Chương 38: Gặp lại
Phó Tráng Tráng
18/06/2014
To lớn ca thiên
Sáng sớm mùa đông rét lạnh lại yên tĩnh, những người yêu nhau thì đang ở trên giường ấm áp dịu dàng mà triền miên, người không có tình nhân thì
cũng nằm trong chăn ấm áp trong thời khắc này cũng không muốn đi
đâu,nhưng cô lại bị âm thanh đột ngột từ bên ngoài truyền tới một hồi
làm thức giấc "Đột đột đột đột nhiên. . . . . .".
Cô buồn ngủ mông lung, vươn tay ra che lỗ tai, muốn đem tạp âm chết tiệt nọ ngăn ở bên ngoài cửa,nhưng có lòng lại không có sức. Thanh âm kia
càng lúc càng chói tai, cũng càng lúc càng lớn, có khuynh hướng cách cô
càng ngày càng gần . Ngoài cửa sổ lúc này cũng vang lên tiếng bước chân
rầm rập cùng tạp âm thất loạn bát tao huyên náo.
Lòng cô cảm thấy không vui, mặc một cái áo khoác liền đi ra cửa, cô muốn xem một chút là ai mới sáng sớm đã chọc tỉnh mộng đẹp của người khác .
Thuận tay Tiểu Mã đang đi ngang qua , cô hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thân thể Tiểu Mã nhanh chóng chạy lên phía trước, trước mặt cô chỉ thấy
một đoàn bóng đen lướt nhanh qua , trong không khí lạnh như băng chỉ để
lại âm thanh lượn lờ, "Có người đến đập quán rồi ! Các anh em cầm vũ
khí!"
Cô nghi ngờ sờ đầu một cái, chẳng lẽ cô ngủ một giấc đã xuyên việt rồi, lời nói này cô có cảm giác như thật giống ở thời đại võ quán hoặc là
sòng bạc trong thời dân quốc hay dùng nhỉ .
Trong bụng ngạc nhiên, nhưng cũng theo chân Tiểu Mã chạy đi. Mặc dù cô
có ưu điểm lớn nhất là không có lòng hiếu kỳ, nhưng mà thanh âm kia làm
cho cô thật sự không cách nào yên giấc, đi theo nhìn xem một chút náo
nhiệt cũng tốt.
Đi theo một nhóm người chạy tới trại ngựa, cô rốt cuộc mới hiểu đầu sỏ
mới sáng sớm đã đánh thức giấc mơ của cô là ai gây nên .
Nhìn lên chiếc phi cơ trực thăng trước mặt đang bình yên đáp xuống trại
ngựa, cánh quạt còn đang không ngừng xoay tròn, trong lòng cô bất tri
bất giác dâng lên cảm giác lạnh lẽo cả người thay thế luôn bực mình mới
vừa rồi.
Lạnh thế này mà còn có người thích lên núi sao. Núi lớn đầy những bông
tuyết trắng không cách nào xe hơi có thể chạy đến đây cả, cư nhiên còn
dùng phi cơ trực thăng bay tới. Cô thật là hiếu kỳ, người nào mà như
không kịp chờ mùa đông giá rét qua đi đã chạy tới sơn trang hoa hồng du
ngoạn, hơn nữa còn là dùng mọi cách để tới .
Đang suy nghĩ, khoang cửa của phi cơ trực thăng bổng mở ra, từ bên trong nhảy xuống hai người đàn ông cao lớn rắn rỏi . do vì mặc quần áo bằng
lông quá dày và nhiều lại còn mang theo cái mũ che mặt, chỉ lộ ra hai
mắt, cho nên tạm thời không thấy rõ được rốt cuộc là ai.
Hai đạo nhân ảnh dừng ở bên cạnh phi cơ trực thăng , giống như khẽ ngẩng đầu lên quan sát bốn phía một phen, sau đó bốn tầm mắt nóng bỏng thẳng
tắp hướng về phía cô bắn tới. Trong lòng cô lạnh lẽo càng sâu, mơ hồ
dâng lên một loại dự cảm vô cùng xấu. Lãnh, rất lạnh, cô không kìm hãm
được mà xoa xoa cánh tay, cảm giác da bên dưới quần áo tranh nhau nổi da gà giống như măng mọc sau mưa .
Quả không sai , trực giác của phụ nữ là tương đối nhạy bén. hai thân ảnh kia hướng về phía cô càng đi càng gần, hơn nữa vị trí lúc này đang ở
cách cô không tới mười mét , đột nhiên lấy người ấy bỏ xuống cái mũ trên đầu .
Cô ngay lúc đó, đã làm cái chuyện mất mặt nhất đời này của mình .Cô hét
lên một tiếng, quay người bỏ chạy, chỉ là dường như cô đã đánh giá cao
khả năng vận động thiên phú của bản thân , cũng đánh giá thấp độ dày
trơn trợt của tuyết . Chân trượt, thân thể o o đón gió, thẳng tắp ngã
nhào ở trong đống tuyết.
Sau đó cô nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn ở bên tai vang
lên, sau đó một giây kế tiếp, cô bị một đôi tay bền chắc ôm đến một lồng ngực ấm áp .
"Thế nào, không muốn gặp lại anh đến như vậy sao, cư nhiên quay người bỏ chạy?" tiếng chế nhạo của anh hai vang lên trên đỉnh đầu của cô.
Cô nhắm mắt lại, động cũng không dám động,tự thôi miên trong lòng mình:
Nguyễn Miên Miên, đây chỉ là mộng, đừng sợ, Nguyễn Miên Miên, đây chỉ là mộng! Người đàn ông này hiện tại đang ở xa ngoài ngàn dậm, ngoài ra còn có mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc ôm trong lòng, làm thế nào còn có thể
xuất hiện ở nơi này! Đúng, cô còn đang nằm mơ, nằm mơ mà thôi, không
cần sợ. . . . . .
Không nhìn thấy tất cả chung quanh, lỗ tai cùng xúc cảm thân thể càng
tăng thêm bén nhạy. Tay anh hai nhẹ nhàng ôm eo của cô , mang lấy hai
chân của cô vòng qua ôm lấy cái eo gầy gò của anh ta, sau đó lấy một cái tay cường hãn khác nâng lên cằm cô , "Miên Miên, em thật ra rất biết
trốn tránh thực tế. . . . . ." Lời còn chưa dứt,môi nóng bỏng như tuyết
như như mưa to rơi xuống.
Thân thể cô không có cốt khí mềm nhũn, hai chân cũng chầm chậm rơi tuột
xuống , thân thể lúc này không thể làm gì khác hơn là theo bản năng ôm
vai anh hai , bị động thừa nhận nụ hôn của anh hai .
Thật lâu, rất lâu đã không còn được nghe thấy được mùi hương cỏ xanh
thấm đẫm lòng người này , thật lâu, thật lâu rồi, rất lâu không có cảm
giác được cái ấm áp của lồng ngực này, thật lâu, rất lâu không có nếm
được đôi môi mỏng khêu gợi này , thật là thật lâu đấy. . . . . . Anh hai .
Một khắc kia, cô như đã quên đi tổn thương lúc trước anh hai gây ra cho
cô , chỉ cần trầm mê trong nụ hôn câu hồn nóng bỏng này của anh hai thì
tất cả mọi cảnh vật hay sự vật chung quanh đều như tan biến hết, cô đều
không cần , chỉ muốn vịn vai anh hai , nhiệt tình đáp lại.
Nếu như đây là mộng, vậy thì xin cho cả đời này cô cũng không muốn tỉnh
lại nữa .
Không biết đã trải qua bao lâu, trên môi đau nhói, cô mở ra cặp mắt mê
mang ,ánh mắt anh hai cười như không cười đập vào mi mắt.
Lúc này, cô mới phản ứng được, lúc này cô đang lấy một loại tư thế cực
độ chướng tai gai mắt giắt trong ngực anh hai,hai chân vòng chung quanh
cả một vòng người anh, cũng nghẹn họng nhìn trân trối hiện trường đông
đúc này, trên mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng không chịu nổi, bắt đầu giằng
co.
"Không muốn anh hiện tại muốn em , thì chớ lộn xộn cái mông nhỏ của em
." Thanh âm trầm thấp lại khàn khan của anh hai mơ hồ vang lên ở bên tai ,hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi khí trên vành tai trắng noãn như ngọc của cô , làm cho cô càng thêm diễm lệ đỏ lên như nụ hoa hồng.
Vừa nói xong, anh hai còn dùng tráng kiện đang dâng trào thị uy đe dọa
cô, thành công ngăn lại động tác giãy giụa của cô.
Không muốn chọc giận, chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào trong ngực anh hai .
Đang lúc này, chung quanh bộc phát ra một hồi tiếng vỗ tay như sấm. Các
loại thanh âm rối rít vang lên, có ghen tỵ có hâm mộ cũng có chúc phúc
còn có. . . . . . Ngạc nhiên. Trong đó không thiếu tiếng thét chói tai
vạn phần rối rít của các cô bé , "Oa, thật là lãng mạn, rất đẹp trai
a. . . . . ."
Cô làm đà điểu đem đầu vùi vào trong ngực anh hai , quá mất mặt rồi,
thật sự là quá mất mặt rồi, cô cư nhiên trước mắt bao người, nhiệt tình hưởng thụ nụ hôn của anh hai .
Anh hai giống như cái gì cũng không biết không thấy, chỉ nhẹ nhàng tiến
tới bên tai cô, hỏi cô : "Phòng của em ở nơi nào?"
Cô phản xạ có điều kiện chỉ chỉ một căn phòng cuối hành lang , trong
miệng nghi ngờ, "để làm gì?"
Anh hai buồn buồn cười một tiếng, vòng qua ôm lấy eo của cô sãi bước
hướng hành lang đi tới. Lúc này lăng thịnh ở một bên kêu to không công
bằng : "Đầu gỗ, cậu thật là quá đáng, tớ còn chưa được ôm kẹo bông đấy. . . . . ."
Anh hai không để ý đến, trực tiếp ôm cô bước nhanh mà rời đi.
Cô ngơ ngác ôm cổ anh hai , cho đến lúc anh hai mạnh mẽ đem cô ném tới
trên giường, cô mới chậm một nhịp phản ứng kịp, "Duy trì. . . . . . Làm
gì?"
Anh hai không nói gì, chẳng qua là chậm rãi cởi xuống áo khoác trên
người ném sang một bên lên trên bàn, sau đó cả người thẳng tắp hướng tới cô nhào tới.
Cô sợ lui về phía sau, không tự chủ được nắm chặt cổ áo, cổ họng rung
động : "Anh hai. . . . . . Anh hai , anh muốn làm gì?" Cô còn chưa chuẩn bị tốt.
"Làm gì?" Anh hai nhìn xem bên dưới chỉ mặc đơn giãn một cái một cái V
dẫn T tuất ( muội bó tay tỷ bik thì giúp muội sửa lại muội o bik là mặc
cái gì nữa ) , thân thể cường tráng đột ngột đè ép thân thể bên dưới y
phục thật mỏng, hết sức hấp dẫn mê người. Liếc nhìn đầu giường của cô ,
anh hai hiển nhiên rất hưởng thụ nổi sợ của cô, nhìn tròng mắt đen của
cô thoáng qua một tia tà mị, "Miên Miên, anh muốn làm gì, em còn không
biết rất rõ ràng sao?"
Không sai,cô làm sao có thể không hiểu ánh mắt đủ để thiêu đốt cô của
anh là có ý gì đây , trong lòng run lên, thân thể cô lập tức có động
tác, nhảy xuống giường liền hướng bên ngoài phóng tới.
Anh hai tay mắt lanh lẹ chặn lại cô, cái tay vững vàng ở trên eo mềm mại đè lại cô ở trên giường, bàn tay cũng bắt đầu xuyên qua áo ngủ ấm áp từ từ vuốt ve da thịt nhạy cảm , thật lâu, mới nhẹ giọng nói một tiếng:
"Anh vẫn là thích dáng người mập mạp của em, em bây giờ quá gầy, vuốt ve rất ảnh hưởng cảm xúc ." Lời nói tràn đầy ghét bỏ cùng bất mãn.
Cô nghi ngờ, đàn ông không phải đều thích vóc người thon thả sao. Kể từ
khi , cô tới sơn trang hoa hồng , không biết vì nguyên nhân gì cư nhiên
nhanh chóng gầy xuống,cái hông vốn là đầy thịt của cô bổng trở nên mảnh
khảnh, cái mặt tròn trịa như cái trứng của cô cũng biến thành thon nhọn
rồi, có lúc sờ lên khuôn mặt nhìn cô gái vừa xa lạ vừa quen thuộc trong
gương , cô mới hiểu được tại sao Tần Nhật Sơ nói dáng dấp của cô cùng mẹ rất giống nhau , dáng vẻ gầy đi của cô quả thật cùng mẹ giống nhau như
đúc.
Thì ra là vịt con xấu xí cũng sẽ có ngày có thể lột xác thành một con
thiên nga trắng xinh đẹp , nhưng là không nghĩ tới thái độ anh hai lại
thấy bất mãn, chuyện này xem là gì đây , đối với cái đó kiều hỷ như vậy
thì rất hài lòng a, còn cô bất kể cô có dáng vẻ gì anh ta đều không xem
vừa mắt.
Cô có chút mất mác, nghiêng mặt sang một bên, "Không thích, cũng không
cần sờ, dù sao em bây giờ cũng không thèm quan tâm rồi. . . . . ."
Anh hai cười một tiếng thật thấp , chống đỡ ở trên trán cô nhẹ nhàng
vuốt ve, "Em đang tức giận sao ?"
"Hừ, không có!" Cô tiếp tục quay đầu, cô không cần để ý cái người đàn
ông đáng ghét này .
Anh hai không nói gì thêm, chỉ vùi đầu ở bê gáy trắng nõn của cô từ từ
hôn dần lên , thật thấp giọng nhàn nhạt nói, thanh âm như trong cỏi mộng , "Anh rất nhớ em, quả bóng nhỏ . . . . . ."
Thanh ăm khan khan hấp dẫn của anh hai ở bên tai cô nhẹ nhàng vang vọng, giống như ánh đèn dẫn đường cho cô trong đêm tối . Trong lòng cô đau
xót, chán nản rơi lệ.
Tại sao chỉ cần người đàn ông này nói một câu nho nhỏ như vậy còn hơn cả lời ngon tiếng ngọt , phòng bị trong lòng cô cố công xây dựng đã lâu cứ như vậy ầm ầm sụp đổ, chỉ muốn ôm lấy hắn vĩnh viễn không buông ra.
Thật là không có tiền đồ, không có tiền đồ a, Nguyễn Miên Miên, cô thật
sự là quá không có tiền đồ rồi !
Nước mắt trong suốt hóa thành tia nước nhỏ từ từ chảy về phía cổ trắng
noãn của cô , làm cho động tác mút hôn của anh hai chợt cứng đờ, thật
lâu, mới tiến tới mí mắt của cô vừa thở dài vừa hôn, "Thật xin lỗi, quả
bóng nhỏ , là anh không nên nghi ngờ tình cảm của em đối với anh , là
anh không nên nói những lời gây tổn thương đến em , thật xin lỗi, thật
xin lỗi. . . . . . Bảo bối. . . . . . Em đừng khóc. . . . . . Quả bóng
nhỏ ngoan ngoãn của anh. . . . . . Không khóc a. . . . . ."
Anh hai vừa an ủi, vừa thương tiếc khẽ rơi xuống một nụ hôn ở trên mặt
cô.
Cô nức nở nghẹn ngào một tiếng, một đầu đâm vào trong ngực ấm áp của anh hai , gắt gao quấn lấy cổ anh , không bao giờ buông ra nữa .
Thân mật
( hoặc là ghen tỵ )
Coi như không tình nguyện, cô cũng không thể không thừa nhận, ở trong ngực anh hai, cô ngủ hết sức ngọt ngào yên bình, không hề có mộng mị.
Mơ hồ, cô cảm thấy có một loại xúc cảm dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước từ từ ở trên da thịt của cô di chuyển, thỉnh thoảng còn lưu luyến đi tới đi lui, loại êm ái lướt qua rồi dừng lại này làm cho cô phát run hết sức, cả người một hồi run rẩy.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy chính là bộ dáng anh hai nằm ở trước ngực cô mút hôn phát ra tiếng chậc chậc, bộ dạng hiện đang rất cố gắng. Trong lòng cô thật thẹn thùng, giơ tay lên kéo cái mền đơn bên cạnh, che kín con thỏ nhỏ trắng noãn, trợn trừng mắt nhìn anh hai trước mặt, "Anh hai, anh làm gì đấy?"
Môi mỏng khêu gợi của anh hai dao động từ bộ ngực đầy đặn đến cái cổ trơn bóng, cả người giống như lâm vào thế giới của riêng mình, không ngừng hôn nhẹ cô, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm như niệm chú :"Rất nhớ em. . . . . . Thật sự rất nhớ em. . . . . . Anh nhịn thật vất vả. . . . . . Một năm này. . . . . ."
Nghe lời nói đứt quãng này, hai má đào của cô chợt ửng đỏ. Trải qua một năm dưới sự huấn luyện của người lưỡng tính như Dương Chi Hồng, những lời nói tán tỉnh rõ ràng như vậy cô sao có thể không phân biệt ra được. Nhưng lý trí nói cho cô biết, không thể mềm lòng, người đàn ông này cái gì cũng không giải thích rõ ràng liền muốn leo lên giường của cô, xem cô là kẻ ngu, không biết tức giận sao?
Đẩy người đàn ông sắc tâm không thay đổi trước mắt ra một cái, cô giả vờ cả giận nói: "Anh hai, anh xem em thành Kiều Hỷ của anh sao?"
Anh hai cứng đờ, dừng lại động tác gặm hôn ở trên cổ cô. Thật lâu mới nằm ở bên cổ cô thật thấp bật cười: "Miên Miên. . . . . . Em đang ở đây ghen sao!" Trong giọng nói đầy tự tin cùng khẳng định làm người ta ghét.
"Không có. . . . . . Em không có. . . . . ." Cô đỏ mặt, vẫn giùng giằng.
Giọng cãi chày cãi cối xen lẫn không khỏi chột dạ của cô, chọc cho anh hai liên tiếp cười to, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên của cô, anh hai tà mị liếm liếm khóe miệng, "Gặp được thân thể câu người này, những phụ nữ khác, anh làm sao còn có thể xem vào mắt a. . . . . . Ha ha. . . . . . Bảo bối, để cho anh thân ái, anh thật đói . . . . . ."
Nói xong, một khỏa đầu tóc đen nhánh lại bắt đầu chôn ở trước ngực trắng như tuyết của cô.
Trong lòng lan tràn ngọt ngào mà cô lại không muốn thừa nhận, cả người giống như hòa tan chìm vào trong lọ mật ong, nhưng lí trí trong lòng cô như dây cung còn khẽ run, nhắc nhở cô không thể dưới tình huống chưa biết gì đã bị anh hai đem ăn sạch sành sanh.
"Anh hai, anh không phải là muốn trốn tránh luôn đề tài này chứ, em sẽ tức giận." Cô nắm đầu tóc đen nồng đậm kia đẩy ra, tự cho là hung ác đối với anh hai kháng nghị.
Anh hai bị đau hơi kêu lên, nâng gương mặt tuấn tú lên, cầm lấy khuôn mặt của cô, cười như không cười, "Nói như vậy, Miên Miên chuẩn bị muốn giải quyết nợ đã lâu với anh hai sao?"
Cô gật đầu một cái, bộ dáng muốn bắt anh nếu không nói cho rõ ràng sẽ không xong với cô.
Anh hai cười cười, nói: "Xem ra, Dương Chi Hồng đem em nuôi đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi nhỉ, lại dám cùng anh tính toán sao?" Vừa nói xong, lại ngắt cái mặt đã không còn mấy phân thịt của cô, tà khí cười một tiếng, "Quả bóng nhỏ, anh còn chưa có tìm em tính tính toán toán chuyện em tự mình trốn nhà bỏ đi, em ngược lại dám thẩm vấn anh trước."
Đây thật là sự thật phơi bày, bị cắn ngược lại một cái, tuyệt đối là vu oan, tuyệt đối là. . . . . .
Cô xoay mặt, "Rõ ràng chính là anh hai, anh định cưới Kiều Hỷ, anh. . . . . ."
"Con mắt nào của em nhìn thấy anh muốn cưới Kiều Hỷ hả?" Anh hai hừ lạnh một tiếng.
Sự thật ở ngay trước mắt, chẳng lẽ còn muốn giải thích a, người đàn ông này. . . . . . Cô lắc đầu một cái, "Anh hai, em đều thấy được anh cùng cô ta cũng đã đính hôn. . . . . ."
"Cho nên, em không nói hai lời liền bỏ nhà đi sao."
"Anh hai, anh cũng đã có cô ấy, tại sao. . . . . ."
Thật giống như lời cô nói ra là chuyện cấm kỵ trong lòng của người đàn ông trước mặt, cặp mắt anh hai bắt đầu tích góp gió bão, rõ ràng là điềm báo sắp sửa nổi giận. Quả không sai, anh hai chống đôi tay ngồi lên, vững vàng đem cô khóa vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy không nhúc nhích nhìn cô, con ngươi thật sâu đậm như mực kia giống như nước xoáy màu đen, muốn đem cô nuốt lấy, để cô không thể trốn thoát. Thật lâu, trong miệng anh hai mới nặn ra từng câu từng chữ :"Anh nói lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng. Em —— Nguyễn Miên Miên mới đúng là người phụ nữ của anh, Diệp Hiên Viên anh kiếp này chỉ có duy nhất một người phụ nữ ."
Trong lòng cô thấy thật ngọt, mi mắt không tự chủ khẽ cười, ngoài miệng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tới một câu, "Chị Hồng có vui mừng khi thấy anh tới đây không?"
Anh hai mắt khép hờ, một bộ dáng thản nhiên lãnh đạm thong dong, "Một người bạn cùng làm ăn mà thôi, em xem cô ta là người qua đường Giáp gì đó cũng được."
"Nhưng là. . . . . ."
Anh hai cúi đầu lấy môi lưỡi chận không cho cô mở miệng, có chút áo não nói: "Có chuyện gì đợi nói sau đi, để cho anh yêu em trước, anh đã một năm không có đụng em."
Gương mặt của cô bổng chốc đỏ bừng, người đàn ông này, chưa bao giờ biết che giấu dục vọng của bản thân.
Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, quả nhiên không sai.
"Quả bóng nhỏ. . . . . ."
"Dạ?"
"Anh phát hiện em gầy đi. . . . . ."
"Ngô. . . . . . Em biết rõ. . . . . . Anh đã nói thật nhiều lần rồi. . . . . ."
"Nhưng là ngực vẫn còn lớn như vậy. . . . . . Hơn nữa so với trước kia còn lớn hơn một vòng. . . . . ."
". . . . . ."
"Có phải em hay ở sau lưng người khác tự mình vuốt ve qua. . . . . ."
". . . . . ."
"Em trừng anh sao?"
"Ngô ngô. . . . . ."
"Quả bóng nhỏ. . . . . . Em có hay không nghĩ đến anh liền lên cao triều?"
". . . . . ."
"Anh chính là nghĩ đến em. . . . . . Nghĩ đến em . . . . . Sẽ cứng rắn . . . . . . Chỉ muốn tiến vào tiểu huyệt mất hồn của em. . . . . . Thật là tươi đẹp nhiều chất lỏng. . . . . . Hương vị ngọt ngào ngon miệng. . . . . ."
". . . . . . Ngô. . . . . . Anh rốt cuộc có vào hay không a!"
". . . . . ."
"A. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."
". . . . . ."
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng vang lên tiếng rên rỉ gầm nhẹ, người đàn ông kiên đĩnh cùng người con gái mềm mại đáng yêu quấn quít ở chung một chỗ thật chặt, tạo thành bản hòa âm yêu thương, xua tan mùa đông rét lạnh. Môi lưỡi linh hoạt, bàn tay lửa nóng, kiên đĩnh nóng bỏng đốt cháy lý trí cuối cùng của cô, để cho cô chỉ có thể dấn thân vào trong đó, ở giữa từng đợt sóng ái dục như gió chập chờn không thể tự kềm chế.
Ngoài cửa sổ.
Dương Chi Hồng nhìn hai người trên giường đang quấn quít, nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Nhật Sơ bên cạnh, giọng mang theo sự đồng tình nói: "Đã bảo sẽ không chống đỡ nổi anh lại không nghe, hiện tại tận mắt chứng kiến cô gái mình yêu thích ở dưới thân người đàn ông khác rên rỉ, cũng không phải là một chuyện mà bất luận kẻ nào cũng có thể thản nhiên tiếp nhận được ."
Tần Nhật Sơ nhìn cả người cô gái nhiễm sắc hồng trên giường, gương mặt nho nhỏ dính vào tình dục thật xinh đẹp, ánh mắt buồn bã, cũng không để ý tới Dương Chi Hồng đang ở bên cạnh vẫn còn lảm nhảm, chống gậy, từng bước từng bước rời đi.
Dương Chi Hồng thở dài một tiếng, cuối cùng liếc nhìn hai người trên giường, sải bước đuổi theo, "Này, anh chờ tôi một chút. . . . . ."
Bên ngoài cửa sổ lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, Diệp Hiên Viên mới dừng lại động tác tà mị cuồng phóng vừa rồi, môi mỏng rõ ràng hơi nâng lên thành một độ cong. Tần Nhật Sơ, cậu bây giờ còn có thể cùng tôi tranh sao?
Bởi vì động tác chợt dừng lại, cô gái phía dưới không hài lòng lắm cong eo lên, trong miệng phát ra tiếng ưm, tựa như thúc giục không tiếng động. Diệp Hiên Viên đem động tác của cô gái xinh đẹp nhìn ở trong mắt, tròng mắt đen buồn bã, phía dưới lại gia tăng động tác thẳng tiến.
Quả bóng nhỏ, em là của anh, ai cũng không thể đoạt đi em.
Coi như không tình nguyện, cô cũng không thể không thừa nhận, ở trong ngực anh hai, cô ngủ hết sức ngọt ngào yên bình, không hề có mộng mị.
Mơ hồ, cô cảm thấy có một loại xúc cảm dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước từ từ ở trên da thịt của cô di chuyển, thỉnh thoảng còn lưu luyến đi tới đi lui, loại êm ái lướt qua rồi dừng lại này làm cho cô phát run hết sức, cả người một hồi run rẩy.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy chính là bộ dáng anh hai nằm ở trước ngực cô mút hôn phát ra tiếng chậc chậc, bộ dạng hiện đang rất cố gắng. Trong lòng cô thật thẹn thùng, giơ tay lên kéo cái mền đơn bên cạnh, che kín con thỏ nhỏ trắng noãn, trợn trừng mắt nhìn anh hai trước mặt, "Anh hai, anh làm gì đấy?"
Môi mỏng khêu gợi của anh hai dao động từ bộ ngực đầy đặn đến cái cổ trơn bóng, cả người giống như lâm vào thế giới của riêng mình, không ngừng hôn nhẹ cô, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm như niệm chú :"Rất nhớ em. . . . . . Thật sự rất nhớ em. . . . . . Anh nhịn thật vất vả. . . . . . Một năm này. . . . . ."
Nghe lời nói đứt quãng này, hai má đào của cô chợt ửng đỏ. Trải qua một năm dưới sự huấn luyện của người lưỡng tính như Dương Chi Hồng, những lời nói tán tỉnh rõ ràng như vậy cô sao có thể không phân biệt ra được. Nhưng lý trí nói cho cô biết, không thể mềm lòng, người đàn ông này cái gì cũng không giải thích rõ ràng liền muốn leo lên giường của cô, xem cô là kẻ ngu, không biết tức giận sao?
Đẩy người đàn ông sắc tâm không thay đổi trước mắt ra một cái, cô giả vờ cả giận nói: "Anh hai, anh xem em thành Kiều Hỷ của anh sao?"
Anh hai cứng đờ, dừng lại động tác gặm hôn ở trên cổ cô. Thật lâu mới nằm ở bên cổ cô thật thấp bật cười: "Miên Miên. . . . . . Em đang ở đây ghen sao!" Trong giọng nói đầy tự tin cùng khẳng định làm người ta ghét.
"Không có. . . . . . Em không có. . . . . ." Cô đỏ mặt, vẫn giùng giằng.
Giọng cãi chày cãi cối xen lẫn không khỏi chột dạ của cô, chọc cho anh hai liên tiếp cười to, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên của cô, anh hai tà mị liếm liếm khóe miệng, "Gặp được thân thể câu người này, những phụ nữ khác, anh làm sao còn có thể xem vào mắt a. . . . . . Ha ha. . . . . . Bảo bối, để cho anh thân ái, anh thật đói . . . . . ."
Nói xong, một khỏa đầu tóc đen nhánh lại bắt đầu chôn ở trước ngực trắng như tuyết của cô.
Trong lòng lan tràn ngọt ngào mà cô lại không muốn thừa nhận, cả người giống như hòa tan chìm vào trong lọ mật ong, nhưng lí trí trong lòng cô như dây cung còn khẽ run, nhắc nhở cô không thể dưới tình huống chưa biết gì đã bị anh hai đem ăn sạch sành sanh.
"Anh hai, anh không phải là muốn trốn tránh luôn đề tài này chứ, em sẽ tức giận." Cô nắm đầu tóc đen nồng đậm kia đẩy ra, tự cho là hung ác đối với anh hai kháng nghị.
Anh hai bị đau hơi kêu lên, nâng gương mặt tuấn tú lên, cầm lấy khuôn mặt của cô, cười như không cười, "Nói như vậy, Miên Miên chuẩn bị muốn giải quyết nợ đã lâu với anh hai sao?"
Cô gật đầu một cái, bộ dáng muốn bắt anh nếu không nói cho rõ ràng sẽ không xong với cô.
Anh hai cười cười, nói: "Xem ra, Dương Chi Hồng đem em nuôi đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi nhỉ, lại dám cùng anh tính toán sao?" Vừa nói xong, lại ngắt cái mặt đã không còn mấy phân thịt của cô, tà khí cười một tiếng, "Quả bóng nhỏ, anh còn chưa có tìm em tính tính toán toán chuyện em tự mình trốn nhà bỏ đi, em ngược lại dám thẩm vấn anh trước."
Đây thật là sự thật phơi bày, bị cắn ngược lại một cái, tuyệt đối là vu oan, tuyệt đối là. . . . . .
Cô xoay mặt, "Rõ ràng chính là anh hai, anh định cưới Kiều Hỷ, anh. . . . . ."
"Con mắt nào của em nhìn thấy anh muốn cưới Kiều Hỷ hả?" Anh hai hừ lạnh một tiếng.
Sự thật ở ngay trước mắt, chẳng lẽ còn muốn giải thích a, người đàn ông này. . . . . . Cô lắc đầu một cái, "Anh hai, em đều thấy được anh cùng cô ta cũng đã đính hôn. . . . . ."
"Cho nên, em không nói hai lời liền bỏ nhà đi sao."
"Anh hai, anh cũng đã có cô ấy, tại sao. . . . . ."
Thật giống như lời cô nói ra là chuyện cấm kỵ trong lòng của người đàn ông trước mặt, cặp mắt anh hai bắt đầu tích góp gió bão, rõ ràng là điềm báo sắp sửa nổi giận. Quả không sai, anh hai chống đôi tay ngồi lên, vững vàng đem cô khóa vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy không nhúc nhích nhìn cô, con ngươi thật sâu đậm như mực kia giống như nước xoáy màu đen, muốn đem cô nuốt lấy, để cô không thể trốn thoát. Thật lâu, trong miệng anh hai mới nặn ra từng câu từng chữ :"Anh nói lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng. Em —— Nguyễn Miên Miên mới đúng là người phụ nữ của anh, Diệp Hiên Viên anh kiếp này chỉ có duy nhất một người phụ nữ ."
Trong lòng cô thấy thật ngọt, mi mắt không tự chủ khẽ cười, ngoài miệng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tới một câu, "Chị Hồng có vui mừng khi thấy anh tới đây không?"
Anh hai mắt khép hờ, một bộ dáng thản nhiên lãnh đạm thong dong, "Một người bạn cùng làm ăn mà thôi, em xem cô ta là người qua đường Giáp gì đó cũng được."
"Nhưng là. . . . . ."
Anh hai cúi đầu lấy môi lưỡi chận không cho cô mở miệng, có chút áo não nói: "Có chuyện gì đợi nói sau đi, để cho anh yêu em trước, anh đã một năm không có đụng em."
Gương mặt của cô bổng chốc đỏ bừng, người đàn ông này, chưa bao giờ biết che giấu dục vọng của bản thân.
Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, quả nhiên không sai.
"Quả bóng nhỏ. . . . . ."
"Dạ?"
"Anh phát hiện em gầy đi. . . . . ."
"Ngô. . . . . . Em biết rõ. . . . . . Anh đã nói thật nhiều lần rồi. . . . . ."
"Nhưng là ngực vẫn còn lớn như vậy. . . . . . Hơn nữa so với trước kia còn lớn hơn một vòng. . . . . ."
". . . . . ."
"Có phải em hay ở sau lưng người khác tự mình vuốt ve qua. . . . . ."
". . . . . ."
"Em trừng anh sao?"
"Ngô ngô. . . . . ."
"Quả bóng nhỏ. . . . . . Em có hay không nghĩ đến anh liền lên cao triều?"
". . . . . ."
"Anh chính là nghĩ đến em. . . . . . Nghĩ đến em . . . . . Sẽ cứng rắn . . . . . . Chỉ muốn tiến vào tiểu huyệt mất hồn của em. . . . . . Thật là tươi đẹp nhiều chất lỏng. . . . . . Hương vị ngọt ngào ngon miệng. . . . . ."
". . . . . . Ngô. . . . . . Anh rốt cuộc có vào hay không a!"
". . . . . ."
"A. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."
". . . . . ."
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng vang lên tiếng rên rỉ gầm nhẹ, người đàn ông kiên đĩnh cùng người con gái mềm mại đáng yêu quấn quít ở chung một chỗ thật chặt, tạo thành bản hòa âm yêu thương, xua tan mùa đông rét lạnh. Môi lưỡi linh hoạt, bàn tay lửa nóng, kiên đĩnh nóng bỏng đốt cháy lý trí cuối cùng của cô, để cho cô chỉ có thể dấn thân vào trong đó, ở giữa từng đợt sóng ái dục như gió chập chờn không thể tự kềm chế.
Ngoài cửa sổ.
Dương Chi Hồng nhìn hai người trên giường đang quấn quít, nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Nhật Sơ bên cạnh, giọng mang theo sự đồng tình nói: "Đã bảo sẽ không chống đỡ nổi anh lại không nghe, hiện tại tận mắt chứng kiến cô gái mình yêu thích ở dưới thân người đàn ông khác rên rỉ, cũng không phải là một chuyện mà bất luận kẻ nào cũng có thể thản nhiên tiếp nhận được ."
Tần Nhật Sơ nhìn cả người cô gái nhiễm sắc hồng trên giường, gương mặt nho nhỏ dính vào tình dục thật xinh đẹp, ánh mắt buồn bã, cũng không để ý tới Dương Chi Hồng đang ở bên cạnh vẫn còn lảm nhảm, chống gậy, từng bước từng bước rời đi.
Dương Chi Hồng thở dài một tiếng, cuối cùng liếc nhìn hai người trên giường, sải bước đuổi theo, "Này, anh chờ tôi một chút. . . . . ."
Bên ngoài cửa sổ lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, Diệp Hiên Viên mới dừng lại động tác tà mị cuồng phóng vừa rồi, môi mỏng rõ ràng hơi nâng lên thành một độ cong. Tần Nhật Sơ, cậu bây giờ còn có thể cùng tôi tranh sao?
Bởi vì động tác chợt dừng lại, cô gái phía dưới không hài lòng lắm cong eo lên, trong miệng phát ra tiếng ưm, tựa như thúc giục không tiếng động. Diệp Hiên Viên đem động tác của cô gái xinh đẹp nhìn ở trong mắt, tròng mắt đen buồn bã, phía dưới lại gia tăng động tác thẳng tiến.
Quả bóng nhỏ, em là của anh, ai cũng không thể đoạt đi em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.