Cầm Hưu Thư Mang Theo Nhãi Con Đi Chạy Nạn
Chương 25:
Lãnh Thanh Mộc
10/11/2024
“Phu quân! Đại phu nào mà đáng giá đến 500 lượng bạc?”
Phụ nhân thấy tờ ngân phiếu nhiều tiền như vậy rời khỏi tay mình, liền vươn tay định giật lại.
Chi Ngư nhanh nhẹn tránh khỏi tay bà ta, giọng điềm tĩnh đáp: “Vậy ra mạng của phu nhân không đáng giá 500 lượng bạc sao?”
Phụ nhân bị nghẹn lời, trong lòng nghĩ rằng mạng của mình ít nhất phải đáng năm nghìn lượng bạc! Còn cái kẻ rách rưới này, làm sao xứng đáng nhận số tiền đó chứ?
Bà ta định tiếp tục giành lại ngân phiếu nhưng bị trượng phu giữ tay lại, lạnh giọng quát: “Phu nhân, đừng có hồ đồ!”
Phụ nhân thấy ánh mắt không vui của trượng phu, đành tức tối từ bỏ ý định, trong lòng thầm oán trách mình vừa bị một kẻ tiện dân chiếm mất lợi lộc.
Thẩm Sơ cũng không còn cách nào với người vợ “tóc dài nhưng tầm nhìn hạn hẹp” của mình. Thật không hiểu nổi sao nàng ấy lại thiếu nhạy bén đến vậy! Người có thể chữa khỏi căn bệnh khó khăn như vậy, sao có thể là người thường?
“Thần y, xin đừng để bụng! Nội nhân kiến thức nông cạn, mong ngài đừng chấp nhặt với nàng.”
Thẩm Sơ thấy sắc mặt Chi Ngư không vui, liền lấy thêm một tờ ngân phiếu 100 lượng nữa để tạ lỗi.
Chỉ mong vị thần y này có thể nể mặt số tiền mà tiếp tục chữa trị cho phu nhân hắn.
Chi Ngư đã quyết không chữa trị thêm cho người phụ nữ này nữa. Nếu đã coi thường nàng như vậy, thì hà cớ gì nàng phải phí công cứu chữa?
Nàng không chút khách khí nhét tờ ngân phiếu vào túi, không thèm nhìn lại người phụ nhân kia, quay người bước xuống xe.
Thẩm Sơ vội vàng đi theo, ngăn nàng lại: “Thần y xin dừng bước! Bệnh của phu nhân ta, liệu thần y có thể chữa khỏi hoàn toàn được không?”
Chi Ngư liếc nhìn phụ nhân ngồi trong xe một cái. Lọ thuốc nàng cho uống chỉ giúp người phụ nữ này tạm thời hồi tỉnh, muốn trị tận gốc thì phải cần đến những dược liệu cực phẩm như tuyết sâm. Mà hiện tại nàng chẳng có thứ gì quý giá như tuyết sâm!
Người phụ nhân này vừa mới tỉnh đã tỏ ra kiêu ngạo, khinh miệt nàng. Chi Ngư thật không có hứng cứu một người như vậy. Cứ để cho bà ta tự gánh lấy hậu quả đi! Nếu không phải vì chiếc xe ngựa, nàng còn lâu mới ra tay cứu chữa!
Giờ thì xe ngựa nàng cũng không thèm nữa. Có tiền rồi, nàng sẽ tự mua một chiếc!
“Có thể trị! Nhưng bản thần y đang rất không vui, cho nên... không trị!”
Chi Ngư ôm đứa trẻ trong lòng, xoay người định bỏ đi ngay lập tức.
Thẩm Sơ bị câu nói của nàng làm cho sững người, ánh mắt ưng sắc bén thoáng hiện lên tia giận dữ. Đám hộ vệ bên cạnh đều là người tinh ý, chỉ cần chủ nhân liếc mắt một cái, bọn chúng đã hiểu ý, lập tức rút đao ra, lao về phía Chi Ngư từ phía sau!
“A! Chi Ngư cô nương, cẩn thận!”
Lý Nghĩa nấp sau gốc cây, sợ hãi kêu lên.
Đôi mắt phượng của Chi Ngư ánh lên tia lạnh lùng, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt. Nàng xoay người, nhấc chân tung một cú đá, trúng ngay vào mục tiêu!
Tên thị vệ đầu tiên lao lên lập tức bị đá văng, nằm lăn lộn trên mặt đất rên rỉ.
Chi Ngư không chút thương xót, nhướng mày thản nhiên nói: “Lão nương hôm nay thật sự không vui! Đứa nào không biết điều thì cứ nhào vô đây!”
Tay nàng đang bị thương không tiện dùng, nhưng đôi chân thì vẫn linh hoạt như thường. Nàng không thèm nhắm vào chỗ khác, mà chỉ chuyên đá vào những chỗ hiểm, tử huyệt của bọn chúng. Cú nào cũng chính xác tuyệt đối!
Một cú đá là một tên ngã gục, không cần phải ra chân thứ hai. Mỗi cú đá của nàng như thể đang tiến hành “phẫu thuật triệt sản” vậy, khiến tiếng kêu thảm thiết vang lên làm người khác sởn cả tóc gáy.
Chẳng mấy chốc, hơn chục tên hộ vệ đã bị hạ gục, nằm sõng soài trên mặt đất, mỗi tên đều mang vẻ mặt đau đớn, dường như đang tự vấn lại cuộc đời mình.
Phụ nhân thấy tờ ngân phiếu nhiều tiền như vậy rời khỏi tay mình, liền vươn tay định giật lại.
Chi Ngư nhanh nhẹn tránh khỏi tay bà ta, giọng điềm tĩnh đáp: “Vậy ra mạng của phu nhân không đáng giá 500 lượng bạc sao?”
Phụ nhân bị nghẹn lời, trong lòng nghĩ rằng mạng của mình ít nhất phải đáng năm nghìn lượng bạc! Còn cái kẻ rách rưới này, làm sao xứng đáng nhận số tiền đó chứ?
Bà ta định tiếp tục giành lại ngân phiếu nhưng bị trượng phu giữ tay lại, lạnh giọng quát: “Phu nhân, đừng có hồ đồ!”
Phụ nhân thấy ánh mắt không vui của trượng phu, đành tức tối từ bỏ ý định, trong lòng thầm oán trách mình vừa bị một kẻ tiện dân chiếm mất lợi lộc.
Thẩm Sơ cũng không còn cách nào với người vợ “tóc dài nhưng tầm nhìn hạn hẹp” của mình. Thật không hiểu nổi sao nàng ấy lại thiếu nhạy bén đến vậy! Người có thể chữa khỏi căn bệnh khó khăn như vậy, sao có thể là người thường?
“Thần y, xin đừng để bụng! Nội nhân kiến thức nông cạn, mong ngài đừng chấp nhặt với nàng.”
Thẩm Sơ thấy sắc mặt Chi Ngư không vui, liền lấy thêm một tờ ngân phiếu 100 lượng nữa để tạ lỗi.
Chỉ mong vị thần y này có thể nể mặt số tiền mà tiếp tục chữa trị cho phu nhân hắn.
Chi Ngư đã quyết không chữa trị thêm cho người phụ nữ này nữa. Nếu đã coi thường nàng như vậy, thì hà cớ gì nàng phải phí công cứu chữa?
Nàng không chút khách khí nhét tờ ngân phiếu vào túi, không thèm nhìn lại người phụ nhân kia, quay người bước xuống xe.
Thẩm Sơ vội vàng đi theo, ngăn nàng lại: “Thần y xin dừng bước! Bệnh của phu nhân ta, liệu thần y có thể chữa khỏi hoàn toàn được không?”
Chi Ngư liếc nhìn phụ nhân ngồi trong xe một cái. Lọ thuốc nàng cho uống chỉ giúp người phụ nữ này tạm thời hồi tỉnh, muốn trị tận gốc thì phải cần đến những dược liệu cực phẩm như tuyết sâm. Mà hiện tại nàng chẳng có thứ gì quý giá như tuyết sâm!
Người phụ nhân này vừa mới tỉnh đã tỏ ra kiêu ngạo, khinh miệt nàng. Chi Ngư thật không có hứng cứu một người như vậy. Cứ để cho bà ta tự gánh lấy hậu quả đi! Nếu không phải vì chiếc xe ngựa, nàng còn lâu mới ra tay cứu chữa!
Giờ thì xe ngựa nàng cũng không thèm nữa. Có tiền rồi, nàng sẽ tự mua một chiếc!
“Có thể trị! Nhưng bản thần y đang rất không vui, cho nên... không trị!”
Chi Ngư ôm đứa trẻ trong lòng, xoay người định bỏ đi ngay lập tức.
Thẩm Sơ bị câu nói của nàng làm cho sững người, ánh mắt ưng sắc bén thoáng hiện lên tia giận dữ. Đám hộ vệ bên cạnh đều là người tinh ý, chỉ cần chủ nhân liếc mắt một cái, bọn chúng đã hiểu ý, lập tức rút đao ra, lao về phía Chi Ngư từ phía sau!
“A! Chi Ngư cô nương, cẩn thận!”
Lý Nghĩa nấp sau gốc cây, sợ hãi kêu lên.
Đôi mắt phượng của Chi Ngư ánh lên tia lạnh lùng, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt. Nàng xoay người, nhấc chân tung một cú đá, trúng ngay vào mục tiêu!
Tên thị vệ đầu tiên lao lên lập tức bị đá văng, nằm lăn lộn trên mặt đất rên rỉ.
Chi Ngư không chút thương xót, nhướng mày thản nhiên nói: “Lão nương hôm nay thật sự không vui! Đứa nào không biết điều thì cứ nhào vô đây!”
Tay nàng đang bị thương không tiện dùng, nhưng đôi chân thì vẫn linh hoạt như thường. Nàng không thèm nhắm vào chỗ khác, mà chỉ chuyên đá vào những chỗ hiểm, tử huyệt của bọn chúng. Cú nào cũng chính xác tuyệt đối!
Một cú đá là một tên ngã gục, không cần phải ra chân thứ hai. Mỗi cú đá của nàng như thể đang tiến hành “phẫu thuật triệt sản” vậy, khiến tiếng kêu thảm thiết vang lên làm người khác sởn cả tóc gáy.
Chẳng mấy chốc, hơn chục tên hộ vệ đã bị hạ gục, nằm sõng soài trên mặt đất, mỗi tên đều mang vẻ mặt đau đớn, dường như đang tự vấn lại cuộc đời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.