Chương 7: Anh ấy là của tôi
Dương Uyển Nhi
09/12/2018
Từ khi Tạ Dư quay về đây, không khí trong căn nhà này chẳng bao giờ ổn, không ổn nhất vẫn là cô, lúc này cũng gặp ánh mắt cay ghét của cô ta như hôm qua chẳng hạn.
Hôm qua...
Cô bê chậu cây ra vườn để tưới nước, dù là Từ phu nhân nhưng cũng không tránh khỏi sự gièm pha của mọi người bởi thân phận người hầu trước kia...cũng có thể tránh mặt được hắn vì hắn bận công việc cả ngày, có đôi khi hắn chẳng thèm về nhà, thế cũng ổn...cô sẽ dễ thở hơn.
Cúi người đặt chậu cây xuống thì bất ngờ một lực đẩy từ phía sau đẩy làm cô ngã, chậu cây bể tan, mảnh sứ cứa vào cánh tay đau rát, máu chảy một đường nhỏ.
Chống tay ngồi dậy quay đầu về phía sau, cô mới nhìn rõ người kia.
- "Tạ...Tạ Dư".
Cô ta đứng đó, ánh mắt như có như không nhìn cô rồi nhìn xuống móng tay đỏ chót của mình.
- "Sao cô đẩy tôi?".
- "Tôi thích đó thì sao nào?".
Cô ta khinh thường nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
- "Tôi không hiểu sao...một con hầu như cô đã dùng thủ đoạn gì để có thể leo lên giường của Tiếu Ngôn vậy?".
Mắt cô cụp xuống, vết xước trên cánh tay chẳng thấy đau nữa, sập cũng nghĩ cô dùng thủ đoạn để được leo lên giường hắn, chẳng ai biết nguyên nhân thật sự cả, họ chỉ nhìn vào hiện thực.
- "Sao? Không nói được à? Hahaaa".
Cô ta cười to lên, nhìn cô bây giờ lấm lem đất của chậu cậy chẳng khác gì một con mèo hoang, nếu động vào dù chỉ là cái tóc cũng sẽ nhảy dựng lên sao?
- "Tạ Dư...cô".
- "Đừng gọi tên tao...mày gọi sẽ làm nó bẩn đó, hiểu chứ?".
Cô ta cắt ngang lời cô, tay nắm lấy tóc cô, da đầu cô đau nhức, tay muốn gỡ tay cô ta ra nhưng không được.
- "Buông tôi ra...buông tôi ra".
- " Tôi nói cho cô biết anh ấy là của tôi, cô đừng hòng chạm vào anh ấy nữa".
Thả tóc cô ra, cô ra xoay người đi.
- "Chẳng phải lúc trước cô phản bội thiếu gia để theo một lão già sao?".
*Bốp*.
Lời nói cô vừa dứt thì bên má truyền đến cảm giác đau rát, khóe môi rỉ máu.
Cô ta là đang tức giận nhìn cô, hai mắt đỏ ngầu, nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi.
- "Cô câm miệng cho tôi, đừng nghĩ mình là Từ phu nhân thì có thể khinh thường tôi".
Nói xong liền đi vào nhà xem như không có chuyện gì xảy ra.
Cô thì đâu vì cái tát của cô ta mà yếu đuối khóc chứ, lau đi vết máu trên khóe môi, cô đứng dậy thu dọn đống đổ vỡ này đi.
Hôm qua...
Cô bê chậu cây ra vườn để tưới nước, dù là Từ phu nhân nhưng cũng không tránh khỏi sự gièm pha của mọi người bởi thân phận người hầu trước kia...cũng có thể tránh mặt được hắn vì hắn bận công việc cả ngày, có đôi khi hắn chẳng thèm về nhà, thế cũng ổn...cô sẽ dễ thở hơn.
Cúi người đặt chậu cây xuống thì bất ngờ một lực đẩy từ phía sau đẩy làm cô ngã, chậu cây bể tan, mảnh sứ cứa vào cánh tay đau rát, máu chảy một đường nhỏ.
Chống tay ngồi dậy quay đầu về phía sau, cô mới nhìn rõ người kia.
- "Tạ...Tạ Dư".
Cô ta đứng đó, ánh mắt như có như không nhìn cô rồi nhìn xuống móng tay đỏ chót của mình.
- "Sao cô đẩy tôi?".
- "Tôi thích đó thì sao nào?".
Cô ta khinh thường nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
- "Tôi không hiểu sao...một con hầu như cô đã dùng thủ đoạn gì để có thể leo lên giường của Tiếu Ngôn vậy?".
Mắt cô cụp xuống, vết xước trên cánh tay chẳng thấy đau nữa, sập cũng nghĩ cô dùng thủ đoạn để được leo lên giường hắn, chẳng ai biết nguyên nhân thật sự cả, họ chỉ nhìn vào hiện thực.
- "Sao? Không nói được à? Hahaaa".
Cô ta cười to lên, nhìn cô bây giờ lấm lem đất của chậu cậy chẳng khác gì một con mèo hoang, nếu động vào dù chỉ là cái tóc cũng sẽ nhảy dựng lên sao?
- "Tạ Dư...cô".
- "Đừng gọi tên tao...mày gọi sẽ làm nó bẩn đó, hiểu chứ?".
Cô ta cắt ngang lời cô, tay nắm lấy tóc cô, da đầu cô đau nhức, tay muốn gỡ tay cô ta ra nhưng không được.
- "Buông tôi ra...buông tôi ra".
- " Tôi nói cho cô biết anh ấy là của tôi, cô đừng hòng chạm vào anh ấy nữa".
Thả tóc cô ra, cô ra xoay người đi.
- "Chẳng phải lúc trước cô phản bội thiếu gia để theo một lão già sao?".
*Bốp*.
Lời nói cô vừa dứt thì bên má truyền đến cảm giác đau rát, khóe môi rỉ máu.
Cô ta là đang tức giận nhìn cô, hai mắt đỏ ngầu, nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi.
- "Cô câm miệng cho tôi, đừng nghĩ mình là Từ phu nhân thì có thể khinh thường tôi".
Nói xong liền đi vào nhà xem như không có chuyện gì xảy ra.
Cô thì đâu vì cái tát của cô ta mà yếu đuối khóc chứ, lau đi vết máu trên khóe môi, cô đứng dậy thu dọn đống đổ vỡ này đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.