Chương 60
sauluoi
31/07/2016
An vừa học vừa dạy thêm nên thời gian hai đứa gặp nhau không còn
nhiều nữa, Khoa cũng không có nhiều thời gian để đưa đón cô như trước vì lịch học khác nhau. Cũng may là có cái điện thoại để chat chit mỗi đêm
nên cũng đỡ nhớ.
Ngày nào Khoa cũng nhắn tin, lúc thì dặn dò ăn uống đúng giờ, ngủ đủ giấc, khi thì nhớ nhung yêu đương nhăng nhít, có khi lại chỉ là nhắn tin chọc ghẹo kiểu như “An heo”, “An xấu xí”, “Dậy mau, đừng có mà ngủ gật trong giờ học đó” hay là kiểu nhay nhúa “Đằng sau quay, có con ma đang đứng sau lưng em đấy”, “Dậy đi vệ sinh đi kìa, coi chừng ướt giường”. Thật hết chịu nổi với cậu ta luôn, người gì đâu mà cứ như con nít, ấy thế mà cứ mỗi lần đọc xong tin nhắn An lại cười một mình y chang bị bệnh tự kỷ.
Sáng chủ nhật, không có ba ở nhà nên An chạy qua nhà Khoa chơi, vừa đúng lúc ba mẹ cậu ra khỏi nhà.
-Thằng Khoa nó còn ngủ trên phòng đó, con lên đó gọi dậy giùm hai bác luôn nha.
Được ba mẹ Khoa giao trọng trách, An khoái chí chạy thẳng lên phòng, ngủ còn nhiều hơn người ta mà cứ gọi người khác là heo mới ghét chứ.
Lẳng lặng chui vào phòng, An ngồi lấy tay chọc phá Khoa, đến khi cậu nhăn mặt không ngủ được nữa, An mới lén chui tọt vào nhà vệ sinh trốn ở trỏng, tóc kéo xuống phủ che cả khuôn mặt. Đúng là trời xanh có mắt cho mình cơ hội trả thù sau bao tháng ngày bị cậu ta ăn hiếp.
Dụi dụi hai con mắt chưa tỉnh ngủ của mình, Khoa ngáp ngắn ngáp dài đi vào nhà vệ sinh. Cánh cửa phòng vừa bật mở thì ngay trước mặt cậu xuất hiện một bóng người tóc tai rũ rượi làm Khoa giật mình la lớn, suýt tý nữa là cậu đứng tim luôn.
Nhìn cái mặt thất thần của Khoa là An khoái chí liền, không nhịn được nữa cô ôm bụng cười sặc sụa, không ngờ Khoa nhà ta cũng có ngày hốt hoảng như thế, nhát gan như thỏ mà cứ nghĩ mình là sư tử không biết sợ là gì.
Thì ra con nhỏ này nhân cơ hội chui vào đây hù dọa mình, tự dưng có bóng người bất ngờ xuất hiện trong nhà vệ sinh ai lại không sợ, huống gì lúc người ta chưa tỉnh ngủ nữa chứ. Cũng may Khoa là con trai, chứ gặp người yếu tim là xỉu chắc luôn rồi. Càng nghĩ càng không thể tha thứ cho con nhỏ nghịch ngợm này được, không nói không rằng Khoa lấy cái khăn quấn chặt người An như xác ướp Ai Cập không nhúc nhích được làm An la inh ỏi.
-Aaaaaaaaa, Khoa làm gì thế?
-Trói cô lại để không còn cơ hội phá phách nữa.
-Tha cho An đi mà.
-Never.
-Cứu tôi với, giết người,. cướp của, hãm hiếp, bắt cóc, tống tiền,…Cứu tôi với…
Mặc cho An la hét, Khoa vẫn rất điềm tĩnh ném cô lên giường, rồi vào trong vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi đâu đấy, cậu ngồi lên giường nhìn tù nhân của mình đang sợ hãi nằm đó.
-Gan em cũng lớn quá nhỉ, dám hù dọa cả anh luôn đấy.
Khoa vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ mặt An, tình hình này chắc không được yên ổn với cậu ta rồi. An vội tìm lý do chống chế.
-Em đâu có ý định hù dọa anh đâu, tại tới đây mới phát hiện tóc mình dơ quá sợ anh chê nên mới chui vào trong định gội đầu cho nó sạch sẽ thơm tho, nhưng mới vừa mở tóc chưa kịp gội là anh mở cửa rồi giật mình chứ em có làm gì đâu.
An chớp hai con mắt liên tục như muốn thôi miên Khoa, kỳ thực là mỗi lần nói dối là mắt cô lại giật như thế đấy. Khoa cúi sát mặt xuống, giọng hăm dọa.
-Lý do cũng hợp lý quá hen. Hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là đau đớn.
-Anh Khoa đẹp trai, tha cho em đi, lần sau em sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa, thề luôn.
An thay đổi nét mặt liên tục làm Khoa suýt nữa là bật cười, nhưng mà phải cố gắng nhịn, nếu không con nhỏ này không biết sợ lại tiếp tục tái phạm nữa cho coi.
-Khỏi nịnh, em càng ngày càng lỳ rồi.
Nói xong Khoa cúi xuống hôn An thật sâu, khổ nỗi tay không cử động được nên không có cách nào đẩy Khoa ra, tình hình này nếu kéo dài thêm 30s nữa là cô tắt thở chắc luôn. Người ta mới bị cưỡng hôn lần thứ hai, có biết cách hôn như thế nào đâu vậy mà cái tên đáng ghét này không chịu hiểu mỗi lần hôn là muốn giết người vậy đó.
-Đồ Khoa đáng ghét, suốt ngày chỉ biết ăn hiếp người khác.
-Anh chỉ mới ăn thôi, em còn muốn hiếp nữa hả? Được, anh đây sẽ giúp em thỏa lòng mong ước.
Rồi, cái mặt gian tè đấy lại xuất hiện, có khi nào cậu ta phát bệnh rồi làm liều không biết. Ai biết được, mình vẫn thường gọi cậu ta là Khoa khùng đấy thay. Cảm thấy hơi bị nguy hiểm, An bắt đầu nịnh nọt.
-Anh ơi, anh mới ngủ dậy chắc đói lắm, để em xuống chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh nha.
-Không cần, sáng nay anh ăn thịt no rồi.
-Thôi mà, người em toàn xí quách có gì đâu mà ăn.
-Có chỗ có thịt mà, hay để anh tháo ra kiểm tra hen.
Trời ạ, sao mới quen nhau có bao lâu đâu mà cậu ta lại trở nên biến thái như thế chứ, đâu ra cái kiểu ăn nói ghê gớm như mấy người sành sỏi vậy không biết.
-Bựa nhân, anh thả em ra coi.
-Dễ thôi, vậy nói đi.
-Nói gì.
-“Em yêu anh Khoa nhất trên đời”.
-“Em ghét anh Khoa nhất trên đời”.
Lại dám lỳ lợm nữa hả, không dùng bạo lực là không chịu nghe mà. Khoa lấy tay cù lét An, vừa không cử động được, vừa bị cù lét làm An không chịu được la hét inh ỏi.
-Tha cho em, em yêu anh Khoa nhất trên đời.
-Ngoan, nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không.
Đạt được mục đích, Khoa mới chịu mở trói ra cho Cô hậm hực nhìn Khoa tức giận, rồi bước xuống giường đi một mạch ra cửa. -Đi đâu thế?
-Về. Ở đây cho mấy người ngược đãi nữa hả?
An vờ giận dỗi bỏ đi, Khoa vội chạy theo ôm eo cô lại.
-Giận anh hả? Bộ tính bỏ đói anh thật sao?
-Không quan tâm.
Gạt tay Khoa ra, An bước nhanh đi, nhưng tới cầu thang rồi sao không thấy cậu ta đuổi theo nhỉ? Đáng lẽ là phải chạy theo níu kéo nịnh nọt ghê lắm, sao lại im re lạ vậy ta.
Đi thêm một đoạn nữa vẫn không có tín hiệu gì, An đành phải quay ngược lên phòng lại.
Mở cửa phòng ra thấy Khoa đang nằm trên giường mắt nhắm nghiền lại thấy thương lắm, An vội tới ngồi bên cạnh.
-Đừng nói là ngủ nữa nghe heo.
Biết ngay là con nhỏ này thế nào chẳng quay lại, Khoa kéo An nằm xuống bên cạnh rồi quay sang ôm cô rên rỉ.
-Tối qua phải trông cửa hàng cho mẹ đến khuya mới về, rồi còn phải làm sổ sách đến gần 3h sáng người ta mới được ngủ đó.
-Thương anh quá.
-Anh đau đầu quá, giúp anh mát xa đi.
An nhẹ nhàng mát xa cho Khoa, hai người này ngộ lắm, giỡn đó, chọc nhau la hét inh ỏi đó nhưng chưa đầy 30 giây sau đã thay đổi 180 độ, tình cảm thắm thiết, phát mệt cho cặp tình nhân này luôn.
-Để em xuống coi có gì nấu cho anh ăn sáng nha.
-Ừm.
Nhìn theo bóng dáng An, Khoa cảm thấy thật hạnh phúc. Cậu chưa bao giờ nghĩ khi yêu con người ta lại có thể ngọt ngào đến như thế. Cứ nghĩ hôm nay là một ngày chủ nhật rất mệt mỏi nhưng khi có cô, Khoa lại phấn chấn hẳn, bao nhiêu mệt mỏi biến đi đâu mất tiêu. Hóa ra tình yêu lại có thể tiếp thêm sức sống cho người ta như vậy, cũng may là cậu nhanh chân nếu không đào đâu ra người thứ hai đáng yêu khiến tim cậu rung động như An vậy nữa.
Ngày nào Khoa cũng nhắn tin, lúc thì dặn dò ăn uống đúng giờ, ngủ đủ giấc, khi thì nhớ nhung yêu đương nhăng nhít, có khi lại chỉ là nhắn tin chọc ghẹo kiểu như “An heo”, “An xấu xí”, “Dậy mau, đừng có mà ngủ gật trong giờ học đó” hay là kiểu nhay nhúa “Đằng sau quay, có con ma đang đứng sau lưng em đấy”, “Dậy đi vệ sinh đi kìa, coi chừng ướt giường”. Thật hết chịu nổi với cậu ta luôn, người gì đâu mà cứ như con nít, ấy thế mà cứ mỗi lần đọc xong tin nhắn An lại cười một mình y chang bị bệnh tự kỷ.
Sáng chủ nhật, không có ba ở nhà nên An chạy qua nhà Khoa chơi, vừa đúng lúc ba mẹ cậu ra khỏi nhà.
-Thằng Khoa nó còn ngủ trên phòng đó, con lên đó gọi dậy giùm hai bác luôn nha.
Được ba mẹ Khoa giao trọng trách, An khoái chí chạy thẳng lên phòng, ngủ còn nhiều hơn người ta mà cứ gọi người khác là heo mới ghét chứ.
Lẳng lặng chui vào phòng, An ngồi lấy tay chọc phá Khoa, đến khi cậu nhăn mặt không ngủ được nữa, An mới lén chui tọt vào nhà vệ sinh trốn ở trỏng, tóc kéo xuống phủ che cả khuôn mặt. Đúng là trời xanh có mắt cho mình cơ hội trả thù sau bao tháng ngày bị cậu ta ăn hiếp.
Dụi dụi hai con mắt chưa tỉnh ngủ của mình, Khoa ngáp ngắn ngáp dài đi vào nhà vệ sinh. Cánh cửa phòng vừa bật mở thì ngay trước mặt cậu xuất hiện một bóng người tóc tai rũ rượi làm Khoa giật mình la lớn, suýt tý nữa là cậu đứng tim luôn.
Nhìn cái mặt thất thần của Khoa là An khoái chí liền, không nhịn được nữa cô ôm bụng cười sặc sụa, không ngờ Khoa nhà ta cũng có ngày hốt hoảng như thế, nhát gan như thỏ mà cứ nghĩ mình là sư tử không biết sợ là gì.
Thì ra con nhỏ này nhân cơ hội chui vào đây hù dọa mình, tự dưng có bóng người bất ngờ xuất hiện trong nhà vệ sinh ai lại không sợ, huống gì lúc người ta chưa tỉnh ngủ nữa chứ. Cũng may Khoa là con trai, chứ gặp người yếu tim là xỉu chắc luôn rồi. Càng nghĩ càng không thể tha thứ cho con nhỏ nghịch ngợm này được, không nói không rằng Khoa lấy cái khăn quấn chặt người An như xác ướp Ai Cập không nhúc nhích được làm An la inh ỏi.
-Aaaaaaaaa, Khoa làm gì thế?
-Trói cô lại để không còn cơ hội phá phách nữa.
-Tha cho An đi mà.
-Never.
-Cứu tôi với, giết người,. cướp của, hãm hiếp, bắt cóc, tống tiền,…Cứu tôi với…
Mặc cho An la hét, Khoa vẫn rất điềm tĩnh ném cô lên giường, rồi vào trong vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi đâu đấy, cậu ngồi lên giường nhìn tù nhân của mình đang sợ hãi nằm đó.
-Gan em cũng lớn quá nhỉ, dám hù dọa cả anh luôn đấy.
Khoa vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ mặt An, tình hình này chắc không được yên ổn với cậu ta rồi. An vội tìm lý do chống chế.
-Em đâu có ý định hù dọa anh đâu, tại tới đây mới phát hiện tóc mình dơ quá sợ anh chê nên mới chui vào trong định gội đầu cho nó sạch sẽ thơm tho, nhưng mới vừa mở tóc chưa kịp gội là anh mở cửa rồi giật mình chứ em có làm gì đâu.
An chớp hai con mắt liên tục như muốn thôi miên Khoa, kỳ thực là mỗi lần nói dối là mắt cô lại giật như thế đấy. Khoa cúi sát mặt xuống, giọng hăm dọa.
-Lý do cũng hợp lý quá hen. Hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là đau đớn.
-Anh Khoa đẹp trai, tha cho em đi, lần sau em sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa, thề luôn.
An thay đổi nét mặt liên tục làm Khoa suýt nữa là bật cười, nhưng mà phải cố gắng nhịn, nếu không con nhỏ này không biết sợ lại tiếp tục tái phạm nữa cho coi.
-Khỏi nịnh, em càng ngày càng lỳ rồi.
Nói xong Khoa cúi xuống hôn An thật sâu, khổ nỗi tay không cử động được nên không có cách nào đẩy Khoa ra, tình hình này nếu kéo dài thêm 30s nữa là cô tắt thở chắc luôn. Người ta mới bị cưỡng hôn lần thứ hai, có biết cách hôn như thế nào đâu vậy mà cái tên đáng ghét này không chịu hiểu mỗi lần hôn là muốn giết người vậy đó.
-Đồ Khoa đáng ghét, suốt ngày chỉ biết ăn hiếp người khác.
-Anh chỉ mới ăn thôi, em còn muốn hiếp nữa hả? Được, anh đây sẽ giúp em thỏa lòng mong ước.
Rồi, cái mặt gian tè đấy lại xuất hiện, có khi nào cậu ta phát bệnh rồi làm liều không biết. Ai biết được, mình vẫn thường gọi cậu ta là Khoa khùng đấy thay. Cảm thấy hơi bị nguy hiểm, An bắt đầu nịnh nọt.
-Anh ơi, anh mới ngủ dậy chắc đói lắm, để em xuống chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh nha.
-Không cần, sáng nay anh ăn thịt no rồi.
-Thôi mà, người em toàn xí quách có gì đâu mà ăn.
-Có chỗ có thịt mà, hay để anh tháo ra kiểm tra hen.
Trời ạ, sao mới quen nhau có bao lâu đâu mà cậu ta lại trở nên biến thái như thế chứ, đâu ra cái kiểu ăn nói ghê gớm như mấy người sành sỏi vậy không biết.
-Bựa nhân, anh thả em ra coi.
-Dễ thôi, vậy nói đi.
-Nói gì.
-“Em yêu anh Khoa nhất trên đời”.
-“Em ghét anh Khoa nhất trên đời”.
Lại dám lỳ lợm nữa hả, không dùng bạo lực là không chịu nghe mà. Khoa lấy tay cù lét An, vừa không cử động được, vừa bị cù lét làm An không chịu được la hét inh ỏi.
-Tha cho em, em yêu anh Khoa nhất trên đời.
-Ngoan, nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không.
Đạt được mục đích, Khoa mới chịu mở trói ra cho Cô hậm hực nhìn Khoa tức giận, rồi bước xuống giường đi một mạch ra cửa. -Đi đâu thế?
-Về. Ở đây cho mấy người ngược đãi nữa hả?
An vờ giận dỗi bỏ đi, Khoa vội chạy theo ôm eo cô lại.
-Giận anh hả? Bộ tính bỏ đói anh thật sao?
-Không quan tâm.
Gạt tay Khoa ra, An bước nhanh đi, nhưng tới cầu thang rồi sao không thấy cậu ta đuổi theo nhỉ? Đáng lẽ là phải chạy theo níu kéo nịnh nọt ghê lắm, sao lại im re lạ vậy ta.
Đi thêm một đoạn nữa vẫn không có tín hiệu gì, An đành phải quay ngược lên phòng lại.
Mở cửa phòng ra thấy Khoa đang nằm trên giường mắt nhắm nghiền lại thấy thương lắm, An vội tới ngồi bên cạnh.
-Đừng nói là ngủ nữa nghe heo.
Biết ngay là con nhỏ này thế nào chẳng quay lại, Khoa kéo An nằm xuống bên cạnh rồi quay sang ôm cô rên rỉ.
-Tối qua phải trông cửa hàng cho mẹ đến khuya mới về, rồi còn phải làm sổ sách đến gần 3h sáng người ta mới được ngủ đó.
-Thương anh quá.
-Anh đau đầu quá, giúp anh mát xa đi.
An nhẹ nhàng mát xa cho Khoa, hai người này ngộ lắm, giỡn đó, chọc nhau la hét inh ỏi đó nhưng chưa đầy 30 giây sau đã thay đổi 180 độ, tình cảm thắm thiết, phát mệt cho cặp tình nhân này luôn.
-Để em xuống coi có gì nấu cho anh ăn sáng nha.
-Ừm.
Nhìn theo bóng dáng An, Khoa cảm thấy thật hạnh phúc. Cậu chưa bao giờ nghĩ khi yêu con người ta lại có thể ngọt ngào đến như thế. Cứ nghĩ hôm nay là một ngày chủ nhật rất mệt mỏi nhưng khi có cô, Khoa lại phấn chấn hẳn, bao nhiêu mệt mỏi biến đi đâu mất tiêu. Hóa ra tình yêu lại có thể tiếp thêm sức sống cho người ta như vậy, cũng may là cậu nhanh chân nếu không đào đâu ra người thứ hai đáng yêu khiến tim cậu rung động như An vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.