Chương 5: Tạ Dư quay trở lại
Dương Uyển Nhi
09/12/2018
Chân cô mới chạm đến cầu thang thì tiếng chuông cửa reo lên, ai cũng thắc mắc giờ này mà ai còn đến vậy?
Hắn không nói không rằng liếc mắt nhìn cô, cô hiểu ý liền ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là một cô gái xinh đẹp,mặc chiếc váy màu đen bó sát tôn lên vẻ quyến rũ của cô ta.
- "Xin hỏi...cô là...?".
- "Tôi là người yêu chủ nhân căn nhà này".
Cô ta không để cô nói hết đã hếch mặt lên giọng.
*Người yêu của cậu chủ?*.
- "Còn không mau tránh ra để tôi vào, người hầu mà cứ ngáng đường là sao?".
Chảnh chọe - hai từ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô khi tiếp xúc với cô ta, mất cảm tình.
Hắn ngồi trong này thấy cô mãi chưa vào nên ra xem thử, hắn ngạc nhiên khi thấy cô ta, người mà hắn thương nhớ nay đứng trước mặt hắn nhưng không còn hồi hộp hay tim đập nhanh khi còn yêu nhau nữa, hắn cũng chẳng biết tại sao?
- "Tiếu Ngôn".
Cô ta sửng sốt nhìn hắn, thu lại dáng vẻ chảnh chọe lúc nãy và thay vào đó là sự hiền thục yêu kiều, mắt rưng rưng lệ nhìn hắn say đắm.
- "Tiếu Ngôn...em...em nhớ anh".
Chưa để hắn phản ứng cô ta đã sà vào lòng hắn nức nở, tay hắn tính ôm cô ta nhưng không hiểu sao mắt lại đưa về phía cô đang đứng nhìn, hai tay dừng ở không trung rồi đẩy cô ta ra.
- "Em về đây làm gì?".
- "Anh...em nhớ anh...hắn ta hãm hại em...em rất nhớ anh...làm ơn tha lỗi cho sự ngu ngốc lúc đó của em...em xin lỗi".
Là cô ta cầu xin sự tha thứ của hắn sao?.
Hắn chỉ nhìn một cái rồi thở dài.
- "Vào nhà trước đi".
Ba người nối đuôi nhau vào nhà, cô ta vào đây thì nghĩ như là mình đang vào chính nhà mình vậy.
Ngồi xuống ghế, tay hắn nâng li trà uống, cô thì vào bếp lấy thêm trà cho cô ta.
- "Em khỏe chứ?".
- "Em thật tồi tệ...hắn ta chưa từng đối xử tốt với em ngày nào".
Cô ta mếu máo, nếu làm như vậy chắc hắn sẽ động lòng và sẽ yêu thương mình trở lại.
- "Vậy...bây giờ em ở đâu?".
Dù gì cũng là người mình từng yêu đến phát điên, hắn không thể nói nặng lời.
- "Em không có chỗ ở".
Cúi gằm mặt xuống đất, cô ta không thể thấy khuôn mặt khó chịu của hắn đang nhìn cô bê trà mà ngã dưới đất, bình trà chưa vỡ nhưng cô ngã thì rất là đau a.
Những người hầu thì khúc khích cười đùa nhìn cô.
- "Còn không mau đỡ phu nhân dậy".
Lời nói vừa phát ra, những người hầu, cô ta, cô, ngay cả hắn cũng không thể tin lời mình vừa nói.
Hắn không nói không rằng liếc mắt nhìn cô, cô hiểu ý liền ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là một cô gái xinh đẹp,mặc chiếc váy màu đen bó sát tôn lên vẻ quyến rũ của cô ta.
- "Xin hỏi...cô là...?".
- "Tôi là người yêu chủ nhân căn nhà này".
Cô ta không để cô nói hết đã hếch mặt lên giọng.
*Người yêu của cậu chủ?*.
- "Còn không mau tránh ra để tôi vào, người hầu mà cứ ngáng đường là sao?".
Chảnh chọe - hai từ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô khi tiếp xúc với cô ta, mất cảm tình.
Hắn ngồi trong này thấy cô mãi chưa vào nên ra xem thử, hắn ngạc nhiên khi thấy cô ta, người mà hắn thương nhớ nay đứng trước mặt hắn nhưng không còn hồi hộp hay tim đập nhanh khi còn yêu nhau nữa, hắn cũng chẳng biết tại sao?
- "Tiếu Ngôn".
Cô ta sửng sốt nhìn hắn, thu lại dáng vẻ chảnh chọe lúc nãy và thay vào đó là sự hiền thục yêu kiều, mắt rưng rưng lệ nhìn hắn say đắm.
- "Tiếu Ngôn...em...em nhớ anh".
Chưa để hắn phản ứng cô ta đã sà vào lòng hắn nức nở, tay hắn tính ôm cô ta nhưng không hiểu sao mắt lại đưa về phía cô đang đứng nhìn, hai tay dừng ở không trung rồi đẩy cô ta ra.
- "Em về đây làm gì?".
- "Anh...em nhớ anh...hắn ta hãm hại em...em rất nhớ anh...làm ơn tha lỗi cho sự ngu ngốc lúc đó của em...em xin lỗi".
Là cô ta cầu xin sự tha thứ của hắn sao?.
Hắn chỉ nhìn một cái rồi thở dài.
- "Vào nhà trước đi".
Ba người nối đuôi nhau vào nhà, cô ta vào đây thì nghĩ như là mình đang vào chính nhà mình vậy.
Ngồi xuống ghế, tay hắn nâng li trà uống, cô thì vào bếp lấy thêm trà cho cô ta.
- "Em khỏe chứ?".
- "Em thật tồi tệ...hắn ta chưa từng đối xử tốt với em ngày nào".
Cô ta mếu máo, nếu làm như vậy chắc hắn sẽ động lòng và sẽ yêu thương mình trở lại.
- "Vậy...bây giờ em ở đâu?".
Dù gì cũng là người mình từng yêu đến phát điên, hắn không thể nói nặng lời.
- "Em không có chỗ ở".
Cúi gằm mặt xuống đất, cô ta không thể thấy khuôn mặt khó chịu của hắn đang nhìn cô bê trà mà ngã dưới đất, bình trà chưa vỡ nhưng cô ngã thì rất là đau a.
Những người hầu thì khúc khích cười đùa nhìn cô.
- "Còn không mau đỡ phu nhân dậy".
Lời nói vừa phát ra, những người hầu, cô ta, cô, ngay cả hắn cũng không thể tin lời mình vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.