Chương 67: Tạo nghiệp chướng
Tuyết Nguyên U Linh
15/07/2016
Việc Vệ Địch vào ở trong Kê Oa thông khiến cho tất cả chúng ‘công’ và
hết thảy đàn gà đều như gặp phải đại địch. Đám người và gà kia trước nay chưa bao giờ lại đồng lòng nhất trí đến thế, thậm chí có thể vượt qua
chướng ngại về chủng tộc và ngôn ngữ mà trực tiếp tiến hàng giao lưu sâu sắc bằng ánh mắt.
Vệ Địch tuy rằng đối mặt với sát khí khắp nơi nhưng thần sắc vẫn thập phần tự nhiên, yên yên ổn ổn mà ở lại. Có điều mèo hắn dưỡng thì lại không được may mắn như vậy, vừa với tiến vào thôn không lâu, ngay thời điểm chủ nhân không để ý liền bị hóa thành gà, mà chào đón nó chính là một đám bằng hữu cùng cảnh ngộ đang mài mỏ cọ cánh. Sau đó, chỉ nghe một tiếng gáy thảm thiết bay vút lên không trung cùng với đủ loại âm thanh khanh khách và những tiếng vỗ cánh rung trời chuyển đất, đám gà bổ nhào vào Thuần Quân tội nghiệp chẳng khác nào đang chen chúc cắn xé tranh đoạt thức ăn.
Bất quá chỉ một hồi, đàn gà đã tản đi, lộ ra bên trong một con gà trống hoa lông trụi hơn phân nửa, đang nằm co giật trên mặt đất.
Thị nữ phát hiện Thuần Quân mất tích, lập tức bẩm báo với Vệ Địch.
Vệ Địch không thèm để ý, chỉ phất tay nói, “Nếu nó muốn về tự nhiên sẽ về, còn nếu không muốn, cứ thả nó đi thôi. ”
Từ sau khi nó bị mất mặt trước ba con gà, Vệ Địch liền thất vọng với nó vô cùng. So với gà trong Kê Oa thôn, sức chiến đấu của Thuần Quân thực sự thua kém hơn nhiều.
Nghe chủ nhân nói như thế, thị nữ cũng không để ý tìm kiếm nó nữa, nhưng là sau đó không lâu, nàng luôn nhìn thấy một con gà trụi lông u sầu đi qua đi lại bên cửa sổ…
Vào ngày đầu tiên ở lại thôn, Vệ Địch chậm rãi đi tới phòng Nhiếp Bất Phàm dùng bữa. Nhưng đến khi hắn bước vào phòng liền phát hiện trong phòng đã ngồi chật kín người, ngay cả một chỗ cho hắn dừng chân đứng cũng không có, chứ đừng nói gì tới ghế trống.
Tư Thần Vũ tao nhã cười chào hỏi hắn, “Vệ minh chủ, trưa an. ”
Những người còn lại cũng theo đó sôi nổi thăm hỏi, thế nhưng không một ai xê dịch vị trí để chừa chỗ cho hắn.
Vệ Địch liếc mắt nhìn thị nữ một cái. Nàng lập tức hiểu ý, tìm một cái ghế từ nơi khác mang tới cho hắn.
Ngay thời điểm Vệ Địch đặt mông ngồi, một vật lạ từ phía trên đột ngột rơi xuống, vừa vặn lạch cạch lăn tròn trên ghế. Vệ Địch khóe mắt liếc nhẹ, nhưng người cũng đã ngồi xuống rồi, nhất thời cảm giác dưới mông có một thứ mềm mềm bị đè bẹp, thậm chí thính lực hơn người của hắn còn có thể giúp hắn nghe thấy một tiếng ‘bóc’ rất nhỏ.
Sắc mặt Vệ đại minh chủ cứng đờ, lưng dựng thẳng, nhịn xuống cảm giác muốn lập tức đứng lên.
Những người còn lại trong phòng ai uống trà cứ uống, ai đọc sách cứ đọc, ai cắn hạt dưa vẫn tiếp tục cắn hạt dưa, cực lực làm như chính mình cái gì cũng không hay không biết.
Vệ Địch ngẩng mặt lên, chỉ thấy một bóng gà đen xì đang đứng trên xà nhà, không biết là cố tình hay vô ý mà chổng mông về phía hắn, sau đó lạch bạch chuồn tới bên kia xà nhà, triệt để tiêu thất.
Hắn âm thầm hít sâu một hơi, thái dương nổi lên mấy sợ gân xanh. Mà, dưới bàn tay đang nắm chặt của hắn, tay vịn ghế phát ra vài tiếng ‘răng rắc’ tiêu hồn.
Cả căn phòng rơi vào một mảnh tĩnh lặng vô cùng quỷ dị, không một ai lên tiếng.
“Đều chen chúc vào phòng ta làm cái gì?” Thanh âm của Nhiếp Bất Phàm từ phòng bếp phía bên kia truyền đến. Hắn ló đầu vào nhìn mọi người trong phòng, vẻ mặt khó hiểu.
Tư Thần Vũ khụ một tiếng, cười nói, “Đều đang chờ ăn cơm. ”
“Ăn cơm?” Nhiếp Bất Phàm lại càng kỳ quái, “Bình thường không phải đều do Thổ Băng chịu trách nhiệm đưa cơm cho các ngươi sao?Nhiều người tụ tập một chỗ mà ăn như vậy, bàn nào cho vừa?”
Vệ Địch gật đầu nói, “Phòng ốc trong thôn quả thực quá mức chật hẹp, sau này tới kinh thành, ta sẽ dành cho ngươi một căn phòng lớn. ”
“Căn phòng lớn?” Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ nói, “Còn có thể lớn hơn cả Kê Oa thôn sao?”
Hắn giơ một cây củ cải lên chỉ vào mọi người trong phòng, nói, “Trong này ngồi không được, ra sân đi. Hôm nay thời tiết rất tốt, dùng bữa ngoài sân thoải mái hơn. ”
Mấy người hầu theo lệnh mà ra sân chuẩn bị trước, sau đó mới cung kính mời mấy vị đại gia đang ngồi trên ghế đi ra.
Mọi người vì thế cùng nhau bước ra ngoài tiểu viện, chỉ có Vệ Địch vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Tư Thần Vũ giống như tiện miệng hỏi thăm, “Vệ minh chủ, cơm sẽ dọn ra ngay thôi, sao không cùng đi?”
“Ta ngồi thêm chút nữa, Vương gia xin cứ tự nhiên. ”
“Vậy ta đi trước. ” Tư Thần Vũ xòe quạt che khuất đôi môi, hai mắt cong cong như một hình trăng khuyết, nhàn nhã đi ra khỏi cửa.
Vệ Địch hừ một tiếng, chân phải vừa đạp xuống, bóng người đã lập tức tiêu thất, chỉ nghe ‘bang’ một tiếng, chiếc ghế hắn vừa ngồi trong nháy mắt tan nát, vụn gỗ tứ phía tung bay.
Mấy người trong sân thấy vậy, một mặt nhịn cười, một mặt lại âm thầm kinh hãi. Võ công của Vệ Địch quả là không thể khinh thường, mà lực khống chế còn rất đáng nể.
Đến khi cơm dọn xong xuôi, Vệ Địch đã thay một bộ y phục khác, vẻ mặt vẫn như cũ, tuyệt không nhìn ra một tia lúng túng khó xử nào.
Bàn gỗ đơn sơ, thế nhưng người ngồi xung quanh đều là hậu duệ của danh môn quý tộc. Ngoại trừ Thiên nữ không tham gia, Tư Thần Vũ, Lý Dực, Lý Hoài, Thẩm Mộ Nhiên, Vương Thi Thiện, Trương Quân Thực đều có mặt, bây giờ lại có thêm Vệ Địch, có thể nói là quần công (*) hội tụ, chói mù mắt người ta. (Thẩm Mộ Nhiên kháng nghị: Ta không có cơ tình!)(*) Quần công: bầy đàn tiểu công.
Trên bàn cơm, mỗi người đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi dùng bữa, động tác tao nhã, không nói một lời.
Sau khi mang lên đĩa rau cuối cùng, Nhiếp Bất Phàm cũng không ngồi ăn cùng bọn họ mà bưng một chén cơm ra phía cửa phòng, vừa ăn vừa vui đùa với Hoa Cô Nương và Lang Gia.
Những người khác thấy hắn chơi đến là vui vẻ cũng không cố gọi hắn tới bàn. Bọn họ ngồi nghiêm chỉnh, đều đặn gắp thức ăn và ăn cơm, bày ra một hồi ám chiến quỷ dị mà chính bọn họ cũng không nhận thấy. Một bữa cơm ăn đến nỗi đau cả dạ dày.
Ban đêm, trăng vắng sao thưa.
“Ha ha. ” Nhiếp Bất Phàm vui vẻ sung sướng trầm ở giữa dục trì.
“Ngươi cười cái gì?” Trương Quân Thực đang giúp hắn kỳ lưng, khó hiểu hỏi.
“Không có gì. ” Nhiếp Bất Phàm lắc đầu, cười hì hì nói, “Chính là đột nhiên muốn cười mà thôi. ”
“Bộ dạng thật ngốc nghếch. ” Trương Quân Thực múc một gáo nước dội lên đầu hắn.
Nhiếp Bất Phàm nhắm mắt thành một sợi chỉ để không bị nước chảy vào.
Trương Quân Thực lại nâng mặt hắn lên, giúp hắn lau khô nước bên trên.
“Ân, Trương Tam quân, sao hôm nay ngươi lại tắm cùng ta?” Nhiếp Bất Phàm hai mắt vẫn đang khép hờ, hỏi.
“Lý Dực đêm nay có việc. ” Trong Kê Oa thôn, người ngang nhiên dám cùng ăn ở với Nhiếp Bất Phàm chỉ có Trương Quân Thực và Lý Dực. Tư Thần Vũ thân phận cao quý nên tự kiêu, tuyệt đối sẽ không chủ động tới ‘thị tẩm’. Lý Hoài thì càng không phải nói, chỉ là một nhân vật mới vừa tiếp cận cơ môn mà thôi.
Về phần Vương Thi Thiện, kẻ này còn tùy thuộc vào hứng thú, một khi nổi hứng thì quỷ thần cũng ngăn không được.
“Có việc?Việc gì?”
Trương Quân Thực thản nhiên nhả ra hai chữ “Gia sự. ”
Đích xác là gia sự. Lý Dực đối với hành vi nhúng chàm đệ đệ hắn của Nhiếp Bất Phàm thực sự vô cùng tức giận, đêm nay hắn là bận dùng gia pháp giáo huấn Lý Hoài.
Nhiếp Bất Phàm ghé sát bên miệng người kia hôn một cái, cũng không hỏi gì thêm.
Thân thể hắn ngâm dưới nước ấm, cả người có chút phiếm hồng, làn da trơn mịn, sờ lên xúc cảm thật mượt mà. Trương Quân Thực vì thế nhịn không được mà vừa sờ lại muốn sờ thêm vài cái, sờ vài cái lại muốn hôn một chút, mà hôn rồi lại hôn như vậy liền bắt đầu muốn làm những việc cấm trẻ em dưới mười tám.
Từ khi vượt bỏ rào cản kia, Trương Quân Thực đã không còn điều gì cố kỵ, cả thân lẫn tâm đều thoải mái mà hưởng thụ khoải thời gian cận kề cùng một chỗ với Nhiếp Bất Phàm.
Hắn tin tưởng rằng, mãi cho đến khi già yếu, Nhiếp Bất Phàm đều sẽ mang đến cho hắn niềm lạc thú vô hạn.
“Ân… nước lạnh rồi, chúng ta lên thôi. ” Nhiếp Bất Phàm thấy Trương Quân Thực động tình, nhỏ giọng nói.
Trương Quân Thực gật đầu, cùng hắn ra khỏi bể tắm.
Nhiếp Bất Phàm tùy tiện khoác một kiện áo mỏng, sau đó cầm khăn khô lau tóc.
Trương Quân Thực đoạt lấy khăn, đặt hắn nằm trên ghế.
Nhiếp Bất Phàm từ từ khép lại đôi mắt, thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của đối phương.
Đang khi Nhiếp Bất Phàm mệt mỏi muốn ngủ, đôi mắt lại đột nhiên bị một cái khăn mặt ấm phủ lên. Hắn muốn lấy ra, lại thấy có một sức nặng đè lên thân thể, môi cũng bị người mút lấy, đầu lưỡi kẻ nào đó linh hoạt xâm nhập, không ngừng càn quét trong khoang miệng hắn.
Bàn tay to lớn trượt vào vạt áo hắn, lưu luyến mơn trớn khắp bắp đùi và thắt lưng, không nỡ rời đi.
Nhiếp Bất Phàm hơi ngửa đầu, hô hấp có chút cấp bách. Tầm mắt bị che đậy khiến cho xúc cảm trên da thịt càng thêm rõ nét. Đầu lưỡi ướt át của người kia lướt qua điểm hồng trước ngực, hô hấp ấm áp phả từng trận từng trận lên làn da, kích thích từng tế bào thần kinh của hắn.
“A…” Nhiếp Bất Phàm hơi cong người. Một ngón tay Trương Quân Thực nhẹ nhàng tiến vào thăm dò nơi tư mật của người nọ, chậm rãi di chuyển, kiên nhẫn khuếch trương.
Cho dù đã làm nhiều lần như vậy nhưng nơi thần bí kia của Nhiếp Bất Phàm vẫn rất chặt, hấp dẫn vô cùng.
Trương Quân Thực đáy mặt tràn đầy dục niệm. Hắn lúc này đã trút bỏ vẻ ôn nhu bình thường, thoạt nhìn có vài phần cuồng dã và một vẻ cố sức đè nén.
Rút ngón tay ra, cơ hồ rất vội vàng, hắn mạnh mẽ dùng sức một cái, phân thân thần tốc tiến vào.
“A… nhẹ chút. ” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng kêu một tiếng.
Nam nhân phía trên bắt đầu rất có tiết tấu mà ra vào. Y phục rộng thùng thình che đi thân thể đang hòa hợp làm một của hai người nhưng lại không che được những thanh âm ám muội liên tục tràn ra.
‘Rắc’ một tiếng, ngoài cửa dường như có thứ gì vỡ vụn.
Cả hai thế nhưng còn đang hưởng thụ cảm giác sung sướng quấn quýt giao triền, không hề hay biết.
“Đáng chết!” Vệ Địch một quyền nện vào khung cửa sổ, lửa giận điên cuồng bùng cháy trong đáy mắt.
“Phủ chủ, ngài làm sao vậy?” Thị nữ nhỏ giọng hỏi.
“Cút!” Vệ Địch ‘pang’ một tiếng đóng cửa lại.
Hắn vừa mới nhìn thấy cái gì?Tên kia dám cùng nam nhân khác làm!
Vệ Địch hai tay nắm chặt, sắc mặt cực kỳ âm u, trong lòng dâng lên một cỗ sát ý khó có thể khống chế. Người hắn nhìn trúng, tuyệt không cho phép bất kỳ ai khác chấm mút!Lần đó tuy rằng là chuyện ngoài dự liệu, thế nhưng hắn đã chấm tên kia cho riêng mình, ý niệm này thực sự mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Vốn dĩ cho rằng mọi chuyện đã trong tầm tay, không ngờ thứ hắn muốn lại không phải chỉ mình hắn mơ ước.
“Nhiếp Bất Phàm, Nhiếp Bất Phàm…” Vệ Địch thấp giọng gọi, trong đầu lại không tự chủ mà hiện lên dáng vẻ mị hoặc của tên kia khi ở dưới thân một nam nhân khác lúc vừa rồi, lửa giận trong lòng cùng dục vọng càng thêm đan xen chồng chéo. Hắn kìm hãm hơi thở đang có phần cấp bách, bên tai tựa hồ như nghe được từng tiếng rên rỉ vui sướng của người kia, trước mắt như thấy được cảnh thân xác giao triền quấn quýt, hô hấp nóng bỏng liên hồi, từng đợt ra vào sít sao thít chặt, khoái cảm cơ hồ đánh úp tới tận đỉnh đầu.
Vệ Địch mở mắt, dần dần thanh tỉnh lại từ trong những suy nghĩ hỗn độn, đáy mắt lộ ra một quyết tâm không thể lay chuyển.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Bất Phàm vừa thức dậy liền đặc biệt chạy tới hỏi thăm người nghe đâu bị huynh trưởng dùng gia pháp trừng phạt – Lý Hoài.
Lý Hoài trưng ra khuôn mặt sưng phù, hung hăng nói với Nhiếp Bất Phàm, “Hừ, đừng cho rằng ta thấy khó mà lui!Chuyện hắn có thể làm, ta cũng có thể. ”
“Những lời này ngươi đã nói với ca ca ngươi chưa?” Nhiếp Bất Phàm tâm tình vui vẻ nhìn bộ dáng bi thảm của đối phương.
Lý Hoài quay mặt đi hòng che giấu vẻ chột dạ.
Nhiếp Bất Phàm một tay vặn mặt của hắn trở lại, thực rất ngứa đòn mà dùng ngón tay đâm đâm vài cái lên chỗ bầm tím của hắn.
Lý Hoài kêu đau, cả giận nói, “Đừng tưởng rằng chỗ đau không ở trên mặt ngươi là có thể tùy tiện đâm!”
“Hắc hắc, cũng bởi vì không phải trên mặt ta nên ta mới đâm a~. ” Nhiếp Bất Phàm được đằng chân lân đằng đầu, lại vươn ngón tay ra, “Nào, cho ca ca đâm một cái nữa. ”
“Đâm cái đầu của ngươi, mau cút đi cho ta!” Lý Hoài một tay đẩy người ra, một tay đóng mạnh cửa lại.
Nhiếp Bất Phàm thỏa mãn rồi, vẻ mặt tươi cười trở về, nhưng là vừa mới đi ra ngoài sân liền thấy Vệ Địch đang đứng ở cách đó không xa lặng lẽ quan sát hắn, ánh mắt đặc biệt âm trầm.
Nhiếp Bất Phàm cũng không hề áp lực, vẫy vẫy tay chào người kia.
Vệ Địch vung tay, lập tức biến mất.
Mấy ngày sau đó, Kê Oa thôn sóng yên biển lặng.
Đám người Tư Thần Vũ đẩy nhanh tốc độ kiểm kê kho tàng, đặc biệt chú trọng việc tìm kiếm Thuần Quân cho Vệ Địch.
Công sức bỏ ra không làm người ta thất vọng, ngay ngày thứ năm kể từ khi Vệ Địch vào ở trong Kê Oa thôn, thị vệ phụ trách kiểm kê đã mang về một thanh bảo kiếm.
Vệ Địch cầm Thuần Quân trên tay, nhẹ nhàng vuốt qua thân kiếm, trong mắt lộ ra một tia kinh hỉ.
Hắn cất kỹ bảo kiếm, ôm quyền nói với mọi người, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết, xem như Vệ mỗ thiếu các vị một ân tình. ”
“Vệ minh chủ khách khí, vật hoàn cố chủ mà thôi. ” Tư Thần Vũ mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng thì không ngừng mong ngóng vị minh chủ này tức tốc rời thôn. Sự hiện diện của hắn thực sự mang đến áp lực quá lớn cho tất thảy mọi người trong Kê Oa thôn (trừ Nhiếp trưởng thôn). Mặc dù mấy ngày nay hắn chưa từng một mình một chỗ với Nhiếp Bất Phàm, nhưng mọi người chung quy vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Vệ Địch lấy được bảo kiếm, liền cáo biệt mọi người.
Đám người Tư Thần Vũ không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy. Chẳng lẽ hắn thực sự không tơ tưởng Nhiếp Bất Phàm, chỉ là bọn họ lo bò trắng răng, thần hồn nát thần tính mà thôi?
Nhưng là, rất nhanh sau đó bọn họ đã phải thay đổi suy nghĩ.
Ngay đêm Vệ Địch rời đi, một gian nhà cỏ bỏ hoang ở cuối thôn đột nhiên bốc cháy. Lực chú ý của mọi người hoàn toàn bị trận đại hỏa này thu hút, kết quả trong một lúc sơ suất, Nhiếp Bất Phàm đã bị người bắt đi.
Khi mọi người lo lắng đứng ngồi không yên mà đi tìm khắp thành Khê Sơn thì Vệ Địch đã dắt theo vài tên người hầu đi trước một bước, lại còn đi nhanh không gì sánh được. Mọi thứ rõ ràng đã được chuẩn bị chu toàn từ trước, không để cho mấy người bọn họ có một cơ hội cản trở nào.
Đám người ở Kê Oa thôn bị một chiêu rút củi dưới đáy nồi này đánh cho trở tay không kịp, không chỉ phẫn nộ trước hành vi bắt người bá đạo ngang ngược của Vệ Địch mà còn lo lắng hậu họa Nhiếp Bất Phàm gây ra trong chuyến đi này. Phải biết rằng sức phá hoại của tên này chính là là vô biên.
Vệ đại minh chủ, ngươi đem hắn ra ngoài, đây chính là đang tạo nghiệp chướng, nghiệp chướng a!–
Vệ Địch tuy rằng đối mặt với sát khí khắp nơi nhưng thần sắc vẫn thập phần tự nhiên, yên yên ổn ổn mà ở lại. Có điều mèo hắn dưỡng thì lại không được may mắn như vậy, vừa với tiến vào thôn không lâu, ngay thời điểm chủ nhân không để ý liền bị hóa thành gà, mà chào đón nó chính là một đám bằng hữu cùng cảnh ngộ đang mài mỏ cọ cánh. Sau đó, chỉ nghe một tiếng gáy thảm thiết bay vút lên không trung cùng với đủ loại âm thanh khanh khách và những tiếng vỗ cánh rung trời chuyển đất, đám gà bổ nhào vào Thuần Quân tội nghiệp chẳng khác nào đang chen chúc cắn xé tranh đoạt thức ăn.
Bất quá chỉ một hồi, đàn gà đã tản đi, lộ ra bên trong một con gà trống hoa lông trụi hơn phân nửa, đang nằm co giật trên mặt đất.
Thị nữ phát hiện Thuần Quân mất tích, lập tức bẩm báo với Vệ Địch.
Vệ Địch không thèm để ý, chỉ phất tay nói, “Nếu nó muốn về tự nhiên sẽ về, còn nếu không muốn, cứ thả nó đi thôi. ”
Từ sau khi nó bị mất mặt trước ba con gà, Vệ Địch liền thất vọng với nó vô cùng. So với gà trong Kê Oa thôn, sức chiến đấu của Thuần Quân thực sự thua kém hơn nhiều.
Nghe chủ nhân nói như thế, thị nữ cũng không để ý tìm kiếm nó nữa, nhưng là sau đó không lâu, nàng luôn nhìn thấy một con gà trụi lông u sầu đi qua đi lại bên cửa sổ…
Vào ngày đầu tiên ở lại thôn, Vệ Địch chậm rãi đi tới phòng Nhiếp Bất Phàm dùng bữa. Nhưng đến khi hắn bước vào phòng liền phát hiện trong phòng đã ngồi chật kín người, ngay cả một chỗ cho hắn dừng chân đứng cũng không có, chứ đừng nói gì tới ghế trống.
Tư Thần Vũ tao nhã cười chào hỏi hắn, “Vệ minh chủ, trưa an. ”
Những người còn lại cũng theo đó sôi nổi thăm hỏi, thế nhưng không một ai xê dịch vị trí để chừa chỗ cho hắn.
Vệ Địch liếc mắt nhìn thị nữ một cái. Nàng lập tức hiểu ý, tìm một cái ghế từ nơi khác mang tới cho hắn.
Ngay thời điểm Vệ Địch đặt mông ngồi, một vật lạ từ phía trên đột ngột rơi xuống, vừa vặn lạch cạch lăn tròn trên ghế. Vệ Địch khóe mắt liếc nhẹ, nhưng người cũng đã ngồi xuống rồi, nhất thời cảm giác dưới mông có một thứ mềm mềm bị đè bẹp, thậm chí thính lực hơn người của hắn còn có thể giúp hắn nghe thấy một tiếng ‘bóc’ rất nhỏ.
Sắc mặt Vệ đại minh chủ cứng đờ, lưng dựng thẳng, nhịn xuống cảm giác muốn lập tức đứng lên.
Những người còn lại trong phòng ai uống trà cứ uống, ai đọc sách cứ đọc, ai cắn hạt dưa vẫn tiếp tục cắn hạt dưa, cực lực làm như chính mình cái gì cũng không hay không biết.
Vệ Địch ngẩng mặt lên, chỉ thấy một bóng gà đen xì đang đứng trên xà nhà, không biết là cố tình hay vô ý mà chổng mông về phía hắn, sau đó lạch bạch chuồn tới bên kia xà nhà, triệt để tiêu thất.
Hắn âm thầm hít sâu một hơi, thái dương nổi lên mấy sợ gân xanh. Mà, dưới bàn tay đang nắm chặt của hắn, tay vịn ghế phát ra vài tiếng ‘răng rắc’ tiêu hồn.
Cả căn phòng rơi vào một mảnh tĩnh lặng vô cùng quỷ dị, không một ai lên tiếng.
“Đều chen chúc vào phòng ta làm cái gì?” Thanh âm của Nhiếp Bất Phàm từ phòng bếp phía bên kia truyền đến. Hắn ló đầu vào nhìn mọi người trong phòng, vẻ mặt khó hiểu.
Tư Thần Vũ khụ một tiếng, cười nói, “Đều đang chờ ăn cơm. ”
“Ăn cơm?” Nhiếp Bất Phàm lại càng kỳ quái, “Bình thường không phải đều do Thổ Băng chịu trách nhiệm đưa cơm cho các ngươi sao?Nhiều người tụ tập một chỗ mà ăn như vậy, bàn nào cho vừa?”
Vệ Địch gật đầu nói, “Phòng ốc trong thôn quả thực quá mức chật hẹp, sau này tới kinh thành, ta sẽ dành cho ngươi một căn phòng lớn. ”
“Căn phòng lớn?” Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ nói, “Còn có thể lớn hơn cả Kê Oa thôn sao?”
Hắn giơ một cây củ cải lên chỉ vào mọi người trong phòng, nói, “Trong này ngồi không được, ra sân đi. Hôm nay thời tiết rất tốt, dùng bữa ngoài sân thoải mái hơn. ”
Mấy người hầu theo lệnh mà ra sân chuẩn bị trước, sau đó mới cung kính mời mấy vị đại gia đang ngồi trên ghế đi ra.
Mọi người vì thế cùng nhau bước ra ngoài tiểu viện, chỉ có Vệ Địch vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Tư Thần Vũ giống như tiện miệng hỏi thăm, “Vệ minh chủ, cơm sẽ dọn ra ngay thôi, sao không cùng đi?”
“Ta ngồi thêm chút nữa, Vương gia xin cứ tự nhiên. ”
“Vậy ta đi trước. ” Tư Thần Vũ xòe quạt che khuất đôi môi, hai mắt cong cong như một hình trăng khuyết, nhàn nhã đi ra khỏi cửa.
Vệ Địch hừ một tiếng, chân phải vừa đạp xuống, bóng người đã lập tức tiêu thất, chỉ nghe ‘bang’ một tiếng, chiếc ghế hắn vừa ngồi trong nháy mắt tan nát, vụn gỗ tứ phía tung bay.
Mấy người trong sân thấy vậy, một mặt nhịn cười, một mặt lại âm thầm kinh hãi. Võ công của Vệ Địch quả là không thể khinh thường, mà lực khống chế còn rất đáng nể.
Đến khi cơm dọn xong xuôi, Vệ Địch đã thay một bộ y phục khác, vẻ mặt vẫn như cũ, tuyệt không nhìn ra một tia lúng túng khó xử nào.
Bàn gỗ đơn sơ, thế nhưng người ngồi xung quanh đều là hậu duệ của danh môn quý tộc. Ngoại trừ Thiên nữ không tham gia, Tư Thần Vũ, Lý Dực, Lý Hoài, Thẩm Mộ Nhiên, Vương Thi Thiện, Trương Quân Thực đều có mặt, bây giờ lại có thêm Vệ Địch, có thể nói là quần công (*) hội tụ, chói mù mắt người ta. (Thẩm Mộ Nhiên kháng nghị: Ta không có cơ tình!)(*) Quần công: bầy đàn tiểu công.
Trên bàn cơm, mỗi người đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi dùng bữa, động tác tao nhã, không nói một lời.
Sau khi mang lên đĩa rau cuối cùng, Nhiếp Bất Phàm cũng không ngồi ăn cùng bọn họ mà bưng một chén cơm ra phía cửa phòng, vừa ăn vừa vui đùa với Hoa Cô Nương và Lang Gia.
Những người khác thấy hắn chơi đến là vui vẻ cũng không cố gọi hắn tới bàn. Bọn họ ngồi nghiêm chỉnh, đều đặn gắp thức ăn và ăn cơm, bày ra một hồi ám chiến quỷ dị mà chính bọn họ cũng không nhận thấy. Một bữa cơm ăn đến nỗi đau cả dạ dày.
Ban đêm, trăng vắng sao thưa.
“Ha ha. ” Nhiếp Bất Phàm vui vẻ sung sướng trầm ở giữa dục trì.
“Ngươi cười cái gì?” Trương Quân Thực đang giúp hắn kỳ lưng, khó hiểu hỏi.
“Không có gì. ” Nhiếp Bất Phàm lắc đầu, cười hì hì nói, “Chính là đột nhiên muốn cười mà thôi. ”
“Bộ dạng thật ngốc nghếch. ” Trương Quân Thực múc một gáo nước dội lên đầu hắn.
Nhiếp Bất Phàm nhắm mắt thành một sợi chỉ để không bị nước chảy vào.
Trương Quân Thực lại nâng mặt hắn lên, giúp hắn lau khô nước bên trên.
“Ân, Trương Tam quân, sao hôm nay ngươi lại tắm cùng ta?” Nhiếp Bất Phàm hai mắt vẫn đang khép hờ, hỏi.
“Lý Dực đêm nay có việc. ” Trong Kê Oa thôn, người ngang nhiên dám cùng ăn ở với Nhiếp Bất Phàm chỉ có Trương Quân Thực và Lý Dực. Tư Thần Vũ thân phận cao quý nên tự kiêu, tuyệt đối sẽ không chủ động tới ‘thị tẩm’. Lý Hoài thì càng không phải nói, chỉ là một nhân vật mới vừa tiếp cận cơ môn mà thôi.
Về phần Vương Thi Thiện, kẻ này còn tùy thuộc vào hứng thú, một khi nổi hứng thì quỷ thần cũng ngăn không được.
“Có việc?Việc gì?”
Trương Quân Thực thản nhiên nhả ra hai chữ “Gia sự. ”
Đích xác là gia sự. Lý Dực đối với hành vi nhúng chàm đệ đệ hắn của Nhiếp Bất Phàm thực sự vô cùng tức giận, đêm nay hắn là bận dùng gia pháp giáo huấn Lý Hoài.
Nhiếp Bất Phàm ghé sát bên miệng người kia hôn một cái, cũng không hỏi gì thêm.
Thân thể hắn ngâm dưới nước ấm, cả người có chút phiếm hồng, làn da trơn mịn, sờ lên xúc cảm thật mượt mà. Trương Quân Thực vì thế nhịn không được mà vừa sờ lại muốn sờ thêm vài cái, sờ vài cái lại muốn hôn một chút, mà hôn rồi lại hôn như vậy liền bắt đầu muốn làm những việc cấm trẻ em dưới mười tám.
Từ khi vượt bỏ rào cản kia, Trương Quân Thực đã không còn điều gì cố kỵ, cả thân lẫn tâm đều thoải mái mà hưởng thụ khoải thời gian cận kề cùng một chỗ với Nhiếp Bất Phàm.
Hắn tin tưởng rằng, mãi cho đến khi già yếu, Nhiếp Bất Phàm đều sẽ mang đến cho hắn niềm lạc thú vô hạn.
“Ân… nước lạnh rồi, chúng ta lên thôi. ” Nhiếp Bất Phàm thấy Trương Quân Thực động tình, nhỏ giọng nói.
Trương Quân Thực gật đầu, cùng hắn ra khỏi bể tắm.
Nhiếp Bất Phàm tùy tiện khoác một kiện áo mỏng, sau đó cầm khăn khô lau tóc.
Trương Quân Thực đoạt lấy khăn, đặt hắn nằm trên ghế.
Nhiếp Bất Phàm từ từ khép lại đôi mắt, thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của đối phương.
Đang khi Nhiếp Bất Phàm mệt mỏi muốn ngủ, đôi mắt lại đột nhiên bị một cái khăn mặt ấm phủ lên. Hắn muốn lấy ra, lại thấy có một sức nặng đè lên thân thể, môi cũng bị người mút lấy, đầu lưỡi kẻ nào đó linh hoạt xâm nhập, không ngừng càn quét trong khoang miệng hắn.
Bàn tay to lớn trượt vào vạt áo hắn, lưu luyến mơn trớn khắp bắp đùi và thắt lưng, không nỡ rời đi.
Nhiếp Bất Phàm hơi ngửa đầu, hô hấp có chút cấp bách. Tầm mắt bị che đậy khiến cho xúc cảm trên da thịt càng thêm rõ nét. Đầu lưỡi ướt át của người kia lướt qua điểm hồng trước ngực, hô hấp ấm áp phả từng trận từng trận lên làn da, kích thích từng tế bào thần kinh của hắn.
“A…” Nhiếp Bất Phàm hơi cong người. Một ngón tay Trương Quân Thực nhẹ nhàng tiến vào thăm dò nơi tư mật của người nọ, chậm rãi di chuyển, kiên nhẫn khuếch trương.
Cho dù đã làm nhiều lần như vậy nhưng nơi thần bí kia của Nhiếp Bất Phàm vẫn rất chặt, hấp dẫn vô cùng.
Trương Quân Thực đáy mặt tràn đầy dục niệm. Hắn lúc này đã trút bỏ vẻ ôn nhu bình thường, thoạt nhìn có vài phần cuồng dã và một vẻ cố sức đè nén.
Rút ngón tay ra, cơ hồ rất vội vàng, hắn mạnh mẽ dùng sức một cái, phân thân thần tốc tiến vào.
“A… nhẹ chút. ” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng kêu một tiếng.
Nam nhân phía trên bắt đầu rất có tiết tấu mà ra vào. Y phục rộng thùng thình che đi thân thể đang hòa hợp làm một của hai người nhưng lại không che được những thanh âm ám muội liên tục tràn ra.
‘Rắc’ một tiếng, ngoài cửa dường như có thứ gì vỡ vụn.
Cả hai thế nhưng còn đang hưởng thụ cảm giác sung sướng quấn quýt giao triền, không hề hay biết.
“Đáng chết!” Vệ Địch một quyền nện vào khung cửa sổ, lửa giận điên cuồng bùng cháy trong đáy mắt.
“Phủ chủ, ngài làm sao vậy?” Thị nữ nhỏ giọng hỏi.
“Cút!” Vệ Địch ‘pang’ một tiếng đóng cửa lại.
Hắn vừa mới nhìn thấy cái gì?Tên kia dám cùng nam nhân khác làm!
Vệ Địch hai tay nắm chặt, sắc mặt cực kỳ âm u, trong lòng dâng lên một cỗ sát ý khó có thể khống chế. Người hắn nhìn trúng, tuyệt không cho phép bất kỳ ai khác chấm mút!Lần đó tuy rằng là chuyện ngoài dự liệu, thế nhưng hắn đã chấm tên kia cho riêng mình, ý niệm này thực sự mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Vốn dĩ cho rằng mọi chuyện đã trong tầm tay, không ngờ thứ hắn muốn lại không phải chỉ mình hắn mơ ước.
“Nhiếp Bất Phàm, Nhiếp Bất Phàm…” Vệ Địch thấp giọng gọi, trong đầu lại không tự chủ mà hiện lên dáng vẻ mị hoặc của tên kia khi ở dưới thân một nam nhân khác lúc vừa rồi, lửa giận trong lòng cùng dục vọng càng thêm đan xen chồng chéo. Hắn kìm hãm hơi thở đang có phần cấp bách, bên tai tựa hồ như nghe được từng tiếng rên rỉ vui sướng của người kia, trước mắt như thấy được cảnh thân xác giao triền quấn quýt, hô hấp nóng bỏng liên hồi, từng đợt ra vào sít sao thít chặt, khoái cảm cơ hồ đánh úp tới tận đỉnh đầu.
Vệ Địch mở mắt, dần dần thanh tỉnh lại từ trong những suy nghĩ hỗn độn, đáy mắt lộ ra một quyết tâm không thể lay chuyển.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Bất Phàm vừa thức dậy liền đặc biệt chạy tới hỏi thăm người nghe đâu bị huynh trưởng dùng gia pháp trừng phạt – Lý Hoài.
Lý Hoài trưng ra khuôn mặt sưng phù, hung hăng nói với Nhiếp Bất Phàm, “Hừ, đừng cho rằng ta thấy khó mà lui!Chuyện hắn có thể làm, ta cũng có thể. ”
“Những lời này ngươi đã nói với ca ca ngươi chưa?” Nhiếp Bất Phàm tâm tình vui vẻ nhìn bộ dáng bi thảm của đối phương.
Lý Hoài quay mặt đi hòng che giấu vẻ chột dạ.
Nhiếp Bất Phàm một tay vặn mặt của hắn trở lại, thực rất ngứa đòn mà dùng ngón tay đâm đâm vài cái lên chỗ bầm tím của hắn.
Lý Hoài kêu đau, cả giận nói, “Đừng tưởng rằng chỗ đau không ở trên mặt ngươi là có thể tùy tiện đâm!”
“Hắc hắc, cũng bởi vì không phải trên mặt ta nên ta mới đâm a~. ” Nhiếp Bất Phàm được đằng chân lân đằng đầu, lại vươn ngón tay ra, “Nào, cho ca ca đâm một cái nữa. ”
“Đâm cái đầu của ngươi, mau cút đi cho ta!” Lý Hoài một tay đẩy người ra, một tay đóng mạnh cửa lại.
Nhiếp Bất Phàm thỏa mãn rồi, vẻ mặt tươi cười trở về, nhưng là vừa mới đi ra ngoài sân liền thấy Vệ Địch đang đứng ở cách đó không xa lặng lẽ quan sát hắn, ánh mắt đặc biệt âm trầm.
Nhiếp Bất Phàm cũng không hề áp lực, vẫy vẫy tay chào người kia.
Vệ Địch vung tay, lập tức biến mất.
Mấy ngày sau đó, Kê Oa thôn sóng yên biển lặng.
Đám người Tư Thần Vũ đẩy nhanh tốc độ kiểm kê kho tàng, đặc biệt chú trọng việc tìm kiếm Thuần Quân cho Vệ Địch.
Công sức bỏ ra không làm người ta thất vọng, ngay ngày thứ năm kể từ khi Vệ Địch vào ở trong Kê Oa thôn, thị vệ phụ trách kiểm kê đã mang về một thanh bảo kiếm.
Vệ Địch cầm Thuần Quân trên tay, nhẹ nhàng vuốt qua thân kiếm, trong mắt lộ ra một tia kinh hỉ.
Hắn cất kỹ bảo kiếm, ôm quyền nói với mọi người, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết, xem như Vệ mỗ thiếu các vị một ân tình. ”
“Vệ minh chủ khách khí, vật hoàn cố chủ mà thôi. ” Tư Thần Vũ mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng thì không ngừng mong ngóng vị minh chủ này tức tốc rời thôn. Sự hiện diện của hắn thực sự mang đến áp lực quá lớn cho tất thảy mọi người trong Kê Oa thôn (trừ Nhiếp trưởng thôn). Mặc dù mấy ngày nay hắn chưa từng một mình một chỗ với Nhiếp Bất Phàm, nhưng mọi người chung quy vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Vệ Địch lấy được bảo kiếm, liền cáo biệt mọi người.
Đám người Tư Thần Vũ không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy. Chẳng lẽ hắn thực sự không tơ tưởng Nhiếp Bất Phàm, chỉ là bọn họ lo bò trắng răng, thần hồn nát thần tính mà thôi?
Nhưng là, rất nhanh sau đó bọn họ đã phải thay đổi suy nghĩ.
Ngay đêm Vệ Địch rời đi, một gian nhà cỏ bỏ hoang ở cuối thôn đột nhiên bốc cháy. Lực chú ý của mọi người hoàn toàn bị trận đại hỏa này thu hút, kết quả trong một lúc sơ suất, Nhiếp Bất Phàm đã bị người bắt đi.
Khi mọi người lo lắng đứng ngồi không yên mà đi tìm khắp thành Khê Sơn thì Vệ Địch đã dắt theo vài tên người hầu đi trước một bước, lại còn đi nhanh không gì sánh được. Mọi thứ rõ ràng đã được chuẩn bị chu toàn từ trước, không để cho mấy người bọn họ có một cơ hội cản trở nào.
Đám người ở Kê Oa thôn bị một chiêu rút củi dưới đáy nồi này đánh cho trở tay không kịp, không chỉ phẫn nộ trước hành vi bắt người bá đạo ngang ngược của Vệ Địch mà còn lo lắng hậu họa Nhiếp Bất Phàm gây ra trong chuyến đi này. Phải biết rằng sức phá hoại của tên này chính là là vô biên.
Vệ đại minh chủ, ngươi đem hắn ra ngoài, đây chính là đang tạo nghiệp chướng, nghiệp chướng a!–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.