Chương 155: Phiên ngoại 2: Nữ nhi nhà ta 4
Cầu Chi Bất Đắc
15/02/2024
Trần Mặc Lâm rời phủ hồi lâu, Ninh Xuyên vẫn còn đứng yên tại chỗ cũ.
"A Xuyên, thế nào?" Cho đến khi dì nhìn thấy hắn, Ninh Xuyên mới hoàn hồn, "A, không có gì, nhớ tới có cái gì rơi ở thư viện, con đi tìm một chuyến, ngày mai thư viện không có ai."
Dì cười cười, "Đi thôi."
Ninh Xuyên hoàn toàn chính xác có cái gì rơi ở thư viện, là lúc trước khi Trần Mặc Lâm tâm huyết dâng trào, làm cho hắn một cây bút.
Hắn vẫn chưa từng dùng qua, cũng không có mang về nhà.
Nhưng chỉ là bây giờ, hắn chợt nhớ tới chiếc bút kia.
Trở về thư viện, thư viện đang thực hiện quét dọn sạch sẽ trước khi đón năm mới, Ninh Xuyên chạy tới kịp trước khi đóng cửa, cầm lại chiếc bút kia.
Kỳ thật, không chỉ có chiếc bút kia, còn có một cặp đồ vật.
Ôm rương gỗ nho nhỏ, trong lòng Ninh Xuyên bỗng nhiên dâng lên cảm giác khổ sở, tự trách, cùng hối hận... khó nói nên lời.
Trên đường về phủ, bỗng nhiên trời đổ mưa to.
Ninh Xuyên ngừng chân.
Lại trông thấy chỗ con đường quạnh quẽ phía đối diện, chính là Trần Mặc Lâm ngồi dưới mái hiên tránh mưa, hai mắt xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng trên mặt không có nụ cười.
Hắn rất ít gặp, hoặc là cơ hồ chưa từng gặp Trần Mặc Lâm khi không có nụ cười trên mặt.
Lần trước, là ở trước cây cầu phúc tại Thuẫn thành, Trần Mặc Lâm vừa nói chuyện, vừa khóc, phảng phất toàn bộ sau lưng đều là mờ tối...
Cũng như bây giờ, nàng ngồi chỗ bậc thềm dưới mái hiên, thần sắc mệt mỏi, hai tay vòng đầu gối, xung quanh mưa to như trút nước.
Ninh Xuyên vừa vặn trông thấy trong rương gỗ có một cây dù.
Đó là có một lần trời mưa, Trần Mặc Lâm quay trở lại đưa dù cho hắn, về sau hắn đượcnđồng môn đón đi, rồi hắn lại quên mất...
Ninh Xuyên buông hòm gỗ xuống, muốn tiến lên.
Bất chợt, trong cơn mưa to, một con ngựa tuyệt trần dừng dưới mái hiên, người trên lưng ngựa tung người nhảy xuống, lấy nón trên đầu xuống, Ninh Xuyên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, đã thấy ánh mắt Trần Mặc Lâm từ ngốc lăng do ngoài ý muốn, đến kinh hỉ, rồi đến hưng phấn, "Ca!"
Trần Miễn Chi cười cười, chụp mũ rộng vành lên đầu nàng, lại gỡ áo tơi trên người xuống phủ thêm cho nàng, "Đón muội về nhà ~ đi thôi!"
Nụ cười hiện lên trên mặt Trần Mặc Lâm.
Trong mưa to, Ninh Xuyên xa xa nhìn lại, dần dần thả chiếc dù trong tay ra.
Trần Miễn Chi chở Trần Mặc Lâm về hầu phủ.
Ninh Xuyên ngồi dưới mái hiên hồi lâu.
"Hai huynh muội các con, ai cũng không cho phép lười biếng, tranh thủ thời gian tắm rửa tới dùng cơm!"
Lê ma ma thấy hai người bọn họ đều ướt hết cả người.
Mấy đứa bé đều là Lê ma ma nhìn đến lớn, trước mặt Lê ma ma, thế tử, nhị tiểu thư, đều phải ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Trần Miễn Chi cùng Trần Mặc Lâm bị tiết tấu quen thuộc thúc đi.
Nhưng thế tử hồi phủ, trong phủ đều vui vẻ vô cùng.
Lần này Trần Miễn Chi về phủ cũng không báo trước với trong nhà, cho nên lúc nhìn thấy hắn, trên dưới trong phủ đều cứng đờ...
Còn... Còn tưởng rằng là hầu gia trở về!
Thế tử mười chín, sang năm liền lễ đội mũ, dáng dấp quả thực giống hầu gia như đúc, nhưng lại nhỏ tuổi hơn hầu gia, rắn chắc, còn có thêm chút cương nghị và góc cạnh do trong quân đội tôi luyện ra.
Là hai người hoàn toàn khác biệt. Truyện Cổ Đại
Thế tử thật sự trở về!
Trong phủ đều kinh hỉ.
"Nương ~" Trước khi Trần Miễn Chi trở về, Đường Ngọc đi đến phủ Hồ trưởng sử, bây giờ trở về, Trần Miễn Chi đã thay đổi y phục.
Đường Ngọc chóp mũi ửng đỏ, hai mắt mờ mịt ngập nước.
Trần Miễn Chi tiến lên ôm nàng.
Trong quân năm năm...
Đường Ngọc không nói cái khác, "Để nương nhìn kỹ một chút."
Trần Miễn Chi hào phóng ngẩng đầu.
Đường Ngọc vừa cười, nước mắt vừa rơi xuống, nhưng rõ ràng là vui mừng, "Chắc thịt, làn da cũng sắp thành màu lúa mì rồi."
Trần Miễn Chi cười, "Hai tháng không về quân đội sẽ trắng lại ngay."
Đường Ngọc lần nữa ôm hắn, "Trưởng thành."
"Nương, con nhớ nương cùng cha, còn có đệ đệ muội muội." Trần Miễn Chi thở dài.
Lúc hắn vừa trở về, Lê ma ma nói Tứ Hải đi Hà phủ đưa đồ tết thay phu nhân, còn chưa trở về, sợ là bị mắc mưa rồi.
Hắn cưỡi ngựa đi tìm.
Tứ Hải ngốc, chỗ tránh mưa cũng chỉ có một chỗ, hắn rất dễ dàng tìm thấy.
Nương và Tứ Hải đều gặp, Trần Miễn Chi thấp giọng nói, "Cha và Thanh Bình đâu?"
Đường Ngọc nói, "Hồi cuối tháng chín đi Lưu thành rồi, bệ hạ triệu kiến, vốn nghĩ trước khi qua năm là có thể trở về, mới vừa nhận được thư, nói trong kinh có một số việc chậm trễ, sợ là tháng ba. Ta vốn còn nghĩ năm nay đón giao thừa sẽ quạnh quẽ, chỉ có ta cùng Tứ Hải, nhưng con về rồi."
Trần Miễn Chi liền giật mình, "Là trong kinh có chuyện gì?"
Đường Ngọc lắc đầu, "Cũng không rõ, nhưng thư là do cha con viết, không có ngoài ý muốn, không cần lo lắng, có lẽ là Lưu thành có việc, muốn giữ cha lại thương nghị."
Trần Miễn Chi chần chờ, vậy cũng không cần lâu như vậy...
Đường Ngọc an ủi, "Không có việc gì, trong lòng cha con hiểu rõ, có cữu cữu cùng đi, còn có Vạn tướng quân, không có việc gì."
Trần Miễn Chi gật đầu.
Đúng lúc, Trần Mặc Lâm cũng đổi y phục ra, "Ca ~ "
"Cõng muội ~" Trần Mặc Lâm đưa yêu cầu.
Trần Miễn Chi cười, "Đi lên."
Hai huynh muội náo loạn trong phòng một trận, dường như về lại thuở còn bé.
Trần Miễn Chi được phép trở về nhà, trong nhà bỗng nhiên náo nhiệt lên, thời điểm giao thừa hai huynh muội cùng nhau đốt pháo, sau đó cùng Lê ma ma, cùng nương đánh mã điếu.
Cha không ở phủ, tại tiệc đầu năm, quan lại Vạn châu phủ đến phủ bái yết, đều là Trần Miễn Chi và mẫu thân cùng chào hỏi.
Những năm này Kính Bình hầu thế tử vẫn không ở phủ, phần lớn là tam công tử theo hầu gia xử lý việc Vạn châu phủ, tất cả mọi người đều quen thuộc tam công tử, lần này thế tử trở về, chợt cảm thấy khí độ kiên quyết khác biệt, còn có uy nghiêm cùng quyết đoán quân đội đập vào mặt.
Kỳ thật trước đó, Kính Bình hầu phủ là quân hầu phủ!
Chỉ là hầu gia thân thể không tốt, cho nên không vào quân đội.
Tam công tử tính tình cùng cách đối nhân xử thế cực kỳ giống hầu gia, nhưng chân chính chờ thế tử trở về, rất nhiều lão nhân hầu phủ đều chợt nhớ tới thời điểm khi tiên hầu gia còn sống...
Tóm lại, nhân vật chính buổi tiệc đầu năm.là nương và ca ca.
Trần Mặc Lâm không thêm phiền làm chủ, ngẫu nhiên giúp đỡ chút, đa số thời gian đều ở trong viện uống trà nói chuyện với tiểu tỷ muội, còn có một số thanh niên tuấn kiệt trong thành đến góp mặt.
"Trần Mặc Lâm lần này trở về, hình như cũng không vây quanh Ninh Xuyên nữa. Bất quá ngẫm lại cũng đúng. Ninh Xuyên chỉ là cháu ngoại Phùng trưởng sử, gần gũi Trần Mặc Lâm, là bởi vì Ninh Xuyên ở trong nhà Hà trưởng sử. Hà trưởng sử là đệ đệ hầu phu nhân, cho nên Trần Mặc Lâm và Ninh Xuyên mới thường xuyên gặp mặt, cảm tình cũng tốt. Tuổi tác dần lớn, khi thật sự muốn nói chuyện cưới gả, Kính Bình hầu sao lại nguyện ý gả nữ nhi cho Ninh Xuyên?"
"Ài, đừng nói Kính Bình hầu, ta thấy trước kia Trần Mặc Lâm là cảm thấy đi theo Ninh Xuyên chơi vui, bây giờ, cũng là chơi chán, nếu muốn một lòng nói chuyện cưới gả, cũng chướng mắt Ninh Xuyên~ "
"Xuỵt, nhỏ giọng chút, còn đang ở hầu phủ đó, không sợ hầu phu nhân nghe thấy à."
"Sợ cái gì ~ Ninh Xuyên có hôm nay còn không phải bởi vì dì và ngoại tổ phụ à, lâu dài không được, cũng không phải cháu trai hầu phu nhân."
"Đúng thế."
"Không thấy sao? Trần Mặc Lâm hôm nay nhìn thấy Ninh Xuyên, chỉ lên tiếng chào hỏi qua loa, các ngươi nha, cũng quá coi trọng Ninh Xuyên rồi."
Sau vài tiếng cười vang, mấy con chá thế gia đi ra ngoài.
Ninh Xuyên phía sau viện, sắc mặt trắng bệch.
Toàn bộ tiệc đầu năm rất náo nhiệt, nhưng một khắc hắn cũng không mỏi mòn chờ đợi.
Hắn biết nơi nào trong phủ Kính Bình hầu thanh tịnh, nên ngồi tại chỗ thanh tịnh trong ấm đình, không ai biết hắn ở chỗ này, thậm chí, cũng không ai để ý hắn không có ở đó.
Hồi lâu sau, nghe thấy tiếng động trước ấm đình, Ninh Xuyên sửng sốt.
Trần Mặc Lâm nhẹ giọng, "Huynh thật sự ở nơi này?"
"Ờ, " hắn nhẹ giọng.
Trần Mặc Lâm cười cười, tiến lên bưng chén trà cho hắn, "Đưa cho huynh."
Đáy lòng của hắn hơi ấm, nhưng cùng lúc, lại mở mắt không ra...
Hắn rất muốn nói, hắn muốn thu hồi lời nói lúc trước, nhưng Trần Mặc Lâm mở miệng, "Đúng rồi, hôm trước ở phủ của cữu cữu, nên không tiện nói, Ninh Xuyên, huynh không cần lo lắng... Ninh Xuyên, ta không thích huynh, ngày sau cũng sẽ không tìm huynh nữa."
Hắn ngơ ngẩn.
Trần Mặc Lâm cười cười, "Đi đây, ngày sau gặp ~ "
Trần Mặc Lâm nói xong quay người, trên mặt là nụ cười tươi.
Nhưng trong lòng Ninh Xuyên giống như đổ chén thuốc đắng, khó chịu đến cực hạn.
Đảo mắt qua hết tháng giêng, rất nhanh lại đón tháng hai, tháng hai thoáng qua một cái, tháng ba liền bắt đầu xuân về hoa nở.
Năm nay Trần Mặc Lâm sắp sửa cập kê, mặc dù Vạn châu phủ đều biết rõ, Kính Bình hầu là không nỡ xa nữ nhi, cho nên vẫn mãi chưa định hôn sự.
Nhưng bây giờ, Trần Mặc Lâm cũng đến tuổi xuất giá, bắt đầu có người trong Vạn châu phủ, còn có người các châu phủ lân cận đều đến Kính Bình hầu phủ cầu hôn...
Trần Mặc Lâm là nữ nhi duy nhất của Kính Bình hầu, là hòn ngọc quý trên tay, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, ai muốn lấy Trần Mặc Lâm, chẳng khác nào được trợ lực của Kính Bình hầu phủ.
Ai không đỏ mắt?
Người muốn cầu cưới nối liền không dứt, nhưng ai cũng biết, chuyện không phải dễ dàng như vậy...
...
Ngày rất nhanh tới trung tuần tháng ba, một ngày này thư viện tan học sớm.
"Nghe nói không? Lần này Lưu tướng quân tự mình đến cầu thân!"
"Lưu tướng quân nào?"
"Còn có thể là ai nha, là Lưu Thanh Phong Lưu Thanh Phong trước đó đã cứu hầu phu nhân a, nhi tử Lưu tướng quân vẫn luôn ở quân đội, nghe nói thừa kế nghiệp cha, còn là đồng đội với thế tử trong quân nữa đó! Lần này Lưu tướng quân tự mình đến cầu thân, tám chín phần mười, hôn sự nhị tiểu thư định chắc rồi!"
"Chậc chậc chậc! Vậy người khác cũng muốn, hầu gia nặng tình nghĩa nhất, chỉ tính Lưu tướng quân có ân cứu mạng phu nhân thôi, hai nhà đã có thể kết thân, hơn nữa, nhi tử Lưu tướng quân văn võ song toàn, tướng mạo đường đường..."
Ninh Xuyên không có nghe hết.
Ninh Xuyên rất ít uống rượu, một ngày này, hắn uống từ buổi trưa đến trước hoàng hôn...
Hắn quen mỗi lần đi nhà in, đều cũng sẽ có người không hẹn mà gặp với hắn; cũng đã quen khi Giang thành đổ trận đầu tuyết đầu mùa, nàng ở trong viện của hắn chất người tuyết; quen nàng cả ngày cứ Ninh Xuyên ca ca, Ninh Xuyên ca ca; cũng đã quen, nàng giống một cái đuôi luôn đi theo hắn.
Nhưng bây giờ, cái đuôi này đã không còn...
Trần Mặc Lâm phải thành thân.
Hắn nhớ tới khi mới gặp nàng, nàng treo ở trên cây, hắn vừa trông nàng, để nàng đừng hoảng hốt, vừa nghĩ biện pháp gọi người, cuối cùng, người còn chưa đến, nàng đã nhảy xuống, đụng người hắn, cười nhẹ nhàng hỏi, "Ngươi là ai nha?"
Hắn đáp, "Ninh Xuyên."
Trần Mặc Lâm cười nhìn hắn, "Ta nhớ rồi, Ninh Xuyên ca ca."
Hắn đỏ mặt.
Đó là ngày đầu tiên hắn đến Giang thành, lạ lẫm với chung quanh, nàng dẫn hắn đi dạo hơn nửa Giang thành.
Về sau, hắn mới biết, nàng tên Trần Mặc Lâm, là nữ nhi Kính Bình hầu...
Ninh Xuyên uống không biết bao nhiêu, sau đó lại ngây ngốc ở tửu quan đến khi tỉnh rượu, mới trở về Hà phủ.
Di phụ còn trên đường về Giang thành cùng Kính Bình hầu, hắn sợ dì hỏi.
Về lại Hà phủ, là sau hoàng hôn, nhưng nhìn thấy xe ngựa Kính Bình hầu phủ ở đó, nghĩ là hầu phu nhân đến.
Ninh Xuyên trực tiếp trở về hậu viện, lại vừa lúc nhìn thấy Trần Mặc Lâm đang chơi với tiểu Quả. Tiểu Quả rất thích Trần Mặc Lâm, luôn đi theo sau lưng Trần Mặc Lâm, tựa như khi đó Trần Mặc Lâm luôn đi theo hắn...
Có lẽ do chếnh choáng men say, lại có lẽ là trong một năm này, mỗi ngày dày vò cùng khổ sở, hắn không tự chủ được tiến lên.
Trần Mặc Lâm nhìn hắn, "Ninh Xuyên... Huynh?"
Hắn nhất định là điên rồi, mới có thể đứng trước mặt nàng thẳng thắn, "Ta thích nàng."
Trần Mặc Lâm sửng sốt.
Thanh âm hắn khàn khàn nói, "Trần Mặc Lâm, ta thích nàng, ta rất thích nàng! Ta chính là tên hỗn đản! Ta không xứng với nàng, cũng sợ người bên ngoài nói ta một lòng muốn leo lên Kính Bình hầu phủ... Là ta nói bậy, ta thích nàng, Trần Mặc Lâm, ta thích nàng..."
Hắn cũng không biết hắn nói cái gì.
Dưới ánh trăng, bốn mắt nhìn nhau.
Trần Mặc Lâm kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng.
Chếnh choáng men say, hắn cũng không biết nên nói lời gì, khi hắn rất muốn tiến lên ôm nàng, chân bỗng trượt lảo đảo, phần môi vừa vặn dán vào trên khóe môi Trần Mặc Lâm.
Trần Mặc Lâm: "..."
Ninh Xuyên: "..."
"Ninh Xuyên!"
Trần Mặc Lâm giật mình một cái, nghe ra là giọng Trần Niệm Thời.
Thanh Bình đến cùng cha...
Trần Niệm Thời vụt tới một nắm đấm!
"A Xuyên, thế nào?" Cho đến khi dì nhìn thấy hắn, Ninh Xuyên mới hoàn hồn, "A, không có gì, nhớ tới có cái gì rơi ở thư viện, con đi tìm một chuyến, ngày mai thư viện không có ai."
Dì cười cười, "Đi thôi."
Ninh Xuyên hoàn toàn chính xác có cái gì rơi ở thư viện, là lúc trước khi Trần Mặc Lâm tâm huyết dâng trào, làm cho hắn một cây bút.
Hắn vẫn chưa từng dùng qua, cũng không có mang về nhà.
Nhưng chỉ là bây giờ, hắn chợt nhớ tới chiếc bút kia.
Trở về thư viện, thư viện đang thực hiện quét dọn sạch sẽ trước khi đón năm mới, Ninh Xuyên chạy tới kịp trước khi đóng cửa, cầm lại chiếc bút kia.
Kỳ thật, không chỉ có chiếc bút kia, còn có một cặp đồ vật.
Ôm rương gỗ nho nhỏ, trong lòng Ninh Xuyên bỗng nhiên dâng lên cảm giác khổ sở, tự trách, cùng hối hận... khó nói nên lời.
Trên đường về phủ, bỗng nhiên trời đổ mưa to.
Ninh Xuyên ngừng chân.
Lại trông thấy chỗ con đường quạnh quẽ phía đối diện, chính là Trần Mặc Lâm ngồi dưới mái hiên tránh mưa, hai mắt xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng trên mặt không có nụ cười.
Hắn rất ít gặp, hoặc là cơ hồ chưa từng gặp Trần Mặc Lâm khi không có nụ cười trên mặt.
Lần trước, là ở trước cây cầu phúc tại Thuẫn thành, Trần Mặc Lâm vừa nói chuyện, vừa khóc, phảng phất toàn bộ sau lưng đều là mờ tối...
Cũng như bây giờ, nàng ngồi chỗ bậc thềm dưới mái hiên, thần sắc mệt mỏi, hai tay vòng đầu gối, xung quanh mưa to như trút nước.
Ninh Xuyên vừa vặn trông thấy trong rương gỗ có một cây dù.
Đó là có một lần trời mưa, Trần Mặc Lâm quay trở lại đưa dù cho hắn, về sau hắn đượcnđồng môn đón đi, rồi hắn lại quên mất...
Ninh Xuyên buông hòm gỗ xuống, muốn tiến lên.
Bất chợt, trong cơn mưa to, một con ngựa tuyệt trần dừng dưới mái hiên, người trên lưng ngựa tung người nhảy xuống, lấy nón trên đầu xuống, Ninh Xuyên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, đã thấy ánh mắt Trần Mặc Lâm từ ngốc lăng do ngoài ý muốn, đến kinh hỉ, rồi đến hưng phấn, "Ca!"
Trần Miễn Chi cười cười, chụp mũ rộng vành lên đầu nàng, lại gỡ áo tơi trên người xuống phủ thêm cho nàng, "Đón muội về nhà ~ đi thôi!"
Nụ cười hiện lên trên mặt Trần Mặc Lâm.
Trong mưa to, Ninh Xuyên xa xa nhìn lại, dần dần thả chiếc dù trong tay ra.
Trần Miễn Chi chở Trần Mặc Lâm về hầu phủ.
Ninh Xuyên ngồi dưới mái hiên hồi lâu.
"Hai huynh muội các con, ai cũng không cho phép lười biếng, tranh thủ thời gian tắm rửa tới dùng cơm!"
Lê ma ma thấy hai người bọn họ đều ướt hết cả người.
Mấy đứa bé đều là Lê ma ma nhìn đến lớn, trước mặt Lê ma ma, thế tử, nhị tiểu thư, đều phải ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Trần Miễn Chi cùng Trần Mặc Lâm bị tiết tấu quen thuộc thúc đi.
Nhưng thế tử hồi phủ, trong phủ đều vui vẻ vô cùng.
Lần này Trần Miễn Chi về phủ cũng không báo trước với trong nhà, cho nên lúc nhìn thấy hắn, trên dưới trong phủ đều cứng đờ...
Còn... Còn tưởng rằng là hầu gia trở về!
Thế tử mười chín, sang năm liền lễ đội mũ, dáng dấp quả thực giống hầu gia như đúc, nhưng lại nhỏ tuổi hơn hầu gia, rắn chắc, còn có thêm chút cương nghị và góc cạnh do trong quân đội tôi luyện ra.
Là hai người hoàn toàn khác biệt. Truyện Cổ Đại
Thế tử thật sự trở về!
Trong phủ đều kinh hỉ.
"Nương ~" Trước khi Trần Miễn Chi trở về, Đường Ngọc đi đến phủ Hồ trưởng sử, bây giờ trở về, Trần Miễn Chi đã thay đổi y phục.
Đường Ngọc chóp mũi ửng đỏ, hai mắt mờ mịt ngập nước.
Trần Miễn Chi tiến lên ôm nàng.
Trong quân năm năm...
Đường Ngọc không nói cái khác, "Để nương nhìn kỹ một chút."
Trần Miễn Chi hào phóng ngẩng đầu.
Đường Ngọc vừa cười, nước mắt vừa rơi xuống, nhưng rõ ràng là vui mừng, "Chắc thịt, làn da cũng sắp thành màu lúa mì rồi."
Trần Miễn Chi cười, "Hai tháng không về quân đội sẽ trắng lại ngay."
Đường Ngọc lần nữa ôm hắn, "Trưởng thành."
"Nương, con nhớ nương cùng cha, còn có đệ đệ muội muội." Trần Miễn Chi thở dài.
Lúc hắn vừa trở về, Lê ma ma nói Tứ Hải đi Hà phủ đưa đồ tết thay phu nhân, còn chưa trở về, sợ là bị mắc mưa rồi.
Hắn cưỡi ngựa đi tìm.
Tứ Hải ngốc, chỗ tránh mưa cũng chỉ có một chỗ, hắn rất dễ dàng tìm thấy.
Nương và Tứ Hải đều gặp, Trần Miễn Chi thấp giọng nói, "Cha và Thanh Bình đâu?"
Đường Ngọc nói, "Hồi cuối tháng chín đi Lưu thành rồi, bệ hạ triệu kiến, vốn nghĩ trước khi qua năm là có thể trở về, mới vừa nhận được thư, nói trong kinh có một số việc chậm trễ, sợ là tháng ba. Ta vốn còn nghĩ năm nay đón giao thừa sẽ quạnh quẽ, chỉ có ta cùng Tứ Hải, nhưng con về rồi."
Trần Miễn Chi liền giật mình, "Là trong kinh có chuyện gì?"
Đường Ngọc lắc đầu, "Cũng không rõ, nhưng thư là do cha con viết, không có ngoài ý muốn, không cần lo lắng, có lẽ là Lưu thành có việc, muốn giữ cha lại thương nghị."
Trần Miễn Chi chần chờ, vậy cũng không cần lâu như vậy...
Đường Ngọc an ủi, "Không có việc gì, trong lòng cha con hiểu rõ, có cữu cữu cùng đi, còn có Vạn tướng quân, không có việc gì."
Trần Miễn Chi gật đầu.
Đúng lúc, Trần Mặc Lâm cũng đổi y phục ra, "Ca ~ "
"Cõng muội ~" Trần Mặc Lâm đưa yêu cầu.
Trần Miễn Chi cười, "Đi lên."
Hai huynh muội náo loạn trong phòng một trận, dường như về lại thuở còn bé.
Trần Miễn Chi được phép trở về nhà, trong nhà bỗng nhiên náo nhiệt lên, thời điểm giao thừa hai huynh muội cùng nhau đốt pháo, sau đó cùng Lê ma ma, cùng nương đánh mã điếu.
Cha không ở phủ, tại tiệc đầu năm, quan lại Vạn châu phủ đến phủ bái yết, đều là Trần Miễn Chi và mẫu thân cùng chào hỏi.
Những năm này Kính Bình hầu thế tử vẫn không ở phủ, phần lớn là tam công tử theo hầu gia xử lý việc Vạn châu phủ, tất cả mọi người đều quen thuộc tam công tử, lần này thế tử trở về, chợt cảm thấy khí độ kiên quyết khác biệt, còn có uy nghiêm cùng quyết đoán quân đội đập vào mặt.
Kỳ thật trước đó, Kính Bình hầu phủ là quân hầu phủ!
Chỉ là hầu gia thân thể không tốt, cho nên không vào quân đội.
Tam công tử tính tình cùng cách đối nhân xử thế cực kỳ giống hầu gia, nhưng chân chính chờ thế tử trở về, rất nhiều lão nhân hầu phủ đều chợt nhớ tới thời điểm khi tiên hầu gia còn sống...
Tóm lại, nhân vật chính buổi tiệc đầu năm.là nương và ca ca.
Trần Mặc Lâm không thêm phiền làm chủ, ngẫu nhiên giúp đỡ chút, đa số thời gian đều ở trong viện uống trà nói chuyện với tiểu tỷ muội, còn có một số thanh niên tuấn kiệt trong thành đến góp mặt.
"Trần Mặc Lâm lần này trở về, hình như cũng không vây quanh Ninh Xuyên nữa. Bất quá ngẫm lại cũng đúng. Ninh Xuyên chỉ là cháu ngoại Phùng trưởng sử, gần gũi Trần Mặc Lâm, là bởi vì Ninh Xuyên ở trong nhà Hà trưởng sử. Hà trưởng sử là đệ đệ hầu phu nhân, cho nên Trần Mặc Lâm và Ninh Xuyên mới thường xuyên gặp mặt, cảm tình cũng tốt. Tuổi tác dần lớn, khi thật sự muốn nói chuyện cưới gả, Kính Bình hầu sao lại nguyện ý gả nữ nhi cho Ninh Xuyên?"
"Ài, đừng nói Kính Bình hầu, ta thấy trước kia Trần Mặc Lâm là cảm thấy đi theo Ninh Xuyên chơi vui, bây giờ, cũng là chơi chán, nếu muốn một lòng nói chuyện cưới gả, cũng chướng mắt Ninh Xuyên~ "
"Xuỵt, nhỏ giọng chút, còn đang ở hầu phủ đó, không sợ hầu phu nhân nghe thấy à."
"Sợ cái gì ~ Ninh Xuyên có hôm nay còn không phải bởi vì dì và ngoại tổ phụ à, lâu dài không được, cũng không phải cháu trai hầu phu nhân."
"Đúng thế."
"Không thấy sao? Trần Mặc Lâm hôm nay nhìn thấy Ninh Xuyên, chỉ lên tiếng chào hỏi qua loa, các ngươi nha, cũng quá coi trọng Ninh Xuyên rồi."
Sau vài tiếng cười vang, mấy con chá thế gia đi ra ngoài.
Ninh Xuyên phía sau viện, sắc mặt trắng bệch.
Toàn bộ tiệc đầu năm rất náo nhiệt, nhưng một khắc hắn cũng không mỏi mòn chờ đợi.
Hắn biết nơi nào trong phủ Kính Bình hầu thanh tịnh, nên ngồi tại chỗ thanh tịnh trong ấm đình, không ai biết hắn ở chỗ này, thậm chí, cũng không ai để ý hắn không có ở đó.
Hồi lâu sau, nghe thấy tiếng động trước ấm đình, Ninh Xuyên sửng sốt.
Trần Mặc Lâm nhẹ giọng, "Huynh thật sự ở nơi này?"
"Ờ, " hắn nhẹ giọng.
Trần Mặc Lâm cười cười, tiến lên bưng chén trà cho hắn, "Đưa cho huynh."
Đáy lòng của hắn hơi ấm, nhưng cùng lúc, lại mở mắt không ra...
Hắn rất muốn nói, hắn muốn thu hồi lời nói lúc trước, nhưng Trần Mặc Lâm mở miệng, "Đúng rồi, hôm trước ở phủ của cữu cữu, nên không tiện nói, Ninh Xuyên, huynh không cần lo lắng... Ninh Xuyên, ta không thích huynh, ngày sau cũng sẽ không tìm huynh nữa."
Hắn ngơ ngẩn.
Trần Mặc Lâm cười cười, "Đi đây, ngày sau gặp ~ "
Trần Mặc Lâm nói xong quay người, trên mặt là nụ cười tươi.
Nhưng trong lòng Ninh Xuyên giống như đổ chén thuốc đắng, khó chịu đến cực hạn.
Đảo mắt qua hết tháng giêng, rất nhanh lại đón tháng hai, tháng hai thoáng qua một cái, tháng ba liền bắt đầu xuân về hoa nở.
Năm nay Trần Mặc Lâm sắp sửa cập kê, mặc dù Vạn châu phủ đều biết rõ, Kính Bình hầu là không nỡ xa nữ nhi, cho nên vẫn mãi chưa định hôn sự.
Nhưng bây giờ, Trần Mặc Lâm cũng đến tuổi xuất giá, bắt đầu có người trong Vạn châu phủ, còn có người các châu phủ lân cận đều đến Kính Bình hầu phủ cầu hôn...
Trần Mặc Lâm là nữ nhi duy nhất của Kính Bình hầu, là hòn ngọc quý trên tay, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, ai muốn lấy Trần Mặc Lâm, chẳng khác nào được trợ lực của Kính Bình hầu phủ.
Ai không đỏ mắt?
Người muốn cầu cưới nối liền không dứt, nhưng ai cũng biết, chuyện không phải dễ dàng như vậy...
...
Ngày rất nhanh tới trung tuần tháng ba, một ngày này thư viện tan học sớm.
"Nghe nói không? Lần này Lưu tướng quân tự mình đến cầu thân!"
"Lưu tướng quân nào?"
"Còn có thể là ai nha, là Lưu Thanh Phong Lưu Thanh Phong trước đó đã cứu hầu phu nhân a, nhi tử Lưu tướng quân vẫn luôn ở quân đội, nghe nói thừa kế nghiệp cha, còn là đồng đội với thế tử trong quân nữa đó! Lần này Lưu tướng quân tự mình đến cầu thân, tám chín phần mười, hôn sự nhị tiểu thư định chắc rồi!"
"Chậc chậc chậc! Vậy người khác cũng muốn, hầu gia nặng tình nghĩa nhất, chỉ tính Lưu tướng quân có ân cứu mạng phu nhân thôi, hai nhà đã có thể kết thân, hơn nữa, nhi tử Lưu tướng quân văn võ song toàn, tướng mạo đường đường..."
Ninh Xuyên không có nghe hết.
Ninh Xuyên rất ít uống rượu, một ngày này, hắn uống từ buổi trưa đến trước hoàng hôn...
Hắn quen mỗi lần đi nhà in, đều cũng sẽ có người không hẹn mà gặp với hắn; cũng đã quen khi Giang thành đổ trận đầu tuyết đầu mùa, nàng ở trong viện của hắn chất người tuyết; quen nàng cả ngày cứ Ninh Xuyên ca ca, Ninh Xuyên ca ca; cũng đã quen, nàng giống một cái đuôi luôn đi theo hắn.
Nhưng bây giờ, cái đuôi này đã không còn...
Trần Mặc Lâm phải thành thân.
Hắn nhớ tới khi mới gặp nàng, nàng treo ở trên cây, hắn vừa trông nàng, để nàng đừng hoảng hốt, vừa nghĩ biện pháp gọi người, cuối cùng, người còn chưa đến, nàng đã nhảy xuống, đụng người hắn, cười nhẹ nhàng hỏi, "Ngươi là ai nha?"
Hắn đáp, "Ninh Xuyên."
Trần Mặc Lâm cười nhìn hắn, "Ta nhớ rồi, Ninh Xuyên ca ca."
Hắn đỏ mặt.
Đó là ngày đầu tiên hắn đến Giang thành, lạ lẫm với chung quanh, nàng dẫn hắn đi dạo hơn nửa Giang thành.
Về sau, hắn mới biết, nàng tên Trần Mặc Lâm, là nữ nhi Kính Bình hầu...
Ninh Xuyên uống không biết bao nhiêu, sau đó lại ngây ngốc ở tửu quan đến khi tỉnh rượu, mới trở về Hà phủ.
Di phụ còn trên đường về Giang thành cùng Kính Bình hầu, hắn sợ dì hỏi.
Về lại Hà phủ, là sau hoàng hôn, nhưng nhìn thấy xe ngựa Kính Bình hầu phủ ở đó, nghĩ là hầu phu nhân đến.
Ninh Xuyên trực tiếp trở về hậu viện, lại vừa lúc nhìn thấy Trần Mặc Lâm đang chơi với tiểu Quả. Tiểu Quả rất thích Trần Mặc Lâm, luôn đi theo sau lưng Trần Mặc Lâm, tựa như khi đó Trần Mặc Lâm luôn đi theo hắn...
Có lẽ do chếnh choáng men say, lại có lẽ là trong một năm này, mỗi ngày dày vò cùng khổ sở, hắn không tự chủ được tiến lên.
Trần Mặc Lâm nhìn hắn, "Ninh Xuyên... Huynh?"
Hắn nhất định là điên rồi, mới có thể đứng trước mặt nàng thẳng thắn, "Ta thích nàng."
Trần Mặc Lâm sửng sốt.
Thanh âm hắn khàn khàn nói, "Trần Mặc Lâm, ta thích nàng, ta rất thích nàng! Ta chính là tên hỗn đản! Ta không xứng với nàng, cũng sợ người bên ngoài nói ta một lòng muốn leo lên Kính Bình hầu phủ... Là ta nói bậy, ta thích nàng, Trần Mặc Lâm, ta thích nàng..."
Hắn cũng không biết hắn nói cái gì.
Dưới ánh trăng, bốn mắt nhìn nhau.
Trần Mặc Lâm kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng.
Chếnh choáng men say, hắn cũng không biết nên nói lời gì, khi hắn rất muốn tiến lên ôm nàng, chân bỗng trượt lảo đảo, phần môi vừa vặn dán vào trên khóe môi Trần Mặc Lâm.
Trần Mặc Lâm: "..."
Ninh Xuyên: "..."
"Ninh Xuyên!"
Trần Mặc Lâm giật mình một cái, nghe ra là giọng Trần Niệm Thời.
Thanh Bình đến cùng cha...
Trần Niệm Thời vụt tới một nắm đấm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.