Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!!
Chương 13: Vô thức
Hắc Thất
22/03/2023
Môi cảm nhận được cảm giác ướt át, như cánh ve mỏng manh trêu đùa trên mặt nước ngày xuân.
Hai mắt mở to giống như muốn nhìn thật rõ người ở trước mặt, khuôn mặt nàng đỏ hồng, cả người đều nóng ran. Bầu không khí càng lúc càng ám muội.
Đối mặt với tình huống khó đỡ này, nàng ngây ngẩn cả người, thế nên bỏ lỡ luôn cả thời cơ tốt nhất để đẩy Lâm Thi Dĩnh ra.
Hôi mảnh môi đỏ cọ xát, mơn trớn nhau, cũng đồng thời truyền cho nhau những cảm xúc chân thật nhất.
"Ưm" Trong miệng phát ra tiếng rên khẽ, khoảnh khắc đó Hàn Duẫn Nghiên như người vừa tỉnh mộng, lý trí rốt cuộc cũng trở về. Hành động đi trước suy nghĩ, nàng lập tức dùng sức đẩy người kia ra.
"Lâm Thi Dĩnh! Cô điên rồi!!!!!!!" Hàn Duẫn Nghiên không ngừng lau đôi môi đỏ mọng, nhưng trên mặt vẫn làm một mảng hồng hào, không biết là ngượng ngùng hay hờn giận. Đầu óc của nàng bây giờ không khác gì hồ dán rối tung rối mù.
Nhưng mà, không có ai trả lời nàng.
"Lâm..." Ngẩng đầu lên, Hàn Duẫn Nghiên trong nháy mắt trở nên ngây dại, người lưu manh bỡn cợt nàng lúc này đã đổ sang một bên từ lúc nào. Kịch bản này diễn biến nhanh quá, làm nàng không cách nào theo kịp cũng như không biết nên phản ứng ra sao.
"Lâm Thi Dĩnh!!! Lâm Thi Dĩnh, cô bị sao vậy?! Đừng đùa nữa.!"
Vẫn không có ai trả lời, người trong bóng tối không khác nào con rối rách nát không có chút sức lực nào, Hàn Duẫn Nghiên cau mày, giọng điệu buồn bực. "Tôi nói lại lần nữa, đủ rồi nha.!"
Nhìn cái người vẫn còn đang nằm vạ, Hàn Duẫn Nghiên cuối cùng nhịn không được bước lại gần, lúc này nàng mới phát hiện đối phương có gì đó không bình thường. Đưa tay sờ nhẹ lên trán đối phương.
"Nóng quá.!" Hàn Duẫn Nghiên rụt tay về, ngồi chồm hổm một bên lo lắng cho người đang bất tỉnh nhân sự kia. Suy nghĩ một chút liền cắn chặt răng, duỗi hai tay nhẹ nhàng cẩn thận đỡ người đang nằm vạ kia ngồi dậy.
Hàn Duẫn Nghiên bởi vì đỡ Lâm Thi Dĩnh nên mới phát hiện ra người trước mặt thật sự rất gày, trên ti vi không thể nào phát hiện ra được. Cái này gọi là tiêu chuẩn dáng đẹp của mấy cô nữ sinh đây sao?
Trong lồng ngực nàng truyền đến hơi nóng, so với những nơi khác còn nóng hơn rất nhiều, không biết có phải nguyên nhân là Lâm Thi Dĩnh hay không, nàng chật vật lôi Lâm Thi Dĩnh từng bước từng bước đi về cửa lớn.
"Lâm Thi Dĩnh, món nợ lần này tôi sẽ tính đủ với cô." Cửa được đóng lại rất nhẹ nhàng, hòa vào tiếng đóng cửa là giọng điệu thâm trầm của Hàn Duẫn Nghiên.
Là một người tham ăn, Lâm Thi Dĩnh bị mùi hương quyến rũ đến cong cả người.
"Chèn ơi, thơm quá hà ~~~"
Lâm Thi Dĩnh bật cơ chế định vị rồi dựa theo đấy chậm rãi đi tới nơi mùi vị bay ra.
'Xèo xèo xèo' Còn chưa bước tới cô đã nghe được âm thanh thức ăn được xào nấu.
Bản giao hưởng từ âm thanh nồi xẻng chạm vào nhau làm cô phấn khích tột độ, bản giao hưởng cứ như tâm tình cô lúc này, bay cao bay xa.
Nở nụ cười thỏa mãn, cô quyết định nhìn một chút coi vị cao nhân nào đang độc tấu bản giao hưởng tuyệt vời này.
Hơi mở hai mắt, bóng người yêu kiêu thướt tha đập vào mắt cô, dáng vẻ dịu dàng hiền thục, xinh đẹp nho nhã, nữ dịu nhẹ nhàng. Chỉ có một bóng lưng đã được cô dùng vô số từ ngữ để cả ngợi. Hẳn là khuôn mặt phải đẹp đến kinh động đất trời.
Người kia giống như nghe được tiếng lòng của Lâm Thi Dĩnh, từ từ xoay người lại.
"..."
Ánh mắt chờ mong bắt đầu biến thành sợ hãi, hình ảnh tưởng tượng bồng lai bao nhiêu thì ngay lúc nào trở thành Tu La địa ngục bấy nhiêu.
Có đứa nào tới đây, đạp cô một cái rồi nói cho cô biết hình ảnh trước mắt không phải là thật đi.! Người mặc tạp dề đang nấu cơm tuyệt đối không phải là Hàn Duẫn Nghiên đi.! Loại yêu nghiệt hại người này mà biến thành vợ hiền dâu thảo thì trái tym nhỏ bé của cô làm sao chịu nổi?? Làm sao chịu nổi đây?
"Ngon dữ thần, ngon quá trời quá đất.!!!" Lâm Thi Dĩnh nhét đầy cơm vào miệng, hạnh phúc đến muốn khóc, cơm nhà....mấy chục năm rồi cô mới lại ăn được cơm nhà.. Cho dù chỉ là mấy món luộc xào đơn giản nhưng đối với Lâm Thi Dĩnh lúc này chẳng khác nào sơn hào mỹ vị, chỉ cần nhìn dáng vẻ ăn của cô là đủ biết.
"Ngon như vậy sao??" Hàn Duẫn Nghiên trợn mắt ngoác mồm, nhìn người đang ăn như chết đói kia.
"Ừ! Thiệt hạnh phúc đến muốn khóc, bữa sáng phải như thế này chứ.!"
Nghe xong câu nói này Hàn Duẫn Nghiên ít nhiều cũng có chút xúc cảm, đã rất lâu rồi không ai tán thưởng tài nấu ăn của nàng, cầm lên miếng bánh trứng, Hàn Duẫn Nghiên nhịn không được lén nhìn Lâm Thi Dĩnh. Giờ phút này nàng mới phát hiện ra, Lâm Thi Dĩnh trước kia chưa từng biểu hiện như thế ở trước mặt nàng.
Mặt mộc, tham ăn, ngơ ngác, dễ thỏa mãn. Những điều này hoàn toàn lật đổ những ấn tượng từng có trước đó.
"Cô cũng ăn nhiều một chút đi," Nhìn Hàn Duẫn Nghiên lặng yên ăn cơm không, cô liền gấp thịt bỏ vào chén nàng, "Đồ ăn ngon như vậy mà, đừng có lãng phí." Dứt lời còn tặng kèm cả nụ cười thật to.
Nhìn miếng thịt vừa được gấp cho, Hàn Duẫn Nghiên hơi hơi cuối đầu, nàng là muốn che đi vẻ mặt của mình lúc ấy.
"Haz~~~ Thích quạ."
Sau khi ăn uống xong, Lâm Thi Dĩnh liền ngồi ngay ngắn ở sofa trong phòng khách.
'Nên làm gì bây giờ nhỡ? Hay là mượn điện thoại gọi cho tiểu Nhẫn tỷ mang chìa khóa lên nhỡ?' Trái ngược với vẻ bề ngoài, tâm tình của Lâm Thi Dĩnh bây giờ có chút bối rối.
Cả người nghiêng về một phía, ở vị trí này cô có thể nhìn được hướng đi của phe địch, cửa phòng ngủ màu trắng vẫn còn đóng, Hàn Duẫn Nghiên cũng chỉ mới bước vào đấy.
Từ từ lết mông vào nơi đặt điện thoại, mắt vẫn dán chặt vào cửa phòng màu trắng, cầm điện thoại, cô bấm nhanh số điện thoại.
"Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?"
Nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Thi Dĩnh hạ giọng, nhưng là cách nào không không giấu được tâm tình đang kích động. "Tiểu Nhẫn tỷ, em là Winnie nè."
"Winnie? Em làm gì mà không lấy số nhà gọi? Nói nhỏ xíu như vậy để làm gì???"
Dùng tay trái che miệng lại, Lâm Thi Dĩnh vừa liếc cửa phòng vừa nói "Tiểu Nhẫn tỷ, chuyện rất dài dòng, bây giờ chị có thể mang chìa khóa lên đây cho em đi, em bị nhốt ở ngoài rồi."
"Ha!" Nghe như vây Mao Nhẫn lập tức căng thẳng "Rồi giờ em sao rồi? Đang ở đâu? Có cần chị lập tức tới đón không?
"Cái đó không cần, Nhẫn tỷ, em vẫn còn ở tiểu khu, hiện tại đang ở nhờ nhà hàng xóm."
"Hàng xóm.???"
'Cọt kẹt.' Âm thanh mở cửa phòng vang lên.
"Được rồi, em không nói với chị nữa, nhanh mang chìa khóa tới dùm em là được, cứ vậy trước đi,: Nói xong cô liền lập tức tắt máy đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, Mao Nhẫn nghiêng đầu khó hiểu. "Cái cô Winnie này ở nhà hàng xóm mà lén la lét lút làm chi vậy? Thật là không hiểu nổi."
Hàn Duẫn Nghiên bước ra từ phòng ngủ, quần áo đã đổi thành trang phục tiếp viên, dáng người cao gầy cùng với trang phục ôm gọn càng làm cho đường cong cơ thể hiện ra rõ ràng. Mặt trang điểm nhẹ, trang sức nhã nhặn, Hàn Duẫn Nghiên bỏ ra hai mươi phút trước gương quả là không phí.
"Cô đi làm hả?" Lâm Thi Dĩnh bắt chuyện.
"Ừm" Nhìn đồng hồ đã điểm số 7, hình như hơi trễ rồi.
Hàn Duẫn Nghiên cầm lấy túi đã đặt trên bàn cùng chìa khóa chuẩn bị ra ngoài.
Thấy thế Lâm Thi Dĩnh đến giày cũng không có cố chạy theo "Chời chời, đợi một chút."
"Sao nữa?" Hàn Duẫn Nghiên đang mang giày cao gót mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên.
"Ờ...cô đi rồi thì tôi tính sao??" Nói xong câu này Lâm Thi Dĩnh hận không thể tán vỡ mồm mình, sao có thể phun ra câu nói như oán phụ khuê phòng như vậy được chứ???
Dậm dâm chân, Hàn Duẫn Nghiên sửa lại giày một chút, mắt không nhìn cô nói "Không phải lúc nãy cô vừa gọi điện sao? Chút nữa có đi thì giúp tôi đóng cửa là được."
"Uầy..." Bị phát hiện ra rồi, Lâm Thi Dĩnh vô thức vò vò góc áo.
Okie! Xong xuôi mọi thứ, Hàn Duẫn Nghiên cầm túi đặt trên tủ giày, mở cửa "Tôi đi trước."
"Ờ, đi đường cẩn thận đó."
Lúc Lâm Thi Dĩnh nói câu này, người ngoài cửa lẫn người trong cửa cùng lúc sững sờ.
Cảm giảm thật giống người một nhà...
Lâm Thi Dĩnh trán đổ mồ hôi lạnh, cô cũng không biết tại sao lại phun ra câu nói này, không lẽ hôm qua cô sốt đến hỏng não rồi chăng? Nếu có thể thật muốn replay lại kiểm chứng...!!!
Câu thăm hỏi bình thường nhưng bên trong lại bao hàm rất nhiều thứ, túm quần què lại là cho người ta có cái cảm giác che chở, chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại tạo ra ấm áp cho trái tim vốn đã đóng băng.
Đây có thể nói là hình ảnh ước mơ mà nàng từng tha thiết, nhưng mà cảnh này Liễu Chân chưa một lần cho nàng cảm nhận.
Ngay vào lúc Lâm Thi Dinh bất an, người phía trước đã quay lưng về phía nàng, chậm rãi đi đóng lại cửa.
"Hừm, tôi đi đây."
Hai mắt mở to giống như muốn nhìn thật rõ người ở trước mặt, khuôn mặt nàng đỏ hồng, cả người đều nóng ran. Bầu không khí càng lúc càng ám muội.
Đối mặt với tình huống khó đỡ này, nàng ngây ngẩn cả người, thế nên bỏ lỡ luôn cả thời cơ tốt nhất để đẩy Lâm Thi Dĩnh ra.
Hôi mảnh môi đỏ cọ xát, mơn trớn nhau, cũng đồng thời truyền cho nhau những cảm xúc chân thật nhất.
"Ưm" Trong miệng phát ra tiếng rên khẽ, khoảnh khắc đó Hàn Duẫn Nghiên như người vừa tỉnh mộng, lý trí rốt cuộc cũng trở về. Hành động đi trước suy nghĩ, nàng lập tức dùng sức đẩy người kia ra.
"Lâm Thi Dĩnh! Cô điên rồi!!!!!!!" Hàn Duẫn Nghiên không ngừng lau đôi môi đỏ mọng, nhưng trên mặt vẫn làm một mảng hồng hào, không biết là ngượng ngùng hay hờn giận. Đầu óc của nàng bây giờ không khác gì hồ dán rối tung rối mù.
Nhưng mà, không có ai trả lời nàng.
"Lâm..." Ngẩng đầu lên, Hàn Duẫn Nghiên trong nháy mắt trở nên ngây dại, người lưu manh bỡn cợt nàng lúc này đã đổ sang một bên từ lúc nào. Kịch bản này diễn biến nhanh quá, làm nàng không cách nào theo kịp cũng như không biết nên phản ứng ra sao.
"Lâm Thi Dĩnh!!! Lâm Thi Dĩnh, cô bị sao vậy?! Đừng đùa nữa.!"
Vẫn không có ai trả lời, người trong bóng tối không khác nào con rối rách nát không có chút sức lực nào, Hàn Duẫn Nghiên cau mày, giọng điệu buồn bực. "Tôi nói lại lần nữa, đủ rồi nha.!"
Nhìn cái người vẫn còn đang nằm vạ, Hàn Duẫn Nghiên cuối cùng nhịn không được bước lại gần, lúc này nàng mới phát hiện đối phương có gì đó không bình thường. Đưa tay sờ nhẹ lên trán đối phương.
"Nóng quá.!" Hàn Duẫn Nghiên rụt tay về, ngồi chồm hổm một bên lo lắng cho người đang bất tỉnh nhân sự kia. Suy nghĩ một chút liền cắn chặt răng, duỗi hai tay nhẹ nhàng cẩn thận đỡ người đang nằm vạ kia ngồi dậy.
Hàn Duẫn Nghiên bởi vì đỡ Lâm Thi Dĩnh nên mới phát hiện ra người trước mặt thật sự rất gày, trên ti vi không thể nào phát hiện ra được. Cái này gọi là tiêu chuẩn dáng đẹp của mấy cô nữ sinh đây sao?
Trong lồng ngực nàng truyền đến hơi nóng, so với những nơi khác còn nóng hơn rất nhiều, không biết có phải nguyên nhân là Lâm Thi Dĩnh hay không, nàng chật vật lôi Lâm Thi Dĩnh từng bước từng bước đi về cửa lớn.
"Lâm Thi Dĩnh, món nợ lần này tôi sẽ tính đủ với cô." Cửa được đóng lại rất nhẹ nhàng, hòa vào tiếng đóng cửa là giọng điệu thâm trầm của Hàn Duẫn Nghiên.
Là một người tham ăn, Lâm Thi Dĩnh bị mùi hương quyến rũ đến cong cả người.
"Chèn ơi, thơm quá hà ~~~"
Lâm Thi Dĩnh bật cơ chế định vị rồi dựa theo đấy chậm rãi đi tới nơi mùi vị bay ra.
'Xèo xèo xèo' Còn chưa bước tới cô đã nghe được âm thanh thức ăn được xào nấu.
Bản giao hưởng từ âm thanh nồi xẻng chạm vào nhau làm cô phấn khích tột độ, bản giao hưởng cứ như tâm tình cô lúc này, bay cao bay xa.
Nở nụ cười thỏa mãn, cô quyết định nhìn một chút coi vị cao nhân nào đang độc tấu bản giao hưởng tuyệt vời này.
Hơi mở hai mắt, bóng người yêu kiêu thướt tha đập vào mắt cô, dáng vẻ dịu dàng hiền thục, xinh đẹp nho nhã, nữ dịu nhẹ nhàng. Chỉ có một bóng lưng đã được cô dùng vô số từ ngữ để cả ngợi. Hẳn là khuôn mặt phải đẹp đến kinh động đất trời.
Người kia giống như nghe được tiếng lòng của Lâm Thi Dĩnh, từ từ xoay người lại.
"..."
Ánh mắt chờ mong bắt đầu biến thành sợ hãi, hình ảnh tưởng tượng bồng lai bao nhiêu thì ngay lúc nào trở thành Tu La địa ngục bấy nhiêu.
Có đứa nào tới đây, đạp cô một cái rồi nói cho cô biết hình ảnh trước mắt không phải là thật đi.! Người mặc tạp dề đang nấu cơm tuyệt đối không phải là Hàn Duẫn Nghiên đi.! Loại yêu nghiệt hại người này mà biến thành vợ hiền dâu thảo thì trái tym nhỏ bé của cô làm sao chịu nổi?? Làm sao chịu nổi đây?
"Ngon dữ thần, ngon quá trời quá đất.!!!" Lâm Thi Dĩnh nhét đầy cơm vào miệng, hạnh phúc đến muốn khóc, cơm nhà....mấy chục năm rồi cô mới lại ăn được cơm nhà.. Cho dù chỉ là mấy món luộc xào đơn giản nhưng đối với Lâm Thi Dĩnh lúc này chẳng khác nào sơn hào mỹ vị, chỉ cần nhìn dáng vẻ ăn của cô là đủ biết.
"Ngon như vậy sao??" Hàn Duẫn Nghiên trợn mắt ngoác mồm, nhìn người đang ăn như chết đói kia.
"Ừ! Thiệt hạnh phúc đến muốn khóc, bữa sáng phải như thế này chứ.!"
Nghe xong câu nói này Hàn Duẫn Nghiên ít nhiều cũng có chút xúc cảm, đã rất lâu rồi không ai tán thưởng tài nấu ăn của nàng, cầm lên miếng bánh trứng, Hàn Duẫn Nghiên nhịn không được lén nhìn Lâm Thi Dĩnh. Giờ phút này nàng mới phát hiện ra, Lâm Thi Dĩnh trước kia chưa từng biểu hiện như thế ở trước mặt nàng.
Mặt mộc, tham ăn, ngơ ngác, dễ thỏa mãn. Những điều này hoàn toàn lật đổ những ấn tượng từng có trước đó.
"Cô cũng ăn nhiều một chút đi," Nhìn Hàn Duẫn Nghiên lặng yên ăn cơm không, cô liền gấp thịt bỏ vào chén nàng, "Đồ ăn ngon như vậy mà, đừng có lãng phí." Dứt lời còn tặng kèm cả nụ cười thật to.
Nhìn miếng thịt vừa được gấp cho, Hàn Duẫn Nghiên hơi hơi cuối đầu, nàng là muốn che đi vẻ mặt của mình lúc ấy.
"Haz~~~ Thích quạ."
Sau khi ăn uống xong, Lâm Thi Dĩnh liền ngồi ngay ngắn ở sofa trong phòng khách.
'Nên làm gì bây giờ nhỡ? Hay là mượn điện thoại gọi cho tiểu Nhẫn tỷ mang chìa khóa lên nhỡ?' Trái ngược với vẻ bề ngoài, tâm tình của Lâm Thi Dĩnh bây giờ có chút bối rối.
Cả người nghiêng về một phía, ở vị trí này cô có thể nhìn được hướng đi của phe địch, cửa phòng ngủ màu trắng vẫn còn đóng, Hàn Duẫn Nghiên cũng chỉ mới bước vào đấy.
Từ từ lết mông vào nơi đặt điện thoại, mắt vẫn dán chặt vào cửa phòng màu trắng, cầm điện thoại, cô bấm nhanh số điện thoại.
"Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?"
Nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Thi Dĩnh hạ giọng, nhưng là cách nào không không giấu được tâm tình đang kích động. "Tiểu Nhẫn tỷ, em là Winnie nè."
"Winnie? Em làm gì mà không lấy số nhà gọi? Nói nhỏ xíu như vậy để làm gì???"
Dùng tay trái che miệng lại, Lâm Thi Dĩnh vừa liếc cửa phòng vừa nói "Tiểu Nhẫn tỷ, chuyện rất dài dòng, bây giờ chị có thể mang chìa khóa lên đây cho em đi, em bị nhốt ở ngoài rồi."
"Ha!" Nghe như vây Mao Nhẫn lập tức căng thẳng "Rồi giờ em sao rồi? Đang ở đâu? Có cần chị lập tức tới đón không?
"Cái đó không cần, Nhẫn tỷ, em vẫn còn ở tiểu khu, hiện tại đang ở nhờ nhà hàng xóm."
"Hàng xóm.???"
'Cọt kẹt.' Âm thanh mở cửa phòng vang lên.
"Được rồi, em không nói với chị nữa, nhanh mang chìa khóa tới dùm em là được, cứ vậy trước đi,: Nói xong cô liền lập tức tắt máy đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, Mao Nhẫn nghiêng đầu khó hiểu. "Cái cô Winnie này ở nhà hàng xóm mà lén la lét lút làm chi vậy? Thật là không hiểu nổi."
Hàn Duẫn Nghiên bước ra từ phòng ngủ, quần áo đã đổi thành trang phục tiếp viên, dáng người cao gầy cùng với trang phục ôm gọn càng làm cho đường cong cơ thể hiện ra rõ ràng. Mặt trang điểm nhẹ, trang sức nhã nhặn, Hàn Duẫn Nghiên bỏ ra hai mươi phút trước gương quả là không phí.
"Cô đi làm hả?" Lâm Thi Dĩnh bắt chuyện.
"Ừm" Nhìn đồng hồ đã điểm số 7, hình như hơi trễ rồi.
Hàn Duẫn Nghiên cầm lấy túi đã đặt trên bàn cùng chìa khóa chuẩn bị ra ngoài.
Thấy thế Lâm Thi Dĩnh đến giày cũng không có cố chạy theo "Chời chời, đợi một chút."
"Sao nữa?" Hàn Duẫn Nghiên đang mang giày cao gót mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên.
"Ờ...cô đi rồi thì tôi tính sao??" Nói xong câu này Lâm Thi Dĩnh hận không thể tán vỡ mồm mình, sao có thể phun ra câu nói như oán phụ khuê phòng như vậy được chứ???
Dậm dâm chân, Hàn Duẫn Nghiên sửa lại giày một chút, mắt không nhìn cô nói "Không phải lúc nãy cô vừa gọi điện sao? Chút nữa có đi thì giúp tôi đóng cửa là được."
"Uầy..." Bị phát hiện ra rồi, Lâm Thi Dĩnh vô thức vò vò góc áo.
Okie! Xong xuôi mọi thứ, Hàn Duẫn Nghiên cầm túi đặt trên tủ giày, mở cửa "Tôi đi trước."
"Ờ, đi đường cẩn thận đó."
Lúc Lâm Thi Dĩnh nói câu này, người ngoài cửa lẫn người trong cửa cùng lúc sững sờ.
Cảm giảm thật giống người một nhà...
Lâm Thi Dĩnh trán đổ mồ hôi lạnh, cô cũng không biết tại sao lại phun ra câu nói này, không lẽ hôm qua cô sốt đến hỏng não rồi chăng? Nếu có thể thật muốn replay lại kiểm chứng...!!!
Câu thăm hỏi bình thường nhưng bên trong lại bao hàm rất nhiều thứ, túm quần què lại là cho người ta có cái cảm giác che chở, chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại tạo ra ấm áp cho trái tim vốn đã đóng băng.
Đây có thể nói là hình ảnh ước mơ mà nàng từng tha thiết, nhưng mà cảnh này Liễu Chân chưa một lần cho nàng cảm nhận.
Ngay vào lúc Lâm Thi Dinh bất an, người phía trước đã quay lưng về phía nàng, chậm rãi đi đóng lại cửa.
"Hừm, tôi đi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.