Quyển 2 - Chương 54: Giả vờ
Phó Tráng Tráng
25/02/2017
Không biết có phải vì tối qua anh hai lén tới phòng cô giở trò hay không, mặc dù sau cùng anh hai nhẫn tâm bỏ đi, nhưng cả ngày cô hữu ý hay vô ý đều trốn tránh tầm mắt quan tâm của người kia.
Dù sao nói từ góc độ này mà nói, cô buông tay, nhưng lại có thể mang đến hạnh phúc cho anh hai. Trước đây, cô đã cùng anh hai dính dáng không rõ, đã vượt khỏi luân lý anh trai em gái, hiện tại bụi bậm cũng đã rơi xuống đất, mặc kệ là yêu hay chưa yêu, cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là cô sẽ làm mọi thứ, để anh hai có thể hạnh phúc. Thái độ anh hai tối qua đã hoàn toàn chứng minh, dù tranh thủ hay không tranh thủ, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Ăn cơm xong, cô liền trở về phòng. Khí trời rét lạnh, ai cũng lười ra cửa đón không khí lạnh lẽo của lễ rửa tội, vả lại đã sắp thi cuối kỳ, bất luận thế nào, coi như là giết thời gian cũng được, cô cũng là muốn so với bình thường vội vã hơn một chút.
“Cốc cốc….” Ngoài cửa vang lên giọng điệu mảnh mai vui mừng của chị dâu, “Miên Miên, là chị, chị và anh hai muốn ra ngoài, em có muốn đi cùng anh chị không ?”
Đôi lúc cô thật sự oán hận thanh âm mềm mại dễ nghe này, cứ mỗi lần vết thương trong lòng cô dường như bắt đầu khép miệng, thì chị ta liền một đao lại khiến nó rỉ máu.
Cô nén cảm giác đau thương, miễn cưỡng mở cửa, nói với người bên ngoài : “Không, sắp thi học kì rồi, em muốn ôn tập tốt để thi!”.
Kiếm cớ thôi, rõ ràng là kiếm cớ, nhìn cuốn «tiểu thuyết Đường Đại truyền kỳ» trong tay, cô âm thầm khinh bỉ bản thân mình, rõ ràng vốn không có tâm trí để học, rõ ràng cô chẳng qua là không muốn nhìn thấy dáng vẻ thân mật của bọn họ, tránh cho mình thương tâm mà thôi, vậy mà lại làm ra vẻ mặt ngoan ngoãn vụng về.
Người đứng ngoài cửa im lặng chốc lát, rồi lại nói : “Miên Miên, thích ăn gì không, chị mua về cho em!”
Sao lại có người chị dâu đối tốt với mình như vậy, thật khiến cô đã chán ghét càng thêm chán ghét. Cô đã từng nghĩ giá như người anh hai lấy là loại chị dâu độc ác, vậy cô có thể danh chính ngôn thuận mà ghét cô ta, có thể mắt lạnh nhìn cô ta, thậm chí tìm mọi cách làm cho anh hai phải đuổi cô ta đi. Nhưng sự thật là cô ta chẳng làm hại gì cô, vì vậy có lúc trong lòng rõ ràng cắn răng nghiến lợi thầm oán, nhưng từ trong tận đáy lòng thật sự không thể ghét cô ta.
Bởi vì cô ta có thể mang lại hạnh phúc cho anh hai, bởi vì cô ta là người tốt.
Khẽ thở dài, cô cự tuyệt : "Không cần, hai người… Hai người không cần quan tâm đến em đâu!"
Ở ngoài này Kiều Hỉ dường như thở dài một tiếng, sau đó một hồi, trong ngoài đều không có tiếng động nữa.
Không lâu sau, tiếng xe khởi động từ nhà để xe truyền đến. Cô núp ở cửa sổ phía dưới, nhìn hai người nọ cười nói thân mật rời đi, trong lòng đau đớn, khẽ vuốt đi đau đớn trong lòng, cô cười khổ, đến khi nào cô mới có thể thoát khỏi tình cảnh đau khổ này đây.
Trên xe, Kiều Hỉ nhìn Diệp Hiên Viên, hơi thở thơm như hoa lan, "Sao thế, sáng sớm, chưa thỏa mãn dục vọng sao?"
Diệp Hiên Viên không nhịn được nghiêng đầu, cho Kiều Hỉ một cái liếc ghê người.
Kiều Hi thấy vậy, cười khanh khách, xấu bụng tiếp tục trêu :
"Có muốn không, tôi cho người gọi phụ nữ dập lửa, nghe nói đàn ông nhịn lâu không tốt đâu!"
Diệp Hiên Viên lạnh lùng: "Thế nào, Kiều thị không có chuyện gì sao? Đến phiên cô nhàn nhã!"
Kiều Hỉ lơ đễnh, vuốt vuốt mái tóc xinh đẹp, "Nếu anh đã vội rồi, tôi còn lo vớ vẩn làm gì!" Tuy nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt tinh xảo của Kiều Hỉ lại tràn đầy hận ý thâm trầm.
"Hừ, cô cũng đừng có quên giữa chúng ta có ước định!" Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng châm một điếu thuốc, khói xanh lượn lờ trước gương mặt tuấn tú, thần sắc thật khó đoán được.
"Anh yên tâm, nha đầu ngốc kia đã là vật trong túi anh rồi, về chuyện cùng Nguyễn thị hợp tác, tôi có thể bảo đảm chỉ cần tôi còn ở Kiều thị ngày nào, hợp tác vĩnh viễn có hiệu lực ngày đó."
Thở ra khói, Diệp Hiên Viên cười khẽ, "Tiểu tử Kiều Chấn Vũ cũng không cần lo lắng, chỉ là một thằng ngu! Có điều —"
Dừng một chút, Diệp Hiên Viên liếc nhìn Kiều Hỉ bên cạnh, ý vị sâu xa cười một tiếng, "Người mẹ kế xinh đẹp kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, quan hệ với Đằng Vân lão tổng, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng."
Trên mặt Kiều Hỉ ánh lên hận ý âm trầm, "Con đàn bà Đằng Vân kia hại chết cha tôi, còn muốn mưu cướp Kiều thị, tôi sẽ không để cho mụ ta thực hiện được!"
Nhìn Diệp Hiên Viên bên cạnh, "Tiếp theo, chúng ta phải chuẩn bị, trò chơi sắp bắt đầu. Chỉ là, bảo bối ngoan của anh giải quyết thế nào?"
Diệp Hiên Viên không trả lời, con ngươi tĩnh mịch nhìn xa xăm, thật lâu mới sâu kín một câu, "Không sao, hành động trước. Về phần cô ấy, tôi đều đã nắm trong lòng bàn tay, cô ấy chạy cũng không thoát!"
"Ha ha", Kiều Hỉ triển mi cười một tiếng, "Nghe nói công tử Tần gia anh minh tuấn tú cũng chằm chằm vào bảo bối của anh đấy?"
"Hừ!" Diệp Hiên Viên hừ lạnh một tiếng, gương mặt tuấn tú xanh mét, "Cô cho rằng với năng lực của Tần Nhật sơ có thể mang bảo bối mà tôi bảo vệ đi sao, thứ mà tôi muốn cho tới bây giờ những người khác đừng hòng mơ tới, chớ nói đến chuyện cướp đi! Tiểu tử kia, ngồi đó mà mơ tưởng!"
Kiều Hỉ nhìn nam nhân bên cạnh đang sát khí đầy người, âm thầm kinh hãi, thật lâu mới thiện ý nói: "Diệp tổng, làm đồng minh, tôi muốn khuyên anh một câu, đối đãi với nữ nhân phải thật thành tâm, như vậy mới không lo người ta chạy mất!"
"Chạy mất?" Diệp Hiên Viên âm thầm cười nhạo một tiếng, "Nhìn bộ dạng thường ngày của cô ấy đi ra cổng, có thể chạy được đến đâu!"
Kiều Hỉ vô tình nói, "Con thỏ bị chèn ép đến cùng còn cắn lại người, đừng quá tự tin khó tránh khỏi hậu quả càng khó dự liệu!" Giống như cô bây giờ, Kiều thị chưa nắm trong tay, giờ cứ để cho các người tình chàng ý thiếp một phen, đến lúc đó, ha ha, Kiều Hỉ trong nội tâm cười lạnh, Diệp Hiên Viên anh sẽ là của cô đấy, là người ở dưới váy cô.
Diệp Hiên Viên nghe vậy sửng sốt, thật lâu không dám mở miệng nói chuyện.
Miên Miên nằm ở trên giường, nhàm chán đủ điều, cuốn tiểu thuyết cổ điển ngày thường cô yêu thích không buông tay giờ với cô không có tí hấp dẫn. Trong đầu hỗn loạn, tất cả đều vì người phụ nữ xinh đẹp Kiều Hỉ kia, anh hai dịu dàng cười, hình ảnh hai người ở chung với nhau cười nói cứ lảng vảng trong đầu cô không cách gì tan biến.
Ném sách lên giường, cô ra sức đấm vào chăn, để trong lòng vô lực cùng đau đớn mà phát tiết.
"Tiểu thư Miên Miên, là má Lâm đây!" Mở cửa, má Lâm bưng mai hoa cao cô thích nhất đi vào, nhìn thấy cô mặt buồn buồn không vui, quan tâm hỏi: "Miên Miên, Sao vậy? Không vui sao?"
Cô vô lực nằm trên giường, lắc đầu một cái, trầm mặc.
Má Lâm lắc đầu, nhẹ vị một tiếng, "Miên Miên, con tội gì phải tự hành hạ mình như thế?"
Cô sửng sốt, sau đó từ trên giường ngồi dậy, chê cười nói: "Không có gì đâu, má Lâm, má nghĩ nhiều quá rồi!"
Má Lâm sờ sờ đầu của cô, từ ái nói: "Con không phải gạt ta. Ta là nhìn con trưởng thành từ nhỏ đến lớn, trong lòng con đang suy nghĩ gì, lão bà ta còn không biết sao?"
Giọng nói má Lâm thanh nhã, dịu dàng, ánh mắt nhìn cô đầy thương yêu.
Nghe vậy, cô nhào vào ngực má Lâm, khóc lớn lên. Tất cả bất an trong những ngày qua, một mình cô tự đè nén đau đớn bây giờ đều bộc phát hết ra, "Má Lâm… con…. Hu hu….."
Má Lâm khẽ vuốt vuốt cô, "không sao đâu, khóc đi, khóc đi, khóc được là tốt…"
"Má Lâm, con đau lắm, khổ lắm…" cô nằm trong ngực má Lâm thê thanh khóc rống, giống như muốn để cho tất cả bi phẫn, buồn khổ theo nước mắt trôi hết ra ngoài.
Hồi lâu, má Lâm ôm cô đang thở dốc dần dần, dịu dàng nói: "Miên Miên, nếu như… Nếu như con thật sự thích thiếu gia, vậy thì hãy đoạt lại thiếu gia đi."
"Đoạt lại?" Cô cả kinh, từ trong ngực má Lâm thò đầu ra, "Con… con với anh hai là anh em mà, nếu như bị người khác biết chúng ta… Chúng ta… Sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh hai, con không thể… Không thể ích kỷ như vậy được. . . . . ." Cô lắc đầu, nỗ lực đem ý tưởng nhất thời khiến cô động lòng này cố vứt bỏ.
"Hầy…" Má Lâm thở dài một tiếng, "Chúng ta không nói, có ai biết hai người là anh em chứ!"
"Má nói vậy là ý gì?" Sao lại có chuyện không nói thì không ai biết quan hệ huyết thống của cô và anh hai.
"Chuyện này cũng là lão gia gây ra nghiệt, vì củng cố Nguyễn thị, đã vứt bỏ vợ mình, sau khi trở thành bá chủ một phương mới nhớ ra mình còn có một đứa con trai lưu lạc bên ngoài. Lão gia mới trở lại cô nhi viện đem thiếu gia về Liễu gia, nhưng vì để tránh dư luận đàm tiếu, nên ngoài mặt phải nhận làm con nuôi."
"Má nói là, anh hai ngoài mặt là con nuôi của Nguyễn thị, nhưng thực chất là anh ruột của con ?"
Má Lâm gật đầu.
"Kỳ thật lúc trước, ta không hy vọng con cùng thiếu gia ở chung một chỗ , bởi vì con xứng đáng có được hạnh phúc tốt hơn, nhưng bây giờ nghĩ lại, trên thế giới chắc sẽ không có người đàn ông khác giống như thiếu gia thương yêu con như vậy. Ta hầu hạ Tần gia hơn nửa đời người rồi, ta không hy vọng Miên Miên cũng giống như mẹ ta!" Má Lâm nhắc tới số phận oan trái của mẹ, lệ rơi đầy mặt.
Nghe má Lâm than thở khóc lóc, cô không khỏi vừa đỏ tròng mắt, má Lâm vốn dĩ là người coi trọng truyền thống luân lý, nhưng lại vì hạnh phúc của cô mà khích lệ cô chọn anh hai. Má Lâm nguyện ý hết tâm hết lòng chăm sóc cô như vậy, cô còn muốn gì hơn nữa chứ.
Lau nước mắt, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác, "Nhưng mà… Hiện tại anh hai đã có Kiều Hỉ rồi, hơn nữa cũng…" Hai người đã ngủ cùng một chỗ, Kiều Hỉ lại xinh đẹp mê người như vậy, cô còn có cơ hội sao?
Má Lâm ngắt cô, cười: "Nha đầu ngốc, con thật không biết giá trị của mình sao ? Nếu hắn không thích con, không quan tâm con, sẽ không những không mang phụ nữ về nhà, mà còn vĩnh viễn không trở về nhà. Hắn chỉ là thử dò xét con, để con ghen tỵ thôi!"
Cô bán tín bán nghi gật đầu, thật vậy à, anh hai thật sự là cùng Kiều Hỉ diễn trò lừa cô mà thôi?
Dù sao nói từ góc độ này mà nói, cô buông tay, nhưng lại có thể mang đến hạnh phúc cho anh hai. Trước đây, cô đã cùng anh hai dính dáng không rõ, đã vượt khỏi luân lý anh trai em gái, hiện tại bụi bậm cũng đã rơi xuống đất, mặc kệ là yêu hay chưa yêu, cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là cô sẽ làm mọi thứ, để anh hai có thể hạnh phúc. Thái độ anh hai tối qua đã hoàn toàn chứng minh, dù tranh thủ hay không tranh thủ, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Ăn cơm xong, cô liền trở về phòng. Khí trời rét lạnh, ai cũng lười ra cửa đón không khí lạnh lẽo của lễ rửa tội, vả lại đã sắp thi cuối kỳ, bất luận thế nào, coi như là giết thời gian cũng được, cô cũng là muốn so với bình thường vội vã hơn một chút.
“Cốc cốc….” Ngoài cửa vang lên giọng điệu mảnh mai vui mừng của chị dâu, “Miên Miên, là chị, chị và anh hai muốn ra ngoài, em có muốn đi cùng anh chị không ?”
Đôi lúc cô thật sự oán hận thanh âm mềm mại dễ nghe này, cứ mỗi lần vết thương trong lòng cô dường như bắt đầu khép miệng, thì chị ta liền một đao lại khiến nó rỉ máu.
Cô nén cảm giác đau thương, miễn cưỡng mở cửa, nói với người bên ngoài : “Không, sắp thi học kì rồi, em muốn ôn tập tốt để thi!”.
Kiếm cớ thôi, rõ ràng là kiếm cớ, nhìn cuốn «tiểu thuyết Đường Đại truyền kỳ» trong tay, cô âm thầm khinh bỉ bản thân mình, rõ ràng vốn không có tâm trí để học, rõ ràng cô chẳng qua là không muốn nhìn thấy dáng vẻ thân mật của bọn họ, tránh cho mình thương tâm mà thôi, vậy mà lại làm ra vẻ mặt ngoan ngoãn vụng về.
Người đứng ngoài cửa im lặng chốc lát, rồi lại nói : “Miên Miên, thích ăn gì không, chị mua về cho em!”
Sao lại có người chị dâu đối tốt với mình như vậy, thật khiến cô đã chán ghét càng thêm chán ghét. Cô đã từng nghĩ giá như người anh hai lấy là loại chị dâu độc ác, vậy cô có thể danh chính ngôn thuận mà ghét cô ta, có thể mắt lạnh nhìn cô ta, thậm chí tìm mọi cách làm cho anh hai phải đuổi cô ta đi. Nhưng sự thật là cô ta chẳng làm hại gì cô, vì vậy có lúc trong lòng rõ ràng cắn răng nghiến lợi thầm oán, nhưng từ trong tận đáy lòng thật sự không thể ghét cô ta.
Bởi vì cô ta có thể mang lại hạnh phúc cho anh hai, bởi vì cô ta là người tốt.
Khẽ thở dài, cô cự tuyệt : "Không cần, hai người… Hai người không cần quan tâm đến em đâu!"
Ở ngoài này Kiều Hỉ dường như thở dài một tiếng, sau đó một hồi, trong ngoài đều không có tiếng động nữa.
Không lâu sau, tiếng xe khởi động từ nhà để xe truyền đến. Cô núp ở cửa sổ phía dưới, nhìn hai người nọ cười nói thân mật rời đi, trong lòng đau đớn, khẽ vuốt đi đau đớn trong lòng, cô cười khổ, đến khi nào cô mới có thể thoát khỏi tình cảnh đau khổ này đây.
Trên xe, Kiều Hỉ nhìn Diệp Hiên Viên, hơi thở thơm như hoa lan, "Sao thế, sáng sớm, chưa thỏa mãn dục vọng sao?"
Diệp Hiên Viên không nhịn được nghiêng đầu, cho Kiều Hỉ một cái liếc ghê người.
Kiều Hi thấy vậy, cười khanh khách, xấu bụng tiếp tục trêu :
"Có muốn không, tôi cho người gọi phụ nữ dập lửa, nghe nói đàn ông nhịn lâu không tốt đâu!"
Diệp Hiên Viên lạnh lùng: "Thế nào, Kiều thị không có chuyện gì sao? Đến phiên cô nhàn nhã!"
Kiều Hỉ lơ đễnh, vuốt vuốt mái tóc xinh đẹp, "Nếu anh đã vội rồi, tôi còn lo vớ vẩn làm gì!" Tuy nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt tinh xảo của Kiều Hỉ lại tràn đầy hận ý thâm trầm.
"Hừ, cô cũng đừng có quên giữa chúng ta có ước định!" Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng châm một điếu thuốc, khói xanh lượn lờ trước gương mặt tuấn tú, thần sắc thật khó đoán được.
"Anh yên tâm, nha đầu ngốc kia đã là vật trong túi anh rồi, về chuyện cùng Nguyễn thị hợp tác, tôi có thể bảo đảm chỉ cần tôi còn ở Kiều thị ngày nào, hợp tác vĩnh viễn có hiệu lực ngày đó."
Thở ra khói, Diệp Hiên Viên cười khẽ, "Tiểu tử Kiều Chấn Vũ cũng không cần lo lắng, chỉ là một thằng ngu! Có điều —"
Dừng một chút, Diệp Hiên Viên liếc nhìn Kiều Hỉ bên cạnh, ý vị sâu xa cười một tiếng, "Người mẹ kế xinh đẹp kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, quan hệ với Đằng Vân lão tổng, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng."
Trên mặt Kiều Hỉ ánh lên hận ý âm trầm, "Con đàn bà Đằng Vân kia hại chết cha tôi, còn muốn mưu cướp Kiều thị, tôi sẽ không để cho mụ ta thực hiện được!"
Nhìn Diệp Hiên Viên bên cạnh, "Tiếp theo, chúng ta phải chuẩn bị, trò chơi sắp bắt đầu. Chỉ là, bảo bối ngoan của anh giải quyết thế nào?"
Diệp Hiên Viên không trả lời, con ngươi tĩnh mịch nhìn xa xăm, thật lâu mới sâu kín một câu, "Không sao, hành động trước. Về phần cô ấy, tôi đều đã nắm trong lòng bàn tay, cô ấy chạy cũng không thoát!"
"Ha ha", Kiều Hỉ triển mi cười một tiếng, "Nghe nói công tử Tần gia anh minh tuấn tú cũng chằm chằm vào bảo bối của anh đấy?"
"Hừ!" Diệp Hiên Viên hừ lạnh một tiếng, gương mặt tuấn tú xanh mét, "Cô cho rằng với năng lực của Tần Nhật sơ có thể mang bảo bối mà tôi bảo vệ đi sao, thứ mà tôi muốn cho tới bây giờ những người khác đừng hòng mơ tới, chớ nói đến chuyện cướp đi! Tiểu tử kia, ngồi đó mà mơ tưởng!"
Kiều Hỉ nhìn nam nhân bên cạnh đang sát khí đầy người, âm thầm kinh hãi, thật lâu mới thiện ý nói: "Diệp tổng, làm đồng minh, tôi muốn khuyên anh một câu, đối đãi với nữ nhân phải thật thành tâm, như vậy mới không lo người ta chạy mất!"
"Chạy mất?" Diệp Hiên Viên âm thầm cười nhạo một tiếng, "Nhìn bộ dạng thường ngày của cô ấy đi ra cổng, có thể chạy được đến đâu!"
Kiều Hỉ vô tình nói, "Con thỏ bị chèn ép đến cùng còn cắn lại người, đừng quá tự tin khó tránh khỏi hậu quả càng khó dự liệu!" Giống như cô bây giờ, Kiều thị chưa nắm trong tay, giờ cứ để cho các người tình chàng ý thiếp một phen, đến lúc đó, ha ha, Kiều Hỉ trong nội tâm cười lạnh, Diệp Hiên Viên anh sẽ là của cô đấy, là người ở dưới váy cô.
Diệp Hiên Viên nghe vậy sửng sốt, thật lâu không dám mở miệng nói chuyện.
Miên Miên nằm ở trên giường, nhàm chán đủ điều, cuốn tiểu thuyết cổ điển ngày thường cô yêu thích không buông tay giờ với cô không có tí hấp dẫn. Trong đầu hỗn loạn, tất cả đều vì người phụ nữ xinh đẹp Kiều Hỉ kia, anh hai dịu dàng cười, hình ảnh hai người ở chung với nhau cười nói cứ lảng vảng trong đầu cô không cách gì tan biến.
Ném sách lên giường, cô ra sức đấm vào chăn, để trong lòng vô lực cùng đau đớn mà phát tiết.
"Tiểu thư Miên Miên, là má Lâm đây!" Mở cửa, má Lâm bưng mai hoa cao cô thích nhất đi vào, nhìn thấy cô mặt buồn buồn không vui, quan tâm hỏi: "Miên Miên, Sao vậy? Không vui sao?"
Cô vô lực nằm trên giường, lắc đầu một cái, trầm mặc.
Má Lâm lắc đầu, nhẹ vị một tiếng, "Miên Miên, con tội gì phải tự hành hạ mình như thế?"
Cô sửng sốt, sau đó từ trên giường ngồi dậy, chê cười nói: "Không có gì đâu, má Lâm, má nghĩ nhiều quá rồi!"
Má Lâm sờ sờ đầu của cô, từ ái nói: "Con không phải gạt ta. Ta là nhìn con trưởng thành từ nhỏ đến lớn, trong lòng con đang suy nghĩ gì, lão bà ta còn không biết sao?"
Giọng nói má Lâm thanh nhã, dịu dàng, ánh mắt nhìn cô đầy thương yêu.
Nghe vậy, cô nhào vào ngực má Lâm, khóc lớn lên. Tất cả bất an trong những ngày qua, một mình cô tự đè nén đau đớn bây giờ đều bộc phát hết ra, "Má Lâm… con…. Hu hu….."
Má Lâm khẽ vuốt vuốt cô, "không sao đâu, khóc đi, khóc đi, khóc được là tốt…"
"Má Lâm, con đau lắm, khổ lắm…" cô nằm trong ngực má Lâm thê thanh khóc rống, giống như muốn để cho tất cả bi phẫn, buồn khổ theo nước mắt trôi hết ra ngoài.
Hồi lâu, má Lâm ôm cô đang thở dốc dần dần, dịu dàng nói: "Miên Miên, nếu như… Nếu như con thật sự thích thiếu gia, vậy thì hãy đoạt lại thiếu gia đi."
"Đoạt lại?" Cô cả kinh, từ trong ngực má Lâm thò đầu ra, "Con… con với anh hai là anh em mà, nếu như bị người khác biết chúng ta… Chúng ta… Sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh hai, con không thể… Không thể ích kỷ như vậy được. . . . . ." Cô lắc đầu, nỗ lực đem ý tưởng nhất thời khiến cô động lòng này cố vứt bỏ.
"Hầy…" Má Lâm thở dài một tiếng, "Chúng ta không nói, có ai biết hai người là anh em chứ!"
"Má nói vậy là ý gì?" Sao lại có chuyện không nói thì không ai biết quan hệ huyết thống của cô và anh hai.
"Chuyện này cũng là lão gia gây ra nghiệt, vì củng cố Nguyễn thị, đã vứt bỏ vợ mình, sau khi trở thành bá chủ một phương mới nhớ ra mình còn có một đứa con trai lưu lạc bên ngoài. Lão gia mới trở lại cô nhi viện đem thiếu gia về Liễu gia, nhưng vì để tránh dư luận đàm tiếu, nên ngoài mặt phải nhận làm con nuôi."
"Má nói là, anh hai ngoài mặt là con nuôi của Nguyễn thị, nhưng thực chất là anh ruột của con ?"
Má Lâm gật đầu.
"Kỳ thật lúc trước, ta không hy vọng con cùng thiếu gia ở chung một chỗ , bởi vì con xứng đáng có được hạnh phúc tốt hơn, nhưng bây giờ nghĩ lại, trên thế giới chắc sẽ không có người đàn ông khác giống như thiếu gia thương yêu con như vậy. Ta hầu hạ Tần gia hơn nửa đời người rồi, ta không hy vọng Miên Miên cũng giống như mẹ ta!" Má Lâm nhắc tới số phận oan trái của mẹ, lệ rơi đầy mặt.
Nghe má Lâm than thở khóc lóc, cô không khỏi vừa đỏ tròng mắt, má Lâm vốn dĩ là người coi trọng truyền thống luân lý, nhưng lại vì hạnh phúc của cô mà khích lệ cô chọn anh hai. Má Lâm nguyện ý hết tâm hết lòng chăm sóc cô như vậy, cô còn muốn gì hơn nữa chứ.
Lau nước mắt, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác, "Nhưng mà… Hiện tại anh hai đã có Kiều Hỉ rồi, hơn nữa cũng…" Hai người đã ngủ cùng một chỗ, Kiều Hỉ lại xinh đẹp mê người như vậy, cô còn có cơ hội sao?
Má Lâm ngắt cô, cười: "Nha đầu ngốc, con thật không biết giá trị của mình sao ? Nếu hắn không thích con, không quan tâm con, sẽ không những không mang phụ nữ về nhà, mà còn vĩnh viễn không trở về nhà. Hắn chỉ là thử dò xét con, để con ghen tỵ thôi!"
Cô bán tín bán nghi gật đầu, thật vậy à, anh hai thật sự là cùng Kiều Hỉ diễn trò lừa cô mà thôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.