Chương 2: Dì nhỏ
Phó Tráng Tráng
18/06/2014
Cô còn nhớ
rõ, vào một ngày kia, dì nhỏ nửa đêm vào phòng của cô, ôm cô thật chặt, không
nói một lời nào.
Một lúc lâu, dì nhỏ mới mở miệng chậm rãi nói: “Miên Miên, con thích dì nhỏ không?” Thanh âm kia nghe sâu thẳm giống như từ một ngọn núi vọng lại.
Từ khi Miên Miên bắt đầu biết nhận thức, trong lòng cô vốn đã luôn coi dì nhỏ vừa là một người dì xinh đẹp, vừa là một người mẹ mà cô thích dựa dẫm vào.
Hơn nữa, trong trí nhớ của cô, vốn là không còn nhớ nổi hình ảnh của mẹ.
Nghe Lâm mẹ nói, mẹ cô tên là Tần Yên, là một người phụ nữ xinh đẹp thanh nhã, trước năm mười tám tuổi vẫn chỉ ở trong khuê phòng, chưa có ai từng thấy qua bà. Đến năm mười tám tuổi, lần đầu tiên lộ diện trước mọi người trong một bữa dạ tiệc, đã gặp được cha cô phong lưu tuấn tú hơn người, hai người vừa nhìn thấy đã yêu, kết hôn làm vợ chồng, sau khi cưới càng như chim liền cánh, tình cảm đậm sâu. Hai người ở chung một chỗ chính là trai tài gái sắc, được ông trời tác hợp cho, làm cho không biết bao nhiêu người ghen tị lẫn hâm mộ.
Thở dài, Lâm mẹ lau nước mắt nói, chẳng qua là ông trời đối đãi không công bằng với hồng nhan, mẹ cô từ nhỏ thân thể đã yếu ớt nhiều bệnh, năm hai mươi tuổi sau khi sinh hạ cô một cách khó khăn, bà bị xuất huyết mà qua đời. Cha cô đối với việc này luôn đau lòng không dứt, đều cho rằng vì bản thân quá ham công việc mà bỏ qua sức khỏe của mẹ, cho nên mới dẫn đến cái chết của bà, vì thế ông đối với cô là mọi cách yêu thương, ngàn lần cưng chiều.
Mỗi lần nhắc đến việc này, Lâm mẹ luôn dùng vẻ mặt từ ái vuốt đầu cô, trong mắt đầy đau đớn cùng thương tiếc.
Tuy nói rằng cô không có bất kì ấn tượng nào về mẹ, nhưng lại từ dì nhỏ cảm nhận được tình thương của người mẹ.
Lâm mẹ từng nói rằng dì nhỏ cùng mẹ cô tuy không phải là chị em song sinh nhưng lớn lên hai người lại hệt như từ một khuôn mẫu đúc ra.
Cô không biết có phải vì lí do này hay không mà dì nhỏ từ khi mười ba tuổi đã luôn ở bên cạnh chăm sóc yêu thương cô giống như là muốn bù đắp việc cô lớn lên thiếu tình thương của mẹ.
Dì nhỏ, từ lâu, đã luôn là một phần sinh mệnh không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Cho nên cô ngẩng đầu lên nhìn dì nhỏ, ngọt ngào nói: “Miên Miên thích dì nhỏ nhất, rất rất yêu thích dì nhỏ.”
Dì nhỏ mù quáng, giọng mềm mại vang lên trầm thấp: “Thế Miên Miên có thích dì nhỏ trở thành mẹ của con không?”
“Mẹ?” Cô có chút mờ mịt hỏi, “Mẹ cũng giống như dì nhỏ đều một dạng thương con sao?”
Dì nhỏ sờ sờ đầu của cô, “Đúng thế, còn có thể cùng Miên Miên đáng yêu ở chung một nhà nữa.”
Cô cái hiểu cái không gật đầu một cái, trong lòng có chút cao hứng, như vậy là ngày ngày có thể cùng dì nhỏ ở cùng một chỗ rồi. Nhớ tới trong lớp, mẹ của Nựu Nựu luôn là dắt Nựu Nựu chủ nhật đi công viên, ngày nghỉ lái xe đi bờ biển, buổi tối còn có thể ôm mẹ nghe rất nhiều rất nhiều chuyện xưa, nếu như, mẹ đều là giống như vậy, Miên Miên sẽ thật cao hứng, thật cao hứng.
Đối với sự kiền này, cô rất cao hứng chạy đi nói cho anh hai nghe, trải qua ba năm sống chung nhà, anh hai mặc dù vẫn còn đối với cô lạnh lùng, nhưng là thỉnh thoảng cao hứng cũng sẽ để ý cô mấy cái.
“Anh hai, dì nhỏ muốn làm mẹ của Miên Miên, Miên Miên cũng có mẹ.” Lôi kéo vạt áo anh hai, cô đối với cuộc sống tương lai rất là mong chờ.
Nựu Nựu nói rồi, một gia đình cũng nên có một ba, một mẹ, còn có một đứa trẻ đáng yêu, như vậy mới là một gia đình hạnh phúc.
Thật lâu, anh hai mới quay đầu lại, nhẹ nhàng cười thanh.
Trong trí nhớ của cô, đó là lần đầu tiên cô thấy anh cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh như băng, phảng phất nỗi cô đơn, còn có cả hận ý ẩn thật sâu trong ấy.
Sau lại, anh hai nụ cười trên mặt càng ngày càng nhiều, càng cười càng dịu dàng.
…
…
…
Dì nhỏ sau khi kết hôn, đã vào ở hẳn trong nhà của cô.
Vốn tưởng rằng có thể giống như Nựu Nựu một dạng luôn được quấn lấy mẹ nằm trên giường nghe kể chuyện cổ tích, nhưng mọi chuyện đều không như cô đã nghĩ.
Dì nhỏ cũng không có ngủ cùng cô , mà ngay đêm đầu tiên đã ngủ ở trong phòng của cha cô.
Nửa đêm, cô giật mình tỉnh giấc, đi theo trí nhớ đi tới trước cửa phòng của cha cô, lại nghe được tương tự thống khổ lại dường như xen lẫn vui thích thanh âm của dì nhỏ truyền đến.
“Diệp thành. . . . . . Cho em. . . . . . Không cần hành hạ em nữa. . . . . . Diệp thành. . . . . . A. . . . . . ân. . . . . .”
Cô có chút ngạc nhiên, âm thanh kiều mị đó là do dì nhỏ phát ra sao?
Rốt cuộc là bởi vì sao, dì nhỏ lại phát ra âm thanh cuồng dã cùng kiều mị như thế?
Cô vươn tay, đẩy cánh cửa trước mặt. (ay za chị nhìn lén nhá….hắc hắc)
Lúc này, anh hai đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô, liếc nhìn cảnh tượng bên trong phòng, không nói gì, chẳng qua là nhấc cô lên, hướng phòng của anh đi tới.
“Anh hai, anh hai, Miên Miên khó chịu. . . . . .” Cô thử quẩy người một cái, bắp chân ở trên không trung không ngừng đá động lên.
Anh hai ngoảnh mặt làm ngơ,dùng lực cánh tay một cái giơ cô lên, giống như chỉ dùng một ít sức lực nâng một con mèo nhỏ vậy.
Trở về phòng,anh ném cô ở trên giường, ngay sau đó nghiêng thân đè cô lại.
Cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh hai, trên gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo chỉ có thể thấy được con ngươi đen láy của anh, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Anh hai như vậy làm cho cô cảm thấy có chút sợ, cô rụt người một cái, mở miệng, “Anh hai, Miên Miên bị đè đau quá, Miên Miên, không thoải mái.”
Anh nhìn cô một cái thật sâu, mới từ từ lật người ở bên cạnh nằm xuống, dùng lực một cái, đem cô vững vàng ôm vào trong ngực.
“Anh hai, Miên Miên. . . . . .”
“Nếu không ngủ, ta sẽ ném nhóc ra ngoài cho sói dữ đó.”
Cô nhớ lại, năm ấy trải qua một trận nguy hiểm trong khu rừng rậm đáng sợ đó làm cho cô sợ hãi khó phai mờ, cho nên mỗi lần cô không nghe lời, Lâm mẹ cũng sẽ mặt lạnh dọa ném cô cho sói dữ, chẳng qua, cô thật không nghĩ rằng anh cũng sử dụng chiêu này với cô.Loáng thoáng giống như nghe đến có thanh âm kỳ quái từ ngoài cửa sổ truyền đến, cô rụt người một cái, không nhịn được hướng trong ngực anh hai dựa sát vào.
Trong ngực anh có một loại mùi hương thơm ngát, nằm trong ngực của anh cô cũng cảm thấy ấm áp giống như nằm trong ngực con thỏ bông Bảo Bảo to lớn của cô, mặc dù có điểm thô sáp nhưng là gối lên rất thoải mái.
Cô ở trong lòng anh hưởng thụ mùi hương thơm ngát của anh, rồi cũng từ từ đi vào giấc ngủ.
Trước khi đi ngủ một khắc kia, trong lòng cô có một ý niệm mơ hồ dâng lên: có anh hai bên cạnh, thật tốt.
Tháng ngày cứ như vậy chầm chậm đi qua , tất cả dường như thật an bình, nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, nó đang cố che dấu những sự cố bên trong đang rục rịch phát sinh mà không ai lường trước được.
Từ sau khi có dì nhỏ đến ở, cha cô ngược lại thường hay về nhà hơn, hơn nữa tâm tình giống như tốt hơn ngày xưa rất nhiều,mỗi ngày không hề mang gương mặt quá lạnh lùng nghiêm túc nữa, cô cũng thường xuyên nhìn thấy nụ cười trên mặt cha cô nhiều hơn, Lâm mẹ nói nụ cười đó gọi là hạnh phúc.
Là hạnh phúc hay không hạnh phúc? Cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng là kể từ sau khi gả cho cha cô, thời gian dì nhỏ ở cùng với cô càng ngày càng ít đi, suốt ngày đều ở trong phòng cùng với cha cô, không biết làm cái gì trong đó. Cũng bởi vì thế mà cơ hội để cô được ở cùng anh hai ngày càng nhiều. Quan hệ của hai anh em phát triển đến mức cứ mỗi chiều sau khi tắm xong là cô lại chạy đến phòng anh hai nằm trên giường chờ anh. (*xoa cằm nheo mắt* có cái gì đó rất mờ ám hắc hắc)
Đối với việc này, biểu hiện của anh hai hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, anh không những không chê cô phiền mà còn triệt để dung túng cô, mỗi ngày đều xem cô giống như là cái gối ôm, ôm cô thật chặt ở trong ngực, cả người cô đều nằm gọn trong lòng anh. (anh ăn đậu hũ trắng trợn kìa)
Giờ khắc này, mỗi ngày trong nhà đều có một loại không khí giống như hơi thở ấm áp tràn vào, mỗi nơi trong ngôi nhà đều cho cô cảm giác yên bình, chỉ có điều thỉnh thoảng cô lại vô tình nhìn thấy dì nhỏ lặng lẽ nhìn cô lau nước mắt.
"Dì nhỏ, người làm sao vậy ạ?" Cô di tới sau lưng dì nhỏ, kéo kéo gấu áo.
Dì nhỏ mặc dù đã gả cho phụ thân, đáng ra cô nên gọi là mẹ, nhưng cô vẫn giữ thói quen gọi người là dì nhỏ.
Dì nhỏ lau đi nước mắt, ngồi xổm xuống, ôm cô, "Không có sao, dì không sao, chẳng qua là vì có hạt bụi bay vào mắt dì nên mới bị chảy nước mắt."
Miên Miên xòe bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, tiến tới đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của dì, "Dì nhỏ không khóc, Miên Miên giúp người thổi một chút. . . . . ."
Cô cẩn thận hà hơi, nhẹ nhàng thổi về hướng hàng lông mi dày đang rung rung.
Rốt cuộc, dì nhỏ bị động tác của cô làm cho ngứa ngứa nên cười lớn, ôm cô không ngừng nỉ non, "Miên Miên, Miên Miên ngoan của dì. . . . . .dì sẽ luôn luôn yêu thương bảo về con, sẽ không để cho bất kì ai làm tổn thương con"
Từ lúc đó cuộc sống của cô lại trôi qua một cách yên bình, cô hiện tại đang vô cùng háo hức đón năm mới cùng gia đình.
Bị ông ngoại hiền từ kéo vào trong lòng, trên tay cầm một cái hộp thật to màu hồng mà ông cho, trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào, "Ông ngoại, đây là cái gì?"
Ông ngoại nhìn về phía Hiên Viên đang đứng ở đối diện, rồi quay ra đặt cô trên mặt đất, vỗ nhẹ đầu của cô, "Miên Miên ngoan, tự mình đi lên lầu mở quà mừng tuổi của cháu đi".
Cô ôm hộp quà, kéo lấy tay anh hai, "Anh hai, anh cũng đi cùng với em đi."
Ông ngoại đột nhiên ở bên cạnh chen vào nói, "Miên Miên nghe lời, tự mình đi, ông cùng anh hai con cần nói chuyện."
Cô mắt liếc ông ngoại, rồi nhìn đến anh hai vẫn như cũ một bộ dáng lạnh lùng đứng bất động, cô có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái, ôm lấy cái hộp đi lên lầu.
Hừ, hai người không chơi cùng cô, cô đi tìm dì nhỏ.
Đi tới trước cửa phòng cha cô, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, lại nghe được một hồi tiếng cãi vả.
"Nguyễn Diệp Thành, anh không cần phải mang cha ra ép tôi, nói cho anh biết, không phải là bởi vì cha nói Miên Miên còn nhỏ, cơ khổ không chỗ nương tựa, sợ Hiên Viên lại lần nữa tổn thương nó, tôi căn bản sẽ không gả cho anh." Là thanh âm của dì nhỏ.
Nguyễn Diệp Thành, không phải là tên của cha đó sao, như thế nào dì nhỏ lại nói là vì cô nên mới lấy cha? Còn có, Hiên Viên không phải tên của anh hai sao, anh hai sẽ thương tổn đến cô sao?
Lại nghe âm thanh nhàn nhạt của cha vang lên, "Bất kể là vì nguyên nhân gì hay lí do gì anh đều không quan tâm, em đã gả cho anh, đây là sự thật, chẳng lẽ em còn muốn trốn tránh sao?"
Mơ hồ, cha cô thở dài, nói tiếp, "Xu Bối, em đã là vợ của anh rồi, bất kể như thế nào, em cả đời đều là vợ của Nguyễn Diệp Thành anh."
"Hừ, anh đừng mơ tưởng, tôi đã xác định Hiên Viên sẽ không làm thương tổn Miên Miên nữa rồi, chỉ cần đợi Miên Miên lớn thêm chút nữa, tôi sẽ ngay lập tức ly hôn với anh".
Cha cô giống như có chút tức giận, rống to: "Tần Xu Bối, em cũng đã quá vọng tưởng rồi, cả đời này em sống là người của anh, chết cũng là ma bên anh".
Lời này vừa dứt, cô không còn nghe thấy tiếng ai nói nữa, chỉ là mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ cùng dãy dụa của dì nhỏ.
"Ba"- một thanh âm vang lên, lại còn có thanh âm thở hổn hển của dì nhỏ, "Nguyễn Diệp Thành, anh hại chết chị gái tôi chưa đủ, lại còn hủy hoại hạnh phúc cuộc đời tôi sao?"
Chị gái của dì nhỏ, đó không phải là mẹ cô sao? Tại sao dì nhỏ lại nói là cha đã hại chết mẹ? Cô có chút tò mò, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra đây?
"Nếu không phải là anh ở bên ngoài ham mê rượu chè cùng đàn bà, chị ấy sẽ không ngày ngày một mình sống trong ngôi nhà lạnh lẽo này, cũng không làm thân thể vốn đã yếu ớt trở thành tồi tệ hơn, nếu không phải là anh ở bên ngoài liên tiếp hơn mấy tháng không trở về nhà, chị ấy cũng không phải vì sinh non nên xuất huyết mà chết, nếu không phải là anh, Miên Miên cũng sẽ không từ nhỏ đã không có mẹ, cũng sẽ không đến tận ba tuổi mà vẫn không hề nói chuyện, đều là bởi vì anh. . . . . . Bởi vì anh. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của dì nhỏ đã khẽ mang theo tiếng khóc nức nở.
Trong lòng Miên Miên vô cùng nghi hoặc, Lâm mẹ không phải nói cha rất yêu thương mẹ sao? Còn nói hai người sau khi cưới tình cảm rất sâu đậm cơ mà? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Cô áp tai lên cửa, cố gắng lắng nghe.
Thật lâu sau, tại thời điểm cô chuẩn bị dời đi, thanh âm thoáng mệt mỏi của cha vang lên, "Xu Bối, chuyện của Yên Nhiên anh thật cảm thấy rất có lỗi với cô ấy, là anh đã không quan tâm đến cảm thụ của cô ấy. Nhưng là Xu Bối, chuyện của anh với Yên Nhiên cùng chúng ta hiện tại không liên quan! Quá khứ nên để cho nó đi qua đi, anh sẽ bù đắp thật tốt cho em cùng Miên Miên!"
"Bù đắp? Thế nào bù đắp? Là giả dối ôm Miên Miên, dụ dỗ nó, tiếp cận nó, rồi còn nói với tôi cái gì mà anh yêu tôi, thế nhưng đằng sau lại âm thầm thu mua cổ phần của Tần thị sao?" thanh âm bén nhọn của dì nhỏ vang lên.
"Hừ! Cô biết rồi? Là do Tần Ngôn Minh nói sao?" Cha cô giống như không có bất ngờ gì, thanh âm châm chọc nói "Cô cho rằng lão già Tần Ngôn Minh kia sống rất quang minh lỗi lạc sao, năm đó Tần thị gặp khó khăn, là lão tự mình đem chị gái yếu ớt nhiều bệnh của cô trói làm quà tặng mang lên giường tôi . Hiện tại thấy tôi thu mua cổ phần của Tần thị, lão lại đứng ngồi không yên, còn không phải là cũng một phương thức đó mang cô đến bên tôi? Lại nói cái gì mà Miên Miên còn nhỏ, cơ khổ không chỗ nương tựa, lão có tư cách gì?! Hôm nay chuyện đã tới nước này, tất cả đều là bởi vì lão tự tạo nghiệt, tất cả đều là lão một tay tạo thành đấy!"
Không biết vì sao lúc cô nghe thấy cha nhắc đến ông ngoại, cô có cảm giác trong giọng nói của cha mang nồng đậm hận ý cùng chết chóc.
Dì nhỏ giống như cũng bị lời nói đầy cáu gắt của cha hù sợ, thật lâu mới nói, "Không. . . . . . Anh nói láo, nhất định là anh nói láo, cha sẽ không làm như vậy , ông là bởi vì chị gái tôi đối với anh là vừa thấy đã yêu nên mới đem chị ấy gả cho anh, ông là bởi vì Miên Miên từ nhỏ không có mẹ nên mới có thể tới nhờ tôichăm sóc Miên Miên! Ông tuyệt đối không phải là như anh nói! Tuyệt đối sẽ không!"
"Yên Nhiên vừa thấy đã yêu? Miên Miên cơ khổ không chỗ nương tựa?" Cha cô cười lạnh, "Cô có biết hay không, Tần Yên Nhiên trước khi lấy tôi cũng đã có người yêu, Miên Miên cơ khổ không chỗ nương tựa, hừ, chớ dại dột, nếu như không phải là lão bán con gái cầu vinh, Tần Yên Nhiên sẽ buồn bực không vui? Bỏ lại con gái ruột thịt của mình để rời khỏi trần gian? Kì thực. . . . . . Bấy nhiêu thì đã là gì?. . . . . . Lão đời này còn làm nhiều chuyện bẩn thỉu lắm đâu chỉ riêng việc này. . . . . ."
"Không. . . . . ." Dì nhỏ điên cuồng hét lên, "Sẽ không! Anh không cần nói nữa! Tôi sẽ không tin! Vĩnh viễn cũng sẽ không tin!"
Nghe thấy dì nhỏ trong phòng điên cuồng không chịu nghe lời cha nói, cô đứng ngây ngốc tại chỗ, ngay cả khi anh hai mang cô trở về phòng cô cũng không có phát hiện ra.
"Anh hai, dì nhỏ nói là sự thật sao? Cha đã hại chết mẹ, sau đó Miên Miên lại làm hại dì nhỏ gả cho cha!" Cô kéo kéo áo anh, khẩn cấp muốn biết, cũng muốn nghe được lời an ủi của anh.
Tâm trạng cô lúc ấy là lo sợ cùng bất an, mơ hồ đau đớn, Miên Miên không muốn bởi vì mình mà giam giữ hạnh phúc của dì nhỏ, Miên Miên cũng không muốn bởi vì chính mình mà làm cho ông ngoại cùng cha mâu thuẫn.
Bọn họ đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô làm thế nào có thể chịu đựng được khi biết mình làm tổn thương họ?
Anh hai nhìn cô một cái, trong mắt thoáng qua một tia hận ý, nhưng rất nhanh anh lại khôi phục lại vẻ bình thản giống như tất cả chỉ là ảo giác của cô, ngay sau đó anh nhàn nhạt mở miệng, "Trẻ con không nên suy nghĩ nhiều, ngoan, nghe lời ta bây giờ đi ngủ đi, quên hết những chuyện hôm nay!"
Nói xong, không đợi cô nói thêm câu nào, anh hai đi tới cởi xuống áo ngoài của cô, nhét cô vào chăn, ngay sau đó anh cũng nằm vào chăn ôm cô, cách thật lâu, lúc cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai lại mơ mơ hồ hồ truyền đến thanh âm của anh, "Miên Miên, quên tất cả chuyện hôm nay, chỉ cần nhớ rõ anh là tốt rồi. . . . . . Đem tất cả quên hết đi, lúc đó mới phải là Miên Miên của anh."
Trong tiềm thức, cô giống như bị anh đầu độc, nỗ lực nghĩ quên hết tất cả. Ngày hôm sau, cô cũng không còn nghĩ đến những chuyện phức tạp kia nữa, cùng dì nhỏ đi công viên chơi một ngày thật vui vẻ. ( *té ghế* đúng là trẻ con mà)
Khi đó cô vừa đơn thuần lại vừa cố chấp, đơn thuần cho là chỉ cần quên đi hết tất cả là có thể tiếp tục sống hạnh phúc, và cũng cố chấp tin tưởng một đêm kia chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng mà thôi!
Một lúc lâu, dì nhỏ mới mở miệng chậm rãi nói: “Miên Miên, con thích dì nhỏ không?” Thanh âm kia nghe sâu thẳm giống như từ một ngọn núi vọng lại.
Từ khi Miên Miên bắt đầu biết nhận thức, trong lòng cô vốn đã luôn coi dì nhỏ vừa là một người dì xinh đẹp, vừa là một người mẹ mà cô thích dựa dẫm vào.
Hơn nữa, trong trí nhớ của cô, vốn là không còn nhớ nổi hình ảnh của mẹ.
Nghe Lâm mẹ nói, mẹ cô tên là Tần Yên, là một người phụ nữ xinh đẹp thanh nhã, trước năm mười tám tuổi vẫn chỉ ở trong khuê phòng, chưa có ai từng thấy qua bà. Đến năm mười tám tuổi, lần đầu tiên lộ diện trước mọi người trong một bữa dạ tiệc, đã gặp được cha cô phong lưu tuấn tú hơn người, hai người vừa nhìn thấy đã yêu, kết hôn làm vợ chồng, sau khi cưới càng như chim liền cánh, tình cảm đậm sâu. Hai người ở chung một chỗ chính là trai tài gái sắc, được ông trời tác hợp cho, làm cho không biết bao nhiêu người ghen tị lẫn hâm mộ.
Thở dài, Lâm mẹ lau nước mắt nói, chẳng qua là ông trời đối đãi không công bằng với hồng nhan, mẹ cô từ nhỏ thân thể đã yếu ớt nhiều bệnh, năm hai mươi tuổi sau khi sinh hạ cô một cách khó khăn, bà bị xuất huyết mà qua đời. Cha cô đối với việc này luôn đau lòng không dứt, đều cho rằng vì bản thân quá ham công việc mà bỏ qua sức khỏe của mẹ, cho nên mới dẫn đến cái chết của bà, vì thế ông đối với cô là mọi cách yêu thương, ngàn lần cưng chiều.
Mỗi lần nhắc đến việc này, Lâm mẹ luôn dùng vẻ mặt từ ái vuốt đầu cô, trong mắt đầy đau đớn cùng thương tiếc.
Tuy nói rằng cô không có bất kì ấn tượng nào về mẹ, nhưng lại từ dì nhỏ cảm nhận được tình thương của người mẹ.
Lâm mẹ từng nói rằng dì nhỏ cùng mẹ cô tuy không phải là chị em song sinh nhưng lớn lên hai người lại hệt như từ một khuôn mẫu đúc ra.
Cô không biết có phải vì lí do này hay không mà dì nhỏ từ khi mười ba tuổi đã luôn ở bên cạnh chăm sóc yêu thương cô giống như là muốn bù đắp việc cô lớn lên thiếu tình thương của mẹ.
Dì nhỏ, từ lâu, đã luôn là một phần sinh mệnh không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Cho nên cô ngẩng đầu lên nhìn dì nhỏ, ngọt ngào nói: “Miên Miên thích dì nhỏ nhất, rất rất yêu thích dì nhỏ.”
Dì nhỏ mù quáng, giọng mềm mại vang lên trầm thấp: “Thế Miên Miên có thích dì nhỏ trở thành mẹ của con không?”
“Mẹ?” Cô có chút mờ mịt hỏi, “Mẹ cũng giống như dì nhỏ đều một dạng thương con sao?”
Dì nhỏ sờ sờ đầu của cô, “Đúng thế, còn có thể cùng Miên Miên đáng yêu ở chung một nhà nữa.”
Cô cái hiểu cái không gật đầu một cái, trong lòng có chút cao hứng, như vậy là ngày ngày có thể cùng dì nhỏ ở cùng một chỗ rồi. Nhớ tới trong lớp, mẹ của Nựu Nựu luôn là dắt Nựu Nựu chủ nhật đi công viên, ngày nghỉ lái xe đi bờ biển, buổi tối còn có thể ôm mẹ nghe rất nhiều rất nhiều chuyện xưa, nếu như, mẹ đều là giống như vậy, Miên Miên sẽ thật cao hứng, thật cao hứng.
Đối với sự kiền này, cô rất cao hứng chạy đi nói cho anh hai nghe, trải qua ba năm sống chung nhà, anh hai mặc dù vẫn còn đối với cô lạnh lùng, nhưng là thỉnh thoảng cao hứng cũng sẽ để ý cô mấy cái.
“Anh hai, dì nhỏ muốn làm mẹ của Miên Miên, Miên Miên cũng có mẹ.” Lôi kéo vạt áo anh hai, cô đối với cuộc sống tương lai rất là mong chờ.
Nựu Nựu nói rồi, một gia đình cũng nên có một ba, một mẹ, còn có một đứa trẻ đáng yêu, như vậy mới là một gia đình hạnh phúc.
Thật lâu, anh hai mới quay đầu lại, nhẹ nhàng cười thanh.
Trong trí nhớ của cô, đó là lần đầu tiên cô thấy anh cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh như băng, phảng phất nỗi cô đơn, còn có cả hận ý ẩn thật sâu trong ấy.
Sau lại, anh hai nụ cười trên mặt càng ngày càng nhiều, càng cười càng dịu dàng.
…
…
…
Dì nhỏ sau khi kết hôn, đã vào ở hẳn trong nhà của cô.
Vốn tưởng rằng có thể giống như Nựu Nựu một dạng luôn được quấn lấy mẹ nằm trên giường nghe kể chuyện cổ tích, nhưng mọi chuyện đều không như cô đã nghĩ.
Dì nhỏ cũng không có ngủ cùng cô , mà ngay đêm đầu tiên đã ngủ ở trong phòng của cha cô.
Nửa đêm, cô giật mình tỉnh giấc, đi theo trí nhớ đi tới trước cửa phòng của cha cô, lại nghe được tương tự thống khổ lại dường như xen lẫn vui thích thanh âm của dì nhỏ truyền đến.
“Diệp thành. . . . . . Cho em. . . . . . Không cần hành hạ em nữa. . . . . . Diệp thành. . . . . . A. . . . . . ân. . . . . .”
Cô có chút ngạc nhiên, âm thanh kiều mị đó là do dì nhỏ phát ra sao?
Rốt cuộc là bởi vì sao, dì nhỏ lại phát ra âm thanh cuồng dã cùng kiều mị như thế?
Cô vươn tay, đẩy cánh cửa trước mặt. (ay za chị nhìn lén nhá….hắc hắc)
Lúc này, anh hai đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô, liếc nhìn cảnh tượng bên trong phòng, không nói gì, chẳng qua là nhấc cô lên, hướng phòng của anh đi tới.
“Anh hai, anh hai, Miên Miên khó chịu. . . . . .” Cô thử quẩy người một cái, bắp chân ở trên không trung không ngừng đá động lên.
Anh hai ngoảnh mặt làm ngơ,dùng lực cánh tay một cái giơ cô lên, giống như chỉ dùng một ít sức lực nâng một con mèo nhỏ vậy.
Trở về phòng,anh ném cô ở trên giường, ngay sau đó nghiêng thân đè cô lại.
Cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh hai, trên gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo chỉ có thể thấy được con ngươi đen láy của anh, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Anh hai như vậy làm cho cô cảm thấy có chút sợ, cô rụt người một cái, mở miệng, “Anh hai, Miên Miên bị đè đau quá, Miên Miên, không thoải mái.”
Anh nhìn cô một cái thật sâu, mới từ từ lật người ở bên cạnh nằm xuống, dùng lực một cái, đem cô vững vàng ôm vào trong ngực.
“Anh hai, Miên Miên. . . . . .”
“Nếu không ngủ, ta sẽ ném nhóc ra ngoài cho sói dữ đó.”
Cô nhớ lại, năm ấy trải qua một trận nguy hiểm trong khu rừng rậm đáng sợ đó làm cho cô sợ hãi khó phai mờ, cho nên mỗi lần cô không nghe lời, Lâm mẹ cũng sẽ mặt lạnh dọa ném cô cho sói dữ, chẳng qua, cô thật không nghĩ rằng anh cũng sử dụng chiêu này với cô.Loáng thoáng giống như nghe đến có thanh âm kỳ quái từ ngoài cửa sổ truyền đến, cô rụt người một cái, không nhịn được hướng trong ngực anh hai dựa sát vào.
Trong ngực anh có một loại mùi hương thơm ngát, nằm trong ngực của anh cô cũng cảm thấy ấm áp giống như nằm trong ngực con thỏ bông Bảo Bảo to lớn của cô, mặc dù có điểm thô sáp nhưng là gối lên rất thoải mái.
Cô ở trong lòng anh hưởng thụ mùi hương thơm ngát của anh, rồi cũng từ từ đi vào giấc ngủ.
Trước khi đi ngủ một khắc kia, trong lòng cô có một ý niệm mơ hồ dâng lên: có anh hai bên cạnh, thật tốt.
Tháng ngày cứ như vậy chầm chậm đi qua , tất cả dường như thật an bình, nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, nó đang cố che dấu những sự cố bên trong đang rục rịch phát sinh mà không ai lường trước được.
Từ sau khi có dì nhỏ đến ở, cha cô ngược lại thường hay về nhà hơn, hơn nữa tâm tình giống như tốt hơn ngày xưa rất nhiều,mỗi ngày không hề mang gương mặt quá lạnh lùng nghiêm túc nữa, cô cũng thường xuyên nhìn thấy nụ cười trên mặt cha cô nhiều hơn, Lâm mẹ nói nụ cười đó gọi là hạnh phúc.
Là hạnh phúc hay không hạnh phúc? Cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng là kể từ sau khi gả cho cha cô, thời gian dì nhỏ ở cùng với cô càng ngày càng ít đi, suốt ngày đều ở trong phòng cùng với cha cô, không biết làm cái gì trong đó. Cũng bởi vì thế mà cơ hội để cô được ở cùng anh hai ngày càng nhiều. Quan hệ của hai anh em phát triển đến mức cứ mỗi chiều sau khi tắm xong là cô lại chạy đến phòng anh hai nằm trên giường chờ anh. (*xoa cằm nheo mắt* có cái gì đó rất mờ ám hắc hắc)
Đối với việc này, biểu hiện của anh hai hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, anh không những không chê cô phiền mà còn triệt để dung túng cô, mỗi ngày đều xem cô giống như là cái gối ôm, ôm cô thật chặt ở trong ngực, cả người cô đều nằm gọn trong lòng anh. (anh ăn đậu hũ trắng trợn kìa)
Giờ khắc này, mỗi ngày trong nhà đều có một loại không khí giống như hơi thở ấm áp tràn vào, mỗi nơi trong ngôi nhà đều cho cô cảm giác yên bình, chỉ có điều thỉnh thoảng cô lại vô tình nhìn thấy dì nhỏ lặng lẽ nhìn cô lau nước mắt.
"Dì nhỏ, người làm sao vậy ạ?" Cô di tới sau lưng dì nhỏ, kéo kéo gấu áo.
Dì nhỏ mặc dù đã gả cho phụ thân, đáng ra cô nên gọi là mẹ, nhưng cô vẫn giữ thói quen gọi người là dì nhỏ.
Dì nhỏ lau đi nước mắt, ngồi xổm xuống, ôm cô, "Không có sao, dì không sao, chẳng qua là vì có hạt bụi bay vào mắt dì nên mới bị chảy nước mắt."
Miên Miên xòe bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, tiến tới đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của dì, "Dì nhỏ không khóc, Miên Miên giúp người thổi một chút. . . . . ."
Cô cẩn thận hà hơi, nhẹ nhàng thổi về hướng hàng lông mi dày đang rung rung.
Rốt cuộc, dì nhỏ bị động tác của cô làm cho ngứa ngứa nên cười lớn, ôm cô không ngừng nỉ non, "Miên Miên, Miên Miên ngoan của dì. . . . . .dì sẽ luôn luôn yêu thương bảo về con, sẽ không để cho bất kì ai làm tổn thương con"
Từ lúc đó cuộc sống của cô lại trôi qua một cách yên bình, cô hiện tại đang vô cùng háo hức đón năm mới cùng gia đình.
Bị ông ngoại hiền từ kéo vào trong lòng, trên tay cầm một cái hộp thật to màu hồng mà ông cho, trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào, "Ông ngoại, đây là cái gì?"
Ông ngoại nhìn về phía Hiên Viên đang đứng ở đối diện, rồi quay ra đặt cô trên mặt đất, vỗ nhẹ đầu của cô, "Miên Miên ngoan, tự mình đi lên lầu mở quà mừng tuổi của cháu đi".
Cô ôm hộp quà, kéo lấy tay anh hai, "Anh hai, anh cũng đi cùng với em đi."
Ông ngoại đột nhiên ở bên cạnh chen vào nói, "Miên Miên nghe lời, tự mình đi, ông cùng anh hai con cần nói chuyện."
Cô mắt liếc ông ngoại, rồi nhìn đến anh hai vẫn như cũ một bộ dáng lạnh lùng đứng bất động, cô có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái, ôm lấy cái hộp đi lên lầu.
Hừ, hai người không chơi cùng cô, cô đi tìm dì nhỏ.
Đi tới trước cửa phòng cha cô, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, lại nghe được một hồi tiếng cãi vả.
"Nguyễn Diệp Thành, anh không cần phải mang cha ra ép tôi, nói cho anh biết, không phải là bởi vì cha nói Miên Miên còn nhỏ, cơ khổ không chỗ nương tựa, sợ Hiên Viên lại lần nữa tổn thương nó, tôi căn bản sẽ không gả cho anh." Là thanh âm của dì nhỏ.
Nguyễn Diệp Thành, không phải là tên của cha đó sao, như thế nào dì nhỏ lại nói là vì cô nên mới lấy cha? Còn có, Hiên Viên không phải tên của anh hai sao, anh hai sẽ thương tổn đến cô sao?
Lại nghe âm thanh nhàn nhạt của cha vang lên, "Bất kể là vì nguyên nhân gì hay lí do gì anh đều không quan tâm, em đã gả cho anh, đây là sự thật, chẳng lẽ em còn muốn trốn tránh sao?"
Mơ hồ, cha cô thở dài, nói tiếp, "Xu Bối, em đã là vợ của anh rồi, bất kể như thế nào, em cả đời đều là vợ của Nguyễn Diệp Thành anh."
"Hừ, anh đừng mơ tưởng, tôi đã xác định Hiên Viên sẽ không làm thương tổn Miên Miên nữa rồi, chỉ cần đợi Miên Miên lớn thêm chút nữa, tôi sẽ ngay lập tức ly hôn với anh".
Cha cô giống như có chút tức giận, rống to: "Tần Xu Bối, em cũng đã quá vọng tưởng rồi, cả đời này em sống là người của anh, chết cũng là ma bên anh".
Lời này vừa dứt, cô không còn nghe thấy tiếng ai nói nữa, chỉ là mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ cùng dãy dụa của dì nhỏ.
"Ba"- một thanh âm vang lên, lại còn có thanh âm thở hổn hển của dì nhỏ, "Nguyễn Diệp Thành, anh hại chết chị gái tôi chưa đủ, lại còn hủy hoại hạnh phúc cuộc đời tôi sao?"
Chị gái của dì nhỏ, đó không phải là mẹ cô sao? Tại sao dì nhỏ lại nói là cha đã hại chết mẹ? Cô có chút tò mò, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra đây?
"Nếu không phải là anh ở bên ngoài ham mê rượu chè cùng đàn bà, chị ấy sẽ không ngày ngày một mình sống trong ngôi nhà lạnh lẽo này, cũng không làm thân thể vốn đã yếu ớt trở thành tồi tệ hơn, nếu không phải là anh ở bên ngoài liên tiếp hơn mấy tháng không trở về nhà, chị ấy cũng không phải vì sinh non nên xuất huyết mà chết, nếu không phải là anh, Miên Miên cũng sẽ không từ nhỏ đã không có mẹ, cũng sẽ không đến tận ba tuổi mà vẫn không hề nói chuyện, đều là bởi vì anh. . . . . . Bởi vì anh. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của dì nhỏ đã khẽ mang theo tiếng khóc nức nở.
Trong lòng Miên Miên vô cùng nghi hoặc, Lâm mẹ không phải nói cha rất yêu thương mẹ sao? Còn nói hai người sau khi cưới tình cảm rất sâu đậm cơ mà? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Cô áp tai lên cửa, cố gắng lắng nghe.
Thật lâu sau, tại thời điểm cô chuẩn bị dời đi, thanh âm thoáng mệt mỏi của cha vang lên, "Xu Bối, chuyện của Yên Nhiên anh thật cảm thấy rất có lỗi với cô ấy, là anh đã không quan tâm đến cảm thụ của cô ấy. Nhưng là Xu Bối, chuyện của anh với Yên Nhiên cùng chúng ta hiện tại không liên quan! Quá khứ nên để cho nó đi qua đi, anh sẽ bù đắp thật tốt cho em cùng Miên Miên!"
"Bù đắp? Thế nào bù đắp? Là giả dối ôm Miên Miên, dụ dỗ nó, tiếp cận nó, rồi còn nói với tôi cái gì mà anh yêu tôi, thế nhưng đằng sau lại âm thầm thu mua cổ phần của Tần thị sao?" thanh âm bén nhọn của dì nhỏ vang lên.
"Hừ! Cô biết rồi? Là do Tần Ngôn Minh nói sao?" Cha cô giống như không có bất ngờ gì, thanh âm châm chọc nói "Cô cho rằng lão già Tần Ngôn Minh kia sống rất quang minh lỗi lạc sao, năm đó Tần thị gặp khó khăn, là lão tự mình đem chị gái yếu ớt nhiều bệnh của cô trói làm quà tặng mang lên giường tôi . Hiện tại thấy tôi thu mua cổ phần của Tần thị, lão lại đứng ngồi không yên, còn không phải là cũng một phương thức đó mang cô đến bên tôi? Lại nói cái gì mà Miên Miên còn nhỏ, cơ khổ không chỗ nương tựa, lão có tư cách gì?! Hôm nay chuyện đã tới nước này, tất cả đều là bởi vì lão tự tạo nghiệt, tất cả đều là lão một tay tạo thành đấy!"
Không biết vì sao lúc cô nghe thấy cha nhắc đến ông ngoại, cô có cảm giác trong giọng nói của cha mang nồng đậm hận ý cùng chết chóc.
Dì nhỏ giống như cũng bị lời nói đầy cáu gắt của cha hù sợ, thật lâu mới nói, "Không. . . . . . Anh nói láo, nhất định là anh nói láo, cha sẽ không làm như vậy , ông là bởi vì chị gái tôi đối với anh là vừa thấy đã yêu nên mới đem chị ấy gả cho anh, ông là bởi vì Miên Miên từ nhỏ không có mẹ nên mới có thể tới nhờ tôichăm sóc Miên Miên! Ông tuyệt đối không phải là như anh nói! Tuyệt đối sẽ không!"
"Yên Nhiên vừa thấy đã yêu? Miên Miên cơ khổ không chỗ nương tựa?" Cha cô cười lạnh, "Cô có biết hay không, Tần Yên Nhiên trước khi lấy tôi cũng đã có người yêu, Miên Miên cơ khổ không chỗ nương tựa, hừ, chớ dại dột, nếu như không phải là lão bán con gái cầu vinh, Tần Yên Nhiên sẽ buồn bực không vui? Bỏ lại con gái ruột thịt của mình để rời khỏi trần gian? Kì thực. . . . . . Bấy nhiêu thì đã là gì?. . . . . . Lão đời này còn làm nhiều chuyện bẩn thỉu lắm đâu chỉ riêng việc này. . . . . ."
"Không. . . . . ." Dì nhỏ điên cuồng hét lên, "Sẽ không! Anh không cần nói nữa! Tôi sẽ không tin! Vĩnh viễn cũng sẽ không tin!"
Nghe thấy dì nhỏ trong phòng điên cuồng không chịu nghe lời cha nói, cô đứng ngây ngốc tại chỗ, ngay cả khi anh hai mang cô trở về phòng cô cũng không có phát hiện ra.
"Anh hai, dì nhỏ nói là sự thật sao? Cha đã hại chết mẹ, sau đó Miên Miên lại làm hại dì nhỏ gả cho cha!" Cô kéo kéo áo anh, khẩn cấp muốn biết, cũng muốn nghe được lời an ủi của anh.
Tâm trạng cô lúc ấy là lo sợ cùng bất an, mơ hồ đau đớn, Miên Miên không muốn bởi vì mình mà giam giữ hạnh phúc của dì nhỏ, Miên Miên cũng không muốn bởi vì chính mình mà làm cho ông ngoại cùng cha mâu thuẫn.
Bọn họ đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô làm thế nào có thể chịu đựng được khi biết mình làm tổn thương họ?
Anh hai nhìn cô một cái, trong mắt thoáng qua một tia hận ý, nhưng rất nhanh anh lại khôi phục lại vẻ bình thản giống như tất cả chỉ là ảo giác của cô, ngay sau đó anh nhàn nhạt mở miệng, "Trẻ con không nên suy nghĩ nhiều, ngoan, nghe lời ta bây giờ đi ngủ đi, quên hết những chuyện hôm nay!"
Nói xong, không đợi cô nói thêm câu nào, anh hai đi tới cởi xuống áo ngoài của cô, nhét cô vào chăn, ngay sau đó anh cũng nằm vào chăn ôm cô, cách thật lâu, lúc cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai lại mơ mơ hồ hồ truyền đến thanh âm của anh, "Miên Miên, quên tất cả chuyện hôm nay, chỉ cần nhớ rõ anh là tốt rồi. . . . . . Đem tất cả quên hết đi, lúc đó mới phải là Miên Miên của anh."
Trong tiềm thức, cô giống như bị anh đầu độc, nỗ lực nghĩ quên hết tất cả. Ngày hôm sau, cô cũng không còn nghĩ đến những chuyện phức tạp kia nữa, cùng dì nhỏ đi công viên chơi một ngày thật vui vẻ. ( *té ghế* đúng là trẻ con mà)
Khi đó cô vừa đơn thuần lại vừa cố chấp, đơn thuần cho là chỉ cần quên đi hết tất cả là có thể tiếp tục sống hạnh phúc, và cũng cố chấp tin tưởng một đêm kia chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.