Quyển 2 - Chương 19: Nổi giận
Phó Tráng Tráng
19/02/2017
Nhìn người đàn ông nghe nói là hiệu trưởng mới trên khán đài mà cô thấy
bỡ ngỡ, người đó thật không giống như mong đợi, không phải là một người
đàn ông tuấn tú giống cái tên Lucifer mà lại là một ông lão tóc bạc
trắng với gương mặt linh hoạt khôn khéo, bước lên khán đài với bộ dạng
“gừng càng già càng cay”.
“Các bạn, tôi là hiệu trưởng mới. Kẻ hèn này họ Lý tên Tầm Hoan….”
Nữu Nữu ở bên cạnh phản đối, oán giận nói “Tôi là Lâm Thị Âm đây?”. Xem ra cô ấy đã bị đả kích không nhỏ.
Cô đập đập Nữu Nữu nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, hiệu trưởng mới vẫn còn ở trên kia đấy”.
“Hừ”, Nữu Nữu không thèm đếm xỉa, chỉ ra xung quanh, “Bạn nhìn kìa…..
Lúc này cô mới phát hiện đám công chúa xung quanh đang mất kiên nhẫn nhao nhao lên, túm năm tụm ba thì thầm phản đối, vẻ mặt tràn đầy căm giận.
Nữu Nữu buông tay xuống, uất hận nhìn lên khán đài: “Cứ tưởng là một soái ca, ai ngờ lại là một lão già, thật chẳng thú vị chút nào”.
Tiếng huyên náo phía dưới ngày càng lớn, dần dần hoàn toàn lấn át giọng nói trên khán đài chỉ nhìn thấy ông lão trên khán đài vẫn mấp máy môi nói không ngừng, nước miếng bay lung tung.
Cuối cùng, hiệu trưởng không nhịn nổi, cao giọng nói: “Các bạn, xin trật tự”.
Toàn trường chỉ yên lặng được trong chốc lát, ngay sau đó coi như không có gì lại ồn ào loạn lên.
Vừa lúc đó, ông lão không biết lấy từ đâu ra một chiếc micro hướng xuống phía dưới gào to, “Kính mời Húc Nhật tổng tài Tần Nhật Sơ lên khán đài phát biểu vài lời”.
Không biết con người chưa từng xuất hiện Húc Nhật tổng tài gây kích động đến mức nào mà mọi người vừa nghe được lời của ông lão thì toàn trường bỗng trở nên an tĩnh lạ thường, cơ hồ có thể nghe được cả âm thanh kim rơi xuống đất, tất cả đều ngừng thở, lẳng lặng nhìn người đàn ông tuấn tú đang chậm rãi đi lên trên khán đài.
Người ấy đứng lại, nở nụ cười quyến rũ, nhìn một vòng xuống khán đài, chậm rãi mở nói: “Chào mọi người, tôi là tổng tài của Húc Nhật Tần Nhật Sơ, đồng thời là giáo viên dạy thay môn Anh văn lớp mười một”.
Âm thanh réo rắt được khuyếch đại qua micro âm vang khắp hội trường, trong chớp mắt, toàn trường vang lên một tràng vỗ tay vang dội như sấm.
Tần Nhật Sơ giơ tay lên, ý bảo mọi người im lặng, tiếp tục nói, “Bây giờ tôi muốn giải thích một vài lời đồn đại trước kia, có người nói tôi thu mua trường học này là bởi có một muội muội học ở đây, điều này là không đúng sự thật”.
Lúc Tần Nhật Sơ mới bước lên khán đài, cô đã mơ hồ có một dự cảm bất thường, dường như người này sẽ nói chuyện quan hệ cùng cô, trong lòng cô tim đập loạn xạ. Sự kích động đó không phải bởi vì hưng phấn, mà vốn cô ở trường học không có tiếng tăm gì, bình thường đến mức bị người khác coi thường…. Cô rất không muốn trở nên nổi tiếng, bị mọi người chăm chú soi mói.
Nghe anh ta giải thích tin đồn như vậy, lo lắng trong lòng cô cũng buông xuống, không ngờ câu tiếp theo của anh ta lại khiến cô trở nên căng thẳng như cũ.
“Mặc dù ở trường học này tôi có một đứa cháu gái đáng yêu, nhưng việc thu mua trường học đơn giản là việc kinh doanh, không liên quan đến việc riêng”.
Tâm cô thắt chặt, đây chẳng phải là so với chưa nói còn nghiêm trọng trọng hơn sao. Hiện tại cô rõ ràng cảm giác được mấy người chung quanh đã chăm chú soi mói rồi, ánh mắt nóng bỏng mà sắc bén, giống như muốn đâm rách người ta ra.
Trên khán đài, Tần Nhật Sơ không để ý đến ánh mắt oán giận của cô, nhìn cô nháy nháy mắt, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng noãn.
Động tác thân mật này làm đám công chúa xung quanh nhìn cô đầy oán khí.
Cô cảm thấy toàn thân nóng lạnh bất thường, không nhịn được rụt rụt cổ. Thật là, đã nói là cháu gái rồi mà, sao mấy người này lại oán hận như vậy chứ.
Nữu Nữu dường như đoán được ý nghĩ của cô, kéo kéo tay cô an ủi: “Bọn chúng không ăn được thì ghen tỵ nói nho còn xanh đầy”.
Lại nghe trên khán đài bắt đầu nói tiếp: “Cánh cửa phía sau đã nhiều năm không được tu sửa nên chúng tôi quyết định từ nay về sau xóa bỏ bãi rác phía sau, phá bỏ cánh cửa sắt nhỏ.Về phần vệ sinh trường học, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm công ty tới giải quyết, xin các bạn yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ trả lại vẻ an tĩnh, tinh khiết cho trường học. Nhân đây cũng mong các bạn không nên đi lại nơi vắng vẻ như vậy, nhất là những cô gái xinh định đáng yêu ở đây”.
Mọi người không nghĩ là được triệu tập vì một chuyện nhỏ như vậy, có chút ngỡ ngàng, không khỏi bàn luận ầm ĩ.
Cô nhìn người đàn ông ôn tồn nhã nhặn trên khán đài, trong lòng cảm động. Sự việc sau cánh cửa sắt ngày đó cô không nói với ai, coi là một bóng ma ám ảnh bí mật cả đời, lần trở về trường này, cô cũng âm thầm lo lắng, nếu như gặp lại cảnh ấy thì phải làm sao? Vậy mà người đàn ông này trước mặt mọi người lại khiến đau buồn lo lắng trong lòng cô được loại bỏ.
Cô cúi mặt xuống, trong lòng mơ hồ cảm thấy vị ngọt ngào.
Tần Nhật Sơ, không, cậu út, cám ơn anh. Cho dù đây là cố ý hay vô tình, Miên Miên cô cũng rất cảm động.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến giờ tan học.
Cô như cũ né tránh cổng trường đầy những xe hơi nhãn hiệu nổi tiếng, chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.
“Keeet….”tiếng phanh xe gấp vang lên bên cạnh, cũng tình huống ấy, cũng con người ấy, chỉ khác mỗi câu nói: “Miên Miên, về nhà sao?”
Cô nhìn người đàn ông đang thò đầu ra, thật lòng nở nụ cười, “Vâng ạ, cậu…. cậu út cũng về sao?”
Tuy trong lòng đã chấp nhận người đàn ông này, nhưng cô vẫn chưa quen với việc gọi tên anh thân mật.
Tần Nhật Sơ nhìn thấy nụ cười của cô, dường như hơi sửng sốt một chút, hồi lâu sau mới mở miệng: “Miên Miên, em càng lúc càng giống tỷ tỷ”.
Thanh âm anh mang theo chút ảm đạm.
“Tỷ tỷ?” Là dì nhỏ hay là mẹ cô?
Anh ta dường như đọc thấu được nghi ngờ của cô, mở miệng cười nói: “Là mẹ em, Miên Miên, em rất giống cô ấy”.
Cô nhớ Lâm mẹ vẫn nói dì nhỏ và mẹ giống nhau như đúc, dì nhỏ là một mỹ nhân, vậy mẹ cô cũng có thể là một mỹ nhân, còn cô béo nục béo nịch như vậy.
Nghĩ vậy cô thấy chán nản trong lòng, vô ý thức lẩm bẩm: “Mẹ làm sao béo ú giống em được?”
Cô nói rất nhỏ, nhưng không biết làm sao anh lại nghe thấy, hồi lâu sau thấy anh lên tiếng, hơn nữa còn bằng ngữ khí vô cùng sinh động “Ai nói em béo ú sao?”
Cô gượng cười nói, “Đây là sự thật mà, không đúng sao?”
Tần Nhật Sơ xuống xe, sải bước đến trước mặt cô nói, “Diệp Hiên Viên đối xử với em như vậy sao? Khiến em trở nên tự ti như thế này? Đây chính là những lời hắn nói với em?”
Cô mạnh mẽ lắc đầu, lùi về phía sau một bước, “Mặc kệ anh hai nói gì anh cũng không được nói anh hai như vậy, anh hai chưa bao giờ ghét bỏ em”.
“Ghét em?” Tần Nhật Sơ cười lạnh, “Hắn ta hẳn không biết đã có được một bảo bối đấy chứ?”
Nhìn người đàn ông trước mặt đang nổi cơn thịnh nộ, đây là người đàn ông thuần khiết thanh nhã giống như đóa sen trắng ư. Rõ ràng cũng có lúc giống như người phàm tục thôi, cũng có lúc lại tức giận bởi những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Tần Nhật Sơ nhìn cô một cái, trầm mặc một hồi lâu, đến lúc mở miệng thì giọng nói đã khôi phục lại vẻ trong sáng, đi tới mở cửa bên ghế lái phụ nói, “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Đi tìm người mẹ chân chính của em và chính bản thân em!” Nói xong, anh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
“Các bạn, tôi là hiệu trưởng mới. Kẻ hèn này họ Lý tên Tầm Hoan….”
Nữu Nữu ở bên cạnh phản đối, oán giận nói “Tôi là Lâm Thị Âm đây?”. Xem ra cô ấy đã bị đả kích không nhỏ.
Cô đập đập Nữu Nữu nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, hiệu trưởng mới vẫn còn ở trên kia đấy”.
“Hừ”, Nữu Nữu không thèm đếm xỉa, chỉ ra xung quanh, “Bạn nhìn kìa…..
Lúc này cô mới phát hiện đám công chúa xung quanh đang mất kiên nhẫn nhao nhao lên, túm năm tụm ba thì thầm phản đối, vẻ mặt tràn đầy căm giận.
Nữu Nữu buông tay xuống, uất hận nhìn lên khán đài: “Cứ tưởng là một soái ca, ai ngờ lại là một lão già, thật chẳng thú vị chút nào”.
Tiếng huyên náo phía dưới ngày càng lớn, dần dần hoàn toàn lấn át giọng nói trên khán đài chỉ nhìn thấy ông lão trên khán đài vẫn mấp máy môi nói không ngừng, nước miếng bay lung tung.
Cuối cùng, hiệu trưởng không nhịn nổi, cao giọng nói: “Các bạn, xin trật tự”.
Toàn trường chỉ yên lặng được trong chốc lát, ngay sau đó coi như không có gì lại ồn ào loạn lên.
Vừa lúc đó, ông lão không biết lấy từ đâu ra một chiếc micro hướng xuống phía dưới gào to, “Kính mời Húc Nhật tổng tài Tần Nhật Sơ lên khán đài phát biểu vài lời”.
Không biết con người chưa từng xuất hiện Húc Nhật tổng tài gây kích động đến mức nào mà mọi người vừa nghe được lời của ông lão thì toàn trường bỗng trở nên an tĩnh lạ thường, cơ hồ có thể nghe được cả âm thanh kim rơi xuống đất, tất cả đều ngừng thở, lẳng lặng nhìn người đàn ông tuấn tú đang chậm rãi đi lên trên khán đài.
Người ấy đứng lại, nở nụ cười quyến rũ, nhìn một vòng xuống khán đài, chậm rãi mở nói: “Chào mọi người, tôi là tổng tài của Húc Nhật Tần Nhật Sơ, đồng thời là giáo viên dạy thay môn Anh văn lớp mười một”.
Âm thanh réo rắt được khuyếch đại qua micro âm vang khắp hội trường, trong chớp mắt, toàn trường vang lên một tràng vỗ tay vang dội như sấm.
Tần Nhật Sơ giơ tay lên, ý bảo mọi người im lặng, tiếp tục nói, “Bây giờ tôi muốn giải thích một vài lời đồn đại trước kia, có người nói tôi thu mua trường học này là bởi có một muội muội học ở đây, điều này là không đúng sự thật”.
Lúc Tần Nhật Sơ mới bước lên khán đài, cô đã mơ hồ có một dự cảm bất thường, dường như người này sẽ nói chuyện quan hệ cùng cô, trong lòng cô tim đập loạn xạ. Sự kích động đó không phải bởi vì hưng phấn, mà vốn cô ở trường học không có tiếng tăm gì, bình thường đến mức bị người khác coi thường…. Cô rất không muốn trở nên nổi tiếng, bị mọi người chăm chú soi mói.
Nghe anh ta giải thích tin đồn như vậy, lo lắng trong lòng cô cũng buông xuống, không ngờ câu tiếp theo của anh ta lại khiến cô trở nên căng thẳng như cũ.
“Mặc dù ở trường học này tôi có một đứa cháu gái đáng yêu, nhưng việc thu mua trường học đơn giản là việc kinh doanh, không liên quan đến việc riêng”.
Tâm cô thắt chặt, đây chẳng phải là so với chưa nói còn nghiêm trọng trọng hơn sao. Hiện tại cô rõ ràng cảm giác được mấy người chung quanh đã chăm chú soi mói rồi, ánh mắt nóng bỏng mà sắc bén, giống như muốn đâm rách người ta ra.
Trên khán đài, Tần Nhật Sơ không để ý đến ánh mắt oán giận của cô, nhìn cô nháy nháy mắt, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng noãn.
Động tác thân mật này làm đám công chúa xung quanh nhìn cô đầy oán khí.
Cô cảm thấy toàn thân nóng lạnh bất thường, không nhịn được rụt rụt cổ. Thật là, đã nói là cháu gái rồi mà, sao mấy người này lại oán hận như vậy chứ.
Nữu Nữu dường như đoán được ý nghĩ của cô, kéo kéo tay cô an ủi: “Bọn chúng không ăn được thì ghen tỵ nói nho còn xanh đầy”.
Lại nghe trên khán đài bắt đầu nói tiếp: “Cánh cửa phía sau đã nhiều năm không được tu sửa nên chúng tôi quyết định từ nay về sau xóa bỏ bãi rác phía sau, phá bỏ cánh cửa sắt nhỏ.Về phần vệ sinh trường học, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm công ty tới giải quyết, xin các bạn yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ trả lại vẻ an tĩnh, tinh khiết cho trường học. Nhân đây cũng mong các bạn không nên đi lại nơi vắng vẻ như vậy, nhất là những cô gái xinh định đáng yêu ở đây”.
Mọi người không nghĩ là được triệu tập vì một chuyện nhỏ như vậy, có chút ngỡ ngàng, không khỏi bàn luận ầm ĩ.
Cô nhìn người đàn ông ôn tồn nhã nhặn trên khán đài, trong lòng cảm động. Sự việc sau cánh cửa sắt ngày đó cô không nói với ai, coi là một bóng ma ám ảnh bí mật cả đời, lần trở về trường này, cô cũng âm thầm lo lắng, nếu như gặp lại cảnh ấy thì phải làm sao? Vậy mà người đàn ông này trước mặt mọi người lại khiến đau buồn lo lắng trong lòng cô được loại bỏ.
Cô cúi mặt xuống, trong lòng mơ hồ cảm thấy vị ngọt ngào.
Tần Nhật Sơ, không, cậu út, cám ơn anh. Cho dù đây là cố ý hay vô tình, Miên Miên cô cũng rất cảm động.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến giờ tan học.
Cô như cũ né tránh cổng trường đầy những xe hơi nhãn hiệu nổi tiếng, chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.
“Keeet….”tiếng phanh xe gấp vang lên bên cạnh, cũng tình huống ấy, cũng con người ấy, chỉ khác mỗi câu nói: “Miên Miên, về nhà sao?”
Cô nhìn người đàn ông đang thò đầu ra, thật lòng nở nụ cười, “Vâng ạ, cậu…. cậu út cũng về sao?”
Tuy trong lòng đã chấp nhận người đàn ông này, nhưng cô vẫn chưa quen với việc gọi tên anh thân mật.
Tần Nhật Sơ nhìn thấy nụ cười của cô, dường như hơi sửng sốt một chút, hồi lâu sau mới mở miệng: “Miên Miên, em càng lúc càng giống tỷ tỷ”.
Thanh âm anh mang theo chút ảm đạm.
“Tỷ tỷ?” Là dì nhỏ hay là mẹ cô?
Anh ta dường như đọc thấu được nghi ngờ của cô, mở miệng cười nói: “Là mẹ em, Miên Miên, em rất giống cô ấy”.
Cô nhớ Lâm mẹ vẫn nói dì nhỏ và mẹ giống nhau như đúc, dì nhỏ là một mỹ nhân, vậy mẹ cô cũng có thể là một mỹ nhân, còn cô béo nục béo nịch như vậy.
Nghĩ vậy cô thấy chán nản trong lòng, vô ý thức lẩm bẩm: “Mẹ làm sao béo ú giống em được?”
Cô nói rất nhỏ, nhưng không biết làm sao anh lại nghe thấy, hồi lâu sau thấy anh lên tiếng, hơn nữa còn bằng ngữ khí vô cùng sinh động “Ai nói em béo ú sao?”
Cô gượng cười nói, “Đây là sự thật mà, không đúng sao?”
Tần Nhật Sơ xuống xe, sải bước đến trước mặt cô nói, “Diệp Hiên Viên đối xử với em như vậy sao? Khiến em trở nên tự ti như thế này? Đây chính là những lời hắn nói với em?”
Cô mạnh mẽ lắc đầu, lùi về phía sau một bước, “Mặc kệ anh hai nói gì anh cũng không được nói anh hai như vậy, anh hai chưa bao giờ ghét bỏ em”.
“Ghét em?” Tần Nhật Sơ cười lạnh, “Hắn ta hẳn không biết đã có được một bảo bối đấy chứ?”
Nhìn người đàn ông trước mặt đang nổi cơn thịnh nộ, đây là người đàn ông thuần khiết thanh nhã giống như đóa sen trắng ư. Rõ ràng cũng có lúc giống như người phàm tục thôi, cũng có lúc lại tức giận bởi những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Tần Nhật Sơ nhìn cô một cái, trầm mặc một hồi lâu, đến lúc mở miệng thì giọng nói đã khôi phục lại vẻ trong sáng, đi tới mở cửa bên ghế lái phụ nói, “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Đi tìm người mẹ chân chính của em và chính bản thân em!” Nói xong, anh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.