Chương 153: Phiên ngoại 2: Nữ nhi nhà ta 2
Cầu Chi Bất Đắc
14/02/2024
Cửa nhà in, "Ninh Xuyên ca ca ~ "
Ninh Xuyên nghe xong liền hiểu là tiếng Trần Mặc Lâm, lông mày không khỏi hơi nhíu -- lại là nàng, hắn đi đâu, nàng đều đi theo, ngay cả nhà in cũng không thanh tịnh...
Nàng là cháu gái di phụ (Hà Mậu Chi), cũng là nữ nhi Kính Bình hầu.
Hắn đắc tội không nổi, nhưng cũng không muốn trêu chọc.
Nhưng nàng luôn luôn đi theo hắn.
Ninh Xuyên để sách xuống, giả bộ không nghe thấy, đi đến chỗ giá đỡ sâu bên trong nhà in, cầm sách lần nữa -- hắn cũng không muốn nàng trông thấy gần đây hắn lại đọc sách nào, kiểu gì nàng cũng sẽ đọc, sau đó nhảy đến trước mặt hắn, tìm hắn nói, hắn đành phải tùy ý cầm một bản, chính mình cũng chưa nhìn tên sách.
Vừa cầm lấy, thân ảnh Trần Mặc Lâm xuất hiện ngay trước mắt, "Ninh Xuyên ca ca?"
Hắn nhìn nàng một cái, bình thản "Ừ" một tiếng.
Quả thật, nàng hiếu kì tiến lên trước, "Huynh đang đọc sách nào vậy?"
Hắn thoải mái cho nàng nhìn tên sách.
Trần Mặc Lâm chớp mắt, "Phong thuỷ mệnh lý..."
Ninh Xuyên: "..."
Hắn sao lại tùy ý cầm loại sách này vậy.
Trần Mặc Lâm thở dài, "Thì ra Ninh Xuyên ca ca thích đọc loại sách này?"
Ngữ khí Ninh Xuyên không thế nào kiên nhẫn hơn, "Tùy ý cầm."
Hắn cũng tiện tay thả trở về.
Sau đó, tiếp tục đi đến giá sách còn lại.
Trần Mặc Lâm đuổi theo, Ninh Xuyên ngừng chân, "Nơi này là nhà in, ngươi tìm ta có việc?"
Trần Mặc Lâm nhẹ nhàng cắn môi, "Không có chuyện thì không thể tìm huynh à..."
Ninh Xuyên không muốn trả lời.
Vừa lúc, xung quanh có người nhận ra Trần Mặc Lâm đến, "Nhị tiểu thư?"
"Nhị tiểu thư, ngài ở đây sao?"
"Nhị tiểu thư, thật là đúng dịp."
Trong lúc nhất thời, không biết nơi nào lại nhảy ra nhiều 'Thanh niên tài tuấn' tới như vậy...
Ninh Xuyên nhíu mày.
Giang thành ai không biết Trần Mặc Lâm?
Nữ nhi duy nhất của Kính Bình hầu, dung mạo xuất chúng, ngàn vạn sủng ái tập trung vào một người...
Người thích Trần Mặc Lâm, toàn bộ Giang thành không biết có bao nhiêu, bên ngoài Giang thành, cũng không biết còn bao nhiêu.
Nhưng Trần Mặc Lâm mãi quấn lấy hắn.
Ngoại tổ phụ hắn là trưởng sử Vạn châu phủ không giả, nhưng hắn họ Ninh không họ Phùng, Trần Mặc Lâm cứ xuất hiện trước mặt hắn, kiểu gì cũng sẽ khiến ánh mắt người bên ngoài chỉ trỏ vào hắn, cho hắn thêm phiền phức...
Thời điểm Trần Mặc Lâm quay đầu, mới biết Ninh Xuyên đã không có trong nhà in.
"Ninh Xuyên?" Trần Mặc Lâm gọi.
Trong nhà in không có người trả lời nàng, xuyên qua cửa sổ nhà in, nàng thấy bóng dáng Ninh Xuyên đã rời khỏi nhà in.
Trần Mặc Lâm hít sâu một hơi.
Ninh Xuyên cho là nàng sẽ không theo tới nữa, nhưng qua tiếp một đầu ngõ, khi chuẩn bị trở về Hà phủ, lại thấy bóng dáng Trần Mặc Lâm, Trần Mặc Lâm chắp hai tay sau lưng, cười nhẹ nhàng tiến lên, "Vừa rồi còn chưa nói hết lời, huynh đã đi..."
Ninh Xuyên nhìn nàng.
Nàng cười nói, "Không phải ngày mai huynh về Thuẫn thành sao?"
Ninh Xuyên không biết nàng lại muốn làm cái gì...
Nàng cười nói, "Chúng ta cùng nhau đi, nghe nói Thuẫn thành có tiết Linh Quang ~ "
Cả người Ninh Xuyên đều có chút không tốt.
Mặc dù có Phong thúc đi theo, nhưng di phụ vẫn nhờ hắn chăm sóc tốt Trần Mặc Lâm.
Từ Giang thành đi đến Thuẫn thành cần khoảng hai mươi ngày lộ trình, trên đường đi Ninh Xuyên cũng không nói lời nào, nhưng không chịu nổi Trần Mặc Lâm kế bên, khi hắn đọc sách, nàng ghé vào một chỗ.
Lúc ăn cơm, nàng luôn có rất nhiều lời nói với hắn.
Trên xe ngựa, nàng cũng sẽ nói không thú vị, hoặc là cùng hắn đánh cờ, hoặc là cũng đọc sách của nàng trong xe ngựa với hắn, nhưng kỳ thật khi hắn ngẫu nhiên ngước mắt, sẽ bắt gặp Trần Mặc Lâm đang len lén nhìn hắn.
Hắn ngước mắt, nàng liền đưa sách đi lên, hoặc là dựa mình vào sau, đee sách ngăn trở ánh mắt.
Cứ như vậy, cuối cùng từ Giang thành đã đến Thuẫn thành.
Hắn cũng bị nàng năn nỉ, đổi trở lại cách xưng hô khi còn bé, "Tứ Hải, ngươi không thể để cho ta thanh tĩnh chút sao?"
Trần Mặc Lâm chu môi, "Nói làm như ta ồn ào lắm không bằng... Rõ ràng hôm nay ta nói với huynh chưa tới mười câu..."
Ninh Xuyên: "..."
Ninh Xuyên có chút xấu hổ.
Trần Mặc Lâm cũng bỗng nhiên ý thức được điểm này, "Nha, gần tới tiết Linh Quang, nhà trọ đều là người, Phong thúc nói rồng rắn lẫn lộn rất không an toàn ~ "
Trần Mặc Lâm nói xong, ánh mắt nhìn về phía Trần Phong.
Trần Phong nổi nóng, lại phối hợp nói, "Đúng đúng ~ nhiều người phức tạp, tiểu thư là thân thể thiên kim, ở loại địa phương kia không an toàn."
Ninh Xuyên không biết làm sao, chỉ có thể nói, "Nhà của ta chật, nếu không chê..."
Lời còn chưa dứt, Trần Mặc Lâm đã kéo Trần Phong gật đầu, "Không chê! Không chê!"
Trần Phong thở dài trong lòng, aiz, nói cái gì thế tử, tam công tử giống hầu gia, hắn thấy nhị tiểu thư mới là người giống nhất...
Đợi đi đến Ninh gia, mới thấy Ninh gia xác thực chỉ có bốn bức tường.
Trước đây Phùng trưởng sử có thể gả nữ nhi cho cha Ninh Xuyên, xem ra cũng là rất coi trọng nhân tài, chỉ là khi cha mẹ Ninh Xuyên về Thuẫn thành, xe ngựa xảy ra ngoài ý muốn...
"Ngươi ngủ nơi này đi." Ninh Xuyên đưa cho nàng phòng lớn hơn một chút.
"Nha." Kỳ thật còn không lớn bằng nhĩ phòng (phòng kề) của Trần Mặc Lâm.
Trong nhà không có cái gì để thu dọn, nhưng bụi bậm rất nhiều.
Trần Phong xung phong dọn dẹp.
Muốn ở chỗ này mấy ngày, trong nhà không có vật phẩm gì thường dùng, Ninh Xuyên đi chợ, Trần Mặc Lâm cũng đi theo, "Huynh biết đó, ta phải dùng đồ mình quen xài..."
Nói bóng gió, nàng phải đi chọn.
Ninh Xuyên không lên tiếng.
Ninh Xuyên khi còn bé ở tại Thuẫn thành, về sau mới đi Giang thành, trong Thuẫn thành có không ít người đều nhận ra hắn.
"Là A Xuyên?"
Ninh Xuyên cũng nhận ra đối phương, "Lục bá bá."
"Ai nha, thật sự là A Xuyên!"
"Đường thúc thúc khỏe."
"Đỗ bà bà."
"Dì Trương..."
Thật nhiều người đều chào hỏi Ninh Xuyên, Trần Mặc Lâm đi theo bên cạnh, nhỏ giọng cười nói, "Khi huynh còn bé nhất định rất được trưởng bối thích, cho nên bọn họ đều nhớ tới huynh, còn nhiệt tình chào hỏi huynh nữa chứ."
Ninh Xuyên nhìn nàng, kỳ thật nàng nói rất đúng, Ninh Xuyên không trả lời.
Trần Mặc Lâm cười nói, "Trước kia tính tình huynh rất tốt a..."
Ninh Xuyên trầm giọng: "Trần Mặc Lâm."
"Sai!" Trần Mặc Lâm ngăn lại.
Ninh Xuyên thở dài, "Tứ Hải."
Trần Mặc Lâm cười, "Thế nào?"
Ninh Xuyên đang muốn mở miệng, lại có người tiến lên, "A Xuyên..."
"Hà thúc thúc."
Người gọi là Hà thúc thúc nhìn về phía Trần Mặc Lâm bên cạnh, Trần Mặc Lâm lễ phép, "Hà thúc thúc khỏe..."
Hà thúc thúc cười tươi, thấy Trần Mặc Lâm và Ninh Xuyên một chỗ, cười nói, "A Xuyên, đây là vị hôn thê của con sao?"
Ninh Xuyên sửng sốt, Trần Mặc Lâm cũng đỏ mặt, Ninh Xuyên lấy lệ một tiếng, đưa tay dắt ống tay áo nàng mau chóng rời đi.
Đây là lần đầu hắn dắt nàng.
Không đúng, cũng không phải lần đầu, lần trước lúc trên tàng cây xuống, nàng cũng không còn khí lực, hắn còn từng cõng nàng...
Rời khỏi lân cận nhà, Ninh Xuyên mới buông nàng ra, "Ngươi đi về trước đi, ngươi muốn cái gì, ta đi mua."
Trần Mặc Lâm nghĩ, có khả năng hắn thẹn thùng rồi, cũng đúng, vị hôn thê luôn mà...
Trần Mặc Lâm ứng tiếng, "Nha."
Ninh Xuyên quay người.
Đêm nay, Ninh Xuyên, Trần Mặc Lâm, còn có Trần Phong, không một ai ngủ ngon.
Ninh Xuyên hoàn toàn không có buồn ngủ, trằn trọc, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Trần Mặc Lâm cũng ngủ không được, là đang nghĩ đến chuyệm Ninh Xuyên...
Mặc dù nàng nói là đến chơi tiết Linh Quang, nhưng mà Ninh Xuyên là trở về bái tế cha mẹ, trước khi Ninh Xuyên bái tế cha mẹ, nàng không tiện nhắc đến chuyện tiết Linh Quang tiết, hơn nữa, kỳ thật tiết Linh Quang cũng không trọng yếu, hôm qua nàng bắt gặp Ninh Xuyên cẩn thận lau của hồi môn của nương hắn, cẩn thận nghiêm túc, chắc hắn rất nhớ cha mẹ.
Nàng có thể cảm động lây...
Cha mẹ nàng đều ở bên cạnh, nàng cùng ca ca, còn có Thanh Bình đều là bảo bối ~ rất khó tưởng tượng, nếu cha mẹ không còn, nàng cùng ca ca, còn có Thanh Bình sẽ như thế nào đây...
Nàng có chút khổ sở.
Còn Trần Phong ngủ không được, là thực tế ngủ không quen kho củi.
Cuối cùng Trần Phong đi nóc nhà, dù sao cũng là tháng sáu, cũng không lạnh, trên nóc nhà còn được ngắm trăng...
Hôm sau tỉnh lại, Ninh Xuyên chống tay ngồi dậy.
"Tứ Hải." Hắn gõ cửa, trong phòng không có người.
Ninh Xuyên tìm một vòng, cũng không gặp nàng và Phong thúc, phỏng đoán nàng ra ngoài cùng Phong thúc, nghĩ đến đây chỗ, nghe thấy người cười cười nói nói đẩy cửa viện ra, là Trần Mặc Lâm và Phong thúc trở về.
"Ninh Xuyên ca ca." Trần Mặc Lâm tiến lên, "Ta đi mua vài thứ."
Ninh Xuyên nhìn nàng một chút, "Không phải muốn đi tiết Linh Quang sao? Hôm nay đi thôi."
Trần Mặc Lâm ngoài ý muốn, thế nhưng mà..."Không phải huynh muốn bái tế phụ mẫu sao?"
Ninh Xuyên trầm giọng, "Không chỉ có ngày hôm nay, đi thôi."
Trần Phong nhíu mày.
Ninh Xuyên nghe xong liền hiểu là tiếng Trần Mặc Lâm, lông mày không khỏi hơi nhíu -- lại là nàng, hắn đi đâu, nàng đều đi theo, ngay cả nhà in cũng không thanh tịnh...
Nàng là cháu gái di phụ (Hà Mậu Chi), cũng là nữ nhi Kính Bình hầu.
Hắn đắc tội không nổi, nhưng cũng không muốn trêu chọc.
Nhưng nàng luôn luôn đi theo hắn.
Ninh Xuyên để sách xuống, giả bộ không nghe thấy, đi đến chỗ giá đỡ sâu bên trong nhà in, cầm sách lần nữa -- hắn cũng không muốn nàng trông thấy gần đây hắn lại đọc sách nào, kiểu gì nàng cũng sẽ đọc, sau đó nhảy đến trước mặt hắn, tìm hắn nói, hắn đành phải tùy ý cầm một bản, chính mình cũng chưa nhìn tên sách.
Vừa cầm lấy, thân ảnh Trần Mặc Lâm xuất hiện ngay trước mắt, "Ninh Xuyên ca ca?"
Hắn nhìn nàng một cái, bình thản "Ừ" một tiếng.
Quả thật, nàng hiếu kì tiến lên trước, "Huynh đang đọc sách nào vậy?"
Hắn thoải mái cho nàng nhìn tên sách.
Trần Mặc Lâm chớp mắt, "Phong thuỷ mệnh lý..."
Ninh Xuyên: "..."
Hắn sao lại tùy ý cầm loại sách này vậy.
Trần Mặc Lâm thở dài, "Thì ra Ninh Xuyên ca ca thích đọc loại sách này?"
Ngữ khí Ninh Xuyên không thế nào kiên nhẫn hơn, "Tùy ý cầm."
Hắn cũng tiện tay thả trở về.
Sau đó, tiếp tục đi đến giá sách còn lại.
Trần Mặc Lâm đuổi theo, Ninh Xuyên ngừng chân, "Nơi này là nhà in, ngươi tìm ta có việc?"
Trần Mặc Lâm nhẹ nhàng cắn môi, "Không có chuyện thì không thể tìm huynh à..."
Ninh Xuyên không muốn trả lời.
Vừa lúc, xung quanh có người nhận ra Trần Mặc Lâm đến, "Nhị tiểu thư?"
"Nhị tiểu thư, ngài ở đây sao?"
"Nhị tiểu thư, thật là đúng dịp."
Trong lúc nhất thời, không biết nơi nào lại nhảy ra nhiều 'Thanh niên tài tuấn' tới như vậy...
Ninh Xuyên nhíu mày.
Giang thành ai không biết Trần Mặc Lâm?
Nữ nhi duy nhất của Kính Bình hầu, dung mạo xuất chúng, ngàn vạn sủng ái tập trung vào một người...
Người thích Trần Mặc Lâm, toàn bộ Giang thành không biết có bao nhiêu, bên ngoài Giang thành, cũng không biết còn bao nhiêu.
Nhưng Trần Mặc Lâm mãi quấn lấy hắn.
Ngoại tổ phụ hắn là trưởng sử Vạn châu phủ không giả, nhưng hắn họ Ninh không họ Phùng, Trần Mặc Lâm cứ xuất hiện trước mặt hắn, kiểu gì cũng sẽ khiến ánh mắt người bên ngoài chỉ trỏ vào hắn, cho hắn thêm phiền phức...
Thời điểm Trần Mặc Lâm quay đầu, mới biết Ninh Xuyên đã không có trong nhà in.
"Ninh Xuyên?" Trần Mặc Lâm gọi.
Trong nhà in không có người trả lời nàng, xuyên qua cửa sổ nhà in, nàng thấy bóng dáng Ninh Xuyên đã rời khỏi nhà in.
Trần Mặc Lâm hít sâu một hơi.
Ninh Xuyên cho là nàng sẽ không theo tới nữa, nhưng qua tiếp một đầu ngõ, khi chuẩn bị trở về Hà phủ, lại thấy bóng dáng Trần Mặc Lâm, Trần Mặc Lâm chắp hai tay sau lưng, cười nhẹ nhàng tiến lên, "Vừa rồi còn chưa nói hết lời, huynh đã đi..."
Ninh Xuyên nhìn nàng.
Nàng cười nói, "Không phải ngày mai huynh về Thuẫn thành sao?"
Ninh Xuyên không biết nàng lại muốn làm cái gì...
Nàng cười nói, "Chúng ta cùng nhau đi, nghe nói Thuẫn thành có tiết Linh Quang ~ "
Cả người Ninh Xuyên đều có chút không tốt.
Mặc dù có Phong thúc đi theo, nhưng di phụ vẫn nhờ hắn chăm sóc tốt Trần Mặc Lâm.
Từ Giang thành đi đến Thuẫn thành cần khoảng hai mươi ngày lộ trình, trên đường đi Ninh Xuyên cũng không nói lời nào, nhưng không chịu nổi Trần Mặc Lâm kế bên, khi hắn đọc sách, nàng ghé vào một chỗ.
Lúc ăn cơm, nàng luôn có rất nhiều lời nói với hắn.
Trên xe ngựa, nàng cũng sẽ nói không thú vị, hoặc là cùng hắn đánh cờ, hoặc là cũng đọc sách của nàng trong xe ngựa với hắn, nhưng kỳ thật khi hắn ngẫu nhiên ngước mắt, sẽ bắt gặp Trần Mặc Lâm đang len lén nhìn hắn.
Hắn ngước mắt, nàng liền đưa sách đi lên, hoặc là dựa mình vào sau, đee sách ngăn trở ánh mắt.
Cứ như vậy, cuối cùng từ Giang thành đã đến Thuẫn thành.
Hắn cũng bị nàng năn nỉ, đổi trở lại cách xưng hô khi còn bé, "Tứ Hải, ngươi không thể để cho ta thanh tĩnh chút sao?"
Trần Mặc Lâm chu môi, "Nói làm như ta ồn ào lắm không bằng... Rõ ràng hôm nay ta nói với huynh chưa tới mười câu..."
Ninh Xuyên: "..."
Ninh Xuyên có chút xấu hổ.
Trần Mặc Lâm cũng bỗng nhiên ý thức được điểm này, "Nha, gần tới tiết Linh Quang, nhà trọ đều là người, Phong thúc nói rồng rắn lẫn lộn rất không an toàn ~ "
Trần Mặc Lâm nói xong, ánh mắt nhìn về phía Trần Phong.
Trần Phong nổi nóng, lại phối hợp nói, "Đúng đúng ~ nhiều người phức tạp, tiểu thư là thân thể thiên kim, ở loại địa phương kia không an toàn."
Ninh Xuyên không biết làm sao, chỉ có thể nói, "Nhà của ta chật, nếu không chê..."
Lời còn chưa dứt, Trần Mặc Lâm đã kéo Trần Phong gật đầu, "Không chê! Không chê!"
Trần Phong thở dài trong lòng, aiz, nói cái gì thế tử, tam công tử giống hầu gia, hắn thấy nhị tiểu thư mới là người giống nhất...
Đợi đi đến Ninh gia, mới thấy Ninh gia xác thực chỉ có bốn bức tường.
Trước đây Phùng trưởng sử có thể gả nữ nhi cho cha Ninh Xuyên, xem ra cũng là rất coi trọng nhân tài, chỉ là khi cha mẹ Ninh Xuyên về Thuẫn thành, xe ngựa xảy ra ngoài ý muốn...
"Ngươi ngủ nơi này đi." Ninh Xuyên đưa cho nàng phòng lớn hơn một chút.
"Nha." Kỳ thật còn không lớn bằng nhĩ phòng (phòng kề) của Trần Mặc Lâm.
Trong nhà không có cái gì để thu dọn, nhưng bụi bậm rất nhiều.
Trần Phong xung phong dọn dẹp.
Muốn ở chỗ này mấy ngày, trong nhà không có vật phẩm gì thường dùng, Ninh Xuyên đi chợ, Trần Mặc Lâm cũng đi theo, "Huynh biết đó, ta phải dùng đồ mình quen xài..."
Nói bóng gió, nàng phải đi chọn.
Ninh Xuyên không lên tiếng.
Ninh Xuyên khi còn bé ở tại Thuẫn thành, về sau mới đi Giang thành, trong Thuẫn thành có không ít người đều nhận ra hắn.
"Là A Xuyên?"
Ninh Xuyên cũng nhận ra đối phương, "Lục bá bá."
"Ai nha, thật sự là A Xuyên!"
"Đường thúc thúc khỏe."
"Đỗ bà bà."
"Dì Trương..."
Thật nhiều người đều chào hỏi Ninh Xuyên, Trần Mặc Lâm đi theo bên cạnh, nhỏ giọng cười nói, "Khi huynh còn bé nhất định rất được trưởng bối thích, cho nên bọn họ đều nhớ tới huynh, còn nhiệt tình chào hỏi huynh nữa chứ."
Ninh Xuyên nhìn nàng, kỳ thật nàng nói rất đúng, Ninh Xuyên không trả lời.
Trần Mặc Lâm cười nói, "Trước kia tính tình huynh rất tốt a..."
Ninh Xuyên trầm giọng: "Trần Mặc Lâm."
"Sai!" Trần Mặc Lâm ngăn lại.
Ninh Xuyên thở dài, "Tứ Hải."
Trần Mặc Lâm cười, "Thế nào?"
Ninh Xuyên đang muốn mở miệng, lại có người tiến lên, "A Xuyên..."
"Hà thúc thúc."
Người gọi là Hà thúc thúc nhìn về phía Trần Mặc Lâm bên cạnh, Trần Mặc Lâm lễ phép, "Hà thúc thúc khỏe..."
Hà thúc thúc cười tươi, thấy Trần Mặc Lâm và Ninh Xuyên một chỗ, cười nói, "A Xuyên, đây là vị hôn thê của con sao?"
Ninh Xuyên sửng sốt, Trần Mặc Lâm cũng đỏ mặt, Ninh Xuyên lấy lệ một tiếng, đưa tay dắt ống tay áo nàng mau chóng rời đi.
Đây là lần đầu hắn dắt nàng.
Không đúng, cũng không phải lần đầu, lần trước lúc trên tàng cây xuống, nàng cũng không còn khí lực, hắn còn từng cõng nàng...
Rời khỏi lân cận nhà, Ninh Xuyên mới buông nàng ra, "Ngươi đi về trước đi, ngươi muốn cái gì, ta đi mua."
Trần Mặc Lâm nghĩ, có khả năng hắn thẹn thùng rồi, cũng đúng, vị hôn thê luôn mà...
Trần Mặc Lâm ứng tiếng, "Nha."
Ninh Xuyên quay người.
Đêm nay, Ninh Xuyên, Trần Mặc Lâm, còn có Trần Phong, không một ai ngủ ngon.
Ninh Xuyên hoàn toàn không có buồn ngủ, trằn trọc, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Trần Mặc Lâm cũng ngủ không được, là đang nghĩ đến chuyệm Ninh Xuyên...
Mặc dù nàng nói là đến chơi tiết Linh Quang, nhưng mà Ninh Xuyên là trở về bái tế cha mẹ, trước khi Ninh Xuyên bái tế cha mẹ, nàng không tiện nhắc đến chuyện tiết Linh Quang tiết, hơn nữa, kỳ thật tiết Linh Quang cũng không trọng yếu, hôm qua nàng bắt gặp Ninh Xuyên cẩn thận lau của hồi môn của nương hắn, cẩn thận nghiêm túc, chắc hắn rất nhớ cha mẹ.
Nàng có thể cảm động lây...
Cha mẹ nàng đều ở bên cạnh, nàng cùng ca ca, còn có Thanh Bình đều là bảo bối ~ rất khó tưởng tượng, nếu cha mẹ không còn, nàng cùng ca ca, còn có Thanh Bình sẽ như thế nào đây...
Nàng có chút khổ sở.
Còn Trần Phong ngủ không được, là thực tế ngủ không quen kho củi.
Cuối cùng Trần Phong đi nóc nhà, dù sao cũng là tháng sáu, cũng không lạnh, trên nóc nhà còn được ngắm trăng...
Hôm sau tỉnh lại, Ninh Xuyên chống tay ngồi dậy.
"Tứ Hải." Hắn gõ cửa, trong phòng không có người.
Ninh Xuyên tìm một vòng, cũng không gặp nàng và Phong thúc, phỏng đoán nàng ra ngoài cùng Phong thúc, nghĩ đến đây chỗ, nghe thấy người cười cười nói nói đẩy cửa viện ra, là Trần Mặc Lâm và Phong thúc trở về.
"Ninh Xuyên ca ca." Trần Mặc Lâm tiến lên, "Ta đi mua vài thứ."
Ninh Xuyên nhìn nàng một chút, "Không phải muốn đi tiết Linh Quang sao? Hôm nay đi thôi."
Trần Mặc Lâm ngoài ý muốn, thế nhưng mà..."Không phải huynh muốn bái tế phụ mẫu sao?"
Ninh Xuyên trầm giọng, "Không chỉ có ngày hôm nay, đi thôi."
Trần Phong nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.