Quyển 2 - Chương 9: Hỗn loạn
Phó Tráng Tráng
19/02/2017
Diệp Hiên Viên lẳng lặng nhìn cô gái đang nằm trên giường, hàng lông mi
dài trên gương mặt trắng nhợt như bóng ma, bất giác vươn tay ôn nhu
vuốt ve gương mặt cô, vẻ mặt thất thần.
Từ lúc nào thì anh phát hiện ra tình cảm anh dành cho cô em gái cũng là người thân duy nhất của anh thật đặc biệt?
Là khi cô bốn tuổi vụng về vấp ngã trước mặt anh. Hay là khi mới sáu tuổi, cô cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi, một mình cố chấp chờ đợi anh trong rừng cây. Hay là khi đã qua thật nhiều năm như vậy, cô vẫn thời thời khắc khắc ở cạnh anh, nương tựa vào nhau...
Đã lâu thật lâu.... Diệp Hiên Viên không khỏi thở dài, thời gian trôi qua cũng đã lâu, cô gái có vẻ ngoài ngây ngốc, e dè nhạy cảm đã ở bên cạnh anh, trong lúc vô tình đã thâm nhập vào xương máu anh, hơn nữa, càng lúc càng sâu, giống như cây dây leo quấn chặt lấy anh, không thể nhúc nhích. Anh muốn cô biết rõ, anh đã sớm không phải anh trai kính yêu cô vẫn hay dựa dẫm, anh không muốn làm anh trai ruột của cô, anh muốn ôm cô nhét vào trong ngực, chiếm đoạt cô, đụng chạm cô, từng chút từng chút một hoà tan cô vào máu thịt anh, không để cho người khác mơ ước.
Nhẹ nhàng nằm xuống mép giường, Diệp Hiên Viên mệt mỏi nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô, Miên Miên, anh phải làm thế nào bây giờ? Không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì, mang em ôm vào trong ngực, không cho em có cơ hội bay đi, kéo em cùng vào địa ngục đen tối, hay cứ như vậy buông tay, để em tự do bay lượn, bay lên núi cao, vượt qua biển rộng mênh mông, bay xa khỏi thế giới của anh.
Diệp Hiên Viên tự nhận mình chẳng phải hạng người lương thiện gì, đối với việc hại chết cha như vậy, người khác cho là đại nghịch bất đạo, nhưng bản thân anh cảm thấy thanh thản là được. Có liên quan gì chứ? Nếu anh muốn, cho dù phải hy sinh một chút thì có đáng gì?
Không sai, là anh muốn Nguyễn thị nhưng cũng muốn Miên Miên. Quyền thừa kế Nguyễn thị là thuộc về Miên Miên, cho dù tương lai cô có yêu người khác, nhưng anh cũng sẽ không để cô rời đi, bởi vì Nguyễn Thị cùng Miên Miên đều là của anh. Không có lợi ích gì nam nhân mới chọn một trong hai giữa giang sơn và mỹ nhân. Diệp Hiên Viên anh vừa muốn giang sơn, vừa muốn có mỹ nhân!
Thì ra anh vốn mạnh mẽ bá đạo như vậy, cũng không phải không dự liệu được tình cảm của anh với trái cầu nhỏ này không phải bình thường, cũng đã từng đem loại tình cảm này bóp chết từ trong trứng nước, nhưng chuyện lần đó cuối cùng lại khiến anh đau khổ gần tám năm, hơn nữa cả đời còn không thể chạy trốn khỏi ác mộng
Cho nên, thật xin lỗi, Miên Miên, anh trai sẽ không buông em ra, bất kể em nguyện ý hay không, đời này kiếp này, Nguyễn Miên Miên chỉ có thể là của Diệp Hiên Viên anh, cho dù đi xuống đi ngục, em cũng phải đi cùng anh! Thật xin lỗi, Miên Miên, tha thứ cho anh trai ích kỷ, tha thứ cho anh trai, anh hứa với em, kiếp này anh chiếm đoạt em, kiếp sau nhất định anh sẽ van xin trời xanh để em không gặp phải người đàn ông như anh.
Cúi đầu hôn cánh môi khô khốc nhợt nhạt của cô, trằn trọc mút vào cho đến khi đôi môi nhỏ nhắn dần dần khôi phục được sắc hồng vốn có.
Vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô bé trên giường lần nữa, Diệp Hiên Viên đắp kín mền cho cô, nhe nhàng đi ra khỏi cửa.
Nguyễn Diệp Thành không thể bảo vệ người ông ta yêu nhưng Diệp Hiên Viên anh tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ đó!
Miên Miên, em yên tâm, người nào dám tổn thương em, anh sẽ khiến hắn phải hối hận đã sinh ra trên thế giới này.
Đóng cửa lại, trong mắt Diệp Hiên Viên thoáng qua một tia hung ác cùng khát máu.
Trong thư phòng.
Diệp Hiên Viên có chút mệt mỏi tựa vào trên ghế, hỏi cô gái một mực cung kính đang đứng trước mặt, “Lữ Yên, rốt cuộc là như thế nào?”
Lữ Yên cúi đầu,. cung kính trả lời, “Diệp tiên sinh, bởi vì chịu kích thích lớn hai lần liên tiếp nên tiểu thư mới phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh”.
“Không có biện pháp nào khác sao?” Diệp Hiên Viên day day huyệt Thái Dương, nuôi một lũ người vô dụng này thật tổn hao tinh thần!
“Thật ra thì..........” Lữ Yên nhìn người đàn ông trước mặt thần sắc mệt mỏi, có chút do dự không biết có nên nói hay không.
“Nói đi, tiền nong bên Mỹ có vấn đề gì sao?”
Lữ Yên lắc đàu. “Bên Mĩ vẫn vận hành tốt, không có vấn đề gì lớn. Loại lần trước chúng ta nghiên cứu.... thuốc ức chế trí nhớ đã nghiên cứu chế tạo thành công. Loại thuốc này có thể ức chế một đoạn trí nhớ con người, hơn nữa bị kích nhớ một tỷ lệ rất nhỏ, chỉ một phần vạn, cho dù có loáng thoáng hình ảnh, cũng không gây ảnh hưởng đến các cơ quan khác trong cơ thể.
“Cô nói là, cho dù Miên Miên đã bị kích nhớ, nếu có trong đầu có hình ảnh loáng thoáng cũng sẽ không nhức đầu, không bị chảy máu?”
“Dạ, trên lý thuyết phải......”
Diệp Hiên Viên cắt đứt Lữ Yên, "Cái gì gọi là trên lý thuyết?"
Lữ Yên giải thích, “Bởi vì không làm thí nghiệm lâm sàng, cũng không làm thí nghiệm trên con người nên chúng ta không thể đảm bảo tính an toàn của thuốc, loại thuốc trong mới nghiên cứu thường có tác dụng phụ trong giai đoạn đầu!”.
“Trong giai đoạn đầu là bao lâu?”
“Bình thường là ba tháng, dài nhất cũng chỉ một năm!”
“Là như vậy sao? Một năm!” Diệp Hiên Viên sờ sờ cái mũi thẳng tắp, ra lệnh cho Lữ Yên, “Cô tiêm loại thuốc này cho Triệu Minh và Triệu Dung, cho người theo dõi tại chỗ!”
Lữ Yên có chút chần chừ, “Nhưng, Diệp tiên sinh, chúng ta chưa biết được hết tác dụng phụ của loại thuốc này, không thể đảm bảo an toàn tính mạng cho người thí nghiệm, việc này có hơi quá....”
“Tôi làm việc tự có chủ ý, cô nên quan tâm đến việc của cô thôi!” Diệp Hiên Viên không nhịn được, cắt đứt thiện ý khuyên giải của cô gái trước mặt.
Vật nào cũng phải tận dụng triệt để, Diệp Hiên Viên anh không tốn công nuôi người vô dụng, người hậu đậu! Triệu Minh có can đảm chọc giận anh thì phải có trách nhiệm giải quyết hậu quả. Vả lại, mặc dù anh đối với đứa bé trong bụng Tần Xu Bối không có tình cảm gì, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của anh, mặc dù do anh âm mưu bóp chết, nhưng Triệu Minh cũng không khỏi có liên quan, nếu anh không báo thù, không phải đã phụ lòng tiểu sinh mệnh vô tội đó sao (đối với việc này mà nói, Diệp Hiên Viên thật biến thái, tác giả cũng không nhịn được, thật là quá đáng, rõ ràng là chính mình hại chết con của mình còn đổ cho Triệu Minh, thật là biến thái từ trong trứng nước mà. Triệu Minh đáng thương, Amen!)
Dường như đột nhiên phát hiện ra cái gì, Diệp Hiên Viên gọi Lữ Yên đang đi ra cửa.
“Nói cho tôi biết loại thuốc đó nghiên cứu như thế nào?”
Đang mở cửa, Lữ yên hơi sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, có chút xin lỗi nói: “Diệp tiên sinh, tổn hại hết sức nghiêm trọng, trong thời gian ngắn sợ rằng.....”
“Đủ rồi”, Diệp Hiên Viên khoát khoát tay, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nghe những lời giống vậy! Được rồi, cô ra ngoài đi!”
Nhìn thân ảnh Lữ Yên biến mất sau cánh cửa, ánh mắt Diệp Hiên Viên ánh lên một nỗi bi thương cùng đau đớn khôn cùng.
Miên Miên, đời này mặc dù em không có cơ hội sinh hài tử, nhưng anh sẽ không để em trở thành người phụ nữ có chút khiếm khuyết nào!
Miên Miên, anh trai sẽ bảo vệ em thật tốt, nhất định sẽ......
“Cốc cốc....” ngoài cửa truyền ra tiếng gõ cửa, cắt ngang Diệp Hiên Viên đang trầm tư.
“Thiếu gia, tiểu thư đã tỉnh!” Mẹ Lâm ở bên ngoài dè dặt nói.
Lúc Diệp Hiên Viên đến gần căn phòng thì nghe thấy một tiếng thét thê lương chói tai.
Vội bước vào phòng, anh thấy Nguyễn Miên Miên đang ôm chăn co rúm người lại, mỗi khi có người tới gần liền thét chói tai, bộ dạng thật đáng thương.
Cẩn thận đi qua, Diệp Hiên Viên hỏi Lữ Yên đang đứng bên cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Thư bị kinh hãi quá độ, dường như không nhận ra bất kỳ ai!”
Diệp Hiên Viên đẩy Lữ Yên ra, thận trọng đi tới cô gái đang rúm ró trong góc tường, từ từ vươn tay, dỗ dành, “Miên Miên, anh là anh trai em, em rất thích anh trai mà, có nhận ra anh không?”
“Anh trai?” Từ này đối với cô gái dường như có chút quen thuộc, không khỏi nghiêng đầu, “Anh trai?”
Diệp Hiên Viên tiếp tục ân cần giải thích, “Đúng, anh là anh trai em, Miên Miên, đến với anh trai nào!”
“Anh trai?” Nguyễn Miên Miên có chút nghi ngờ.
Diệp Hiên Viên gật đầu một cái, “Đúng, anh là anh trai em, ngoan, Miên Miên, đến với anh trai nào.....”
Nguyễn Miên Miên nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt, cẩn thận giơ tay về phía trước, miệng vẫn lẩm bẩm nghi ngờ, “Thật là anh trai?”
Diệp Hiên Viên nhìn bàn tay nhỏ bé đang gần trong gang tấc, khẽ gật đầu cười, “Đúng, anh là anh trai của Miên Miên!”
Mọi người có mặt đều ngừng thở, nhìn hai bàn tay đang chậm rãi đưa lại gần, Nguyễn Miên Miên đột ngột hét lên một tiếng, “A____, ngươi không phải là anh trai, anh trai không yêu Miên Miên nữa..... Không cần Miên Miên nữa.......”
Diệp Hiên Viên nhanh chóng kéo cô ôm chặt vào trong ngực, không chút nào để ý cô đang ra sức giãy dụa, dịu dàng an ủi “Ngoan, anh là anh trai em, anh trai không nói không yêu Miên Miên, anh trai vĩnh viễn yêu Miên Miên mà!”
Nguyễn Miên Miên vẫn cố gắng giãy dụa, liên tục thét chói tai.
Diệp Hiên Viên ôm còn mèo nhỏ đang làm loạn trong ngực, vừa đi về phía phòng mình, vừa ra hiệu bảo Lữ Yên chuẩn bị thuốc an thần.
Đêm khuya....
Nhìn cô gái trong ngực đã từ từ ngủ vẫn còn nắm chặt vạt áo anh không buông, Diệp Hiên Viên đem Triệu Minh cắn giết trong lòng, thầm nghĩ hôm nay trừng phạt như vậy thật quá nhẹ rồi, nhưng ngày còn dài, giữ lại tính mạng của hắn, không sợ hắn không có ngày đau khổ.
Nhẹ nhàng cởi quần áo cô gái trong ngực, Diệp Hiên Viên ôm cô đi tới phòng tắm. Nhìn da thịt cô bình thường trắng nõn mềm mại đầy vết máu ứ đọng, trong mắt Diệp Hiên Viên tràn đầy âm hiểm.
May mắn, Nguyễn Miên Miên cả đêm không bị giày vò, yên lặng ngoan ngoãn nép vào ngực Diệp Hiên Viên, mới có thể khiến anh miễn cưỡng đè nén mong muốn lao xuống núi đem bọn người đó băm thành từng mảnh vụn.
Từ lúc nào thì anh phát hiện ra tình cảm anh dành cho cô em gái cũng là người thân duy nhất của anh thật đặc biệt?
Là khi cô bốn tuổi vụng về vấp ngã trước mặt anh. Hay là khi mới sáu tuổi, cô cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi, một mình cố chấp chờ đợi anh trong rừng cây. Hay là khi đã qua thật nhiều năm như vậy, cô vẫn thời thời khắc khắc ở cạnh anh, nương tựa vào nhau...
Đã lâu thật lâu.... Diệp Hiên Viên không khỏi thở dài, thời gian trôi qua cũng đã lâu, cô gái có vẻ ngoài ngây ngốc, e dè nhạy cảm đã ở bên cạnh anh, trong lúc vô tình đã thâm nhập vào xương máu anh, hơn nữa, càng lúc càng sâu, giống như cây dây leo quấn chặt lấy anh, không thể nhúc nhích. Anh muốn cô biết rõ, anh đã sớm không phải anh trai kính yêu cô vẫn hay dựa dẫm, anh không muốn làm anh trai ruột của cô, anh muốn ôm cô nhét vào trong ngực, chiếm đoạt cô, đụng chạm cô, từng chút từng chút một hoà tan cô vào máu thịt anh, không để cho người khác mơ ước.
Nhẹ nhàng nằm xuống mép giường, Diệp Hiên Viên mệt mỏi nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô, Miên Miên, anh phải làm thế nào bây giờ? Không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì, mang em ôm vào trong ngực, không cho em có cơ hội bay đi, kéo em cùng vào địa ngục đen tối, hay cứ như vậy buông tay, để em tự do bay lượn, bay lên núi cao, vượt qua biển rộng mênh mông, bay xa khỏi thế giới của anh.
Diệp Hiên Viên tự nhận mình chẳng phải hạng người lương thiện gì, đối với việc hại chết cha như vậy, người khác cho là đại nghịch bất đạo, nhưng bản thân anh cảm thấy thanh thản là được. Có liên quan gì chứ? Nếu anh muốn, cho dù phải hy sinh một chút thì có đáng gì?
Không sai, là anh muốn Nguyễn thị nhưng cũng muốn Miên Miên. Quyền thừa kế Nguyễn thị là thuộc về Miên Miên, cho dù tương lai cô có yêu người khác, nhưng anh cũng sẽ không để cô rời đi, bởi vì Nguyễn Thị cùng Miên Miên đều là của anh. Không có lợi ích gì nam nhân mới chọn một trong hai giữa giang sơn và mỹ nhân. Diệp Hiên Viên anh vừa muốn giang sơn, vừa muốn có mỹ nhân!
Thì ra anh vốn mạnh mẽ bá đạo như vậy, cũng không phải không dự liệu được tình cảm của anh với trái cầu nhỏ này không phải bình thường, cũng đã từng đem loại tình cảm này bóp chết từ trong trứng nước, nhưng chuyện lần đó cuối cùng lại khiến anh đau khổ gần tám năm, hơn nữa cả đời còn không thể chạy trốn khỏi ác mộng
Cho nên, thật xin lỗi, Miên Miên, anh trai sẽ không buông em ra, bất kể em nguyện ý hay không, đời này kiếp này, Nguyễn Miên Miên chỉ có thể là của Diệp Hiên Viên anh, cho dù đi xuống đi ngục, em cũng phải đi cùng anh! Thật xin lỗi, Miên Miên, tha thứ cho anh trai ích kỷ, tha thứ cho anh trai, anh hứa với em, kiếp này anh chiếm đoạt em, kiếp sau nhất định anh sẽ van xin trời xanh để em không gặp phải người đàn ông như anh.
Cúi đầu hôn cánh môi khô khốc nhợt nhạt của cô, trằn trọc mút vào cho đến khi đôi môi nhỏ nhắn dần dần khôi phục được sắc hồng vốn có.
Vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô bé trên giường lần nữa, Diệp Hiên Viên đắp kín mền cho cô, nhe nhàng đi ra khỏi cửa.
Nguyễn Diệp Thành không thể bảo vệ người ông ta yêu nhưng Diệp Hiên Viên anh tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ đó!
Miên Miên, em yên tâm, người nào dám tổn thương em, anh sẽ khiến hắn phải hối hận đã sinh ra trên thế giới này.
Đóng cửa lại, trong mắt Diệp Hiên Viên thoáng qua một tia hung ác cùng khát máu.
Trong thư phòng.
Diệp Hiên Viên có chút mệt mỏi tựa vào trên ghế, hỏi cô gái một mực cung kính đang đứng trước mặt, “Lữ Yên, rốt cuộc là như thế nào?”
Lữ Yên cúi đầu,. cung kính trả lời, “Diệp tiên sinh, bởi vì chịu kích thích lớn hai lần liên tiếp nên tiểu thư mới phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh”.
“Không có biện pháp nào khác sao?” Diệp Hiên Viên day day huyệt Thái Dương, nuôi một lũ người vô dụng này thật tổn hao tinh thần!
“Thật ra thì..........” Lữ Yên nhìn người đàn ông trước mặt thần sắc mệt mỏi, có chút do dự không biết có nên nói hay không.
“Nói đi, tiền nong bên Mỹ có vấn đề gì sao?”
Lữ Yên lắc đàu. “Bên Mĩ vẫn vận hành tốt, không có vấn đề gì lớn. Loại lần trước chúng ta nghiên cứu.... thuốc ức chế trí nhớ đã nghiên cứu chế tạo thành công. Loại thuốc này có thể ức chế một đoạn trí nhớ con người, hơn nữa bị kích nhớ một tỷ lệ rất nhỏ, chỉ một phần vạn, cho dù có loáng thoáng hình ảnh, cũng không gây ảnh hưởng đến các cơ quan khác trong cơ thể.
“Cô nói là, cho dù Miên Miên đã bị kích nhớ, nếu có trong đầu có hình ảnh loáng thoáng cũng sẽ không nhức đầu, không bị chảy máu?”
“Dạ, trên lý thuyết phải......”
Diệp Hiên Viên cắt đứt Lữ Yên, "Cái gì gọi là trên lý thuyết?"
Lữ Yên giải thích, “Bởi vì không làm thí nghiệm lâm sàng, cũng không làm thí nghiệm trên con người nên chúng ta không thể đảm bảo tính an toàn của thuốc, loại thuốc trong mới nghiên cứu thường có tác dụng phụ trong giai đoạn đầu!”.
“Trong giai đoạn đầu là bao lâu?”
“Bình thường là ba tháng, dài nhất cũng chỉ một năm!”
“Là như vậy sao? Một năm!” Diệp Hiên Viên sờ sờ cái mũi thẳng tắp, ra lệnh cho Lữ Yên, “Cô tiêm loại thuốc này cho Triệu Minh và Triệu Dung, cho người theo dõi tại chỗ!”
Lữ Yên có chút chần chừ, “Nhưng, Diệp tiên sinh, chúng ta chưa biết được hết tác dụng phụ của loại thuốc này, không thể đảm bảo an toàn tính mạng cho người thí nghiệm, việc này có hơi quá....”
“Tôi làm việc tự có chủ ý, cô nên quan tâm đến việc của cô thôi!” Diệp Hiên Viên không nhịn được, cắt đứt thiện ý khuyên giải của cô gái trước mặt.
Vật nào cũng phải tận dụng triệt để, Diệp Hiên Viên anh không tốn công nuôi người vô dụng, người hậu đậu! Triệu Minh có can đảm chọc giận anh thì phải có trách nhiệm giải quyết hậu quả. Vả lại, mặc dù anh đối với đứa bé trong bụng Tần Xu Bối không có tình cảm gì, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của anh, mặc dù do anh âm mưu bóp chết, nhưng Triệu Minh cũng không khỏi có liên quan, nếu anh không báo thù, không phải đã phụ lòng tiểu sinh mệnh vô tội đó sao (đối với việc này mà nói, Diệp Hiên Viên thật biến thái, tác giả cũng không nhịn được, thật là quá đáng, rõ ràng là chính mình hại chết con của mình còn đổ cho Triệu Minh, thật là biến thái từ trong trứng nước mà. Triệu Minh đáng thương, Amen!)
Dường như đột nhiên phát hiện ra cái gì, Diệp Hiên Viên gọi Lữ Yên đang đi ra cửa.
“Nói cho tôi biết loại thuốc đó nghiên cứu như thế nào?”
Đang mở cửa, Lữ yên hơi sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, có chút xin lỗi nói: “Diệp tiên sinh, tổn hại hết sức nghiêm trọng, trong thời gian ngắn sợ rằng.....”
“Đủ rồi”, Diệp Hiên Viên khoát khoát tay, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nghe những lời giống vậy! Được rồi, cô ra ngoài đi!”
Nhìn thân ảnh Lữ Yên biến mất sau cánh cửa, ánh mắt Diệp Hiên Viên ánh lên một nỗi bi thương cùng đau đớn khôn cùng.
Miên Miên, đời này mặc dù em không có cơ hội sinh hài tử, nhưng anh sẽ không để em trở thành người phụ nữ có chút khiếm khuyết nào!
Miên Miên, anh trai sẽ bảo vệ em thật tốt, nhất định sẽ......
“Cốc cốc....” ngoài cửa truyền ra tiếng gõ cửa, cắt ngang Diệp Hiên Viên đang trầm tư.
“Thiếu gia, tiểu thư đã tỉnh!” Mẹ Lâm ở bên ngoài dè dặt nói.
Lúc Diệp Hiên Viên đến gần căn phòng thì nghe thấy một tiếng thét thê lương chói tai.
Vội bước vào phòng, anh thấy Nguyễn Miên Miên đang ôm chăn co rúm người lại, mỗi khi có người tới gần liền thét chói tai, bộ dạng thật đáng thương.
Cẩn thận đi qua, Diệp Hiên Viên hỏi Lữ Yên đang đứng bên cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Thư bị kinh hãi quá độ, dường như không nhận ra bất kỳ ai!”
Diệp Hiên Viên đẩy Lữ Yên ra, thận trọng đi tới cô gái đang rúm ró trong góc tường, từ từ vươn tay, dỗ dành, “Miên Miên, anh là anh trai em, em rất thích anh trai mà, có nhận ra anh không?”
“Anh trai?” Từ này đối với cô gái dường như có chút quen thuộc, không khỏi nghiêng đầu, “Anh trai?”
Diệp Hiên Viên tiếp tục ân cần giải thích, “Đúng, anh là anh trai em, Miên Miên, đến với anh trai nào!”
“Anh trai?” Nguyễn Miên Miên có chút nghi ngờ.
Diệp Hiên Viên gật đầu một cái, “Đúng, anh là anh trai em, ngoan, Miên Miên, đến với anh trai nào.....”
Nguyễn Miên Miên nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt, cẩn thận giơ tay về phía trước, miệng vẫn lẩm bẩm nghi ngờ, “Thật là anh trai?”
Diệp Hiên Viên nhìn bàn tay nhỏ bé đang gần trong gang tấc, khẽ gật đầu cười, “Đúng, anh là anh trai của Miên Miên!”
Mọi người có mặt đều ngừng thở, nhìn hai bàn tay đang chậm rãi đưa lại gần, Nguyễn Miên Miên đột ngột hét lên một tiếng, “A____, ngươi không phải là anh trai, anh trai không yêu Miên Miên nữa..... Không cần Miên Miên nữa.......”
Diệp Hiên Viên nhanh chóng kéo cô ôm chặt vào trong ngực, không chút nào để ý cô đang ra sức giãy dụa, dịu dàng an ủi “Ngoan, anh là anh trai em, anh trai không nói không yêu Miên Miên, anh trai vĩnh viễn yêu Miên Miên mà!”
Nguyễn Miên Miên vẫn cố gắng giãy dụa, liên tục thét chói tai.
Diệp Hiên Viên ôm còn mèo nhỏ đang làm loạn trong ngực, vừa đi về phía phòng mình, vừa ra hiệu bảo Lữ Yên chuẩn bị thuốc an thần.
Đêm khuya....
Nhìn cô gái trong ngực đã từ từ ngủ vẫn còn nắm chặt vạt áo anh không buông, Diệp Hiên Viên đem Triệu Minh cắn giết trong lòng, thầm nghĩ hôm nay trừng phạt như vậy thật quá nhẹ rồi, nhưng ngày còn dài, giữ lại tính mạng của hắn, không sợ hắn không có ngày đau khổ.
Nhẹ nhàng cởi quần áo cô gái trong ngực, Diệp Hiên Viên ôm cô đi tới phòng tắm. Nhìn da thịt cô bình thường trắng nõn mềm mại đầy vết máu ứ đọng, trong mắt Diệp Hiên Viên tràn đầy âm hiểm.
May mắn, Nguyễn Miên Miên cả đêm không bị giày vò, yên lặng ngoan ngoãn nép vào ngực Diệp Hiên Viên, mới có thể khiến anh miễn cưỡng đè nén mong muốn lao xuống núi đem bọn người đó băm thành từng mảnh vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.