Chương 69
sauluoi
10/08/2016
Thời gian trôi qua, cả Khoa và An đều tập trung vào việc học. An kể cho Khoa nghe tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện của Đức. Khoa yêu An nên luôn tin tưởng vào người yêu, thời gian sẽ trôi thật nhanh và cậu sẽ trở về với An mà thôi..
Nhưng mọi chuyện không giống như người ta ao ước, mẹ Khoa đến tìm An nhiều lần. Nhẹ nhàng có, tức giận có, cảnh cáo có nhưng cô vẫn hướng về Khoa, vẫn hi vọng mình đủ mạnh mẽ để chờ đợi Khoa trở về, mặc dù đôi lúc trong lòng thật sự rất muốn buông tay.
-Em yêu, anh cảm thấy Đức không tốt như vẻ bề ngoài, anh sợ anh ta lại làm tổn thương em.
Không hiểu sao Khoa có chút không yên tâm về người đàn ông này, cậu cảm thấy anh ta có mục đích gì đó khi tiếp xúc với An.
-Em biết rồi.
-Đừng cố gắng quá sức nha, mai mốt anh về mà thấy ốm đi một miếng thịt nào là anh đánh cho một trận đó.
Cho dù có bị áp lực từ nhiều phía nhưng cũng may còn có Khoa, An mới có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
…
Hôm nay, ngoài trời mưa tầm tã, An nhìn những giọt mưa rơi mà lòng cảm thấy nhớ Khoa khủng khiếp, ở bên kia bờ đại dương Khoa có đang nghĩ đến An như cô đang nghĩ không?
-An thèm được nhìn thấy Khoa đứng sau màn mưa vẫy tay với cô, rồi lại dụ dỗ cô chơi mấy trò con nít. “Tắm mưa đi heo ới ời”, ấy thế mà người ta vừa chui đầu ra đã bị Khoa lôi đầu lại không thương tiếc “Heo ngốc, muốn ốm hay sao mà lang thang ngoài mưa hả?”
-An thèm vòng tay ấm của Khoa ôm cô từ phía sau, đã lâu lắm rồi cô không được ở gần Khoa như thế. “Người gì đâu mà ốm nhách, ôm chẳng sướng gì hết trơn à”. Câu nói Khoa vẫn thường nói khi ôm An, chê cho ghê lắm vậy mà cứ thích ôm hoài không chịu buông.
-An thèm được tựa đầu vào vai Khoa, kể cho Khoa nghe những điều mà chỉ có Khoa mới hiểu. Lúc đó Khoa sẽ nhẹ nhàng hôn lên tóc An thủ thỉ “Thương em lắm, sau này có anh rồi sẽ không ai dám ăn hiếp người yêu của anh nữa.”
-An thèm cái cảm giác được nắm tay Khoa đi dạo chơi mỗi buổi tối, có Khoa dường như con đường nào cũng trở nên ngắn hơn. Khoa thường nói “Hình như anh bị em bỏ bùa rồi hay sao á, cứ muốn dính chặt với em như thế này hoài thôi”.
-An thèm được nghe những câu nói yêu thương từ Khoa, nó không màu mè, không lãng mạn giống phim Hàn Quốc nhưng đổi lại nó khiến An cảm thấy hạnh phúc. “Đồ ngốc, không được sự cho phép của anh cấm em rời xa anh nửa bước”, câu nói tưởng chừng như đơn giản đó lại có một sức mạnh lớn lao, nó giúp An tin rằng rồi Khoa sẽ trở về, sẽ bảo vệ cô như những lúc ban đầu.
Mưa ngoài kia vẫn không dứt như nỗi nhớ trong cô vẫn đong đầy. Có xa nhau mới biết yêu nhau nhiều đến mức nào, có thử thách mới nhận ra sự bền vững của tình yêu.
...
Người hỡi , nhớ anh biết bao đêm rồi.
Tiếng mưa vẫn rơi ngoài hiên dường như mưa cũng nhớ thương đến ai vô cùng.
Nhiều lúc ngỡ như đã quên nhau rồi,
Thế nhưng giấc mơ ngày xưa vẫn còn đâu đó lắng trong tiếng mưa từng đêm.
Yêu anh và yêu anh mãi dẫu nay đã xa cuối trời .
Tim em càng thêm thao thức mỗi khi thấy mưa lại rơi .
Mong cho thời gian qua nhanh sớm mai thấy anh trở về.
Ta xây lại bao thương nhớ mãi mãi sẽ ko lìa xa .
...
…Cốc…cốc…cốc…
Nghe tiếng gõ cửa, nghĩ là ba về nên An vội đứng lên đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, An sững sờ không tin vào mắt mình. Có phải nãy giờ nghĩ về Khoa nhiều quá nên mới sinh ra ảo ảnh hay không? Hay vì cậu đang xuất hiện trong giấc mơ của mình, và rồi khi thức dậy cậu sẽ hoàn toàn biến mất như hơi nước.
-Quên anh rồi hay sao mà đứng như trời trồng vậy hả?
Mãi đến khi nghe giọng nói của Khoa An mới tin đây là sự thật, người đứng trước mặt cô lúc này không ai khác là người cô chờ đợi suốt một thời gian dài.
-Là anh thật sao?
Thấy An cứ đừng đờ đẫn hoài, Khoa không nhịn được cười bước tới ôm cô thật chặt.
-Anh đây đồ ngốc.
Đến lúc này An mới bình tĩnh trở lại và ôm lấy Khoa òa khóc, bao nhiêu cảm xúc vỡ òa theo nước mắt tuôn ra. Ông trời đã nghe lời cầu nguyện của cô, đã mang Khoa trở về với cô thật rồi.
An khóc nghẹn ngào, Khoa chẳng thay đổi gì cả, vẫn khuôn mặt ấy, dáng hình ấy, hơi ấm ấy nhưng sao bây giờ cô lại muốn bên cạnh không xa rời thế này.
Không biết An đã khóc bao lâu, chỉ biết lúc này hai mắt cô đã nhòe đi, mặt đỏ bừng làm Khoa thương kinh khủng.
-Anh trở về với em thật sao? Em nhớ anh sắp không chịu nổi rồi.
Cứ thế An ôm lấy Khoa khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc, giọt nước mắt đoàn tụ sau bao ngày xa cách.
Khoa cũng thế, ngày nào cậu cũng nhớ An nhiều đến mức trông sao đến ngày hôm nay để được gặp cô. Đó là tất cả số tiền cậu dành dụm được trong thời gian qua, chỉ mong sao có được một tuần bên cạnh An là đủ lắm rồi.
-Nín đi heo, anh không muốn chết đuối đâu.
-Anh đúng là vẫn đáng ghét như xưa.
Thời gian xa nhau,hai người có nhiều chuyện để nói với nhau lắm, từ chuyện ngày đầu tiên Khoa đi cho đến hôm nay, từ chuyện của hai thằng bạn thân chọc phá cho đến chuyện của Đức. Họ nói nhiều đến nỗi nếu nói liên tục trong một tuần cũng không thể nào hết được.
-Sao hôm nay anh lại về? Chắc tại nhớ em không chịu nổi chứ gì.
An ngồi mân mê bàn tay Khoa trò chuyện không ngừng, miệng cứ cười khúc khích y chang bệnh nhân trốn trại thành công vậy.
-Không, ở bên đó không có thịt heo nên phải chạy về Việt Nam ăn nè.
Khoa nhéo mũi An âu yếm.
-Vậy đứng lên em dẫn ra chợ ăn cho đã.
-Không thích, thích ăn con heo xấu xí này thôi.
Nói xong Khoa cúi xuống hôn môi An, nụ hôn như đã để dành cả năm trời cho cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, nụ hôn đong đầy tình yêu của cả hai người.
Dường như thời khắc này đây thời gian như ngừng trôi để giữ mai khoảnh khắc đẹp này của đôi tình nhân, còn gì hơn khi giấc mơ của cả hai được trở thành hiện thực.
-Anh về bao lâu rồi đi lại?
-Một tuần. Anh không về nhà vì không muốn ba mẹ lại làm khó em, anh muốn chúng ta có trọn một tuần vui vẻ bên nhau, được chứ?
-Lỡ ba mẹ biết anh trở về sao?
-Yên tâm, anh giỏi mấy cái này lắm.
Có lời Khoa nói, An cũng yên tâm phần nào. Khoa muốn sao cũng được, miễn sao hai người được ở bên nhau là được rồi.
Ngồi cạnh Khoa lúc này, An có cảm giác như đang đắm chìm trong hạnh phúc, đúng là chỉ có bên cạnh người yêu mới có thứ cảm giác này.
-Lần này trở về, anh phải dẫn em đi chơi bù lại khoảng thời gian xa nhau đó nha, sao mà yêu anh nhiều thế này không biết.
An nhõng nhẽo ôm chặt lấy Khoa, cậu chỉ mỉm cười giữ lấy tay cô hạnh phúc. Chỉ cần còn hơi thở, Khoa nhất định sẽ yêu thương và mang đến cho An hạnh phúc, trọn đời này nếu không có cô, Khoa sẽ không bao giờ đến với bất cứ người con gái nào khác bởi không ai có thể thay thế được vị trí cô trong tim mình.
Nhưng mọi chuyện không giống như người ta ao ước, mẹ Khoa đến tìm An nhiều lần. Nhẹ nhàng có, tức giận có, cảnh cáo có nhưng cô vẫn hướng về Khoa, vẫn hi vọng mình đủ mạnh mẽ để chờ đợi Khoa trở về, mặc dù đôi lúc trong lòng thật sự rất muốn buông tay.
-Em yêu, anh cảm thấy Đức không tốt như vẻ bề ngoài, anh sợ anh ta lại làm tổn thương em.
Không hiểu sao Khoa có chút không yên tâm về người đàn ông này, cậu cảm thấy anh ta có mục đích gì đó khi tiếp xúc với An.
-Em biết rồi.
-Đừng cố gắng quá sức nha, mai mốt anh về mà thấy ốm đi một miếng thịt nào là anh đánh cho một trận đó.
Cho dù có bị áp lực từ nhiều phía nhưng cũng may còn có Khoa, An mới có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
…
Hôm nay, ngoài trời mưa tầm tã, An nhìn những giọt mưa rơi mà lòng cảm thấy nhớ Khoa khủng khiếp, ở bên kia bờ đại dương Khoa có đang nghĩ đến An như cô đang nghĩ không?
-An thèm được nhìn thấy Khoa đứng sau màn mưa vẫy tay với cô, rồi lại dụ dỗ cô chơi mấy trò con nít. “Tắm mưa đi heo ới ời”, ấy thế mà người ta vừa chui đầu ra đã bị Khoa lôi đầu lại không thương tiếc “Heo ngốc, muốn ốm hay sao mà lang thang ngoài mưa hả?”
-An thèm vòng tay ấm của Khoa ôm cô từ phía sau, đã lâu lắm rồi cô không được ở gần Khoa như thế. “Người gì đâu mà ốm nhách, ôm chẳng sướng gì hết trơn à”. Câu nói Khoa vẫn thường nói khi ôm An, chê cho ghê lắm vậy mà cứ thích ôm hoài không chịu buông.
-An thèm được tựa đầu vào vai Khoa, kể cho Khoa nghe những điều mà chỉ có Khoa mới hiểu. Lúc đó Khoa sẽ nhẹ nhàng hôn lên tóc An thủ thỉ “Thương em lắm, sau này có anh rồi sẽ không ai dám ăn hiếp người yêu của anh nữa.”
-An thèm cái cảm giác được nắm tay Khoa đi dạo chơi mỗi buổi tối, có Khoa dường như con đường nào cũng trở nên ngắn hơn. Khoa thường nói “Hình như anh bị em bỏ bùa rồi hay sao á, cứ muốn dính chặt với em như thế này hoài thôi”.
-An thèm được nghe những câu nói yêu thương từ Khoa, nó không màu mè, không lãng mạn giống phim Hàn Quốc nhưng đổi lại nó khiến An cảm thấy hạnh phúc. “Đồ ngốc, không được sự cho phép của anh cấm em rời xa anh nửa bước”, câu nói tưởng chừng như đơn giản đó lại có một sức mạnh lớn lao, nó giúp An tin rằng rồi Khoa sẽ trở về, sẽ bảo vệ cô như những lúc ban đầu.
Mưa ngoài kia vẫn không dứt như nỗi nhớ trong cô vẫn đong đầy. Có xa nhau mới biết yêu nhau nhiều đến mức nào, có thử thách mới nhận ra sự bền vững của tình yêu.
...
Người hỡi , nhớ anh biết bao đêm rồi.
Tiếng mưa vẫn rơi ngoài hiên dường như mưa cũng nhớ thương đến ai vô cùng.
Nhiều lúc ngỡ như đã quên nhau rồi,
Thế nhưng giấc mơ ngày xưa vẫn còn đâu đó lắng trong tiếng mưa từng đêm.
Yêu anh và yêu anh mãi dẫu nay đã xa cuối trời .
Tim em càng thêm thao thức mỗi khi thấy mưa lại rơi .
Mong cho thời gian qua nhanh sớm mai thấy anh trở về.
Ta xây lại bao thương nhớ mãi mãi sẽ ko lìa xa .
...
…Cốc…cốc…cốc…
Nghe tiếng gõ cửa, nghĩ là ba về nên An vội đứng lên đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, An sững sờ không tin vào mắt mình. Có phải nãy giờ nghĩ về Khoa nhiều quá nên mới sinh ra ảo ảnh hay không? Hay vì cậu đang xuất hiện trong giấc mơ của mình, và rồi khi thức dậy cậu sẽ hoàn toàn biến mất như hơi nước.
-Quên anh rồi hay sao mà đứng như trời trồng vậy hả?
Mãi đến khi nghe giọng nói của Khoa An mới tin đây là sự thật, người đứng trước mặt cô lúc này không ai khác là người cô chờ đợi suốt một thời gian dài.
-Là anh thật sao?
Thấy An cứ đừng đờ đẫn hoài, Khoa không nhịn được cười bước tới ôm cô thật chặt.
-Anh đây đồ ngốc.
Đến lúc này An mới bình tĩnh trở lại và ôm lấy Khoa òa khóc, bao nhiêu cảm xúc vỡ òa theo nước mắt tuôn ra. Ông trời đã nghe lời cầu nguyện của cô, đã mang Khoa trở về với cô thật rồi.
An khóc nghẹn ngào, Khoa chẳng thay đổi gì cả, vẫn khuôn mặt ấy, dáng hình ấy, hơi ấm ấy nhưng sao bây giờ cô lại muốn bên cạnh không xa rời thế này.
Không biết An đã khóc bao lâu, chỉ biết lúc này hai mắt cô đã nhòe đi, mặt đỏ bừng làm Khoa thương kinh khủng.
-Anh trở về với em thật sao? Em nhớ anh sắp không chịu nổi rồi.
Cứ thế An ôm lấy Khoa khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc, giọt nước mắt đoàn tụ sau bao ngày xa cách.
Khoa cũng thế, ngày nào cậu cũng nhớ An nhiều đến mức trông sao đến ngày hôm nay để được gặp cô. Đó là tất cả số tiền cậu dành dụm được trong thời gian qua, chỉ mong sao có được một tuần bên cạnh An là đủ lắm rồi.
-Nín đi heo, anh không muốn chết đuối đâu.
-Anh đúng là vẫn đáng ghét như xưa.
Thời gian xa nhau,hai người có nhiều chuyện để nói với nhau lắm, từ chuyện ngày đầu tiên Khoa đi cho đến hôm nay, từ chuyện của hai thằng bạn thân chọc phá cho đến chuyện của Đức. Họ nói nhiều đến nỗi nếu nói liên tục trong một tuần cũng không thể nào hết được.
-Sao hôm nay anh lại về? Chắc tại nhớ em không chịu nổi chứ gì.
An ngồi mân mê bàn tay Khoa trò chuyện không ngừng, miệng cứ cười khúc khích y chang bệnh nhân trốn trại thành công vậy.
-Không, ở bên đó không có thịt heo nên phải chạy về Việt Nam ăn nè.
Khoa nhéo mũi An âu yếm.
-Vậy đứng lên em dẫn ra chợ ăn cho đã.
-Không thích, thích ăn con heo xấu xí này thôi.
Nói xong Khoa cúi xuống hôn môi An, nụ hôn như đã để dành cả năm trời cho cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, nụ hôn đong đầy tình yêu của cả hai người.
Dường như thời khắc này đây thời gian như ngừng trôi để giữ mai khoảnh khắc đẹp này của đôi tình nhân, còn gì hơn khi giấc mơ của cả hai được trở thành hiện thực.
-Anh về bao lâu rồi đi lại?
-Một tuần. Anh không về nhà vì không muốn ba mẹ lại làm khó em, anh muốn chúng ta có trọn một tuần vui vẻ bên nhau, được chứ?
-Lỡ ba mẹ biết anh trở về sao?
-Yên tâm, anh giỏi mấy cái này lắm.
Có lời Khoa nói, An cũng yên tâm phần nào. Khoa muốn sao cũng được, miễn sao hai người được ở bên nhau là được rồi.
Ngồi cạnh Khoa lúc này, An có cảm giác như đang đắm chìm trong hạnh phúc, đúng là chỉ có bên cạnh người yêu mới có thứ cảm giác này.
-Lần này trở về, anh phải dẫn em đi chơi bù lại khoảng thời gian xa nhau đó nha, sao mà yêu anh nhiều thế này không biết.
An nhõng nhẽo ôm chặt lấy Khoa, cậu chỉ mỉm cười giữ lấy tay cô hạnh phúc. Chỉ cần còn hơi thở, Khoa nhất định sẽ yêu thương và mang đến cho An hạnh phúc, trọn đời này nếu không có cô, Khoa sẽ không bao giờ đến với bất cứ người con gái nào khác bởi không ai có thể thay thế được vị trí cô trong tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.