Chương 52: Tang lễ
Phó Tráng Tráng
18/06/2014
Thành phố đầu mùa hè khí trời u ám mưa
liên miên.
Tang lễ của ông ngoại cử hành vào lúc mưa phùn rơi lất phất.
Cô núp ở dưới dù anh hai, nhìn bức ảnh ông lão trên mộ bia khẽ toét miệng cười, bởi vì cười nên những nếp nhăn nho nhỏ cũng hiện lên làm giảm đi sự lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày và nụ cười ấy cũng góp phần làm tăng thêm sự hiền từ dễ gần hơn. Cô thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bi thương.
Ông lão này, cả đời đều vì Tần thị mà cần mẫn bôn ba. Vì củng cố gia nghiệp mà không tiếc hy sinh hai người con gái như hoa như ngọc của mình nhưng đến phút cuối lại phải rơi vào cảnh âm dương cách xa, trước khi lâm chung dưới gối không có con gái đưa tiễn thật bi thảm. Có lúc, cô thật sự không cách nào tưởng tượng là còn có chuyện gì quan trọng hơn hạnh phúc chung thân cả đời của con mình nữa.
Mắt khép hờ, trong lòng cô bỗng cảm thấy một mảnh chán nản. Không biết năm đó lúc ông ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ông có tâm tình như thế nào nữa. Trơ mắt nhìn người thân người mình yêu thương từng người từng người một hương tiêu ngọc vẫn, bỏ ông mà đi, chẳng lẽ ông cũng không cảm thấy tịch mịch, không cảm thấy thương cảm thậm chí là tuyệt vọng sao.
Hiện tại, ông lại đem vấn đề khó khăn đó để lại cho cô, dù vẫn biết rõ ràng cô đối với chuyện tranh đấu thương chiến không có một chút thiên phú gì, biết rõ Tần Nhật Sơ mới đúng là người thừa kế lý tưởng nhất nhưng lại vì một chút máu mủ tương liên mà đẩy cô vào cái động đau khổ không thấy đáy này.
Cô không thích Tần Nhật Sơ, nếu bị ép phải gả cho anh ta, cô cũng không cần Tần thị, thế nhưng ông lại ép cô tiếp nhận nó, thậm chí không tiếc cả thủ đoạn dùng anh hai người mà cô quan tâm nhất để uy hiếp cô.
Cô đang suy nghĩ, năm đó ông đã lấy phương thức gì để ép mẹ và dì nhỏ cùng lấy một người chồng, sau đó đến cuối cùng còn làm mẹ buồn bực sầu não mà chết, còn dì nhỏ thì cũng hương tiêu ngọc vẫn. Một người đàn ông tàn nhẫn lại ích kỷ như vậy, rốt cuộc đối với mẹ, đối với dì nhỏ hay đối với cô ông ta có chút cảm giác thân tình gì không.
Bây giờ nhớ lại, cha năm đó cố ý ngăn cản cô đến gần ông lệ thuộc vào ông, có phải cũng là sợ cô dẫm vào vết xe đổ của mẹ và dì nhỏ hay không. Nhưng mà, sự thật đã chứng minh, bất kể có cố gắng như thế nào, cô cũng đã bị sa lưới, bị trói buộc không thể nhúc nhích. Đây có phải đúng như lời Nữu Nữu nói hay không, con gái sinh ra trong hào môn là một bi ai.
Tuy nghĩ tới cô có chút oán giận, nhưng trong đầu cũng còn nhớ rõ vào những ngày lễ ngày tết ông ngoại ôm cô đưa cho cô quà năm mới vẻ mặt ông rất hiền lành. Khi đó chính ông cũng cười đến vui vẻ như vậy dịu dàng như vậy, chẳng lẽ chân thành vui sướng ấy đều chỉ là bề ngoài làm cho cô coi thôi sao? Chẳng lẽ đối với cô không có chút thân tình nào sao?
Có lẽ, ông ngoại cũng không phải là người vô tình quyết liệt như vậy, chẳng qua là khi ông còn sống không tránh khỏi trách nhiệm cùng số mạng thôi. Có lẽ, ông cũng yêu thương mẹ và dì nhỏ, còn có cô nữa. Nhưng mà lại không thể không tổn hại ý nguyện của cả ba người, làm ra những quyết định tổn thương đến người thân kia. Có lẽ, ông cũng từng hối hận, ông cũng từng bi thương, chẳng qua là ông không giỏi biểu đạt mà thôi.
Ngẩng đầu lên, nhìn không trung. Không biết từ khi nào mưa đã tạnh hẳn. Mây đen tản đi, mặt trời lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trời đã sáng.
Cô thở ra một hơi, cảm thấy tâm tình bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên.
Có lẽ mỗi người khi còn sống, đều có trách nhiệm cùng nghĩa vụ phải gánh vác, mỗi ngày chỉ muốn trốn tránh cùng buông tha hạnh phúc Bỉ Ngạn trong lòng mà mình không bao giờ đạt được thôi.
Thả hoa cúc trắng trong tay xuống, cô nhìn ông lão trên mộ bia nở nụ cười hiền từ, trong lòng mặc niệm nói: "Thật xin lỗi, ông ngoại, con muốn làm tận trách nhiệm, cho nên con sẽ tiếp quản Tần thị, nhưng đồng thời con vẫn sẽ hạnh phúc sống bên anh hai, con không thể vứt bỏ anh ấy. Nếu như, phải cùng anh hai lên núi đao xuống biển lửa, trọn đời không thể siêu sinh, thì dù như vậy con vẫn nguyện ý ở trong địa ngục sâu thẳm cùng anh hai vĩnh viễn."
"Đi thôi." Anh hai đưa tay ra ôm cô, "Chúng ta về nhà đi!"
Cô gật đầu một cái, nhà, một nơi tốt đẹp biết bao nhiêu. Làm cho người ta ấm áp lại thoải mái, chiếu sáng cả cuộc đời hắc ám mở ra một con đường cho chúng ta về thoát khỏi chốn u minh.
"Miên Miên" Lúc cô đang muốn lên xe từ phía thật xa có người hướng cô vẫy tay, đến gần nhìn kĩ, nguyên lai là cậu họ Lý Hoa Quân gặp hôm trước.
Lý Hoa Quân vượt đến trước mặt của cô, lại liếc mắt nhìn sang anh hai đang đông lạnh nghiêm mặt ở bên cạnh, cố gắng cười, chào hỏi, "Miên Miên, đây là anh nuôi của cháu phải không, quả nhiên là nhất biểu nhân tài, diện mạo bất phàm!"
Anh hai cũng treo lên một nụ cười, "Quá khen, cậu Lý trở về lúc nào vậy?"
Lý Hoa Quân hơi sững sờ, ngay sau đó lại cười khẽ, "Cũng vì ông ngoại Miên Miên đã xảy ra chuyện, cậu mới từ Mĩ vội chạy về. Đáng thương cho đứa nhỏ Miên Miên này, từ nhỏ đã không có cha mẹ, hiện tại ngay cả ông ngoại cũng đi, cháu nói xem đứa nhỏ này phải . . . . . Ai. . . . . ." Lý Hoa Quân nhẹ nhàng than thở một tiếng, sau đó lại ngẩng mặt nói: "Nhưng cũng thật may có người anh nuôi như Diệp tổng đây yêu thương, nếu không đứa nhỏ này thật đúng là cơ khổ không chỗ nương tựa rồi." Nói xong, còn đưa tay nặng nề lau con mắt đang muốn đỏ lên, ánh mắt thật là bi thương.
Cô cảm động nhìn lên người đàn ông trước mặt, trong lòng đau xót, nước mắt cũng từ từ rơi xuống, đã lâu cô không có có cảm nhận được thân tình này ấm áp ân cần như vậy rồi, thời điểm trời cao đột nhiên lấy mất một người thân của cô, lại vì cô đưa tới một người thân thương yêu khác, thật sự là đối đãi với cô không tệ. (MM dễ tin người quá vẫn ko biết nhìn người như cũ a)
Nghĩ như vậy, cô kéo chặt tay anh hai nức nở nói: "Cậu họ. . . . . ."
Lý Hoa Quân thở dài một tiếng, nhìn thấy có người từ nơi xa vẫy tay về phía hắn, nói: "Miên Miên, có thời gian con tới chỗ cậu chơi, mợ họ con giỏi nhất là làm món tố thái."
Lúc này, anh hai ở bên cạnh đột nhiên đang im lặng lại nói một câu: "Cậu Lý, đối với Miên Miên rất hiểu rõ sao!"
Lý Hoa Quân hơi sửng sốt, nhưng vẫn nhanh nhạy phản ứng kịp, chê cười nói: "Cậu là cậu họ của Miên Miên mà, làm sao lại không biết cháu gái đáng yêu thích gì đây. Lại nói đứa nhỏ Miên Miên này từ nhỏ đã bị dì Lâm – nấu ăn giỏi nuôi cho tròn vo, đây chính là chuyện mọi người đều biết a! A. . . . . ."
Lý Hoa Quân nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Cậu có chút chuyện, đi trước một bước. Miên Miên có rãnh rỗi mang theo anh nuôi tới chơi a!"
Cô gật đầu một cái, đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông dần rời đi.
Anh hai đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của cô, không khỏi nắm tay cô thật chặt, "Đi thôi, về nhà đi!"
Cô giống như từ trong mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại , "Nha. . . . . . Dạ. . . . . ."
Anh hai ôm cô, cùng cô ngồi ở ghế sau rồi dặn dò chú Lâm lái xe đi xong, mới hơi chần chờ hỏi cô, "Miên Miên,em lúc nào gặp phải người kia vậy?"
"Người nào?" Cô từ trong ngực anh hai ngẩng đầu lên, "Anh nói là cậu họ sao?"
Vì vậy cô liền đem tình cảnh mình hẹn gặp luật sư Tần thao rồi ở Sở Sự Vụ bên cạnh gặp phải Lý Hoa Quân mà kể hết ra.
Anh hai nghe xong, thật lâu không nói gì, chỉ là bộ dạng như có điều suy nghĩ gật đầu một cái. Cuối cùng, ánh mắt anh hai ngưng tụ, lạnh lùng nói: "Về sau ít cùng hắn lui tới!"
Cô nghe vậy cứng đờ, "Tại sao?" Cậu họ nhìn rất tốt mà. Là thân nhân của cô lại còn rất quan tâm cô nữa.
Anh hai sờ sờ đầu của cô, sau đó đem cô kéo vào trong lòng lần nữa, thanh âm trầm thấp vang lên trên đầu cô, "Nghe lời anh là được rồi."
Cô im lặng không nói, chỉ vùi đầu chôn ở trước ngực anh hai.
"Anh hai này!" Cách thật lâu sau, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Anh hai lười biếng đùa sợi tóc của cô, "Thế nào?"
Cô ngẩng đầu lên, ngồi vào trên đầu gối anh hai, nghiêm trang nói: "Em quyết định tiếp quản Tần thị rồi."
Anh hai không chút ngoài ý muốn vẫn không ngừng chơi đùa tóc cô, chỉ là như vô tình mở miệng nói, "Tốt!"
"Nhưng mà, em cái gì cũng không biết. Em muốn đi tìm người giúp em một tay xử lý Tần thị!" Cô thận trọng mở miệng, trưng cầu ý kiến anh hai.
Anh hai vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt như mặt hồ không gợn sóng, chỉ là sử dụng con ngươi lười biếng quan sát cô, "Như vậy Miên Miên muốn tìm ai đây?"
"Hắc hắc. . . . . ." Cô đưa tay ôm cổ anh hai, "Nếu không thể tìm anh, cũng không thể tìm cậu nhỏ, còn phải bảo đảm hắn đối với Tần thị trung thành tuyệt đối, cái này rất khó tìm. . . . . . Chỉ là, anh xem cậu họ như thế nào?"
"Lý Hoa Quân?" Ngón tay anh hai dừng lại, dừng chốc lát, ngay sau đó dịu dàng cười lên , "Là một ý kiến hay!"
Ha ha, cô nằm ở trong ngực anh hai, nhe răng cười một tiếng, cô cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Lúc cô gái nằm trong ngực trầm trầm vùi sâu vào mộng đẹp đầy hương vị ngọt ngào, trong con ngươi hẹp dài tĩnh mịch của Diệp Hiên Viên đột nhiên lại dâng lên một tia quỷ dị cùng rét lạnh.
Chân tướng 1
Trong đêm tối yên tĩnh, ánh trăng từ tầng tầng đám mây len lén ngượng ngùng nhìn vào một phòng nào đó bên trong biệt thự dưới mặt đất.
Bên trong màn lụa màu đỏ, một đôi tình nhân đang dùng thanh âm mềm mại rên rỉ cùng thô rống trầm thấp tấu vang lên khúc nhạc yêu nguyên thủy nhất.
Chỉ thấy người đàn ông cường tráng nằm ở trên người một cô gái nhu nhược, nắm cái eo nhỏ của cô gái không ngừng bừa bãi động, đâm chọc vào. . . . . .
Dưới ánh đèn lờ mờ, loáng thoáng có thể thấy hai thân thể một trắng một ngâm đen của cô gái và người đàn ông đang quấn lấy nhau cùng một chỗ tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Sau một hồi lâu, người đàn ông đột nhiên gia tăng tốc độ, thanh âm buồn bực dũng mãnh lao về phía trước đánh thẳng vào, cô gái trước mặt không chịu nổi ưỡn người, sau đó thét lên một tiếng, nằm ở trên giường không nhúc nhích. Mà người đàn ông phía sau cũng nhục chí chuyển sang nằm bên cạnh cô gái, nhưng đôi tay vẫn không ngừng động tác vuốt ve ở trên người cô gái.
Sau một hồi nằm lấy sức, hô hấp của cô cũng từ từ đều lại, đẩy anh hai còn ghé vào bên cổ cô gặm nuốt ra mà mềm mại oán trách nói: "Anh hai, Miên Miên mệt quá rồi. . . . . . Anh đi ra ngoài đi . . . . ."
Nhưng động tác của anh hai không ngừng vẫn kiên nhẫn gặm hôn cái cổ trắng noãn cùng xương quai xanh khêu gợi của cô, thật lâu sau mới từ bên tai cô buông ra một thanh âm nghe có chút ủy khuất nói, "Em thì hưởng thụ tốt rồi lại không chịu cho anh ăn no. . . . . ."
Cô bật cười, "Anh hai, anh là đang làm nũng sao?"
Anh hai nghe vậy ngẩn ngơ, ngay sau đó lại tà ác ngắt đẫy đà trắng noãn của cô, làm cái mặt như Ác Thần nói: "Qủa bóng nhỏ, em đang cười nhạo anh sao?"
"Ngô. . . . . ." Bởi vì cái kia đột nhiên xâm nhập mãnh liệt,làm cô không khỏi nhất thanh kêu lên, liên tiếp cầu xin tha thứ: "Đừng. . . . . . Anh hai. . . . . . Đừng. . . . . . Tối nay cũng đã làm ba lần rồi. . . . . . Không cần. . . . . ."
Động tác của anh hai vẫn không ngừng, cứ như cũ mà làm theo ý mình bắt đầu dũng mãnh chạy băng băng ở nơi đào nguyên kia, trong miệng còn cố làm ra vẻ khinh miệt nói: "Qủa bóng nhỏ, không phải là không cần sao, tại sao còn ướt nhanh như vậy. . . . . . Khẩu thị tâm phi, thiếu dạy dỗ. . . . . ." Vừa nói vừa dồn toàn lực rút ra, sau đó lại mãnh liệt dò vào.
Móng tay thật dài của cô bám lên đôi vai rộng của anh hai, bởi vì kích tình khó nhịn mà hung ác dùng lực bấu vào, ngâm kêu lên: "Đừng . . . . . Anh hai, em mệt quá rồi. . . . . . Ngày mai em còn muốn đi Tần thị. . . . . ."
Sau khi anh hai nghe thấy lời cô nói mới lớn tiếng thở dài một tiếng, sau đó bất đắc dĩ từ trên thân cô nghiêng qua bên cạnh, uất ức lẩm bẩm: "Anh không cần nữa, vậy được rồi chứ!"
Cô có chút dở khóc dở cười, làm ơn đi, anh nói không cần, tại sao còn đâm ở trong cơ thể cô, không có dấu hiệu gì là sẽ lui về phía sau.
"Anh hai, em không thoải mái. . . . . ." Cô toàn tâm toàn ý mà khẽ vuốt ve tâm bụng nhỏ của mình.
Anh hai tà mị cười một tiếng, cùng cô toàn tâm toàn ý sờ lên bụng nhỏ, "Anh cũng thấy không thoải mái. . . . . ."
"Vậy. . . . . ." Cô do dự đề nghị, "Làm một lần cuối cùng, làm xong thì đi ra được chứ?"
Anh hai phát ra một tràn cười rồi lấy động tác nóng hừng hực thay thế cho câu trả lời tán đồng của mình.
Ngày thứ hai, cô mang vào một đôi mắt như gấu mèo thật to 0.0, cắn răng rồi lại căm hận nói: cô sẽ không tin tưởng lời hứa của anh hai nữa. Cái người đàn ông không giữ chữ tín đó ngày hôm qua vẫn luôn giày vò cô cho đến nửa đêm cũng vẫn còn lặng lẽ hành quân, hơn nữa suốt đêm cũng không có lui ra ngoài. Sáng nay lúc cô chống vách tường rời giường, giữa hai chân là một mảng ướt lớn, chất lỏng dinh dính theo hai đùi trắng nõn từ từ chảy xuống, làm ra một cảnh tượng hết sức dâm dục, mà ở da thịt trắng nõn trên người cô lại đầy những dấu xanh xanh tím tím. Nhìn sang cái mặt tên đầu sỏ gây nên chuyện lại còn đang mở miệng cười đến thật đắc ý, tinh thần sảng khoái mà tiêu sái đi làm.
Nói đến đi làm, xong rồi, hôm nay là ngày cô muốn đến Tần thị thị sát mà, xong rồi xong rồi, cô tới trễ.
Sau tang lễ của ông ngoại, dưới sự trợ giúp của Tần Thao cô thuận lợi tiếp quản Tần thị, hơn nữa mọi việc còn trôi chảy vượt qua mong đợi của cô. Tất cả mọi nhân viên lớn nhỏ trong công ty, từ trên xuống dưới giống như đối với việc cô tiếp quản Tần thị không có chút hoài nghi nào, hoặc là nói đúng hơn, bọn họ đối với người nào sẽ lãnh đạo trực tiếp căn bản cũng không quan tâm, chỉ cần có ai đó có thể mang cho bọn họ cuộc sống an bình phồn vinh như vậy là đủ rồi.
Cô tự nhận là đối với việc quản lý công ty không tinh thông lắm, dù cho cô đã học bù thêm môn kinh tế nửa tháng rồi, nhưng đó cũng vẫn là kiến thức nửa vời. May mắn, cô tìm được một vị cao thủ quản lý nghiêm túc trợ giúp, đó chính là người vừa từ nước ngoài trở về chuyên gia quản lý tài sản —— Lý Hoa Quân, cũng chính là cậu họ của cô.
Tần Thao nói rồi, nếu như tùy tiện đem Tần thị giao cho người ngoài, lại sợ bị *****, như vậy chi bằng giao cho người trong nhà, tất cả sẽ an toàn không việc gì lo.
Nghĩ đến đây, cô cũng đã đến tòa nhà Tần thị .
Cám ơn chị Judy tiếp đãi niềm nở, cô đi vào thang máy chuyên dụng của tổng tài trực tiếp đến lầu 45.
Theo Tần Thao nói, tầng lầu này là do ông ngoại đặc biệt vì tổng tài Tần thị mà sửa sang lại, cả lầu ngoại trừ một gian phòng làm việc hào hoa bên ngoài ra, còn có thêm phòng ngủ cùng hồ bơi nhỏ và ban công. Tần Thao còn nói, lầu một này có tính an toàn cùng bí mật rất cao, một nhân viên nho nhỏ hoặc là người ngoài đều căn bản không có cơ hội tới được tầng này.
Mặc dù Tần Thao lúc ấy là làm mặt hâm mộ nói, nhưng mà cô lại thấy không có chút hứng thú gì đối với những thứ chuyên dụng của tổng tài. Một chỗ lớn như vậy cư nhiên chỉ làm để dành riêng cho một người, cô có cảm giác khắp nơi đều là sự trống rỗng, làm cho lòng người mơ hồ dâng lên một loại bất an, giống như mình đang ở ngoài Không Gian, tùy thời đều có thể có ác linh nhào tới, dẫn người vào nơi tối tăm âm u.
Nhưng mà, cũng thật may là cô chỉ thỉnh thoảng đến nơi này thôi, phần lớn thời gian, chủ nhân của nơi này là tổng tài hiện tại của Tần thị Lý Hoa Quân.
Nói đến Lý Hoa Quân, cô không khỏi triển khai lông mày, nhẹ nhàng cười. Ban đầu, cô đi mời Lý Hoa Quân giúp một tay quản lý Tần thị, mặt hắn rất kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc lại liền cự tuyệt cô, bất kể cô thỉnh cầu hay năn nỉ thế nào hắn cũng vẫn lắc đầu, mặt khó nói. Cuối cùng do mợ họ xinh đẹp nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, làm Hà Đông Sư Tử Hống một hồi, "Người đáng chết kia, ông không nhìn thấy Miên Miên bộ dáng như sắp khóc đến nơi sao!" Do nghe vợ nạt nộ như thế nên Lý Hoa Quân mới miễn cưỡng gật đầu một cái, đáp ứng yêu cầu của cô.
Chỉ là khi nhớ lại bộ dáng mợ họ nổi đóa, ngược lại cô cảm thấy rất đáng yêu. Mặt ngoài của mợ họ tuy là dịu dàng lại làm được nhiều thức ăn ngon như vậy nhưng khi tức giận lại giống như hạt tiêu nóng bỏng miệng, đem cậu họ cao lớn khống chế cho thật ngoan ngoãn. Nhìn hai người trên bàn cơm, thật là làm cho người ta không ngừng hâm mộ, lúc nào thì cô cũng có thể trở mình làm chủ đem anh hai cái người mà trên mặt lúc nào cũng như quân tử nhưng ở trên giường thì như tiểu nhân quản được ngoan ngoãn như vậy a, Duy Ngã Độc Tôn. ( Miên Miên, anh hai cô đã bị cô khống chế ngoan ngoãn rồi )
Cười lắc lắc đầu, cô tiếp tục đi tới phòng làm việc của tổng tài.
Sau khi nhớ lại ngày đó thì cô rất hối hận, tại sao cô không nghe lời anh hai nói, thật ngoan ngoãn ở trên giường mà nghỉ ngơi, lại muốn chạy đến cái nơi trầm luân như Tần thị còn để cho cô nghe được sự thật mà làm cho cả đời này cô cũng không thể quên được
Tang lễ của ông ngoại cử hành vào lúc mưa phùn rơi lất phất.
Cô núp ở dưới dù anh hai, nhìn bức ảnh ông lão trên mộ bia khẽ toét miệng cười, bởi vì cười nên những nếp nhăn nho nhỏ cũng hiện lên làm giảm đi sự lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày và nụ cười ấy cũng góp phần làm tăng thêm sự hiền từ dễ gần hơn. Cô thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bi thương.
Ông lão này, cả đời đều vì Tần thị mà cần mẫn bôn ba. Vì củng cố gia nghiệp mà không tiếc hy sinh hai người con gái như hoa như ngọc của mình nhưng đến phút cuối lại phải rơi vào cảnh âm dương cách xa, trước khi lâm chung dưới gối không có con gái đưa tiễn thật bi thảm. Có lúc, cô thật sự không cách nào tưởng tượng là còn có chuyện gì quan trọng hơn hạnh phúc chung thân cả đời của con mình nữa.
Mắt khép hờ, trong lòng cô bỗng cảm thấy một mảnh chán nản. Không biết năm đó lúc ông ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ông có tâm tình như thế nào nữa. Trơ mắt nhìn người thân người mình yêu thương từng người từng người một hương tiêu ngọc vẫn, bỏ ông mà đi, chẳng lẽ ông cũng không cảm thấy tịch mịch, không cảm thấy thương cảm thậm chí là tuyệt vọng sao.
Hiện tại, ông lại đem vấn đề khó khăn đó để lại cho cô, dù vẫn biết rõ ràng cô đối với chuyện tranh đấu thương chiến không có một chút thiên phú gì, biết rõ Tần Nhật Sơ mới đúng là người thừa kế lý tưởng nhất nhưng lại vì một chút máu mủ tương liên mà đẩy cô vào cái động đau khổ không thấy đáy này.
Cô không thích Tần Nhật Sơ, nếu bị ép phải gả cho anh ta, cô cũng không cần Tần thị, thế nhưng ông lại ép cô tiếp nhận nó, thậm chí không tiếc cả thủ đoạn dùng anh hai người mà cô quan tâm nhất để uy hiếp cô.
Cô đang suy nghĩ, năm đó ông đã lấy phương thức gì để ép mẹ và dì nhỏ cùng lấy một người chồng, sau đó đến cuối cùng còn làm mẹ buồn bực sầu não mà chết, còn dì nhỏ thì cũng hương tiêu ngọc vẫn. Một người đàn ông tàn nhẫn lại ích kỷ như vậy, rốt cuộc đối với mẹ, đối với dì nhỏ hay đối với cô ông ta có chút cảm giác thân tình gì không.
Bây giờ nhớ lại, cha năm đó cố ý ngăn cản cô đến gần ông lệ thuộc vào ông, có phải cũng là sợ cô dẫm vào vết xe đổ của mẹ và dì nhỏ hay không. Nhưng mà, sự thật đã chứng minh, bất kể có cố gắng như thế nào, cô cũng đã bị sa lưới, bị trói buộc không thể nhúc nhích. Đây có phải đúng như lời Nữu Nữu nói hay không, con gái sinh ra trong hào môn là một bi ai.
Tuy nghĩ tới cô có chút oán giận, nhưng trong đầu cũng còn nhớ rõ vào những ngày lễ ngày tết ông ngoại ôm cô đưa cho cô quà năm mới vẻ mặt ông rất hiền lành. Khi đó chính ông cũng cười đến vui vẻ như vậy dịu dàng như vậy, chẳng lẽ chân thành vui sướng ấy đều chỉ là bề ngoài làm cho cô coi thôi sao? Chẳng lẽ đối với cô không có chút thân tình nào sao?
Có lẽ, ông ngoại cũng không phải là người vô tình quyết liệt như vậy, chẳng qua là khi ông còn sống không tránh khỏi trách nhiệm cùng số mạng thôi. Có lẽ, ông cũng yêu thương mẹ và dì nhỏ, còn có cô nữa. Nhưng mà lại không thể không tổn hại ý nguyện của cả ba người, làm ra những quyết định tổn thương đến người thân kia. Có lẽ, ông cũng từng hối hận, ông cũng từng bi thương, chẳng qua là ông không giỏi biểu đạt mà thôi.
Ngẩng đầu lên, nhìn không trung. Không biết từ khi nào mưa đã tạnh hẳn. Mây đen tản đi, mặt trời lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trời đã sáng.
Cô thở ra một hơi, cảm thấy tâm tình bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên.
Có lẽ mỗi người khi còn sống, đều có trách nhiệm cùng nghĩa vụ phải gánh vác, mỗi ngày chỉ muốn trốn tránh cùng buông tha hạnh phúc Bỉ Ngạn trong lòng mà mình không bao giờ đạt được thôi.
Thả hoa cúc trắng trong tay xuống, cô nhìn ông lão trên mộ bia nở nụ cười hiền từ, trong lòng mặc niệm nói: "Thật xin lỗi, ông ngoại, con muốn làm tận trách nhiệm, cho nên con sẽ tiếp quản Tần thị, nhưng đồng thời con vẫn sẽ hạnh phúc sống bên anh hai, con không thể vứt bỏ anh ấy. Nếu như, phải cùng anh hai lên núi đao xuống biển lửa, trọn đời không thể siêu sinh, thì dù như vậy con vẫn nguyện ý ở trong địa ngục sâu thẳm cùng anh hai vĩnh viễn."
"Đi thôi." Anh hai đưa tay ra ôm cô, "Chúng ta về nhà đi!"
Cô gật đầu một cái, nhà, một nơi tốt đẹp biết bao nhiêu. Làm cho người ta ấm áp lại thoải mái, chiếu sáng cả cuộc đời hắc ám mở ra một con đường cho chúng ta về thoát khỏi chốn u minh.
"Miên Miên" Lúc cô đang muốn lên xe từ phía thật xa có người hướng cô vẫy tay, đến gần nhìn kĩ, nguyên lai là cậu họ Lý Hoa Quân gặp hôm trước.
Lý Hoa Quân vượt đến trước mặt của cô, lại liếc mắt nhìn sang anh hai đang đông lạnh nghiêm mặt ở bên cạnh, cố gắng cười, chào hỏi, "Miên Miên, đây là anh nuôi của cháu phải không, quả nhiên là nhất biểu nhân tài, diện mạo bất phàm!"
Anh hai cũng treo lên một nụ cười, "Quá khen, cậu Lý trở về lúc nào vậy?"
Lý Hoa Quân hơi sững sờ, ngay sau đó lại cười khẽ, "Cũng vì ông ngoại Miên Miên đã xảy ra chuyện, cậu mới từ Mĩ vội chạy về. Đáng thương cho đứa nhỏ Miên Miên này, từ nhỏ đã không có cha mẹ, hiện tại ngay cả ông ngoại cũng đi, cháu nói xem đứa nhỏ này phải . . . . . Ai. . . . . ." Lý Hoa Quân nhẹ nhàng than thở một tiếng, sau đó lại ngẩng mặt nói: "Nhưng cũng thật may có người anh nuôi như Diệp tổng đây yêu thương, nếu không đứa nhỏ này thật đúng là cơ khổ không chỗ nương tựa rồi." Nói xong, còn đưa tay nặng nề lau con mắt đang muốn đỏ lên, ánh mắt thật là bi thương.
Cô cảm động nhìn lên người đàn ông trước mặt, trong lòng đau xót, nước mắt cũng từ từ rơi xuống, đã lâu cô không có có cảm nhận được thân tình này ấm áp ân cần như vậy rồi, thời điểm trời cao đột nhiên lấy mất một người thân của cô, lại vì cô đưa tới một người thân thương yêu khác, thật sự là đối đãi với cô không tệ. (MM dễ tin người quá vẫn ko biết nhìn người như cũ a)
Nghĩ như vậy, cô kéo chặt tay anh hai nức nở nói: "Cậu họ. . . . . ."
Lý Hoa Quân thở dài một tiếng, nhìn thấy có người từ nơi xa vẫy tay về phía hắn, nói: "Miên Miên, có thời gian con tới chỗ cậu chơi, mợ họ con giỏi nhất là làm món tố thái."
Lúc này, anh hai ở bên cạnh đột nhiên đang im lặng lại nói một câu: "Cậu Lý, đối với Miên Miên rất hiểu rõ sao!"
Lý Hoa Quân hơi sửng sốt, nhưng vẫn nhanh nhạy phản ứng kịp, chê cười nói: "Cậu là cậu họ của Miên Miên mà, làm sao lại không biết cháu gái đáng yêu thích gì đây. Lại nói đứa nhỏ Miên Miên này từ nhỏ đã bị dì Lâm – nấu ăn giỏi nuôi cho tròn vo, đây chính là chuyện mọi người đều biết a! A. . . . . ."
Lý Hoa Quân nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Cậu có chút chuyện, đi trước một bước. Miên Miên có rãnh rỗi mang theo anh nuôi tới chơi a!"
Cô gật đầu một cái, đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông dần rời đi.
Anh hai đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của cô, không khỏi nắm tay cô thật chặt, "Đi thôi, về nhà đi!"
Cô giống như từ trong mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại , "Nha. . . . . . Dạ. . . . . ."
Anh hai ôm cô, cùng cô ngồi ở ghế sau rồi dặn dò chú Lâm lái xe đi xong, mới hơi chần chờ hỏi cô, "Miên Miên,em lúc nào gặp phải người kia vậy?"
"Người nào?" Cô từ trong ngực anh hai ngẩng đầu lên, "Anh nói là cậu họ sao?"
Vì vậy cô liền đem tình cảnh mình hẹn gặp luật sư Tần thao rồi ở Sở Sự Vụ bên cạnh gặp phải Lý Hoa Quân mà kể hết ra.
Anh hai nghe xong, thật lâu không nói gì, chỉ là bộ dạng như có điều suy nghĩ gật đầu một cái. Cuối cùng, ánh mắt anh hai ngưng tụ, lạnh lùng nói: "Về sau ít cùng hắn lui tới!"
Cô nghe vậy cứng đờ, "Tại sao?" Cậu họ nhìn rất tốt mà. Là thân nhân của cô lại còn rất quan tâm cô nữa.
Anh hai sờ sờ đầu của cô, sau đó đem cô kéo vào trong lòng lần nữa, thanh âm trầm thấp vang lên trên đầu cô, "Nghe lời anh là được rồi."
Cô im lặng không nói, chỉ vùi đầu chôn ở trước ngực anh hai.
"Anh hai này!" Cách thật lâu sau, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Anh hai lười biếng đùa sợi tóc của cô, "Thế nào?"
Cô ngẩng đầu lên, ngồi vào trên đầu gối anh hai, nghiêm trang nói: "Em quyết định tiếp quản Tần thị rồi."
Anh hai không chút ngoài ý muốn vẫn không ngừng chơi đùa tóc cô, chỉ là như vô tình mở miệng nói, "Tốt!"
"Nhưng mà, em cái gì cũng không biết. Em muốn đi tìm người giúp em một tay xử lý Tần thị!" Cô thận trọng mở miệng, trưng cầu ý kiến anh hai.
Anh hai vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt như mặt hồ không gợn sóng, chỉ là sử dụng con ngươi lười biếng quan sát cô, "Như vậy Miên Miên muốn tìm ai đây?"
"Hắc hắc. . . . . ." Cô đưa tay ôm cổ anh hai, "Nếu không thể tìm anh, cũng không thể tìm cậu nhỏ, còn phải bảo đảm hắn đối với Tần thị trung thành tuyệt đối, cái này rất khó tìm. . . . . . Chỉ là, anh xem cậu họ như thế nào?"
"Lý Hoa Quân?" Ngón tay anh hai dừng lại, dừng chốc lát, ngay sau đó dịu dàng cười lên , "Là một ý kiến hay!"
Ha ha, cô nằm ở trong ngực anh hai, nhe răng cười một tiếng, cô cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Lúc cô gái nằm trong ngực trầm trầm vùi sâu vào mộng đẹp đầy hương vị ngọt ngào, trong con ngươi hẹp dài tĩnh mịch của Diệp Hiên Viên đột nhiên lại dâng lên một tia quỷ dị cùng rét lạnh.
Chân tướng 1
Trong đêm tối yên tĩnh, ánh trăng từ tầng tầng đám mây len lén ngượng ngùng nhìn vào một phòng nào đó bên trong biệt thự dưới mặt đất.
Bên trong màn lụa màu đỏ, một đôi tình nhân đang dùng thanh âm mềm mại rên rỉ cùng thô rống trầm thấp tấu vang lên khúc nhạc yêu nguyên thủy nhất.
Chỉ thấy người đàn ông cường tráng nằm ở trên người một cô gái nhu nhược, nắm cái eo nhỏ của cô gái không ngừng bừa bãi động, đâm chọc vào. . . . . .
Dưới ánh đèn lờ mờ, loáng thoáng có thể thấy hai thân thể một trắng một ngâm đen của cô gái và người đàn ông đang quấn lấy nhau cùng một chỗ tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Sau một hồi lâu, người đàn ông đột nhiên gia tăng tốc độ, thanh âm buồn bực dũng mãnh lao về phía trước đánh thẳng vào, cô gái trước mặt không chịu nổi ưỡn người, sau đó thét lên một tiếng, nằm ở trên giường không nhúc nhích. Mà người đàn ông phía sau cũng nhục chí chuyển sang nằm bên cạnh cô gái, nhưng đôi tay vẫn không ngừng động tác vuốt ve ở trên người cô gái.
Sau một hồi nằm lấy sức, hô hấp của cô cũng từ từ đều lại, đẩy anh hai còn ghé vào bên cổ cô gặm nuốt ra mà mềm mại oán trách nói: "Anh hai, Miên Miên mệt quá rồi. . . . . . Anh đi ra ngoài đi . . . . ."
Nhưng động tác của anh hai không ngừng vẫn kiên nhẫn gặm hôn cái cổ trắng noãn cùng xương quai xanh khêu gợi của cô, thật lâu sau mới từ bên tai cô buông ra một thanh âm nghe có chút ủy khuất nói, "Em thì hưởng thụ tốt rồi lại không chịu cho anh ăn no. . . . . ."
Cô bật cười, "Anh hai, anh là đang làm nũng sao?"
Anh hai nghe vậy ngẩn ngơ, ngay sau đó lại tà ác ngắt đẫy đà trắng noãn của cô, làm cái mặt như Ác Thần nói: "Qủa bóng nhỏ, em đang cười nhạo anh sao?"
"Ngô. . . . . ." Bởi vì cái kia đột nhiên xâm nhập mãnh liệt,làm cô không khỏi nhất thanh kêu lên, liên tiếp cầu xin tha thứ: "Đừng. . . . . . Anh hai. . . . . . Đừng. . . . . . Tối nay cũng đã làm ba lần rồi. . . . . . Không cần. . . . . ."
Động tác của anh hai vẫn không ngừng, cứ như cũ mà làm theo ý mình bắt đầu dũng mãnh chạy băng băng ở nơi đào nguyên kia, trong miệng còn cố làm ra vẻ khinh miệt nói: "Qủa bóng nhỏ, không phải là không cần sao, tại sao còn ướt nhanh như vậy. . . . . . Khẩu thị tâm phi, thiếu dạy dỗ. . . . . ." Vừa nói vừa dồn toàn lực rút ra, sau đó lại mãnh liệt dò vào.
Móng tay thật dài của cô bám lên đôi vai rộng của anh hai, bởi vì kích tình khó nhịn mà hung ác dùng lực bấu vào, ngâm kêu lên: "Đừng . . . . . Anh hai, em mệt quá rồi. . . . . . Ngày mai em còn muốn đi Tần thị. . . . . ."
Sau khi anh hai nghe thấy lời cô nói mới lớn tiếng thở dài một tiếng, sau đó bất đắc dĩ từ trên thân cô nghiêng qua bên cạnh, uất ức lẩm bẩm: "Anh không cần nữa, vậy được rồi chứ!"
Cô có chút dở khóc dở cười, làm ơn đi, anh nói không cần, tại sao còn đâm ở trong cơ thể cô, không có dấu hiệu gì là sẽ lui về phía sau.
"Anh hai, em không thoải mái. . . . . ." Cô toàn tâm toàn ý mà khẽ vuốt ve tâm bụng nhỏ của mình.
Anh hai tà mị cười một tiếng, cùng cô toàn tâm toàn ý sờ lên bụng nhỏ, "Anh cũng thấy không thoải mái. . . . . ."
"Vậy. . . . . ." Cô do dự đề nghị, "Làm một lần cuối cùng, làm xong thì đi ra được chứ?"
Anh hai phát ra một tràn cười rồi lấy động tác nóng hừng hực thay thế cho câu trả lời tán đồng của mình.
Ngày thứ hai, cô mang vào một đôi mắt như gấu mèo thật to 0.0, cắn răng rồi lại căm hận nói: cô sẽ không tin tưởng lời hứa của anh hai nữa. Cái người đàn ông không giữ chữ tín đó ngày hôm qua vẫn luôn giày vò cô cho đến nửa đêm cũng vẫn còn lặng lẽ hành quân, hơn nữa suốt đêm cũng không có lui ra ngoài. Sáng nay lúc cô chống vách tường rời giường, giữa hai chân là một mảng ướt lớn, chất lỏng dinh dính theo hai đùi trắng nõn từ từ chảy xuống, làm ra một cảnh tượng hết sức dâm dục, mà ở da thịt trắng nõn trên người cô lại đầy những dấu xanh xanh tím tím. Nhìn sang cái mặt tên đầu sỏ gây nên chuyện lại còn đang mở miệng cười đến thật đắc ý, tinh thần sảng khoái mà tiêu sái đi làm.
Nói đến đi làm, xong rồi, hôm nay là ngày cô muốn đến Tần thị thị sát mà, xong rồi xong rồi, cô tới trễ.
Sau tang lễ của ông ngoại, dưới sự trợ giúp của Tần Thao cô thuận lợi tiếp quản Tần thị, hơn nữa mọi việc còn trôi chảy vượt qua mong đợi của cô. Tất cả mọi nhân viên lớn nhỏ trong công ty, từ trên xuống dưới giống như đối với việc cô tiếp quản Tần thị không có chút hoài nghi nào, hoặc là nói đúng hơn, bọn họ đối với người nào sẽ lãnh đạo trực tiếp căn bản cũng không quan tâm, chỉ cần có ai đó có thể mang cho bọn họ cuộc sống an bình phồn vinh như vậy là đủ rồi.
Cô tự nhận là đối với việc quản lý công ty không tinh thông lắm, dù cho cô đã học bù thêm môn kinh tế nửa tháng rồi, nhưng đó cũng vẫn là kiến thức nửa vời. May mắn, cô tìm được một vị cao thủ quản lý nghiêm túc trợ giúp, đó chính là người vừa từ nước ngoài trở về chuyên gia quản lý tài sản —— Lý Hoa Quân, cũng chính là cậu họ của cô.
Tần Thao nói rồi, nếu như tùy tiện đem Tần thị giao cho người ngoài, lại sợ bị *****, như vậy chi bằng giao cho người trong nhà, tất cả sẽ an toàn không việc gì lo.
Nghĩ đến đây, cô cũng đã đến tòa nhà Tần thị .
Cám ơn chị Judy tiếp đãi niềm nở, cô đi vào thang máy chuyên dụng của tổng tài trực tiếp đến lầu 45.
Theo Tần Thao nói, tầng lầu này là do ông ngoại đặc biệt vì tổng tài Tần thị mà sửa sang lại, cả lầu ngoại trừ một gian phòng làm việc hào hoa bên ngoài ra, còn có thêm phòng ngủ cùng hồ bơi nhỏ và ban công. Tần Thao còn nói, lầu một này có tính an toàn cùng bí mật rất cao, một nhân viên nho nhỏ hoặc là người ngoài đều căn bản không có cơ hội tới được tầng này.
Mặc dù Tần Thao lúc ấy là làm mặt hâm mộ nói, nhưng mà cô lại thấy không có chút hứng thú gì đối với những thứ chuyên dụng của tổng tài. Một chỗ lớn như vậy cư nhiên chỉ làm để dành riêng cho một người, cô có cảm giác khắp nơi đều là sự trống rỗng, làm cho lòng người mơ hồ dâng lên một loại bất an, giống như mình đang ở ngoài Không Gian, tùy thời đều có thể có ác linh nhào tới, dẫn người vào nơi tối tăm âm u.
Nhưng mà, cũng thật may là cô chỉ thỉnh thoảng đến nơi này thôi, phần lớn thời gian, chủ nhân của nơi này là tổng tài hiện tại của Tần thị Lý Hoa Quân.
Nói đến Lý Hoa Quân, cô không khỏi triển khai lông mày, nhẹ nhàng cười. Ban đầu, cô đi mời Lý Hoa Quân giúp một tay quản lý Tần thị, mặt hắn rất kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc lại liền cự tuyệt cô, bất kể cô thỉnh cầu hay năn nỉ thế nào hắn cũng vẫn lắc đầu, mặt khó nói. Cuối cùng do mợ họ xinh đẹp nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, làm Hà Đông Sư Tử Hống một hồi, "Người đáng chết kia, ông không nhìn thấy Miên Miên bộ dáng như sắp khóc đến nơi sao!" Do nghe vợ nạt nộ như thế nên Lý Hoa Quân mới miễn cưỡng gật đầu một cái, đáp ứng yêu cầu của cô.
Chỉ là khi nhớ lại bộ dáng mợ họ nổi đóa, ngược lại cô cảm thấy rất đáng yêu. Mặt ngoài của mợ họ tuy là dịu dàng lại làm được nhiều thức ăn ngon như vậy nhưng khi tức giận lại giống như hạt tiêu nóng bỏng miệng, đem cậu họ cao lớn khống chế cho thật ngoan ngoãn. Nhìn hai người trên bàn cơm, thật là làm cho người ta không ngừng hâm mộ, lúc nào thì cô cũng có thể trở mình làm chủ đem anh hai cái người mà trên mặt lúc nào cũng như quân tử nhưng ở trên giường thì như tiểu nhân quản được ngoan ngoãn như vậy a, Duy Ngã Độc Tôn. ( Miên Miên, anh hai cô đã bị cô khống chế ngoan ngoãn rồi )
Cười lắc lắc đầu, cô tiếp tục đi tới phòng làm việc của tổng tài.
Sau khi nhớ lại ngày đó thì cô rất hối hận, tại sao cô không nghe lời anh hai nói, thật ngoan ngoãn ở trên giường mà nghỉ ngơi, lại muốn chạy đến cái nơi trầm luân như Tần thị còn để cho cô nghe được sự thật mà làm cho cả đời này cô cũng không thể quên được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.