Chương 10: Gây sự
Dương Uyển Nhi
09/12/2018
Tình cảm mãnh liệt qua đi, hắn ôm lấy cô mà ngủ tới tận sáng.
Lúc tỉnh dậy, cô thấy hắn nhìn thân thể không một mảnh vải của mình chằm chằm liền đỏ mặt tía tai lấy chăn che đi.
- "Che gì? Những thứ cần thấy đã thấy rồi còn che gì nữa?".
Hắn kéo chiếc chăn sang một bên rồi tự dưng tức giận đi vào phòng tắm trong tình trạng lõa thể.
Cô thừa lúc hắn vào nhà tắm liền mặc lấy đòi về phòng lúc trước của mình tẩy rửa sạch sẽ rồi mới tới nhà bếp.
- "Ai nha...chẳng phải là cô hầu được thiếu gia sủng sao lại phải xuống bếp thế này?".
An Thụy tay vừa nhặt rau vừa hếch mặt nhìn cô khinh bỉ.
- "Chị An Thụy chị thôi đi".
Lý Như không nặng không nhẹ quát An Thụy làm cô ta hơi cứng người.
- "Lý Như chị có làm gì em đâu sao em gắt chị".
- "Chị suốt ngày sỉ nhục phu nhân thế mà được à".
Lý Như trừng mắt nhìn An Thụy một cái rồi quay qua cô.
- "Phu nhân, người ổn chứ?".
Cô nhìn Lý Như, tuy còn nhỏ nhưng rất biết điều.
- "Không sao, chị không sao cả".
- "Vâng, vậy phu nhân đợi chút thiếu gia xuống ăn sáng luôn thể".
- "Ừ".
Nhìn cô và Lý Như trò chuyện vui vẻ, An Thụy hận không thể một ngụm mà nuốt cô vào bụng, thật đáng ghét mà.
- "Thì cũng là loại đàn bà ham vinh hư thôi mà".
Bất chợt một giọng nói vang lên chanh chua không ai khác là Tạ Dư. Cô ta mặc chiếc đầm đen hở nửa lưng bó sát body nhìn vừa quyến rũ vừa khiêu gợi nhưng nghĩ đến cái mặt cô ta thật muốn cào xem trên đó đã mất bao nhiêu kí lô phấn trang điểm.
- "Thì em cũng là loại người ấy thôi".
Hắn từ trên cầu thang đi xuốn, tay xắn lấy ống áo của mình rồi liếc Tạ Dư cùng mọi người xung quanh một cái làm Tạ Dư run bắn.
- "Thiếu gia buổi sáng vui vẻ".
Người hầu đồng loạt hô to rồi bắt đầu tiếp tục công việc của mình.
- "Còn đứng đó làm gì? Không mau ngồi xuống ăn sáng?".
Hắn này là đang nói ai vậy? Cô hay là Tạ Dư?
Lúc tỉnh dậy, cô thấy hắn nhìn thân thể không một mảnh vải của mình chằm chằm liền đỏ mặt tía tai lấy chăn che đi.
- "Che gì? Những thứ cần thấy đã thấy rồi còn che gì nữa?".
Hắn kéo chiếc chăn sang một bên rồi tự dưng tức giận đi vào phòng tắm trong tình trạng lõa thể.
Cô thừa lúc hắn vào nhà tắm liền mặc lấy đòi về phòng lúc trước của mình tẩy rửa sạch sẽ rồi mới tới nhà bếp.
- "Ai nha...chẳng phải là cô hầu được thiếu gia sủng sao lại phải xuống bếp thế này?".
An Thụy tay vừa nhặt rau vừa hếch mặt nhìn cô khinh bỉ.
- "Chị An Thụy chị thôi đi".
Lý Như không nặng không nhẹ quát An Thụy làm cô ta hơi cứng người.
- "Lý Như chị có làm gì em đâu sao em gắt chị".
- "Chị suốt ngày sỉ nhục phu nhân thế mà được à".
Lý Như trừng mắt nhìn An Thụy một cái rồi quay qua cô.
- "Phu nhân, người ổn chứ?".
Cô nhìn Lý Như, tuy còn nhỏ nhưng rất biết điều.
- "Không sao, chị không sao cả".
- "Vâng, vậy phu nhân đợi chút thiếu gia xuống ăn sáng luôn thể".
- "Ừ".
Nhìn cô và Lý Như trò chuyện vui vẻ, An Thụy hận không thể một ngụm mà nuốt cô vào bụng, thật đáng ghét mà.
- "Thì cũng là loại đàn bà ham vinh hư thôi mà".
Bất chợt một giọng nói vang lên chanh chua không ai khác là Tạ Dư. Cô ta mặc chiếc đầm đen hở nửa lưng bó sát body nhìn vừa quyến rũ vừa khiêu gợi nhưng nghĩ đến cái mặt cô ta thật muốn cào xem trên đó đã mất bao nhiêu kí lô phấn trang điểm.
- "Thì em cũng là loại người ấy thôi".
Hắn từ trên cầu thang đi xuốn, tay xắn lấy ống áo của mình rồi liếc Tạ Dư cùng mọi người xung quanh một cái làm Tạ Dư run bắn.
- "Thiếu gia buổi sáng vui vẻ".
Người hầu đồng loạt hô to rồi bắt đầu tiếp tục công việc của mình.
- "Còn đứng đó làm gì? Không mau ngồi xuống ăn sáng?".
Hắn này là đang nói ai vậy? Cô hay là Tạ Dư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.