Chương 17: Sinh nhật 1
Phó Tráng Tráng
18/06/2014
Khi về đến nhà, trời đã tối đen như mực.
Mẹ Lâm vừa cười vừa ra đón, nhìn thấy bộ dạng của cô, kích động đến mức nước mắt lưng tròng, "Miên Miên tiểu thư, tiểu thư rốt cuộc trưởng thành. Rất đẹp, cùng đại tiểu thư giống nhau như đúc."
Cô đỏ mặt, có chút không tự nhiên nắm vạt váy, lắp bắp hỏi: "Thật sự rất đẹp mắt sao?"
Mẹ Lâm chùi chùi nước mắt, đi tới ôm lấy cô, "Miên Miên *****, con vẫn luôn rất xinh đẹp, thật rất đẹp, như công chúa vậy."
Cô cúi đầu, trong lòng cảm thấy hơi ngọt ngào, cho nên không có nhìn thấytrên mặt mẹ Lâm chợt lóe lên một ánh mắt phức tạp.
"Đúng rồi, anh hai đâu?"Theo lý thuyết, lúc này anh hai nên trở lại rồi a.
Mẹ Lâm đã thu xếp hoàn hảo thức ăn, "Thiếu gia cùng bác sĩ Lữ đi Mĩ rồi."
"Đi Mỹ? Đi cùng bác sĩ Lữ?" Tại sao Anh hai muốn cùng bác sĩ Lữ đi Mĩ vậy, trước kia không phải đều là đi cùng Lăng Thịnh sao, hơn nữa lần này lại cũng không có báo cho cô biết một tiếng đã đi rồi.
Từ từ nhai cơm trong miệng , cũng là ăn không thấy ngon,vui sướng lúc ban ngày bởi vì bề ngoài thay đổi cũng trở thành hư không, trong lòng xông lên một loại chán nản không giải thích được, đây là lần đầu tiên anh hai không có thông báo cho cô liền chẳng biết đi nơi nào, loại cảm giác này giống như bình thường bị vứt bỏ.
Lòng không yên sau khi cơm nước xong,cô trở về phòng.
Nhìn một chút ngũ quang thanh lệ trong gương, cổ tay trắng như tuyết cô gái nhỏ,thay đổi lớn như vậy không biết anh hai nhìn sẽ có vẻ mặt gì , là kinh ngạc giống như Nữu Nữu, hay là bình lặng giống như sóng nước chẳng một chút gợn.
Cô buồn buồn nằm ở trên giường, tâm tình bắt đầu thay đổi đã xuống thấp vạn phần , không biết là bởi vì đại ca đi nước Mĩ không có thông báo cô biết , hay là bởi vì không có trước tiên đem bộ dạng xinh đẹp nhất của cô biểu diễn cho anh hai xem, hay nửa là anh hai cùng những cô gái khác ở chung một chỗ mà bỏ cô. Nói tóm lại, trong lòng giống như có một hơi nén lấy, ép tới tâm nặng nề không thể hô hấp,cảm giác như làm thế nào cũng ngủ không được .
Trở người, cô ngồi dậy, lặng lẽ lẻn đi đến hướng gian phòng anh hai.
Gối đầu dính vào mùi vị quen thuộc kia , cô hài lòng thở dài, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, vẫn là ngày đẹp mang theo không khí sảng khoái cuối thu.
Đẩy cửa sổ ra, cô hít một hơi thật sâu, hơi thở mới mẻ tràn vào cánh cửa lòng, hôm nay chính là một ngày tốt đẹp.
Trong vườn hoa, mẹ Lâm đang quét những chiếc lá rụng rơi rải rác ở đình viện ,làm cho ngươi ta không khỏi nhớ tới một câu nói
"Lượn lờ này Thu Phong, Động Đình sóng này Konoha xuống."(em không kiếm đươc câu thơ này nên em để nguyên )
Trong một năm có bốn mùa, cô thích nhất sắc vàng của mùa thu, cô không thích ngày xuân huyên náo gây phiền não, cũng không thích mùa hè nóng bức đến bốc lửa, càng không thích.
Mùa đông rét lạnh thanh tịch, mà cô thích là trên đất đầy lá vàng óng ánh, là thu hoạch chi tiết toàn cảnh .
Hoa lệ mà không hư ảo, mát mẻ cũng không rét lạnh.
Nguyên do tầm mắt của cô quá mức nóng bỏng, mẹ Lâm thả cây chổi trong tay ra, ngẩng đầu nhìn thấy cô, nở nụ cười đầy hiền từ cùng yêu thương, "tiểu thư Miên Miên, cháu đã tỉnh a, sơ thiếu gia chờ cháu đã lâu rồi."
Sơ thiếu gia?sơ thiếu gia nào? A, chắc là Tần Nhật Sơ rồi.
Cô đơn giản rửa mặt một chút, chạy xuống lầu.
Nam nhân phía trước cửa sổ kia đắm chìm trong ánh nắng mai, không phải Tần Nhật Sơ thì là ai.
Tần Nhật Sơ giống như nghe được động tĩnh của cô, từ từ xoay người lại, hướng về phía cô chính là cười rực rỡ một tiếng.
ở bên trong màu vàng của thái dương , bóng dáng người nọ như hư ảo, giống như từ Phiêu Miểu ngắm cảnh đạp gió mà đến.
cô nghĩ dáng vẻ trong lúc đó của cô nhất định rất ngây ngô rất sắc, bởi vì cô rõ ràng tự nghe được thanh âm nuốt nước miếng của mình, thân thể không thể di động, trong đầu một mảnh sương trắng chẳng qua là không ngừng xoay tròn hai câu.
Nhiễm Nhiễm trong mây tháng, trọc xuân tháng liễu.
Nhiễm Nhiễm trong mây tháng, trọc xuân tháng liễu.
. . . . . .
Tần nhật sơ nhìn thấy dáng vẻ cô, nhưng cũng là ngẩn ngơ, ngay sau đó rất nhanh liền phục hồi tinh thần, từ từ vượt đến trước mặt của cô, "Miên Miên, em hôm nay rất đẹp."
Giọng nam mị hoặc đem tâm trí đang du ngoạn trong hư vô kéo về thực tế, cố ý hắng giọng một cái, "Cậu nhỏ, sao anh lại tới đây?"
Tần Nhật Sơ nâng lên mày rậm xinh đẹp , cố làm như không hiểu, "Không phải em mời anh tới tham gia sinh nhật Liễu Mạch sao?"
A, đúng rồi hôm nay là sinh nhật Nữu Nữu, cô thiếu chút nữa đã quên rồi, sắc đẹp lầm người mụ mẩm a, lam nhan họa thủy.
Ta nói thầm sắc tức là không, không tức là sắc, bàn ăn trước mặt,cô phải ăn bửa sáng ấm áp a.
Đói bụng một đêm, rốt cuộc có thể mở rộng bao tử mà ăn a , Tần nhật sơ bên cạnh còn thật cẩn thận khuyên nhủ: "Miên Miên, không cần ăn quá nhanh, đối với bao tử không tốt, chúng ta cũng không phải không có thời gian."
Cô liếc hắn một cái, hắn cho rằng cô là vì hắn a, cô là đói chịu không được, tối hôm qua bởi vì anh hai, ngay cả cơm cũng không thế nào nuốt xuống, liền vội vã rời ghế rồi. Hiện tại rốt cuộc có thể đợi đến thời điểm ăn sáng, cô quản hắn là ai cô quản hắn vội hay không vội.
Cô tiếp tục ăn như hổ đói mà càn quét thức ăn trước mặt, Tần Nhật Sơ nghiên nghiên nụ cười ở bên cạnh không nhúc nhích quan sát cô, cảm giác thế nào tại sao mắt nhìn chằm chằm, tầm mắt nóng rực kia đâm vào mơ hồ làm đau người. Cuối cùng cô không chịu nổi, bỏ dao nỉa xuống, "cậu nhỏ, anh không có ăn điểm tâm sao?"
Hắn rõ ràng ngẩn ngơ, không hiểu, "Ăn à?"
"Ăn, anh còn mặt thèm thuồng nhìn miệng em?" cô phồng má, tức giận nói, ăn một bữa cơm cũng không làm cho người ta tỉnh tâm.
Tần Nhật Sơ sửng sốt chốc lát lần nữa, ngay sau đó cười ha ha, "Miên Miên, em cho rằnganh. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Thật lâu, hắn mới dừng lại, nheo lại mắt, thanh âm dịu dàng, "anh thích xem dáng vẻ em ăn , rất là đáng yêu."
"Phốc ——" cô không nể mặt phun sữa tươi trong miệng ra.
"Cái đó, em ăn xong, chờ em lên lầu thay đồ đã." côném người nào đó lại trong phòng ăn một mảnh hỗn độn, không dám nhìn hắn nho nhã ôn tồn trên mặt điểm một cái bọt mép, vội vàng trốn đi lên lầu.
Thay chiếc váy công chúa màu trắng cùng Nữu Nữu ngày hôm qua chọn, ta sửa sang lại tóc, bước đi ra cửa .
Ở lầu dưới Tần Nhật Sơ đã sớm thu thập xong bừa bãi trên người, bộ dạng sạch sẽ trong sáng giống như tất cả đều chưa từng xảy ra qua, nhìn thấy cô, vừa sửng sốt, ngay sau đó cúi người xuống, bày ra tư thái mời tiêu chuẩn, " công chúa điện hạ xinh đẹp, ta có vinh hạnh hộ giá cho cô không?"
Sinh nhật 2
Đi vào đại sảnh, cô có chút hoảng hốt. Đây là một bữa tiệc sinh nhật sao? Sao mà chung quanh nhìn thấy phần lớn đều là những ông chú trung niên béo phệ bụng bự vậy.
"Miên Miên, cậu đã đến rồi à?" Nữu Nữu cất bước đi tỉ mỉ, váy dài qua, nhìn bên ngoài cô ấy ăn mặc thật saori phiêu dật màu tím nhạt, , trên cổ tay trắng noãn phối hợp một cái vòng tay , cả người toát lên vẻ cao quý lại ưu nhã.
Có người từng nói, màu tím không phải người nào cũng có thể mặc, vì sắc thái xinh đẹp của nó, thứ thuốc màu đẹp mắt ấy có thể khiến một người trở nên tươi đẹp tột cùng hoặc cũng có thể khiến người ta thành người ăn mặc xấu xí, nhưng là do vóc người cao gầy Nữu Nữu mặc lên người đúng là không có gì bất ngờ xảy ra ngoài thanh tân thoát tục, xinh đẹp phi phàm. Cô đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm và chúc Nữu Nữu, "Sinh nhật vui vẻ, Nữu Nữu!"
Bên cạnh Tần Nhật Sơ cũng kịp thời đưa lên quà tặng, cười nhã nhặn, "Sinh nhật vui vẻ, bé con.”
Nữu Nữu đỏ bừng cả mặt, trong miệng lắp bắp: "Em. . . . . . Cám ơn!"
Cô dĩ nhiên biết nụ cười khẽ trên khuôn mặt đỏ thắm kia khẳng định không phải vì cô mà ửng đỏ, không khỏi đưa tay khều khều thọ tinh của ngày hôm nay, người mà vẫn còn ngơ ngác nhìn Tần Nhật Sơ .
Nữu Nữu lấy lại tinh thần, xoa xoa tay xin lỗi, "Cái đó, thầy Tần, hoan nghênh thầy tới tham gia party sinh nhật của em."
Tần Nhật Sơ mỉm cười gật đầu, "Không cần khách khí như vậy, hôm nay anh lấy thân phận là bạn của em đến chúc mừng, em muốn gọi anh là anh Tần, hay Nhật Sơ đều được."
Một câu nói thôi, đã khiến mặt Nữu Nữu vừa đỏ vừa nở nụ cười thẹn thùng, thật lâu sau mới kêu lên một tiếng, "Tần. . . . . . anh Tần. . . . . ."
Tần Nhật Sơ gật đầu, lúc này vừa lúc có một người thuộc dạng người làm ăn đi tới đây chào hỏi, cô dắt theo Nữu Nữu, thức thời mà lui ra.
"Uy. . . . . .Uy. . . . . ." Cô đưa tay quơ quơơ trước mặt vẫn còn đang ngây ngốc của Nữu Nữu, "Hồi hồn lại , đại tiểu thư, cậu cũng không phải là ngày đầu tiên mới thấy anh ta?"
"Thôi đi, cậu thì biết cái gì, có những chàng trai tựa như rượu ngon Trần Nhưỡng, càng thưởng thức vị càng ngon, ha ha, không nghĩ tới anh ta tới thật, Miên Miên, cậu thật tốt!"
"Được rồi, được rồi." Cô đẩy vai mè nheo làm nũng với Nữu Nữu, "Cậu còn chưa có nói cho mình biết, tại sao rõ ràng là tiệc sinh nhật của cậu, làm sao lại tới nhiều người râu ria như vậy?"
Nữu Nữu đưa cho cô một ly nước màu xanh biển, "Đây chính là bi ai của những người sanh trong nhà giàu có, ngay cả một tiệc sinh nhật nho nhỏ , cũng có thể biến thành phương thức lấy cớ giao kết hoặc là bàn chuyện làm ăn của những nhà giàu."
Nữu Nữu cũng tự một cầm ly nước màu cam , từ từ nhấp một hớp, nói tiếp: "Năm nay mình đã mười tám tuổi rồi, chỉ hy vọng có thể cùng bạn tốt vượt qua sinh nhật, không nghĩ tới ba mình ngoài mặt đáp ứng, mà lại ở sau lưng mời rất nhiều tầng lớp doanh nhân thương lưu. Ha ha, có lúc mình thật sự rất hâm mộ cậu, Miên Miên!"
Cô sửng sốt, "Mình có cái gì tốt mà hâm mộ ?"
"Trước kia mình vẫn cho là cậu chỉ là một đứa nhỏ gia thế bình thường, cho nên mới đơn thuần như vậy, nhưng lần cậu, mình mới hiểu được, cậu đơn thuần như một tấm giấy trắng, không phải là bởi vì gia cảnh bình thường, mà bởi vì là cậu được nhiều người trong nhà đem bảo vệ ở trên tháp ngà thật cao trước vào thời điểm mình nhìn thấy anh hai không để cho cậu trải qua bất cứ khó khăn gì , không để cho cậu biết đến rắc rối gì ."
Hiện tại mới nhớ tới, lời Nữu Nữu nói cũng rất đúng, lớn lên nhiều năm như vậy, cô chưa từng bị anh hai mang đi ra ngoài để xuất đầu lộ diện qua, cho dù có hiểu biết rõ Nguyễn thị còn có một đại gia thế lẫy lừng thì hiểu biết của cô cũng cực kỳ bé nhỏ, hơn nữa biệt thự trên núi cũng chưa từng chiêu đãi những bạn làm ăn của anh hai lui tới, rất lâu trước đây, cũng chỉ có duy nhất một người bạn là Lăng Thịnh đến qua .
Đúng vậy, anh hai một mực sử dụng cách của chính anh để bảo vệ cho cô, chẳng qua là người trong cuộc tối người ngoài cuộc sáng. Từ từ nhấp một hớp nhỏ thức uống trong tay, trong long cô manh động một loại xung động muốn lập tức trở về bên cạnh anh hai.
Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, Nữu Nữu cũng không có theo bồi côlâu. Bởi vì rất nhanh, cô ấy liền bị mẹ cô ấy mang theo đi đến tiếp chuyện những ông trùm thương giới kia . Nhìn Hoa bướm bay lượn quanh Nữu Nữu, dù trong lòng cô ấy tràn đầy chán ghét cùng khinh bỉ, bên ngoài vẫn phải phủ thêm một nụ cười hoàn mỹ nâng chén chúc mừng cùng những nam nhân thượng lưu nồng nặc hơi tiền kia.
Đây chính là cuộc sống mười tám năm nay của Nữu Nữu sao? Thân Bất Do Kỷ như thế sao! Nhìn như vậy cô ít ra cô cũng thật hạnh phúc, không hề bị gánh nặng vương miện công chúa trên đầu, làm những cữ chỉ giao thiệp giả dối.
Nhìn mảnh đèn đuốc sáng trưng bên ngoài, không biết anh hai bây giờ đang ở chỗ nào, đang làm gì, chẳng lẽ cùng bác sĩ Lữ ở chung một chỗ, hưởng thụ ngày tốt cảnh đẹp, Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Không biết vì sao, nghĩ tới đây trong long cô đột nhiên dâng lên một cỗ nồng đậm ghen tuông cùng đau lòng.
"Nguyễn tiểu thư."Sau lưng, đột nhiên xuất hiện một thanh âm ngạo mạn lại quen thuộc.
Cô quay đầu lại, nhìn lên cô gái xinh đẹp trước mặt, "Maggie?Làm sao cô lại ở chỗ này?"
Cô gái trước mặt, không phải là thư ký xinh đẹp Maggie của anh hai sao , anh hai cũng không ở chỗ này, sao cô ta lại tới đây?
Maggie lấy tay quấn quấn một lọn tóc quăn thật dài, tựa như nhìn ra nghi ngờ của cô, "Hiện tại tôi là thư ký của Đằng Vân, nửa năm trước, tôi cũng là thư ký bên người anh cô." Giống như cố ý, Maggie đem hai chữ bên người nhấn mạnh .
Trong lòng cô có chút không thoải mái, xoay người liền muốn rời đi, không thèm nói nhiều thêm dù nửa câu, cô cũng chưa quên lần trước cô ta cố ý đưa cô vào phòng làm việc của anh hai, khiến anh hai mắng cho cô một trận.
Maggie vẫn còn ở phía sau nói: "Tôi có một chút bí mật muốn nói cho cô biết. . . . . ."
Hừ, cô mới không thèm nghe, cô ta có bí mật gì muốn nói.
"Là về anh hai cô đó. . . . . ."
Những lời này, thành công dừng lại bước chân của cô, "Bí mật gì?"
"Cô đi theo tôi, sẽ biết." Nói xong, liền dẫn đầu rời đi.
Cô nhắm mắt theo đuôi Maggie đi lên một gian phòng khách trên lầu.
"Cô rốt cuộc muốn nói với tôi bí mật gì?" Sự an tĩnh trong gian phòng gần như thê lương, làm cho trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm không tên.
"Cần gì nóng lòng như thế ? Tới đây ngồi xuống, uống một ly nước, xem cô leo cầu thang đã mệt mỏi cả người đầy mồ hôi, làm thế nào ứng phó được."
Cô không nghi ngờ gì ngoan ngoãn nhận lấy thức uống mà Maggie đưa tới, uống một hớp, mùi vị có chút rất lạ , ngoài miệng vẫn tò mò đặt câu hỏi:"Ứng phó được cái gì?"
"Anh hai cô hẳn là tràn đầy tinh lực rồi...!" Maggie thấy cô ngoan ngoãn uống xong thức uống, trên khuôn mặt xinh đẹp dâng lên một tia cười quỷ dị, ‘Cô không phải là chưa biết chứ, anh hai cô là nổi danh một đêm bảy lần a!"
"Một đêm bảy lần cái gì?" Cô nghi ngờ, đây là cái từ hình dung gì đây, là lời khen sao?
Maggie vừa nghe, rốt cuộc cười lên ha hả rồi nói, "Diệp Hiên Viên quả nhiên chỉ vì cô hao tổn tâm cơ, thành tâm đem cô bảo vệ như một tờ giấy trắng sạch sẽ, ngay cả từ đơn giản thông thường cũng không biết!"
Sau một lúc lâu, Maggie ngừng cười, mắt to nhìn chằm chằm khiến cô một hồi sợ hãi, "Chỉ là, tao rất ngạc nhiên, nếu như phá hủy mày cái người đơn thuần như giấy trắng này, Diệp Hiên Viên sẽ có cái dạng biểu tình gì đây, ha ha, ha ha. . . . . ."
Nói xong, vỗ tay cười to.
"Két ——" cửa mở ra.
Một người dáng dấp tuấn tú, người đang đi tới là một chàng trai trẻ tuổi nhưng giữa hai lông mày của hắn ta lại lộ ra tà khí cùng tối tăm, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Maggie, rồi đưa lên một nụ hôn nóng bỏng, "Bảo bối, làm xong rồi?"
Maggie đem đôi môi đỏ mọng dán lên khuôn mặt hắn ta, cười đến quyến rũ, "Tất cả bình thường, dù Diệp Hiên Viên có cánh, hiện tại cũng không về kịp để tới cứu nó, anh liền an tâm chờ làm con rể tốt của Nguyễn thị đi!"
"Bảo bối, " hắn đem Maggie kéo về phía mình, gần kề mà liếm mút, "Em đã giúp anh chuyện lớn thế này, em muốn anh cám ơn em như thế nào đây?"
Maggie mị nhãn như tơ, liếc mắt một cái về phía cô đang sững sờ bên cạnh, "Vậy thì cố gắng phục vụ thật tốt thân thể cao quý của Nguyễn đại tiểu thư đây đi, cô ta vừa là thiên kim danh môn, vừa là một con chim non, mùi vị như thiên tiên!"
Lúc này cô còn không biết mình đang trong lúc nguy hiểm thì cô đúng là kẻ ngu, cô giãy giụa muốn đứng lên, đi ra ngoài, không ngờ chân mềm nhũn, ngã nhào ở trên ghế sofa, "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Maggie vỗ trán cười to, " Em gái ngoan , về sau, đừng dễ dàng uống nước người khác đưa cho em a, đây chính là bài học xương máu đó!"
Nam nhân trẻ tuổi nhìn cô mềm nhũn té ở trên ghế sa lon một cái, quay đầu hướng Maggie tà khí mở miệng: "Bảo bối, xem ra, dược hiệu còn chưa có phát tác hết nha, chúng ta chẳng phải nên cho trẻ nhỏ non nớt của chúng ta đây một bài học cuộc sống quý báu nhất à?"
Maggie nở lên một nụ cười, đôi môi đỏ mọng hé mở, ngậm lấy môi mỏng của nam nhân, vừa không trả lời, cũng vừa như là hành động biểu thị cho câu trả lời.
Chỉ chốc lát sau , bên trong phòng đã vang lên tiếng rên rỉ khó nhịn của phụ nữ, cùng thanh âm thở gấp tán tỉnh của nam nhân.
Cô nỗ lực mở mắt ra, trước mặt cũng là một mảnh ánh sáng trắng xóa, lộ ra một màn sương mơ hồ, không thấy rõ, chỉ có đôi thanh âm hoan ái của nam nữ xuyên thấu qua tầng tầng sương trắng thẳng tắp đâm vào màng nhĩ của cô.
Thật khó chịu, thân thể từ từ có một tia tê dại lan tỏa khắp toàn thân, trong cổ họng cũng chầm chậm dâng lên một trận khát khô khốc, thân thể càng thêm không có bất kỳ sức lực nào, mềm mại như nước. . . . .
Anh hai , anh đang ở đâu, Miên Miên thật khó chịu a. . . . . .
Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trước mắt ánh sáng trắng càng ngày càng mờ, cuối cùng rốt cuộc cô từ từ chìm vào bóng tối
Mẹ Lâm vừa cười vừa ra đón, nhìn thấy bộ dạng của cô, kích động đến mức nước mắt lưng tròng, "Miên Miên tiểu thư, tiểu thư rốt cuộc trưởng thành. Rất đẹp, cùng đại tiểu thư giống nhau như đúc."
Cô đỏ mặt, có chút không tự nhiên nắm vạt váy, lắp bắp hỏi: "Thật sự rất đẹp mắt sao?"
Mẹ Lâm chùi chùi nước mắt, đi tới ôm lấy cô, "Miên Miên *****, con vẫn luôn rất xinh đẹp, thật rất đẹp, như công chúa vậy."
Cô cúi đầu, trong lòng cảm thấy hơi ngọt ngào, cho nên không có nhìn thấytrên mặt mẹ Lâm chợt lóe lên một ánh mắt phức tạp.
"Đúng rồi, anh hai đâu?"Theo lý thuyết, lúc này anh hai nên trở lại rồi a.
Mẹ Lâm đã thu xếp hoàn hảo thức ăn, "Thiếu gia cùng bác sĩ Lữ đi Mĩ rồi."
"Đi Mỹ? Đi cùng bác sĩ Lữ?" Tại sao Anh hai muốn cùng bác sĩ Lữ đi Mĩ vậy, trước kia không phải đều là đi cùng Lăng Thịnh sao, hơn nữa lần này lại cũng không có báo cho cô biết một tiếng đã đi rồi.
Từ từ nhai cơm trong miệng , cũng là ăn không thấy ngon,vui sướng lúc ban ngày bởi vì bề ngoài thay đổi cũng trở thành hư không, trong lòng xông lên một loại chán nản không giải thích được, đây là lần đầu tiên anh hai không có thông báo cho cô liền chẳng biết đi nơi nào, loại cảm giác này giống như bình thường bị vứt bỏ.
Lòng không yên sau khi cơm nước xong,cô trở về phòng.
Nhìn một chút ngũ quang thanh lệ trong gương, cổ tay trắng như tuyết cô gái nhỏ,thay đổi lớn như vậy không biết anh hai nhìn sẽ có vẻ mặt gì , là kinh ngạc giống như Nữu Nữu, hay là bình lặng giống như sóng nước chẳng một chút gợn.
Cô buồn buồn nằm ở trên giường, tâm tình bắt đầu thay đổi đã xuống thấp vạn phần , không biết là bởi vì đại ca đi nước Mĩ không có thông báo cô biết , hay là bởi vì không có trước tiên đem bộ dạng xinh đẹp nhất của cô biểu diễn cho anh hai xem, hay nửa là anh hai cùng những cô gái khác ở chung một chỗ mà bỏ cô. Nói tóm lại, trong lòng giống như có một hơi nén lấy, ép tới tâm nặng nề không thể hô hấp,cảm giác như làm thế nào cũng ngủ không được .
Trở người, cô ngồi dậy, lặng lẽ lẻn đi đến hướng gian phòng anh hai.
Gối đầu dính vào mùi vị quen thuộc kia , cô hài lòng thở dài, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, vẫn là ngày đẹp mang theo không khí sảng khoái cuối thu.
Đẩy cửa sổ ra, cô hít một hơi thật sâu, hơi thở mới mẻ tràn vào cánh cửa lòng, hôm nay chính là một ngày tốt đẹp.
Trong vườn hoa, mẹ Lâm đang quét những chiếc lá rụng rơi rải rác ở đình viện ,làm cho ngươi ta không khỏi nhớ tới một câu nói
"Lượn lờ này Thu Phong, Động Đình sóng này Konoha xuống."(em không kiếm đươc câu thơ này nên em để nguyên )
Trong một năm có bốn mùa, cô thích nhất sắc vàng của mùa thu, cô không thích ngày xuân huyên náo gây phiền não, cũng không thích mùa hè nóng bức đến bốc lửa, càng không thích.
Mùa đông rét lạnh thanh tịch, mà cô thích là trên đất đầy lá vàng óng ánh, là thu hoạch chi tiết toàn cảnh .
Hoa lệ mà không hư ảo, mát mẻ cũng không rét lạnh.
Nguyên do tầm mắt của cô quá mức nóng bỏng, mẹ Lâm thả cây chổi trong tay ra, ngẩng đầu nhìn thấy cô, nở nụ cười đầy hiền từ cùng yêu thương, "tiểu thư Miên Miên, cháu đã tỉnh a, sơ thiếu gia chờ cháu đã lâu rồi."
Sơ thiếu gia?sơ thiếu gia nào? A, chắc là Tần Nhật Sơ rồi.
Cô đơn giản rửa mặt một chút, chạy xuống lầu.
Nam nhân phía trước cửa sổ kia đắm chìm trong ánh nắng mai, không phải Tần Nhật Sơ thì là ai.
Tần Nhật Sơ giống như nghe được động tĩnh của cô, từ từ xoay người lại, hướng về phía cô chính là cười rực rỡ một tiếng.
ở bên trong màu vàng của thái dương , bóng dáng người nọ như hư ảo, giống như từ Phiêu Miểu ngắm cảnh đạp gió mà đến.
cô nghĩ dáng vẻ trong lúc đó của cô nhất định rất ngây ngô rất sắc, bởi vì cô rõ ràng tự nghe được thanh âm nuốt nước miếng của mình, thân thể không thể di động, trong đầu một mảnh sương trắng chẳng qua là không ngừng xoay tròn hai câu.
Nhiễm Nhiễm trong mây tháng, trọc xuân tháng liễu.
Nhiễm Nhiễm trong mây tháng, trọc xuân tháng liễu.
. . . . . .
Tần nhật sơ nhìn thấy dáng vẻ cô, nhưng cũng là ngẩn ngơ, ngay sau đó rất nhanh liền phục hồi tinh thần, từ từ vượt đến trước mặt của cô, "Miên Miên, em hôm nay rất đẹp."
Giọng nam mị hoặc đem tâm trí đang du ngoạn trong hư vô kéo về thực tế, cố ý hắng giọng một cái, "Cậu nhỏ, sao anh lại tới đây?"
Tần Nhật Sơ nâng lên mày rậm xinh đẹp , cố làm như không hiểu, "Không phải em mời anh tới tham gia sinh nhật Liễu Mạch sao?"
A, đúng rồi hôm nay là sinh nhật Nữu Nữu, cô thiếu chút nữa đã quên rồi, sắc đẹp lầm người mụ mẩm a, lam nhan họa thủy.
Ta nói thầm sắc tức là không, không tức là sắc, bàn ăn trước mặt,cô phải ăn bửa sáng ấm áp a.
Đói bụng một đêm, rốt cuộc có thể mở rộng bao tử mà ăn a , Tần nhật sơ bên cạnh còn thật cẩn thận khuyên nhủ: "Miên Miên, không cần ăn quá nhanh, đối với bao tử không tốt, chúng ta cũng không phải không có thời gian."
Cô liếc hắn một cái, hắn cho rằng cô là vì hắn a, cô là đói chịu không được, tối hôm qua bởi vì anh hai, ngay cả cơm cũng không thế nào nuốt xuống, liền vội vã rời ghế rồi. Hiện tại rốt cuộc có thể đợi đến thời điểm ăn sáng, cô quản hắn là ai cô quản hắn vội hay không vội.
Cô tiếp tục ăn như hổ đói mà càn quét thức ăn trước mặt, Tần Nhật Sơ nghiên nghiên nụ cười ở bên cạnh không nhúc nhích quan sát cô, cảm giác thế nào tại sao mắt nhìn chằm chằm, tầm mắt nóng rực kia đâm vào mơ hồ làm đau người. Cuối cùng cô không chịu nổi, bỏ dao nỉa xuống, "cậu nhỏ, anh không có ăn điểm tâm sao?"
Hắn rõ ràng ngẩn ngơ, không hiểu, "Ăn à?"
"Ăn, anh còn mặt thèm thuồng nhìn miệng em?" cô phồng má, tức giận nói, ăn một bữa cơm cũng không làm cho người ta tỉnh tâm.
Tần Nhật Sơ sửng sốt chốc lát lần nữa, ngay sau đó cười ha ha, "Miên Miên, em cho rằnganh. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Thật lâu, hắn mới dừng lại, nheo lại mắt, thanh âm dịu dàng, "anh thích xem dáng vẻ em ăn , rất là đáng yêu."
"Phốc ——" cô không nể mặt phun sữa tươi trong miệng ra.
"Cái đó, em ăn xong, chờ em lên lầu thay đồ đã." côném người nào đó lại trong phòng ăn một mảnh hỗn độn, không dám nhìn hắn nho nhã ôn tồn trên mặt điểm một cái bọt mép, vội vàng trốn đi lên lầu.
Thay chiếc váy công chúa màu trắng cùng Nữu Nữu ngày hôm qua chọn, ta sửa sang lại tóc, bước đi ra cửa .
Ở lầu dưới Tần Nhật Sơ đã sớm thu thập xong bừa bãi trên người, bộ dạng sạch sẽ trong sáng giống như tất cả đều chưa từng xảy ra qua, nhìn thấy cô, vừa sửng sốt, ngay sau đó cúi người xuống, bày ra tư thái mời tiêu chuẩn, " công chúa điện hạ xinh đẹp, ta có vinh hạnh hộ giá cho cô không?"
Sinh nhật 2
Đi vào đại sảnh, cô có chút hoảng hốt. Đây là một bữa tiệc sinh nhật sao? Sao mà chung quanh nhìn thấy phần lớn đều là những ông chú trung niên béo phệ bụng bự vậy.
"Miên Miên, cậu đã đến rồi à?" Nữu Nữu cất bước đi tỉ mỉ, váy dài qua, nhìn bên ngoài cô ấy ăn mặc thật saori phiêu dật màu tím nhạt, , trên cổ tay trắng noãn phối hợp một cái vòng tay , cả người toát lên vẻ cao quý lại ưu nhã.
Có người từng nói, màu tím không phải người nào cũng có thể mặc, vì sắc thái xinh đẹp của nó, thứ thuốc màu đẹp mắt ấy có thể khiến một người trở nên tươi đẹp tột cùng hoặc cũng có thể khiến người ta thành người ăn mặc xấu xí, nhưng là do vóc người cao gầy Nữu Nữu mặc lên người đúng là không có gì bất ngờ xảy ra ngoài thanh tân thoát tục, xinh đẹp phi phàm. Cô đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm và chúc Nữu Nữu, "Sinh nhật vui vẻ, Nữu Nữu!"
Bên cạnh Tần Nhật Sơ cũng kịp thời đưa lên quà tặng, cười nhã nhặn, "Sinh nhật vui vẻ, bé con.”
Nữu Nữu đỏ bừng cả mặt, trong miệng lắp bắp: "Em. . . . . . Cám ơn!"
Cô dĩ nhiên biết nụ cười khẽ trên khuôn mặt đỏ thắm kia khẳng định không phải vì cô mà ửng đỏ, không khỏi đưa tay khều khều thọ tinh của ngày hôm nay, người mà vẫn còn ngơ ngác nhìn Tần Nhật Sơ .
Nữu Nữu lấy lại tinh thần, xoa xoa tay xin lỗi, "Cái đó, thầy Tần, hoan nghênh thầy tới tham gia party sinh nhật của em."
Tần Nhật Sơ mỉm cười gật đầu, "Không cần khách khí như vậy, hôm nay anh lấy thân phận là bạn của em đến chúc mừng, em muốn gọi anh là anh Tần, hay Nhật Sơ đều được."
Một câu nói thôi, đã khiến mặt Nữu Nữu vừa đỏ vừa nở nụ cười thẹn thùng, thật lâu sau mới kêu lên một tiếng, "Tần. . . . . . anh Tần. . . . . ."
Tần Nhật Sơ gật đầu, lúc này vừa lúc có một người thuộc dạng người làm ăn đi tới đây chào hỏi, cô dắt theo Nữu Nữu, thức thời mà lui ra.
"Uy. . . . . .Uy. . . . . ." Cô đưa tay quơ quơơ trước mặt vẫn còn đang ngây ngốc của Nữu Nữu, "Hồi hồn lại , đại tiểu thư, cậu cũng không phải là ngày đầu tiên mới thấy anh ta?"
"Thôi đi, cậu thì biết cái gì, có những chàng trai tựa như rượu ngon Trần Nhưỡng, càng thưởng thức vị càng ngon, ha ha, không nghĩ tới anh ta tới thật, Miên Miên, cậu thật tốt!"
"Được rồi, được rồi." Cô đẩy vai mè nheo làm nũng với Nữu Nữu, "Cậu còn chưa có nói cho mình biết, tại sao rõ ràng là tiệc sinh nhật của cậu, làm sao lại tới nhiều người râu ria như vậy?"
Nữu Nữu đưa cho cô một ly nước màu xanh biển, "Đây chính là bi ai của những người sanh trong nhà giàu có, ngay cả một tiệc sinh nhật nho nhỏ , cũng có thể biến thành phương thức lấy cớ giao kết hoặc là bàn chuyện làm ăn của những nhà giàu."
Nữu Nữu cũng tự một cầm ly nước màu cam , từ từ nhấp một hớp, nói tiếp: "Năm nay mình đã mười tám tuổi rồi, chỉ hy vọng có thể cùng bạn tốt vượt qua sinh nhật, không nghĩ tới ba mình ngoài mặt đáp ứng, mà lại ở sau lưng mời rất nhiều tầng lớp doanh nhân thương lưu. Ha ha, có lúc mình thật sự rất hâm mộ cậu, Miên Miên!"
Cô sửng sốt, "Mình có cái gì tốt mà hâm mộ ?"
"Trước kia mình vẫn cho là cậu chỉ là một đứa nhỏ gia thế bình thường, cho nên mới đơn thuần như vậy, nhưng lần cậu, mình mới hiểu được, cậu đơn thuần như một tấm giấy trắng, không phải là bởi vì gia cảnh bình thường, mà bởi vì là cậu được nhiều người trong nhà đem bảo vệ ở trên tháp ngà thật cao trước vào thời điểm mình nhìn thấy anh hai không để cho cậu trải qua bất cứ khó khăn gì , không để cho cậu biết đến rắc rối gì ."
Hiện tại mới nhớ tới, lời Nữu Nữu nói cũng rất đúng, lớn lên nhiều năm như vậy, cô chưa từng bị anh hai mang đi ra ngoài để xuất đầu lộ diện qua, cho dù có hiểu biết rõ Nguyễn thị còn có một đại gia thế lẫy lừng thì hiểu biết của cô cũng cực kỳ bé nhỏ, hơn nữa biệt thự trên núi cũng chưa từng chiêu đãi những bạn làm ăn của anh hai lui tới, rất lâu trước đây, cũng chỉ có duy nhất một người bạn là Lăng Thịnh đến qua .
Đúng vậy, anh hai một mực sử dụng cách của chính anh để bảo vệ cho cô, chẳng qua là người trong cuộc tối người ngoài cuộc sáng. Từ từ nhấp một hớp nhỏ thức uống trong tay, trong long cô manh động một loại xung động muốn lập tức trở về bên cạnh anh hai.
Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, Nữu Nữu cũng không có theo bồi côlâu. Bởi vì rất nhanh, cô ấy liền bị mẹ cô ấy mang theo đi đến tiếp chuyện những ông trùm thương giới kia . Nhìn Hoa bướm bay lượn quanh Nữu Nữu, dù trong lòng cô ấy tràn đầy chán ghét cùng khinh bỉ, bên ngoài vẫn phải phủ thêm một nụ cười hoàn mỹ nâng chén chúc mừng cùng những nam nhân thượng lưu nồng nặc hơi tiền kia.
Đây chính là cuộc sống mười tám năm nay của Nữu Nữu sao? Thân Bất Do Kỷ như thế sao! Nhìn như vậy cô ít ra cô cũng thật hạnh phúc, không hề bị gánh nặng vương miện công chúa trên đầu, làm những cữ chỉ giao thiệp giả dối.
Nhìn mảnh đèn đuốc sáng trưng bên ngoài, không biết anh hai bây giờ đang ở chỗ nào, đang làm gì, chẳng lẽ cùng bác sĩ Lữ ở chung một chỗ, hưởng thụ ngày tốt cảnh đẹp, Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Không biết vì sao, nghĩ tới đây trong long cô đột nhiên dâng lên một cỗ nồng đậm ghen tuông cùng đau lòng.
"Nguyễn tiểu thư."Sau lưng, đột nhiên xuất hiện một thanh âm ngạo mạn lại quen thuộc.
Cô quay đầu lại, nhìn lên cô gái xinh đẹp trước mặt, "Maggie?Làm sao cô lại ở chỗ này?"
Cô gái trước mặt, không phải là thư ký xinh đẹp Maggie của anh hai sao , anh hai cũng không ở chỗ này, sao cô ta lại tới đây?
Maggie lấy tay quấn quấn một lọn tóc quăn thật dài, tựa như nhìn ra nghi ngờ của cô, "Hiện tại tôi là thư ký của Đằng Vân, nửa năm trước, tôi cũng là thư ký bên người anh cô." Giống như cố ý, Maggie đem hai chữ bên người nhấn mạnh .
Trong lòng cô có chút không thoải mái, xoay người liền muốn rời đi, không thèm nói nhiều thêm dù nửa câu, cô cũng chưa quên lần trước cô ta cố ý đưa cô vào phòng làm việc của anh hai, khiến anh hai mắng cho cô một trận.
Maggie vẫn còn ở phía sau nói: "Tôi có một chút bí mật muốn nói cho cô biết. . . . . ."
Hừ, cô mới không thèm nghe, cô ta có bí mật gì muốn nói.
"Là về anh hai cô đó. . . . . ."
Những lời này, thành công dừng lại bước chân của cô, "Bí mật gì?"
"Cô đi theo tôi, sẽ biết." Nói xong, liền dẫn đầu rời đi.
Cô nhắm mắt theo đuôi Maggie đi lên một gian phòng khách trên lầu.
"Cô rốt cuộc muốn nói với tôi bí mật gì?" Sự an tĩnh trong gian phòng gần như thê lương, làm cho trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm không tên.
"Cần gì nóng lòng như thế ? Tới đây ngồi xuống, uống một ly nước, xem cô leo cầu thang đã mệt mỏi cả người đầy mồ hôi, làm thế nào ứng phó được."
Cô không nghi ngờ gì ngoan ngoãn nhận lấy thức uống mà Maggie đưa tới, uống một hớp, mùi vị có chút rất lạ , ngoài miệng vẫn tò mò đặt câu hỏi:"Ứng phó được cái gì?"
"Anh hai cô hẳn là tràn đầy tinh lực rồi...!" Maggie thấy cô ngoan ngoãn uống xong thức uống, trên khuôn mặt xinh đẹp dâng lên một tia cười quỷ dị, ‘Cô không phải là chưa biết chứ, anh hai cô là nổi danh một đêm bảy lần a!"
"Một đêm bảy lần cái gì?" Cô nghi ngờ, đây là cái từ hình dung gì đây, là lời khen sao?
Maggie vừa nghe, rốt cuộc cười lên ha hả rồi nói, "Diệp Hiên Viên quả nhiên chỉ vì cô hao tổn tâm cơ, thành tâm đem cô bảo vệ như một tờ giấy trắng sạch sẽ, ngay cả từ đơn giản thông thường cũng không biết!"
Sau một lúc lâu, Maggie ngừng cười, mắt to nhìn chằm chằm khiến cô một hồi sợ hãi, "Chỉ là, tao rất ngạc nhiên, nếu như phá hủy mày cái người đơn thuần như giấy trắng này, Diệp Hiên Viên sẽ có cái dạng biểu tình gì đây, ha ha, ha ha. . . . . ."
Nói xong, vỗ tay cười to.
"Két ——" cửa mở ra.
Một người dáng dấp tuấn tú, người đang đi tới là một chàng trai trẻ tuổi nhưng giữa hai lông mày của hắn ta lại lộ ra tà khí cùng tối tăm, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Maggie, rồi đưa lên một nụ hôn nóng bỏng, "Bảo bối, làm xong rồi?"
Maggie đem đôi môi đỏ mọng dán lên khuôn mặt hắn ta, cười đến quyến rũ, "Tất cả bình thường, dù Diệp Hiên Viên có cánh, hiện tại cũng không về kịp để tới cứu nó, anh liền an tâm chờ làm con rể tốt của Nguyễn thị đi!"
"Bảo bối, " hắn đem Maggie kéo về phía mình, gần kề mà liếm mút, "Em đã giúp anh chuyện lớn thế này, em muốn anh cám ơn em như thế nào đây?"
Maggie mị nhãn như tơ, liếc mắt một cái về phía cô đang sững sờ bên cạnh, "Vậy thì cố gắng phục vụ thật tốt thân thể cao quý của Nguyễn đại tiểu thư đây đi, cô ta vừa là thiên kim danh môn, vừa là một con chim non, mùi vị như thiên tiên!"
Lúc này cô còn không biết mình đang trong lúc nguy hiểm thì cô đúng là kẻ ngu, cô giãy giụa muốn đứng lên, đi ra ngoài, không ngờ chân mềm nhũn, ngã nhào ở trên ghế sofa, "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Maggie vỗ trán cười to, " Em gái ngoan , về sau, đừng dễ dàng uống nước người khác đưa cho em a, đây chính là bài học xương máu đó!"
Nam nhân trẻ tuổi nhìn cô mềm nhũn té ở trên ghế sa lon một cái, quay đầu hướng Maggie tà khí mở miệng: "Bảo bối, xem ra, dược hiệu còn chưa có phát tác hết nha, chúng ta chẳng phải nên cho trẻ nhỏ non nớt của chúng ta đây một bài học cuộc sống quý báu nhất à?"
Maggie nở lên một nụ cười, đôi môi đỏ mọng hé mở, ngậm lấy môi mỏng của nam nhân, vừa không trả lời, cũng vừa như là hành động biểu thị cho câu trả lời.
Chỉ chốc lát sau , bên trong phòng đã vang lên tiếng rên rỉ khó nhịn của phụ nữ, cùng thanh âm thở gấp tán tỉnh của nam nhân.
Cô nỗ lực mở mắt ra, trước mặt cũng là một mảnh ánh sáng trắng xóa, lộ ra một màn sương mơ hồ, không thấy rõ, chỉ có đôi thanh âm hoan ái của nam nữ xuyên thấu qua tầng tầng sương trắng thẳng tắp đâm vào màng nhĩ của cô.
Thật khó chịu, thân thể từ từ có một tia tê dại lan tỏa khắp toàn thân, trong cổ họng cũng chầm chậm dâng lên một trận khát khô khốc, thân thể càng thêm không có bất kỳ sức lực nào, mềm mại như nước. . . . .
Anh hai , anh đang ở đâu, Miên Miên thật khó chịu a. . . . . .
Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trước mắt ánh sáng trắng càng ngày càng mờ, cuối cùng rốt cuộc cô từ từ chìm vào bóng tối
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.