Chương 48:
Tô Mã Lệ
30/09/2024
Đêm nay tâm trạng của Lê Nghiên không tệ, trên đường về nhà còn ngâm nga ca hát.
Về đến nhà đã gần 9 giờ, Triệu Phi Minh ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, nghe thấy tiếng mở cửa, anh không quay đầu mà nhìn đồng hồ, sau đó bật âm thanh TV đến mức tối đa.
Đúng là trẻ con, vẫn còn xem Shin-cậu bé bút chì.
Lê Nghiên như không phát hiện trong nhà có thêm người, cô đặt túi xuống, thay dép lê rồi đi thẳng vào bếp rót cho mình một cốc nước.
Chắc hẳn nhà đã được dọn dẹp cẩn thận, trước khi cô đi phòng khách vẫn bừa bộn, cô còn định tối nay về sớm để vừa nghe nhạc vừa quét dọn.
Tấm bọc ghế sô pha đã được thay mới, sàn nhà được lau sạch sẽ, mọi vết dầu mỡ trong bếp đã được lau sạch. Khi đứng uống nước, cô thoáng nhìn thấy một chiếc máy rửa bát mới trên bệ bếp, ngoài ra còn có một bộ bát đĩa mới, cô chớp mắt ngạc nhiên rồi ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ghế sô pha.
Triệu Phi Minh ngồi trên ghế sô pha với tư thế lạnh lùng, chân bắt chéo, một tay đặt trên mép ghế sô pha, một tay đặt lên đầu gối, vẻ mặt lạnh lùng…Đang xem Shin-cậu bé bút chì.
Thấy Lê Nghiên nhìn mình, anh kiêu căng quay đầu nhìn qua, chuẩn bị nhận lời cảm ơn của cô, ai ngờ Lê Nghiên không nói gì, tiếp tục cúi đầu chuyên tâm uống nước.
Triệu Phi Minh: “…”
Lê Nghiên cắn vành cốc, nhìn máy rửa bát và bát đĩa, không phải cô không mua nổi những thứ này, chỉ là dù sao đây cũng là nhà thuê, cô không muốn mua quá nhiều đồ, sau này chuyển nhà lại mất thời gian, với cả lâu rồi cô không làm việc nhà, cô lại thường ăn cơm một mình, khá ít bát đũa, xoong chảo, không cần thiết phải dùng máy rửa bát.
Nhưng Triệu Phi Minh chủ động mua đồ cho cô khiến cô rất bất ngờ.
Hình như đang…tỏ ra tử tế.
Sau khi uống nước, Lê Nghiên nhìn thấy một tấm danh thiếp của một công ty vệ sinh nằm trong thùng rác, cô cụp mắt nhìn thoáng qua, trong lòng hiểu rõ.
Cũng đúng, từ nhỏ Triệu Phi Minh được nâng niu, sao có thể dọn dẹp, làm việc nhà? Nếu đại thiếu gia động ngón tay vàng thì sẽ có người lao tới cướp.
Uống xong hai cốc nước cô quay về phòng ngủ, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, khi đi ngang qua sô pha, Triệu Phi Minh ngước mắt nhìn cô nhưng Lê Nghiên đi thẳng vào phòng tắm, chốt cửa, cởi quần áo đi tắm.
Hẹn hò với Triệu Phi Minh?
Lê Nghiên ngẩng mặt nhận nước ấm chảy xuống từ đỉnh đầu rồi lắc đầu.
Phương Cầm Cầm nói thì đơn giản nhưng Lê Nghiên cô đây sao có thể làm được.
Sau khi tắm xong, mẹ gọi điện hỏi thăm gần đây cô thế nào, bà nói buổi chiều Triệu Cao Hồng đến nhà, cho bà một khoản tiền, mua rất nhiều thứ cho bọn họ, nhiều đồ quá họ ăn không hết nên đã cho hai anh trai của cô.
Lê Nghiên ngồi trên giường trong phòng ngủ, nghe mẹ kể mấy chuyện vụn vặt, cô khẽ cong môi cười.
Triệu Phi Minh lau tóc đi đến cửa phòng ngủ, thấy Lê Nghiên cầm điện thoại, cười đến mức mí mắt cong lên, cô thân mật gọi mẹ, nói Triệu Cao Hồng rất tốt với cô, mỗi ngày về nhà đều mua quà cho cô, cô còn nói gần đây mình đang học nấu ăn và cắm hoa, đợi sau khi kết thúc khóa học, cô sẽ nấu ăn cho cha mẹ đầu tiên.
Cô giấu việc mình đã ly hôn với Triệu Cao Hồng với gia đình.
Rõ ràng cô có thể kiếm được một khoản từ việc ly hôn, nhưng cô không cần bất cứ thứ gì, ở trong một căn nhà chỉ nhỏ bằng một bàn tay, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn, thoải mái như chưa từng mất bất cứ thứ gì.
Giống như thứ cô từng nhận được không phải là thứ cô muốn.
Liếc thấy Triệu Phi Minh đứng ở cửa, Lê Nghiên nói ngắn gọn vài câu rồi cúp điện thoại. Cô bôi một ít mỹ phẩm dưỡng da, chiêm ngưỡng bộ móng chân mới màu tím của mình. Ở trong nhóm ba người, Đậu Nhã Hi nhắn tin hỏi các cô đang làm gì, Phương Cầm Cầm vẫn đang chụp ảnh cho khách nên chắc không có thời gian xem điện thoại, Lê Nghiên chụp ảnh bàn chân của mình rồi gửi đi: 【 Đang ngắm. 】
Nhóm ba người bọn họ sơn màu móng chân giống hệt nhau, Đậu Nhã Hi cũng chụp một bức ảnh gửi vào trong nhóm, đồng thời gửi mấy bức ảnh mà hai người chụp cho cô ấy, bảo hai người lựa xem cái nào đẹp hơn, cô ấy định đi rửa ảnh cho vào album.
Lê Nghiên đang mỉm cười gõ tin nhắn thì đột nhiên nghe thấy Triệu Phi Minh đóng sầm cửa, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh ngồi ở mép giường với vẻ mặt lạnh lùng. Đối diện với ánh mắt của cô, anh hừ một tiếng, nói: “Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi?”
Lê Nghiên: “…”
Suýt nữa thì cô quên mất thằng nhãi này vẫn đang giận.
Về đến nhà đã gần 9 giờ, Triệu Phi Minh ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, nghe thấy tiếng mở cửa, anh không quay đầu mà nhìn đồng hồ, sau đó bật âm thanh TV đến mức tối đa.
Đúng là trẻ con, vẫn còn xem Shin-cậu bé bút chì.
Lê Nghiên như không phát hiện trong nhà có thêm người, cô đặt túi xuống, thay dép lê rồi đi thẳng vào bếp rót cho mình một cốc nước.
Chắc hẳn nhà đã được dọn dẹp cẩn thận, trước khi cô đi phòng khách vẫn bừa bộn, cô còn định tối nay về sớm để vừa nghe nhạc vừa quét dọn.
Tấm bọc ghế sô pha đã được thay mới, sàn nhà được lau sạch sẽ, mọi vết dầu mỡ trong bếp đã được lau sạch. Khi đứng uống nước, cô thoáng nhìn thấy một chiếc máy rửa bát mới trên bệ bếp, ngoài ra còn có một bộ bát đĩa mới, cô chớp mắt ngạc nhiên rồi ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ghế sô pha.
Triệu Phi Minh ngồi trên ghế sô pha với tư thế lạnh lùng, chân bắt chéo, một tay đặt trên mép ghế sô pha, một tay đặt lên đầu gối, vẻ mặt lạnh lùng…Đang xem Shin-cậu bé bút chì.
Thấy Lê Nghiên nhìn mình, anh kiêu căng quay đầu nhìn qua, chuẩn bị nhận lời cảm ơn của cô, ai ngờ Lê Nghiên không nói gì, tiếp tục cúi đầu chuyên tâm uống nước.
Triệu Phi Minh: “…”
Lê Nghiên cắn vành cốc, nhìn máy rửa bát và bát đĩa, không phải cô không mua nổi những thứ này, chỉ là dù sao đây cũng là nhà thuê, cô không muốn mua quá nhiều đồ, sau này chuyển nhà lại mất thời gian, với cả lâu rồi cô không làm việc nhà, cô lại thường ăn cơm một mình, khá ít bát đũa, xoong chảo, không cần thiết phải dùng máy rửa bát.
Nhưng Triệu Phi Minh chủ động mua đồ cho cô khiến cô rất bất ngờ.
Hình như đang…tỏ ra tử tế.
Sau khi uống nước, Lê Nghiên nhìn thấy một tấm danh thiếp của một công ty vệ sinh nằm trong thùng rác, cô cụp mắt nhìn thoáng qua, trong lòng hiểu rõ.
Cũng đúng, từ nhỏ Triệu Phi Minh được nâng niu, sao có thể dọn dẹp, làm việc nhà? Nếu đại thiếu gia động ngón tay vàng thì sẽ có người lao tới cướp.
Uống xong hai cốc nước cô quay về phòng ngủ, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, khi đi ngang qua sô pha, Triệu Phi Minh ngước mắt nhìn cô nhưng Lê Nghiên đi thẳng vào phòng tắm, chốt cửa, cởi quần áo đi tắm.
Hẹn hò với Triệu Phi Minh?
Lê Nghiên ngẩng mặt nhận nước ấm chảy xuống từ đỉnh đầu rồi lắc đầu.
Phương Cầm Cầm nói thì đơn giản nhưng Lê Nghiên cô đây sao có thể làm được.
Sau khi tắm xong, mẹ gọi điện hỏi thăm gần đây cô thế nào, bà nói buổi chiều Triệu Cao Hồng đến nhà, cho bà một khoản tiền, mua rất nhiều thứ cho bọn họ, nhiều đồ quá họ ăn không hết nên đã cho hai anh trai của cô.
Lê Nghiên ngồi trên giường trong phòng ngủ, nghe mẹ kể mấy chuyện vụn vặt, cô khẽ cong môi cười.
Triệu Phi Minh lau tóc đi đến cửa phòng ngủ, thấy Lê Nghiên cầm điện thoại, cười đến mức mí mắt cong lên, cô thân mật gọi mẹ, nói Triệu Cao Hồng rất tốt với cô, mỗi ngày về nhà đều mua quà cho cô, cô còn nói gần đây mình đang học nấu ăn và cắm hoa, đợi sau khi kết thúc khóa học, cô sẽ nấu ăn cho cha mẹ đầu tiên.
Cô giấu việc mình đã ly hôn với Triệu Cao Hồng với gia đình.
Rõ ràng cô có thể kiếm được một khoản từ việc ly hôn, nhưng cô không cần bất cứ thứ gì, ở trong một căn nhà chỉ nhỏ bằng một bàn tay, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn, thoải mái như chưa từng mất bất cứ thứ gì.
Giống như thứ cô từng nhận được không phải là thứ cô muốn.
Liếc thấy Triệu Phi Minh đứng ở cửa, Lê Nghiên nói ngắn gọn vài câu rồi cúp điện thoại. Cô bôi một ít mỹ phẩm dưỡng da, chiêm ngưỡng bộ móng chân mới màu tím của mình. Ở trong nhóm ba người, Đậu Nhã Hi nhắn tin hỏi các cô đang làm gì, Phương Cầm Cầm vẫn đang chụp ảnh cho khách nên chắc không có thời gian xem điện thoại, Lê Nghiên chụp ảnh bàn chân của mình rồi gửi đi: 【 Đang ngắm. 】
Nhóm ba người bọn họ sơn màu móng chân giống hệt nhau, Đậu Nhã Hi cũng chụp một bức ảnh gửi vào trong nhóm, đồng thời gửi mấy bức ảnh mà hai người chụp cho cô ấy, bảo hai người lựa xem cái nào đẹp hơn, cô ấy định đi rửa ảnh cho vào album.
Lê Nghiên đang mỉm cười gõ tin nhắn thì đột nhiên nghe thấy Triệu Phi Minh đóng sầm cửa, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh ngồi ở mép giường với vẻ mặt lạnh lùng. Đối diện với ánh mắt của cô, anh hừ một tiếng, nói: “Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi?”
Lê Nghiên: “…”
Suýt nữa thì cô quên mất thằng nhãi này vẫn đang giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.