Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 11: Cậu bé (2)

Phó Tráng Tráng

18/06/2014

Xung quanh là một khoảng trắng xóa, sương mù dày đặc, nhìn quanh bốn phía không thấy một bóng người, cô có chút mờ mịt, chần chừ đứng nguyên tại chỗ.

Đột nhiên dưới chân có cảm giác lạnh buốt, cô cúi đầu nhìn xuống, thấy từng tầng từng tầng bụi nho nhỏ màu trắng trong suốt ngập tràn. Đó chẳng phải là tuyết sao?

Cô thử nhảy nhảy mấy bước về phía trước, dùng sức giẩm trên lóp bụi trắng dày kia, thật mềm mại êm ái, mỗi khi giẫm xuống đều để lại một dấu chân thật sâu, quả nhiên là tuyết ngưng đọng.

Rốt cuộc đây là đâu? Cô thử gọi anh hai mấy tiếng, nhưng không có hồi âm, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng khe khẽ thổi tới.

Cô tịch như vậy, mênh mông như vậy khiến cô có chút sợ hãi, theo bản năng chạy về phía trước, muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác khốn khổ này.

“Miên Miên…… Miên Miên……..” Xa xa, dường như có ai gọi tên cô trong tiếng gió xào xạc.

Cô dừng bước lại, nhìn xung quanh: “Ai đấy? Ở đây có ai không?”

Thanh âm kia vẫn không ngừng dừng lại, “Miên Miên….. Miên Miên…… Không được…… Không được……… tới đây……”.

Cô theo hướng thanh âm truyền tới chạy lại.

Trên mặt tuyết trắng noãn, một cô gái đang nằm sấp trên mặt đất, vung tay về phía cô, cất tiếng nói thê lương, “Miên Miên, không được tới, không được nhìn!”

A, đúng là dì nhỏ.

“Dì nhỏ, dì làm sao thế?” Cô nhìn vũng máu đỏ tươi dưới thân dì nhỏ đang không ngừng lan rộng, sợ hãi bước về phía trước mấy bước.

Dì nhỏ dường như rất thống khổ, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, mái tóc dài xõa xuống mặt rối tung, thấy cô đang đi đến, bèn cố hết sức giơ tay lên xua xua, cáu kỉnh quát lên, “Miên Miên ——, không được tới, không được nhìn dì, mau đi khỏi nơi này, đi ngay lập tức!”

“Nhưng ——”

“Không có nhưng nhi gì hết —— đi mau ——”.

Thanh âm đau đến tê tâm liệt phế của dì nhỏ làm cô sợ hãi, cô không thể quan tâm đến bất kỳ cái gì nữa, bỏ mặc tất cả xoay người bỏ chạy, để lại đằng sau gương mặt trắng bệch cùng vũng máu đỏ đang lan trên mặt đất.

Không biết cô đã chạy biết bao lâu nhưng vẫn không ngừng chạy về phía trước, dường như phía sau có cái gì đó vô cùng đáng sợ, cơ hồ cô đã đổ ra toàn bộ sức lực trong người.

Đột nhiên, cô trượt chân, ngã nhào trên mặt đất.

“Đứa bé này sẽ gọi là Miên Miên…….”

Cô giương mắt nhìn lên, không biết từ lúc nào toàn bộ tuyết ngưng đọng đã hoàn toàn biến mất, sương mù dày đặc trước mắt cũng đã từ từ tiêu tán.

Trong hoa viên xinh đẹp, một cô gái xinh xắn nhìn rất quen mắt đang ngồi trên xích đu, khẽ đưa tay vuốt ve cái bụng đã nhô cao, vẻ mặt đầy từ ái.

Đứng phía sau là một thiếu niên cũng xinh đẹp không kém nhưng hơi gầy yếu, đôi mắt chăm chăm nhìn chiếc bụng đang đội lên của cô gái.

“Tại sao lại gọi là Miên Miên?”

Thiếu niên lên tiếng, thanh âm dễ nghe đến mức cô không tưởng tượng được, giống như tiếng tinh linh trên trời vậy.

Cô gái kéo cánh tay của chàng thiếu niên, đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy cái, cười hỏi: “Em xem em bé có phải thật mềm mại như nước chảy không ngừng sao?”.

Thiếu nên có chút đỏ mặt, gật đầu một cái, nhưng không rụt tay lại.

Cô gái lại nói tiếp, “Sơ Nhi, chị không còn nhiều thời gian nữa, về sau chị muốn em hãy giúp chị chăm sóc Miên Miên cho tốt. Không được để cho ai làm tổn thương nó, cũng đừng để số mệnh nó khổ như chị”.

Người thiếu niên nghe xong lời nói thâm sâu của cô gái thì trên mặt bỗng hiện lên vẻ dữ tợn, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn gật đầu một cái, cười thật dịu dàng, “Yên Nhiên, em sẽ thay chị chăm sóc tốt Miên Miên, nhất định là thế!”

Thiếu niên nắm chặt quả đấm, trong ánh mắt là một quyết tâm không thể lay chuyển.

Cô chậm chậm bước lên, muốn biết đây rốt cuộc là nơi nào, lúc này cảnh tượng trước mắt lại chuyển đến một căn phòng lớn.

Trong phòng có một cái giường lớn, cô gái xinh đẹp vừa rồi đang thoi thóp nằm trên giường, giãy giụa cầm lấy tay người bên cạnh, “Vú Lâm…… giúp tôi chăm sóc….. chăm sóc Miên Miên thật tốt……”

Người phụ nữ được gọi là vú Lâm nắm tay cô gái thật chặt, lệ rơi đầy mặt, “Tiểu thư, người yên tâm, tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt Miên Miên tiểu thư!”

Cô gái nghe xong câu đảm bảo này, bình yên nhắm mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười, tựa như chúc phúc, lại tựa như được giải thoát.

Trái tim cô đột nhiên đau nhói, giống như bị vật gì đâm nát, đau……

Cô vùng vẫy duỗi tay ra phía trước, “Cứu em, cứu em, anh hai ——"

“Miên Miên, em không sao chứ?” Một âm thanh mơ mơ hồ hồ vang lên bên tai cô, dường như mang theo chút lo âu, sốt ruột.

Cô mở mắt ra, trở trở mình, lại bị cảm giác nhói đau dày vò.

Áo khoác bẩn trên người cô đã được cởi ra, cả người chỉ mặc có một cái áo sơ mi trắng to, cánh tay đã được băng lại, xem ra đã có người giúp cô xử lý qua vết thương.

“Miên Miên, em tỉnh rồi?” Trước mắt hiện ra một gương mặt, cô cảm thấy lông mi thật dài của người đó quét qua quét lại trên mặt, hơi nhột.

Thấy cô lo lắng nhìn lại cách ăn mặc của mình, anh nhìn cô mỉm cười giải thích, “Bác sĩ vừa mới tới, giúp em xem qua vết thương rồi”.

Nhìn gương mặt cô xanh lại, anh tiếp tục nói, “là một bác sĩ nữ, quần áo em vừa bẩn vừa ướt, mà ở chỗ anh không có quần áo phụ nữ, đành lấy quần áo của anh cho em mặc tạm vậy!”

Cô gật gật đầu, thở phào một cái, cô vốn rất ghét có người đàn ông xa lạ đụng chạm vào thân thể mình, mặc dù chuyện này vốn dĩ rất bình thường.

Mở he hé mắt, nhưng vì khoảng cách quá gần, cô không thấy rõ được hình dáng của đối phương.

“Anh…. Anh là ai?” Giọng nói của cô tự nhiên hơi khàn khàn.

Anh ta nghe vậy lui về phía sau một chút, nhìn cô nở nụ cười ấm ấp, “Miên Miên, anh là cậu bé a!”

“Cậu bé?” Cô thấy cách gọi này có chút xa lạ, nhìn người đàn ông trước mặt đang nở nụ cười tràn đầy ấm áp buổi chiều còn đứng trên bục giảng trò chuyện vui vẻ, không biết vì sao lại nghĩ đến người thiếu niên gầy yếu đứng bên cạnh chiếc xích đu trong giấc mộng kia.

Nhìn dáng vẻ suy nghĩ đến khổ sở mà vẫn mờ mờ mịt mịt của cô, anh đi tới chiếc bàn bên cạnh bưng tới một ly sữa nóng hổi, an ủi, “Không sao, Miên Miên, không nhớ ra cũng không sao. Uống chén sữa tươi đi, em hơi bị sốt đấy”.

Cô ngoan ngoãn đưa tay ra đón ly sữa tươi, uống một hớp, nhẹ giọng cảm ơn, “Cảm ơn thầy giáo Tần”.



Trên mặt Tần Nhật Sơ thoáng có một tia chán nản, nhưng chỉ trong một giây, tiếp theo vẫn cười cười đưa tay giúp cô đắp kín chăn lại, “Yên tâm ngủ một giấc đi!”

Ngón tay thon dài của anh muốn xoa xoa đầu cô, theo bản năng cô nghiêng đầu né tránh, bàn tay anh trở nên lúng túng đặt phía trên đầu cô, tiến thoái lưỡng nan.

Cô có chút ngượng ngập, mất tự nhiên gượng cười, “Em…….. chẳng qua là… em không quen…… ha ha……..”.

Anh không miễn cưỡng cô, nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn thấy anh ra đi ra cửa, cô thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cô không có thói quen cùng một người xa lạ thân mật như thế, anh ta không phải anh hai cô, không phải người anh quen thuộc yêu kính của cô, anh ta cũng không phải là Triệu Minh, cho dù anh ta có nụ cười thật ấm áp, nhưng không làm cho cô có cảm giác thân thuộc.

Uống nửa ly sữa tươi, dạ dày bỗng kêu lên ọc ọc, cô thở dài, đã béo như vậy mà còn nhanh bị đói, thật là trớ trêu a.

Nghĩ đến đây, cô mới nhớ ra cô còn chưa ăn cơm tối.

Đợi chút, cơm tối, bây giờ là mấy giờ rồi?

Cô ngó ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực.

“A………….” nhìn thấy chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh, cô thét chói tai, từ trên giường bật dậy.

Oa, bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi, cô chưa về nhà, anh hai chắc là lo lắng muốn chết.

Cố gắng chịu đựng đau đớn ở vết thương, cầm cặp sách bên cạnh lên, cô chạy ra ngoài cửa.

Tần Nhật Sơ từ bên ngoài đi tới, ân cần hỏi, “Miên Miên, làm sao thế?”

Cô chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, có chút sốt ruột nói, “Muộn quá rồi, em phải về nhà”.

Tần Nhật Sơ cầm lấy cặp sách của cô, “Muộn rồi, tối nay em ở đây đi, anh đã gọi điện cho vú Lâm rồi!”

“Vú Lâm?”

“Em quên à, vú Lâm là người mẹ em mang theo khi đi lấy chồng, mà anh là em nhỏ nhất của mẹ em, đương nhiên là biết vú Lâm rồi!”

“Vậy……….” Cô ngần ngừ mở miệng, “Anh thật sự là cậu bé?”

Tần Nhật Sơ gật đầu một cái, “Anh là do ông ngoại em nhận nuôi, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng trên danh nghĩa em phải gọi anh một tiếng là cậu bé đấy. Lúc em còn nhỏ, anh đã từng bế em”.

“Em……… không có ấn tượng” Cô áy náy nói.

Anh ta khoát tay, "Không sao, là do lúc ấy em còn nhỏ, không nhớ rõ cũng tốt”.

“Dạ?” Cái gì mà không nhớ rõ cũng tốt, cô cảm thấy trong lời nói của anh ta thật có ẩn ý.

“Đúng rồi, em đói chưa? Anh nấu mỳ Ý, em ăn một chút không?”

Vừa nghe đến ăn, cô cái gì cũng không quản nữa lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi, vẻ mặt đầy nịnh bợ gật gật đầu.

Thời gian ăn bữa tối muộn, một người thì mãnh liệt nhai nhai chửng thức ăn, một người lại không nguôi nhớ đến những chuyện cũ đã chầm chậm trôi qua.

Nuốt miếng mỳ Ý cuối cùng, cô liếm liếm nước cà chua trên môi, hài lòng dựa vào ghệ ợ một cái, oa oa, thật thoải mái a.

“Đúng rồi…. việc đó… thầy….. cậu…. cậu bé, em chưa về nhà, anh hai có nói gì không?” Tự nhiên lại xuất hiện một người thân cô có chút không quen.

Người đàn ông đối diện cô đang dọn dẹp bát đĩa, “Anh hai? Em đang nói đến Diệp Hiên Viên sao? Anh không nói cho hắn biết!”

"Cái gì ——" Vậy anh ta bảo ai nói!

"Bùm ——" Bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa mạnh mẽ.

Sau đó trong phòng bụi bay mờ mịt, anh hai cô hùng hổ đi vào.

: Cậu út (3)

Cô nhìn hai người đàn ông ưu tú đang “giương cung bạt kiếm” trước mặt, muốn phá vỡ cục diện bế tắc đang diễn ra nhưng không biết phải làm thế nào.

Năm phút trước, anh hai cô đằng đằng sát khí phá cửa vào, lại nhìn thấy vẻ mặt ăn no thỏa mãn của cô cùng nụ cười ôn nhu nho nhã của Tần Nhật Sơ, sắc mặt đen lại, trở nên âm trầm khó coi.

Mới qua năm phút đồng hồ ngắn ngủi nhưng đối với cô lại dài tựa như hàng thế kỷ, anh không nói một lời, lẳng lặng đứng trước cửa, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn cô cùng cậu út, giống như…. Ách, giống như một người chồng đi bắt gian tại trận, mắt đỏ lên, mặt xanh lại.

Cô không dám mở miệng, cũng không dám tiến lên nửa bước, thân thể anh cứng ngắc, cô biết anh đang cố gắng hết sức không chế cơn giận dữ.

Cuối cùng, Tần Nhật Sơ mở miệng, phá vỡ sự im lặng trong phòng, “Diệp Hiên Viên, đã lâu không gặp, anh vẫn như vậy….. không thay đổi mấy!”

Anh hai đến bên cạnh cô, kéo cô về phía sau, mặt biến sắc nở ra một nụ cười nói: “Đúng vậy, rất lâu rồi không gặp, Tần tiểu đệ, chú cũng vẫn thế… vẫn còn trẻ con!”.

Nói xong hai người nhìn nhau cười, nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, cô không nhin thấy được.

Bởi vì anh hai cô nắm tay cô thật chặt, ôm cô ở sau lưng.

“Anh vẫn muốn dùng loại thái độ này nói chuyện với tôi sao, còn nữa, anh nhất định phải đụng đến vết thương của Miên Miên à?”.

Anh quay đầu lại nhìn, thấy gương mặt trắng bệch vì đau đớn của cô, buông lỏng tay ra, nhưng cánh tay vẫn ôm cô vào trong ngực, “Muộn rồi, chúng tôi không quấy rầy nữa! Miên Miên, chúng ta về nhà thôi!”

Anh nói xong liền ôm lấy cô định đi ra.

Tần Nhật Sơ thấy thế, khoát khoát tay, không ngăn cản, lấy từ trên bàn một tấm danh thiếp ném cho anh, nở nụ cười: “Có rảnh thì gọi cho tôi, anh em ta đã lâu không gặp, tìm chỗ nào uống một chén!”

Anh hai cô nhẹ nhàng đón lấy tấm card màu vàng, gật đầu một cái, “Được, đến lúc đó sẽ gọi!”.

Rồi cúi người xuống, ôm lấy cô nhanh chóng rời đi.

Cô ôm lấy anh hai, cảm thấy cơ thể anh có chút cứng ngắc, không dám chào tạm biệt Tần Nhật Sơ, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh.



Đi xuống dưới lầu, anh hai đặt cô ngồi ở phía trước rồi tự mình cũng lên xe. Sau đó, xe chạy như tên bắn lao ra ngoài.

Cô nghiêng nghiêng mặt, len lén ngước nhìn anh.

Mi tâm nhíu chặt, đôi môi mỏng bặm lại, sắc mặt không khỏi khiến cho người ta run sợ.

Cô run lên, xong rồi, về đến nhà thế nào cũng bị anh hung ác mắng mỏ không dừng lại được.

Chỉ có điều sự thật đã chứng minh, không cần đợi đến khi về nhà, vì anh đã quyết định trừng phạt cô ngay tại chỗ.

“Keeeet…” Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, bởi vì phanh gấp mà ma sát với mặt đường bóng loáng gây nên một âm thanh rợn tóc gáy.

Cơ thể cô run lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có một màn đêm yên lặng, ánh đèn đường mờ mờ vàng đục khiến không gian trở nên vô cùng ảm đạm.

Bóng đêm tràn ngập, chung quanh không có một bóng người.

Anh dừng xe, đôi tay đặt trên tay lái, không nói một lời nào, cũng không nhìn đến cô, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, cô không biết anh đang nhìn cái gì, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên, anh nghiêng người, bổ nhào về phía cô.

Cô theo quán tính, lui về phía sau co người lại, làm anh càng tức giận: “Tránh cái gì, anh không có ăn em!”

Anh lại nhoài người đến, ôm cô đặt trên đầu gối, nhấc khuôn mặt cô lên, cẩn thận xem xét, “Còn đau sao?”

Bàn tay anh ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô khiến cô có chút hơi ngứa ngứa, lắc đầu một cái nhẹ giọng nói, “Không đau, anh hai, không đau”.

Anh không tin tưởng cô, nắm lấy cằm cô, tựa như muốn đem mỗi tấc da thịt cô kiểm tra thật kỹ lưỡng.

“Sau này, có ai bắt nạt em, em phải nói với anh, anh không muốn người của mình mà cũng không bảo vệ được!” Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh nói với cô những lời che chở kiên định như vậy.

Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, cô cảm động gật đầu, nghiêng người vào gục ngực anh.

Cho tới bây giờ, trong trường học có không ít người khi dễ bắt nạt cô, mà cô vốn dĩ không có vẻ ngoài đặc biệt xinh đẹp, cũng không thích cùng người khác nói chuyện, khiến cho ở trường cô tựa hồ như chỉ có một thân một mình. Bị ném phấn vào người, bị vẽ bậy trên bàn, bài tập, sách vở bị lấy trộm…. những việc này xảy ra với cô bình thường như cơm bữa, nhưng cô không muốn nói cho người khác biết, cô không muốn làm phiền đến người khác, đặc biệt là anh hai cô.

Vì vậy, khi nghe anh nói câu tràn đầy tình yêu thương đó, tất cả những uất ức cùng đau đớn của cô tràn ra, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống.

Anh thấy cô khóc đến thương tâm, không nói gì thêm mà ôm cô thật chặt, tựa hồ như muốn đem cô khảm sâu vào trong lòng.

Không biết đã qua bao lâu, cô khóc đến mệt lả cả người, tựa vào ngực anh, có chút buồn ngủ. Bàn tay anh bỗng dưng đặt lên ngực cô, từ từ cởi nút áo sơ mi ra.

Cô cả kinh, giật bắn mình, tỉnh cả ngủ.

Cô lấy tay che ngực, kinh dị hỏi, “Anh hai, anh định làm gì?”

Anh hai cô có chút không tự nhiên nhìn ra chỗ khác, buồn rầu nói: “Cái áo này nhìn gai mắt quá!” Anh nói, nhưng tay vẫn không ngừng động tác, cố chấp cởi cúc áo cô ra.

Cô đỏ mặt lên, ôm lấy cánh tay anh, lẩm bẩm nói, “Không được, anh hai, bên trong em.... bên trong em không mặc nội y!”

Vì toàn bộ nội y đã bị ướt đẫm nên cô chỉ mặc một cái áo sơ mi của Tần Nhật Sơ, bên trong không có đồ lót.

Anh vừa nghe xong, trong mắt lại nổi cơn thịnh nộ, “Em nói cái gì?” Bàn tay anh cũng hung hăng gạt tay cô ra, kéo áo của cô xuống.

“Em dám mặc như thế này trước mặt một người đàn ông xa lạ mà chạy loạn?” Anh nắm lấy vai cô, tức giận đùng đùng hỏi.

Bộ ngực bị phơi bày khiến cô có chút không tự nhiên, hơi vùng vẫy, cố gắng hết sức kéo tay anh ra khỏi vạt áo.

Một người không chịu thả, một người mãnh liệt kéo, kết quả là “Reeeẹt....” một tiếng, chiếc áo của cô bị rách một miếng dài.

Anh và cô cùng cúi đầu xuống, nhìn thấy bộ ngực trần trụi của cô, bầu ngực đẫy đà của cô bật tung ra ngoài.

Lúc này cô có cảm giác cả người chết lặng, mất mặt quá, nơi tư mật nhất của cô lại bị lộ ra trước mặt anh.

Anh sững sờ cả người, nhìn chằm chằm vào bầu ngực trắng noãn của cô không chớp mắt, cô lúng túng kéo kéo mảnh vải che lại, cho dù đã lâm vào cảnh “mất bò mới lo làm chuồng”.

Lúc này anh nắm chặt hai tay cô, đẩy cô về phía sau, bàn tay kia từ từ nắm lấy bầu ngực trắng noãn của cô.

Cô run lên, mặt đỏ ửng, run rẩy nói: “Anh hai..... Đừng.......”

Nhưng anh giống như đang bị tẩu hỏa nhập ma, cái gì cũng không nghe thấy, chăm chú nắm bầu ngực đẫy đà của cô, bắt đầu không nhanh không chậm mà nắn bóp.

Cô vừa thẹn thùng vừa gấp gáp, nước mắt lã chã rơi xuống, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, làm sao anh lại biến thành như vậy. Mặc dù kiến thức giới tính của cô không nhiều lắm, nhưng trực giác cô cảm thấy có cái gì không đúng.

“Anh hai..... Không được..... Miên Miên sợ.....”. Hai chân cô đạp loạn, ra sức giãy giụa.

Anh bị cô đá một đá, giống như từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn cô nửa người trần trụi nằm trên tay lái, hai mắt đẫm lệ, lại thấy trong tay vẫn còn đang vuốt ve bầu ngực đẫy đà thì gương mặt tuấn tú đỏ ửng, giống như bị điện giật vội rụt tay lại.

Cô chống lưng, muốn nhặt áo lên mặc lại, nhưng bàn tay lại không ngừng run rẩy.

Anh thấy thế, không nói gì, vươn tay ôm cô, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, anh chỉ muốn xem vết thương của em thôi, đừng sợ!”

Nói xong, đưa tay giúp cô mặc lại áo sơ mi, lúc chạm vào vòng eo nhỏ nhắn trắng noãn ngón tay anh hơi dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó lạnh giọng hỏi, “Là bọn chúng làm sao? Còn cả ở nơi đó?”

Cô lắc đầu, “Không có..... Không có!”

Hiển nhiên là anh không tin, bàn tay lại vén áo cô lên khiến cho cô lại trần trụi ngồi trước mặt anh.

Cô ngượng ngùng nhắm mắt lại, nhưng lâu thật lâu thấy anh vẫn im lặng bèn nghi ngờ mở mắt ra, chỉ thấy trên gương mặt anh lộ rõ vẻ khát máu cùng tối tăm, “Bọn chúng dám bắt nạt em?”

Cô cúi đầu nhìn vết máu ứ đọng loang lổ trên người, trên đầu gối còn dán băng y tế cầm máu, cười gượng nói: “Không sao, không sao hết! Anh cũng biết là da của em thuộc loại vừa đụng vào đã bầm tím sao, không sao đâu......”

Anh vuốt vuốt một vết máu ứ đọng trên người cô, ánh mắt tràn đầy thương tiếc, “Thật xin lỗi, Miên Miên! Là do anh không tốt! Anh không chú ý chăm sóc em!”

Nói xong anh cởi áo khoác của minh, đắp lên người cô, nhưng vẫn để cô tựa vào trong ngực, cô dạng chân ngồi trên đùi anh, “Không sao, Miên Miên, chúng ta lập tức trở về nhà!”.

Nằm trong bộ ngực ấm áp của anh, cô mơ mơ màng màng ngủ, nhưng thật sự là không được thoải mái, cảm giác dưới mông cứ bị vật gì thô cứng chạm vào, thỉnh thoảng lại chĩa lên chọc chọc làm cô rất khó chịu, hơn nữa ở phía dưới còn có cảm giác ướt át dị thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Kỵ Chi Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook