Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 31: Dùng sức mạnh

Phó Tráng Tráng

18/06/2014

Không biết có phải là vì nghe Anna nói chuyện hay không mà giữa đêm cô đột nhiên như trút bỏ được một gánh nặng trong lòng, giống như cái chủng loại kia lúc trước… Cấm kỵ khi yêu là rất ghê tởm, cảm giác cũng không có biến mất. Chỉ là, đối với đề nghị tranh thủ tình yêu của Anna, cô còn đang do dự, dù sao cô trước giờ vốn không phải là người dũng cảm, sau này chuyện cũng có thể thương thảo, dù sao hiện tại bên cạnh anh hai cũng có một mỹ nhân xinh đẹp, dù sao cô từng khiến cho anh hai thương tâm như vậy. . . . . .

Bây giờ, trở lại tranh thủ còn hữu dụng không? Nói cách khác, dễ dàng như vậy có thể có được tình yêu của anh hai sao?

Ảo não, phiền não, tức giận. . . . . .

Nằm trên giường, trong lòng trằn trọc, cô mơ mơ hồ hồ ngủ mất.

Nửa đêm, lúc mơ màng, cô tỉnh lại, cả người nóng lên một hồi.

Mở mắt, mơ hồ đúng lúc thấy trước mặt có một đôi mắt như phát sáng trong đêm, khiến cô không khỏi nghĩ tới một cụm từ —— lang tính hấp dẫn.

Chỉ là, cô không được phép say mê, nửa đêm trên giường xuất hiện một đôi mắt không rõ ràng, tuyệt đối không phải người lương thiện. Cô kinh hãi, cả người hoàn toàn tỉnh táo trở lại, có người, có người ở nơi đó dòm ngó cô!

Cô nửa ngồi dậy, lui về phía sau một bước, nhìn lên người trước mặt, lấy thêm can đảm hỏi: "Là ai? Sao lại vào đây?"

Trong bóng tối, người nọ không trả lời, dùng cặp mắt lấp lánh hữu thần không nhúc nhích kia nhìn chằm chằm cô. Giờ khắc này, cô đột nhiên giống như cảm thấy mình là một con Hôi Thái Lang trước mặt Lại Dương Dương, một loại cảm giác xâm chiếm mãnh liệt giống như bị săn đuổi từ trong nội tâm dâng lên, hàn khí vô hình bắt đầu xâm nhập vào thân thể ấm áp.

Cô sợ điếng người, giọng nói vì thế cũng bắt đầu run rẩy, "Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì, nếu không nói… Nếu không nói, tôi gọi người đó. . . . . . A. . . . . . Anh hai . . . . . . Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ."

Người nọ thấy thế hung ác nhào tới cô, bàn tay tức thời ngăn chặn cô lên tiếng kêu cứu, thân thể áp chế hai chân đang giãy giụa của cô một cách nhẹ nhàng.

"Bây giờ mới kêu cứu, không phải đã quá muộn?" Trên đầu truyền đến một giọng nam hài hước.

Nghe thanh âm quen thuộc, cô ngưng giãy giụa, có chút ngơ ngác nhìn đôi mắt sáng trên đầu, ngạc nhiên nói: "Anh hai, anh làm gì vậy. . . . . . Đã trễ thế này!"

Anh hai thở nhẹ nhàng vào vành tai nhạy cảm của cô, thành công làm cô một thân rùng mình, "Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ vô tâm. . . . . . Rất nhớ em." Trong đêm tối, thanh âm anh hai đê mê khêu gợi quanh quẩn ở bên tai cô, tựa như muốn vọt vào cô, cắm rễ sinh doanh.

Cô không trả lời, chính là muốn che giấu, đỏ bừng cả mặt, trái tim càng thêm loạn nhịp sau một hồi ngọt ngào xâm tâm. Giây kế tiếp, lại nghe anh hai chôn ở bên tai cô nói: ". . . . . . Thân thể em!"

Ba chữ dịu dàng này giống như một thùng nước lạnh tạt vào người, dập tắt ngọt ngào trong lòng cô. Cả người cô cứng đờ, trong lòng hối hận không thôi. Cô đang làm gì, anh hai giờ đã có bạn gái, vậy mà cô còn ở trong lòng anh, nghe lời ngon tiếng ngọt.

Hơn nữa, những lời như vậy, là lời mà nam nhân yêu cô sẽ nói sao? Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy lời Anna nói cũng không phải là có đạo lý, trong lòng cái loại đó không khỏi kháng cự lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Trong lòng lạnh giá, cô đẩy người con trai một cái: "Anh hai, anh chẳng phải đã có chị dâu rồi sao, không nên nói những lời này nữa, người khác nghe được không hay!"

Anh hai lù lù bất động, nhẹ nhàng cười nói: "Có gì không hay, cô ấy là cô ấy, em là em!" Bàn tay cố ý lục lọi khuôn ngực đầy đặn mềm mại của cô, tà khí nói: "Còn nữa, anh phát hiện anh đối với thân thể em không có chán nản, thân thể của em còn có rất nhiều tiềm lực anh còn chưa khai phá." Anh hai giọng nói bình tĩnh, nhưng bàn tay lại vững vàng chiếm cứ bộ ngực nhô ra, không thèm để ý rằng đó không phải vật riêng tư của anh.

Cô bị anh hai ép tới gắt gao, vô lực nhúc nhích, trong lòng vừa xấu hổ, từ khi nào mà anh hai vô lại như vậy rồi, làm càn như vậy rồi ! Đêm hôm chạy đến phòng cô, chính là tới nói cho cô biết: thân thể của cô, anh còn chưa hài lòng sao?

"Anh hai , anh buông em ra, anh buông em ra!" Nam nhân này, rõ ràng đã có một bạn gái xinh đẹp, còn cố tình trêu chọc cô. Vừa nghĩ tới, có lẽ anh hai trước khi tới đây còn đè trên người người phụ nữ kia, cô liền không kiềm được cảm giác chua chát khổ sở…

Anh hai mắt điếc tai ngơ, bàn tay vô cùng ma lực bắt đầu ở trên người cô thiêu đốt, môi mỏng cũng bắt đầu hôn lên mặt của cô.

Cô ra sức chống cự. Cô không muốn, cô không muốn anh hai đã có những nữ nhân khác còn tới trêu chọc cô, cô cũng không muốn anh từng chạm qua những nữ nhân khác mà giờ tay lại tới hết sức nhu tình vuốt ve cô, thương yêu cô, cô lại càng không muốn anh hai chẳng qua là mê luyến thân thể của cô mới đụng chạm cô…

Không, cô không muốn, đây không phải là điều cô cần, điều cô muốn chính là hai người đồng tâm đồng lòng, linh hồn yêu nhau, mới có thể thân thể tương dung… Cô không muốn, cô tuyệt đối không muốn, như vậy là không thanh không sở, không minh bạch trên giường giao dung…

Anh hai thấy thế, dẫn tay của cô tới hạ thân bộc phát dục vọng của hắn. Cô bị lửa nhiệt nóng bỏng của vật cứng trong tay làm sợ hết hồn, cả người cứng còng, cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ sợ lau súng cướp cò.

Anh hai thấy cô ngoan ngoãn mà nghe lời, càng thêm không chút kiêng kỵ bắt đầu lục lọi nâng thân thể của cô, môi mỏng còn ghé vào khóe miệng cô, nhẹ giọng nói: "Rất lâu không có chạm vào em, không muốn anh sao?" Vừa nói xong, bắt được tay của cô ở chỗ Thiết thượng nóng rực, nhẹ nhàng nắm chặt, mở miệng cười trêu nói: "Mỗi lần khiến em dục tiên dục tử, rên rỉ liên tiếp là nó đấy…" Cảm giác được cô lắc đầu, anh hai vừa cười ha ha, linh lưỡi xâm phạm muốn tách hàm răng trắng ra, "Nhưng mà nó muốn em thật chặt đấy. Mỗi lần nhìn thấy mông nhỏ của em ở trước mặt nó từ từ qua lại, nó không nhịn được liền cứng rắn, thân thể thậm chí có lúc là lệ rơi đầy mặt, chỉ muốn chui vào trong miệng tiểu muội muội hương vị ngọt ngào, cắm vào, tìm kiếm an ủi… Mật huyệt đầy chất dịch, bối thịt màu mỡ hồng nộn, còn có viên ngọc châu kia nhẹ nhàng đụng chạm liền cứng rắn… Chậc chậc… Em đẹp như vậy, làm người ta mất hồn… Ha ha, bảo bối, em vĩnh viễn không biết thân thể của em hấp dẫn thế nào, quả thực là cá Mê Hồn, khiến cho anh không thể tự kềm chế muốn chìm vào thật sâu…"

Anh hai không thèm che giấu lời nói bộc trực vừa rồi làm cô đỏ mặt, hạ thân càng thêm kích thích, chất dịch chảy ra nhiều hơn.

"Anh hai" Cô nghiêng đầu, không muốn cho anh hai biết cô bị lời nói tà khí kia ảnh hưởng, đồng thời tránh khỏi môi mỏng kia đang hướng cô thăm dò hương thơm, “Anh hai, anh đã có người phụ nữ khác rồi, đừng gặp mặt em." Thấy anh hai không ngừng động tác đắc ý, cô cắn răng, hung ác nói: "Anh hai —— anh đã nói để cho em chọn, đến bây giờ, em vẫn còn là em gái của anh!"

Lời cô vừa nói, chỉ nói bây giờ là em gái của hắn, nhưng không có nhận định tương lai cũng thế, nhưng anh hai dường như không cảm thấy được ý vị trong lời nói của cô.

Anh hai nghe vậy, động tác cứng đờ, thật lâu không động đậy, sau đó buông tay. Anh hai đột nhiên tà mị cười một tiếng : "Vậy thì sao? Lúc anh giải quyết dục vọng của mình không quan tâm đối phương là nữ nhân hay là em gái!"

Trong lòng có linh tính xấu, cảm giác vẽ hổ không thành ra vẽ chó, vì vậy cô lãnh thanh mở miệng nói: "Anh hai, anh có ý gì?"

"Có ý gì?" Anh hai nắm vai cô cười ra tiếng : "Anh chỉ là ngươi xuất giá trước để cho em đáng giá mà thôi. Hơn nữa, em ở đây không hiểu phong tình trên giường, anh chính là thay chồng tương lai của em dạy dỗ em thật tốt!"

"Không hiểu phong tình trên giường?" Cô tức giận.



Anh hai dường như biết trong lòng cô nghĩ gì, thật thấp cười ra tiếng, tiếp một bộ chịu nhục giọng điệu thở dài nói: "Phật nói: “ta không xuống Địa Ngục, người nào xuống Địa ngục”. Em còn chưa hiểu sao, không dạy dỗ em thật tốt làm sao em nắm bắt được chồng tương lai của em, em gái tốt của anh, nhiệm vụ này không giao cho anh hai tốt này còn có thể giao cho ai đây?"

"Em không cần ——" Bây giờ anh hai đã tháo mặt nạ ra, tà nịnh như vậy, tàn khốc như thế, máu lạnh như vậy! Đã vậy… Lại muốn gả cô cho gia tộc buôn bán khác… Còn nói là muốn giúp cô!

Thật sự là thật là quá đáng, khiến người ta thương tâm! Cô cắn răng nghiến lợi, trong lòng tức giận, sau cùng lại biến thành tuyệt vọng hờ hững.

Anh hai không có cho cô thêm cơ hội mở miệng, trực tiếp nhào tới, hung hăng hôn lên môi anh đào của cô, liếm láp, mút vào, trằn trọc không ngừng, nước miếng giao dung càng thêm hưng phấn vang dội. . . . . .

Cô toàn thân mềm nhũn, trong miệng không tự chủ tràn ra một tiếng “ưm”, tay nhỏ bé cũng không kìm hãm được ôm lấy anh hai, nhiệt tình bắt đầu đáp lại.

Lần này không hề chống cự vừa chọc cho anh hai một hồi buồn cười.

Cô tác phong não không dứt, nhưng là không thể làm gì. Rõ ràng ngoài miệng dùng ngôn từ chính nghĩa vừa nói cự tuyệt, nhưng khi anh hai chỉ vừa đụng nhẹ nhàng, thân thể lại không tự chủ tới gần hắn. Đang sờ đến thân thể quen thuộc kia thì cô đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc, bởi vì cô phát hiện cô là muốn như vậy, muốn đến gần anh như vậy, khi anh nói lời nói máu lạnh tuyệt tình như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô bất ngờ bật khóc thành tiếng, trong miệng nức nở nghẹn ngào không ngừng, nước mắt cũng ào ào chảy ra, thấm ướt cả gối.

Anh hai cũng cảm thấy lạ, toàn thân chấn động, ngừng động tác. Thật lâu, mới lấy tay sờ lên mặt cô, sau đó cũng không nói gì, rời khỏi người cô, sải bước xuống giường, đi ra ngoài cửa.

Cô cảm giác trên người chợt nhẹ nhõm, thân thể trở nên tự do, nhưng trong nội tâm lại trở nên vạn phần trầm trọng, đau đớn thật sâu. . . . . .

Đêm hôm đó, anh hai không trở lại. Cô nằm ở trên giường, hơn nửa đêm, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn bị trận biến cố này làm cho tan thành mây khói, trằn trọc trở mình, cuối cùng trắng đêm khó ngủ.

Giả vờ

Không biết có phải vì tối qua anh hai lén tới phòng cô giở trò hay không, mặc dù sau cùng anh hai nhẫn tâm bỏ đi, nhưng cả ngày cô hữu ý hay vô ý đều trốn tránh tầm mắt quan tâm của người kia.

Dù sao nói từ góc độ này mà nói, cô buông tay, nhưng lại có thể mang đến hạnh phúc cho anh hai. Trước đây, cô đã cùng anh hai dính dáng không rõ, đã vượt khỏi luân lý anh trai em gái, hiện tại bụi bậm cũng đã rơi xuống đất, mặc kệ là yêu hay chưa yêu, cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là cô sẽ làm mọi thứ, để anh hai có thể hạnh phúc. Thái độ anh hai tối qua đã hoàn toàn chứng minh, dù tranh thủ hay không tranh thủ, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Ăn cơm xong, cô liền trở về phòng. Khí trời rét lạnh, ai cũng lười ra cửa đón không khí lạnh lẽo của lễ rửa tội, vả lại đã sắp thi cuối kỳ, bất luận thế nào, coi như là giết thời gian cũng được, cô cũng là muốn so với bình thường vội vã hơn một chút.

“Cốc cốc….” Ngoài cửa vang lên giọng điệu mảnh mai vui mừng của chị dâu, “Miên Miên, là chị, chị và anh hai muốn ra ngoài, em có muốn đi cùng anh chị không ?”

Đôi lúc cô thật sự oán hận thanh âm mềm mại dễ nghe này, cứ mỗi lần vết thương trong lòng cô dường như bắt đầu khép miệng, thì chị ta liền một đao lại khiến nó rỉ máu.

Cô nén cảm giác đau thương, miễn cưỡng mở cửa, nói với người bên ngoài : “Không, sắp thi học kì rồi, em muốn ôn tập tốt để thi!”.

Kiếm cớ thôi, rõ ràng là kiếm cớ, nhìn cuốn «tiểu thuyết Đường Đại truyền kỳ» trong tay, cô âm thầm khinh bỉ bản thân mình, rõ ràng vốn không có tâm trí để học, rõ ràng cô chẳng qua là không muốn nhìn thấy dáng vẻ thân mật của bọn họ, tránh cho mình thương tâm mà thôi, vậy mà lại làm ra vẻ mặt ngoan ngoãn vụng về.

Người đứng ngoài cửa im lặng chốc lát, rồi lại nói : “Miên Miên, thích ăn gì không, chị mua về cho em!”

Sao lại có người chị dâu đối tốt với mình như vậy, thật khiến cô đã chán ghét càng thêm chán ghét. Cô đã từng nghĩ giá như người anh hai lấy là loại chị dâu độc ác, vậy cô có thể danh chính ngôn thuận mà ghét cô ta, có thể mắt lạnh nhìn cô ta, thậm chí tìm mọi cách làm cho anh hai phải đuổi cô ta đi. Nhưng sự thật là cô ta chẳng làm hại gì cô, vì vậy có lúc trong lòng rõ ràng cắn răng nghiến lợi thầm oán, nhưng từ trong tận đáy lòng thật sự không thể ghét cô ta.

Bởi vì cô ta có thể mang lại hạnh phúc cho anh hai, bởi vì cô ta là người tốt.

Khẽ thở dài, cô cự tuyệt : "Không cần, hai người… Hai người không cần quan tâm đến em đâu!"

Ở ngoài này Kiều Hỉ dường như thở dài một tiếng, sau đó một hồi, trong ngoài đều không có tiếng động nữa.

Không lâu sau, tiếng xe khởi động từ nhà để xe truyền đến. Cô núp ở cửa sổ phía dưới, nhìn hai người nọ cười nói thân mật rời đi, trong lòng đau đớn, khẽ vuốt đi đau đớn trong lòng, cô cười khổ, đến khi nào cô mới có thể thoát khỏi tình cảnh đau khổ này đây.

Trên xe, Kiều Hỉ nhìn Diệp Hiên Viên, hơi thở thơm như hoa lan, "Sao thế, sáng sớm, chưa thỏa mãn dục vọng sao?"

Diệp Hiên Viên không nhịn được nghiêng đầu, cho Kiều Hỉ một cái liếc ghê người.

Kiều Hi thấy vậy, cười khanh khách, xấu bụng tiếp tục trêu :

"Có muốn không, tôi cho người gọi phụ nữ dập lửa, nghe nói đàn ông nhịn lâu không tốt đâu!"

Diệp Hiên Viên lạnh lùng: "Thế nào, Kiều thị không có chuyện gì sao? Đến phiên cô nhàn nhã!"

Kiều Hỉ lơ đễnh, vuốt vuốt mái tóc xinh đẹp, "Nếu anh đã vội rồi, tôi còn lo vớ vẩn làm gì!" Tuy nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt tinh xảo của Kiều Hỉ lại tràn đầy hận ý thâm trầm.

"Hừ, cô cũng đừng có quên giữa chúng ta có ước định!" Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng châm một điếu thuốc, khói xanh lượn lờ trước gương mặt tuấn tú, thần sắc thật khó đoán được.

"Anh yên tâm, nha đầu ngốc kia đã là vật trong túi anh rồi, về chuyện cùng Nguyễn thị hợp tác, tôi có thể bảo đảm chỉ cần tôi còn ở Kiều thị ngày nào, hợp tác vĩnh viễn có hiệu lực ngày đó."

Thở ra khói, Diệp Hiên Viên cười khẽ, "Tiểu tử Kiều Chấn Vũ cũng không cần lo lắng, chỉ là một thằng ngu! Có điều —"



Dừng một chút, Diệp Hiên Viên liếc nhìn Kiều Hỉ bên cạnh, ý vị sâu xa cười một tiếng, "Người mẹ kế xinh đẹp kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, quan hệ với Đằng Vân lão tổng, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng."

Trên mặt Kiều Hỉ ánh lên hận ý âm trầm, "Con đàn bà Đằng Vân kia hại chết cha tôi, còn muốn mưu cướp Kiều thị, tôi sẽ không để cho mụ ta thực hiện được!"

Nhìn Diệp Hiên Viên bên cạnh, "Tiếp theo, chúng ta phải chuẩn bị, trò chơi sắp bắt đầu. Chỉ là, bảo bối ngoan của anh giải quyết thế nào?"

Diệp Hiên Viên không trả lời, con ngươi tĩnh mịch nhìn xa xăm, thật lâu mới sâu kín một câu, "Không sao, hành động trước. Về phần cô ấy, tôi đều đã nắm trong lòng bàn tay, cô ấy chạy cũng không thoát!"

"Ha ha", Kiều Hỉ triển mi cười một tiếng, "Nghe nói công tử Tần gia anh minh tuấn tú cũng chằm chằm vào bảo bối của anh đấy?"

"Hừ!" Diệp Hiên Viên hừ lạnh một tiếng, gương mặt tuấn tú xanh mét, "Cô cho rằng với năng lực của Tần Nhật sơ có thể mang bảo bối mà tôi bảo vệ đi sao, thứ mà tôi muốn cho tới bây giờ những người khác đừng hòng mơ tới, chớ nói đến chuyện cướp đi! Tiểu tử kia, ngồi đó mà mơ tưởng!"

Kiều Hỉ nhìn nam nhân bên cạnh đang sát khí đầy người, âm thầm kinh hãi, thật lâu mới thiện ý nói: "Diệp tổng, làm đồng minh, tôi muốn khuyên anh một câu, đối đãi với nữ nhân phải thật thành tâm, như vậy mới không lo người ta chạy mất!"

"Chạy mất?" Diệp Hiên Viên âm thầm cười nhạo một tiếng, "Nhìn bộ dạng thường ngày của cô ấy đi ra cổng, có thể chạy được đến đâu!"

Kiều Hỉ vô tình nói, "Con thỏ bị chèn ép đến cùng còn cắn lại người, đừng quá tự tin khó tránh khỏi hậu quả càng khó dự liệu!" Giống như cô bây giờ, Kiều thị chưa nắm trong tay, giờ cứ để cho các người tình chàng ý thiếp một phen, đến lúc đó, ha ha, Kiều Hỉ trong nội tâm cười lạnh, Diệp Hiên Viên anh sẽ là của cô đấy, là người ở dưới váy cô.

Diệp Hiên Viên nghe vậy sửng sốt, thật lâu không dám mở miệng nói chuyện.

Miên Miên nằm ở trên giường, nhàm chán đủ điều, cuốn tiểu thuyết cổ điển ngày thường cô yêu thích không buông tay giờ với cô không có tí hấp dẫn. Trong đầu hỗn loạn, tất cả đều vì người phụ nữ xinh đẹp Kiều Hỉ kia, anh hai dịu dàng cười, hình ảnh hai người ở chung với nhau cười nói cứ lảng vảng trong đầu cô không cách gì tan biến.

Ném sách lên giường, cô ra sức đấm vào chăn, để trong lòng vô lực cùng đau đớn mà phát tiết.

"Tiểu thư Miên Miên, là má Lâm đây!" Mở cửa, má Lâm bưng mai hoa cao cô thích nhất đi vào, nhìn thấy cô mặt buồn buồn không vui, quan tâm hỏi: "Miên Miên, Sao vậy? Không vui sao?"

Cô vô lực nằm trên giường, lắc đầu một cái, trầm mặc.

Má Lâm lắc đầu, nhẹ vị một tiếng, "Miên Miên, con tội gì phải tự hành hạ mình như thế?"

Cô sửng sốt, sau đó từ trên giường ngồi dậy, chê cười nói: "Không có gì đâu, má Lâm, má nghĩ nhiều quá rồi!"

Má Lâm sờ sờ đầu của cô, từ ái nói: "Con không phải gạt ta. Ta là nhìn con trưởng thành từ nhỏ đến lớn, trong lòng con đang suy nghĩ gì, lão bà ta còn không biết sao?"

Giọng nói má Lâm thanh nhã, dịu dàng, ánh mắt nhìn cô đầy thương yêu.

Nghe vậy, cô nhào vào ngực má Lâm, khóc lớn lên. Tất cả bất an trong những ngày qua, một mình cô tự đè nén đau đớn bây giờ đều bộc phát hết ra, "Má Lâm… con…. Hu hu….."

Má Lâm khẽ vuốt vuốt cô, "không sao đâu, khóc đi, khóc đi, khóc được là tốt…"

"Má Lâm, con đau lắm, khổ lắm…" cô nằm trong ngực má Lâm thê thanh khóc rống, giống như muốn để cho tất cả bi phẫn, buồn khổ theo nước mắt trôi hết ra ngoài.

Hồi lâu, má Lâm ôm cô đang thở dốc dần dần, dịu dàng nói: "Miên Miên, nếu như… Nếu như con thật sự thích thiếu gia, vậy thì hãy đoạt lại thiếu gia đi."

"Đoạt lại?" Cô cả kinh, từ trong ngực má Lâm thò đầu ra, "Con… con với anh hai là anh em mà, nếu như bị người khác biết chúng ta… Chúng ta… Sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh hai, con không thể… Không thể ích kỷ như vậy được. . . . . ." Cô lắc đầu, nỗ lực đem ý tưởng nhất thời khiến cô động lòng này cố vứt bỏ.

"Hầy…" Má Lâm thở dài một tiếng, "Chúng ta không nói, có ai biết hai người là anh em chứ!"

"Má nói vậy là ý gì?" Sao lại có chuyện không nói thì không ai biết quan hệ huyết thống của cô và anh hai.

"Chuyện này cũng là lão gia gây ra nghiệt, vì củng cố Nguyễn thị, đã vứt bỏ vợ mình, sau khi trở thành bá chủ một phương mới nhớ ra mình còn có một đứa con trai lưu lạc bên ngoài. Lão gia mới trở lại cô nhi viện đem thiếu gia về Liễu gia, nhưng vì để tránh dư luận đàm tiếu, nên ngoài mặt phải nhận làm con nuôi."

"Má nói là, anh hai ngoài mặt là con nuôi của Nguyễn thị, nhưng thực chất là anh ruột của con ?"

Má Lâm gật đầu.

"Kỳ thật lúc trước, ta không hy vọng con cùng thiếu gia ở chung một chỗ , bởi vì con xứng đáng có được hạnh phúc tốt hơn, nhưng bây giờ nghĩ lại, trên thế giới chắc sẽ không có người đàn ông khác giống như thiếu gia thương yêu con như vậy. Ta hầu hạ Tần gia hơn nửa đời người rồi, ta không hy vọng Miên Miên cũng giống như mẹ ta!" Má Lâm nhắc tới số phận oan trái của mẹ, lệ rơi đầy mặt.

Nghe má Lâm than thở khóc lóc, cô không khỏi vừa đỏ tròng mắt, má Lâm vốn dĩ là người coi trọng truyền thống luân lý, nhưng lại vì hạnh phúc của cô mà khích lệ cô chọn anh hai. Má Lâm nguyện ý hết tâm hết lòng chăm sóc cô như vậy, cô còn muốn gì hơn nữa chứ.

Lau nước mắt, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác, "Nhưng mà… Hiện tại anh hai đã có Kiều Hỉ rồi, hơn nữa cũng…" Hai người đã ngủ cùng một chỗ, Kiều Hỉ lại xinh đẹp mê người như vậy, cô còn có cơ hội sao?

Má Lâm ngắt cô, cười: "Nha đầu ngốc, con thật không biết giá trị của mình sao ? Nếu hắn không thích con, không quan tâm con, sẽ không những không mang phụ nữ về nhà, mà còn vĩnh viễn không trở về nhà. Hắn chỉ là thử dò xét con, để con ghen tỵ thôi!"

Cô bán tín bán nghi gật đầu, thật vậy à, anh hai thật sự là cùng Kiều Hỉ diễn trò lừa cô mà thôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Kỵ Chi Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook