Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 36: Tư niệm 3

Phó Tráng Tráng

18/06/2014

Cô suy nghĩ một chút,người bị bệnh yếu nên ăn cái gì tương đối bổ thân thể , cháo gà, canh xương, mực canh, đúng rồi, hắn không phải bị mất máu quá nhiều sao, hỏi Lê Thúc ở phòng bếp một chút là tốt rồi.

Sau khi được Lê Thúc chỉ dạy, cô quyết định tối nay chịu đựng không ngủ để hầm canh thịt dê táo đỏ nấu chân heo Ích Khí bổ huyết ,cho Tần Nhật Sơ bồi bổ thân thể thật tốt, vốn là Lê Thúc còn nói canh bổ huyết có bốn loại nguyên liệu chính, nhưng mà cô nhìn thấy trong sách dạy nấu ăn, bên trong không phải đương quy, xuyên khung, Bạch Thược cùng thục địa 4 vị thuốc bắc, chính là táo đen, khoai lang, nấm hương, nấm mèo, đậu hũ, mầm đậu, Hoàng Hoa Thái. . . . . . Cơ hồ tất cả đều là thức ăn phụ liệu, hơn nữa Lê Thúc cũng nói bốn vật liệu nấu canh bình thường dùng cho phái nữ kinh nguyệt không đều cùng xuất huyết sau khi sinh , mặc dù đều là bổ huyết, nhưng vừa nghĩ muốn nấu thức ăn vừa no bụng lại có thể bổ huyết cần phải mặn chay kết hợp .

"Miên Miên, đã trễ thế này, cháu nên đi ngủ đi, những thứ canh này cứ như cho vào nồi vặn nhỏ lữa là tốt rồi, chú bảo đảm ngày mai khi tiểu tử kia tỉnh lại nhất định sẽ ăn được canh bổ huyết nóng hổi mùi thơm đến nứt mũi nha ." Lê Thúc nhìn thấy cô ngáp không ngừng , có ý tốt khuyên nhủ.

Cô nhìn kia đến nồi canh mơ hồ có mùi thơm truyền tới, vẫn có chút chần chờ, "Nếu anh ấy tối nay tỉnh lại thì làm sao bây giờ?"

Lê Thúc vỗ vỗ đầu của cô, cười nói: "Cháu còn chưa tin bản lãnh của bác sĩ Lưu sao? Hắn nói bệnh nhân ngày mai tỉnh, liền tuyệt đối tối nay sẽ không tỉnh!" Nhìn thấy nét mặt cô vẫn còn bán tín bán nghi , lại nói thêm một chút cho cô yên tâm, "Nếu như Miên Miên thật sự lo lắng, vậy đi coi chừng hắn ngủ một hồi đi!"

Như vậy cũng có thể xem là một biện pháp tốt, cẩn thận dặn dò Lê Thúc một tiếng , cô xoa mắt buồn ngủ t, bước ra cửa phòng bếp.

Đi ra ngoài cửa, chạm mặt một làn gió lạnh thổi tới một hồi, thân thể cô co rụt lại,cảm giác buồn ngủ biến mất dần, không khỏi ôm sát thân thể, sãi bước hướng phòng của Tần Nhật Sơ đi tới. Lạnh quá a, thật không biết Tần Nhật Sơ làm thế có thể bất chấp gió lạnh mạo hiểm xuyên qua bão tuyết để leo lên núi này nữa . Nghe giương chi hồng nói,sơn trang hoa hồng ở trên dãy núi bí ẩn lại tĩnh mịch, người bình thường không quen đường rất có thể bị lạc trong núi ba bốn ngày, nhìn bộ dáng mệt mỏi đầy vết thương của Tần Nhật Sơ , đại khái chắc là bị lạc đường trong núi rồi , cho nên dáng vẻ của anh ta mới chật vật đến như vậy. Vừa nghĩ tới người đã từng như thiên thần trong phòng kia đột nhiên biến thành bộ dáng như bị đọa lạc xuống phàm trần như vậy,lòng liền cầm không được mà đau. Tại sao mỗi lần cô cần an ủi nhất, người đàn ông này luôn xuất hiện, còn cái người mà cô luôn nhớ tới kia thì đang ở nơi đâu rồi, chẳng lẽ đang cùng kiều vui mừng tận hưởng cuộc sống ngọt ngào , đã sớm quên trên cái thế giới này còn có một người tên Nguyễn Miên Miên còn tồn tại. Chỉ là, Nguyễn Miên Miên, cô lại đang hy vọng xa vời cái gì, người ta không phải sớm đã đính hôn, hiện tại sợ rằng cũng đã kết hôn luôn rồi đó chứ. Trong một năm này, cô cố ý không xem TV không đi lên mạng chính là sợ thấy cái người làm cô thương tâm bặt vô tin tức kia. Nhưng là sự thật chính là sự thật, coi như cô cố ý trốn tránh thì nó vẫn tồn tại. Mà bây giờ, cô lại đang hy vọng xa vời cái gì nữa , chẳng lẽ còn hi vọng người nọ từ trên trời giáng xuống nơi này. Ai,cô thở dài, không phải cô muốn là được ,hiện giờ người cô nên quan tâm nhiều hơn là Tần Nhật Sơ người đàn ông không màng đến sinh mạng từ ngàn dặm xa xôi lên núi tìm cô thì đúng hơn. Đó mới là cái cô nên làm hiện thời. "Không phải là tôi không có ngăn cản . . . . . ." Di, là tiếng của giương chi hồng.lúc đi ngang qua một gian phòng, đột nhiên nghe được giương chi hồng cùng một người lớn tiếng tranh chấp , trong đêm tối yên tĩnh có vẻ hết sức bén nhọn cùng chói tai. Chẳng qua ưu điểm lớn nhất của cô là không có lòng hiếu kỳ, đi ngang qua, đi ngang qua đó thôi. . . . . . "Tôi làm sao biết Tần Nhật Sơ không muốn sống nữa. . . . . ." Tần Nhật Sơ ? Cậu nhỏ ? Lần này cô có chút tò mò, giương chi hồng rốt cuộc đang nói chuyện với ai ? Làm sao lại nhắc đến Tần Nhật Sơ ? Trong lòng cô nghi ngờ, không khỏi dừng bước. "Tôi nói Diệp đại tổng tài, đối với Miên Miên, Tần Nhật Sơ người ta trái tim hết sức chân thành cũng không kém anh, nếu tôi nói không chừng liền. . . . . . Uy uy. . . . . . Tôi nói chơi mà thôi. . . . . . Phát hỏa lớn như vậy làm gì. . . . . ." Diệp đại tổng tài, chẳng lẽ là anh hai, cực kỳ. . . . . . Anh hai có liên hệ cùng giương chi hồng khi nào vậy. Nghe giọng nói, giống như rất thân quen. Cô vễnh tai, lại nghe giương chi hồng cười duyên một hồi , còn nói: "Hảo hảo. . . . . . Tôi sẽ nhớ hiệp nghị giữa chúng ta . . . . . . n n. . . . . . Tôi sẽ ngăn cản Tần Nhật Sơ cùng Miên Miên nảy sinh tình cảm. . . . . . Dạ. . . . . ." Hiệp nghị? Anh hai có làm hiệp nghị gì với giương chi hồng ? Là cái hiệp nghị gì ? Đầu óc linh quang chợt hiện ra, chẳng lẽ cô thật ra vẫn luôn bị anh hai nắm trong lòng bàn tay, giương chi hồng cứu cô chẳng qua là do anh hai bày mưu . . . . . . Trong lúc nhất thời, cô như rơi vào Băng Thiên Tuyết Địa, tâm sôi trào một cái rồi chợt lạnh xuống, trong nháy mắt đó, cô giống như đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện. Tại sao giương chi hồng đối với cô một đứa con gái không có quyền hành gì ở Kiều gia tốt như vậy , tại sao rõ ràng cô chỉ là một người làm vườn nho nhỏ , trong vườn những người khác đối với cô lại hết sức cung kính, tại sao anh hai không có tới tìm cô, nguyên lai tất cả là như vậy, đều trong lòng bàn tay của anh cả, chỉ có cô vẫn luôn ngây ngốc cho là mình đã thoát khỏi anh hai, cho là mình thật sự là tự lực cánh sinh, thì ra là. . . . . . . . . . . . Thì ra là. . . . . . Chẳng qua là không tưởng tượng được , tất cả chỉ do cô tự cho là đúng mà thôi. . . . . . Bầu trời đen nhánh ở bên trong, bất tri bất giác đã nổi lên những bông tuyết trắng xóa bay bay nhẹ tựa lông ngỗng kia , từng bông tuyết theo cơn gió thổi đến dưới chân cô, cô đưa tay nhận được một bông tuyết trắng trong suốt, thật rất lạnh, nhưng vẫn còn kém xa sự lạnh lẽo bên trong sâu tận xương tủy của cô. Quả nhiên, không có người nào có thể vô duyên vô cớ đối tốt với một người nào đó ! Quả nhiên, tự lực cánh sinh làm sao có thể dễ dàng như vậy được ! Quả nhiên,cô vẫn sống trong tình cảnh luôn mang đến phiền toái cho người khác!

: Đứa ngốc

Thất hồn lạc phách trở lại phòng của Tần Nhật Sơ , treo tấm lụa mỏng trước giường kia lên , thân thể không tự chủ được trợt ngã trên sàn nhà. Cô có chút hít thở không thông.

có một số việc cô không biết là có phải hi vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều không. Đối với giương chi hồng trong thời gian cô khó khăn nhất mà đưa tay ứng cứu cô trong biển lửa , cô vẫn luôn đơn thuần cho là cô ấy thật sự rất yêu thích cô rất đau lòng cho cô, cho nên mới không tiếc bất kỳ giá nào giúp cô chăm sóc cô. Cho đến khi nãy tình cờ nghe được những lời đó cô mới bắt đầu tỉnh ngộ ra, cô, cũng chỉ là một món hàng giao dịch để đổi lấy lợi ích cho người khác thôi . Nói như vậy, có lẽ cô ta chân trước vừa mới đem cô vào nhà, chân sau liền đem hành tung của cô bán cho anh hai.

Tình người chính là yếu ớt cùng đạm bạc như vậy a. Ngay cả tục ngữ cũng có nói, tình người lúc nóng lúc lạnh , lòng người dễ thay đổi, cô quả nhiên là đối với thế giới này hy vọng quá nhiều rồi.

Nhìn Tần Nhật Sơ trên giường đang bệnh, cô không thể không hoài nghi: cái người này dùng trăm phương ngàn kế thậm chí không tiếc sinh mạng đến gần cô là vì cái gì? Cô không còn dám tin tưởng yêu thích đơn thuần của bất cứ người nào nữa , muốn chăm sóc cô sao? Mà không phải vì muốn có lợi ích gì sao?

Chớp nhẹ mí mắt, cô thở dài, cảm giác buồn ngủ mông lung vừa rồi đã theo những vấn đề khó nghĩ cùng cơn gió lạnh như băng làm cô hoàn toàn thanh tĩnh lại , hiện tại có khi nhắm mắt lại, cũng không thể ngủ được nữa .

Trằn trọc trở mình, nhưng cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ đi vào giấc ngủ.

Mơ hồ ,cô bị một cái tay lôi kéo mạnh tay cô nâng lên làm cô thức tỉnh. Mở mắt ra, nhìn thấy chính là Tần Nhật Sơ trán thấm mồ hôi đang ra sức đở lấy cánh tay của cô đi đến trên giường, thấy cô tỉnh, hắn áy náy cười một tiếng, mở miệng nói: "Thật xin lỗi, Miên Miên. Anh không phải là cố ý đánh thức em dậy, chẳng qua là do hiện giờ đang là mùa đông lạnh lẽo ,em nằm trên đất quá lạnh sẽ cảm mạo ."

Nhìn người đàn ông trước mặt hạ thân cùng eo đều không thể cử động lại đang bị đói không biết bao nhiêu ngày này, lại còn sợ cô bị lạnh, dựa vào hai tay mỏng manh vô lực lại muốn đem cô kéo vào trong ổ chăn ấm áp , trong lòng cô đột nhiên dâng lên một dòng nước ấm. Cũng vào lúc này, cô đột nhiên phát giác cô không còn thấy rối rắm vì bị giương chi hồng lừa gạt nữa.

Bất kể là bệnh nhân ốm yếu Tần Nhật Sơ trước mặt cũng tốt, hay là người cả ngày ôm sau lưng thân ái gọi cô là Bão Bão nhưng lại sớm đem cô đi bán là giương chi hồng cũng được , có lẽ cũng bởi vì mục đích duy nhất của bọn họ là đến gần cô, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ cũng là đối với cô quan tâm đầy đủ, sủng ái có thừa . Như vậy thì lợi ích dịu dàng tối thiểu cũng là một loại ấm áp, người sống ở trên thế giới, nếu như đối với người khác không hữu dụng, vậy còn có giá trị tồn tại gì nữa đây. Nghĩ tới đây, cô không khỏi khép mi cười một tiếng, cô như vậy cũng có thể xem như là trợ giúp cho người khác rồi , vậy cô còn bài xích cái lòng tốt không đơn thuần này làm gì cho phiền não .

Tối thiểu đối với giương chi hồng hoặc là những người khác mà nói,cô cũng không phải là phế vật làm cái gì cũng sai , tối thiểu cô còn có giá trị để bị lợi dụng . . . . . .

Vì vậy, cô đối với Tần Nhật Sơ cười cười, : "Cậu nhỏ, anh đã tỉnh à? Em có làm chút thức ăn đem đến cho anh ăn đấy!" Vừa nói cô vừa cuống quít đứng dậy.



Chắc có lẽ do tối hôm qua bất tri bất giác đi vào giấc ngủ , vẫn duy trì tư thế hai chân quăn xoắn vào nhau , cô còn chưa đứng thẳng người, hai chân liền mềm nhũn ngã nhào trên đất. Cũng thật may là dù là đang ở trên giường tầng phía dưới có lót thảm thật dầy , không đến nỗi để cho cô té đến tê tâm liệt phế.

Vuốt vuốt đầu gối tê dại, cô có chút dở khóc dở cười nói: "Cậu nhỏ, chân em tê dại rồi. . . . . ."

Tần Nhật Sơ có chút buồn cười lại sợ thương tổn tự ái yếu ớt của cô , cố nén cười , vươn tay vịn tay của cô, ",nương theo tay của anh bò dậy."

Cô nương theo hai tay trắng noãn kia từ từ chống thân thể đứng lên, lúc này Tần Nhật Sơ đột nhiên buông tay, cô mất thăng bằng, ngã nhào vào người Tần Nhật Sơ đang bệnh yếu , tiếng hút không khí nghe thấy rất rõ ràng .

Cô đụng trúng vết thương của hắn sao? Nghĩ đến khả năng này, cô bắt đầu ra sức giằng co, nhưng càng muốn tránh thoát, lại càng dính vào chặt chẽ. . . . . .

Vừa lúc đó, giương chi hồng bưng ấm đun nước đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người quấn lấy nhau , thất sắc cả kinh, "Các người đang làm gì vậy ?"

Ném cái ấm đun nước sang một bên, vọt người lên.

Cô liếc qua bộ mặt mồ hôi đang chảy mồ hôi lạnh,nhìn thoáng qua Tần Nhật Sơ đang nở nụ cười, có chút xấu hổ mà nói: "Em bị tê chân ,nên té ngã."

Nghe vậy,bộ dạng giương chi hồng mới như thở phào nhẹ nhõm. Đi tới đỡ cô dậy , để cho cô ngồi dựa vào đầu giường , vừa còn làm như có chút không để ý liếc mắt nhìn sang Tần Nhật Sơ đang đau đến đổ mồ hôi lạnh , nói: "Chị đã nói rồi, bị thương thành như vậy mà sắc tâm vẫn không đổi, đây cũng coi là vận mệnh của anh ta. . . . . ."

"Chị Hồng ." anh ta bị lời nói thẳng thừng của giương chi hồng làm mặt đỏ bừng gượng cười, liếc nhìn nụ cười xấu hỗ trong mắt Tần Nhật Sơ,cô cúi đầu xin lỗi: "Không liên quan cậu nhỏ , chị đừng. . . . . ."

"Nếu là liên quan đến hắn, hắn còn có thể bình yên vô sự nằm ở nơi này sao, cô đã sớm đem hắn ném ra ngoài cửa sổ cho chó sói ăn thịt rồi !" Giương chi hồng tức giận thầm nói.

"Đúng rồi, canh toàn bộ bị đổ hết rồi, chị lại đi múc một chén khác ." Giương chi hồng nhìn một chút mảnh vụn trên đất, mặt tiếc hận, "Đúng rồi, Miên Miên, em cũng canh giữ cả đêm, trở về hảo hảo ngủ một giấc đi. Nơi này có chị lo được rồi."

Cô lắc đầu một cái, "Không, em không mệt, em tới đút cho cậu nhỏ ăn một chút. . . . . ."

"Miên Miên nghe lời đi!"

"Không, " cô tiến lên trước mắt giương chi hồng , "Em kiên trì!"

Nghe vậy, giương chi hồng ngược lại không miễn cưỡng cô nữa, chỉ nhìn cô một cái thật lâu sau , xoay người rời đi.

Nghỉ ngơi một lát sau, cô muốn đem canh táo đỏ nấu giò heo thịt dê ích khí bổ huyết hầm cả đêm qua đưa tới, chỉ là chưa kịp đi thì chú Lê đã tự mình đưa tới. Hương vị kia xông vào mũi giống như côn trùng xông lên não, không thể tự thoát ra được.chú Lê cũng không nhìn nổi nữa, cho một chưởng vào đầu cô, ho khan mấy tiếng, ánh mắt sắc bén như muốn nói: về cái khoản ăn uống này cô thật không có tiền đồ, quá mất mặt rồi !

Cô nuốt một ngụm nước bọt, múc một chén canh táo đỏ nấu chân heo , thổi thổi cho nguội bớt,đút cho Tần Nhật Sơ.

Tần Nhật Sơ đang cực đói, ngoan ngoãn hé miệng uống..., một bộ dáng như một đứa nhỏ ngoan ngoãn .



Ăn thật ngon. . . . . . khẩu vị rất tốt . . . . . . Cô nhìn móng heo mềm rục nóng hổi kia, không khỏi nuốt nước miếng đang ứa đầy khoang miệng .

mùi thơm kia xông vào mũi, cộng thêm bộ dạng chép miệng thỏa mãn của Tần Nhật Sơ, cũng làm cho cô đói bụng khó nhịn, nhưng mà vào giờ phút này, chẳng lẽ cô lại đi giành ăn với bệnh nhân sao, vì vậy cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương ăn đến gần hết chén , còn cô thì hung hăng nuốt nước miếng đang tràn ra trong miệng .

"Cô cô cô. . . . . ." Lúc này,cái bụng rốt cuộc không chịu nổi ngược đãi nữa, chẳng phân biệt đang là lúc nào cứ náo loạn lên. So với cái miệng cứ kiềm chế nuốt nước bọt, nó ngược lại hết sức thành thực. Cô đỏ mặt, dừng lại động tác đúc canh, nhìn lên người đàn ông trước mặt , má phấn đỏ bừng.

Tần Nhật Sơ nhướng nhướng mày, mặt chế nhạo cười nói: "Đói bụng không? Miên Miên, chúng ta cùng nhau ăn."

Vốn là, cô còn muốn uyển chuyển từ chối , nhưng cái bụng đói cứ kêu vang không nghe theo chủ nhân , hoan hô không ngừng. Cô rũ mắt xuống, gật đầu một cái, không khách khí nắm lên cái muỗng múc một khối mống heo mềm rục hầm cách thủy lên .

Oa, ăn ngon a! Móng heo hầm nhuyễn nhừ cùng với hương thơm của táo đỏ ngọt ngào, đây đúng là mỹ vị, ăn ngon a!

Rất nhanh,cô liền tiêu diệt hết một chén, ăn thật hưng phấn lại tình cờ ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Nhật Sơ một mặt nở nụ cười nhìn chằm chằm cô,bộ dạng rất là hạnh phúc ,ánh mắt kia nóng rực cũng làm người ta không thể bỏ rơi được.

Làm người ta cảm thấy vừa thấm thiết lại có chút ngượng ngùng, cô lau miệng, cười khan nói: "Ha ha. . . . . . Cậu nhỏ. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Ăn thật ngon . . . . . . anh có muốn ăn thêm một chút nữa không." Cô chân chó nịnh bợ nói.

Tần Nhật Sơ sững sờ, ngay sau đó lắc đầu một cái, "Anh ăn no rồi, Miên Miên ăn đi!" Vừa nói mặt nhìn cô đầy cưng chìu .

Cô ngượng ngùng buông chén xuống , có ai mà dưới anh mắt nhìn mình nóng bỏng như vậy , mà muốn ăn nữa .

"Đúng rồi, cậu nhỏ, làm sao anh tìm được em ?" Theo như lời nói tối hôm qua của giương chi hồng, anh hai sợ là đã sớm biết cô trốn ở trang viên hoa hồng đi, nhưng anh hai cũng không phải rất ưa thích gì Tần Nhật Sơ, nói không quá đáng là có thái độ đối địch , sợ là sẽ không nói cho hắn biết hành tung của cô .

Quả nhiên, Tần Nhật Sơ rất nhanh mở miệng giải thích: "Kể từ sau khi em mất tích,anh liền tìm kiếm tung tích của em khắp nơi . Nhưng thật kỳ quái, anh tìm khắp nơi cũng không tìm được em, sau đó ước chừng là qua một tháng sau, anh phát hiện mặc dù bên ngoài người của lăng thịnh cùng anh hai em vẫn còn tìm kiếm tung tích em, nhưng mà anh phát hiện ra đây chẳng qua là ngụy trang mà thôi, căn bản là dùng để che mắt anh. Khi đó anh liền đoán bọn họ sợ là đã tìm ra được tung tích của em rồi. Nhưng anh hai em vẫn chậm chạp không hề có cử động gì ,anh đợi thời cơ thật lâu , mấy ngày trước, có người nói cho anh biết lăng thịnh có xuất hiện dưới chân núi trang viên hoa hồng ,bão tuyết lớn như vậy , lăng thịnh và chi hồng giao tình còn chưa sâu tới mức như thế. Cho nên. . . . . . Ai. . . . . . Thật ra thì, anh cũng không dám xác định em nhất định là ở chỗ này, chẳng qua là chỉ tới thử vận khí một chút mà thôi. . . . . ."

"Thử vận khí một chút?" Cô có chút tức giận cáu kỉnh quát: "Anh không thể xác nhận em có thật là ở chỗ này hay không mà cứ mặc tất cả chạy tới, nếu là xảy ra chuyện. . . . . . Nếu là anh xảy ra chuyện. . . . . . Anh kêu em. . . . . . Anh kêu em làm sao bây giờ?"

Thật là tùy hứng, thật là một người làm cho người ta vừa giận vừa cảm động ,một người đại ngốc. thanh âm cô nghẹn ngào, bất ngờ , rơi lệ.

Tần Nhật Sơ thấy bộ dạng cô mắt to muốn rơi nước mắt , hơi sững sờ, thật lâu, mới run rẩy vươn tay, lau nước mắt trên mặt cô , nhẹ nhàng đặt ở đầu ngón tay tỉ mỉ hôn, "Miên Miên, cái này là. . . . . . cái này là em, vì anh mà khóc thút thít sao?"

Cô tức giận trợn mắt nhìn Tần Nhật Sơ , tên ngu ngốc này, rốt cuộc đang làm gì, nghĩ cái gì a. Làm như nước mắt của cô là cái gì vật gì ly kỳ lắm a, lại lấy nước mắt cô lên liếm như vậy!

"Ha ha ha ha. . . . . . Miên Miên nước mắt của em là vì anh mà chảy, Miên Miên là đang quan tâm anh. . . . . . Miên Miên. . . . . . Anh . . . . . Miên Miên. . . . . . Miên Miên. . . . . ." Tần Nhật Sơ đột nhiên điên cuồng cười lớn, trong miệng lắp bắp, lời nói cũng không mạch lạc.

Thật không dám tưởng tượngmột người đàn ông lịch sự nho nhã như vậy cư nhiên lại ngây thơ vỗ chăn cười to lên , thật là một đứa ngốc, một đại ngốc.

Mắng như vậy , nhưng cuối cùng cũng bởi vì động tác trẻ con của anh ta làm cho nín khóc mà cười lên , trong lòng cũng khẽ dâng lên một hồi ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Kỵ Chi Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook