Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 9: Triệu Minh bi thảm cùng Hiên Viên máu lạnh

Phó Tráng Tráng

18/06/2014

Theo như vú Lâm nói lại, sau sự kiện bắt cóc lần đó, thần trí cũng như nhận thức của cô bị rối loạn, hầu như không lúc nào bình thường, tình trạng đó kéo dài đến ba tháng. Bản thân cô thì chỉ nhận thức mỗi mình anh hai, cũng chỉ để ý tới anh hai, mỗi ngày mặt dày mày dạn quấn lấy anh, ăn uống cũng là cùng nhau, ngủ cũng muốn anh ôm mới có thể ngủ yên ổn, ngay cả khi tắm cũng muốn anh đứng ngoài cửa canh chừng mới yên tâm. (==’ Sức chịu đựng của anh thật tốt).

Miên Miên cắn một miếng bánh pudding mềm mềm, có chút nghi ngờ, cô lại là một người ưa gây phiền phức như vậy ư? Anh tại sao lại không có tức giận ném cô ra khỏi phòng như ngày xưa?

Nhớ tới thời điểm trước năm mười ba tuổi, cô mỗi ngày đều cùng anh ngủ chung, cho đến một buổi sáng nọ, anh vác một bộ mặt u ám đen thui thẳng tay xách cô ra ngoài cửa, phán xuống một câu xanh rờn rằng buổi tối không cho phép cô tới phòng anh ngủ nữa.

Làm cho cô luôn mang bộ mặt ngây thơ vô tội chạy theo anh hỏi lí do, khiến người luôn luôn tỉnh táo như anh lại phản ứng giống như là con mèo bị giẫm đuôi, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, lớn tiếng quát: “Không được chính là không được! Không có lí do gì hết!” (hắc hắc anh mờ ám nha)

Nói xong còn nhẫn tâm đóng cửa cái rầm trước mặt cô.

Cô bởi vì đôi chân trần đang chạm vào sàn nhà lạnh như băng mà cảm thấy tâm có chút lạnh lẽo, nghĩ cách nào cũng không thể giải thích được, anh hai rốt cuộc tại sao lại đột ngột đuổi cô ra khỏi phòng như vậy, phải biết thói quen đôi khi cũng không phải là điều tốt, bởi vì nó mà cả đêm dài đằng đẵng cô không thể nào chợp mắt được.

Từ đó về sau, cô luôn luôn ngủ cùng vú Lâm, dụi dụi vào khuôn ngực mềm mại thơm ngát của vú Lâm, cô mới có thể từ từ tiến vào mộng đẹp.

Nhưng cuộc sống đó chỉ kéo dài cho đến khi có một lần anh nhìn thấy cô đang còn ngái ngủ bước ra từ phòng vú Lâm.

Anh đen mặt lớn tiếng chất vấn vú Lâm tại sao không để cô tập sống tự lập cho quen. Vú Lâm ấp úng nửa ngày, đến tột cùng cũng không thốt ra được một tiếng, vì vậy cô đành ôm con thỏ bông lớn để ngủ giống như lúc cô tám tuổi trở về trước.

Sau đó, thỉnh thoảng lúc trời mưa sấm sét vang dội, anh cũng sẽ qua ngủ chung với cô một lát, nhưng là địa điểm đều chỉ giới hạn ở phòng của cô, thời gian lại không lâu, nhiều nhất là ba tiếng đồng hồ. Cho nên đối với việc anh cho cô tự do ngủ cùng mình ba tháng cô rất là kinh ngạc, lúc đó cô thần trí cô không rõ ràng, đã gây ra chuyện gì xấu, bây giờ cũng không có cách nào nhớ lại được.

Chẳng qua là không nghĩ nửa tháng sau, cô lại có thể biết chủ động rời xa phòng ngủ của anh.

Nguyên nhân dẫn đến sự việc đó là do ở trường cô được người bạn tốt duy nhất Nữu Nữu cho xem một quyển tạp chí.

Nhìn những trang báo rực rỡ đầy màu sắc, một vài bức hình của những thanh niên đang õng ẹo làm dáng trong những bộ quần áo thiếu vải, cô có chút tò mò chỉ vào một bức hình của một người đàn ông chỉ mặc độc một chiếc quần lót nhỏ màu đen, ngây thơ đặt câu hỏi: “Cái này là cái gì?” (chị chính thức bị đầu độc).

Lúc đó, Nữu Nữu nhìn cô như người ngoài hành tinh, trợn tròn mắt một lúc mới ảo não nói: “Tớ nói này, Miên Miên, không phải cậu ngay cả kiến thức hiểu biết thông thường cũng không biết đấy chứ?” nói xong lại còn trưng ra loại ánh mắt “tớ khinh thường cậu” nhìn cô.

Cô có chút áy náy sờ đầu một cá: “Cái đó, thường thức cơ bản? Tớ nhất thiết phải biết đó là cái gì sao?”

Nữu Nữu lại trưng ra bộ dáng “tớ thật không chịu nổi cậu”, liếc cô một cái thật sắc: “Cứ coi như cậu chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy heo chạy sao? Thậm chí bộ phận cốt cán của đàn ông cũng không biết sao? Thật là phục cậu rồi, không, tớ phục hơn chính là gia đình của cậu! Thật tò mò, là tầng lớp gia đình nào mà có thể giấu hết tầng tầng lớp lớp sách báo tranh ảnh cấm, phim người lớn hay những bìa quảng cáo in cho mòn giấy trên báo hằng ngày”. (thật phục ngôn từ của chị này).

Nữu Nữu hắng giọng một cái, cố làm ra vẻ nghiêm túc ngồi trước mặt cô: “Hôm nay, Nữu Nữu ta đây sẽ đặc biệt bổ sung cho cậu một ít kiến thức thường thức quý báu.”

Thế là trong sân trường giữa trưa vắng vẻ ít người, có một thiếu nữ đỏ mặt ngồi nghe một cô gái đang hăng hái truyền thụ cho bạn mình kiến thức cơ bản về giới tính.

Hôm đó, về đến nhà, Miên Miên một đêm cũng không có dám nhìn thẳng mắt anh hai.

Thì ra là, cái kia của đàn ông, khi lớn lên sẽ có “cỏ hoang” mọc che lại trông hết sức đáng yêu (cái cô kia dạy nàng kiểu gì z trời *ngất*). Còn có lúc nóng lên thì sẽ vô cùng tráng kiện to lớn, “vận sức” chờ thời cơ phát tiết, vật khổng lồ tráng kiện đó còn có thể bắn ra chất lỏng màu trắng. =.=’

Ách, cô đỏ mặt càng lợi hại, thì ra anh hai đã sớm trưởng thành, là một người đàn ông đích thực, chỉ có mỗi cô ngây thơ luôn cho rằng anh vẫn còn là thiếu niên đẹp trai anh tuấn trong kí ức thưở nào.

Không nhịn được, cô len lén liếc mắt nhìn trộm anh ngồi đối diện một cái, ngũ quan của anh rõ ràng, sóng mũi thẳng tắp, đôi mắt đen to thâm thúy lộ ra dưới cặp lông mày kiên định nghiêm túc, đôi môi quyến rũ lúc khẽ nâng lên sẽ dẫn ra một nụ cười tà mị, câu hồn đoạt phách…

“Miên Miên, em đang nhìn cái gì?” Giọng trầm thấp của anh đột nhiên vang lên.

Cô nuốt nước bọt nhịn để ý nghĩ của mình không phun ra thành lời nói: “Ôi trời, ngay cả giọng nói của anh cũng quyến rũ như vậy sao!”

Không dám nhìn ánh mắt nghi hoặc của anh, cô vội vã ăn vài muỗng cơm, nói: “Em ăn no rồi, anh cứ từ từ ăn tiếp!”, nói xong liền phóng như bay lên phòng.

Cho đến khi cô đã yên vị trong phòng của mình, vuốt hai má nóng bừng, mới dám lớn tiếng thở hổn hển.

Đem so với những người đàn ông trên tạp chí thì bên cạnh cô không thiếu kiểu người nào cả, yêu mị thì có Lăng Thịnh, dịu dàng như nước là anh Triệu Minh, còn kiểu đàn ông lạnh lùng tà mị mê hoặc điên đảo chúng sinh thì chắc chắn là anh hai rồi. (hắc, tâng bốc anh dữ)

Đợi chút. . . . . . Cô đã nhớ ra một chuyện rất là quan trọng.

Đúng rồi, Triệu Minh, người con trai dịu dàng trong sáng như nước đó từ sau vụ bắt cóc tại sao còn không có liên lạc với cô?

Đấy cửa bước vào thư phòng, cô nhìn anh hai đang ngồi sau máy tính ngay bàn sách, ngón ta lướt như bay trên bàn phím.

Thấy cô đến, anh cũng không có dừng lại động tác tay, chẳng qua là ngẩng đầu lên, hỏi: “Có việc gì thế?”

Nhìn đến người đàn ông đeo kính nghiêm túc chăm chỉ làm việc trước mặt, trong lòng cô liền cảm thấy như có cái gì đứt rời, ngây ngốc mở miệng thốt lên: “Anh hai, anh thật là đẹp trai!”.

Nói xong, cô mới ý thức được bản thân mới vừa nói cái gì, hai má liền đỏ bừng bừng, vội vàng khoát tay, lấp liếm: “Anh hai…..không…không phải…chẳng qua là…” nhìn anh nhướn cặp lông mày trong mắt ngập tràn ý cười không chút che giấu, cô quanh co cả nửa ngày cũng chỉ nói được hai chữ: “Không sao!”

“Em đến tìm anh chỉ để khen anh đẹp trai thôi sao Miên Miên?” Không biết từ lúc nào, anh bất giác đã đi đến trước mặt cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em….em….em muốn…”

“Hửm? Nghĩ muốn cái gì? Miên Miên của anh?”



Nghe thanh âm trầm thấp mị hoặc của anh, lòng cô khẽ chấn động một cái, tinh thần có chút nhộn nhạo, mất hồn mất vía. Cô nghiêng mặt, có chút không tự nhiên muốn tránh ánh mắt ngăm đen thâm thúy đang nhìn mình chằm chằm kia của anh.

Anh giữ chặt cằm của cô, từ từ cúi nghiêng người xuống, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua trên gương mặt đỏ bừng của cô, giây phút đó, hơi thở ấm áp mập mờ của anh làm cho từng tế bào trên mặt cô kích thích, từng sợi lông tơ thật nhỏ của cô đều run rẩy, từng mạch máu nhỏ xíu vì thế mà sôi trào…

Cô đã không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì….

Mà mặt anh lại ngày càng gần sát mặt cô, rốt cuộc cô thật sự đã rất khó thở, chỉ có thể nhắm mắt lại để trốn tránh.

Không biết sau bao lâu, cô nghe thấy tiếng anh cười vọng đến từ trên đỉnh đầu mình.

“Miên Miên, em đang nghĩ anh làm gì đó?” giọng của anh mang theo cả chút chế nhạo.

Trong trí nhớ của cô, anh hai cười nhẹ nhàng và thoải mái như vậy là rất ít. Vì thế một lần nữa cô lại để cho tiếng cười này của anh làm cho thất thần.

Anh nhìn thấy cô sững sờ, cũng sảng khoái cười một tiếng.

Cô hồi phục lại tinh thần, dùng sức đẩy anh ra, chu miệng lên uất ức nói: “Em chỉ muốn biết tin tức của anh Triệu Minh thôi mà!”

Hai chữ Triệu Minh giống như là một dạng ma chú vậy, sau khi anh nghe thấy cái tên đó, tiếng cười của anh cũng lập tức vụt tắt hoàn toàn, gương mặt cũng từ từ trầm xuống.

“Em hỏi hắn làm gì?”

Miên Miên chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng cái việc anh hai nói Triệu Minh chỉ bị giáng chức trên thực tế lại bi thảm đến như vậy.

Nhìn người thanh niên mặc áo màu xanh đầu tóc rối bời râu mọc lởm chởm khom lưng đứng trước nhà vệ sinh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, cô không khỏi có chút đau lòng, đó chính là người con trai có nụ cười rạng rỡ dịu dàng như nước-Triệu Minh mà cô quen sao?

Anh hai, đây chính là hình phạt anh dành cho người đã tiết lộ chuyện cơ mật của công ty sao? Chỉ là giáng chức cực kì lưu tình như anh nói sao?

Đây chính xác là một kiểu dày vò a! Đường đường là một người đàn ông có khí chất làm sao có thể thích hợp với công việc ở góc dơ bẩn này được.

Anh hai, anh thật là tàn nhẫn, thật là máu lạnh.

Vì một chút xíu lợi ích của công ty, anh lại nhẫn tâm từng bước hủy diệt tiền đồ của một con người,ngay cả lòng tự trọng của người ta anh cũng không chút do dự mà dẫm đạp lên.

Cô núp ở trong phòng trà, nhìn bóng lưng đang khom xuống khổ sở của anh, cô cách nào cũng không thể mở miệng gọi anh ba chữ “anh Triệu Minh” được.

Triệu Minh từng là một người đàn ông khí suất, được giáo dục đàng hoàng, công việc cũng thuận lợi; anh đã từng là một con người tràn đầy nhiệt huyết, chỉ điểm giang sơn; anh đã từng mang gương mặt hạnh phúc, gương mặt kiêu ngạo hướng về phía cô cười tươi rạng rỡ. . . . . .

Người đàn ông như vậy, làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dáng thê thảm lúc này của mình, nhất là cô, người mà anh đã từng đối xử yêu thương như em gái (oạch, đấy là chị tự nghĩ ==’)

Cô lau nước mắt nơi khóe mắt, hùng hùng hổ hổ đi đến phòng làm việc tổng giám đốc.

“Không sao, anh Triệu Minh, để làm cho nụ cười rạng rỡ của anh một lần nữa hiện hữu, cũng vì tình nghĩa ngày xưa của anh với dì nhỏ, em quyết không để cho tôn nghiêm của anh bị người khác chà đạp.”

Liếc nhìn mấy cô thư kí õng ẹo bên ngoài phòng làm việc, cô tay nắm quả đấm, hướng về phòng làm việc của anh.

“Anh hai, sao anh không nói cho em biết, anh điều anh Triệu Minh đi làm công nhân vệ sinh?” Cô ra sức mở cửa, lớn tiếng nói.

Người ở phía bên trong bị tiếng nói của cô làm cho thất kinh, ngẩng đầu lên rối rít nhìn cô.

Lúc bấy giờ cô mới phát hiện trong phòng đang có một cuộc họp, có mấy quản lí cấp cao của các công ty khác đang ngồi cùng anh hai thương thảo cái gì đó.

Thấy mặt anh không vui, trong lòng cô thầm than không tốt một tiếng, cẩn thận lui về phía sau đi ra ngoài, cười trừ mở miệng, “Ha ha. . . . . . Thật xin lỗi, đi nhầm phòng!”

Ở trong phòng, cô loáng thoáng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Maggie.

Chỉ chốc lát sau, cô thấy mấy người quản lí đó lục tục đi ra ngoài, trong đó có một vị nhìn thấy cô đứng ngoài cửa, cúi đầu khom lưng: “Tiểu thư, tổng tài bảo cô đi vào!”

Cô nói tiếng cám ơn, sau đó bước nhanh vào trong.

“Anh hai.” Cô nhìn người con trai thần sắc lạnh lùng trước mặt, lí nhí kêu một tiếng.

Anh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy đầy bão tố: “Ai kêu em không được sự cho phép của anh liền xông vào như vậy?”

“Em…..Không…Không phải, là chị Maggie….”

“Maggie luôn luôn trung thành với cương vị công tác, sẽ không làm ra loại chuyện vượt quá khuôn phép này!” Anh cáu kỉnh cắt lời cô.

Trong lúc nhất thời,cô nhìn anh, đây là người anh trai vô cùng quen thuộc của cô a, nhưng anh lại vì người ngoài mà không thèm nghe cô giải thích lấy một câu, cứ một mực đổ hết trách nhiệm lên đầu cô, không hề có nửa điểm tín nhiệm cô, cũng không có lấy nửa điểm ôn nhu. Đó chính là người thân, cũng là người đàn ông duy nhất yêu thương cô, cho cô dựa dẫm vào hay sao?



Lại thấy anh dùng một lực lớn ném tập văn kiện trên tay xuống trước mặt cô, cho đến khi những tờ giấy trong văn kiện hết bay lả tả, trong phòng lại tràn ngập một mảng yên tĩnh.

“Em đừng có ỷ danh người nhà mà khiêu chiến quyền uy của anh ở công ty! Diệp Hiên Viên anh đây luôn luôn ghét nhất là người sống mà không tuân theo quy củ!”

Cô cúi đầu, không có trả lời.

Cuối cùng, nhìn cô bộ dạng trầm mặc, anh cũng không có nói gì nữa, chỉ đơn giản hỏi cô, “Tìm anh có chuyện gì?”

Cô ổn định tâm tình rối bời của mình: “Em..em là muốn nói…anh Triệu Minh. . . . . .”

“Không cần thử nghiệm sự nhẫn nại của anh!” Anh cắn chặt răng, gằn từng chữ từng chữ hung ác nói.

“Diệp Hiên Viên ta không có nuôi dưỡng một người vụng về hậu đậu phiền phức như vậy!”

Chỉ một câu này thôi, cô sức lực cạn kiệt.

Nhìn lên gương mặt lạnh lùng của anh, người tuyệt tình thốt ra những lời kia, cô lại lần nữa mờ mịt, anh hai máu lạnh như vậy chính là người mỗi đêm dịu dàng vuốt ve dỗ cô ngủ đấy sao? Đó là người anh mặc dù không có nụ cười đáng yêu nhưng vẫn ân cần quan tâm đến từng bữa ăn của cô đấy sao?

Dịu dàng, lạnh lùng, bá đạo, nghiêm nghị, máu lạnh. . . . . .

Đâu mới thực sự là anh hai?

Cái câu “Diệp Hiên Viên ta không có nuôi dưỡng một người vụng về hậu đậu phiền phức như vậy!”…có phải hay không ai cũng nghĩ cô như vậy?

Lắc đầu một cái, cô lẳng lặng đi ra khỏi công ty, bên tai vẫn còn vang lên câu nói tàn khốc của anh.

“Nếu em còn đi tìm Triệu Minh một lần nữa, ngay cả công việc cuối cùng e là hắn cũng không giữ nổi đó!”

Sự tồn tại của cô là một điều phiền phức sao?

Bởi vì cô, mẹ cô mới xuất huyết mà mất; bởi vì cô, dì nhỏ mới phải gả cho người mình không thích là cha cô; hiện tại, cũng bởi vì cô, mà người thanh niên nho nhã, dịu dàng Triệu Minh phải rơi vào tình cảnh bi thảm.

Cô nỗ lực để bản thân không phải là người phiền phức, yếu đuối, nhưng là tại sao cô lại luôn vô ý mang lại phiền phức cùng đau thương cho những người xung quanh mình vậy?

Từ sau sự kiện lần đó, cô trở nên trầm mặc hơn và mọi việc cô đều nhất nhất nghe lời anh; anh bảo cô không được đi tìm Triệu Minh thì cô cũng nghe lời không đi tìm, giống như là Triệu Minh chưa hề tồn tại vậy; Anh bảo cô từ chối hết các hoạt động của lớp, cô cũng không nói hai lời liền lập tức cự tuyệt; cho dù là anh muốn cô làm bất cứ việc gì, cô cũng không có lộn xộn, ngoan ngoãn nghe lời anh.

Cô chỉ đơn giản là không muốn làm người phiền phức, vả lại anh là người mà cô kính trọng nhất, cô không muốn bị anh bỏ rơi, anh là người thân duy nhất còn lại của cô.

Chẳng qua loại nhu thuận này cũng không giúp cô tìm lại được sự ấm áp như ban đầu.

Cho dù là thân thể có dán chặt vào anh, cả người tự nhiên cũng sẽ phát rét…

Diệp Hiên Viên nhìn vào cô gái đang đi ở dưới lầu, thân hình tròn tròn khẽ nghiêng như muốn ngã làm cho ai thấy cũng thương, anh đưa ngón tay thon dài ra có chút ảo não nắm tóc. Anh rất muốn nói cho cô biết, là vì anh ăn dấm chua khi nghe cô nhắc đến Triệu Minh nên mới lớn tiếng với cô như vậy. Anh trách móc cô, chẳng qua là vì không muốn nghe thấy từ cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô phát ra tên người đàn ông khác ngoài anh, anh chẳng qua là vì không muốn, vô cùng không muốn thấy cô vì tên đàn ông khác mà tức giận với anh.

Lắc đầu một cái, Diệp Hiên Viên không thể làm gì ngoài cười khổ.

Đến khi nào thì mới có thể nói cho cô biết rõ tường tận mọi chuyện đây?

“Bang bang. . . . . .” Bên ngoài truyền đến hai tiếng tiếng gõ cửa,sau đó thấy Maggie đi vào.

“Diệp tổng,đây là bản dự án hợp tác với Đằng Vân.”

Diệp Hiên Viên quay đầu lại, trên gương mặt đã không còn sự ôn nhu dịu dàng cùng ý thương xót ban nãy, nhìn lên gương mặt được trang điểm kĩ càng, như nhớ đến điều gì đó, đáy mắt anh thoáng ánh lên một tia buồn bã, ngay sau đó nhàn nhạt mở miệng, “Từ hôm nay cô có thể chuyển qua làm trưởng phòng kế toán, không cần làm thư kí cho tôi nữa !”

Maggie hơi sững sờ, ngay sau đó hiểu ngay ý anh là muốn cô cuốn gói khỏi đây, đôi mắt to đen có chút không cam lòng: “Diệp tổng, em không hiểu rõ mình làm sai cái gì?”

Diệp Hiên Viên từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc Maggie một cái, nhưng con ngươi tĩnh mịch kia lại làm cho người ta lạnh cả gáy: “Cô đi theo tôi đã năm năm, thế nên đừng ép tôi nói chuyện tuyệt tình!”

Maggie nếu không hiểu ý anh thì sao có thể được anh để ở bên cạnh mình làm việc năm năm,cô ngẩng mặt cười khổ, “Ngài cứ như vậy tin tưởng nha đầu béo mập kia sao?”

Diệp Hiên Viên đóng lại văn kiện, “Ta chỉ là tin tưởng chính mình!” Miên Miên là bảo bối do một tay anh nuôi lớn, không lẽ tính tình của cô thế nào anh còn không rõ.

Maggie cuối cùng liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế da chăm chỉ làm việc , cũng là người mà cô đã yêu thầm vọng tưởng năm năm, thở một hơi, Maggie mở cửa đi ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, người nọ lại nhàn nhạt mở miệng, “Đợi chút. . . . . .” .

Maggie có chút mừng rỡ dừng bước lại, anh quả nhiên là muốn giữ lại mình sao?

Lại nghe thấy anh nhẹ nhàng nói ra từng chữ: “Bảo bối không mập, tôi không thích có người gọi cô ấy là nha đầu mập!”

Trong lúc nhất thời, Maggie cảm tưởng như nếu ban nãy bản thân đang ở giữa khối băng và hầm lửa, thì cuối cùng rốt cuộc bởi vì câu nói này, cô thấy mình không chút do dự rơi vào trong địa ngục hàn băng rét lạnh thấu xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Kỵ Chi Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook