Chương 19: Người một nhà
Dĩ Yên
28/09/2022
Trương Anh, Giang Phàm cùng Đoạn Vô Tắc vừa leo cầu thang mệt bở hơi tai vừa cảm thán mình đúng là công cụ hình người. Cả đêm nay, công việc chính của họ là cạy khóa, vào nhà, bật đèn, kiểm tra, cùng lắm là so chiêu với người bị nhiễm trên hành lang. Sau khi bật nốt đèn điện trong căn hộ cuối cùng của tầng 31, ba người mệt nhoài ngã ra ghế sofa, thậm chí còn không có thời gian dọn dẹp thi thể một nhà năm người nằm sõng soài một bên.
Cùng lúc đó, Lạc Vũ dẫn theo Doãn Trừng cùng chú thợ điện vào thang máy vừa được sửa chữa lên tầng cao nhất.
“Hộ đối diện với thang máy ấy.” Giọng Giang Phàm trong bộ đàm nghe rất uể oải, “…… Tự cậu mở cửa đi.”
Lạc Vũ đứng trước cửa do dự một lúc, cậu quay đầu nhìn ông chú đang hoài nghi nhân sinh cùng Doãn Trừng mặt mày bình tĩnh, ấn nút trên bộ đàm, “Giang Phàm ca, có lẽ anh phải bảo Đoạn Vô Tắc chuẩn bị sẵn tinh thần, tôi đưa cả Doãn Trừng đến.”
“Ò…… gì cơ?” Giọng nói bên kia bộ đàm đột nhiên biến điệu. Tiếng bước chân vang lên lẹt xẹt lẹt xẹt, Giang Phàm đã đứng sau cánh cửa, mở cửa nhìn ba người với vẻ mặt như vừa thấy quỷ. Cậu ta nhìn Doãn Trừng, đầu lưỡi cứng đờ chào hỏi: “Lâu…… lâu rồi không gặp.”
Phòng ốc bày biện gọn gàng, bình phong che mất huyền quan nên người bên trong không thấy rõ bên ngoài lắm. Ông chú kỹ thuật viên đi vào đầu tiên, Lạc Vũ dẫn Doãn Trừng vào, Đoạn Vô Tắc đang ngồi một góc trên ghế sofa gà gật nhảy bật dậy, giơ súng nhắm vào Doãn Trừng.
“Tài xế, sao cậu lại đưa tên nhiễm bệnh này về?” Đoạn Vô Tắc bị cảnh tưởng sống chung hài hòa đổi mới nhận thức, nhất thời không kịp phản ứng.
“Buông súng.” Trương Anh giải thích ngắn gọn, “Người một nhà.”
“Người một nhà?” Đoạn Vô Tắc khó hiểu buông tay nhìn mọi người, y không hiểu sao họ lại bình tĩnh đến vậy. Giang Phàm thở dài, cậu ta khoác vai y đi sang một bên giải thích từ đầu.
Lạc Vũ có chút ngượng ngùng gãi đầu, cậu hỏi Trương Anh: “Đội trưởng Trương, thế này không trái với quy định chứ? Vừa nãy anh ấy đã cứu bọn tôi dưới tầng hầm.”
Doãn Trừng liếc Lạc Vũ một cái, vô cùng hài lòng với lời kể của cậu.
“Chắc không sao.” Trương Anh gối tay sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần, “Hình như bây giờ chúng ta vẫn chưa có quy định nào về việc con người kết bạn với tang thi.” Anh mở mắt, đề cao giọng, “Đêm nay cứ nghỉ ngơi ở đây đi, sáng mai lại đi chỗ khác sửa điện. Trong túi phát cho mọi người có bánh quy và nước, dùng tạm đi.”
“Được!” Giang Phàm đã phổ cập khoa học cho Đoạn Vô Tắc xong thì nhảy vòng vòng tại chỗ, “Ngày nào cũng phải ở trong ký túc xá tập thể, lâu lắm rồi tôi không được vào nhà giống thế này, tôi có thể ngủ một giấc thật ngon rồi!”
“Chú với anh sẽ canh gác.” Trương Anh vỗ lên đầu cậu một cái, “Ngủ trên sofa đi. Ba phòng còn lại mọi người tự chia nhau.”
Giang Phàm kêu rên một tiếng, ngã thẳng cẳng ra sofa bắt đầu ngủ.
Bố cục mỗi phòng không khác gì nhau, Đoạn Vô Tắc và chú thợ điện vô cùng tự giác lần lượt chọn một phòng có nhỏ, để phòng ngủ chính lại cho Doãn Trừng và Lạc Vũ. Lạc Vũ mở lương khô nén ra bẻ cho Doãn Trừng một nửa, sau đó mở chai nước khoáng rót cho anh một cốc. Bất ngờ thay, Doãn Trừng cầm lương khô lên ngửi ngửi rồi hé miệng ăn, tuy từ vẻ mặt của anh có thể nhìn ra món này không ngon bằng thịt tươi máu tươi, nhưng anh cũng có thể ăn nó.
Đồ đạc trong phòng ngủ chính khá chỉnh tề, không bị hư hại nhiều. Giường lớn 2m còn treo màn màu lam nhạt, đồng điệu với giấy dán tường màu xanh nước biển. Không biết tại sao nhưng tấm màn rủ từ trên xuống bao lấy Doãn Trừng có chút kỳ quái, khiến cậu tự nhiên nghĩ tới mấy hình ảnh không được thích hợp lắm, vì vậy cậu kéo màn ra, phủi sạch bụi trên chăn ga gối đệm.
Cậu sắp xếp mọi thứ thoả đáng, quay đầu lại đã thấy Doãn Trừng ngồi trên bệ cửa sổ nhìn mình. Cửa sổ đang mở, gió thổi từ bên ngoài vào căn phòng trên tầng 31, mềm mại như ánh trăng treo bên ngoài. Doãn Trừng bắt gặp tầm mắt của cậu, anh đứng dậy tắt đèn đi, thuận tay đóng luôn cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên mặt anh, phác hoạ ra nét mặt lạnh lùng.
Lạc Vũ đã học được cách trêu ghẹo của anh nên cậu khoanh tay đứng tại chỗ nghiêng đầu hỏi: “Học trưởng, anh muốn làm gì?”
Hiếm khi thấy được Lạc Vũ như vậy, Doãn Trừng đứng ở cửa cẩn thận nhìn thiếu niên đang lười biếng dựa lên vách tường. Cậu mặc quân phục màu ôliu, găng tay đã được cởi ra để một bên, thắt lưng buộc thật chặt, vạt áo cũng được cho vào trong quần, ống quần để gọn trong ủng Martin, cả người nhanh nhẹn lại mảnh gầy, nom giống một cây non mới nhú.
Doãn Trừng cũng học theo nghiêng đầu, anh đi về phía cậu, vụng về ngồi xuống tháo dây giày của cậu ra.
Lạc Vũ giật mình không biết anh định làm gì, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào cần cổ của anh, nghỉ nửa ngày mà vẫn không biết phải nói gì, cậu dành mặc anh cởi giày mình ra. Tiếp đó, Doãn Trừng đứng lên dí sát lại gần cậu, chóp mũi cả hai gần như đã chạm vào nhau, sau đó anh bắt đầu cởi thắt lưng cho cậu.
Ngón tay thon dài khẽ chạm vào bên hông, Lạc Vũ giống công chúa bị hạt đậu Hà Lan làm cộm người, cách mấy centimet mà vẫn cảm nhận được xúc cảm nào đó, Lạc Vũ thở nhẹ một tiếng định trốn đi nhưng lại bị Doãn Trừng vươn tay ôm lấy.
Trong đầu Lạc Vũ vang lên tiếng chuông cảnh báo.
“Học trưởng.” Lạc Vũ muốn ngăn động tác của anh, vạt áo của cậu đã bị Doãn Trừng kéo ra khỏi quần, “Đừng như vậy, nếu như em cũng biến thành tang thi thì em sẽ không thể đưa anh về chữa bệnh đâu.”
Doãn Trừng khẽ cười một tiếng rút thắt lưng của cậu ra, một tay đặt lên làn da bên hông cậu.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Lạc Vũ rùng mình một cái, mà thân thể gần trong gang tấc của Doãn Trừng khiến tim cậu đập như tiếng sấm, rõ ràng vừa mới uống nước mà giờ miệng đã khô đến khó chịu. Dù có như thế nhưng giọng điệu của cậu vẫn rất đứng đắn: “…… Không được, mau dừng lại đi ạ.”
Quả nhiên cái tay bên hông kia đã bất động. Tay Doãn Trừng chuyển xuống dưới đầu gối cậu, anh bế Lạc Vũ lên đặt lên trên giường.
Lạc Vũ đột nhiên bị bế lên rồi ném vào ổ chăn mềm mại, nhất thời không phản ứng kịp. Doãn Trừng chống hai tay hai bên sườn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt lại cong cong như hồ ly, tràn đầy ý cười.
“Anh không……” Anh mở miệng, “Chỉ muốn cho em…… đi ngủ.”
Phát hiện mình đã bị Doãn Trừng chơi một vố, nháy mắt mặt Lạc Vũ đỏ bừng, vì vậy cậu giấy hơn nửa khuôn mặt trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt màu lam chớp chớp lông mi.
“Em tự cởi đồ được mà!” Giọng Lạc Vũ buồn buồn, mắt nhìn đi chỗ khác. “…… Lần sau đừng giúp em nữa.”
Mưu kế của Doãn Trừng đã thành công, anh vui sướng đặt môi hôn lên trán Lạc Vũ một cái rồi nằm xuống bên cạnh. Lần này anh thành thật không ôm Lạc Vũ nữa mà yên lặng bắt đầu giả vờ ngủ.
Tuy đã có cơn bão đi qua nhưng nhiệt độ không khí vẫn không được coi là quá thấp. Lạc Vũ ngủ mà thấy hơi nóng, cậu lén lút xốc chăn lên, vừa quay đầu đã thấy Doãn Trừng đã bọc chăn kín mít. Nghe tiếng, Doãn Trừng mở một bên mắt để lộ bên ngoài ra, đón nhận ánh trăng ngoài cửa sổ.
Lạc Vũ nhớ tới lần Đan Hi Thanh đo nhiệt độ cơ thể cho Doãn Trừng, chỉ có mười mấy độ thôi, cậu bèn dịch chăn về phía anh. Họ nằm đối diện nhau trên giường, đều vùi mặt vào chăn, chỉ chừa một đôi mắt bên ngoài đong đầy tình yêu.
“Học trưởng.” Lạc Vũ nhẹ giọng cất tiếng như thì thầm, “Mùa đông lạnh đến vậy, làm thế nào mà anh chịu đựng được vậy?” Cậu chợt nhớ tới động vật giống rắn, “Anh sẽ ngủ đông sao?”
Doãn Trừng không nói gì, đôi mắt lộ ra bên ngoài híp lại, chỉ dựa vào đôi mắt thôi nhưng Lạc Vũ có thể đoán được đấy là vẻ mặt cười nhạo mình của anh.
Lạc Vũ trợn mắt đáp lại, “Lại chê cười em, được rồi, anh không cần nói cho em biết, viện nghiên cứu cũng sẽ nghiên cứu ra thôi.” Nói tới đây, Lạc Vũ chợt nhớ tới điều gì, cậu sấn người qua thò tay vào trong tấm chăn chỉ có chút độ ấm để sở lên bàn tay lạnh như băng của Doãn Trừng.
“Học trưởng.” Cậu đặt tay vào lòng bàn tay của Doãn Trừng, mặc anh nắm bóp tay mình, trong giọng nói xen lẫn thỉnh cầu, “Anh về viện nghiên cứu cùng em nhé, giúp chúng em cũng có thể giúp được chính anh.”
Thấy anh không phản ứng lại, Lạc Vũ đỏ mặt, cắn răng ghé lại gần tai anh nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó vùi mình vào chăn.
Đôi mắt đang híp lại của Doãn Trừng sáng lên một chút, anh nhìn cậu để kiểm chứng.
“……. Thật đấy.” Giọng Lạc Vũ càng nhỏ hơn, “Anh cảm thấy thế nào?”
Doãn Trừng bắt lấy bàn tay muốn trốn đi của cậu, cùng cậu mười ngón đan nhau sau đó gật đầu.
——————–
Chúng ta vẫn không biết ngày đó Lạc Vũ đã nói gì với Doãn Trừng.
Cùng lúc đó, Lạc Vũ dẫn theo Doãn Trừng cùng chú thợ điện vào thang máy vừa được sửa chữa lên tầng cao nhất.
“Hộ đối diện với thang máy ấy.” Giọng Giang Phàm trong bộ đàm nghe rất uể oải, “…… Tự cậu mở cửa đi.”
Lạc Vũ đứng trước cửa do dự một lúc, cậu quay đầu nhìn ông chú đang hoài nghi nhân sinh cùng Doãn Trừng mặt mày bình tĩnh, ấn nút trên bộ đàm, “Giang Phàm ca, có lẽ anh phải bảo Đoạn Vô Tắc chuẩn bị sẵn tinh thần, tôi đưa cả Doãn Trừng đến.”
“Ò…… gì cơ?” Giọng nói bên kia bộ đàm đột nhiên biến điệu. Tiếng bước chân vang lên lẹt xẹt lẹt xẹt, Giang Phàm đã đứng sau cánh cửa, mở cửa nhìn ba người với vẻ mặt như vừa thấy quỷ. Cậu ta nhìn Doãn Trừng, đầu lưỡi cứng đờ chào hỏi: “Lâu…… lâu rồi không gặp.”
Phòng ốc bày biện gọn gàng, bình phong che mất huyền quan nên người bên trong không thấy rõ bên ngoài lắm. Ông chú kỹ thuật viên đi vào đầu tiên, Lạc Vũ dẫn Doãn Trừng vào, Đoạn Vô Tắc đang ngồi một góc trên ghế sofa gà gật nhảy bật dậy, giơ súng nhắm vào Doãn Trừng.
“Tài xế, sao cậu lại đưa tên nhiễm bệnh này về?” Đoạn Vô Tắc bị cảnh tưởng sống chung hài hòa đổi mới nhận thức, nhất thời không kịp phản ứng.
“Buông súng.” Trương Anh giải thích ngắn gọn, “Người một nhà.”
“Người một nhà?” Đoạn Vô Tắc khó hiểu buông tay nhìn mọi người, y không hiểu sao họ lại bình tĩnh đến vậy. Giang Phàm thở dài, cậu ta khoác vai y đi sang một bên giải thích từ đầu.
Lạc Vũ có chút ngượng ngùng gãi đầu, cậu hỏi Trương Anh: “Đội trưởng Trương, thế này không trái với quy định chứ? Vừa nãy anh ấy đã cứu bọn tôi dưới tầng hầm.”
Doãn Trừng liếc Lạc Vũ một cái, vô cùng hài lòng với lời kể của cậu.
“Chắc không sao.” Trương Anh gối tay sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần, “Hình như bây giờ chúng ta vẫn chưa có quy định nào về việc con người kết bạn với tang thi.” Anh mở mắt, đề cao giọng, “Đêm nay cứ nghỉ ngơi ở đây đi, sáng mai lại đi chỗ khác sửa điện. Trong túi phát cho mọi người có bánh quy và nước, dùng tạm đi.”
“Được!” Giang Phàm đã phổ cập khoa học cho Đoạn Vô Tắc xong thì nhảy vòng vòng tại chỗ, “Ngày nào cũng phải ở trong ký túc xá tập thể, lâu lắm rồi tôi không được vào nhà giống thế này, tôi có thể ngủ một giấc thật ngon rồi!”
“Chú với anh sẽ canh gác.” Trương Anh vỗ lên đầu cậu một cái, “Ngủ trên sofa đi. Ba phòng còn lại mọi người tự chia nhau.”
Giang Phàm kêu rên một tiếng, ngã thẳng cẳng ra sofa bắt đầu ngủ.
Bố cục mỗi phòng không khác gì nhau, Đoạn Vô Tắc và chú thợ điện vô cùng tự giác lần lượt chọn một phòng có nhỏ, để phòng ngủ chính lại cho Doãn Trừng và Lạc Vũ. Lạc Vũ mở lương khô nén ra bẻ cho Doãn Trừng một nửa, sau đó mở chai nước khoáng rót cho anh một cốc. Bất ngờ thay, Doãn Trừng cầm lương khô lên ngửi ngửi rồi hé miệng ăn, tuy từ vẻ mặt của anh có thể nhìn ra món này không ngon bằng thịt tươi máu tươi, nhưng anh cũng có thể ăn nó.
Đồ đạc trong phòng ngủ chính khá chỉnh tề, không bị hư hại nhiều. Giường lớn 2m còn treo màn màu lam nhạt, đồng điệu với giấy dán tường màu xanh nước biển. Không biết tại sao nhưng tấm màn rủ từ trên xuống bao lấy Doãn Trừng có chút kỳ quái, khiến cậu tự nhiên nghĩ tới mấy hình ảnh không được thích hợp lắm, vì vậy cậu kéo màn ra, phủi sạch bụi trên chăn ga gối đệm.
Cậu sắp xếp mọi thứ thoả đáng, quay đầu lại đã thấy Doãn Trừng ngồi trên bệ cửa sổ nhìn mình. Cửa sổ đang mở, gió thổi từ bên ngoài vào căn phòng trên tầng 31, mềm mại như ánh trăng treo bên ngoài. Doãn Trừng bắt gặp tầm mắt của cậu, anh đứng dậy tắt đèn đi, thuận tay đóng luôn cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên mặt anh, phác hoạ ra nét mặt lạnh lùng.
Lạc Vũ đã học được cách trêu ghẹo của anh nên cậu khoanh tay đứng tại chỗ nghiêng đầu hỏi: “Học trưởng, anh muốn làm gì?”
Hiếm khi thấy được Lạc Vũ như vậy, Doãn Trừng đứng ở cửa cẩn thận nhìn thiếu niên đang lười biếng dựa lên vách tường. Cậu mặc quân phục màu ôliu, găng tay đã được cởi ra để một bên, thắt lưng buộc thật chặt, vạt áo cũng được cho vào trong quần, ống quần để gọn trong ủng Martin, cả người nhanh nhẹn lại mảnh gầy, nom giống một cây non mới nhú.
Doãn Trừng cũng học theo nghiêng đầu, anh đi về phía cậu, vụng về ngồi xuống tháo dây giày của cậu ra.
Lạc Vũ giật mình không biết anh định làm gì, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào cần cổ của anh, nghỉ nửa ngày mà vẫn không biết phải nói gì, cậu dành mặc anh cởi giày mình ra. Tiếp đó, Doãn Trừng đứng lên dí sát lại gần cậu, chóp mũi cả hai gần như đã chạm vào nhau, sau đó anh bắt đầu cởi thắt lưng cho cậu.
Ngón tay thon dài khẽ chạm vào bên hông, Lạc Vũ giống công chúa bị hạt đậu Hà Lan làm cộm người, cách mấy centimet mà vẫn cảm nhận được xúc cảm nào đó, Lạc Vũ thở nhẹ một tiếng định trốn đi nhưng lại bị Doãn Trừng vươn tay ôm lấy.
Trong đầu Lạc Vũ vang lên tiếng chuông cảnh báo.
“Học trưởng.” Lạc Vũ muốn ngăn động tác của anh, vạt áo của cậu đã bị Doãn Trừng kéo ra khỏi quần, “Đừng như vậy, nếu như em cũng biến thành tang thi thì em sẽ không thể đưa anh về chữa bệnh đâu.”
Doãn Trừng khẽ cười một tiếng rút thắt lưng của cậu ra, một tay đặt lên làn da bên hông cậu.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Lạc Vũ rùng mình một cái, mà thân thể gần trong gang tấc của Doãn Trừng khiến tim cậu đập như tiếng sấm, rõ ràng vừa mới uống nước mà giờ miệng đã khô đến khó chịu. Dù có như thế nhưng giọng điệu của cậu vẫn rất đứng đắn: “…… Không được, mau dừng lại đi ạ.”
Quả nhiên cái tay bên hông kia đã bất động. Tay Doãn Trừng chuyển xuống dưới đầu gối cậu, anh bế Lạc Vũ lên đặt lên trên giường.
Lạc Vũ đột nhiên bị bế lên rồi ném vào ổ chăn mềm mại, nhất thời không phản ứng kịp. Doãn Trừng chống hai tay hai bên sườn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt lại cong cong như hồ ly, tràn đầy ý cười.
“Anh không……” Anh mở miệng, “Chỉ muốn cho em…… đi ngủ.”
Phát hiện mình đã bị Doãn Trừng chơi một vố, nháy mắt mặt Lạc Vũ đỏ bừng, vì vậy cậu giấy hơn nửa khuôn mặt trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt màu lam chớp chớp lông mi.
“Em tự cởi đồ được mà!” Giọng Lạc Vũ buồn buồn, mắt nhìn đi chỗ khác. “…… Lần sau đừng giúp em nữa.”
Mưu kế của Doãn Trừng đã thành công, anh vui sướng đặt môi hôn lên trán Lạc Vũ một cái rồi nằm xuống bên cạnh. Lần này anh thành thật không ôm Lạc Vũ nữa mà yên lặng bắt đầu giả vờ ngủ.
Tuy đã có cơn bão đi qua nhưng nhiệt độ không khí vẫn không được coi là quá thấp. Lạc Vũ ngủ mà thấy hơi nóng, cậu lén lút xốc chăn lên, vừa quay đầu đã thấy Doãn Trừng đã bọc chăn kín mít. Nghe tiếng, Doãn Trừng mở một bên mắt để lộ bên ngoài ra, đón nhận ánh trăng ngoài cửa sổ.
Lạc Vũ nhớ tới lần Đan Hi Thanh đo nhiệt độ cơ thể cho Doãn Trừng, chỉ có mười mấy độ thôi, cậu bèn dịch chăn về phía anh. Họ nằm đối diện nhau trên giường, đều vùi mặt vào chăn, chỉ chừa một đôi mắt bên ngoài đong đầy tình yêu.
“Học trưởng.” Lạc Vũ nhẹ giọng cất tiếng như thì thầm, “Mùa đông lạnh đến vậy, làm thế nào mà anh chịu đựng được vậy?” Cậu chợt nhớ tới động vật giống rắn, “Anh sẽ ngủ đông sao?”
Doãn Trừng không nói gì, đôi mắt lộ ra bên ngoài híp lại, chỉ dựa vào đôi mắt thôi nhưng Lạc Vũ có thể đoán được đấy là vẻ mặt cười nhạo mình của anh.
Lạc Vũ trợn mắt đáp lại, “Lại chê cười em, được rồi, anh không cần nói cho em biết, viện nghiên cứu cũng sẽ nghiên cứu ra thôi.” Nói tới đây, Lạc Vũ chợt nhớ tới điều gì, cậu sấn người qua thò tay vào trong tấm chăn chỉ có chút độ ấm để sở lên bàn tay lạnh như băng của Doãn Trừng.
“Học trưởng.” Cậu đặt tay vào lòng bàn tay của Doãn Trừng, mặc anh nắm bóp tay mình, trong giọng nói xen lẫn thỉnh cầu, “Anh về viện nghiên cứu cùng em nhé, giúp chúng em cũng có thể giúp được chính anh.”
Thấy anh không phản ứng lại, Lạc Vũ đỏ mặt, cắn răng ghé lại gần tai anh nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó vùi mình vào chăn.
Đôi mắt đang híp lại của Doãn Trừng sáng lên một chút, anh nhìn cậu để kiểm chứng.
“……. Thật đấy.” Giọng Lạc Vũ càng nhỏ hơn, “Anh cảm thấy thế nào?”
Doãn Trừng bắt lấy bàn tay muốn trốn đi của cậu, cùng cậu mười ngón đan nhau sau đó gật đầu.
——————–
Chúng ta vẫn không biết ngày đó Lạc Vũ đã nói gì với Doãn Trừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.