Chương 41: Có phải tôi đối với em ấy quá tốt hay không?
Cảnh Ngô
24/11/2021
Kim chủ sẽ không hướng tình nhân xin lỗi.
Có loại suy nghĩ này, Giang Ngu bỗng nhiên ý thức được, bản thân thế mà lại có ý niệm xin lỗi? Cô ấy làm sai sao? Rõ ràng người vượt rào là bạn nhỏ, mà cô ấy chẳng qua chỉ là đang tuân thủ giữ gìn điều khoản trong hiệp ước. Cô ấy vì cái gì phải xin lỗi?
Điền Lâm nói không sai, gần đây cô ấy đích xác có điểm khác thường, những suy nghĩ nên có hay không nên có đều nghĩ qua.
Buồn cười.
Trong lòng Giang Ngu không rõ lý do lại bực bội, thu hồi bàn phím, ánh mắt dừng lại trên chân dung avatar của bạn nhỏ.
"Bảo bảo ngoan ngoãn", avatar là một cái bánh bao trắng, trên đỉnh đầu mang một cái mũ nhỏ màu vàng, cõng theo túi xách nho nhỏ, hai cái tay nhỏ trắng nõn tạo thành hình trái tim, nhuyễn manh lại đáng yêu.
Cô ấy nhớ rõ thời điểm thêm bạn Wechat, avatar của bạn nhỏ là một thân cây.
Trên một vùng quê rộng lớn, một thân sồi lẻ loi đứng ở giữa, phía trên là trời xanh mây trắng, dưới chân là hương thơm của đất đai, điềm tĩnh lại an bình. Sau đó không biết từ khi nào, cô lại đem avatar đổi thành chim cánh cụt nhỏ, lại sau đó nữa, cũng chính là hiện tại, biến thành "Bảo bảo ngoan ngoãn".
Phong cách biến hóa lớn như thế, chẳng lẽ là có ngụ ý gì?
Giang Ngu trầm tư một lát, lấy lại tinh thần, lúc này mới phát giác bản thân lại suy nghĩ chuyện không hề có ý nghĩa, càng bực bội hơn, duỗi tay đem điện thoại ném sang một bên.
Cô ấy nằm ngửa xuống, tùy tay nắm lấy một con thỏ tai dài qua ôm vào trong lòng, trở mình, nhắm mắt lại.
Cứ như vậy nằm trong chốc lát, bất tri bất giác cơn buồn ngủ đánh úp lại....
Bên trong một mảnh hỗn độn, thân thể phảng phất như không ngừng rơi xuống, ở một nơi nào đó trong nháy mắt lại phập phồng nổi lên, bốn phía yên tĩnh, trước mắt là sương mù dày đặc trắng xóa, cái gì cũng nghe không rõ, cái gì cũng nhìn không thấy.
Lại vĩnh viễn là cảnh trong mơ đó.
Cô ấy một mình đi trên hành lang dài đen nhánh, bốn phía là bóng tối dày đặc, áp lực, kín mít, không có ánh sáng, không có hy vọng, cô ấy không biết bản thân từ đâu đến đây, muốn đi đâu, giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể đi đến cuối.
Đi rồi lại đi, phía trước xuất hiện rất nhiều thân ảnh, có mẹ, có bà ngoại, có cha dượng, có em trai, có lão sư cùng bạn học....
Mọi người đều dùng ánh mắt âm độc nhìn cô ấy.
"Thứ lỗ vốn!"
"Tiểu ba ba nhãi con!"
"Đại cẩu hùng!"
Mọi người xông lên vây quanh cô ấy, thanh âm sắc nhọn mắng chửi hết đợt này đến đợt khác, cô ấy sợ hãi vô thố, giãy giụa chạy về phía trước, dùng sức chạy, vẫn luôn chạy, nhưng như thế nào cũng không trốn thoát được.
Cứu mạng, cứu mạng....
Cô ấy một bên chạy, một bên không tiếng động mà kêu*.
*Có nghĩa là cảm thấy bản thân đang kêu nhưng lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.
Hoảng loạn trong lòng, cô ấy chỉ muốn bắt lấy cái gì đó, dần dần liền cảm giác được lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, chỉ là không có độ ấm, trước mắt xuất hiện khuôn mặt thanh lệ minh diễm của cô gái nhỏ.
Cô ấy bất chấp mọi thứ, đột nhiên ôm chặt cô gái nhỏ, trong miệng lẩm bẩm: "Cứu tôi.... Cứu tôi...."
Sau đó liền mở mắt.
Một đạo ánh sáng chói mắt từ trần nhà chiếu xuống, Giang Ngu theo bản năng nheo mắt lại, giơ tay ngăn trở, mu bàn tay chạm tới một lớp mồ hôi tinh mịn trên trán, ngực kịch liệt phập phồng.
Nguyên lai lại là nằm mơ.
Bình tĩnh một lát, Giang Ngu ngồi dậy, cúi đầu phát hiện trong lòng đang ôm chính là con thỏ, mà không phải là cô gái nhỏ trong giấc mơ. Gương mặt quen thuộc theo cơn mơ tỉnh lại cũng biến mất.
Cô ấy hoảng hốt xuất thần, một cổ mất mát nhàn nhạt nảy lên trong lòng....
Một lát sau, Giang Ngu buông con thỏ ra, hít sâu một hơi, xuống giường rót cho bản thân một ly nước ấm, uống hai ngụm, cầm lấy điện thoại xem thời gian.
Rạng sáng 12 giờ rưỡi.
Điện thoại vẫn còn dừng lại tại giao diện tài khoản bên trong Wechat, "Bảo bảo ngoan ngoãn" an tĩnh nằm ở trung tâm danh sách trò chuyện.
Không có "Ngủ ngon".
Giang Ngu một mình ngồi ở mép giường, ánh đèn nhu hòa trên trần nhà bao phủ lấy thân ảnh cô tịch, cô ấy nắm điện thoại thất thần, trong lòng lại cảm thấy thiếu vắng cái gì đó, trống rỗng.
Rạng sáng hơn 1 giờ, cơn buồn ngủ lại ập đến, cô ấy rốt cuộc cũng buông điện thoại xuống, điều chỉnh đèn ngủ ở đầu giường xuống mức thấp nhất, bắt lấy một con thỏ tiến vào ổ chăn, nằm xuống gần nơi ánh đèn nhất.
Sau nửa đêm ngủ cũng thật sự không an ổn.
Mơ mơ màng màng lại nằm mơ, lại tỉnh lại, chỉ cần cô ấy nhắm mắt lại, hành lang tối đen kia giống như mãnh thú nhào đến, cắn nuốt cô ấy....
Một đêm ngủ không tốt hậu quả là sáng hôm sau rời giường không có tinh thần.
Giang Ngu làm việc và nghỉ ngơi phi thường quy luật, mỗi đêm cứ đến 10 giờ là nằm xuống, 10 giờ rưỡi đi vào giấc ngủ sâu, buổi sáng sáu giờ rưỡi tỉnh dậy, ngẫu nhiên cũng sẽ bởi vì công việc yêu cầu mà rối loạn một hai lần, nhưng đồng hồ sinh học cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Nhưng hôm nay lại không như vậy.
Cô ấy mơ mơ màng màng rời giường, mơ mơ màng màng rửa mặt, mơ mơ màng màng ăn bữa sáng, thẳng đến 10 giờ mới cảm giác đầu óc có chút thanh tỉnh.
Loại khác thường này làm cô ấy cảm thấy bất an.
"Chị Ngu, sao em lại cảm giác sắc mặt của chị không được tốt lắm?" Thời điểm buổi chiều, Điền Lâm không yên tâm cho nên lại đây, vừa nhìn thấy bộ dáng uể oải của Giang Ngu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Giang Ngu đang ngồi trên xích đu ăn bánh trái cây, nghe tiếng, không chút để ý nói: "Ngày hôm qua ngủ có chút trễ." Nói xong cầm một khối bánh đưa qua, "Em nếm thử cái này xem, ăn rất ngon."
"....." Điền Lâm bán tín bán nghi mà nhìn cô ấy, nhận lấy bánh xé đóng gói, cắn một miếng.
Bên ngoài vỏ xốp giòn bao lấy hương quả ngọt thanh nồng đậm.
Nàng lại cắn thêm một miếng nữa.
Giang Ngu nhướng mày cười cười, "Ăn rất ngon đúng không?"
"Ừm," Điền Lâm nghiêm túc gật đầu, "Chị mua ở đâu vậy?" Đột nhiên phản ứng lại, "Ăn ít chút a, đường cao chất béo cũng cao...."
"Đặc sản quê nhà bạn nhỏ." Giang Ngu không chút để ý nói, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, liếc mắt nhìn điện thoại đặt ở bên cạnh.
Tài khoản Wechat rất an tĩnh.
Ngày hôm qua bạn nhỏ không gửi "Ngủ ngon" cho cô ấy, hôm nay cũng không gửi "Buổi sáng tốt lành".
Tuy rằng cô ấy chưa bao giờ yêu cầu bạn nhỏ làm như vậy, vẫn luôn là đối phương chủ động, nhưng mấy ngày nay, cô ấy sớm đã hình thành thói quen có nó, mà giờ phút này, giống như đồ vật nguyên bản thuộc về bản thân đột diện lại biến mất, trong lòng có chút không thoải mái.
Cô ấy rất khó không nghĩ đến bạn nhỏ là đang giận lẫy.
Điền Lâm thấy biểu tình hoảng hốt của cô ấy, bộ dáng thất thần, trước tiên nhịn xuống phỏng đoán trong lòng, lại nhịn không được thử nói: "Em còn nói là làm sao, chị đã nhiều ít năm không ăn mấy thứ này, nguyên lai là.... Bạn nhỏ đưa a."
Riêng hai chữ "bạn nhỏ" nhấn mạnh xuống.
Giang Ngu cúi đầu, đắm chìm bên trong suy nghĩ của bản thân, giống như lầm bầm lầu bầu: "Có phải tôi đối với em ấy quá tốt hay không?"
"....."
"Điền Lâm."
"A."
"Em cảm thấy sao?"
"Cái này....." Điền Lâm nghĩ nghĩ, châm chước trả lời, "Nếu đem ra so sánh với những cô gái nhỏ trước đây, hiện tại chị đối với Trình tiểu thư xác thực là tương đối đặc thù, cũng không phải là quá tốt, em cũng không biết nên nói sao, vẫn là chị tự hỏi bản thân mình đi."
"Đặc thù sao?" Giang Ngu nâng mặt lên, ánh mắt mờ mịt.
Cô ấy chẳng qua là làm chuyện kim chủ nên làm.
Có chuyện nào vượt rào sao? Thế cho nên, bạn nhỏ đặt mũi lên mặt, hiện tại còn dám cùng cô ấy giận dỗi.
Điền Lâm trầm mặc.
Dù có đặc thù như thế nào đi nữa thì chung quy vẫn là quan hệ giữa kim chủ cùng tình nhân, một khi bước lên con đường này liền rất khó quay đầu lại, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước. Nàng hiểu được, Giang Ngu cũng hiểu được.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu tiến vào cửa sổ sát đất, thảm chiếu nên một tầng ánh sáng màu vàng ấm nhàn nhạt, rất nhu hòa, giống như chất rượu sâm banh liễm diễm, khiến cho căn nhà có một loại cảm giác xưa củ phủ đầy bụi, phảng phất như cùng nơi ồn ào náo động phía dưới hết thảy đều không liên quan đến nhau.
Giang Ngu khép nửa mí mắt, con người tối đen không rõ cảm xúc, sau một lúc lâu, cô ấy quay mặt đi, nhìn chằm chú vào bầu trời ngoài cửa sổ, "Gần đây em để ý một chút, nhìn xem có cô gái trẻ nào thích hợp hay không."
"Muốn đổi người sao?" Điền Lâm kinh ngạc nói.
"Làm lốp xe dự phòng."
"Được."
"Tìm em gái dưới 23 tuổi, thân cao chuẩn không quá 1 mét 6, diện mạo thanh thuần, tốt nhất là mặt trứng ngỗng, đôi mắt phải to phải sáng, tính cách ngoan ngoãn, nhã nhặn, ca hát dễ nghe, biết hai loại ngoại ngữ...." Giang Ngu nói nói, trong đầu hiện lên thân ảnh bạn nhỏ.
Một trương khuôn mặt nhỏ thanh lệ tú khí, đôi mắt nai con sạch sẽ, cười rộ lên trên mặt sẽ có hai lúm đồng tiền nhỏ, đặc biệt ngoan, mềm mại, bộ dáng khi gọi chị làm người muốn khi dễ.
"Còn phải có má lúm đồng tiền."
"Được."
Điền Lâm đều nhớ kỹ, đột nhiên sửng sốt.
Đây còn không phải là Trình tiểu thư sao?
Nàng nhìn về phía Giang Ngu.
Giang Ngu nghiêng đầu dựa vào xích đu, ngón trỏ xoa huyệt thái dương, đã không biết nhắm mắt lại từ khi nào.
Ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ, học sinh lục tục trở lại trường học, sân trường nguyên bản trống trải nay lại náo nhiệt lên.
Buổi chiều nhà ăn so với bình thường cuối tuần người nhiều hơn vài phần.
Cơm nước xong, Trình Tô Nhiên mang lên túi vải từ nhà ăn đi ra, trời cũng đã tối, cô hướng cổng trường vừa đi vừa xem Wechat, ba phút trước nhận được tin nhắn của tài xế, nói là đang ở vị trí cũ chờ cô.
Sau khi vào thu nhiệt độ ban đêm và ban ngày chênh lệch rất lớn, lúc cô ra ngoài mặc khá ít, lúc này bị gió đêm thổi vào người có chút lạnh.
Đang muốn thu hồi điện thoại, đột nhiên có tin nhắn gửi tới.
"!"
Trình Tô Nhiên giật mình một cái, vội vàng mở khóa điện thoại, ấn vào Wechat, đập vào mắt lại không phải là avatar màu tro đen trong dự đoán của cô, mà là một tin nhắn quảng cáo.
Trong nháy mắt cô nhụt chí.
Cả ngày.....
Cô ở trong thư viên ngâm cả ngày, Wechat cũng an tĩnh cả ngày.
Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, vô số lần cô click mở khung chat có ghi chú "Chị", nhìn avatar màu tro đen quen thuộc kia, muốn nói cái gì đó, một lần rồi lại một lần nhịn xuống.
Cô sợ cơn giận của chị ấy vẫn còn sót lại chưa tiêu, thấy tin nhắn của mình sẽ càng tức giận hơn, sau đó dưới cơn giận dữ ngưng lại hiệp ước.
Hậu quả của chuyện này cô gánh vác không nổi.
Đương nhiên....
Cũng có tư tâm.
Tối hôm qua sau khi trở về, cô khóc rống một hồi, cảm xúc ủy khuất như bóng tối bao phủ trong đầu cô, không muốn lại làm mặt nóng dán mông lạnh, tựa như muốn cùng chị ấy phân cao thấp.
Cô cũng không biết bản thân trông mong vào cái gì.
Chẳng lẽ còn muốn chị ấy chủ động dỗ dành cô?
Không có khả năng.
Đi qua một cái rồi lại một cái đèn đường, thân ảnh bị ánh đèn lãnh bạch kéo dài, cô xóa bỏ tin nhắn quảng cáo, thu hồi điện thoại, bước chân nhanh hơn đi về hướng cổng trường.
Lên xe, Trình Tô Nhiên lại nhìn không được lại lấy điện thoại ra, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cô cảm giác bản thân là đang giận lẫy.
Chờ một chút nữa. Đêm nay chị ấy sẽ đến khách sạn, nhất định sẽ gửi tin nhắn cho cô, nếu đến 10 giờ vẫn không nhận được tin nhắn, liền sẽ chủ động xin lỗi. Cả ngày hôm nay, tức giận gì thì cũng nên tiêu rồi? Cô ở trong lòng an ủi bản thân như vậy.
Ôm suy nghĩ như thế, Trình Tô Nhiên yên tâm hơn.
Đến khách sạn, cô hấp tấp vọt vào phòng tắm, rất tự giác đem bản thân tắm rửa sạch sẽ, sau đó cằm lấy điện thoại ngồi chờ ở trên sô pha, vẫn luôn chờ, vẫn luôn chờ.....
10 giờ rưỡi.
Wechat không có nửa phần động tĩnh.
Trình Tô Nhiên ngáp một cái, trong lòng biết đêm nay Giang Ngu sẽ không đến, liền ngoan ngoãn gửi tin nhắn:
[ Chị, ngày hôm qua thực xin lỗi.]
[ Em đảm bảo không có lần sau.]
[ Ngủ ngon.]
Gửi xong, cô đợi một lát, thẳng đến khi thời gian hiển thị đúng 11 giờ, mới xác định Giang Ngu thật sự không phản ứng cô, mất mát mà thu hồi điện thoại, đứng dậy về phòng của mình ngủ.
Bóng đêm dần thâm, thành phố lâm vào cơn say ngủ.
"Cứu mạng, cứu...."
Người đang trong cơn mơ phát ra từng trận nói mới, bỗng nhiên mở mắt ra, lọt vào trong mắt là một mảnh ánh sáng tối nhạt.
Giang Ngu lại một lần nữa từ bên trong ác mộng bừng tỉnh.
Cô ấy nằm ở trên giường, hô hấp dồn dập, ngực kịch liệt mà phập phồng, bình tĩnh trong chốc lát, mới chậm rãi bò ngồi dậy, mở đèn lên.
Phòng ngủ trong nháy mắt sáng lên.
Ánh đèn có chút chói mắt, Giang Ngu quay đầu đi, tóc dài buông xuống che lấy ánh sáng, cô ấy đem thân thể cuộn tròn lại, mệt mỏi thở phì phò, hồi lâu sau, cầm lấy điện thoại xem thời gian.
Rạng sáng 1 giờ.
Trên màn hình có ba thông báo tin nhắn chưa đọc.
Ý thức Giang Ngu có chút hỗn loạn, phân không rõ là tài khoản chính hay là tài khoản phụ, ấn vào nhìn nhìn, là tin nhắn bạn nhỏ gửi tới.
"...."
Cô ấy nhìn màn hình chằm chằm, khuôn mặt cô gái nhỏ cùng cảnh trong mơ chồng lên nhau.
Bạn nhỏ....
Bốn phía yên tĩnh, có thể tinh tường nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, từ nhanh đến chậm, dần dần bình phục lại.
Giang Ngu lau cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, cầm lấy điện thoại xuống giường, tùy ý khoác một cái áo khoát dài, xách lên túi xách, vội vội vàng vàng ra cửa.
......
Một chiếc xe thể thao màu trắng chạy như bay trên đường cái trống trải.
Ước chừng hai mươi phút sau, đã đến khách sạn, lên tầng 27, Giang Ngu mở ra cánh cửa lớn màu bạc kia, một sợi ánh sáng mỏng manh xuyên ra ngoài, cô ấy lập tức hướng phòng ngủ phụ đi đến, như một trận gió mạnh, đẩy cửa ra.
Trong phòng là một mảnh đen nhánh.
Nương theo ánh sáng mỏng mảnh của phòng khách, mơ hồ có thể nhìn rõ hình dáng của người trên giường.
Giang Ngu ngẩn ra hai giây, tay chân nhẹ nhàng đi qua, buông túi xách xuống, cởi áo khoát ra, xốc đệm chăn lên chui vào.
Bên trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, một cổ hương thơm ngọt thanh mùi sữa xông vào mũi, cô ấy hít sâu một hơi, ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái nhỏ, đem mặt chôn ở tóc cô, rốt cuộc cũng an tâm.
"Ngô----"
Người trong lòng ngực giật giật.
Trình Tô Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác không thích hợp, đại não trống rỗng vài giây, bỗng nhiên không biết từ khi nào bên cạnh có thêm một người, tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán.
"A!!!"
Cô giơ một chân lên đá qua.
- ---- đông!
Giang Ngu còn chưa kịp phản ứng, cả người đã nặng nề rớt xuống giường.
- ------
Editor:
*thả tim*
Có loại suy nghĩ này, Giang Ngu bỗng nhiên ý thức được, bản thân thế mà lại có ý niệm xin lỗi? Cô ấy làm sai sao? Rõ ràng người vượt rào là bạn nhỏ, mà cô ấy chẳng qua chỉ là đang tuân thủ giữ gìn điều khoản trong hiệp ước. Cô ấy vì cái gì phải xin lỗi?
Điền Lâm nói không sai, gần đây cô ấy đích xác có điểm khác thường, những suy nghĩ nên có hay không nên có đều nghĩ qua.
Buồn cười.
Trong lòng Giang Ngu không rõ lý do lại bực bội, thu hồi bàn phím, ánh mắt dừng lại trên chân dung avatar của bạn nhỏ.
"Bảo bảo ngoan ngoãn", avatar là một cái bánh bao trắng, trên đỉnh đầu mang một cái mũ nhỏ màu vàng, cõng theo túi xách nho nhỏ, hai cái tay nhỏ trắng nõn tạo thành hình trái tim, nhuyễn manh lại đáng yêu.
Cô ấy nhớ rõ thời điểm thêm bạn Wechat, avatar của bạn nhỏ là một thân cây.
Trên một vùng quê rộng lớn, một thân sồi lẻ loi đứng ở giữa, phía trên là trời xanh mây trắng, dưới chân là hương thơm của đất đai, điềm tĩnh lại an bình. Sau đó không biết từ khi nào, cô lại đem avatar đổi thành chim cánh cụt nhỏ, lại sau đó nữa, cũng chính là hiện tại, biến thành "Bảo bảo ngoan ngoãn".
Phong cách biến hóa lớn như thế, chẳng lẽ là có ngụ ý gì?
Giang Ngu trầm tư một lát, lấy lại tinh thần, lúc này mới phát giác bản thân lại suy nghĩ chuyện không hề có ý nghĩa, càng bực bội hơn, duỗi tay đem điện thoại ném sang một bên.
Cô ấy nằm ngửa xuống, tùy tay nắm lấy một con thỏ tai dài qua ôm vào trong lòng, trở mình, nhắm mắt lại.
Cứ như vậy nằm trong chốc lát, bất tri bất giác cơn buồn ngủ đánh úp lại....
Bên trong một mảnh hỗn độn, thân thể phảng phất như không ngừng rơi xuống, ở một nơi nào đó trong nháy mắt lại phập phồng nổi lên, bốn phía yên tĩnh, trước mắt là sương mù dày đặc trắng xóa, cái gì cũng nghe không rõ, cái gì cũng nhìn không thấy.
Lại vĩnh viễn là cảnh trong mơ đó.
Cô ấy một mình đi trên hành lang dài đen nhánh, bốn phía là bóng tối dày đặc, áp lực, kín mít, không có ánh sáng, không có hy vọng, cô ấy không biết bản thân từ đâu đến đây, muốn đi đâu, giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể đi đến cuối.
Đi rồi lại đi, phía trước xuất hiện rất nhiều thân ảnh, có mẹ, có bà ngoại, có cha dượng, có em trai, có lão sư cùng bạn học....
Mọi người đều dùng ánh mắt âm độc nhìn cô ấy.
"Thứ lỗ vốn!"
"Tiểu ba ba nhãi con!"
"Đại cẩu hùng!"
Mọi người xông lên vây quanh cô ấy, thanh âm sắc nhọn mắng chửi hết đợt này đến đợt khác, cô ấy sợ hãi vô thố, giãy giụa chạy về phía trước, dùng sức chạy, vẫn luôn chạy, nhưng như thế nào cũng không trốn thoát được.
Cứu mạng, cứu mạng....
Cô ấy một bên chạy, một bên không tiếng động mà kêu*.
*Có nghĩa là cảm thấy bản thân đang kêu nhưng lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.
Hoảng loạn trong lòng, cô ấy chỉ muốn bắt lấy cái gì đó, dần dần liền cảm giác được lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, chỉ là không có độ ấm, trước mắt xuất hiện khuôn mặt thanh lệ minh diễm của cô gái nhỏ.
Cô ấy bất chấp mọi thứ, đột nhiên ôm chặt cô gái nhỏ, trong miệng lẩm bẩm: "Cứu tôi.... Cứu tôi...."
Sau đó liền mở mắt.
Một đạo ánh sáng chói mắt từ trần nhà chiếu xuống, Giang Ngu theo bản năng nheo mắt lại, giơ tay ngăn trở, mu bàn tay chạm tới một lớp mồ hôi tinh mịn trên trán, ngực kịch liệt phập phồng.
Nguyên lai lại là nằm mơ.
Bình tĩnh một lát, Giang Ngu ngồi dậy, cúi đầu phát hiện trong lòng đang ôm chính là con thỏ, mà không phải là cô gái nhỏ trong giấc mơ. Gương mặt quen thuộc theo cơn mơ tỉnh lại cũng biến mất.
Cô ấy hoảng hốt xuất thần, một cổ mất mát nhàn nhạt nảy lên trong lòng....
Một lát sau, Giang Ngu buông con thỏ ra, hít sâu một hơi, xuống giường rót cho bản thân một ly nước ấm, uống hai ngụm, cầm lấy điện thoại xem thời gian.
Rạng sáng 12 giờ rưỡi.
Điện thoại vẫn còn dừng lại tại giao diện tài khoản bên trong Wechat, "Bảo bảo ngoan ngoãn" an tĩnh nằm ở trung tâm danh sách trò chuyện.
Không có "Ngủ ngon".
Giang Ngu một mình ngồi ở mép giường, ánh đèn nhu hòa trên trần nhà bao phủ lấy thân ảnh cô tịch, cô ấy nắm điện thoại thất thần, trong lòng lại cảm thấy thiếu vắng cái gì đó, trống rỗng.
Rạng sáng hơn 1 giờ, cơn buồn ngủ lại ập đến, cô ấy rốt cuộc cũng buông điện thoại xuống, điều chỉnh đèn ngủ ở đầu giường xuống mức thấp nhất, bắt lấy một con thỏ tiến vào ổ chăn, nằm xuống gần nơi ánh đèn nhất.
Sau nửa đêm ngủ cũng thật sự không an ổn.
Mơ mơ màng màng lại nằm mơ, lại tỉnh lại, chỉ cần cô ấy nhắm mắt lại, hành lang tối đen kia giống như mãnh thú nhào đến, cắn nuốt cô ấy....
Một đêm ngủ không tốt hậu quả là sáng hôm sau rời giường không có tinh thần.
Giang Ngu làm việc và nghỉ ngơi phi thường quy luật, mỗi đêm cứ đến 10 giờ là nằm xuống, 10 giờ rưỡi đi vào giấc ngủ sâu, buổi sáng sáu giờ rưỡi tỉnh dậy, ngẫu nhiên cũng sẽ bởi vì công việc yêu cầu mà rối loạn một hai lần, nhưng đồng hồ sinh học cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Nhưng hôm nay lại không như vậy.
Cô ấy mơ mơ màng màng rời giường, mơ mơ màng màng rửa mặt, mơ mơ màng màng ăn bữa sáng, thẳng đến 10 giờ mới cảm giác đầu óc có chút thanh tỉnh.
Loại khác thường này làm cô ấy cảm thấy bất an.
"Chị Ngu, sao em lại cảm giác sắc mặt của chị không được tốt lắm?" Thời điểm buổi chiều, Điền Lâm không yên tâm cho nên lại đây, vừa nhìn thấy bộ dáng uể oải của Giang Ngu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Giang Ngu đang ngồi trên xích đu ăn bánh trái cây, nghe tiếng, không chút để ý nói: "Ngày hôm qua ngủ có chút trễ." Nói xong cầm một khối bánh đưa qua, "Em nếm thử cái này xem, ăn rất ngon."
"....." Điền Lâm bán tín bán nghi mà nhìn cô ấy, nhận lấy bánh xé đóng gói, cắn một miếng.
Bên ngoài vỏ xốp giòn bao lấy hương quả ngọt thanh nồng đậm.
Nàng lại cắn thêm một miếng nữa.
Giang Ngu nhướng mày cười cười, "Ăn rất ngon đúng không?"
"Ừm," Điền Lâm nghiêm túc gật đầu, "Chị mua ở đâu vậy?" Đột nhiên phản ứng lại, "Ăn ít chút a, đường cao chất béo cũng cao...."
"Đặc sản quê nhà bạn nhỏ." Giang Ngu không chút để ý nói, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, liếc mắt nhìn điện thoại đặt ở bên cạnh.
Tài khoản Wechat rất an tĩnh.
Ngày hôm qua bạn nhỏ không gửi "Ngủ ngon" cho cô ấy, hôm nay cũng không gửi "Buổi sáng tốt lành".
Tuy rằng cô ấy chưa bao giờ yêu cầu bạn nhỏ làm như vậy, vẫn luôn là đối phương chủ động, nhưng mấy ngày nay, cô ấy sớm đã hình thành thói quen có nó, mà giờ phút này, giống như đồ vật nguyên bản thuộc về bản thân đột diện lại biến mất, trong lòng có chút không thoải mái.
Cô ấy rất khó không nghĩ đến bạn nhỏ là đang giận lẫy.
Điền Lâm thấy biểu tình hoảng hốt của cô ấy, bộ dáng thất thần, trước tiên nhịn xuống phỏng đoán trong lòng, lại nhịn không được thử nói: "Em còn nói là làm sao, chị đã nhiều ít năm không ăn mấy thứ này, nguyên lai là.... Bạn nhỏ đưa a."
Riêng hai chữ "bạn nhỏ" nhấn mạnh xuống.
Giang Ngu cúi đầu, đắm chìm bên trong suy nghĩ của bản thân, giống như lầm bầm lầu bầu: "Có phải tôi đối với em ấy quá tốt hay không?"
"....."
"Điền Lâm."
"A."
"Em cảm thấy sao?"
"Cái này....." Điền Lâm nghĩ nghĩ, châm chước trả lời, "Nếu đem ra so sánh với những cô gái nhỏ trước đây, hiện tại chị đối với Trình tiểu thư xác thực là tương đối đặc thù, cũng không phải là quá tốt, em cũng không biết nên nói sao, vẫn là chị tự hỏi bản thân mình đi."
"Đặc thù sao?" Giang Ngu nâng mặt lên, ánh mắt mờ mịt.
Cô ấy chẳng qua là làm chuyện kim chủ nên làm.
Có chuyện nào vượt rào sao? Thế cho nên, bạn nhỏ đặt mũi lên mặt, hiện tại còn dám cùng cô ấy giận dỗi.
Điền Lâm trầm mặc.
Dù có đặc thù như thế nào đi nữa thì chung quy vẫn là quan hệ giữa kim chủ cùng tình nhân, một khi bước lên con đường này liền rất khó quay đầu lại, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước. Nàng hiểu được, Giang Ngu cũng hiểu được.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu tiến vào cửa sổ sát đất, thảm chiếu nên một tầng ánh sáng màu vàng ấm nhàn nhạt, rất nhu hòa, giống như chất rượu sâm banh liễm diễm, khiến cho căn nhà có một loại cảm giác xưa củ phủ đầy bụi, phảng phất như cùng nơi ồn ào náo động phía dưới hết thảy đều không liên quan đến nhau.
Giang Ngu khép nửa mí mắt, con người tối đen không rõ cảm xúc, sau một lúc lâu, cô ấy quay mặt đi, nhìn chằm chú vào bầu trời ngoài cửa sổ, "Gần đây em để ý một chút, nhìn xem có cô gái trẻ nào thích hợp hay không."
"Muốn đổi người sao?" Điền Lâm kinh ngạc nói.
"Làm lốp xe dự phòng."
"Được."
"Tìm em gái dưới 23 tuổi, thân cao chuẩn không quá 1 mét 6, diện mạo thanh thuần, tốt nhất là mặt trứng ngỗng, đôi mắt phải to phải sáng, tính cách ngoan ngoãn, nhã nhặn, ca hát dễ nghe, biết hai loại ngoại ngữ...." Giang Ngu nói nói, trong đầu hiện lên thân ảnh bạn nhỏ.
Một trương khuôn mặt nhỏ thanh lệ tú khí, đôi mắt nai con sạch sẽ, cười rộ lên trên mặt sẽ có hai lúm đồng tiền nhỏ, đặc biệt ngoan, mềm mại, bộ dáng khi gọi chị làm người muốn khi dễ.
"Còn phải có má lúm đồng tiền."
"Được."
Điền Lâm đều nhớ kỹ, đột nhiên sửng sốt.
Đây còn không phải là Trình tiểu thư sao?
Nàng nhìn về phía Giang Ngu.
Giang Ngu nghiêng đầu dựa vào xích đu, ngón trỏ xoa huyệt thái dương, đã không biết nhắm mắt lại từ khi nào.
Ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ, học sinh lục tục trở lại trường học, sân trường nguyên bản trống trải nay lại náo nhiệt lên.
Buổi chiều nhà ăn so với bình thường cuối tuần người nhiều hơn vài phần.
Cơm nước xong, Trình Tô Nhiên mang lên túi vải từ nhà ăn đi ra, trời cũng đã tối, cô hướng cổng trường vừa đi vừa xem Wechat, ba phút trước nhận được tin nhắn của tài xế, nói là đang ở vị trí cũ chờ cô.
Sau khi vào thu nhiệt độ ban đêm và ban ngày chênh lệch rất lớn, lúc cô ra ngoài mặc khá ít, lúc này bị gió đêm thổi vào người có chút lạnh.
Đang muốn thu hồi điện thoại, đột nhiên có tin nhắn gửi tới.
"!"
Trình Tô Nhiên giật mình một cái, vội vàng mở khóa điện thoại, ấn vào Wechat, đập vào mắt lại không phải là avatar màu tro đen trong dự đoán của cô, mà là một tin nhắn quảng cáo.
Trong nháy mắt cô nhụt chí.
Cả ngày.....
Cô ở trong thư viên ngâm cả ngày, Wechat cũng an tĩnh cả ngày.
Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, vô số lần cô click mở khung chat có ghi chú "Chị", nhìn avatar màu tro đen quen thuộc kia, muốn nói cái gì đó, một lần rồi lại một lần nhịn xuống.
Cô sợ cơn giận của chị ấy vẫn còn sót lại chưa tiêu, thấy tin nhắn của mình sẽ càng tức giận hơn, sau đó dưới cơn giận dữ ngưng lại hiệp ước.
Hậu quả của chuyện này cô gánh vác không nổi.
Đương nhiên....
Cũng có tư tâm.
Tối hôm qua sau khi trở về, cô khóc rống một hồi, cảm xúc ủy khuất như bóng tối bao phủ trong đầu cô, không muốn lại làm mặt nóng dán mông lạnh, tựa như muốn cùng chị ấy phân cao thấp.
Cô cũng không biết bản thân trông mong vào cái gì.
Chẳng lẽ còn muốn chị ấy chủ động dỗ dành cô?
Không có khả năng.
Đi qua một cái rồi lại một cái đèn đường, thân ảnh bị ánh đèn lãnh bạch kéo dài, cô xóa bỏ tin nhắn quảng cáo, thu hồi điện thoại, bước chân nhanh hơn đi về hướng cổng trường.
Lên xe, Trình Tô Nhiên lại nhìn không được lại lấy điện thoại ra, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cô cảm giác bản thân là đang giận lẫy.
Chờ một chút nữa. Đêm nay chị ấy sẽ đến khách sạn, nhất định sẽ gửi tin nhắn cho cô, nếu đến 10 giờ vẫn không nhận được tin nhắn, liền sẽ chủ động xin lỗi. Cả ngày hôm nay, tức giận gì thì cũng nên tiêu rồi? Cô ở trong lòng an ủi bản thân như vậy.
Ôm suy nghĩ như thế, Trình Tô Nhiên yên tâm hơn.
Đến khách sạn, cô hấp tấp vọt vào phòng tắm, rất tự giác đem bản thân tắm rửa sạch sẽ, sau đó cằm lấy điện thoại ngồi chờ ở trên sô pha, vẫn luôn chờ, vẫn luôn chờ.....
10 giờ rưỡi.
Wechat không có nửa phần động tĩnh.
Trình Tô Nhiên ngáp một cái, trong lòng biết đêm nay Giang Ngu sẽ không đến, liền ngoan ngoãn gửi tin nhắn:
[ Chị, ngày hôm qua thực xin lỗi.]
[ Em đảm bảo không có lần sau.]
[ Ngủ ngon.]
Gửi xong, cô đợi một lát, thẳng đến khi thời gian hiển thị đúng 11 giờ, mới xác định Giang Ngu thật sự không phản ứng cô, mất mát mà thu hồi điện thoại, đứng dậy về phòng của mình ngủ.
Bóng đêm dần thâm, thành phố lâm vào cơn say ngủ.
"Cứu mạng, cứu...."
Người đang trong cơn mơ phát ra từng trận nói mới, bỗng nhiên mở mắt ra, lọt vào trong mắt là một mảnh ánh sáng tối nhạt.
Giang Ngu lại một lần nữa từ bên trong ác mộng bừng tỉnh.
Cô ấy nằm ở trên giường, hô hấp dồn dập, ngực kịch liệt mà phập phồng, bình tĩnh trong chốc lát, mới chậm rãi bò ngồi dậy, mở đèn lên.
Phòng ngủ trong nháy mắt sáng lên.
Ánh đèn có chút chói mắt, Giang Ngu quay đầu đi, tóc dài buông xuống che lấy ánh sáng, cô ấy đem thân thể cuộn tròn lại, mệt mỏi thở phì phò, hồi lâu sau, cầm lấy điện thoại xem thời gian.
Rạng sáng 1 giờ.
Trên màn hình có ba thông báo tin nhắn chưa đọc.
Ý thức Giang Ngu có chút hỗn loạn, phân không rõ là tài khoản chính hay là tài khoản phụ, ấn vào nhìn nhìn, là tin nhắn bạn nhỏ gửi tới.
"...."
Cô ấy nhìn màn hình chằm chằm, khuôn mặt cô gái nhỏ cùng cảnh trong mơ chồng lên nhau.
Bạn nhỏ....
Bốn phía yên tĩnh, có thể tinh tường nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, từ nhanh đến chậm, dần dần bình phục lại.
Giang Ngu lau cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, cầm lấy điện thoại xuống giường, tùy ý khoác một cái áo khoát dài, xách lên túi xách, vội vội vàng vàng ra cửa.
......
Một chiếc xe thể thao màu trắng chạy như bay trên đường cái trống trải.
Ước chừng hai mươi phút sau, đã đến khách sạn, lên tầng 27, Giang Ngu mở ra cánh cửa lớn màu bạc kia, một sợi ánh sáng mỏng manh xuyên ra ngoài, cô ấy lập tức hướng phòng ngủ phụ đi đến, như một trận gió mạnh, đẩy cửa ra.
Trong phòng là một mảnh đen nhánh.
Nương theo ánh sáng mỏng mảnh của phòng khách, mơ hồ có thể nhìn rõ hình dáng của người trên giường.
Giang Ngu ngẩn ra hai giây, tay chân nhẹ nhàng đi qua, buông túi xách xuống, cởi áo khoát ra, xốc đệm chăn lên chui vào.
Bên trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, một cổ hương thơm ngọt thanh mùi sữa xông vào mũi, cô ấy hít sâu một hơi, ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái nhỏ, đem mặt chôn ở tóc cô, rốt cuộc cũng an tâm.
"Ngô----"
Người trong lòng ngực giật giật.
Trình Tô Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác không thích hợp, đại não trống rỗng vài giây, bỗng nhiên không biết từ khi nào bên cạnh có thêm một người, tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán.
"A!!!"
Cô giơ một chân lên đá qua.
- ---- đông!
Giang Ngu còn chưa kịp phản ứng, cả người đã nặng nề rớt xuống giường.
- ------
Editor:
*thả tim*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.