Chương 13: Trở về trường
Phó Tráng Tráng
18/06/2014
Không biết vì sao việc tự nhiên chui ra một “cậu út” này khiến cô cảm thấy
không quen, không chỉ vì lần trước chính vì anh ta mà cô đã chịu đủ uất ức rồi
mà còn bởi vì sâu trong nội tâm cô không muốn có thêm một Triệu Minh nữa.
Anh ta và Triệu Minh tuy có vẻ mặt tươi cười giống nhau nhưng lại thuộc hai loại người hoàn toàn khác nhau. Triệu Minh thật thà chất phác, có nụ cười ngượng ngùng e lệ còn Tần Nhật Sơ thuộc dạng mê hoặc lòng người, nụ cười như gió xuân. Một người làm cho người ta không kìm được muốn tới gần, một người lại làm cho người ta không chịu được muốn chạy trốn.
Điều này không phải ứng với câu hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tinh khiết nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể chơi đùa sao?
Tần Nhật Sơ chính là một nam nhân tựa như hoa sen trắng trong cao quý, ở ngoài thế giới của cô, cô không dám hy vọng một ngày anh ta sẽ hạ phàm đến trước mặt cô.
Nhưng trên thế giới này còn có một từ gọi là “ngoài ý muốn”, còn có một câu gọi là “Hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm” (*), ta không muốn đụng người nhưng người lại tự đụng ta.
Buổi sáng cô từ trên xe buýt nhảy xuống đã thấy một chiếc Porsche màu bạc đậu sát trước mặt, Tần Nhật Sơ mở cửa sổ xe, thò mặt ra nói: “Miên Miên, chào buổi sáng”.
Tôi nhìn xung quanh thấy gần cổng trường đã có không ít người đang nhìn đành ngọt ngào chào một câu: “Thầy giáo Tần, chào buổi sáng”.
Đôi mắt trong như nước của anh buồn bã, có chút đáng thương nói: “Miên Miên, anh là cậu út, em không thể gọi anh là “cậu út” sao?”
Sự thật là, không phải trẻ con mới vô cùng thích cái đẹp mà người lớn cũng vậy, đứng trước một mỹ nam đang thở dài ảo não thì cho dù là ai thì cũng giơ cờ trắng đầu hàng thôi.
“Cậu… Cậu út”, cô giơ tay nhìn đồng hồ hoạt hình, “Em trễ giờ rồi, hẹn gặp lại”.
Nói xong liền chạy nhanh đến cổng trường, để mặc Tần Nhật Sơ vẫn đứng yên ở phía sau kêu lên: “Miên Miên, em chạy chậm một chút”.
Trong trường không có gì khác lạ, chỉ là cô không còn thấy đám công chúa Đại Gia Tộc, hơi ngạc nhiên, quay sang bên cạnh hỏi Nữu Nữu, “Nữu Nữu, bạn có thấy hôm nay có gì khác không?”.
Nữu Nữu không nỡ buông cuốn tiểu thuyết xuống, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, “Không có gì lạ a! Mặt trời vẫn rực rỡ như vây, hoa vẫn đỏ tươi, đám công chúa vẫn tranh luận không ngừng về thời trang bốn mùa a!”
Tôi đẩy Nữu Nữu một cái: “Mình không phải nói cái này, bạn không thấy lớp mình ít đi mấy người sao?”
Nữu Nữu liếc mắt một cái: “Đúng là hơi quái lạ một chút, nhưng mỗi buổi học ở trường mình có ngày nào đông đủ đâu. Mấy nàng công chúa kia có bệnh hay không bệnh đều xin nghỉ, lần trước mình thấy Hoàng Khiết đang bị cảm nặng mà mang theo mấy đứa đi qua trường đấy!”.
“À!” Nữu Nữu hơi nghi ngờ nhìn chung quanh, “Nói thật là nửa tháng nay không thấy Hoàng Khiết đến trường, đúng rồi, còn cả Chu Chính Nam nữa, oa oa, mà Tứ Đại gia tộc công chúa gần đây cũng không thấy là sao nhỉ?”
“Bọn họ đã lâu không đến trường thật sao?” Cô hỏi Nữu Nữu.
Nữu Nữu nhếch mép lên, “Để mình nghĩ lại một chút, hình như là lúc trước có chuyện xảy ra. Mình nhớ là có ngày mọi người đang học thì thầy hiệu trưởng đích thân tới kêu Chu Chính nam ra ngoài, sau đó là Hoàng Khiết cùng Tứ Đại gia tộc công chúa, sau đó không thấy bọn họ đến trường nữa”.
“Đúng rồi, nghe nói trường mình mới bị thu mua, có chủ tịch mới, hình như vị chủ tịch mới này có oán cừu với Tứ Đại gia tộc nên cố ý gây phiền phức cho bọn chúng”.
“Trường mình bị ai thu mua vậy? Chủ tịch mới của trường tên là gì vậy?” Chuyện này quá bất thường rồi, chẳng lẽ là đại ca ở phía sau trả thù.
“À, hình như là một công ty mới gia nhập thị trường ở Mỹ, tên là Húc Nhật gì đó, nghe nói tổng tài của bọn họ là người Trung Quốc, hình như có em gái hay ai đó ở trường này đi học bị người ta bắt nạt, nên tổng tài của Húc Nhật mới tức sùi bọt mép thu mua trường này. Về phần hiệu trưởng thì hình như tên là Lucifer, rõ ràng là anh ta không muốn xuất hiện công khái. Chẳng qua là có lần Tô Hoán nghe lén được như vậy. Mà hình như còn rất đẹp trai nữa!”
Cô thở phào nhẹ nhõm, không phải là đại ca thì tốt rồi, cô không muốn anh hai mỗi ngày đều vất vả đối phó với Tứ Đại Gia Tộc. Thì ra chẳng qua là trùng hợp thôi, vậy thì thật tốt, tốt quá!
Trong lòng nhẹ nhõm nên tâm tình cô cũng sảng khoái, buổi sáng cứ như vậy qua đi thật nhanh.
Buổi trưa, chuông tan học vừa mới reo, cô với Nữu Nữu không để ý đến thầy giáo ngữ văn râu bạc đang trợn mắt tức giận, đi về phía phòng ăn.
Mặc dù đây là trường quý tộc, đối với học sinh buông lỏng, nhưng lại có một yêu cầu bắt buộc là phải học bán trú, buổi trưa không được ra khỏi trường.
Đám công chúa bọn họ sợ mang hộp cơm sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bản thân nên không có cách nào khác đành phải đến phòng ăn tinh mỹ đắt giá trong trường.
Mặc dù là phòng ăn trong trường học, nhưng tất cả đầu bếp đều ở các khách sạn năm sao cao cấp được thuê đến với lương cao ngất ngưởng, ngay cả bếp trưởng cũng đã được giải thưởng lớn về ẩm thực của Pháp.
Phòng ăn của trường đắt đỏ như vậy thì cũng cần nói thêm về thân phận của đám công chúa này.
Món ăn cô thích nhất ở đâu là móng giò kho tàu, móng giò béo ngậy ăn vô cùng ngon miệng, móng giò ngậy mà không ngấy, rất có mỹ vị, hơn nữa còn có cảm giác giống Lâm mẹ nấu. Chỉ tiếc là dưới góc nhìn của chuyên gia dinh dưỡng, món này chỉ có thể ăn vào thứ tư và thứ sáu, mặc dù đám công chúa bọn họ không đến nỗi tranh giành nhau đến vỡ đầu chảy máu, bởi vì các nàng muốn bảo vệ dáng vóc, nhưng nhìn một đám học sinh đang phấn khích thì cs thể thấy chuyên gia dinh dưỡng kia không đúng rồi.
Quả nhiên lúc các cô đi tới phòng ăn thì chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng móng giò cuối cùng bị người ta lấy đi.
“Miên Miên, làm sao bây giờ?”, Nữu Nữu nhìn miếng móng heo béo ngậy kia bị mang đi, bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi cô.
Cô nuốt nước miếng, nhìn xung quanh đề nghị: “Vậy chúng ta ăn thứ khác cũng được!”
Lấy xong bữa trưa, các cô tìm một chỗ ngồi yên tĩnh bên cửa sổ.
Cô nhìn đĩa salad dưa của Nữu Nữu, hơi sợ hãi than, “Mỗi ngày bạn đều ăn salad dưa không chán sao?”
Nữu Nữu xúc một thìa cháo đưa lên miệng, cắn răng nghiến lợi nói: “Bạn nói xem hai năm ăn liên tục có thể không ngán sao?”
Cô rụt cổ lại, cẩn thận mở miệng, “Vậy sao bạn còn ăn?”
“Bạn cho rằng mình là bạn a, khung xương mảnh khảnh, cho dù có da có thịt một chút cũng là châu tròn ngọc sáng, mình chỉ cần ăn nhiều thịt một chút sẽ biến thành lưng hùm vai gấu ngay, bạn cho rằng mình thật sự thích ăn sao?”
Cô quan sát Nữu Nữu hơi cao to một chút nói: “Không phải, không phải trở thành lưng hùm vai gấu được”.
Hừ, Nữu Nữu trệu trạo nhai rau, vẻ mặt phẫn hận, “Mỹ nữ phải giữ bằng được vóc dáng, bạn cho là mình giống Vương Tố Hiền sao?”
Chiếc ghế bên cạnh chợt bị kéo ra, một âm thanh vang lên: “Cô bé đáng yêu, tôi có thể được vinh hạnh ngồi cùng không?”
Cô nuốt miếng thịt bò xuống, không ngờ lại bị nghẹn ở cổ họng, không nhịn được kêu lên, “Nước, nước!”
Một bàn tay trắng noãn như ngọc đưa chén nước đến khóe miệng, cô ra sức nhấp một hớp, cuối cùng miếng thịt bò kia cũng trôi xuống.
Nữu Nữu bên cạnh tay run run chỉ vào Tần Nhật Sơ đang vỗ vỗ lưng cô cho thuận khí, run rẩy nói: “Thầy…. Thầy giáo Tần…. Hai người……”
Tần Nhật Sơ dịu dàng gật đầu: “Là tôi, cô muốn hỏi tôi với Miên Miên có quan hệ như thế nào sao?”
Nữu Nữu vội vàng gật đầu một cái.
Tần Nhật Sơ nhún nhún vào, không thèm để ý chút nào đáp, “Chính là quan hệ mà cô đang nghĩ đấy”.
Cô phun ra một ngụm nước, trừng mắt nhìn người bên cạnh đang cười đến vô tội, nhẹ giọng nói, “Cậu út!”
“Cậu út?” Nữu Nữu trợn to đôi mắt, bàn tay mềm mại đung đưa qua lại giữa cô và Tần Nhật Sơ, sau đó hét lên một tiếng, “Thầy giáo Tần là cậu út của bạn?”
“Cái gì? Thầy giáo tần là cậu út của bạn?”
Trả lời sao đây? Cô giương mắt nhìn, oa, chung quanh là một đám công chúa không biết từ lúc nào đã vây quanh, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
Cô hơi lui về phía sau một bước, thoát ra khỏi cánh tay của Tần Nhật Sơ, cười gượng nói, “Đúng, đúng thế!”
Tần Nhật Sơ cũng lên tiếng, “Đúng thế, Miên Miên là cháu gái đáng yêu của tôi, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tôi lại yêu cô ấy nhất, Miên Miên, đúng thế không?”
Cô bị ánh mắt dịu dàng của Tần Nhật Sơ làm cho sợ hãi, vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng thế”. Anh ta nói cái gì thì chính là cái đó.
m thanh ồn ào lập tức bao vây cô.
“Miên Miên, mình có tôm viên này, cậu ăn đi!”
“Miên Miền, tuần này sinh nhật mình, cậu nhớ đến nha!”
“Miên Miên, nhà mình mới mở cửa hàng trang sức, hoan nghênh cậu tới, giảm giá 5%”.
. . . . . .
Đúng lúc cô đang rối loạn đối phó với tràng âm thanh thường ngày lãnh dạm bỗng trở nên nhiệt tình sôi sục, “thụ sủng nhược kinh” thì tiếng loa truyền thanh của trường vang lên, kịp thời cứu rỗi cô.
“Thông báo, thông báo, hai rưỡi chiều này tại phòng họp chính có cuộc họp, không ai được phép vắng mặt”.
Chuyện gì vậy? Quay đầu lại, cô thấy Tần Nhật Sơ vẫn như cũ luôn nở nụ cười trên môi, hình như nhìn thấu nghi ngờ của cô trả lời, “Giới thiệu hiệu trưởng mới”.
Hiệu trưởng? Có phải là người rất đẹp trai có tên Lucifer?
Nổi giận
Nhìn người đàn ông nghe nói là hiệu trưởng mới trên khán đài mà cô thấy bỡ ngỡ, người đó thật không giống như mong đợi, không phải là một người đàn ông tuấn tú giống cái tên Lucifer mà lại là một ông lão tóc bạc trắng với gương mặt linh hoạt khôn khéo, bước lên khán đài với bộ dạng “gừng càng già càng cay”.
“Các bạn, tôi là hiệu trưởng mới. Kẻ hèn này họ Lý tên Tầm Hoan….”
Nữu Nữu ở bên cạnh phản đối, oán giận nói “Tôi là Lâm Thị m đây?”. Xem ra cô ấy đã bị đả kích không nhỏ.
Cô đập đập Nữu Nữu nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, hiệu trưởng mới vẫn còn ở trên kia đấy”.
“Hừ”, Nữu Nữu không thèm đếm xỉa, chỉ ra xung quanh, “Bạn nhìn kìa…..
Lúc này cô mới phát hiện đám công chúa xung quanh đang mất kiên nhẫn nhao nhao lên, túm năm tụm ba thì thầm phản đối, vẻ mặt tràn đầy căm giận.
Nữu Nữu buông tay xuống, uất hận nhìn lên khán đài: “Cứ tưởng là một soái ca, ai ngờ lại là một lão già, thật chẳng thú vị chút nào”.
Tiếng huyên náo phía dưới ngày càng lớn, dần dần hoàn toàn lấn át giọng nói trên khán đài chỉ nhìn thấy ông lão trên khán đài vẫn mấp máy môi nói không ngừng, nước miếng bay lung tung.
Cuối cùng, hiệu trưởng không nhịn nổi, cao giọng nói: “Các bạn, xin trật tự”.
Toàn trường chỉ yên lặng được trong chốc lát, ngay sau đó coi như không có gì lại ồn ào loạn lên.
Vừa lúc đó, ông lão không biết lấy từ đâu ra một chiếc micro hướng xuống phía dưới gào to, “Kính mời Húc Nhật tổng tài Tần Nhật Sơ lên khán đài phát biểu vài lời”.
Không biết con người chưa từng xuất hiện Húc Nhật tổng tài gây kích động đến mức nào mà mọi người vừa nghe được lời của ông lão thì toàn trường bỗng trở nên an tĩnh lạ thường, cơ hồ có thể nghe được cả âm thanh kim rơi xuống đất, tất cả đều ngừng thở, lẳng lặng nhìn người đàn ông tuấn tú đang chậm rãi đi lên trên khán đài.
Người ấy đứng lại, nở nụ cười quyến rũ, nhìn một vòng xuống khán đài, chậm rãi mở nói: “Chào mọi người, tôi là tổng tài của Húc Nhật Tần Nhật Sơ, đồng thời là giáo viên dạy thay môn Anh văn lớp mười một”.
m thanh réo rắt được khuyếch đại qua micro âm vang khắp hội trường, trong chớp mắt, toàn trường vang lên một tràng vỗ tay vang dội như sấm.
Tần Nhật Sơ giơ tay lên, ý bảo mọi người im lặng, tiếp tục nói, “Bây giờ tôi muốn giải thích một vài lời đồn đại trước kia, có người nói tôi thu mua trường học này là bởi có một muội muội học ở đây, điều này là không đúng sự thật”.
Lúc Tần Nhật Sơ mới bước lên khán đài, cô đã mơ hồ có một dự cảm bất thường, dường như người này sẽ nói chuyện quan hệ cùng cô, trong lòng cô tim đập loạn xạ. Sự kích động đó không phải bởi vì hưng phấn, mà vốn cô ở trường học không có tiếng tăm gì, bình thường đến mức bị người khác coi thường…. Cô rất không muốn trở nên nổi tiếng, bị mọi người chăm chú soi mói.
Nghe anh ta giải thích tin đồn như vậy, lo lắng trong lòng cô cũng buông xuống, không ngờ câu tiếp theo của anh ta lại khiến cô trở nên căng thẳng như cũ.
“Mặc dù ở trường học này tôi có một đứa cháu gái đáng yêu, nhưng việc thu mua trường học đơn giản là việc kinh doanh, không liên quan đến việc riêng”.
Tâm cô thắt chặt, đây chẳng phải là so với chưa nói còn nghiêm trọng trọng hơn sao. Hiện tại cô rõ ràng cảm giác được mấy người chung quanh đã chăm chú soi mói rồi, ánh mắt nóng bỏng mà sắc bén, giống như muốn đâm rách người ta ra.
Trên khán đài, Tần Nhật Sơ không để ý đến ánh mắt oán giận của cô, nhìn cô nháy nháy mắt, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng noãn.
Động tác thân mật này làm đám công chúa xung quanh nhìn cô đầy oán khí.
Cô cảm thấy toàn thân nóng lạnh bất thường, không nhịn được rụt rụt cổ. Thật là, đã nói là cháu gái rồi mà, sao mấy người này lại oán hận như vậy chứ.
Nữu Nữu dường như đoán được ý nghĩ của cô, kéo kéo tay cô an ủi: “Bọn chúng không ăn được thì ghen tỵ nói nho còn xanh đầy”.
Lại nghe trên khán đài bắt đầu nói tiếp: “Cánh cửa phía sau đã nhiều năm không được tu sửa nên chúng tôi quyết định từ nay về sau xóa bỏ bãi rác phía sau, phá bỏ cánh cửa sắt nhỏ.Về phần vệ sinh trường học, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm công ty tới giải quyết, xin các bạn yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ trả lại vẻ an tĩnh, tinh khiết cho trường học. Nhân đây cũng mong các bạn không nên đi lại nơi vắng vẻ như vậy, nhất là những cô gái xinh định đáng yêu ở đây”.
Mọi người không nghĩ là được triệu tập vì một chuyện nhỏ như vậy, có chút ngỡ ngàng, không khỏi bàn luận ầm ĩ.
Cô nhìn người đàn ông ôn tồn nhã nhặn trên khán đài, trong lòng cảm động. Sự việc sau cánh cửa sắt ngày đó cô không nói với ai, coi là một bóng ma ám ảnh bí mật cả đời, lần trở về trường này, cô cũng âm thầm lo lắng, nếu như gặp lại cảnh ấy thì phải làm sao? Vậy mà người đàn ông này trước mặt mọi người lại khiến đau buồn lo lắng trong lòng cô được loại bỏ.
Cô cúi mặt xuống, trong lòng mơ hồ cảm thấy vị ngọt ngào.
Tần Nhật Sơ, không, cậu út, cám ơn anh. Cho dù đây là cố ý hay vô tình, Miên Miên cô cũng rất cảm động.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến giờ tan học.
Cô như cũ né tránh cổng trường đầy những xe hơi nhãn hiệu nổi tiếng, chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.
“Keeet….”tiếng phanh xe gấp vang lên bên cạnh, cũng tình huống ấy, cũng con người ấy, chỉ khác mỗi câu nói: “Miên Miên, về nhà sao?”
Cô nhìn người đàn ông đang thò đầu ra, thật lòng nở nụ cười, “Vâng ạ, cậu…. cậu út cũng về sao?”
Tuy trong lòng đã chấp nhận người đàn ông này, nhưng cô vẫn chưa quen với việc gọi tên anh thân mật.
Tần Nhật Sơ nhìn thấy nụ cười của cô, dường như hơi sửng sốt một chút, hồi lâu sau mới mở miệng: “Miên Miên, em càng lúc càng giống tỷ tỷ”.
Thanh âm anh mang theo chút ảm đạm.
“Tỷ tỷ?” Là dì nhỏ hay là mẹ cô?
Anh ta dường như đọc thấu được nghi ngờ của cô, mở miệng cười nói: “Là mẹ em, Miên Miên, em rất giống cô ấy”.
Cô nhớ Lâm mẹ vẫn nói dì nhỏ và mẹ giống nhau như đúc, dì nhỏ là một mỹ nhân, vậy mẹ cô cũng có thể là một mỹ nhân, còn cô béo nục béo nịch như vậy.
Nghĩ vậy cô thấy chán nản trong lòng, vô ý thức lẩm bẩm: “Mẹ làm sao béo ú giống em được?”
Cô nói rất nhỏ, nhưng không biết làm sao anh lại nghe thấy, hồi lâu sau thấy anh lên tiếng, hơn nữa còn bằng ngữ khí vô cùng sinh động “Ai nói em béo ú sao?”
Cô gượng cười nói, “Đây là sự thật mà, không đúng sao?”
Tần Nhật Sơ xuống xe, sải bước đến trước mặt cô nói, “Diệp Hiên Viên đối xử với em như vậy sao? Khiến em trở nên tự ti như thế này? Đây chính là những lời hắn nói với em?”
Cô mạnh mẽ lắc đầu, lùi về phía sau một bước, “Mặc kệ anh hai nói gì anh cũng không được nói anh hai như vậy, anh hai chưa bao giờ ghét bỏ em”.
“Ghét em?” Tần Nhật Sơ cười lạnh, “Hắn ta hẳn không biết đã có được một bảo bối đấy chứ?”
Nhìn người đàn ông trước mặt đang nổi cơn thịnh nộ, đây là người đàn ông thuần khiết thanh nhã giống như đóa sen trắng ư. Rõ ràng cũng có lúc giống như người phàm tục thôi, cũng có lúc lại tức giận bởi những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Tần Nhật Sơ nhìn cô một cái, trầm mặc một hồi lâu, đến lúc mở miệng thì giọng nói đã khôi phục lại vẻ trong sáng, đi tới mở cửa bên ghế lái phụ nói, “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Đi tìm người mẹ chân chính của em và chính bản thân em!” Nói xong, anh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Anh ta và Triệu Minh tuy có vẻ mặt tươi cười giống nhau nhưng lại thuộc hai loại người hoàn toàn khác nhau. Triệu Minh thật thà chất phác, có nụ cười ngượng ngùng e lệ còn Tần Nhật Sơ thuộc dạng mê hoặc lòng người, nụ cười như gió xuân. Một người làm cho người ta không kìm được muốn tới gần, một người lại làm cho người ta không chịu được muốn chạy trốn.
Điều này không phải ứng với câu hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tinh khiết nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể chơi đùa sao?
Tần Nhật Sơ chính là một nam nhân tựa như hoa sen trắng trong cao quý, ở ngoài thế giới của cô, cô không dám hy vọng một ngày anh ta sẽ hạ phàm đến trước mặt cô.
Nhưng trên thế giới này còn có một từ gọi là “ngoài ý muốn”, còn có một câu gọi là “Hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm” (*), ta không muốn đụng người nhưng người lại tự đụng ta.
Buổi sáng cô từ trên xe buýt nhảy xuống đã thấy một chiếc Porsche màu bạc đậu sát trước mặt, Tần Nhật Sơ mở cửa sổ xe, thò mặt ra nói: “Miên Miên, chào buổi sáng”.
Tôi nhìn xung quanh thấy gần cổng trường đã có không ít người đang nhìn đành ngọt ngào chào một câu: “Thầy giáo Tần, chào buổi sáng”.
Đôi mắt trong như nước của anh buồn bã, có chút đáng thương nói: “Miên Miên, anh là cậu út, em không thể gọi anh là “cậu út” sao?”
Sự thật là, không phải trẻ con mới vô cùng thích cái đẹp mà người lớn cũng vậy, đứng trước một mỹ nam đang thở dài ảo não thì cho dù là ai thì cũng giơ cờ trắng đầu hàng thôi.
“Cậu… Cậu út”, cô giơ tay nhìn đồng hồ hoạt hình, “Em trễ giờ rồi, hẹn gặp lại”.
Nói xong liền chạy nhanh đến cổng trường, để mặc Tần Nhật Sơ vẫn đứng yên ở phía sau kêu lên: “Miên Miên, em chạy chậm một chút”.
Trong trường không có gì khác lạ, chỉ là cô không còn thấy đám công chúa Đại Gia Tộc, hơi ngạc nhiên, quay sang bên cạnh hỏi Nữu Nữu, “Nữu Nữu, bạn có thấy hôm nay có gì khác không?”.
Nữu Nữu không nỡ buông cuốn tiểu thuyết xuống, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, “Không có gì lạ a! Mặt trời vẫn rực rỡ như vây, hoa vẫn đỏ tươi, đám công chúa vẫn tranh luận không ngừng về thời trang bốn mùa a!”
Tôi đẩy Nữu Nữu một cái: “Mình không phải nói cái này, bạn không thấy lớp mình ít đi mấy người sao?”
Nữu Nữu liếc mắt một cái: “Đúng là hơi quái lạ một chút, nhưng mỗi buổi học ở trường mình có ngày nào đông đủ đâu. Mấy nàng công chúa kia có bệnh hay không bệnh đều xin nghỉ, lần trước mình thấy Hoàng Khiết đang bị cảm nặng mà mang theo mấy đứa đi qua trường đấy!”.
“À!” Nữu Nữu hơi nghi ngờ nhìn chung quanh, “Nói thật là nửa tháng nay không thấy Hoàng Khiết đến trường, đúng rồi, còn cả Chu Chính Nam nữa, oa oa, mà Tứ Đại gia tộc công chúa gần đây cũng không thấy là sao nhỉ?”
“Bọn họ đã lâu không đến trường thật sao?” Cô hỏi Nữu Nữu.
Nữu Nữu nhếch mép lên, “Để mình nghĩ lại một chút, hình như là lúc trước có chuyện xảy ra. Mình nhớ là có ngày mọi người đang học thì thầy hiệu trưởng đích thân tới kêu Chu Chính nam ra ngoài, sau đó là Hoàng Khiết cùng Tứ Đại gia tộc công chúa, sau đó không thấy bọn họ đến trường nữa”.
“Đúng rồi, nghe nói trường mình mới bị thu mua, có chủ tịch mới, hình như vị chủ tịch mới này có oán cừu với Tứ Đại gia tộc nên cố ý gây phiền phức cho bọn chúng”.
“Trường mình bị ai thu mua vậy? Chủ tịch mới của trường tên là gì vậy?” Chuyện này quá bất thường rồi, chẳng lẽ là đại ca ở phía sau trả thù.
“À, hình như là một công ty mới gia nhập thị trường ở Mỹ, tên là Húc Nhật gì đó, nghe nói tổng tài của bọn họ là người Trung Quốc, hình như có em gái hay ai đó ở trường này đi học bị người ta bắt nạt, nên tổng tài của Húc Nhật mới tức sùi bọt mép thu mua trường này. Về phần hiệu trưởng thì hình như tên là Lucifer, rõ ràng là anh ta không muốn xuất hiện công khái. Chẳng qua là có lần Tô Hoán nghe lén được như vậy. Mà hình như còn rất đẹp trai nữa!”
Cô thở phào nhẹ nhõm, không phải là đại ca thì tốt rồi, cô không muốn anh hai mỗi ngày đều vất vả đối phó với Tứ Đại Gia Tộc. Thì ra chẳng qua là trùng hợp thôi, vậy thì thật tốt, tốt quá!
Trong lòng nhẹ nhõm nên tâm tình cô cũng sảng khoái, buổi sáng cứ như vậy qua đi thật nhanh.
Buổi trưa, chuông tan học vừa mới reo, cô với Nữu Nữu không để ý đến thầy giáo ngữ văn râu bạc đang trợn mắt tức giận, đi về phía phòng ăn.
Mặc dù đây là trường quý tộc, đối với học sinh buông lỏng, nhưng lại có một yêu cầu bắt buộc là phải học bán trú, buổi trưa không được ra khỏi trường.
Đám công chúa bọn họ sợ mang hộp cơm sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bản thân nên không có cách nào khác đành phải đến phòng ăn tinh mỹ đắt giá trong trường.
Mặc dù là phòng ăn trong trường học, nhưng tất cả đầu bếp đều ở các khách sạn năm sao cao cấp được thuê đến với lương cao ngất ngưởng, ngay cả bếp trưởng cũng đã được giải thưởng lớn về ẩm thực của Pháp.
Phòng ăn của trường đắt đỏ như vậy thì cũng cần nói thêm về thân phận của đám công chúa này.
Món ăn cô thích nhất ở đâu là móng giò kho tàu, móng giò béo ngậy ăn vô cùng ngon miệng, móng giò ngậy mà không ngấy, rất có mỹ vị, hơn nữa còn có cảm giác giống Lâm mẹ nấu. Chỉ tiếc là dưới góc nhìn của chuyên gia dinh dưỡng, món này chỉ có thể ăn vào thứ tư và thứ sáu, mặc dù đám công chúa bọn họ không đến nỗi tranh giành nhau đến vỡ đầu chảy máu, bởi vì các nàng muốn bảo vệ dáng vóc, nhưng nhìn một đám học sinh đang phấn khích thì cs thể thấy chuyên gia dinh dưỡng kia không đúng rồi.
Quả nhiên lúc các cô đi tới phòng ăn thì chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng móng giò cuối cùng bị người ta lấy đi.
“Miên Miên, làm sao bây giờ?”, Nữu Nữu nhìn miếng móng heo béo ngậy kia bị mang đi, bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi cô.
Cô nuốt nước miếng, nhìn xung quanh đề nghị: “Vậy chúng ta ăn thứ khác cũng được!”
Lấy xong bữa trưa, các cô tìm một chỗ ngồi yên tĩnh bên cửa sổ.
Cô nhìn đĩa salad dưa của Nữu Nữu, hơi sợ hãi than, “Mỗi ngày bạn đều ăn salad dưa không chán sao?”
Nữu Nữu xúc một thìa cháo đưa lên miệng, cắn răng nghiến lợi nói: “Bạn nói xem hai năm ăn liên tục có thể không ngán sao?”
Cô rụt cổ lại, cẩn thận mở miệng, “Vậy sao bạn còn ăn?”
“Bạn cho rằng mình là bạn a, khung xương mảnh khảnh, cho dù có da có thịt một chút cũng là châu tròn ngọc sáng, mình chỉ cần ăn nhiều thịt một chút sẽ biến thành lưng hùm vai gấu ngay, bạn cho rằng mình thật sự thích ăn sao?”
Cô quan sát Nữu Nữu hơi cao to một chút nói: “Không phải, không phải trở thành lưng hùm vai gấu được”.
Hừ, Nữu Nữu trệu trạo nhai rau, vẻ mặt phẫn hận, “Mỹ nữ phải giữ bằng được vóc dáng, bạn cho là mình giống Vương Tố Hiền sao?”
Chiếc ghế bên cạnh chợt bị kéo ra, một âm thanh vang lên: “Cô bé đáng yêu, tôi có thể được vinh hạnh ngồi cùng không?”
Cô nuốt miếng thịt bò xuống, không ngờ lại bị nghẹn ở cổ họng, không nhịn được kêu lên, “Nước, nước!”
Một bàn tay trắng noãn như ngọc đưa chén nước đến khóe miệng, cô ra sức nhấp một hớp, cuối cùng miếng thịt bò kia cũng trôi xuống.
Nữu Nữu bên cạnh tay run run chỉ vào Tần Nhật Sơ đang vỗ vỗ lưng cô cho thuận khí, run rẩy nói: “Thầy…. Thầy giáo Tần…. Hai người……”
Tần Nhật Sơ dịu dàng gật đầu: “Là tôi, cô muốn hỏi tôi với Miên Miên có quan hệ như thế nào sao?”
Nữu Nữu vội vàng gật đầu một cái.
Tần Nhật Sơ nhún nhún vào, không thèm để ý chút nào đáp, “Chính là quan hệ mà cô đang nghĩ đấy”.
Cô phun ra một ngụm nước, trừng mắt nhìn người bên cạnh đang cười đến vô tội, nhẹ giọng nói, “Cậu út!”
“Cậu út?” Nữu Nữu trợn to đôi mắt, bàn tay mềm mại đung đưa qua lại giữa cô và Tần Nhật Sơ, sau đó hét lên một tiếng, “Thầy giáo Tần là cậu út của bạn?”
“Cái gì? Thầy giáo tần là cậu út của bạn?”
Trả lời sao đây? Cô giương mắt nhìn, oa, chung quanh là một đám công chúa không biết từ lúc nào đã vây quanh, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
Cô hơi lui về phía sau một bước, thoát ra khỏi cánh tay của Tần Nhật Sơ, cười gượng nói, “Đúng, đúng thế!”
Tần Nhật Sơ cũng lên tiếng, “Đúng thế, Miên Miên là cháu gái đáng yêu của tôi, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tôi lại yêu cô ấy nhất, Miên Miên, đúng thế không?”
Cô bị ánh mắt dịu dàng của Tần Nhật Sơ làm cho sợ hãi, vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng thế”. Anh ta nói cái gì thì chính là cái đó.
m thanh ồn ào lập tức bao vây cô.
“Miên Miên, mình có tôm viên này, cậu ăn đi!”
“Miên Miền, tuần này sinh nhật mình, cậu nhớ đến nha!”
“Miên Miên, nhà mình mới mở cửa hàng trang sức, hoan nghênh cậu tới, giảm giá 5%”.
. . . . . .
Đúng lúc cô đang rối loạn đối phó với tràng âm thanh thường ngày lãnh dạm bỗng trở nên nhiệt tình sôi sục, “thụ sủng nhược kinh” thì tiếng loa truyền thanh của trường vang lên, kịp thời cứu rỗi cô.
“Thông báo, thông báo, hai rưỡi chiều này tại phòng họp chính có cuộc họp, không ai được phép vắng mặt”.
Chuyện gì vậy? Quay đầu lại, cô thấy Tần Nhật Sơ vẫn như cũ luôn nở nụ cười trên môi, hình như nhìn thấu nghi ngờ của cô trả lời, “Giới thiệu hiệu trưởng mới”.
Hiệu trưởng? Có phải là người rất đẹp trai có tên Lucifer?
Nổi giận
Nhìn người đàn ông nghe nói là hiệu trưởng mới trên khán đài mà cô thấy bỡ ngỡ, người đó thật không giống như mong đợi, không phải là một người đàn ông tuấn tú giống cái tên Lucifer mà lại là một ông lão tóc bạc trắng với gương mặt linh hoạt khôn khéo, bước lên khán đài với bộ dạng “gừng càng già càng cay”.
“Các bạn, tôi là hiệu trưởng mới. Kẻ hèn này họ Lý tên Tầm Hoan….”
Nữu Nữu ở bên cạnh phản đối, oán giận nói “Tôi là Lâm Thị m đây?”. Xem ra cô ấy đã bị đả kích không nhỏ.
Cô đập đập Nữu Nữu nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, hiệu trưởng mới vẫn còn ở trên kia đấy”.
“Hừ”, Nữu Nữu không thèm đếm xỉa, chỉ ra xung quanh, “Bạn nhìn kìa…..
Lúc này cô mới phát hiện đám công chúa xung quanh đang mất kiên nhẫn nhao nhao lên, túm năm tụm ba thì thầm phản đối, vẻ mặt tràn đầy căm giận.
Nữu Nữu buông tay xuống, uất hận nhìn lên khán đài: “Cứ tưởng là một soái ca, ai ngờ lại là một lão già, thật chẳng thú vị chút nào”.
Tiếng huyên náo phía dưới ngày càng lớn, dần dần hoàn toàn lấn át giọng nói trên khán đài chỉ nhìn thấy ông lão trên khán đài vẫn mấp máy môi nói không ngừng, nước miếng bay lung tung.
Cuối cùng, hiệu trưởng không nhịn nổi, cao giọng nói: “Các bạn, xin trật tự”.
Toàn trường chỉ yên lặng được trong chốc lát, ngay sau đó coi như không có gì lại ồn ào loạn lên.
Vừa lúc đó, ông lão không biết lấy từ đâu ra một chiếc micro hướng xuống phía dưới gào to, “Kính mời Húc Nhật tổng tài Tần Nhật Sơ lên khán đài phát biểu vài lời”.
Không biết con người chưa từng xuất hiện Húc Nhật tổng tài gây kích động đến mức nào mà mọi người vừa nghe được lời của ông lão thì toàn trường bỗng trở nên an tĩnh lạ thường, cơ hồ có thể nghe được cả âm thanh kim rơi xuống đất, tất cả đều ngừng thở, lẳng lặng nhìn người đàn ông tuấn tú đang chậm rãi đi lên trên khán đài.
Người ấy đứng lại, nở nụ cười quyến rũ, nhìn một vòng xuống khán đài, chậm rãi mở nói: “Chào mọi người, tôi là tổng tài của Húc Nhật Tần Nhật Sơ, đồng thời là giáo viên dạy thay môn Anh văn lớp mười một”.
m thanh réo rắt được khuyếch đại qua micro âm vang khắp hội trường, trong chớp mắt, toàn trường vang lên một tràng vỗ tay vang dội như sấm.
Tần Nhật Sơ giơ tay lên, ý bảo mọi người im lặng, tiếp tục nói, “Bây giờ tôi muốn giải thích một vài lời đồn đại trước kia, có người nói tôi thu mua trường học này là bởi có một muội muội học ở đây, điều này là không đúng sự thật”.
Lúc Tần Nhật Sơ mới bước lên khán đài, cô đã mơ hồ có một dự cảm bất thường, dường như người này sẽ nói chuyện quan hệ cùng cô, trong lòng cô tim đập loạn xạ. Sự kích động đó không phải bởi vì hưng phấn, mà vốn cô ở trường học không có tiếng tăm gì, bình thường đến mức bị người khác coi thường…. Cô rất không muốn trở nên nổi tiếng, bị mọi người chăm chú soi mói.
Nghe anh ta giải thích tin đồn như vậy, lo lắng trong lòng cô cũng buông xuống, không ngờ câu tiếp theo của anh ta lại khiến cô trở nên căng thẳng như cũ.
“Mặc dù ở trường học này tôi có một đứa cháu gái đáng yêu, nhưng việc thu mua trường học đơn giản là việc kinh doanh, không liên quan đến việc riêng”.
Tâm cô thắt chặt, đây chẳng phải là so với chưa nói còn nghiêm trọng trọng hơn sao. Hiện tại cô rõ ràng cảm giác được mấy người chung quanh đã chăm chú soi mói rồi, ánh mắt nóng bỏng mà sắc bén, giống như muốn đâm rách người ta ra.
Trên khán đài, Tần Nhật Sơ không để ý đến ánh mắt oán giận của cô, nhìn cô nháy nháy mắt, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng noãn.
Động tác thân mật này làm đám công chúa xung quanh nhìn cô đầy oán khí.
Cô cảm thấy toàn thân nóng lạnh bất thường, không nhịn được rụt rụt cổ. Thật là, đã nói là cháu gái rồi mà, sao mấy người này lại oán hận như vậy chứ.
Nữu Nữu dường như đoán được ý nghĩ của cô, kéo kéo tay cô an ủi: “Bọn chúng không ăn được thì ghen tỵ nói nho còn xanh đầy”.
Lại nghe trên khán đài bắt đầu nói tiếp: “Cánh cửa phía sau đã nhiều năm không được tu sửa nên chúng tôi quyết định từ nay về sau xóa bỏ bãi rác phía sau, phá bỏ cánh cửa sắt nhỏ.Về phần vệ sinh trường học, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm công ty tới giải quyết, xin các bạn yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ trả lại vẻ an tĩnh, tinh khiết cho trường học. Nhân đây cũng mong các bạn không nên đi lại nơi vắng vẻ như vậy, nhất là những cô gái xinh định đáng yêu ở đây”.
Mọi người không nghĩ là được triệu tập vì một chuyện nhỏ như vậy, có chút ngỡ ngàng, không khỏi bàn luận ầm ĩ.
Cô nhìn người đàn ông ôn tồn nhã nhặn trên khán đài, trong lòng cảm động. Sự việc sau cánh cửa sắt ngày đó cô không nói với ai, coi là một bóng ma ám ảnh bí mật cả đời, lần trở về trường này, cô cũng âm thầm lo lắng, nếu như gặp lại cảnh ấy thì phải làm sao? Vậy mà người đàn ông này trước mặt mọi người lại khiến đau buồn lo lắng trong lòng cô được loại bỏ.
Cô cúi mặt xuống, trong lòng mơ hồ cảm thấy vị ngọt ngào.
Tần Nhật Sơ, không, cậu út, cám ơn anh. Cho dù đây là cố ý hay vô tình, Miên Miên cô cũng rất cảm động.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến giờ tan học.
Cô như cũ né tránh cổng trường đầy những xe hơi nhãn hiệu nổi tiếng, chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.
“Keeet….”tiếng phanh xe gấp vang lên bên cạnh, cũng tình huống ấy, cũng con người ấy, chỉ khác mỗi câu nói: “Miên Miên, về nhà sao?”
Cô nhìn người đàn ông đang thò đầu ra, thật lòng nở nụ cười, “Vâng ạ, cậu…. cậu út cũng về sao?”
Tuy trong lòng đã chấp nhận người đàn ông này, nhưng cô vẫn chưa quen với việc gọi tên anh thân mật.
Tần Nhật Sơ nhìn thấy nụ cười của cô, dường như hơi sửng sốt một chút, hồi lâu sau mới mở miệng: “Miên Miên, em càng lúc càng giống tỷ tỷ”.
Thanh âm anh mang theo chút ảm đạm.
“Tỷ tỷ?” Là dì nhỏ hay là mẹ cô?
Anh ta dường như đọc thấu được nghi ngờ của cô, mở miệng cười nói: “Là mẹ em, Miên Miên, em rất giống cô ấy”.
Cô nhớ Lâm mẹ vẫn nói dì nhỏ và mẹ giống nhau như đúc, dì nhỏ là một mỹ nhân, vậy mẹ cô cũng có thể là một mỹ nhân, còn cô béo nục béo nịch như vậy.
Nghĩ vậy cô thấy chán nản trong lòng, vô ý thức lẩm bẩm: “Mẹ làm sao béo ú giống em được?”
Cô nói rất nhỏ, nhưng không biết làm sao anh lại nghe thấy, hồi lâu sau thấy anh lên tiếng, hơn nữa còn bằng ngữ khí vô cùng sinh động “Ai nói em béo ú sao?”
Cô gượng cười nói, “Đây là sự thật mà, không đúng sao?”
Tần Nhật Sơ xuống xe, sải bước đến trước mặt cô nói, “Diệp Hiên Viên đối xử với em như vậy sao? Khiến em trở nên tự ti như thế này? Đây chính là những lời hắn nói với em?”
Cô mạnh mẽ lắc đầu, lùi về phía sau một bước, “Mặc kệ anh hai nói gì anh cũng không được nói anh hai như vậy, anh hai chưa bao giờ ghét bỏ em”.
“Ghét em?” Tần Nhật Sơ cười lạnh, “Hắn ta hẳn không biết đã có được một bảo bối đấy chứ?”
Nhìn người đàn ông trước mặt đang nổi cơn thịnh nộ, đây là người đàn ông thuần khiết thanh nhã giống như đóa sen trắng ư. Rõ ràng cũng có lúc giống như người phàm tục thôi, cũng có lúc lại tức giận bởi những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Tần Nhật Sơ nhìn cô một cái, trầm mặc một hồi lâu, đến lúc mở miệng thì giọng nói đã khôi phục lại vẻ trong sáng, đi tới mở cửa bên ghế lái phụ nói, “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Đi tìm người mẹ chân chính của em và chính bản thân em!” Nói xong, anh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.