóc lóc, rên rỉ, cơ thể đạt một loạt kích thích.
Lê Nghiên thở hổn hển tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn nước mắt, cảnh trong mơ quá chân thực, thậm chí quần lót của cô cũng ướt, đang định rời giường, cô phát hiện mình đang ôm Triệu Phi Minh, thằng nhãi này vậy mà dám khỏa thân đi ngủ, quần lót cũng không thèm mặc, dương vật màu đỏ tím đang chọc vào bụng cô.
Cô đẩy anh ra, cúi đầu kiểm tra váy ngủ và quần lót của mình, phát hiện quần áo vẫn mặc trên người, lúc này mới trừng mắt gọi Triệu Phi Minh vẫn đang ngủ say: “Sao cậu lại ở trên giường? Rõ ràng tối hôm qua tôi đã khóa trái cửa, cậu vào đây bằng cách nào?”
Triệu Phi Minh xoa mắt, dùng tay còn lại vuốt ve dương vật đang cương. Anh vươn cánh tay dài, cầm chiếc đồng hồ trên bàn, do vừa mới dậy nên giọng đặc biệt khàn: “Muộn rồi, tôi đi trước đây.”
Lê Nghiên: “…” Khốn nạn!
Anh trần truồng đứng dậy, nhặt chiếc quần lót dưới đất lên mặc vào người.
Lê Nghiên nghi ngờ anh phá khóa cửa, cô nghĩ mình không thể tiếp tục như vậy nữa, cho nên cô vừa xuống giường vừa nói vọng với anh: “Sau này cậu đừng tới đây nữa, đêm nay tôi sẽ không ở đây.”
Triệu Phi Minh vừa mới đi giày, nghe vậy, anh quay đầu nhìn cô, sau đó đóng cửa, tháo đồng hồ, ánh mắt nặng nề dừng trên khuôn mặt cô: “Vậy hôm nay tôi không đi học nữa.”
Lê Nghiên lùi lại vài bước: “Không phải, đợi chút, tôi…”
Triệu Phi Minh đã đi tới trước mặt cô, anh đặt tay lên vai cô, dùng lực nhẹ, lập tức đẩy cô ngã xuống giường.
Lê Nghiên sợ hãi hét lên: “Cậu đi, đi học đi, tôi không đi nữa! Triệu Phi Minh!”
Hai tay của Triệu Phi Minh chống ở hai bên người cô, thấy cô dùng một tay che ngực, một tay che thân dưới, anh không nhịn được mà xùy một tiếng, sau đó giơ tay nhéo má cô: “Cô thử lừa tôi xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.